Đọc truyện Nhất Thế Vi Nô – Chương 32
CHƯƠNG 32
Nam tử áo lam ngẩng đầu, thật sâu nhìn Sở Việt che chắn ở trước người mình, sau đó đối Yến Hoài Phong gian nan lộ ra một nụ cười đắc ý.@tichlangphong
Yến Hoài Phong lãnh mắt: “Tránh ra.”@tichlangphong
Hai chữ không chút cảm xúc, Sở Việt lại có thể nghe ra ẩn chứa bên dưới biểu tình bình tĩnh kia là sự tức giận cùng cực. Không khí ngày càng trở nên ngột ngạt, biểu tình trên mặt Sở Việt cũng ngày càng cổ quái.
Y muốn tránh ra, y biết Yến Hoài Phong đã tức giận, nhưng y căn bản không thể điều khiển thân thể chính mình, hai chân vững vàng đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích.@tichlangphong
Cảm giác đau đầu bén nhọn không hề dịu đi, ngược lại càng trở nên kịch liệt, y cảm thấy linh hồn của mình bị chia làm hai phần, một phần thống khổ giãy giụa, một phần lạnh lùng bàng quan.@tichlangphong
Hiện tại ý chí điều khiển khối thân thể này hiển nhiên cũng không thuộc về y, có lẽ chính là chấp niệm của khối thân thể này từ trước lưu lại, thậm chí có thể chính là tàn hồn của Thập Tứ.@tichlangphong
Trong đầu Sở Việt một mảnh hỗn loạn. Y là ai? Ai là y? Yến Hoài Phong lúc này trở nên vô cùng xa xôi, mà ý nghĩ phải bảo vệ nam tử áo lam này lại trở nên cực kỳ kiên định.@tichlangphong
Y biết đó không phải ý nghĩ của y, chính là cảm giác hai linh hồn cùng sống trong một thân thể càng lúc càng trở nên rõ ràng.@tichlangphong
“Ngươi đi mau!”@tichlangphong
Y nghe được thanh âm xa lạ từ chính cổ họng mình thốt ra, hướng về phía nam tử áo lam hung hăng quát, thậm chí trong nháy mắt, y cảm thấy mình rõ ràng đã biết được thân phận của nam tử áo lam kia, tuy rằng cuối cùng vẫn không minh bạch.@tichlangphong
Lời nói bênh vực rõ ràng như thế, Sở Việt hoàn toàn biết đây không phải lời của y, thế nhưng vấn đề này, Yến Hoài Phong không biết.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Yến Hoài Phong không biết, kẻ thù hiện tại của Sở Việt chính là hắn.@tichlangphong@tichlangphong
Vì thế hắn buông tay xuống, gằn giọng nói ra từng tiếng: “Ta sớm đã nói, ngươi muốn đi, cứ cùng hắn đi.”
Sở Việt không trả lời, y chỉ mím thật chặt khóe miệng, vẫn phi thường kiên định đứng chắn tại chỗ.
Nam tử áo lam cúi đầu, nhìn miệng vết thương trước ngực mình, mặc dù đã dùng tay bịt chặt, máu tươi vẫn cứ ồ ạt trào ra theo khe hở, hắn có chút xuất thần nhìn cảnh tượng tiên diễm này, sau đó chỗng đỡ thân mình, lảo đảo đứng dậy, không nhìn đến Yến Hoài Phong, lung lay lảo đảo rời đi.@tichlangphong@tichlangphong
Chờ đến khi thân ảnh nam tử áo lam hoàn toàn biến mất, Sở Việt rốt cục mới cảm giác được toàn thân buông lỏng, thứ lực lượng khống chế thân thể giống như trong một chốc liền tan biến, đem quyền khống chế thân thể trả trở về cho y.
Đồng thời, cảm giác vô lực cũng ngay lập tức chiếm cứ toàn thân, lan tràn ra từng ngõ ngách trên người y.
Y há miệng thở dốc, thanh âm mất tiếng dị thường, giống như đã trải qua mấy ngày mấy đêm trên sa mạc lại không được uống một ngụm nước, “Thiếu chủ…”@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Yến Hoài Phong dùng ánh mắt hờ hững đảo qua một vòng trên người y, giống như nhìn một kẻ xa lạ bên đường, hắn xoay người nhảy lên cao, ngay cả cửa chính cũng không đi, cứ như vậy xông vào phủ đệ trồng đầy hoa hoa thảo thảo bên trong.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Sở Việt có chút lo lắng, y nghĩ tới rất nhiều loại phản ứng của Yến Hoài Phong, thất vọng hoặc là tức giận, nhưng lại không nghĩ đến Yến Hoài Phong sẽ trực tiếp xem y như tàn hình.@tichlangphong@tichlangphong
Thì ra cảm giác hết đường chối cãi chính là như vậy. Nhưng y không thể bỏ đi.@tichlangphong@tichlangphong
Sở Việt không nói tiếng nào theo sát phía sau Yến Hoài Phong, chính là không giống như trước tiếp cận bên cạnh, y chỉ yên lặng theo sát phía sau, vừa đảm bảo thân ảnh Yến Hoài Phong không thoát khỏi phạm vi bảo hộ của mình, vừa đảm bảo không quá gần gũi đánh động đến đối phương.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Gần trong gang tấc lại như cách nhau một khoảng biển trời.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Quan hệ của bọn họ lại như quay trở về điểm ban đầu, hoặc là nói, so với ban đầu còn không bằng, Yến Hoài Phong không có lý do gì để tin tưởng y lần nữa, hắn không có ngay lập tức giết y, đã là chuyện rất bất ngờ rồi.
Yến Hoài Phong biết Sở Việt không có bỏ đi, cũng biết Sở Việt vẫn không gần không xa theo sát phía sau hắn, nhưng hắn chỉ vờ xem như không phát hiện.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, hắn công khai xâm nhập Tầm Trâm Các như thế, lại còn đi lâu như vậy, thế nhưng ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.@tichlangphong@tichlangphong
Lại vô mục đích tiêu sái đi thêm một đoạn đường, cái đuôi phía sau cũng như cũ theo sát.@tichlangphong
Xa xa, theo gió truyền đến vài tiếng cười thích thú, sau đó là thanh âm của thiếu nữ vang lên, “A a, kia là hoa gì? Cũng là hoa lan sao? Chưa từng thấy qua kiểu dáng này nha.”@tichlangphong@tichlangphong
Nam âm ôn hòa theo tiếng nước rất nhỏ vang lên, “Đúng vậy, đó là giống mới tạo, dùng để chúc mừng hôn lễ của Lý Trường Thành, mới được chuyển vào trong viện, tên là Hợp Châu lan.”@tichlangphong@tichlangphong
Hai thanh âm này đều rất quen thuộc, nam âm không nghi ngờ chính là Phó Các chủ Tầm Trâm Các Tiêu Trầm, còn thanh âm của thiếu nữ kia… Yến Hoài Phong hướng nơi phát ra thanh âm bước tới, đến trước sân thì dừng lại, ánh vào trong mắt là một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Tiêu Trầm hơi nghiêng người, đang cẩn thận tưới hoa, nữ tử bên cạnh trong tay cầm một đóa hoa rơi, đưa lên đối diện ánh mặt trời, xuyên thấu qua cánh hoa nhìn đến khoảng không trên bầu trời.@tichlangphong@tichlangphong
Ánh mặt trời chiếu rọi lên gương mặt trắng nõn của nàng, nhìn qua vô cùng mịn màng, mang theo một chút ửng hồng, thật dễ dàng khiến cho người ta buông xuống mọi phòng bị.@tichlangphong@tichlangphong
Nhưng mà Yến Hoài Phong nhìn ánh mắt của nàng lại tràn ngập suy nghĩ sâu xa.@tichlangphong
Tiêu Trầm nghe thấy động tĩnh, tùy ý ngẩng đầu lên, cười nói: “Có khách đến.” Nàng kia nghe vậy liền quay đầu lại, biểu tình trên mặt từ kinh ngạc biến thành kinh hỉ, một bên cười ngọt ngào một bên vén váy chạy nhanh đến, “Hàn đại ca.”@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Rõ ràng chính là tiểu cô nương đã cáo biệt ở Thiên Chử thành, Mai Yên.@tichlangphong@tichlangphong
Có duyên gặp lại, xem ra duyên phận này, thực sự rất hảo.@tichlangphong@tichlangphong
Mai Yên chạy nhanh đến trước mặt Yến Hoài Phong, ngẩng đầu lên nhìn hắn, tầm mắt theo thói quen đảo một vòng vị trí bên cạnh, “A, Việt công tử đâu? Y không đến? Đã xảy ra chuyện gì sao?”@tichlangphong@tichlangphong
Yến Hoài Phong lắc đầu, rõ ràng không muốn nhắc đến, hướng Tiêu Trầm nhẹ gật đầu chào hỏi, khóe miệng mở ra một tia độ cung, đối Mai Yên nói: “Mai cô nương, ngươi tại sao lại ở đây?”@tichlangphong@tichlangphong
Nếu tổng bộ Tầm Trâm Các có thể dễ dàng tìm thấy như vậy, trên đời cũng đã không có Tầm Trâm Các, Mai Yên xuất hiện thực rất kỳ quái, hắn không có lý do gì không nghi ngờ.@tichlangphong
Duyên phận gì gì đó, ai tin.@tichlangphong
May Yên không trả lời ngay, trộm quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Trầm một cái, trên mặt lặng lẽ hiện lên một tầng mây đỏ, xoay xoay góc áo thấp giọng trả lời: “Tạ tỷ tỷ nói, đến đây liền có thể tìm được Tiêu đại ca.”
“Tạ tỷ tỷ? Tạ Ngữ Đồng?” Yến Hoài Phong kịp thời phản ứng.@tichlangphong
May Yên gật gật đầu, “Ân, đêm hôm đó ngươi cùng Việt công tử không biết đi nơi nào, ta một mình dạo phố rất buồn, bất quá bột phấn Lưu Hương tốt lắm, không ngờ Tạ tỷ tỷ cũng đến đó mua. Chúng ta tán gẫu một lúc liền phát hiện cả hai có sở thích khá giống nhau, nàng giới thiệu cho ta vài cửa hàng, cửa hiệu may, phố vải dệt, còn có…”
Mai Yên vẫn thao thao bất tuyệt, chẳng qua đề tài câu chuyện so với lúc bắt đầu đã chuyển thành váy kiểu dáng mới trông như thế nào, Yến Hoài Phong nhìn bộ dạng cao hứng phấn chấn của nàng, bỗng nhiên ý thức được, quả nhiên Tạ Ngữ Đồng cho dù có là cao thủ võ công, thì niềm đam mê đối với son phấn cùng quần áo vẫn không khác gì so với nữ tử bình thường.@tichlangphong@tichlangphong
Yến Hoài Phong đối Tiêu Trầm thiêu mi một cái, huynh đài, xem ra ngươi rất được nữ tử để mắt.
Tiêu Trầm bất đắc dĩ cười lắc đầu, đi tới cắt ngang lời Mai Yên, mời Yến Hoài Phong ngồi xuống, rót đầy một tách trà đưa đến trước mặt hắn, lúc này mới nhìn thấy ở xa xa, Sở Việt giống như mộc đầu nhân [đầu gỗ] lặng lẽ dõi theo Yến Hoài Phong.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Tiêu Trầm hướng Yến Hoài Phong nói: “Bảo vị tiểu ca kia cùng qua đây ngồi đi, sao lại đứng ở nơi đó?”
Yến Hoài Phong cúi đầu chậm rãi cầm lên tách trà, nhẹ thổi một chút bọt trà trên mặt, cũng không quay đầu lại nhìn người kia, chỉ thuận miệng nói: “Cứ tùy y.”@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Tiêu Trầm liếc nhìn Yến Hoài Phong, lại nhìn đến Sở Việt, xem vẻ mặt của bọn họ có lẽ là đã xảy ra hiềm khích, cũng không nói thêm cái gì, quay đầu lại vẫy tay, “Mai cô nương, Tiểu Tô làm điểm tâm, vừa mới cho người đến thông báo, mời ngươi đến nếm thử.”@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Mai Yên có chút lưu luyến không rời, “Tiêu đại ca không cùng đi sao?”@tichlangphong@tichlangphong
“Cẩn thận đi chậm, có người ăn vụng hết.”@tichlangphong@tichlangphong
“Nha!” Mai Yên lập tức bối rối, hiển nhiên biết người ăn vụng Tiêu Trầm nói đến là ai, vội vội vàng vàng chạy nhanh đi. Tiêu Trầm lúc này mới ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Các hạ lần này đến chơi, chẳng hay có chuyện gì?”
Yến Hoài Phong gật gật đầu, cũng không vòng vo, “Ta muốn gặp một lần Các chủ Tầm Trâm Các.”
“Lý do?”@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
“Giang hồ đồn đãi, Tầm Trâm Các cùng Thánh Môn có thiên ti vạn lũ quan hệ.”@tichlangphong
“Thánh Môn?” Tiêu Trầm bưng lên tách trà trước mặt, đưa đến bên môi, nước trà còn chưa có dính môi lại nhẹ nhàng buông xuống, hồi tưởng một chút mới nói: “Chính là Thánh Môn theo như lời người đến cướp cô dâu ở hôn lễ của tiểu Tạ ngày đó sao?”@tichlangphong@tichlangphong
Lời này nói cực kỳ kỳ quái, Thánh Môn tuy rằng không thuộc võ lâm Trung Nguyên, nhưng cũng không phải loại môn phái vô danh tiểu tốt gì. Theo đạo lý mà nói, Tiêu Trầm làm Phó Các chủ Tầm Trâm Các, vô luận giáo phái thấp bé cỡ nào, đều không có khả năng chưa từng nghe qua.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Cho nên một câu này của Tiêu Trầm phi thường đáng giá suy nghĩ sâu xa.@tichlangphong
Yến Hoài Phong chú ý đến cách dùng từ của Tiêu Trầm “Thánh Môn theo như lời người đến cướp cô dâu”, tựa hồ trong nhận định của hắn, Thánh Môn cũng không chỉ có một cái.@tichlangphong@tichlangphong
“Không, không phải Thánh Môn trong miệng người kia.” Yến Hoài Phong suy xét một chút, lắc đầu.
Tiêu Trầm mỉm cười, nhìn chăm chú vào Yến Hoài Phong, “Nếu vậy các hạ có thể hay không nói cho ta biết, ngươi—” Hắn nói đến đây, lại liếc mắt nhìn Sở Việt vẫn thẳng tắp đứng ở xa xa một cái, “Các ngươi đến tột cùng là ai?”
Không có theo ánh mắt của Tiêu Trầm nhìn lại, Yến Hoài Phong biết Tiêu Trầm đang nhìn ai, nhưng hắn hiện tại không muốn nhìn đến người kia. Hắn đã cho y cơ hội rời đi, y không đi, có đi theo phía sau hắn hay không, cùng hắn không quan hệ.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Y muốn đứng ở đó, để cho y đứng ở đó đã là tốt lắm rồi.@tichlangphong
Yến Hoài Phong đặt chén trà xuống, cùng Tiêu Trầm liếc nhau, ánh mắt đối phương ôn hòa trước sau như một, tựa như ôn ngọc nhẵn bóng, mịn màng nhưng không yếu ớt. Xem ra, vô luận muốn lấy được thông tin gì từ Tầm Trâm Các, hắn cũng cần phải lui trước một bước.@tichlangphong@tichlangphong
Yến Hoài Phong nhìn Tiêu Trầm, nói: “Ta là…”@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Đúng lúc này, một tiếng động truyền vào trong tai Yến Hoài Phong cùng Tiêu Trầm, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Tiêu Trầm biến sắc, hướng Yến Hoài Phong nói: “Vị tiểu ca kia giống như là ngất xỉu.”@tichlangphong
Yến Hoài Phong không trả lời, biểu tình vẫn như cũ phi thường bình tĩnh, giống như cái gì cũng không biết, tầm mắt chuyển đến vườn hoa của Tiêu Trầm, bộ dạng chăm chú ngắm hoa.@tichlangphong@tichlangphong
Tiêu Trầm lại chú ý thấy ngón tay của hắn mất tự nhiên hơi co lại một chút, người ngoài có lẽ nhìn không ra, nhưng Tiêu Trầm lại biết đó chính là biểu hiện của người đang khẩn trương.@tichlangphong@tichlangphong
Chủ tớ này thật thú vị.@tichlangphong@tichlangphong@tichlangphong
Tiêu Trầm hỏi Yến Hoài Phong, “Ngươi không nhìn tới y sao? Ta vừa rồi thấy sắc mặt y không tốt lắm, nhớ lần trước ta bắt mạch, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể y đều bị hao tổn.”@tichlangphong@tichlangphong
Yến Hoài Phong nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, dứt khoát đứng dậy, đi vào giữa vườn hoa hái một đóa hoa, xoay xoay trên đầu ngón tay, không chút để ý nói: “Cùng ta có quan hệ gì chứ.”@tichlangphong@tichlangphong
Tiêu Trầm ánh mắt nhất thời cứng lại —– có người hái hoa của hắn…@tichlangphong
Hắn cũng không khuyên nữa, chính mình đứng dậy đi đến chỗ Sở Việt té xỉu, bán ngồi xuống sờ sờ cái trán của Sở Việt. Người trước mắt sắc mặt tái nhợt, bộ dáng nhìn qua cực kỳ vô lực, không phải nội lực cạn kiệt, mà giống như đã phải trải qua một cuộc chiến đấu rất gian khổ.@tichlangphong@tichlangphong
Tiêu Trầm vén lên phần tóc trước trán Sở Việt, đầu mày của y nhăn thành một chữ xuyên [川], cho dù làđang trong trạng thái hôn mê, Sở Việt nhìn qua vẫn như cũ không chút thả lỏng.@tichlangphong
Tiêu Trầm nghĩ nghĩ, dụng lực đem Sở Việt từ trên mặt đất ôm lên, vòng tay ôm lấy thắt lưng y, làm cho đầu y tựa vào ***g ngực mình. Mang theo y hướng sân ngoài đi đến.@tichlangphong@tichlangphong
Sở Việt hô hấp có chút mỏng manh, cơ hồ là nghe không ra, ngoan ngoãn tựa vào trước ngực Tiêu Trầm, không có chút dấu hiệu tỉnh lại. Từ xa nhìn lại, hai người giống như rất thân mật khăng khít.@tichlangphong
Bỗng nhiên trước mắt Tiêu Trầm xuất hiện một bóng đen, Yến Hoài Phong không biết từ khi nào đã đi đến, chắn ở trước mặt hắn, sắc bén liếc Tiêu Trầm một cái, không nói hai lời thân thủ tiếp nhận Sở Việt từ trong ***g ngực Tiêu Trầm, động tác có chút cường thế, “Ba” một tiếng, từ trong ngực Sở Việt rơi ra thứ gì đó.@tichlangphong
Yến Hoài Phong nhìn nhìn, cũng không có ý tứ nhặt lên, xoay người ôm Sở Việt rời đi. Không biết vì sao, Tiêu Trầm lại cảm thấy vừa rồi Yến Hoài Phong dường như đối với hắn có chút địch ý.@tichlangphong
Tiêu Trầm thực bất đắc dĩ, rõ ràng Yến Hoài Phong đã mặc kệ, hắn mới tiến lên cứu người, như thế nào ngược lại nhận lấy kết quả như vậy.@tichlangphong
Hắn nghi hoặc nhặt lên thứ gì đó trên mặt đất vừa rơi ra từ ngực Sở Việt, nhìn qua là một quyển sách, tùy tay mở ra vài trang, sắc mặt Tiêu Trầm càng ngày càng trở nên kỳ quái.@tichlangphong
Bỗng nhiên một bàn tay vươn ra từ sau lưng hắn, một phen đoạt lấy quyển sách, sau đó liền nghe được người nào đó lớ tiếng gào to: “A! Tiêu Hoa Hoa, ngươi thế nhưng giữa ban ngày ban mặt lén xem đông cung đồ!”@tichlangphong
——————- Đăng bởi: admin