Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 70
Tiếng cười này của Lạc Tử Dạ rất giả tạo, còn cả mấy lời vừa rồi nữa, khiến cho tập thể tiểu đội ngự lâm quân vừa bị nàng lừa bịp đó đều quay phắt đầu sang, phẫn nộ nhìn nàng trừng trừng! Họ dám chắc tại mình vẫn có thể phân biệt được sự khác nhau của sáu chữ Minh Dận Thanh và Nhiếp chính vương một cách hoàn toàn bình thường, vì sáu chữ này tạo thành hai nhóm tên, thực sự khác nhau quá lớn… Làm sao2họ có thể nghe nhẩm được chứ?!
Mà lúc này Phượng Vô Trù cũng nhìn về phía nàng, tuy ánh mắt kia vẫn cao cao tại thượng mà đầy vẻ khinh miệt như trước, nhưng cũng mang theo vài phần đăm chiêu. Mặt Lạc Tử Dạ bây giờ đầy vẻ nịnh nọt, hoàn toàn không có nửa phần giống với dáng vẻ cảnh cáo hắn chờ xem cuối cùng là ai đạp lên ai của nàng lúc nàng rời khỏi đây. Điều này khiến hắn lờ mờ cảm thấy, có lẽ6trong khoảng thời gian vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó, nên thái độ của nàng mới chuyển biến lớn như vậy!
Hắn nhấc chân lên, thu chân lại.
Người bị đạp dưới chân được cứu sống, hiện giờ cũng không biết nên căm hận Thái tử đã hại họ thê thảm, hay là cảm ơn Thái tử vì xuất hiện đúng lúc nên vẫn giữ được lại cho mình cái mạng nhỏ này nữa.
Lạc Tử Dạ cười xun xoe nhìn hắn, trong lòng thầm tự nói với mình, bất luận3lát nữa tên khốn kiếp vênh váo đến mất bạn bè này có nói ra câu gì, có làm ra chuyện gì sỉ nhục nàng, thì nàng cũng đều phải giữ bình tĩnh, luôn miệng “dạ, vâng”, chí ít cũng phải dụ lại được hết tiền của mình về trước đã rồi tính sau! Nhìn hắn đi về phía mình, chiều cao khiến người kia khiến tâm trạng Lạc Tử Dạ cũng căng thẳng hơn vài phần. Nàng thật sự lo sợ hắn không nói không rằng, thẳng tay sử9dụng bạo lực luôn! Sau khi hắn bước tới đây, đôi mắt phiểm vận vàng kia mang theo ý tứ sâu xa rất khó phát hiện. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng. Cũng vì chênh lệch chiều cao, nên mái tóc đen dài của hắn xõa xuống, một lọn tóc phất vào mặt Lạc Tử Dạ khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, trong lòng cũng chợt dâng trào chút cảm giác muốn tiếp xúc gần hơn với trai đẹp.
Sau khi cúi đầu xuống, hắn mới chậm4rãi nói: “Thái tử có vẻ hứng thú với chuyện này quá nhỉ. Cô thấy tất cả Ngự lâm quân ở đây, có ai từng nhìn thấy hắc y nhân đâu!”
Không biết vì sao, mà nghe xong những lời này, Lạc Tử Dạ liền cảm thấy da đầu của mình hơi tê dại! Nàng còn chưa kịp nghĩ xem nên ứng phó thế nào mới ổn, thì hắn chợt đưa tay ra, giữ chặt lấy cằm nàng. Khuôn mặt có thể so với cả thần ma kia bỗng ghé sát lại gần. Giọng nói trầm thấp ma mị của hắn, thong thả thổi lướt qua vành tai nàng: “Nếu đã như vậy, có phải Cô nên trao quyền, thậm chí là cho Thái tử một đội quân, để Thái tử có thể nhiệt tình giúp đỡ Ngự lâm quân, phòng thủ suốt đêm, truy lùng để bắt thích khách đã lấy trộm Long mạch không?” Nhìn sát khuôn mặt nàng ở khoảng cách gần, trong lòng hắn dần nảy sinh một cảm giác mong chờ. Hắn mong chờ lại một lần nữa được nhìn thấy vẻ mặt quật cường không chịu thua, lại kiêu ngạo cương quyết của Lạc Tử Dạ. Nét mặt đó cực kỳ không biết sống chết, nhưng chết tiệt thay, nó lại vô cùng cuốn hút hắn, thậm chí khiến cho hắn mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này của nàng, lại đều bất giác nhớ lại nó. Hơn nữa, trong lòng hắn còn sục sôi dục vọng muốn chinh phục vô cùng mãnh liệt, muốn chà đạp, muốn chiếm đoạt, muốn cướp đoạt, muốn khiến cho vẻ mặt ấy, cùng với vẻ cương quyết chỉ thuộc về nàng ấy, và cả bản thân nàng nữa, tất cả đều trọn vẹn nằm trong lòng bàn tay của hắn!
Khóe môi Lạc Tử Dạ run lên, nhìn thoáng qua ánh mắt càng ngày càng sâu xa hơn của hắn, còn có sắc thái ham muốn chiếm hữu và cướp đoạt đến gần như điên cuồng trong đó. Ánh mắt này khiến nàng bỗng cảm thấy kinh hoảng đến kỳ lạ! Nàng nuốt nước bọt một cái, nói: “Không cần đầu, quyền hành của Nhiếp chính vương điện hạ, bản Thái tử không hề muốn nhúng tay vào!”
Có thể lấy được quyền hành của hắn không đã rất khó mà nói được rồi. Vậy mà vừa rồi tên này còn nói gì cơ? Bảo nàng đi giúp đỡ Ngự lâm quân, phòng thủ cả đêm, cả đêm á? Cả cái muội muội nhà ngươi! Hắn còn chưa nói gì, ở trên không trung cách đó không xa chợt truyền đến một tiếng “âm” cực lớn! Mọi người đều giật mình, ngay cả Phượng Vô Trù cũng khẽ nhướng mày lên, ngẩng đầu nhìn về hướng vừa phát ra tiếng động. Sau đó, ánh lửa bốc lên ngút trời rồi tản ra bốn phía! Lạc Tử Dạ vội quay sang, sau khi nhìn thấy ánh lửa kia, mắt nàng co lại vài phần, sau đó chợt kinh hãi, nhanh chóng nhận ra nơi vừa xảy ra chuyện chính là tẩm cung của nàng. Lúc này, ngọn lửa trong cung điện đã bùng cháy vô cùng mãnh liệt!
Tim nàng đập thịch một cái, đầu óc chỉ cảm thấy trống rỗng… Lạc Tử Dạ nghĩ thôi cũng thấy sợ, với sức lực trói gà không chặt như nàng, nếu vừa rồi nàng vẫn còn ở trong tẩm cung, thì có phải hiện giờ nàng sẽ bị nổ chết sau tiếng nổ cực lớn vừa rồi, hoặc táng thân trong biển lửa, bị lửa thiêu rụi rồi hay không?! Sau khi đầu óc tạm thời gián đoạn, nàng chợt ý thức được có gì đó không đúng lắm. Không biết nàng lấy sức ở đâu ra, lại có thể hất bay cái tay đang khống chế nàng của Phượng Vô Trù, quay đầu lao như bay về phía tẩm cung của mình! Nàng thì ra ngoài rồi, nhưng Tiểu Minh Tử vẫn còn trong tẩm cung!!!
Lúc này, tốc độ của nàng cực kỳ nhanh, Phượng Vô Trù nhìn theo bóng nàng, mi tâm cũng chậm rãi nhíu chặt lại. Hắn lập tức nhấc chân lên, đi theo hướng Lạc Tử Dạ đang chạy. Diễm Liệt phất tay, mang người đi theo!
Hiện giờ, cả quốc tự lâm vào tình cảnh hỗn loạn, một tiếng nổ lớn này làm không biết bao nhiêu người kinh hãi. Các hòa thượng nhanh chóng tập hợp, xách thùng xách xô lấy nước dập lửa!
Có người hoảng hốt kêu lên: “Mau dập lửa! Mau dập lửa đi! Thái tử vẫn còn ở bên trong, nhanh lên…”
Nghe tiếng hô nàng, Lạc Tử Dạ biết mọi người vẫn cho rằng nàng đang ở trong tầm cung. Nàng cũng không giải thích, chỉ cắm đầu chạy thẳng về. Trên đường đi nàng và phải không ít người, cuối cùng cũng có một hòa thượng nhận ra nàng sau khi bị nàng và trắng, hắn liền cao giọng thét lên: “Thái tử ở đây, Thái tử ở đây! Thái tử không sao, may quá may quá…”
Lạc Tử Dạ cũng không để ý được những chuyện này, giữ hắn ta lại, đưa tay ra so so, trừng mắt hỏi hắn ta: “Có ai ở bên trong chạy ra không? Một tên tiểu thái giám, cao khoảng tầm này này, nhìn mặt mũi cũng rất thanh tú…” Hòa thượng kia lắc đầu, sắc mặt hơi sợ hãi, nói: “Thái tử, tẩm cung của ngài đột ngột nổ! Sau đó lửa bốc lên ngùn ngụt, đừng nói là tiểu thái giám, ngay cả một con ruồi có khi còn không bay ra ngoài được!” Ánh lửa bốc lên đầy trời, sắc mặt của mỗi người chạy đi dập lửa lúc này đây đều bị ánh lửa hắt đến đỏ hồng lên. Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn tẩm cung của mình, bốn phía đều là lửa cháy hừng hực, ngọn lửa vàng đỏ đan xen kia như một con mãnh thú cắn nuốt tẩm cung của nàng từng chút một, ngay cả mấy gian phòng cũng bị thiêu đốt đến nghiêng nghiêng ngả ngả, lệch sang một bên.
Trong khoảnh khắc này, nàng như nhìn thấy rất nhiều năm trước, cũng một ngọn lửa như thế này, đã thiêu rụi tất cả những gì nàng có, tất cả niềm vui và hạnh phúc của thời niên thiếu…
Nàng như lại nghe thấy tiếng cha mẹ mình kêu lên thảm thiết trong biển lửa, nhớ lại lần cuối cùng cha mình nở nụ cười với nàng chính là khoảnh khắc cha đẩy nàng ra khỏi biển lửa đó! Còn có… khẩu hình của câu nói cuối cùng mà ông nói với nàng, là câu di ngôn mà nàng căn bản không kịp nghe rõ… Mà cũng đúng vào lúc này, nàng nghe thấy tiếng Tiểu Minh Tử kêu thảm thiết, vừa rõ nét lại vừa yếu ớt truyền từ trong tẩm cung ra. Nàng như bị thứ gì đó tác động, không quản được gì nữa, lột luôn chiếc áo bào vướng víu của mình ra, ném xuống đất, ném cả quạt đi rồi quay đầu lao thẳng vào trong biển lửa! Đám hòa thượng đều sợ hết hồn, cuống cuồng hồ lên kinh hãi: “Thái tử! Không ổn rồi, Thái tử lao vào trong rồi, Thái tử…”
Phượng Vô Trù đi theo nàng tới đây nhìn thấy vậy, mi tâm nhíu chặt lại, sải bước dài bước về phía trước. Diêm Liệt cuống quýt lên tiếng nhắc nhở: “Vương!” Hắn như không hề nghe thấy, hơi nhấc tay lên, ra hiệu cho Diêm Liệt dừng bước. Sau đó, hắn nhanh chóng đuổi theo Lạc Tử Dạ!
Tẩm điện rất rộng lớn, sau khi bước vào, Lạc Tử Dạ nhìn quanh bốn phía. Nơi nơi đều là lửa cháy hừng hực, còn có một cây cột nhà đổ sập về phía nàng dưới sức hủy diệt của ngọn lửa phừng phừng đó. Nàng vội vàng tránh sang một bên, cao giọng gọi to mấy tiếng: “Tiểu Minh Tử! Tiểu Minh Tử…” Nàng cứ liên tục gọi rồi tìm kiếm khắp nơi. Dần dần, nàng nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Minh Tử vang lên từ phía giường nàng: “Thái… Thái tử…”
Gã bị giá cắm nến đập trúng, ngã trên sàn nhà, phần đầu còn đang chảy máu, mặt dính đầy tro bụi đen nhẻm. Lạc Tử Dạ khẽ thở phào nhẹ nhõm, may quá, gã vẫn còn sống! Nàng đang định lao qua đó, nhưng ở giữa họ không ngừng có cột nhà đổ xuống, ngăn cản đường đi của nàng, nếu tiếp tục bước về phía trước, có lẽ nàng cũng tăng thân trong biển lửa mất!
Tiểu Minh Tử thấy vậy, cực kỳ khó khăn nhấc tay lên, xua xua với Lạc Tử Dạ: “Thái… Thái tử, ngài… ngài đi ra ngoài đi…… đừng bận tâm đến nô tài nữa!” Lúc này trong mắt gã rơm rớm nước mắt, trên thực tế, gã chưa từng nghĩ rằng, mình chẳng qua chỉ là một hạ nhân, có một ngày lâm vào đại nạn thế này, mà Thái tử lại xông vào biển lửa cứu gã! Đối với gã mà nói, chuyện có thể đến được bước này, là gã đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Thế nhưng, Lạc Tử Dạ không để ý đến lời gã nói, chật vật men theo cột nhà, nhảy sang bên đó. Ngọn lửa trên mặt đất liếm cả lên vạt áo nàng. Nàng vội quay đầu, nhấc tay xé roạt một cái, xé rách phần bị cháy kia đi rồi tiếp tục chạy về phía Tiểu Minh Tử. Vài lần suýt nữa bị cột nhà đập trúng, nhưng cuối cùng Lạc Tử Dạ vẫn đến được trước mặt Tiểu Minh Tử!
Nàng đẩy cái giá nến ra, đỡ Tiểu Minh Tử từ dưới sàn nhà lên, định khoác cánh tay đối phương lên vai mình rồi cùng nhảy ra ngoài! Nhưng đúng lúc này, một cây cột nhà rất to cháy rực toàn thân đổ ập về phía đầu nàng! Hai tay nàng đều đang kéo Tiểu Minh Tử, xung quanh chỉ toàn lửa là lửa, không có cách nào lùi lại, cũng chẳng có cách nào né tránh. Nàng quay đầu nhìn cây cột kia, trong lòng chợt thấy hơi buồn cười, cũng hơi chua chát, vậy là cuối cùng cũng vẫn theo tình tiết bị đập chết, hoặc bị thiêu chết phải không?
Nàng còn chưa kịp nghĩ xem rốt cuộc nguyên nhân chủ yếu khiến mình chết là gì, sẽ được quy chụp thành thế nào, thì một bàn tay bỗng vươn ra trong không trung! Lúc này muốn dùng nội lực để hất cây cột đó đi cũng không kịp nữa, thế nên bàn tay kia gần như dùng tốc độ ánh sáng đặt ngay lên đầu nàng, vừa vặn ở đúng vị trí cây cột đang đập xuống… “Rầm” một tiếng, nàng gần như nghe thấy tiếng xương bị vỡ ra, những thứ bị vỡ lại không phải là xương cốt của nàng, vì nàng không hề cảm thấy đau đớn. Lạc Tử Dạ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt vẫn khinh miệt và ngạo mạn như thường của hắn, nhưng lúc này lại mang theo chút vẻ phức tạp.
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem vì sao hắn lại vào đây giúp nàng, thì hắn đã kéo cả hai người bọn họ sang, đưa ra khỏi vùng nguy hiểm, sau đó đột ngột tung một chưởng lên không trung! Khí tức đó như một con cuồng long màu đen xông thẳng lên bầu trời, và thật mạnh vào nóc điện!