Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 29


Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung – Chương 29

Câu hỏi này khiến cả hội trường trầm mặc mất một lúc.

Lạc Tử Dạ không biết vị Thất hoàng tử kia, đương nhiên cũng không biết ai vào với ai. Nàng đưa mắt nhìn quanh, ngồi phía dưới nàng là các vị hoàng tử, dung mạo mỗi người đều rất thanh tú, nhưng so với bốn người Phượng Vô Trù, Long Ngạo Địch, còn cả Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh kia, thì mấy người này cũng đều biến thành người qua đường Giáp, có đi lang thang ra ngoài đường cũng chẳng ai nhận ra. Vì thế, sau khi vào đây, nàng cũng không mấy để ý đến họ.

Sau đó, sắc mặt của không ít các đại thần trong điện đều trở nên vô cùng kỳ quặc, họ liếc nhìn Hoàng đế một cái rồi như thể không dám nhiều lời. Hầu như cả thiên hạ đều biết, bệ hạ không thích Thất hoàng tử, có rất nhiều trường hợp đều cưỡng chế không cho Thất hoàng tử xuất hiện, thậm chí lúc đặt tên cho Thất hoàng tử, ông còn không tuân theo quy củ trong gia phả của hoàng tộc, mà lấy thẳng tên là Lạc Tiểu Thất. Vì thế, trong buổi yến tiệc sinh thần này, chuyện hắn không xuất hiện cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Hoàng để đưa mắt nhìn đại thần kia một cái, giọng điệu rất lạnh lùng: “Thất Hoàng tử có việc riêng của hắn, không cần hỏi nhiều!”

Ông vừa dứt lời, vị đại thần kia cũng không dám lên tiếng nữa.


Lạc Tử Dạ ngước mắt nhìn quanh, lại phát hiện ra lúc này sắc mặt của mọi người đều có phần kỳ quái. Bao gồm cả trong đôi mắt ma mị ngông cuồng ngạo nghễ của Phượng Vô Trù cũng có chút gì đó châm chọc như có như không. Còn những người khác, thì hoặc là gượng gạo, hoặc là giả như không có chuyện gì xảy ra, nhìn quanh nhìn quẩn, nói chuyện với hai bên, hiển nhiên họ đều đang tránh sự lúng túng. Mà sắc mặt của vị đại nhân vừa đặt ra câu hỏi, lại vô cùng nặng nề.

Giờ thì Lạc Tử Dạ đại khái cũng hiểu được, xem ra vị Thất hoàng tử này, tám chín phần là đề tài kiêng kỵ. Hơn nữa, vị đại thần này cũng không phải đột nhiên phát hiện ra Thất hoàng tử không có mặt mới lên tiếng thắc mắc, mà là cố tình nhắc đến, hy vọng có thể được Hoàng thượng chú trọng! Đối với chuyện này, nàng cũng bắt đầu thấy hơi tò mò!

Nàng suy tư nhấc ly rượu lên, đang định uống, thì Tam công chúa Long Chiêu ở đối diện lại chợt bật cười: “Màn ca múa của Thái tử quý quốc quả là khiến người ta ca thán không dứt lời, thật khiến bản công chúa phải nhìn bằng con mắt khác! Đúng là hoang đường chưa từng có, chẳng ra thể thống gì?” Vấn đề vốn đã được Hoàng để bỏ qua, lại một lần nữa bị nàng ta nhắc lại, hơn nữa còn nói khó nghe như thế này, rõ ràng là cố tình muốn gây chuyện. Lúc này, sắc mặt của không ít đại thần Thiên Diệu cũng trở nên rất khó coi. Họ chỉ cảm thấy cô tam công chúa này đúng là vừa lành sẹo đã quên đau, vừa bị Nhiếp chính vương cảnh cáo xong mà giờ đã lập tức muốn đâm đầu vào chỗ chết rồi!

Lạc Tử Dạ vừa bị tên khốn kiếp Phượng Vô Trù chọc cho trong lòng tràn đầy lửa giận, giờ đương nhiên cũng không có tâm trạng tốt gì mà đi ứng phó với nàng ta. Nàng đang định lên tiếng, đôi mắt ma mị ngạo ngược của Nhiếp chính vương điện hạ đã nhìn sang, lại vẫn khinh thường không thèm nhìn thẳng vị Tam công chúa kia, giọng nói uy nghiêm khẽ hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi vang lên mang theo sự mất kiên nhẫn: “Cô cảm thấy rất hay, thậm chí còn là cực kỳ hay. Người thích xem thì xem, không thích thì cút ra ngoài!”


Hắn lãnh đạm nói, ly rượu trong tay khẽ lay động, xoay vòng vòng, nhưng không khó để nhìn ra, trên người hắn đã bắt đầu có sát khí rồi.

Ặc…” người phát ra âm thanh kỳ quặc này, là Lạc Tử Dạ! Phượng Vô Trù đang nói đỡ hộ nàng đó ư?! Nhưng nàng lại nhanh chóng nghĩ đến chuyện hắn vừa cố tình gây chuyện với mình! Nếu hiện giờ mà tính là nói đỡ giúp nàng, thì nàng thực sự phải đề nghị Phượng Vô Trù đi uống chút thuốc cho bình tĩnh lại cái đã. Lúc thì gây chuyện, lúc thì bảo vệ, khả năng thay đổi thái độ của hắn thực sự khiến người ta không thể nào nhìn thắng! Cô Tam công chúa Long Chiêu kia cũng nghẹn lời, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ, đáy mắt cũng chợt dâng lên nước mắt như muốn khóc. Cũng đúng thôi, một cô nương trẻ tuổi mà bị người ta quát “cút ra ngoài” không chút nể nang gì trước mặt mọi người như thế này, đương nhiên sẽ vô cùng xấu hổ! Lúc này, Đại hoàng tử Long Chiêu cũng nổi cáu, đứng dậy nói: “Thiên Diệu hưng thịnh, nhưng Long Chiêu chúng ta cũng chẳng kém cạnh gì! Tuy Nhiếp chính vương được Thiên tử thừa nhận, địa vị gần như ngang hàng với các Hoàng đế, nhưng năm lần bảy lượt sỉ nhục công chúa của Long Chiêu ta như thế này, thực sự rất quá đáng!”

Hắn nói xong câu này, người tiếp lời lại biến thành Lạc Tử Dạ: “Lẽ nào không phải công chúa Long Chiêu của các người sỉ nhục bản Thái tử, hơn nữa còn năm lần bảy lượt khiêu khích Thiên Diệu ta trước hay sao?”

Không phải nàng nói đỡ cho Phượng Vô Trù, mà nàng chỉ đang trần thuật một sự thật, nhân tiện thể hiện sự vô tội của mình mà thôi. Bất kể Tam công chúa vừa mắt ai, cũng có liên quan gì đến nàng đâu chứ?! Thế mà cô nàng này chỉ vì muốn thể hiện mình, xong rồi cứ hết lần này đến lần khác lôi nàng ra đỡ lưng. Tam công chúa cảm thấy uất ức, vậy còn Lạc Tử Dạ nàng vô tội thì tìm ai để kêu?!


Đại hoàng tử Long Chiêu nghe xong cũng á khẩu. Sắc mặt vốn rất hiên ngang, chính khí, lúc này cũng lập tức đỏ bừng lên, giống như ngượng ngùng không biết phải làm sao mới được, vài lần muốn lên tiếng, nhưng lại không nói ra được đến nửa chữa Lạc Tử Dạ nhướng mày cười, liếc nhìn cô tam công chúa kia một cái rồi nói tiếp: “Chỉ khi con người ta tự sỉ nhục mình, thì người khác mới sỉ nhục mình thôi! Nếu Đại hoàng tử và Tam công chúa không hiểu đạo lý này, thì bản Thái tử không ngại dạy bảo các ngươi!” Ừm, ngang nhiên phá hoại giao tình giữa hai nước một cách công khai thế này, chưa biết chừng Hoàng đế giận dữ, sẽ phế ngôi Thái tử của nàng để giữ hòa khí với Long Chiêu ấy chứ!

Chỉ khi mình tự sỉ nhục mình, thì người khác mới sỉ nhục mình ư?

Nàng vừa dứt lời, không ít người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Trong mắt của rất nhiều đại thần thậm chí còn xuất hiện vẻ tán thưởng, họ cảm thấy tuy Thái tử ngang nhiên đối đầu với Long Chiêu như thế này rất không ổn, nhưng y thân là Thái tử một nước, suốt mấy năm nay rồi bây giờ mới nói ra được một câu có lý có lẽ, thật khiến người ta phải cảm động.

Nhiếp chính vương điện hạ chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái. Tuy ánh mắt vẫn ngạo mạn như cũ nhưng cuối cùng cũng bớt đi phần khinh bỉ. Sau đó, hắn mới cụp mắt xuống, lãnh đạm nói: “Võ Hạng Dương, Đại hoàng tử Long Chiêu. Nước Long Chiêu vốn có sở trường về võ nghệ, thân là con trai của Hoàng đế Long Chiêu, người có võ công xuất sắc, là võ thần được thiên hạ công nhận, đúng là ngươi cũng có tư cách để kiêu ngạo!”


Nghe hắn nói vậy, sắc mặt mọi người ở đây đều có vẻ quái lạ. Lời nói của Phượng Vô Trù cũng không chỉ đơn giản vì muốn chỉ ra thân phận của Võ Hạng Dương, và địa vị của Hoàng đế Long Chiêu. Mà đại khái, hắn muốn biểu đạt một ý khác, tất cả tư cách để vị hoàng tử Long Chiều này có thể tự kiêu, đều là do phụ thân của hắn ban cho, đều là vì hắn sinh ra trong hoàng tộc của Long Chiêu mà có. Cũng tức là, nếu như không có cha của hắn, thì hắn chẳng có gì hết!

Nhưng Nhiếp chính vương thì khác. Nhiếp chính vương điện hạ chẳng qua chỉ xuất thân từ gia đình quý tộc, vỏn vẹn trong mười năm, hắn đã dựa vào năng lực của chính mình, nắm lấy toàn bộ quyền lực trong vương tộc. Hắn diệt ba tộc man di, diệt chín châu Khuyển Nhung, khiến Thiên Diệu trở thành nước hùng mạnh nhất. Bản thân hắn tự luyện nên đội hộ vệ Vương Kỵ, khiến các nước nghe đến tên thôi cũng đã sợ đến vỡ mật! Hắn còn giúp đỡ Thiên tử của Vương triều Mặc thị củng cố hoàng vị, có được sự thừa nhận của Vương tộc, ngay cả Thiên tử Mặc cũng thường phải nhìn sắc mặt của hắn để hành sự! Những điều này, thì một vị Hoàng tử Long Chiêu kia không thể nào so bì được! Hắn nói xong, sắc mặt Võ Hạng Dương lập tức hết xanh lại trắng.

Lạc Tử Dạ cũng chỉ muốn vỗ tay khen ngợi Phượng Vô Trù. Từ lúc bước vào đây đến giờ, tuy tên Đại hoàng tử Long Chiều này không vênh váo đến mức như tên Phượng Vô Trù kia, nhưng cũng vẫn luôn ra vẻ kiêu ngạo. Phượng Vô Trù cố tình không nể mặt hắn ta, nói hắn ta là kẻ dựa hơi cha, không có cha thì hắn ta chẳng là cái quái gì cả! Quá độc! Nói tới đây, “cạch” một cái, Phượng Vô Trù thản nhiên đặt ly rượu lên trên bàn ăn. Tiếng cạch này rất nặng nề, giống như có sức nặng ngàn cân khiến tim người ta run dữ dội!

Sau đó, hắn quay đầu nhìn Võ Hạng Dương. Ánh mắt của hắn cực kỳ mất kiên nhẫn, thần thái đó chỉ thoáng liếc qua, thậm chí còn không thèm nhìn thắng người ta. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng: “Thế nhưng, chỉ dựa vào người, vẫn còn chưa có tư cách đứng trước mặt Vương mà ngông cuồng chất vấn như thế! Bài hát và điệu múa mà Cô đã khẳng định, thì bất cứ ai cũng không có tư cách chõ mồm vào, đánh giá xem nó hay hay dở. Trước khi Đại hoàng tử tới Long Chiêu, cha ngươi hắn cũng phải nói với người rồi. Trước giờ Phượng Vô Trù chưa bao giờ là người nói lý, mà chỉ nhìn vào thực lực. Nếu ngươi không phục, thì chiến đi! Còn về Lạc Tử Dạ, y là sủng vật của Cô, điệu múa, bài hát củay là thứ mà một cô công chúa nhỏ nhoi của Long Chiều các ngươi xứng đáng để bình luận sao?”

Nghe câu này, khóe môi Lạc Tử Dạ co giật, thảo nào mà tên khốn này lại lên tiếng giúp nàng! Ý của hắn chính là, vì nàng là sủng vật của hắn, nên hắn muốn chơi chết nàng cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng những người khác, thì căn bản nhắc đến cũng không được phép!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.