Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 58
Nói xong câu này, Lạc Tử Dạ còn chép chép miệng hồi tưởng lại cảm xúc vừa rồi! Cơ bắp của hắn căng phồng, còn có độ co giãn, hẳn là rất mạnh mẽ và có sức bạo phát. Vốn dĩ nàng cứ tưởng rằng tên này vênh váo như vậy, chắc là không TV chịu hoạt động tứ chi, ngũ cốc cũng không phân biệt nổi, dù thực2sự có cơ bắp, thì hẳn cũng chỉ là chút chút thôi, cái kiểu một chút xíu cơ bắp lấy ra để ức hiếp người dân thường yếu ớt ấy. Không ngờ, cơ bắp của hắn lại tuyệt đến vậy!
“Lạc Tử Dạ!” Nhiếp chính vương điện hạ rít răng phun ra mấy chữ này, đôi mắt ma mị nhìn nàng chằm chằm.
Nàng ngước đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn6tú vô song của hắn bằng ánh mắt lả lơi, còn mang theo chút đắc ý. Thế nhưng vừa nhìn lên, nàng lại thoáng sững sờ, sắc mặt này… sắc mặt này… có gì đó không đúng lắm. Dưới sự nhiệt huyết bá đạo, còn mang theo chút… à… ngỡ ngàng sao? Khóe môi nàng run lên, đương nhiên hiểu rõ Phượng Vô Trù không thể nào vì thích3nàng, có ý với nàng nên nàng vừa sờ một cái mà hắn thậm chí còn đỏ cả mặt được. Vậy thì vì cái gì?
Trước giờ chưa từng bị ai sờ, hôm nay là lần đầu tiên, quá không quen, nên mới…?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng nhíu chặt mày, ôm cái suy đoán như thế mà hắng giọng nhướng mắt hỏi hắn: “Phượng Vô Trù, chẳng lẽ9ngươi là lão trai tân sao?” Diêm Liệt ở cách đó không xa nghe vậy cũng khẽ co giật khóe môi. Hắn có cảm giác không nỡ nhìn thẳng bèn quay đầu đi. Câu hỏi này của Thái tử thật đúng là… Trai tân thì trai tân, còn thêm từ “lão” vào làm cái gì chứ?
Nghe nàng hỏi vậy, sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ cứng lại, trừng4trừng nhìn nàng không nói câu nào, cũng không trả lời nàng. Đôi mắt ma mị phiếm vấn vàng kia lúc này cũng như đông cứng lại, không biết là do ngượng ngùng xấu hổ hay là vì cảm thấy câu hỏi này của Lạc Tử Dạ quá mạo phạm, nên chỉ đứng nhìn nàng trừng trừng mà không nói gì. Có điều trên khuôn mặt kia, vẻ ngỡ ngàng vẫn còn chưa biến mất.
“Phì…” Nhìn dáng vẻ đó của hắn, Lạc Tử Dạ liền biết ngay mình đã đoán đúng! Nàng nhìn hắn với vẻ buồn cười mà không dám cười một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, ôm bụng cười thành tiếng: “Ôi trời ơi, đệch mợ! Phượng Vô Trù, ngươi mà vẫn còn là trai tân á? Ha ha ha…”
Điều này khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái! Nàng vẫn còn là gái trinh đây này, nhưng tên để tiện kia tùy tùy tiện tiện sờ soạng nàng. Giờ thì hay rồi, hắn cũng là trai tấn, thế nên chuyện sơ qua sở lại này, ít nhất ở trên vấn đề thuộc tính thì cũng miễn cưỡng coi như là hòa nhau! Tuy rằng trên vấn đề giới tính thì cũng chưa thể coi là hòa được!
“Tâm trạng quá là thoải mái đi…” Lạc Tử Dạ cao hứng vỗ bồm bộp vào vai hắn. Nàng đã hí hửng đến mức nói năng quên hết cả ngôi thứ rồi, vẻ mặt thì thể hiện sắc thái kích động đến tột đỉnh, biểu lộ sự vui vẻ của mình.
Nhưng cũng không biết có phải vì quá cao hứng hay không, mà nàng lại không hề có chút ý thức rằng họ đang là kẻ thù, khoác một tay lên vai hắn, sung sướng vỗ một hồi lâu ra điều an ủi. Thông qua động tác chân tay này, lẳng lặng truyền đạt sự đồng tình đối với đời trai tân của hắn!
Cười đủ chưa? Buồn cười lắm sao? Cô có bao giờ từng nói mình là…” Đôi mắt ma mị của hắn chợt khựng lại, ngạo mạn mà cao cao tại thượng nhìn nàng. Thái độ khinh miệt và ngang ngược kia lại một lần nữa bộc lộ ra vẻ không chút khách khí.
Lạc Tử Dạ đang cười vui vẻ, đột nhiên bị nghẹn vì câu nói này của hắn! Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn lại bày ra dáng vẻ kiêu ngạo tự mãn, vênh váo thể hiện. Nàng nghĩ cũng thấy đúng. Tuy tên này vênh váo ngang ngược đến không có nổi bạn bè, chẳng để ai vào mắt, nhưng hắn cũng hai mươi sáu tuổi rồi. Là một người đàn ông nắm quyền cao chức trọng ở cổ đại, tỉ lệ hắn còn là trai tân thực sự quá thấp, thấp đến gần như không có!
Như vậy có nghĩa là nàng lại hiểu nhầm rồi!
Hiện giờ hắn có vẻ hơi tức giận, hiển nhiên là vì vừa bị nàng cười đẩy châm chọc như vậy. Để xoa dịu mối quan hệ của hai bên, tránh cho hắn sử dụng bạo lực với nàng vì phẫn nộ, nàng lại một lần nữa thân mật vỗ vai hắn: “Ôi dào! Quả nhiên là như vậy. Ta biết ngay mà, làm sao người còn là trai tân được chứ. Người đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi! Hơn nữa, theo khoa học đã chứng minh, đàn ông lớn tuổi, nếu vẫn còn là trai tân, thì tính cách rất dễ bị vặn vẹo, tâm lý biến thái. Tuy theo quan điểm của ta, thi thoảng ngươi cũng hơi biến thái thật, nhưng hoàn toàn không đến mức nghiêm trọng gì lắm. Thế nên, chắc hẳn ngươi cũng không phải là… Thôi được rồi, coi như ta chưa từng nói những lời ta vừa cười người đó nhé. Ặc, hửm?”
Sao nàng cảm thấy câu nói để xoa dịu mối quan hệ của nàng vừa cất lên, sắc mặt của hắn vẫn không lộ ra nửa phần vui vẻ, thậm chí còn có vẻ khó coi hơn vậy?
Nhưng dù sắc mặt hắn đã rất khó coi rồi, vậy mà cũng vẫn lộ ra vẻ đẹp mê hoặc người ta đến chí mạng, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn có cảm giác rợn tóc gáy.
Diêm Liệt ở cách đó không xa chỉ biết lặng lẽ ôm trán ho sù sụ. Hắn như nhìn thấy trong lòng Vương đang có cả trăm con “Thảo Nê Mã” gào rú chạy qua rồi. Vương chưa từng nói mình là trai tân, nhưng cũng không nói ngài ấy không phải mà… Thái tử cứ lôi chuyện tuổi tác của Vương ra mà nói mãi như thế, lại còn đàn ông lớn tuổi vẫn còn là trai tân, tính cách sẽ dễ bị vặn vẹo, tâm lý biến thái gì gì đó… Thật đúng là…
Không đúng! Diêm Liệt đồng tình với Phượng Vô Trù một lúc lâu, sắc mặt đột nhiên xanh mét! Hắn chợt nhớ ra hình như mình và Vương chỉ kém nhau có vài tháng thôi thì phải, cũng coi như là đàn ông lớn tuổi. Mà bản thân hắn cũng là một… cũng là… Thế nên, câu nói của Thái tử, không chỉ chửi rủa mình Vương, mà chính hắn cũng vô tình bị lôi cả vào rồi! Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện hai trăm con “Thảo Nê Mã” chạy qua…
Sẽ không có ai hiểu được cái tâm trạng khi cười nhạo người khác cả nửa ngày, đến cuối cùng lại phát hiện thật ra mình cũng như vậy có thể nào đâu… “Lạc Tử Dạ..” Vẻ mặt Nhiếp chính vương điện hạ khó coi một lúc lâu, nhưng sau khi gọi tên nàng ra, hắn lại không nói ra được đến nửa lời.
Vì nếu hắn tiếp tục nói, tiếp tục thể hiện ra sự phẫn nộ của mình đối với Lạc Tử Dạ, thì chắc chắn sẽ bại lộ ra một chút sự thật nào đó khiến mình càng mất mặt hơn. Thậm chí, hắn sẽ còn vì vậy mà ngồi vững cái danh “có khuynh hướng tính cách vặn vẹo, tâm lý biến thái” nữa ấy chứ.
Mà cái người không biết sống chết, giỏi khiêu khích người khác đang đứng trước mặt hắn đây, chắc sẽ lại lập tức nắm lấy cơ hội này để châm chọc chế nhạo hắn một phen. Thế nhưng, dường như lúc này Nhiếp chính vương điện hạ lại bỏ qua một vấn đề rằng, nếu như đổi lại là người khác đứng trước mặt hắn, đừng nói là cười nhạo hay không, chỉ sợ là lúc mở miệng nói ra mấy lời như thế này, thì cũng đã mất mạng luôn rồi. Có điều, lúc này điều hắn nghĩ đến lại là: Nói ra câu như vậy liệu có lại dẫn đến một tràng cười nhạo nữa hay không!
Lúc này nàng cũng cảm nhận được hơi thở âm u trên người hắn, tình hình cũng có chút gì đó không ổn lắm. Nàng không hiểu rõ rốt cuộc là vì sao, nhưng không dám tùy tiện nói thêm nữa, để tránh không cẩn thận lại đạp vào trúng mìn của hắn.
Định Viễn trưởng lão ở bên cạnh sau khi truyền nội công vào trong cơ thể nàng, liền ngồi im ở đó không nói lời nào.
Nói chuyện với Phượng Vô Trù một lúc rồi, Lạc Tử Dạ mới nhận ra vấn đề này. Nàng quay sang nhìn Định Viễn, thấy ông ấy nhắm mắt, dựa nửa người vào tường đá. Sắc mặt ông ấy rất an tường, khóe môi khẽ cong lên, nhìn chỉ như đang ngủ, nhưng Lạc Tử Dạ biết, đây không chỉ đơn giản là ngủ. Bởi vì, lần này ông ấy ngủ rồi, sẽ không tỉnh lại nữa!
Nàng chợt trầm mặc mất một lúc, tâm trạng hơi nặng nề, còn hơi nghẹn ngào. Nàng cất lời, không biết là đang hỏi chính mình, hay đang hỏi Phượng Vô Trù: “Ngươi nghĩ, đối với một vị trưởng lão nhân từ mà nói, những người mà ông ấy từng quan tâm chăm sóc kia, cuối cùng từng người từng người phản bội mình. Thậm chí, vì sự nhận từ và tín nhiệm này của mình mà ông ấy đánh mất cả tính mạng. Đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời, điều ông ấy hối hận là gì?”
Nếu là nàng, hẳn là sẽ rất oán hận. Hơn nữa với tính cách của nàng, thì sẽ là sự oán hận mà nếu nàng có chết chắc chắn cũng phải kéo mấy người này cùng xuống địa ngục.
Nhưng nhìn thấy Định Viễn tại sự khẽ nhếch môi lên mỉm cười an tường tĩnh lặng, nàng lại chợt cảm thấy có lẽ mình quá hẹp hòi. Định Viễn trưởng lão hẳn là người có thể yêu thương bao dung cho thương sinh thiên hạ, thế nên ông ấy mới không oán hận. Đến lúc này, dù đã tạ thế rồi, nhưng dung nhan của ông ấy vẫn bình tĩnh mà từ ái như vậy. Một cuộc sống như thế, hẳn là sẽ bình lặng hơn và bớt đi rất nhiều khổ đau nhỉ?
Nàng cảm thấy mình không thể nào định nghĩa được trạng thái tâm lý này của Định Viễn là tốt hay là ngốc nghếch. Nhưng một người như vậy, rõ ràng là hoàn toàn xứng đáng được kính trọng! Không chỉ ở nhân phẩm và khi độ của người này, mà còn vì trước khi chết, ông còn quyết định truyền toàn bộ nội công cho nàng nữa. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha!
Nàng quay người, dập đầu một cái với Định Viễn, rồi mới chậm rãi đứng thẳng dậy. Sau đó nàng phát hiện, không lâu trước đó, nguồn nội lực vừa rồi dào dạt chảy trong cơ thể nàng không ngừng ấy, lúc này đều đã tĩnh lặng lại, như thể bị thứ gì đó phong ấn lại, tạo thành một quả cầu năng lượng cực lớn, bị áp chế trong cơ thể này. Rốt cuộc vì sao như thế này, thì nàng vẫn chưa thể biết được!
Vừa rồi, trong lúc nàng đang mơ hồ, đặt ra câu hỏi không biết là hỏi chính mình hay hỏi Phượng Vô Trù đó, cũng không có được câu trả lời. Bởi vì Định Viễn đại sư chết rồi, nên không còn ai có thể cho nàng một câu trả lời chính xác nữa.
Phượng Vô Trù trầm mặc, ngạo mạn đứng bên cạnh, nhìn một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Có thể sự phản bội này khiến người ta rất tổn thương. Tuy Định Viễn đại sư chưa thể nói đến được mức phổ độ chúng sinh, thì cả đời cũng đã yêu thương chăm sóc vô số người. Cuối cùng phát hiện ra ván cờ này, mà người trong ván cờ chẳng qua chỉ là ba mươi, năm mươi người mà thôi!”
Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ cũng hiểu ngay. Định Viễn đối xử chân thành với rất nhiều người, nhưng những người đó cũng không phải đều phản bội. Mấy kẻ trước mắt này cũng chỉ là một phần mà thôi. Vì thế, vào lúc trước khi nhắm mắt xuôi tay, trên mặt ông lại không hề có chút vẻ hối hận hay oán trách nào, bởi vì ông ấy biết, mình thật lòng thật dạ cho đi, cũng có người trân trọng thương tiếc.
Trên thế giới này, khi người ta đối xử với người khác bằng tình cảm chân tình, có những lúc sẽ được đối mặt với việc chân tình đáp lại, cũng có những lúc phải đối mặt với sự phản bội tanh máu. Mà Định Viễn đại sư, đại khái cũng thuộc về dạng đó, dù đã biết sẽ có khả năng bị phản bội, nhưng vẫn sẽ trao đi tất cả sự chân thành của mình. Ông không cầu những người xung quanh mình đừng phản bội mình, chỉ mong không phải thẹn với chính lương tâm của mình thôi!
Lạc Tử Dạ cảm thấy, người này cho nàng cảm giác vô cùng kích động. Trước giờ, nàng là một người luôn biểu hiện ra ngoài quá mức hoạt bát sôi nổi, nhưng thực sự trong lòng lại rất máu lạnh. Nàng có thể dễ dàng trả giá vì ai đó, nhìn thì có vẻ rất chân tình, nhưng thực ra, đó chẳng qua chỉ là sự vô tâm nhìn như rất có lòng thôi, vì nàng sợ gặp phải sự phản bội. Nhưng đến lúc này…
Dưới suy nghĩ đó, nàng dần tĩnh tâm lại, liếc mắt nhìn vào trong hang động. Nàng vừa bước vào trong, vừa hỏi Phượng Vô Trù: “Hình như nội lực trong người ta bị phong ấn lại rồi. Thế này là sao?”
Nhiếp chính vương điện hạ đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía nàng. Cái kiểu liếc sang bằng nửa con mắt đó như thể đã bắt đầu cảm thấy vô cùng mất kiên nhẫn vì sự ngu xuẩn của nàng vậy. Vẻ mặt này khiến Lạc Tử Dạ lại cảm thấy chân mình ngứa ngáy, rất muốn tung một cước tiễn hắn đi xa, đi tới tận nghìn dặm xa xôi luôn đi!
Ngay khi nàng ngứa chân đến suýt không khống chế nổi mình, cuối cùng lão nhân gia hắn cũng lên tiếng: “Với thân thể của ngươi, có thể tiếp nhận nội lực thâm hậu như thế này mà chưa bao thể mà chết cũng đã là do ngày hôm đó Cổ đặt nền móng nội lực cho ngươi rồi! Nhưng ngươi có thể tiếp nhận được, không có nghĩa là ngươi có thể hấp thụ được. Chờ đến ngày người thực sự mạnh mẽ, nội lực đó tự nhiên sẽ thức tỉnh, mặc người sử dụng!”
Nghe vậy, Lạc Tử Dạ cũng hiểu được. Nếu mình muốn sử dụng nguồn nội lực này, thì mình vẫn cần phải nghĩ cách để tăng cường thực lực. Chỉ chăm chăm hy vọng vào việc tiếp nhận nội lực mà trở thành cao thủ tuyệt thế, thì đó là chuyện không thể nào. Điều này cũng giống như việc trong tay nàng có một thanh danh kiểm tuyệt thế, nhưng nàng chưa biết cách dùng thanh kiểm đó ra sao, nên cầm được nó cũng chỉ vô dụng, trừ khi nàng tìm ra phương thức chế ngự thanh kiểm.
Có điều, cho dù thế nào, ngoài việc có được nguồn nội lực đó ra thì nàng còn cảm nhận được tinh lực trong cơ thể mình rất dồi dào, thậm chí còn thần thanh khí sảng nữa. Máu lưu thông rất thuận lợi, đây chắc hẳn là tác dụng của việc hai mạch Nhậm Đốc trong võ học được đả thông, sau này nàng học võ cổ đại hay nội công sẽ đơn giản hơn rất nhiều, thậm chí còn là học chơi mà hưởng thật.
Khi bước chân của Lạc Tử Dạ sắp bước hẳn vào trong hang động, giọng nói lạnh lùng từ tính của hắn lại chợt vang lên bên tai nàng: “Ngươi cho rằng, Long Ngạo Địch thực sự là kẻ ngu xuẩn sao?” Giọng nói của hắn không chỉ có vẻ khinh miệt, mà còn mang theo chút nghiền ngẫm. Lạc Tử Dạ dừng bước, sững sờ tại chỗ mất một lúc, trong đầu chợt nhớ lại những lời mà Long Ngạo Địch nói với mình trên xe ngựa ngày hôm đó. Khí chất bá đạo đặc trưng của bậc vương giả, thậm chí còn có chút tự cao tự ngạo. Điều này khiến nàng hiểu rằng Long Ngạo Địch tuyệt đối không thể nào đơn giản như những gì mà họ nhìn thấy. Thế nên, trong những kẻ định làm “chim sẻ rình săn”, diệt trừ bọn họ còn có cả Long Ngạo Địch ư?
Như vậy, lúc này họ cùng vào hang động, sẽ đồng nghĩa với việc sẽ bỏ lỡ cơ hội tóm cổ con bọ ngựa Long Ngạo Địch này, thậm chí là… còn có nguy cơ bị tóm ngược lại nữa!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Lạc Tử Dạ nhanh chóng hiểu ra tình huống hiện giờ của họ. Nàng quay đầu nhún người nhảy lên, quay về chỗ ẩn nấp bí mật mà ban nay nàng ngồi theo dõi Hiên Thương Dật Phong cho đến tận khi hắn bước vào trong hang động. Mà cũng lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ cao quý bỗng ném cho nàng một ánh mắt, trong ánh mắt lộ ra một câu nói: Cũng không ngu lắm! Sau khi ném cho nàng ánh mắt này, hắn mới quay về bên cạnh Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ lại nghiến răng, nghiến răng…
Sau đó, hắn nhấc một tay lên, tấm lưới lớn vô hình trên không trung kia như hóa thành hàng ngàn hàng vạn sợi tơ, dùng hình thái hữu hình, từ từ tụ lại trong lòng bàn tay hắn. Rồi vô số những sợi tơ vô hình được huyễn hóa từ nội lực kia giống như cẩn thận dò xét, cuối cùng đều dung hòa lại trong bàn tay hắn.
Mà cũng vì luồng lực khống chế họ đã bị thu lại, nên những người đang bị treo giữa không trung kia cũng chậm rãi rơi xuống đất. Sắc mặt của họ đều ngẩn ra ngây ngốc, quay sang nhìn nhau, tất cả đều mơ hồ, không hiểu vì sao mình lại bay lên trên không trung như vậy. Họ cũng không hiểu rõ được sau khi mình bay lên trời đó, lại xảy ra chuyện gì. Thế giới của bọn họ như bị đóng băng lại tại thời điểm họ bay lên trời kia, sau đó ngừng mất một lúc, không nhìn rõ chuyện gì xảy ra trước mắt, cũng không tìm thấy bất cứ manh mối gì có thể dò tìm.
Ngay khi họ đang suy nghĩ tìm hiểu xem thế quái nào mình lại vô duyên vô cớ bay lên trời, thì một đám người ở cách đó không xa nhanh chóng lao tới. Đám người đó rất đông, tiếng bước chân cũng rất chỉnh tề, có trật tự.
Lạc Tử Dạ liếc nhìn Phượng Vô Trù, chỉ cảm thấy tuy tên này rất ngông cuồng vênh váo, nhưng thực sự cũng rất thông minh. Hắn biết Long Ngạo Địch sẽ lập tức tới đây, hơn nữa, còn dự tính được chính xác như thế này, vừa khéo vào đúng lúc này. Điều này đại khái cũng giải thích được vì sao hiện giờ hắn lại có thể đứng được ở vị trí cao nhất như thế.
Ánh mắt tán thưởng của nàng nhìn sang, cảm nhận được sự chăm chú của nàng, hắn cũng quay sang nhìn lại nàng. Nhưng ánh mắt của hắn lại chất chứa những tia sáng kỳ dị, là loại ánh mắt như đang nhìn mấy loài lai tạp như ruồi muỗi hay con heo ngu ngốc vậy. Ánh mắt đó khiến khóe môi Lạc Tử Dạ co giật vài cái, cạn lời quay đầu đi! Thật đúng là đệch múa nó chứ, tự dưng rỗi việc đi nhìn hắn làm cái gì, rõ ràng là tự chuốc ngược vào người!
Nàng đệch mỏa xong, à không, là nàng thầm chửi thề trong lòng xong, Long Ngạo Địch liền mang một đám người tới. Hắn nhanh tay ra hiệu, bao vây toàn bộ đám người canh giữ ở cửa hang động kia lại. Trong lúc thị vệ và đám hòa thượng giao đấu, Long Ngạo Địch lao nhanh vào trong hang đá. Phượng Vô Trù nhóm người dậy, nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là đã định lao xuống rồi. Lạc Tử Dạ kéo hắn lại, lên tiếng nhắc nhở: “Minh Dận Thanh còn chưa tới!”
Thế nên hiện giờ mà họ xuất hiện, chưa biết chừng Minh Dận Thanh sẽ ở ngay sau lưng họ. Kết quả là, nàng vừa dứt lời, lại nhận được một tiếng thở dài thườn thượt của hắn. Tiếng thở dài đó như thế là không thể nhẫn nhịn nổi thứ ngu xuẩn như nàng, nhưng đang cố gắng tự khống chế lửa giận của mình vậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt khinh miệt và lời nói không chút nể nang của hắn liền phun ra: “Minh Dận Thanh cũng y như ngươi, ngu hết thuốc chữa!”
Nói xong lời này, hắn túm lấy cổ áo sau gáy nàng, dùng tốc độ nhanh như tia chớp nhảy vào trong hang động, không để những người ở ngoài cửa hàng nhìn thấy. Đầu óc Lạc Tử Dạ chết máy mất một lúc, sau đó mới từ từ phản ứng kịp, sắc mặt lập tức vặn vẹo! Ý của hắn là, Minh Dận Thanh thực sự ngu xuẩn nên mới cho rằng long mạch ở trong Tàng Kinh các.
Mà trong mắt Phượng Vô Trù, nàng cũng cực kỳ ngu xuẩn nên mới cho rằng Minh Dận Thanh cũng sẽ tới đây à?! Sắc mặt nàng vặn vẹo mất một lúc, trong lòng thực sự hy vọng mình ngu xuẩn thật. Nếu thật sự ngu xuẩn thật thì sẽ không hiểu được lời này của hắn, ngu xuẩn thật thì tốt biết bao! Nhưng tất cả những điều này, đều chỉ trách nàng quá thông minh thôi!