Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 30: Tự tay tu sửa phủ nhiếp chính vương ư?


Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 30: Tự tay tu sửa phủ nhiếp chính vương ư?

Trong lòng nàng lẳng lặng bùng lên một ngọn lửa, còn sắc mặt của Đại hoàng tử Long Chiêu thì càng khó coi hơn! Lời nói của Phượng Vô Trù chẳng khác nào là lời sỉ nhục trước văn võ bá quan, hơn nữa còn khen ngợi Long Chiêu và phụ hoàng của hắn ta trước, thế nên bây giờ rõ ràng là hắn chỉ sỉ nhục một mình Võ Hạng Dương này mà thôi!

Hắn ta hít sâu một hơi, nói: “Cho dù là như vậy, hoàng muội cũng chỉ là một cô gái, Nhiếp chính vương không cảm thấy mình nói với một cô gái những lời thế này thực sự quá đáng sao? Sự phong độ và tôn trọng của ngài bỏ đi đâu rồi?” Câu nói này cũng là chất vấn lễ nghi của quý tộc. Tuy nói rằng đàn ông có địa vị hơn phụ nữ, nhưng là đấng quân tử, lúc đối diện với phụ nữ thì cũng phải giữ được phong độ của mình! Phượng Vô Trù nhướng mày như có chút hứng thú, quay người sang. Cánh tay vốn đang đặt trên thành ghế lúc này cũng đặt trên đùi, gác khuỷu tay trên tay ghế. Mái tóc đen dài khẽ lay động theo động tác của hắn, phong hoa đến vô cùng. Đôi mắt nhìn về phía Võ Hạng Dương, nhướng mày hỏi: “Ô? Dùng phong độ và tôn trọng để đối xử với nàng ta sao? Nàng ta mà cũng xứng à?”

Lạc Tử Dạ đưa tay lên ôm trán, cúi thấp đầu thở dài thườn thượt. Đúng thế, đây mới đúng là tiết tấu của tên này, nếu diễn giải tất cả những lời nói của hắn ra, thì tóm lại cũng chỉ có mấy câu như: “Ông mày siêu cao thủ thế này, lời ông mày nói ra, bất kể sai hay đúng thì cũng là vương đạo! Người mà ông mày không coi trọng, thì không có tư cách đứng trước mặt ông mày mà nói chuyện. Cái gì, muốn được ông mày tôn trọng à? Sao ngươi không nhìn lại mình trước đi, xem mình là cái thá gì? Ông đây không cần biết ngươi là nam hay là nữ, tốt nhất là người nên nói xem người cảm thấy người xứng hay không đi đã! Cái gì? Không phục á? Đến đây, chiến đi!”

Nàng cảm thấy nàng đã có thể phân tích Phượng Vô Trù một cách sâu sắc rồi. Đúng là thực lực quá cao siêu, nhưng con người thì ngông cuồng ngược ngạo, cao cao tại thượng, đối diện với người khác cũng chỉ dùng cằm mà nhìn người ta, tính cách thì huênh hoang hống hách, độc đoán đến chẳng có nối bạn bè! Người như vậy, hẳn là số người hắn đắc tội phải trải đầy cả đường cái. Nếu một ngày nào đó hắn rơi từ trên trời xuống dưới đáy vực, thì không biết sẽ có bao nhiêu người lao lên mà giày xéo. Nhưng mà, với thực lực và khả năng khống chế của hắn, thì chờ mong hắn rơi xuống đáy vực có lẽ còn khó hơn lên trời!


Sắc mặt Võ Hạng Dương xanh mét, đứng đó không nói một lời. Mà vị Tam công chúa Long Chiêu kia thì đưa tay lên chấm nước mắt mới không bị nhòe lớp trang điểm, cố gắng giữ vững lễ nghi, lạnh lùng nói: “Bất kể Võ Lưu Nguyệt ta có xứng hay không, nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan gì tới Nhiếp chính vương! Người bản công chúa nói đến là Thái tử của quý quốc, Nhiếp chính vương nói Thái tử của quý quốc là sủng vật của ngài, nhưng Thái tử có thừa nhận không? Nếu như không, thì Nhiếp chính vương cũng lo chuyện bao đồng quá rồi! Đại để là trong mắt Nhiếp chính vương, người có thể lọt vào mắt ngài chắc cũng chỉ có phụ hoàng của ta. Nhưng người xưa thường có câu, đánh chó phải ngó mặt chủ, xin Nhiếp chính vương giữ cho phụ hoàng ta chút thể diện!”

Lần này cô tam công chúa kia còn tự lấy chó ra mà ví với mình, là vì muốn đẩy Phượng Vô Trù ra khỏi chuyện này, chỉ nhất quyết lôi một mình Lạc Tử Dạ vào thôi. Lạc Tử Dạ cảm thấy mình không còn gì để nói. Rõ ràng nàng không hề chủ động trêu chọc gì Võ Lưu Nguyệt, thế quái nào mà nàng ta cứ phải lỗi nàng vào chứ? Nàng hắng giọng một cái, rồi nói rất nhỏ: “Tuy chuyên sủng vật chỉ là do một mình Nhiếp chính vương muốn. Nhưng bản thái tử vẫn cho rằng, điệu múa của bản thái tử là để dâng tặng lên phụ hoàng và Nhiếp chính vương, bất kể có hay hay không, cũng chẳng liên quan gì đến tam công chúa! Dù sao công chúa là khách, khách mà lại ngang nhiên phê phán chủ như vậy, chẳng phải cũng không hề lịch sự hay sao?”

Lạc Tử Dạ cảm thấy hiện giờ tốt xấu gì mình cũng là một người đàn ông”. Mà đàn ông hẳn là nên có phong độ một chút. Vì vậy, nàng nhẫn nhịn mãi, cuối cùng nhỏ giọng nói ra mấy câu này, cũng không nhảy lên tranh cãi với nàng ta.

Nghe nàng nói chuyện sủng vật chỉ là do mình tự quyết định, Phượng Vô Trù bèn nghiêng đầu lơ đãng nhìn về phía Lạc Tử Dạ một cái. Ánh mắt đó rất thấm sâu, lại cực kỳ khó chịu, trong vẻ khinh miệt lại mang theo sự nghiêm trọng và bất mãn. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy vẻ mặt này, tim Lạc Tử Dạ chợt đập thịch một cái, đáng yêu chết người! Nàng quay sang nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc…. Ôi cái vẻ mặt kia, đẹp trai quá, đáng yêu quá, kiêu ngạo quá… Tuy rằng mấy từ này chẳng hề hợp với tính cách của vị Nhiếp chính vương kia chút nào.


Sau khi lườm con người không biết điều Lạc Tử Dạ, Phượng Vô Trù lại đưa mắt nhìn về phía Hiên Thương Dật Phong, cầm ly rượu lên, trầm giọng trả lời Võ Lưu Nguyệt: “Quả thực, đối với võ thần Hoàng đế Long Chiêu, Cô vẫn rất tôn trọng! Không chỉ vậy, Hoàng đế của Hiến Thương và Phương Minh, Cô cũng rất tán thưởng, cũng đã muốn quen biết lâu rồi!”

Lúc nói những lời này, ánh mắt hắn lướt qua Hiến Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh. Hiên Thương Dật Phong thoáng sững người, trên khuôn mặt nho nhã, hiền hòa bỗng có vẻ mất tự nhiên, nhưng rồi lại nhanh chóng mỉm cười, che lấp đi vẻ mất tự nhiên đó. Còn Minh Dận Thanh, mặt hắn xanh mát trong giây lát, sau đó nhanh chóng che giấu đi!

Hiển nhiên mọi người đều có thể nhìn ra được, câu nói này của Phượng Vô Trù không đơn giản. Thật ra không phải hắn muốn quen biết với ai, mà là hắn có mục đích khác. Hoàng đế Phượng Minh vô dụng, quanh năm suốt tháng chỉ biết ăn chơi trụy lạc, Minh Dận Thanh ngấp nghé hoàng vị nhiều năm rồi, lúc này nghe mấy lời đó, sắc mặt hắn biến đổi thế kia cũng dễ hiểu thôi. Nhưng sắc mặt Hiên Thương Dật Phong thoáng có vẻ mất tự nhiên thì lại khiến người ta khó hiểu. Hiện Thương Dật Phong vẫn luôn thờ ơ với danh lợi, quan hệ với hoàng đế rất tốt, vẻ mặt này của hắn… Sau một hồi tranh chấp, cuối cùng Hoàng đế Thiên Diệu phải lên tiếng: “Thôi được rồi, hôm nay là yến mừng thọ của trẫm. Nếu có bất cứ chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, xin các vị nể mặt trẫm mà lượng thứ. Đại hoàng tử, Tam công chúa Long Chiêu, mời hai vị ngồi xuống đi. Chuyện của Long Chiêu, trẫm sẽ đích thân gửi quốc thư cho Hoàng đế Long Chiêu để giải thích chuyện này!”


Những lời này cũng là đang tạo áp lực cho Võ Hạng Dương. Nếu giải thích ra, thì chính là bọn họ tự gây sự trước. Ngươi không phục thì cứ về nhà đi, ta sẽ nói rõ ràng chuyện này với cha ngươi, để xem cuối cùng ai sẽ là người bị trách phạt!

Võ Hạng Dương hít sâu một hơi, lựa chọn cúi đầu, đáp: “Hoàng muội của ta thất lễ, mạo phạm Thái tử của quý quốc trước. Mong bệ hạ, Thái tử và Nhiếp chính vương lượng thứ! Phụ hoàng ta đam mê luyện võ, thích cải trang vi hành, thường không ở trong cung, chỉ chút chuyện nhỏ này, bệ hạ Thiên Diệu không cần phải làm phiền đến phụ hoàng ta! Bản điện hạ cảm thấy không được khỏe, xin cáo từ trước!

Hiển nhiên hắn đã chịu nhận thua rồi, nhưng cũng không định tiếp tục ở lại đây để nuốt mấy cục tức này nữa. Bình thường, tiệc mừng thọ thường kéo dài hai ba ngày, Hoàng đế lập tức nói: “Đi chuẩn bị tẩm cung cho Đại hoàng tử và Tam công chúa Long Chiếu đi!”

“Vâng!” Sau khi cung nhân đáp một tiếng, đôi huynh muội kia liền phẫn nộ đi ra theo.

Cả đại điện rơi vào sự tĩnh mịch, có chút gượng gạo. Lúc này, Hiên Thương Dật Phong khẽ bật cười, tiếng cười đó như làn gió nhẹ mang theo hơi nước thanh mát thổi tới, khiến tâm trạng nóng nảy của mọi người đều cảm nhận được chút ngọt ngào và tĩnh lặng của dòng suối nhỏ. Hắn làm cho bầu không khí trở nên dịu hơn, cũng lên tiếng chuyển chủ đề: “Võ Tu Hoàng, Hoàng đế Long Chiêu thực sự cũng thích phiêu bạt giang hồ đúng như lời của Đại hoàng tử nói. Ông ấy là bạn vong niên của bản vương, thường cũng chỉ dùng tên để xưng hô, không biết có vị đại nhân nào khác cũng từng gặp ông ấy không?”


Vừa nghe hắn nói vậy, mọi người đều thi nhau trả lời, có người nói từng gặp, có người nói chưa gặp bao giờ, nhưng chuyện vừa rồi cũng coi như đã qua. Sau đó, mọi người bắt đầu tặng quà để chúc mừng Hoàng đế. Còn Lạc Tử Dạ, dưới ánh mắt chăm chú lúc thì trêu chọc, lúc thì khinh miệt của Nhiếp chính vương, chỉ chú ý ngắm trai đẹp xung quanh như chỗ không người. Tuy ở đây có rất nhiều trai đẹp, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận rằng, nét mặt vừa rồi khiến nàng cảm thấy đáng yêu chết người của Phượng Vô Trù thực sự đã lập tức khắc sâu vào trong tâm khảm của nàng. Vẻ mặt đó, khuôn mặt đó, đến tận sáng mai tỉnh dậy có khi nàng cũng vẫn chưa quên được!

Thấy sắc trời dần tối, Hoàng đế liền lên tiếng: “Mời các vị sứ thần ngủ lại trong cung. Hôm nay trẫm hơi mệt mỏi, nên sẽ tan trước!”

“Cung tiễn bệ hạ!” Các đại thần và sứ thần đồng loạt cúi đầu. Lạc Tử Dạ cũng cúi đầu theo, sau đó định quay đầu chạy trốn, trong lòng luôn tự thôi miên mình rằng Phượng Vô Trù không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta chạy đâu, sẽ không gây chuyện với mình đâu!

Kết quả là, nàng vừa lẻn ra đến cửa, đột nhiên cảm thấy một luồng ma khí bay lướt qua tại, khiến người ta rợn người, nổi hết cả da gà! Giọng nói uy nghiêm lẫm liệt của người đó cũng truyền vào tài năng, có vẻ như vô cùng thân thiết nhưng thực ra lại cực kỳ khủng bố: “Thái tử định đi sao? Hoàng thượng hạ chỉ, tối nay Thái tử phải đích thân tu sửa vương phủ cho bản vương mà!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.