Đọc truyện Nhất Thế Vi Nô – Chương 31
CHƯƠNG 31
Cùng một đêm này, những người kết minh ở bạch đạo liên minh ngày đó lần thứ hai khẩn cấp tụ họp, sau một hồi thương nghị, Triệu Văn Hồ dùng đầu ngón tay dính một chút nước, ở trên bàn viết xuống mấy chữ, ý bảo mọi người cho ý kiến.@tichlangphong
Mấy người trong phòng nhìn xem bút tích trên bàn, xoay mặt nhìn nhau, toàn bộ đồng loạt gật gật đầu. 1291994
Trong ánh nến nhập nhòe, biểu tình trên mặt bọn họ đen tối không rõ, chỉ có đáy mắt kia đều hiện lên một mạt tham lam không thể che dấu. @tichlangphong
Thời điểm trước khi trời sáng, trên bầu trời không trăng không sao, chỉ có bóng đêm dày đặc bao phủ. Hai đạo nhân mã lặng yên không chút tiếng động rời khỏi Thiên Chử thành, theo hai phương hướng đối lập nhau nhanh chóng rời đi.@tichlangphong
Một hướng Giang Nam, một hướng Điền Nam. @tichlangphong
Tiếng vó ngựa ổn định vang vọng ở ngã tư đường, giống như tiếng mõ báo hiệu bình minh sắp đến. @tichlangphong
Mai Yên cao hứng bừng bừng đi dạo cả đêm, ngày hôm sau ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, thời điểm nàng rửa mặt xong chạy đi tìm “Hàn đại ca” của nàng, chỉ nhìn thấy một gian phòng trống rỗng, cùng trên bàn là một phong thư được đặt bên dưới chén trà. @tichlangphong
“Thiên hạ không bữa tiệc nào không tàn, có duyên sẽ gặp lại.” @tichlangphong
Mai Yên bỉu môi, rầu rĩ ngồi bên bàn một lúc lâu, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lại cười rộ lên, lẩm bẩm: “Có duyên sẽ gặp lại? Có lẽ thật sự là có duyên.” @tichlangphong
Nói đến Yến Hoài Phong và Sở Việt, hai người vừa rời khỏi Thiên Chử thành, liền một đường hướng Giang Nam mà đi. Hồ Châu không là đại thành trấn nổi danh gì, hai người vừa đi vừa hỏi thăm, thong thong thả thả, sau nhiều ngày mới đến nơi. @tichlangphong
Tiến vào địa giới Hồ Châu, đập vào mặt là một bầu không khí hoàn toàn bất đồng với Thiên Chử thành. Nơi này là vùng sông nước Giang Nam, danh xưng thủy mạch quấn thành [sông nước trải khắp một thành], nữ tử tụ ba tụ năm cùng nhau giặt áo ở ven sông, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười như tiếng chuông bạc cực kỳ dễ nghe.
Cũng không có tiểu hài tử ở dưới sông bơi lội bắt cá, dòng nước vô cùng trong sạch, cùng với dòng nước của sông Lan Thương quanh năm chảy xiết hoàn toàn không thể so sánh. @tichlangphong
Ven đường có các lão nhân nằm trên ghế mây phơi nắng, nửa híp mắt bộ dáng vô cùng nhàn rõi biếng nhát.
Có thể nói đây là một nơi vừa xinh đẹp vừa an bình. @tichlangphong
Thậm chí làm cho Sở Việt hoài nghi, bọn họ có thể hay không ở loại địa phương này tìm được Tiêu Trầm, càng miễn bàn đến Các chủ của Tầm Trâm Các. Bất quá Yến Hoài Phong nếu đã nhận định nơi này, chắc là sẽ không sai.
Hai người một trước một sau, nhìn qua như không có mục đích mà đi. @tichlangphong
Cũng không quá lâu, Yến Hoài Phong đi đến trước cửa một ngôi nhà dáng vẻ bình thường, bỗng nhiên dừng bước, mạc danh kỳ diệu hỏi: “A Việt, ngươi nhận biết được hoa Trịch Trục chứ?” @tichlangphong
Sở Việt không hiểu lắm nhưng vẫn theo bản năng trả lời: “Thiếu chủ, thuộc hạ nhớ rõ hiện tại không phải mùa của loài hoa này.” @tichlangphong
“Không phải mùa ngươi liền không nhận biết?” @tichlangphong
“… Nhận biết.” @tichlangphong
“Vậy là được.” Yến Hoài Phong cười tủm tỉm, chỉ vào một thân cây cách đó không xa nói: “Đi xem xem, nơi nào có nhiều hoa Trịch Trục nhất.” @tichlangphong
Tuy rằng không rõ dụng ý của Yến Hoài Phong, Sở Việt vẫn là tuân lệnh, thấy chung quanh không người, liền nhanh chóng nhảy lên cái cây kia, cực kỳ chuyên chú hết nhìn đông tới nhìn tây. @tichlangphong
Hoa Trịch Trục khi nở rất dễ nhận ra, bất quá lúc này đang là giữa hè, chỉ sợ ngay cả tàn hoa cũng đã hóa thành bụi.
Sở Việt vốn cho rằng phải tiêu hao vạn phần nhãn lực mới có thể tìm được tối thiểu hai gốc hoa Trịch Trục, ai ngờ chỉ vừa ngẩng đầu nhìn, cái gì cũng chưa làm, hoa Trịch Trục cũng đã hiện ra ở trước mắt. @tichlangphong
Đơn giản một mảnh đất lại trồng rất nhiều hoa Trịch Trục, tuy rằng không đến mức trải dài mười dặm, nhưng cũng đủ khiến người ta nhìn vào phải cất lời khen ngợi, chen chen chút chút tựa vào cùng một chỗ, tùy ý sinh trưởng giống như không có người xử lý. @tichlangphong
Mặc dù không có hoa nở, nhưng vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy được một loại sức sống mãnh liệt cùng xinh đẹp đường hoàng. @tichlangphong
Sở Việt nhảy xuống cây, đi đến trước mặt Yến Hoài Phong, “Thiếu chủ, chính là một nhà này, phủ đệ bên trong rất lớn, trước mấy gian lâu có trồng đủ loại Trịch Trục —- còn có một vườn hoa đều là hoa lan.” @tichlangphong
Nhắc đến hoa lan, khiến y lập tức nghĩ tới Tiêu Trầm, Sở Việt bỗng như bừng tỉnh đại ngộ, lại có chút không quá tin tưởng, “Nơi này là… Tổng bộ Tầm Trâm Các?” @tichlangphong
Yến Hoài Phong không trả lời y, thẳng hướng đi vào bên trong, một bên than thở nói: “Nghe nói trước kia Các chủ Tầm Trâm Các yêu mến một quan gia tiểu thư [tiểu thư con nhà quan], vị tiểu thư kia thích nhất chính là hoa Trịch Trục. Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, hóa thành một bộ bạch cốt trên thung lũng đất vàng. Hiện giờ xem ra, giang hồ đồn đãi cũng không phải tất cả đều sai.” @tichlangphong
Sở Việt nhịn xuống không ngẩng đầu xem đại môn phủ đệ tầm thường này, phía trên một cái bảng hiệu cũng không có, đơn giản thật sự. @tichlangphong
“Quan gia tiểu thư?” @tichlangphong
Người trong giang hồ trêu chọc người quan phủ là chuyện tối kỵ, không thể tưởng được Các chủ Tầm Trâm Các này, sở thích lại khác người như vậy. Sở Việt trước kia cũng từng nghĩ qua chính mình sẽ hội ngộ một cô nương dạng gì, môn phái nào, cùng nàng sống chung như thế nào, có hay không cũng sẽ hứa hẹn, bên nhau trọn đời. @tichlangphong
Nhưng quan gia tiểu thư đều thuộc dạng mảnh mai yếu đuối ngay cả bị kim đâm cũng đã nước mắt liên liên, thật sự không thích hợp với người giang hồ đầu đao liếm huyết như bọn họ. @tichlangphong
Thậm chí ngay cả tiểu gia bích ngọc [con gái một] bình thường bọn họ cũng sẽ không thú, người giang hồ thiên kiến bè phái [thích sống theo môn phái], kỳ thật cũng không cần dựa hơi quan lớn làm gì. @tichlangphong
Sở Việt vừa nghĩ tới nếu trong nhà có một nương tử tay trói gà không chặt, trong lòng bất giác lại cảm thấy sởn gai ốc. Y một đời chưa cưới vợ, trong nhà cha mẹ đều là người tập võ, thế nhưng cuối cùng vẫn bị tiểu nhân ngầm sát hại. Nếu còn thêm một người không có năng lực tự bảo vệ mình… @tichlangphong
Sở Việt nghĩ nghĩ, như vậy, y đều không cần. Y một thân một mình không vướng bận, mới có thể toàn tâm toàn ý trung thành với Yến Hoài Phong. @tichlangphong
“Không biết vị Các chủ này đến tột cùng làm những chuyện gì, đến ngay cả loại tiểu thư khuê phòng suốt ngày không ra khỏi đại môn cũng có thể gặp được.” Yến Hoài Phong vốn nói thực thoải mái, còn mang theo chút ý tứ trêu chọc, lại bỗng nhiên cảm giác được một cỗ sát khí mỏng manh truyền đến. @tichlangphong
Cỗ sát khí này cũng không rõ ràng, nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ cho rằng bản thân lỗi giác. Nhưng Yến Hoài Phong lại rất quen thuộc với loại cảm giác này, hắn vốn định gõ cửa, bỗng nhiên dừng động tác, sau đó xoay người lại.
Dưới ánh mặt trời, y phục lam sắc từ đầu đến chân, quạt giấy trong tay rực rỡ tựa lưu hà [ráng mây màu].
Yến Hoài Phong nhíu mày, không nghĩ tới người này thế nhưng cũng sẽ xuất hiện ở nơi đây. Đến tột cùng là do hắn vẫn luôn nắm rõ hành tung của bọn họ, hay là có người biết, báo lại cho hắn? @tichlangphong
Tùy ý liếc nhìn Sở Việt một cái, Yến Hoài Phong nhanh chóng ra tay đón đỡ một chiêu của đối phương. Hai phiến cốt trên không trung giao nhau thật mạnh, nam tử áo lam nương theo trên cao đánh xuống, làm cho Yến Hoài Phong phải lùi lại mấy bước. @tichlangphong
Yến Hoài Phong nhìn phương hướng hắn xuất hiện, kia chính là… thân cây Sở Việt vừa mới trèo lên. Lấy võ công của Sở Việt, y vì sao lại không phát hiện? @tichlangphong
“Hà tất phải ngoan cố chống cự.” Nam tử áo lam khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra độ cong vi diệu mà cười lạnh. “Ngươi sẽ không đến tận bây giờ vẫn còn khăng khăng một mực, cho rằng mình chính là đứa con của Yến Thanh Hà chứ.”
Yến Hoài Phong không trả lời, chính là xuất thần nhìn cần cổ của nam tử áo lam. @tichlangphong
Lần trước hắn chỉ thấy sơ qua khối ngọc có hình dạng kỳ lạ kia, sở dĩ nói nó hình dạng kỳ lạ, là vì hình dạng của nó không giống với những khối ngọc gửi gắm điềm lành khác, mà nó gần giống như — gần giống như một cái chìa khóa.
Nam tử áo lam vừa lòng nhìn Yến Hoài Phong lại lộ ra biểu tình không chút tinh thần, yếu ớt không chịu nổi một kích, hắn thậm chí còn cảm thấy tự hắn ra tay thật sự là có chút lãng phí.1291994
Tuy rằng hắn cũng có phần nghi hoặc chợt lóe qua trong đầu, bởi vì Yến Hoài Phong tựa hồ không nên yếu như vậy, không hề có chút sức phản kháng như vậy. Nhưng hắn đối với lòng tin của mình có chút tự đắc, lại tiếp tục ra tay, trực tiếp xuất ra sát chiêu “Phong Phiêu Đại Hoang Hàn.”sdhgasirgh
Hắn biết, Yến Hoài Phong ngăn không được một chiêu này. Về phần ảnh vệ kia… Hắn nhìn Sở Việt, trong mắt hiện lên ý cười bất minh, hắn biết y sẽ không ngăn cản hắn, nhất định. @tichlangphong
Yến Hoài Phong quả nhiên sắc mặt trắng nhợt, chậm rãi lui về phía sau, nam tử áo lam từng bước áp sát, ngay tại thời điểm Yến Hoài Phong hoàn toàn cùng đường, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng nam tử áo lam lộ ra nụ cười quỷ dị.
Nam tử áo lam kinh ngạc, trong nháy mắt, Yến Hoài Phong chợt nhấc chân, hung hăng đảo qua dưới tay đối phương, mặt quạt quét qua trên mặt hắn, phát ra một tiếng vang thanh thúy. @tichlangphong
“Ba!” @tichlangphong
Nửa bên mặt của nam tử áo lam lập tức sưng lên, hắn không thể tin được đưa tay sờ sờ lên mặt mình, rõ ràng lúc nãy, Yến Hoài Phong ngay cả một đường sống cũng không còn, vì cái gì hiện tại lại có thể chuyển đổi tình thế thong dong đánh trả như vậy? @tichlangphong
Ngắn ngủi hơn mười đạo ánh sáng… @tichlangphong
Đánh xong một bạt tay, Yến Hoài Phong cũng không dừng lại, nhớ đến lần trước nếu không phải nhờ có Sở Việt, chính mình nói không chừng không chết cũng tàn phế dưới tay người này, huống chi hắn còn ở trước mặt mình ngông cuồng như vậy, quả thực không thể tha thứ. @tichlangphong
Mẫu thân hắn lưu lại duy nhất cũng chỉ có gương mặt này, Yến Hoài Phong càng lớn lại càng hiểu rõ, bộ dạng của hắn càng lúc càng giống mẫu thân mình. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Yến Thanh Hà luôn không vui vẻ mỗi khi gặp hắn.@tichlangphong
Chính vì vậy, Yến Hoài Phong càng không thể tha thứ cho kẻ nào dám dùng gương mặt giống với mẫu thân hắn đi khắp nơi gây sóng gió. @tichlangphong
Nam tử áo lam là ai, có phải là Thiếu chủ Thánh Môn như lời hắn nói hay không, Yến Hoài Phong hiện tại một chút cũng không thèm để ý. Bởi vì hắn đã nổi sát tâm, tuyệt sẽ không để cho nam tử áo lam còn sống rời khỏi nơi này!
Phiến ảnh bay múa, huyết chiến dồn dập. @tichlangphong
Nam tử áo lam cảm nhận được rõ ràng nụ cười của Yến Hoài Phong, ngoan lệ không chút thu liễm, chiêu thức liên tiếp như nước chảy mây trôi, hắn bị bức đến phải liên tục lui ra sau. @tichlangphong
Bỗng nhiên, ý cười trên môi Yến Hoài Phong mở rộng. @tichlangphong
Nam tử áo lam cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy trên người chợt lạnh, hắn không thể tin được cúi đầu, nhìn thấy trước ngực mình, một mũi kiếm đen tuyền hiện ra. @tichlangphong
Nam tử áo lam gian nan quay đầu lại, thấy Sở Việt diện vô biểu tình đứng ở phía sau hắn, tay cầm kiếm cứng rắn bình ổn, thẳng tắp đâm thấu từ sau lưng đến trước ngực hắn. @tichlangphong
Thanh âm một giọt máu rơi trên mặt đất, nhỏ đến tựa hồ không thể nghe thấy, lại rõ ràng rơi vào trong tai hắn, không khác gì một tiếng sấm sét. @tichlangphong
Sở Việt diện vô biểu tình dùng sức rút Huyễn Sinh kiếm về, thân kiếm như cũ đen tuyền âm trầm, ẩn ẩn có chút ánh sáng lưu động, thế nhưng không hề dính một tia vết máu. @tichlangphong
Đau nhức làm cho nam tử áo lam lảo đảo, cơ hồ quỳ xuống, lấy tay che lại miệng vết thương, nhưng vẫn không thể ngăn cản máu tươi liên tục chảy ra, rơi li ti trên mặt đất. @tichlangphong
Hắn giống như không còn để ý đến Yến Hoài Phong, chỉ yên lặng nhìn Sở Việt. @tichlangphong
Ánh mắt đó khiến cho Sở Việt vốn rất bình tĩnh bất giác hoảng sợ —- là không thể tin, oán hận, kinh ngạc, thất vọng, bi thống, đủ loại tình tự khó có thể giải thích, Sở Việt chỉ biết rõ rằng, đây là loại ánh mắt không nên có giữa hai người xa lạ trong lúc này! @tichlangphong
Thật giống như bọn họ kỳ thật đã quen biết nhau rất lâu, quen thuộc đến nỗi vô cùng tín nhiệm nhau. @tichlangphong
Thế nhưng giữa bọn họ rõ ràng không quen biết… Sở Việt bỗng nhiên ý thức được, có lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính lần trước khi y xông lên cứu Yến Hoài Phong nam tử áo lam lại đột ngột thu tay, thậm chí chỉ mắng một câu “Phế vật” liền bỏ qua cho bọn họ. @tichlangphong
Mà lúc này đây, thời điểm nam tử áo lam công kích Yến Hoài Phong, lại giống như không hề phòng bị y.1291994
Sở Việt ẩn ẩn hiểu được, hắn sở dĩ không phòng bị y, không phải vì hắn tự cao tự đại cho rằng y không thể làm gì, mà là hắn tin tưởng y sẽ không thương tổn hắn! @tichlangphong
Nhận thức này khiến cho cả ba người đều cảm thấy dao động. @tichlangphong
Yên tĩnh. @tichlangphong
Yến tĩnh tựa như chết. @tichlangphong
Quá quen thuộc, ánh mắt thất vọng của nam tử áo lam, cơ hồ trong nháy mắt khiến Sở Việt liên tưởng đến một kiếp trước ở bờ sông Lan Thương, một Yến Hoài Phong bị chính mình bức đến tuyệt lộ. @tichlangphong
Loại bất đắc dĩ này, quả thực giống nhau như đúc. @tichlangphong
… Vì cái gì lại như vậy. @tichlangphong
Sở Việt trong khoảng thời gian ngắn có chút ngơ ngẩn, loại dao động cho rằng bản thân đã đi sai hướng một lần nữa từ dưới đáy lòng dâng trào, sai lầm rồi sao? Y thật sự… sai lầm rồi sao? @tichlangphong
Nam tử áo lam tựa như con thú vị vây vào chốn tuyệt vọng, cúi đầu rống lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, bỗng dưng không đầu không đuôi quát to: “Vì cái gì?” @tichlangphong
Sở Việt nhìn nhìn tay của mình, “Ta không thể để bất cứ ai thương tổn Thiếu chủ.” Y nhìn phía Yến Hoài Phong, tựa hồ nghĩ muốn giúp bản thân xác nhận một chút, lại phát hiện ánh mắt Yến Hoài Phong đã trở nên lạnh lẽo.
Nam tử áo lam bỗng như điên cuồng nhào về phía Sở Việt, giống như muốn kéo đối phương cùng chết, Sở Việt đưa tay ra, lại chẳng biết vì sao vô thức buông trở xuống, không phản kháng. @tichlangphong
Thế nhưng người nọ rốt cục vẫn không thể xuống tay, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Việt, gian nan thu hồi vũ khí muốn đưa đối phương vào chỗ chết, ***g ngực kịch liệt phập phồng. @tichlangphong
Yến Hoài Phong lẳng lặng nhìn hai người giằng co, ánh mắt nam tử áo lam nhìn Sở Việt làm hắn không thể không hoài nghi giữa hai người bọn họ có quan hệ gì đó. @tichlangphong
Loại nhận thức này khiến hắn thực không thoải mái. @tichlangphong
Hắn tiến lên phía trước, đẩy ra Sở Việt đang đứng bất động như cọc gỗ, một chưởng đánh về phía nam tử áo lam. Có cái gì quan hệ chứ, hắn nghĩ muốn, chính là khiến người này hôm nay phải chết tại đây, còn phía Sở Việt, hắn có thể chậm rãi giải quyết. @tichlangphong
Nam tử áo lam tựa hồ không hề cảm giác được cái chết đang cận kề, sát ý của Yến Hoài Phong rất rõ ràng, nhưng hắn một chút động đậy cũng không có, chính là ánh mắt vẫn như cũ khăng khăng nhìn Sở Việt. @tichlangphong
Không phải hắn không đủ năng lực tránh đi một chưởng này, thế nhưng hắn muốn đánh cược một lần, đem sinh mệnh chính mình ra đánh cược. @tichlangphong
Quả nhiên, cơ hồ ngay tại thời khắc bàn tay Yến Hoài Phong sắp chạm đến đỉnh đầu của hắn, giữa hai người bọn họ liền nhiều thêm một bàn tay. @tichlangphong
Sở Việt gian nan đứng ở trước người nam tử áo lam, chặn lại Yến Hoài Phong, không biết vì cái gì, biểu tình trên mặt y có chút vặn vẹo, thậm chí là thống khổ. @tichlangphong
“A Việt, ngươi tránh ra.” Yến Hoài Phong lần đầu tiên giận tái mặt, hung ác ra lệnh. @tichlangphong
Sở Việt một tay đỡ trán, nhìn qua phi thường thống khổ, lại lắc lắc đầu, run rẩy mà kiên định nói: “Không được! Không được giết hắn!” @tichlangphong
———————- Đăng bởi: admin