Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 57


Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 57

Những người vừa đến toàn bộ đều là hòa thượng trong chùa, không ít người trong số đó còn là những người mà ban ngày nàng đã từng nhìn thấy. Thậm chí, còn có cả một hòa thượng2là người đã dẫn đường cho nàng đi dùng cơm nữa. TV Nếu không phải người đó đã trà trộn vào chùa một thời gian dài rồi thì căn bản không thể nào được giao cho nhiệm vụ6như vậy. Mà trong những người chạy tới đây, nhìn y phục thì có thể thấy họ rất đa dạng, có võ tăng, có củi lửa cơm

nước, cũng có quét sân…

Tổng cộng phải hơn ba mươi người!

Trong lòng3Lạc Tử Dạ vô cùng kinh hãi, mà Định Viễn trưởng lão cũng trợn trừng mắt không dám tin. Ông nhìn bọn họ, rồi lại nhìn một tiểu hòa thượng trong số đó, mắt trợn trừng lên, cứng9lười nói: “Thanh Viễn, thật không ngờ… phụt… ngươi, ngươi lại là người của hắn!”

Nói tới đây, cũng không biết là vì độc tính hay là vì quá tức giận, Định Viễn trưởng lão ôm ngực, phun ra4một ngụm máu.

Tiểu hòa thượng được gọi là Thanh Viễn kia lẳng lặng cúi đầu, đáp: “Xin lỗi đại sư Thanh Viễn đa tạ ngài ba năm trước đã nhặt ta lúc đó đang bị thương ở nơi thâm sơn cùng cốc về, còn hết lòng chăm sóc, vẫn luôn… vẫn luôn vô cùng quan tâm đến Thanh Viễn, thậm chí còn hơn cả đệ tử đích truyền của ngài. Khi Thanh Viễn nhiễm phong hàn, cũng là ngài chăm sóc tận tình không quản ngày đêm. Thanh Viễn… Thanh Viễn vẫn luôn vô cùng biết ơn ngài, nhưng mà… nhưng mà từ ba năm trước, đây đã là một ván cờ đặt sẵn rồi. Thanh Viễn không thể phản bội chủ nhân của mình. Xin lỗi, đại sư!”

Trên mặt hắn hiện rõ sự hổ thẹn, khiển Lạc Tử Dạ nhìn cũng khắc khoải. Thể tức là, tất cả mọi chuyện hôm nay, chính là Hiến Thương Dật Phong đã sớm tính toán kỹ từ trước sao? Ván cờ này được sắp đặt từ ba năm trước, thậm chí còn sớm hơn nữa, mà đệ tử Định Viễn đại sư nhặt về và còn vô cùng yêu thương chăm sóc đó, thực ra lại là một con rắn độc. Kẻ đó là một con rắn độc luôn ẩn nấp bên cạnh ông, muốn tìm thời cơ thích hợp nhất để cắn chết ông!

Chỉ sợ đối với Định Viễn trưởng lão mà nói, thì chuyện này còn đả kích lớn hơn cả bị trúng độc nhiều!

Nghe hắn ta nói vậy, Định Viễn trưởng lão chỉ vào hắn ta, nói: “Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy… Hôm nay, bữa cơm ta ăn, là do ngươi bê tới! Mà trước giờ ta chưa từng nghĩ, mọi chuyện lại thế này… Trong chùa… lại có nhiều người trà trộn vào như vậy! Thanh Phong, ta nhận ra ngươi… ngươi vào từ bốn năm trước. Sau khi vào chùa, ngươi không biết gì cả… niệm kinh còn ngủ gật, luyện võ càng chẳng hiểu được gì… Cuối cùng tự xin đi lo củi lửa…”

Ông vừa dứt lời, tiểu hòa thượng được gọi là “Thanh Phong” kia cũng cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của Định Viễn trưởng lão. Vì từ sau khi hắn ta vào chùa đến giờ, cũng từng nhận được rất nhiều sự quan tâm chăm sóc của Định Viễn trưởng lão.

Những người trước đây ông từng quan tâm chăm sóc, giờ từng người từng người từng người một đều trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa. Dù rằng lúc tới đây, họ đã mang ý đồ không tốt, nhưng khi tất cả mọi chuyện đều bị vạch trần, thì sự đả kích đối với người ta vẫn tương đối lớn. Vì đã từng thật lòng thật dạ cho đi sự quan tâm của mình, nhưng đến cuối cùng, thứ mà ông phải đối mặt lại là kết quả nực cười như thế này!


Lạc Tử Dạ cảm thấy quả thật tình huống hiện giờ hơi tàn nhẫn, nhất là đối với một vị trưởng giả tuổi đã ngoài năm mươi, lại vô cùng từ ái bao dung hậu bối mà nói.

Nàng không nỡ nhìn nữa, quay sang nhìn Phượng Vô Trù một cái. Tuy không biết hắn có trả lời câu hỏi của mình không, nhưng nàng vẫn lên tiếng hỏi một câu: “Lúc trước, Hiến Thương Dật Phong phải nhiều người tới đây thế này, người có biết không?”

Dù sao, đây cũng là trên địa bàn của Phượng Vô Trù. Hiên Thương Dật Phong muốn im hơi lặng tiếng phái nhiều người tới đây như thế này, hẳn là Phượng Vô Trù không thể không biết được. Nghe nàng hỏi vậy, Nhiếp chính vương điện hạ hơi quay đầu, liếc nàng một cái đầy khinh bỉ, như thể câu nàng vừa hỏi ngớ ngẩn đến mức hết thuốc chữa vậy. Hắn không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”

Vừa nhìn dáng vẻ vênh váo ngang ngược này của hắn, không cần phải nói thì Lạc Tử Dạ cũng biết, trước khi mọi chuyện xảy ra, chắc chắn hắn đã biết rõ mười mươi rồi. Nàng cố nhịn cảm giác kích động muốn tung một cước đá bay cái tên vênh váo như thể bá chủ thiên hạ này xuống, liếc hắn một cái rồi lại khó hiểu, hỏi: “Ngươi không quản sao?”

“Nguyên tắc cho mượn đường này, Cô vẫn có mà!” Thế cờ bắt đầu từ năm năm trước, hắn đã biết chắc chắn Hiến Thương Dật Phong sẽ tới Thiên Diệu và đi theo con đường này. Thế nên, lần này nhìn thấy hắn ta trên tiệc mừng thọ, hắn cũng không thấy có gì khó hiểu. Nếu như ngày đến Thiên Diệu, Hiến Thương Dật Phong đã cố tình lên tường thành gặp riêng hắn để xin phép rồi. Thì việc cho hắn ta mượn đường một chút đó, cũng không có gì không thể. Dù sao, hắn cũng không hề có hứng thú gì với long mạch.

Thậm chí, hắn còn thoảng có thể đoán được, rốt cuộc long mạch là cái gì.

Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ lập tức hiểu rõ. Hẳn là trước khi Hiên Thương Dật Phong làm mấy việc này, cũng đã có lời với hắn trước rồi, đã biểu hiện sự tôn trọng đối với hắn, thế nên Phương Vô Trù mới không định nhúng tay vào! Mà Long Ngạo Địch cũng đã từng nói, Phường Vô Trù không có hứng thú gì với thiên hạ này, thứ hắn muốn, chỉ là sự thần phục của tất cả mọi người mà thôi. Thế nên, hắn có thể cho người ta mượn đường, cũng là chuyện rất bình thường!

Ở phía bên kia, Định Viễn đại sư đang run rẩy chỉ vào Hiến Thương Dật Phong nói: “Có nghĩa là, toàn bộ ván cờ này… khụ khụ… ván cờ này, người đã sắp xếp từ bốn năm trước. Đưa nhiều người như thế này vào đây, là vì thăm dò tin tức của long mạch, chờ tới ngày hôm nay sao?”

Nếu thực sự là như vậy, thì người trước mắt ông đây, quả thực quá đáng sợ. Dùng bốn năm dài đằng đẵng chỉ để sắp đặt một ván cờ như thế này. “Không phải bốn năm, mà là năm năm! Xin lỗi đại sự, có lẽ thủ đoạn như thế này không đủ đường hoàng chính trực. Nhưng trước giờ tại hạ vẫn quen với việc dùng cái giá nhỏ nhất để thu được lợi ích lớn nhất. Võ công của Định Viễn đại sự quá cao, ta cũng không muốn một trận chiến không nắm chắc phần thắng. Thế nên… vẫn mong đại sư lượng thứ!” Khi nói những lời này, trên mặt hắn vẫn luôn giữ nụ cười dịu dàng như gió, lời nói ra thậm chí còn có lý có tình. Chính dáng vẻ của hắn như vậy mới khiến người ta ngay cả trách tội hắn cũng chẳng nói được thành lời.

Làm ra những chuyện hèn hạ thế này mà còn nói với vẻ tất lẽ dĩ ngẫu như vậy, mặt còn nở nụ cười dịu dàng nhường ấy… Trong thiên hạ này, e rằng chỉ có một mình hắn mà thôi! Hắn nói dứt lời, Định Viễn trưởng lão chỉ nhìn hắn chằm chằm, hoàn toàn không hề cảm thấy cảm động vì sự chân thành này của hắn. Nhưng đại khái cũng vì bao nhiêu năm nay tu dưỡng nơi cửa Phật, nên ông cũng không lộ ra chút phẫn nộ nào, ngược lại, sau khi khẽ thở dài một hơi rối trầm tĩnh lại.

Ông ho khan mấy tiếng rồi từ tốn nói: “Có lẽ ý trời đã là như vậy, có thể long mạch sẽ rơi vào tay người. Nhưng mưu toan sắp đặt suốt năm năm trời, nếu thứ ngươi đạt được lại không phải thứ ngươi muốn hoặc căn bản không có gì cả, thì liệu ngươi có cảm thấy thất vọng không?”


Nghe ông nói vậy, Hiến Thương Dật Phong cũng chỉ mỉm cười, thản nhiên đáp: “Có lẽ trong mắt của đại sự, tại hạ đã mưu toan suốt năm năm. Nhưng đối với tại hạ, đây chẳng qua là một quyết định của năm năm trước, sau đó để thủ hạ đi thực hiện mà thôi!”

Ý của hắn là, chuyện như thế này, có lẽ trong mắt những người khác là cần một thời gian rất dài để tính toán sắp đặt, nhưng đối với hắn, chỉ là năm năm trước tùy tiện ra một quyết định mà thôi. Điều này cũng nói rõ, bao nhiêu năm nay, từ bản chất đã thấy người này là một kẻ rất giỏi về mưu toan rồi. Hơn nữa, hắn cũng có đủ sự kiên nhẫn, dùng thời gian năm năm để chờ đến khi tất cả đều được chuẩn bị chu toàn!

Thế nên, nếu Hiến Thương Dật Phong trở thành đối thủ thì sẽ vô cùng đáng sợ! Nghĩ vậy, Lạc Tử Dạ cảm thấy hơi thở của mình như cứng lại vài phần! Định Viễn trưởng lão nghe xong cũng thoáng sửng sốt. Ông ngồi trên đất, ánh mắt nhìn Hiến Thương Dật Phong như hàm chứa nụ cười: “Hiến Thương có một vị Vương gia như thế này, có lẽ cuộc chiến phân tranh của thiên hạ sẽ lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu rồi!”

“Đa tạ đại sư tán thưởng!” Hiến Thương Dật Phong cúi đầu, dịu dàng mỉm cười đón nhận lời khen tặng, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, không có chút ngượng ngùng nào.

Thấy Định Viễn đại sư càng lúc càng nôn ra nhiều màu đen, trên mặt tiểu hòa thượng được gọi là Thanh Viễn kia cũng dần lộ ra vẻ hổ thẹn và không nỡ. Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn không lên tiếng nói lời nào.

Hiến Thương Dật Phong nhìn rồi nhẹ nhàng nói: “Tại hạ vào trong, sau khi lấy được thứ mình muốn, sẽ giải độc cho đại sư!”

“Không cần! Khụ khụ…” Định Viễn đại sư họ rồi xua tay, chậm rãi nói, “Thân là người bảo vệ long mạch qua nhiều thế hệ, ta bảo vệ không chu toàn, chính là tội nhân của Thiên Diệu! Ta không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa. Trong hang động còn có cơ quan, mật đạo, có thể lấy được long mạch hay không, còn phải chờ xem bản lĩnh của các hạ. Giải độc thì không cần đâu, các hạ cứ tùy ý đi!”

Nói xong, ông dựa nửa người vào vách tường, mắt hơi nhắm lại. Từ khí sắc của ông ấy, không khó để nhận ra ông ấy đã trúng độc khá sâu rồi. Hơn nữa, độc tính còn rất mạnh, khiến cho một cao thủ như ông hoàn toàn không còn cách nào kháng cự nữa. Ngay cả muốn tung một chiều về phía Hiển Thương Dật Phong, ông cũng không làm được, chỉ có thể nhắm mắt yên lặng chờ cái chết.

Thấy vậy, Hiến Thương Dật Phong chỉ khẽ thở dài. Hắn cúi gập người xuống, cung kính bày tỏ sự kính trọng với Định Viện trưởng lão.

Sau đó, hắn vẫy tay, nói với những người vừa chạy tới đây: “Từ giã ông ấy đi!”


Hắn vừa dứt lời, không ít hòa thượng đều quỳ xuống, dập đầu với Định Viễn trưởng lão. Trong mắt rất nhiều người còn ngân ngấn lệ, hẳn đều là những người từng được vị trưởng lão nhân từ này quan tâm chăm sóc. Lúc này, trong lòng họ đều cảm thấy hổ thẹn, nhưng không thể nào vì ân tình này mà quên đi sự trung thành họ nên có. Họ dập mạnh đầu một cái rồi lùi sang một bên, lặng lẽ đứng đó. Mà Định Viễn trưởng lão vẫn luôn nhắm mắt, không mở mắt ra nhìn họ lấy một cái.

Nhưng từ phía Lạc Tử Dạ, nàng có thể nhìn rõ. Hơi thở của Định Viễn trưởng lão dần yếu đi, sợ là không cầm cự được nữa! Hiên Thương Dật Phong cũng không chờ ông chết hẳn, hắn liếc mắt nhìn cửa hàng một cái, đám người kia hiểu ý, lập tức đứng canh giữ ở ngoài cửa.

Sau đó, hắn sải bước vào trong.

Sau khi hắn bước vào hang đá, Lạc Tử Dạ cân nhắc xem có nên nghĩ cách đập ngất mấy hòa thượng cánh cửa này rồi vào theo không. Còn đang mải nghĩ, sau lưng nàng chợt vút lên một luồng lực, dâng lên như một cơn cuồng phong, khiến không khí trên không trung như vặn vẹo. Đám hòa thượng cánh cửa còn chưa kịp hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra, thì toàn thân đã bị một luồng lực vô hình khống chế và nhấc thẳng lên trên không trung

Luồng lực kia kiềm chế hết động tác, vẻ mặt của tất cả bọn họ, toàn bộ bọn họ đều cứng ngắc trên không trung. Giống như tất cả mọi người đều bị mất đi linh hồn, cố định ở nơi đó vậy!

Sau đó, ngược lại với nguyên lý lực học, họ bị treo cứng luôn giữa bầu trời như vậy, hoàn toàn là bị nguồn nội lực cực kỳ hung hãn thao túng. Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn một cái, thấy tay Phượng Vô Trù giơ lên cao. Quả nhiên là do hắn ra tay! Lúc này hắn để những người kia treo lơ lửng trên không trung không rơi xuống đất, đại khái cũng chỉ vì tránh cho âm thanh rơi xuống của họ quá to, đánh động Hiền Thương Dật Phong vừa đi vào hang động không bao lâu. Mấy người bị treo lơ lửng kia, đừng nói là có động tác, ngay cả nói chuyện còn không được. Đến bây giờ Lạc Tử Dạ mới biết, mỗi lần tên khốn kiếp kia ra tay với mình là nhân từ như thế nào! Mấy lần đó nàng bị hắn cố định cơ thể không cử động được, nhưng ít ra cũng vẫn còn có thể nói chuyện được. Nhìn tình hình trước mắt, nàng đang định chạy thẳng về phía hang động, nhưng sau gáy đột nhiên bị người ta túm lấy. Người này lợi dụng ưu thế chiều cao và ưu thế về thể hình, xách thẳng nàng lên, đi về phía trước. Nàng muốn mắng chửi người theo phản xạ có điều kiện, nhưng cũng biết nếu chửi ra miệng, nhất định sẽ đánh động đến Hiến Thương Dật Phong ở bên trong, vì thế mới im re! Nàng sa sầm mặt xuống, tức tối nhìn hắn chằm chằm!

Hắn căn bản còn lười nhìn nàng, hoặc nên nói là khinh bỉ không thèm nhìn nàng.

Sau khi đi tới cửa, hắn dừng lại phía trước người Định Viễn trưởng lão. Giọng nói trầm thấp ma mị của hắn chuyển hóa thành phương thức truyền âm nhập mật, bay về phía Trưởng lão: “Không bảo vệ được long mạch, đâu phải chỉ có chết là có thể tạ tội được? Đại sư không cảm thấy, mình cần phải bồi thường cho Thiên Diệu sao?” Chỉ có Lạc Tử Dạ và Định Viễn đại sư có thể nghe được lời này của hắn. Nghe vậy, Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn hắn với vẻ không đồng tình. Một vị trưởng lão từ bi nhường ấy, rơi vào tình cảnh này đã là đáng thương lắm rồi. Hắn còn cố tình thêm dầu vào lửa sao?! Định Viễn đại sư này nghe thấy lời này, cũng chậm rãi mở mắt ra, cười nhìn Phượng Vô Trù. Ông khẽ ho một tiếng, cũng dùng cách truyền âm nhập mật đáp lại: “Năm năm không gặp rồi, Nhiếp chính vương! Ngươi nói vậy, là muốn nội công của ta sao?”

“Sáu mươi năm công lực, có thể giúp người hoàn toàn không biết võ công đả thông được hai mạch Nhậm Đốc! Tuy Định Viễn đại sư tu hành chưa đủ sáu mươi năm, nhưng lực tu vi đã sớm vượt qua rồi. Nếu đại sư đã chọn sẵn lộ trình cho mình, thì tội gì phải lãng phí nội công đó chứ?” Phượng Vô Trù khẽ nhướng đôi mày rậm, thản nhiên chất vấn.

Định Viễn đại sư nghe xong bèn nhìn sang Lạc Tử Dạ, từ tốn mỉm cười nói: “Thái tử Thiên Diệu… bồi thường cho Thiên Diệu. Thế nên, ý của Nhiếp chính vương là muốn ta truyền công lực của ta cho y, để bồi thường cho Thiên Diệu sao? Có điều, nếu ta không đồng ý thì thế nào?”

Lạc Tử Dạ nghe rồi nhìn hai bên, cuối cùng cũng hiểu chủ đề câu chuyện đang xoay quanh mình! Điều nàng không hiểu đó là, dù đây là chuyện tốt đi chăng nữa, nhưng từ lúc nào mà đầu óc tên khốn kiếp Phượng Vô Trù này được khai quang mà trở nên lương thiện như vậy. Không gây khó dễ cho nàng đã đành, còn cho nàng được hưởng lợi nữa? Đúng là quá huyền huyễn!

Định Viễn vừa dứt lời, Phượng Vô Trù khẽ nhíu mày, trên mặt thoáng dâng lên vẻ tàn độc, ngạo mạn nói: “Ý của Cô, không ai có thể không đáp ứng!” Thế nên, lời này của hắn là, dù Định Viễn không muốn cho, hắn cũng sẽ cưỡng bức lấy đi! Với thực lực của hắn, ép nội công của Định Viễn ra rồi nhét cho Lạc Tử Dạ, cũng không phải là không làm được! Hiện giờ hắn hỏi như vậy chẳng qua là cho ông ấy chút tôn trọng mà thôi!

Lạc Tử Dạ nhíu mày, đang muốn lên tiếng. Người ta không muốn cho, nàng cũng không muốn cưỡng bức lấy đi đâu. Nhưng Định Viễn lại chợt cười, nhìn Lạc Tử Dạ, trầm ngâm nói: “Thái tử Thiên Diệu sao? Thực sự là Thiên Diệu à?” Nghe vậy, Lạc Tử Dạ lại cau mày, vì sao nàng cảm thấy trong lời nói này dường như còn ẩn chứa hàm nghĩa khác nhỉ?


“Thôi được! Như Nhiếp chính vương đã nói, ta mang nó đi, cũng là lãng phí. Chỉ mong người đón nhận nội công của ta, nhiều năm sau, khi đối mặt với sự lựa chọn thì hãy lấy thiên hạ thương sinh làm trọng!”

Lạc Tử Dạ còn chưa kịp nghĩ kỹ xem mình có nên nhặt lấy món hời này không, thì đã bị Phượng Vô Trù điểm huyệt, ấn thẳng nàng ngồi xuống trước mặt Định Viễn đại sư.

Nàng cảm thấy hiện giờ chắc chắn mình chẳng khác gì một con khỉ, để mặc cho Phượng Vô Trù tùy ý trêu chọc! Hắn muốn trêu nàng thì trêu nàng, hắn muốn cho nàng chút ngọt ngào thì sẽ cho nàng một chút, hắn muốn bắt nàng ngồi thì sẽ ấn thẳng nàng ngồi xuống.

Trong lúc đang tức giận suy nghĩ, một đôi tay đột nhiên đặt lên trên sống lưng của nàng, sau đó, một luồng nhiệt từ từ chảy vào trong cơ thể nàng.

Định Viễn đại sự đang truyền nội công cho nàng. Mà trong quá trình này, sắc mặt ông chợt dúm đó mất một lúc lâu, hiển nhiên là vì trúng độc nên không chịu được nữa. Phượng Vô Trù đưa tay ra, luồng khí màu đen giống như làn sương hắc | ám áp xuống sau lưng Định Viên, mang theo trợ lực giúp ông truyền được hết nội lực ra.

Cũng chính vì nội tức quá nặng, khiến Lạc Tử Dạ đón nhận cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể kinh mạch toàn thân đều bị ngắt đứt rồi toàn bộ được nối lại vậy! “Phụt..” Nàng phun ra một ngụm máu tươi, giống như nôn ra đống máu ứ nghẹn trong ngực vậy. Toàn thân nàng dần có cảm giác thể lực sung mãn hơn hẳn! Nhưng nàng vẫn chưa thể khống chế được tốt lực đạo này, sắc mặt dần vặn vẹo, như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma!

Cùng lúc đó, Định Viễn thu tay lại, khe khẽ thở dài: “Thì ra Nhiếp chính vương đã sớm đặt nền móng nội công cho y rồi, chẳng trách dám đón nhận nội lực của ta…” Câu nói này, Lạc Tử Dạ nghe hiểu. Chính là buổi tối ngày hôm đó ở phủ Nhiếp Chính Vương, một câu nói của nàng khiến hắn vui vẻ, hắn bèn truyền đạo nền móng cho nàng. Thấy nàng có vẻ sắp tẩu hỏa nhập ma, Phượng Vô Trù vội đặt tay lên lưng nàng, giúp nàng điều chuyển khí tức. Nàng cảm thấy rất bức bối, sau khi thoải mái hơn chút, bèn cất lời chất vấn: “Vì sao lại giúp ta?” Lẽ nào đầu óc của hắn thực sự được khai quang sao?

“Chẳng phải ngươi muốn chờ đến ngày mạnh mẽ lên rồi sẽ lăng trì Cô sao? Cô giúp người đó, xem ngươi có thực sự có năng lực này không!” Giọng nói ma mị trầm thấp của hắn áp xuống, vẫn khinh miệt như trước, không mang chút cảm xúc

nào.

Lạc Tử Dạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Biết ngay là lý do đó tuyệt đối không phải là vì lương tâm của hắn bộc phát, quyết định không gây khó dễ cho nàng nữa, dự định từ nay về sau sẽ chung sống hòa bình với nàng mà!

Lúc này khí tức trong cơ thể nàng đã ổn định, còn hắn đang đứng ngay sau lưng nàng! Nàng đột ngột quay đầu, làm ra vẻ như muốn hôn hẳn. Phượng Vô Trù chợt sững người. Cũng chính lúc hắn đang sững sờ, nàng nhanh chóng đưa tay ra, luồn vào trong vạt áo trước ngực hắn!

Nàng bóp mạnh một cái, rồi sung sướng sờ sờ soạng soạng, sau đó nở nụ cười bỉ ổi, nhìn hắn với vẻ khiêu khích: “Cuối cùng cũng để cho ông đây báo được mối thù này rồi! Đều là đàn ông cả, sờ một cái thì đã sao. Sờ một cái nàm thao nào? Nàm thao nào? Ngươi nói xem nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.