Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 69


Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 69

Lạc Tử Dạ tiêu sái phe phẩy quạt, cảm thấy câu hỏi của Tiểu Minh Tử hỏi rất hay. Nếu Phượng Vô Trù biết được chuyện này, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, như vậy thì nàng sẽ thật sự vui vẻ đến bay lên mất! Nàng thả người xuống giường, đang định nói vài câu thể hiện sự hào hứng của mình vì chỉnh được Phượng Vô Trù một vố, thì Tiểu Minh Tử chợt2lên tiếng nhắc nhở nàng: “Thái tử, hình như toàn bộ tài sản của phủ Thái tử chúng ta, vẫn đang nằm ở phủ Nhiếp chính vương!”

(*) Từ “Thối” và từ “Trù” đồng âm.

Lạc Tử Dạ nghẹn lời, mặt cứng lại, quay sang nhìn Tiểu Minh Tử…

Tiểu Minh Tử cũng nhìn nàng…

Hai người nhìn nhau rất lâu, rất lâu… Lạc Tử Dạ bật người dạy nhanh như cá chép, cảm thấy tình hình có chút không ổn,6cũng cảm thấy mình xử lý mọi chuyện kích động quá. Đắc tội Phượng Vô Trù như thế này, nếu hắn không trả tiền cho nàng thì sao?! Như vậy chẳng phải nàng sẽ thực sự từ phú hào biến thành dân cu đen sao?!

Tiểu Minh Tử cũng cảm thấy tình hình không ổn, phỏng chừng tiền lương một tháng này mình xả thân cày cuốc ở phủ Thái tử có lẽ cũng mất luôn rồi. Lẽ3nào Tiểu Minh Tử gã đầy sắp phải đối mặt với cảnh ngộ “ông chủ vô lương tâm áp bức công nhân, khất nợ tiền lương của nô tài, chèn ép hạ nhân trung thành đến chết” sao?! Lạc Tử Dạ cảm thấy tình hình cực kỳ không ổn, Tiểu Minh Tử lại cảm thấy cuộc đời mình vô cùng bất an.

Cân nhắc một lúc, nàng lại đổi vai để suy nghĩ… Nếu nàng là Phượng Vô9Trù, người ta chỉnh mình như thế này, khiến cho nửa đêm nửa hôm mình còn bị người khác giám sát, thì chắc chắn nàng sẽ vô cùng vô cùng tức giận, đừng nói là trả tiền, không tìm tới tận cửa để gây chuyện cũng đã là tử tế lắm rồi! Nhất là với tính cách như của tên Phượng Vô Trù kìa…

Nghĩ tới đây, nàng vội tung chăn ra, cuống cuồng xuống giường: “Không được,4gia phải đi cứu vãn tình hình!”

Đây thật đúng là, nhất thời báo thù sướng, quay về người đầy thương! Nếu Phượng Vô Trù thực sự bị chọc giận, giữ hết cả tiền của nàng lại, hoặc ném thẳng luôn xuống sông, thì còn câu chuyện nào bị thương hơn nữa?! Nghĩ như thể, nàng nhanh chóng chỉnh trang quần áo chỉnh tề, sau đó phóng như điên ra ngoài cửa. Tiểu Trù Trù thân yêu, tiểu Thối Thối ơi, chờ ta đến, ngươi tuyệt đối không được tức giận đâu nhé!!! Hửm? Tiểu Trù Trù và Tiểu Thổi Thối, đọc nghe cũng giống nhau ra phết!


Lạc Tử Dạ chạy điên cuồng trong đêm tối, toàn thân lướt đi như một cơn gió mạnh! Vì chạy nhanh quá, nên nhìn hai chân nàng còn xoáy điên cuồng như hai cái bánh xe lăn trên đường… Trên đường đi, nàng và phải không biết bao nhiêu người. Mà trong lúc lao băng băng này, nàng lại thực sự nhìn thấy một gã hắc y nhân ở ngay khúc rẽ giữa hai gian chùa trong quốc tự, hướng gã đi là hướng phòng Minh Dận Thanh!

Lạc Tử Dạ đứng lại tại chỗ, nhìn sang hai bên, trong lòng thẩm sinh ra cảm giác do dự! Rốt cuộc nàng nên tiếp tục chạy đến chỗ Phượng Vô Trù cứu vãn tình hình, hay là bám theo gã hắc y nhân kia để hóng hớt trò vui? Một bên thì cứu vãn số phận đống của nả của mình, một bên thì thỏa mãn tính hiếu kỳ của mình.

Cuối cùng, nghĩ một lúc, nàng cảm thấy tính hiếu kỳ là thứ có thể giết chết con người ta. Hắc y nhân kia đi đâu cũng chẳng có liên quan gì quá lớn với nàng. Nhưng nếu không chạy sang chỗ Phượng Vô Trù, thì mất hết cả tài sản, liên quan quá lớn tới nàng ấy chứ!

Như vậy cuối cùng là… Trong lúc đang do dự, sau lưng nàng chợt vang lên tiếng bước chân. Nàng nhíu mày, nghiêng người nấp sau một ngọn núi giả, nín thở, chỉ hơi ló mắt ra ngoài thăm do. Lúc này trời cũng đã tối hẳn, nàng nấp sau ngọn núi giả, nên cũng rất khó phát hiện ra nàng. Lạc Tử Dạ nhìn thấy Long Ngạo Địch và một viên võ tướng đi ngang qua trước mặt nàng.

Viên võ tướng kia lên tiếng, nói: “Tướng quân, ngài đã bẩm báo với Hoàng thượng rằng Long mạch chẳng qua chỉ là một tờ giấy, đã bị Hiến Thương Dật Phong xé nát rồi. Vì sao Hoàng thượng vẫn còn phải người đến lục soát như thế này?”

Hắn ta vừa dứt lời, giọng nói cao ngạo lạnh lùng của Long Ngạo Địch nhanh chóng vang lên: “Ngươi cho rằng Hoàng thượng tin tưởng ta sao? Chắc chắn bản thân ông ấy biết rõ ta cũng có ý đồ riêng, ta cũng muốn có Long mạch! Dưới tình huống như vậy, lời của ta nói ra, Hoàng thượng há có thể dễ dàng tin tưởng?”

Thế nên, dù Long Ngạo Địch nói thật, Hoàng đế cũng vẫn phải người đến lục soát. Người thượng vị vốn đa nghi, đối với việc Hoàng đế không tin tưởng Long Ngạo Địch, Lạc Tử Dạ hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ. Mà tiếp sau đó, võ tướng kia lại nói một câu khiến Lạc Tử Dạ hơi sửng sốt: “Vĩnh Định thân vương cầu kiến bệ hạ, tố cáo ngự trạng về Thái tử, nhưng ngược lại lại bị Hoàng thượng trách phạt một trận. Hoàng thượng rất tức giận, cảm thấy Vĩnh Định thân vương không biết bảo vệ cho Thái tử, đối xử với vãn bối không đủ bao dung, còn nói cho dù Thái tử có vô công rỗi nghề đến thế nào, cũng là Thái tử của Thiên Diệu, là đứa con trai mà bệ hạ yêu thương nhất. Thái tử làm ra chuyện hoang đường như vậy, nếu để Ngự sử đài biết được, chắc chắn sẽ bị vạch tội. Mà Vĩnh Định thân vương, thân là người trong hoàng thất, là hoàng thúc của Thái tử, đối xử với vãn bối…”

Họ vừa nói vừa đi xa dần.

Những lời tiếp theo, Lạc Tử Dạ không nghe rõ nữa, nhưng đại khái nội dung của cuộc nói chuyện này cũng khiến nàng hơi kinh ngạc. Bởi vì, lúc trước trong chuyện phủ Thái tử bị hủy đó, Hoàng để “đét đì” của nàng chỉ nói qua loa vài câu cho qua chuyện, lại còn viện cớ sấm đánh sập phủ. Điều này khiến cho ấn tượng của nàng đối với vị phụ hoàng này cực kỳ không tốt. Nhưng hiện giờ thì lại…


Đây thực sự là lời nói thật lòng thật dạ của Hoàng đế, ông ấy thực sự rất coi trọng mình, mà không muốn nói nhiều đến chuyện Phượng Vô Trù ức hiếp nàng cũng chỉ vì bị chèn ép dưới thực lực của Phượng Vô Trù thôi. Hay tất cả những chuyện này đều chỉ là một màn kịch, nói cho Vĩnh Định thân vương nghe, mà mục đích chính là vì không muốn đối Thái tử, không muốn thay đổi thế cục triều chính của Thiên Diệu ngày hôm nay?

Cả hai khả năng, có lẽ đều có cả! Nhưng nếu là khả năng thứ nhất, thì sau này có phải nàng nên coi trọng vị đét đề này của nàng hơn chút không?

Sau khi hai người kia đi xa rồi, nàng mới bước từ sau ngọn núi giả ra. Vừa bước ra ngoài, nàng lại nhìn thấy Minh Dận Thanh và tên hắc y nhân kia cũng đi ra! Hơn nữa, đại khái là do xung quanh phòng ngủ của Minh Dận Thanh có người giám sát, thế nên hai người kia lén lén lút lút chạy tới gần ngọn núi giả, định trốn vào đó nói chuyện.

Khóe môi Lạc Tử Dạ giật run lên, lùi lại phía sau, tiếp tục nấp sau ngọn núi giả. Trong đầu nàng lúc này đang nghiêm túc suy nghĩ, ngọn núi giả quả là một nơi quá tốt, chỉ nấp vào trong một cái thôi mà nghe được rõ ràng đủ chuyện của các nhà! Hay là từ giờ ngày nào nàng cũng trốn ở đây nghe lén chuyện đi, qua vài ngày thành lập một tổ chức tin tình báo chính trị kinh tế Hoàng gia ở kinh thành, bán tin kiếm tiền nhỉ? Đang nghĩ vẩn vơ, tiếng của Minh Dận Thanh lại truyền từ sau ngọn núi giả tới: “Điều tra thế nào rồi?”

Sau đó, một giọng nam xa lạ vang lên: “Không có kết quả gì. Doanh Tần, đệ nhất công tử của Tương Tư môn vô cùng thần bí. Nếu hắn không muốn gặp người ta, thì không ai gặp được hắn cả. Có điều, thuộc hạ thăm dò được rằng, có rất nhiều đại thần Thiên Diệu từng bàn tán, đệ nhất công tử của Tương Tư môn có dung mạo và tuổi tác tương tự với Hoàng đế Phương Minh ta vài phần… Thế nhưng trước giờ Hoàng thượng vẫn luôn ở Phượng Minh chưa từng rời khỏi nước, mà Doanh Tần đến Thiên Diệu đã ba năm rồi, thế nên…”

Thế nên hắn cũng không biết rốt cuộc chuyện này là thế nào nữa! Lạc Tử Dạ nghe vậy khẽ nhíu mày, nhớ lại cuộc đối thoại của Doanh Tần và tùy tùng của hắn ở bên ngoài cửa sổ phòng mình ngày hôm đó… Lẽ nào tên yêu nghiệt đó là người của hoàng thất Phượng Minh sao? Tiếng của Minh Dận Thanh lại vang lên: “Cho dù như thế nào, điều tra rõ cho bản vương! Người có thể khiến Hiến Thương Dật Phong và Long Ngạo Địch coi trọng như vậy, tuyệt đối không đơn giản. Hơn nữa, hắn lại còn có tướng mạo tương tự như cái thùng rỗng Minh Dận Tiểu kia… chưa biết chừng mối quan hệ của hắn với Phượng Minh cũng không hề mỏng chút nào……”

Hắc y nhân kia nghe xong, nhanh chóng đáp lời: “Rõ! Thuộc hạ nhất định sẽ dùng toàn lực để điều tra, có điều..” Có điều Doanh Tần quá thần bí, hắn cảm thấy căn bản không biết ra tay từ chỗ nào. Thế nên, hắn đáp lời cũng thấy rất do dự!

Hiển nhiên Minh Dận Thanh cũng biết tay hắc y nhân đang do dự điều gì. Hắn trầm mặc mất một lúc như đang cân nhắc suy tư, cuối cùng mới nói: “Nếu không tra được ra, vậy thì bằng mọi giá, phải diệt trừ hắn!” Hắc y nhân khẽ gật đầu, nhưng lại nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, hôm nay Võ Hạng Dương xuất cung, cũng đi cầu kiến Doanh Tần. Nhưng Doanh Tần khước từ không gặp mặt hắn, Võ Hạng Dương hơi tức giận quay về!” Võ Hạng Dương là đại Hoàng tử Long Chiêu, cấu kiến Doanh Tần còn bị từ chối. Như vậy, tên Doanh Tần này, hoặc là có thực lực vượt xa mọi người, không coi Võ Hạng Dương ra gì, hoặc là hắn không biết sống chết!


Đương nhiên, trong mắt những người bình thường thì sẽ là hai dòng suy nghĩ như vậy. Còn trong mắt Lạc Tử Dạ, trừ hai khả năng đó ra, vẫn còn một khả năng nữa. Đó chính là Võ Hạng Dương có ý với Doanh Tần, vui vẻ tới tận cửa tỏ tình yêu thương, lại bị từ chối một cách thê thảm…

Minh Dận Thanh nghe hắc y nhân kia nói xong khẽ gật đầu, nói: “Bản vương biết rồi, tiếp tục theo dõi! Trong vòng ba ngày, nếu đến cuối cùng vẫn không tra được ra gì thì giết hắn đi! Minh Dận Tiếu vô dụng như vậy đã sớm mất đi lòng dân rồi. Đối với bản vương mà nói, thì chỉ cần nhấc tay cũng có thể giành được Phượng Minh. Bản vương không thể để cho bất cứ nhân tố không xác định nào tồn tại!”

“Thuộc hạ hiểu rồi!” Hắc y nhân nói xong bèn lĩnh mệnh quay người rời đi. Hắn tung người nhảy vài bước, lập tức biến mất trong màn đêm!

Minh Dận Thanh đứng yên tại chỗ thêm một lúc nữa rồi mới quay về tẩm cung của mình.

Nghe xong câu chuyện này, Lạc Tử Dạ cũng thoảng biết được đại khái lần này tên yêu nghiệt kia lại chuốc họa vào thân rồi! Tuy Minh Dận Thanh hữu dũng vô mưu, nhưng võ công cũng không thấp, thân phận không thấp. Hiện giờ thân phận của tên tiểu tử Doanh Tần kia là hoa khôi thanh lâu, nếu thực sự bị Minh Dận Thanh nhắm đến, muốn thủ hạ diệt trừ, thì hậu quả chỉ e là…

Minh Dận Thanh cho thuộc hạ của hắn thời gian ba ngày. Ba ngày… Nếu ba ngày sau tình hình không ổn, liệu mình có nên đi cứu hắn không?

Nàng còn chưa kịp nghĩ kỹ xem có nên đi cứu mạng người khác không, thì ở đằng xa đã thấy đèn đuốc sáng trưng cả lên, hơn nữa còn gây ra tiếng động rất lớn. Nàng vội vàng quay đầu nhìn sang! Sau đó, nàng nhìn thấy mấy toán nhận mã gần như dùng tốc độ ánh sáng, chạy vọt ra từ gần tẩm cung của Phương Vô Trù!

Ngay sau đó, một tiếng “âm” cực lớn vang lên! Cung điện cao vút nơi Phượng Vô Trù đang ở bỗng lung lay vài cái rồi chợt sụp xuống trong chớp mắt. Nó từ từ đổ xuống bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được! Thế rồi, một vài tiếng vang cực lớn nữa lại truyền tới, là tiếng đất đá và cột nhà rơi xuống đất sau khi gian phòng kia đổ sụp. Điều này đã thể hiện trọn vẹn và rõ nét ngọn lửa phẫn nộ của Phượng Vô Trù!

Giờ thì chính Lạc Tử Dạ cũng sợ hết hồn! Khóe môi nàng run lên, hơi khiếp sợ nhìn về phía tẩm cung của hắn. Cái tên khốn kiếp đó, dù có tức giận đi chăng nữa, cũng đâu cần phải tức đến mức như thế này chứ?!

Tiếp theo đó, một người bước từ trong phòng ra.


Từ chiều cao của hắn, thân hình khôi ngô vạm vỡ của hắn, cùng với khí thế duy ngã độc tôn, cao cao tại thượng, ép người ta phải thần phục đó, cũng đủ để khiến người ta dễ dàng nhận ra hắn là ai! Mà cùng với từng bước chân của hắn, bầu không khí cũng nhanh chóng trở nên vô cùng căng thẳng! Hắn bỗng giơ tay lên, một luồng lực hấp thụ cực kỳ lớn bắn ra từ lòng bàn tay hắn, rồi đột ngột thu chặt lại!

Trong bụi cỏ ở cách đó không xa, một nhân vật hẳn là người đứng đầu của tiểu đội Ngự lâm quân lập tức bị hút thẳng từ không trung về phía hắn, cổ rơi thẳng vào lòng bàn tay Phượng Vô Trù!

Dù cho ở cách đó hơi xa, nhưng Lạc Tử Dạ cũng vẫn có thể cảm nhận được rõ nét ngọn lửa giận dữ của Phượng Vô Trù, dù rằng dường như hắn vẫn đang cố kiềm chế nó. Mà đôi mắt kia, không biết là cố ý hay vô tình, vài lần còn quét về phía nàng đang đứng, trầm giọng nói: “Là ai cho ngươi lá gan, mà dám giám sát tẩm cung của Cô?”

Lạc Tử Dạ nuốt nước bọt một cái. Tuy nàng rất muốn chỉnh hắn, nhưng thấy hắn tức đến mức này, nàng lại bất giác cảm thấy hơi kinh hãi! Nếu hắn biết là do nàng làm, liệu có tức đến mức thẳng tay giết chết nàng không?

Câu này của hắn, đương nhiên là hỏi tên đội trưởng kia!

Lúc này, cổ của tên đội trưởng nằm trong tay Phượng Vô Trù. Vì chiều cao của hắn ta thấp hơn Phượng Vô Trù đến hai mươi cen-ti-mét, thế nên toàn thân hắn ta bị bóp cổ nhấc lên khỏi mặt đất! Cảm giác này khiến hắn ta vô cùng khó chịu, hắn nói: “Là… là Thái tử, Thái tử nói nhìn thấy có hắc y nhân…”

“Rầm” một tiếng, Phượng Vô Trù buông tay ra, đại khái đã hiểu được rốt cuộc kẻ đầu sỏ trong chuyện này là ai! Trong thiên hạ này, tính đến thời điểm hiện tại, kẻ dám khiêu chiến với hắn như vậy, trừ Lạc Tử Dạ ra, thực sự không có người thứ hai nữa!

Tên đội trưởng tiểu đội Ngự lâm quân bị ném thẳng xuống đất. Vừa rồi Phượng Vô Trù chỉ hất một cái nhẹ nhàng, tùy tiện ném xuống thôi, đã khiến cho lồng ngực của hắn ta như bị va đập mạnh, cảm giác đau đớn đến cùng cực khó nói thành lời bỗng chốc ập đến! Hắn ta ôm lấy ngực mình, một lúc lâu sau vẫn không bò dậy được! Thế nhưng, cũng không chờ cho hắn ta bò được dậy, bàn chân ngạo mạn của Phượng Vô Trù đã đạp thẳng vào ngực hắn ta! Cú đạp này không hề nặng, cũng không dùng sức nhiều, nhưng lại khiến hắn ta cảm thấy ngực mình như bị tảng đá lớn nặng ngàn cân đè xuống, không thể cử động được, cũng không thể kháng cự nổi! Thậm chí, còn có một luồng lực áp bức cực mạnh khiến cho những người xung quanh đều vô cùng kinh hãi, tất cả đều bất giác quỳ xuống. Phượng Vô Trù cúi đầu, nhìn xuống người dưới chân mình, giọng nói trầm thấp ma mị như ma chú vang lên từ ma điện địa ngục thời viễn cổ khiến người ta nổi hết da gà: “Giám sát Cô à? Cho dù là chủ nhân của ngươi, thống lĩnh Ngự lâm quân đi chăng nữa, Cô có cho hắn ta một nghìn lá gan, hắn ta cũng không dám to gan lớn mật như ngươi!” Nghe hắn nói vậy, tay đội trưởng kia đừng nói là cầu xin tha mạng, hắn ta đã sợ đến mức không tìm được giọng nói của mình rồi, chỉ biết run rẩy ngửa mặt lên nhìn hắn.

Lạc Tử Dạ đứng nhìn một lúc, coi như đã hiểu ra. Đối với một tên hống hách ngang ngược như Phượng Vô Trù mà nói, thì thứ không thể khiêu chiến được chính là sự uy nghiêm của một kẻ làm “Vương” như hắn! Hiện giờ, có thể nói nàng đã chạm vào chiếc vảy ngược của hắn rồi, nên mới khiến cho hắn phẫn nộ đến như vậy. Nàng có thể dám chắc trăm phần trăm rằng, nếu hiện giờ mình đứng trước mặt Phượng Vô Trù, hắn lại biết tất cả những việc này là do nàng vu cáo, thì chắc chắn hắn sẽ tung một cước, đạp nàng thành thịt nát. Chưa biết chừng, hắn còn thuận tay kiếm một tảng bột đến, rồi biến nàng thành bánh nướng nhân thịt ấy chứ!

Lúc này, sắc mặt Diêm Liệt cũng khá khó coi, hắn quay sang nhìn Phượng Vô Trù, hỏi: “Vương, xem ra chuyện này là do Thái tử gây ra, chúng ta nên xử lý Thái tử như thế nào?” Vừa nghe thấy câu này, Lạc Tử Dạ không quan tâm được gì nhiều nữa, vội vàng nhảy ra! Nàng không muốn bị Phượng Vô Trù nổ banh như tẩm cung của hắn đâu, cũng không muốn bị hắn đạp lên ngực như tên trưởng thị vệ kia, tung một cú đá bay nàng ra tận phi trường, càng không muốn vì chuyện này mà mất đi tất cả tài sản của mình. Vì thế, nàng cười toe toét chạy như bay ra, miệng còn gọi rất thân mật: “Tiểu Thối Thối cứng ơi, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà. Gia vốn muốn nói là, nhìn thấy hắc y nhân đi đến gần tẩm cung của Minh Dân Thanh, không biết họ nghe ngóng lẩm cẩm thể nào, ô hô hô hô, yeah hê hê hê…” Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nheo đôi mắt ma mị lại, Tiểu Thối Thổi? Tiểu Trù Trù?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.