Đọc truyện Nhật Thực Lai – Chương 29: Kế hoạch B
Điều duy nhất Phương cần làm để khai thông khả năng của cậu ấy cũng như để giúp chúng tôi tìm ra nơi ở chính xác của tên quản gia chỉ là thiền định. Rõ ràng sự bất ngờ mà cậu ấy nhận được còn lớn hơn cả tôi vậy mà Phương vẫn im bặt, làm đúng theo những gì chị Loan nói. Cái trò ngồi khoanh chân một chỗ, hít thở đều đặn, thanh lọc đầu óc cho tới khi nó trỗng rỗng lại giúp con người bộc phát khả năng tiềm ẩn của họ sao. Tôi nghi ngờ điều đó. Bằng chứng là hàng ngày tôi đều nhắm mắt, khoanh chân trên giường trước khi đi ngủ khoảng một tiếng mà tới giờ đã làm xê dịch được một cọng lông nào đâu. Nhật thực lai chỉ còn một tuần nữa là diễn ra rồi, dựa vào đâu mà chị Loan tin rằng Phương có thể tìm được nơi ở của tên quản gia trong khoảng thời gian thiền định ngắn ngủi.
Mọi người di chuyển ra giữa phòng, riêng Phương thì phải ngồi dưới nền nhà trong tư thế khoanh chân gọn gàng, hai tay đặt trước bụng, lưng thẳng tưng, mặt hơi ngước lên trên.
– Em nhớ mặt tên quản gia chứ? – Chị Loan ngồi bên cậu ấy. – Nhắm mắt lại và tập trung vào hình ảnh của hắn. Thử hình dung ra các hành động của hắn mà em không nhìn thấy được sau khi ngất đi ở con phố vắng ngày hôm đó.
– Được ạ. – Phương mấp máy môi.
– Tốt lắm. – Chị Loan vỗ vai Phương. – Đó là tất cả những gì em cần làm từ giờ cho tới khi…tới khi nhìn ra cái gì đó ở tương lai hay quá khứ.
– Mong rằng hắn có đi ngang qua nhà. – Quân nói. – Chứ không lang thang cả ngày ở mấy hộp đêm.
Niềm tin của tôi đã đi đâu mất cả rồi. Tôi vẫn chưa dám tin chỉ thiền định thôi có thể đánh thức khả năng tuyệt vời đang say ngủ của Phương.
– Khả Ngân. – Chị Loan đẩy tôi tới đối diện Phương, ấn tôi ngồi xuống. Trời ạ, không phải chị đang bắt tôi thiền ngay tại đây đấy chứ. – Thiền đi.
Tôi đoán chẳng sai chút nào. Thiền đi. Nghe thật não nề:
– Em có khung giờ thiền định mỗi ngày rồi chị à.
– Thế thì cái khung giờ đó của em đã phí phạm vô ích. – Chị đang cố tình nói to để Phương không thể tập trung nổi, chừng nào cậu ấy còn dỏng tai nghe ngóng mọi âm thanh bên ngoài thì chừng ấy cậu còn chưa vào trạng thái thiền. Tôi thuộc lòng điều này lắm. – Em chăm chỉ thiền định hay không chị chẳng cần hỏi cũng biết.
Tại sao chị lại biết? Tôi quay sang anh Quân rồi sực nhớ ra mình đâu có kể chuyện thiền định vào khung giờ đặc biệt cho anh ấy nghe, anh ấy không thể nói với chị được. Có khi nào chị sai một linh hồn theo dõi tôi không? Vớ vẩn, thứ nhất tôi không mở cửa, thứ hai ngay cả tôi có mở cửa đi chăng nữa thì các linh hồn cũng không thể từ chỗ chị tìm đến chỗ tôi trong bóng tối trừ khi thế giới bên kia có bán máy định vị.
Chị quắc mắt dọa tôi khi thấy tôi cứ dòm chị bằng ánh mắt soi mói:
– Dám cá thứ em làm chỉ là ngồi khoanh chân, nhắm mắt và ngủ gật. Nếu em rơi vào trạng thái thiền chắc chắn em sẽ có khối điều thú vị lẫn thắc mắc muốn chia sẻ với mọi người đấy.
Vậy ra đó là lý do chị Loan nghĩ rằng tôi chưa bao giờ làm cái động tác gọi là thiền định. Rơi vào trạng thái thiền sẽ có chuyện gì xảy ra, mà lại còn là chuyện thú vị nữa. Tâm trí tôi bắt đầu lung lay khi nỗi tò mò bị chị khơi lên. Tôi sẵn sàng ngồi thiền đua với Phương ngay bây giờ đây. Nhưng trước tiên tôi sẽ để sự tò mò thắc mắc về thiền định trước.
– Trạng thái đó là gì? – Tôi hạ thấp giọng. – Em có quyền được biết chứ?
– Trạng thái rất…thú vị. – Quân mỉm cười, anh ngồi ngay sau lưng tôi, xoa nắn bờ vai của tôi, thổi vào tai tôi những lời dịu ngọt. – Và em chỉ thấy thú vị khi bí mật được giữ tới phút cuối cùng.
– Thế là em phải thiền khi trong đầu còn khối điều muốn hỏi à. – Trông thấy vẻ mặt chị Loan sắp sửa chuyển sang giai đoạn cáu giận tôi liền nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận chuyện khó chơi này.
Có khi nào tôi phải dính chặt với cái nền nhà lạnh toát từ giờ tới tối mà chẳng thu được kết quả gì không. Có thể tệ hại như thế lắm chứ. Thiền tại phòng riêng yên tĩnh tuyệt đối lại không có ai chống mắt nhìn chằm chằm bên cạnh mà tôi còn chẳng thể rơi vào trạng thái thiền như chị Loan nói huống chi là ngồi đây, trong biệt thự của ông lão đa nhân cách hơn trăm tuổi với một đối thủ thiền định trước mắt. Không vui chút nào.
Tôi cố gắng hít thở nhịp nhàng, hai mắt nhắm chặt mà vẫn có cảm giác như sắp lên bục đọc diễn văn tốt nghiệp. Không phải ngại ngùng khi thiền định trước các cặp mắt của chị và Quân, tôi chỉ hồi hộp không biết trạng thái thiền định kia thú vị ở đâu. Tôi cứ nghĩ lan man về điều đó trong khoảng tối sau hai tròng mắt. Tôi đang cố gắng hết mức có thể để tắt hết mọi giác quan, thật là bất khả thi khi các giác quan của tôi nhạy bén vô cùng. Có cần tắt cả suy nghĩ không nhỉ, tôi sợ mình sẽ rơi vào trạng thái chết lâm sàng chứ không phải thiền định.
Hít vào, thở ra, lắng nghe nhịp thở giúp tôi quên đi đầu óc đang nghĩ cái gì. Cứ liên tục như vậy, liên tục. Không còn tiếng động nào xung quanh tôi cả. Có khi mở mắt ra tôi đang ở một thế giới khác, ngoại trừ thế giới bên kia cũng nên. Thường ngày, tôi chọn cách thiền trước khi đi ngủ nhưng vô hình chung sự lựa chọn đó đã giúp tôi đi vào giấc ngủ ngay trong khi thiền. Ở đây, trong biệt thự, tôi chỉ có thể ngồi yên với bao lệnh cấm, cấm nghe, cấm nhìn, cấm nói, cấm về với thế giới thực. Đôi khi phải để người khác giúp mình tự bó buộc bản thân mới hiệu quả.
Lần thiền định này tôi có cảm giác rất khác. Tôi có thể cảm nhận hơi thở chạy dài từ sống mũi xuống họng, xuống bụng và chạy ngược lên, cứ tuần hoàn liên tục. Như thể hơi thở không còn là thứ vô hình. Đôi lúc tôi nghĩ về bài thi cuối kỳ hay Phạm Hòa (bởi tôi vừa thất hứa với anh nên sự việc này đang là nỗi ám ảnh lớn) thế nhưng tất cả các suy nghĩ đó đều hòa vào làn thở nhịp nhàng, dần tan biến hết. Thật tuyệt vời, cơ thể tôi càng lúc càng nhẹ nhàng chỉ duy phần đầu lại nặng nhọc vô cùng như thể tất cả sức nặng mất đi trong tôi đều dồn lại, tích tụ ở đó. Mong rằng tôi có thể trông thấy cơ thể mình lúc này bởi cảm giác cứng cáp của nền nhà đã tan biến hết, không lẽ tôi đang trôi nổi trên không.
Màu đen trong tâm trí tôi đang bị thay thế dần bởi các cảnh vật. Dãy hành lang dài với nhiều cánh cửa đóng chặt và dãy hành lang đó đang di chuyển. Không đúng, nói là tôi đang…di chuyển thì chính xác hơn. Thế quái nào tôi lại ở đây, một nơi mình chưa bao giờ tới cũng chưa bao giờ trông thấy. Tôi cứ nghĩ là bản thân đang di chuyển nhưng khi tôi định chọn lấy một cánh cửa để mở ra, trông xem trong đó có gì thì tôi lại không thể. Giống như tôi đang quan sát một màn hình ti vi, rõ là tôi trông thấy các quang cảnh mà lại không thể điều khiển tầm nhìn. Dãy hành lang ngừng chạy dài vào tâm trí tôi, ngoặt sang bên trái, tôi đang mở cánh cửa mất tay vặn, mở bằng cách nhìn chăm chăm vào đó cho tới khi ổ khóa quay nhẹ, đó là tâm vận. Cửa mở toang, căn phòng này chỉ có một chiếc giường, có ai đó nằm trên giường, ai đó rất quen. Trời ơi, tên quản gia!
– Ôi…
Mắt tôi mở bừng, cơ thể đột ngột rơi bịch xuống nền nhà. Có đến một vạn không trăm lẻ hai câu hỏi đang chạy tán loạn trong đầu tôi và làm ơn, ai đó chỉ cần giúp tôi giải đáp vài ba câu hỏi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi. Tôi muốn hỏi mình vừa quan sát thấy cái gì vậy và tôi cũng muốn hỏi làm thế nào mà mình có thể rơi bịch xuống nền nhà. Câu hỏi thứ hai tôi nghĩ là mình đã có đáp án rồi. Đối diện tôi là Phương, vẫn đang nhắm nghiền mắt, mong sao cậu ấy đang trong trạng thái thiền chứ không ngủ gật hay là phải đấu tranh với công cuộc tắt các giác quan, mà phải thì đã sao, Phương làm tốt hơn tôi là cái chắc. Đáp án mà tôi muốn có chính là anh Quân và chị Loan, cả hai cũng ngồi đối mặt với nhau để thiền định, bốn người chúng tôi đang đại diện cho mỗi đỉnh của một hình tứ giác. Và cả hai người đều đang lơ lửng trên không, cách nền nhà chừng mười đốt ngón tay. Ra đây là điều thú vị bọn họ úp úp mở mở mãi. Vậy tôi có thấy thú vị không? Chắc một chút.
Có lẽ tôi không nên phá trạng thái thiền của mọi người. Tôi nên dạo một vòng quanh biệt thự, nếu tiến sĩ coi tôi là một thành viên trong gia đình thì tôi cần ngắm nghía ngôi nhà thứ hai của mình nhiều hơn. Tầng một thì miễn bàn rồi, lần nào tới đây tôi cũng nán lại bộ ghế gothic để ngắm nhìn quầy bar nhỏ với cây đàn piano đen ngòm. Cửa sau biệt thự dẫn đến gara để xe, tôi bước tới đó và chắc mẩm mình sẽ trông thấy chiếc mô tô của Phạm Hòa bởi cái xe hơi bóng loáng của anh đã thuộc quyền sở hữu của tên quản gia, có lẽ. Đúng là có một chiếc mô tô dựng bên cạnh xe hơi của chị Loan, chị ấy ngủ lại biệt thự hả? Nhớ lại ban nãy chị xuất hiện từ trên tầng hai với màn đá bay con mèo trắng, xe chị không đỗ trước cửa biệt thự mà cất trong gara, tôi chắc đến chín phần là chị ấy qua đêm ở biệt thự. Từ lâu tôi luôn thắc mắc mối quan hệ giữa chị và tiến sĩ, một mối quan hệ thân thiết chăng.
Tôi sải bước thật nhẹ nhàng lên các bậc cầu thang. Thật bất ngờ khi người đón tôi lên tới nơi là chú mèo lông trắng, nó luẩn quẩnbên tôi, chạy loăng quăng quanh từng bước đi của tôi. Ngoài việc nó là mèo cưng của tiến sĩ ra thì nó rất đáng yêu. Tôi bế con mèo lên, xoa túm lông mịn trên đầu nó khiến con mèo phải cất tiếng kêu dài như thể nó đang ngáp ngủ. Chỉ thế thôi, nó trườn khỏi tay tôi, nhảy xuống nền nhà, chạy thoăn thoắt tới bên chủ nhân của nó, tiến sĩGokuraku. Ông lão trăm tuổi có phong cách thần bí này xuất hiện trước cửa phòng của Phạm Hòa, hay chính xác là căn phòng mà Phạm Hòa từng ở bởi tôi trông thấy vài vali lớn cộng các túi xách phồng to đặt ngay ngắn trên giường, xem ra Phạm Hòa đã bị đuổi đi thật rồi.
– Điều anh nói là thật chứ? – Tôi ngưng nhìn hành lý của Phạm Hòa.
– Điều gì? – Tiến sĩ hất mặt lên, thú thực ông lão đó đẹp mã hơn nhiều khi bỏ cái gọng kính tròn trịa ra khỏi mắt. – Tôi không nhớ mình đã nói điều gì nhưng điều gì tôi nói ra cũng là thật hết.
– Tôi biết anh giận Phạm Hòa. – Cân nhắc kỹ lưỡng, tôi mới nhắc đến cái tên này với tiến sĩ. – Anh không thể châm chước và cho Phạm Hòa một cơ hội sửa sai à?
Khóe miệng tiến sĩ nhếch lên để lộ nụ cười siêu tốc chưa đầy một tích tắc:
– Nhắc để cô nhớ, lần đầu tiên hứng chịu sự phản bội, sự gian trá tôi đã rút kiếm chém bay đầu cả dòng họ của mình đấy. Phạm Hòa? Cậu ta đơn giản chỉ là đứa con cưng tôi nhận chăm sóc thôi, tôi có cần ngưng ý muốn chém đầu cậu ta không.
Bản tính tôi vẫn vậy, cứ thấy người ta trả lời một câu hỏi mình đặt ra thì tôi bắt đầu nghĩ đến hàng vạn câu hỏi tiếp theo:
– Tại sao anh nhận Phạm Hòa làm con? Có phải anh rất nhớ…dòng họ. Dòng họ thì nhiều quá, ý tôi là anh chỉ nhớ gia đình mình trong cái dòng họ to lớn đó.
Mắt tiến sĩ ánh lên một tia đáng sợ, giây phút đó tôi biết mình đã lỡ lời:
– Những gì tôi nhớ là tôi giết họ dã man ra sao và tôi cảm thấy bản thân vui thú tới cỡ nào. Chỉ vậy thôi.
Theo chuyên môn học của tôi, hoặc tiến sĩ từ khi sinh ra đã là một kẻ man rợ hoặc môi trường sống của tiến sĩ tại dòng họ đã giáo dục tiến sĩ trở thành con người thế này. Liệu tiến sĩ còn chút gì đó tốt đẹp giống như Phạm Hòa không?
– Lời nguyền của phép hồi sinh là gì? – Tôi tạm thời lảng sang chuyện khác, chờ nhân cách đáng sợ của tiến sĩ khép lại tôi mới xem xét mà đề cập tới vấn đề đi ở của Phạm Hòa sau. – Tôi chưa từng hỏi ai điều này cả.
Ông lão trăm tuổi ngoắc đầu một cái, tôi hiểu hành động này có nghĩa là hãy đi theo tiến sĩ. Tốt thôi, chắc anh ta không đưa tôi ra gara để chém đầu vì cái tội không biết giữ mồm giữ miệng đâu.
– Có biết tại sao tôi rất ít khi ra ngoài không? – Tôi còn chưa nghe kịp câu hỏi đầu tiên thì tiến sĩ đã hỏi tiếp câu thứ hai. – Có biết tại sao biệt thự luôn kín cửa, buông rèm không?
– Không. – Tôi nghĩ tốt hơn hết nên nhường phần giải đáp lại cho tiến sĩ thì tốt hơn. Bởi tôi luôn là nhà ngoại cảm kém hiểu biết theo lời tiến sĩ nói mà.
Tiến sĩ đột ngột dừng lại trước cánh cửa dẫn ra ban công. May mắn thay tôi cũng khựng kịp thời để không đâm sầm vào ông lão đó. Cánh cửa từ từ hé mở để một tia nắng giữa trưa lọt qua tạo thành một đường thẳng sáng chói. Tiến sĩ cởi áo vét anh ta đang mặc, vắt lên vai tôi như thể tôi là cái móc treo quần áo của vậy. Tiến sĩ xắn tay áo sơ mi lên, vươn bàn tay tới tia nắng gắt, năm đầu ngón tay của tiến sĩ ve vỡn vùng sáng tự nhiên đó.
– Nhìn đi.
Tiến sĩ bắt tôi nhìn cái gì? Tia nắng hay bàn tay của tiến sĩ đây? Tôi nhìn cả hai mà chẳng thấy có gì đáng để nhìn cả. Chỉ đơn giản là năm ngón tay lướt trên cột nắng qua khe cửa mở hờ thôi. Đúng lúc tôi toan quay mặt ra chỗ tiến sĩ để thắc mắc thì tôi trông thấy có làn khí nhẹ nào đó vừa thoát ra, hòa lẫn vào ánh nắng. Tôi chưa kịp căng mắt ra nhìn cho rõ thì tiến sĩ đã rụt tay lại, khép cửa vào. Hành động của tiến sĩ nhanh tới mức tôi còn không dám chắc điều mình vừa trông thấy có phải làn khói hay không. Quá mơ hồ.
– Cô thấy chứ. – Tiến sĩ giật lại cái áo vét, giờ thì tôi biết ông lão này coi mình như cây treo quần áo thật rồi. – Linh hồn của tôi.
– Làn khói mờ đó. – Tôi thốt lên. – Tôi trông thấy linh hồn của anh? Ý anh là linh hồn của anh vừa thoát khỏi xác à.
– Biến mất. – Tiến sĩ nhấn mạnh câu nói. – Linh hồn của tôi sẽ bị thiêu cháy dưới sự chứng kiến của tự nhiên. Thứ mà cô trông thấy chỉ là một chút rất nhỏ của linh hồn trong cơ thể tôi thôi. Không vấn đề gì cả.
Ra đây là lời nguyền mà tự nhiên ưu ái dành cho các linh hồn làm đảo lộn quy luật sống chết. Tôi không phải là tiến sĩ Gokuraku nhưng cứ nghĩ tới việc tiến sĩ sẽ phải sống cách xa ánh nắng mặt trời cả đời còn lại thì thật khủng khiếp.
– Có đau không? – Tôi mím môi lại sau câu hỏi.
– Có thể. Hoặc không. Tôi không biết nữa. – Tiến sĩ trả lời một cách mập mờ. – Ở thế giới thực, mọi cảm giác tôi nhận được đều truyền tới cơ thể. Có lẽ tôi chỉ thấy đau khi còn là một linh hồn. Có thể tôi sẽ rất đau khi phép hồi sinh thất bại. Tôi cháy và tan biến.
Tiến sĩ vẫn bị ám ảnh khi dòng họ đem anh ta ra làm chuột bạch thử nghiệm phép hồi sinh. Tôi cảm nhận được sự căm tức rít qua từng kẽ răng, ẩn trong từng lời nói của tiến sĩ.
– Khả Ngân. – Tiến sĩ trở lại phòng riêng khi Quân tiến đến chỗ tôi.
– Thú vị ư? – Tôi vờ hờn dỗi. – Em suýt nữa thì chết khiếp khi cơ thể rơi từ trên không xuống đất. Và em còn phải nén lại nỗi khiếp sợ để không gây ảnh hưởng đến mọi người.
– Anh chỉ muốn làm em bất ngờ thôi mà. – Quân nói. – Bồng bềnh, lơ lửng, không thú vị sao.
– Có. – Tôi bật cười giúp vẻ mặt lo lắng của anh tan biến. – Em bắt đầu trông thấy một Khả Ngân sử dụng tâm vận trong tương lai rồi đấy. Thế khi nào anh mới giải thích cho em về việc bồng bềnh, lơ lửng kia.
Quân nắm tay tôi, đưa tôi xuống nhà. Anh vừa đi vừa giải thích:
– Ở trạng thái thiền, chúng ta khống chế các suy nghĩ bằng cách tập trung vào hơi thở. Các suy nghĩ bị hơi thở lấn áp, dồn hết về đầu óc và bị nhốt lại trong đó luôn, nhốt lại, nhốt lại cho đến khi quá tải. Sự quá tải đó đã phải chuyển hóa sang một dạng tâm lực giúp cơ thể em trôi nổi trên không.
– Tâm vận. – Tôi gật gù một cách thông hiểu. – Đó là cách tâm vận hình thành.
– Phải, giờ thì quay lại vấn đề của Phạm Hòa thôi. – Anh chỉ tay ra bộ ghế gothic, nơi chị Loan đang ngồi vỗ về Phương, không hẳn là vỗ về, giống tra hỏi hơn.
– Thở đều đi, nhớ lại những gì em trông thấy, từng khung cảnh một. – Chị Loan vẫy gọi tôi và Quân tới mà mắt vẫn không rời khỏi Phương. – Có nhận ra đó là nơi nào không?
Phương ôm chặt đầu bằng đôi tay run rẩy, nói với chúng tôi bằng cái giọng ngắt ngứ:
– Em bị đánh…hắn lôi chị Trang đi…hắn xuất hiện bất thình lình…mọi người xuống xe…
– Em hiểu rồi. – Quân nói với chị Loan. – Phương đang kể lại mọi chuyện diễn ra trên con phố vắng. Có điều…cô ấy kể ngược.
– Con bé có thể hậu tri. – Chị Loan ôm Phương vào lòng, trấn an cậu ấy. – Yên nào, ổn rồi, đó chỉ là ký ức thôi. Giờ chị muốn em tiếp tục tập trung vào ký ức đó để tìm nơi mà tên quản gia ở trước khi hắn tới con phố vắng.
Tôi hỏi với giọng ngờ vực:
– Tiếp tục? Cậu ấy đang sợ hãi mà chị.
Chị gắt lên:
– Nỗi sợ sẽ còn kéo dài cho tới khi nhật thực lai xuất hiện. Hoặc chúng ta có thể kết thúc nỗi sợ đó ngay bây giờ.
– Quán bar. – Phương vẫn ôm chặt đầu, dường như các cơn đau bắt đầu lan tỏa trong tâm trí cậu ấy khi Phương thực hiện khả năng hậu tri. – Xin lỗi, em không thể.
– Chúng ta có thể đi quanh khu đô thị mới để tìm nơi tên quản gia ở được mà. – Tôi tái mặt khi trông thấy Phương khổ sở với khả năng hậu tri như thế. Thật ấu trĩ khi tôi từng ước có khả năng của cậu ấy. Xét cho cùng, khả năng đặc biệt luôn đi đôi với đau khổ riêng biệt. Có thứ gì trên đời này là miễn phí chứ.
Chị Loan chưa muốn từ bỏ thúc ép Phương thực hiện hậu tri:
– Trừ phi em muốn nói cho tên quản gia biết ta đang đến giết hắn thì cứ làm đi. Để rồi hắn sẽ chuyển đi nơi khác hoặc tệ hơn nữa hắn sẽ phát động chiến tranh ngay mà chẳng cần chờ tới nhật thực lai.
Tôi quay sang anh Quân để tìm một ý kiến tương đồng nhưng anh lại về phe chị Loan:
– Chị Loan nói phải đấy, Khả Ngân. Chúng ta có một nhà chiêm tinh với khả năng hậu tri. Chúng ta đang có lợi thế.
– Quán bar và gì nữa. – Chị Loan nắm chặt cổ tay của Phương, không để cậu ấy tiếp tục hoảng loạn. – Trước khi tới hộp đêm hắn đang ở đâu.
– Em không thấy gì cả. – Phương ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt đỏ hoe. – Đầu em sắp nổ tung rồi.
– Để cậu ấy nghỉ một chút đi. – Tôi mạnh dạn can thiệp. – Em đi lấy nước cho cậu ấy uống.