Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần – Chương 313: Xin hỏi anh đẹp trai, năm nay bao nhiêu tuổi?
Vào trong phòng, Nam Cung Cẩm bỗng nhiên nói có chút ấm ức: “Thái độ của Đông Lăng rất kỳ quái!”
Đúng là rất kỳ quái, bởi vì trong số các Hoàng để bồn nước, người muốn nhất thống thiên hạ nhất, không thể nghi ngờ gì chính là Hoàng Phủ Hoài Hàn. Thế nhưng đồng minh của hắn là Mộ Dung Thiên Thu đã tự mình ra trận. Hắn lại mãi không có hành động gì, chỉ phải tướng lĩnh dưới trướng tiến công, như thể lần này hắn không định ngự giá thân chinh. Hắn1không tự mình ra trận, đối với Nam Nhạc mà nói, thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng khiến cho Nam Cung Cẩm cảm thấy bất an, luôn cảm thấy đối phương tựa hồ như là đang tính toán âm mưu gì đó.
Tình hình Đông Lăng, cũng là điều khiển Bách Lý Kinh Hồng thấy kỳ quái từ lâu, chỉ là chuyện khiến hắn ưu phiền nhất hiện nay là chuyện Mộ Dung Thiên Thu nói mình thiếu hắn thứ gì đó, mặc dù mình giả vờ câm điếc, ra vẻ không biết nhưng không8ít văn thần võ tướng luôn luôn thỉnh thoảng đến tìm hiểu, cả ngoài sáng lẫn trong tôi đều muốn hắn đưa ra ý kiến, thậm chí còn ám chỉ mình trả lại thử đó cho Mộ Dung Thiên Thu, để giải quyết tình huống đối địch của Mộ Dung Thiên Thu. Mà hắn lại không thể vạch trần lời của Mộ Dung Thiên Thu, nếu như nói ra, tất nhiên sẽ đẩy Cẩm Nhi tới đầu sóng ngọn gió, tiếng xấu hồng nhan họa thủy vẫn luôn còn đó, cho nên những ngày gần đây,2tâm tình hắn cũng không quá tốt. Đối với chuyện Hoàng Phủ Hoài Hàn đang tính toán làm gì, hắn cũng đặt ở thứ hạng thấp hơn.
Vừa nghe Nam Cung Cẩm nói thế, hắn trầm ngâm nói: “Bộ hạ cũ của vương triều Nam Cung gần đây không yên ổn, cũng coi như quấy cho Hoàng Phủ Hoài Hàn phiền phức vô cùng, theo lý thì hắn nên xử lý chuyện này. Nhưng ta cảm thấy, chuyện này tựa như không đơn giản như thế” Bởi vì chỉ với một đám người như rắn mất đầu,4là không thể nào khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn ưu phiền đến thế!
Lời này cũng khiến cho ánh mắt Nam Cung Cẩm ngưng lại một chút, tên Cẩu Hàn này không nhúc nhích, nhất định là đang có ý đồ xấu xa, cần phải phòng bị vạn phần mới được. “Mặc kệ hắn đang có ý đồ gì, chúng ta đều phải cẩn thận hơn, đừng để có sơ hở cho hắn tận dụng đục khoét!” “Ừm!” Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Cho dù Nam Cung Cẩm không nói, hắn cũng đã sớm giương lên mười hai vạn phần đề phòng, quyết không có khả năng để chuyện cũ lập lại.
Hơn nửa tháng sau, chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn, mà Nam Cung Cẩm cũng có thai được ba tháng, thai nhi đã ổn định. Trong chớp mắt, đã đến Tết Trung thu, lúc trăng tròn tháng trước, nàng còn đang ở Mạc Bắc thảo nguyên ngắm trăng và nhớ về hăn. Hiện nay lại ở ngay bên cạnh, đây là một dạng yên ổn khác, cũng không biết hai người Đạm Đài Minh Nguyệt và Hách Liên Đình Vũ hiện nay như thế nào.
Đang suy nghĩ miên man, nàng chợt nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, không ngoài dự liệu đã nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, trong tay hắn đang cầm một cái bánh Trung thu nho nhỏ, nhìn vô cùng quen mắt, sau khi hắn đi tới bên cạnh nàng thì nâng tay đưa nó cho Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm nhìn bánh Trung thu trên tay hắn hồi lâu, vậy mà lại rơi xuống một giọt nước mắt. Hắn giật mình, có chút không hiểu, ban đầu ở hoàng cung Đông Lăng, nàng đã từng cho hắn một miếng bánh Trung thu, cũng chính là sự quan tâm chân thành trong miếng bánh Trung thu đó đã khiến hắn động tâm. Cho nên hắn nhớ kỹ hình dạng cái bánh Trung thu đó, hôm nay mới làm một cái giống như đúc cho nàng, nhưng chẳng biết tại sao, vậy mà lại khiến nàng rơi lệ.
Nam Cung Cẩm giơ tay nhận lấy rồi nói: “Cái bánh Trung thu hồi trước là do Thiển Úc làm. Chẳng qua là ta mượn hoa hiến Phật thôi!”
“Nhưng, là nàng đưa cho ta.” Là do nàng cho, đó chính là tâm ý của nàng, ai làm ra thì có liên quan gì?
Nam Cung Cẩm khẽ mỉm cười một tiếng, không nói thêm gì nữa. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên chiếc bánh Trung thu, như là đang nhớ lại chiếc bánh Trung thu năm đó tiểu nha đầu kia làm cho mình rồi tán thưởng: “Làm rất giống!”
Gần như giống nhau như đúc, ngay cả mấy dấu vết không hoàn mỹ khi nặn bánh cũng giống nhau vô cùng. Câu tán thưởng này của nàng lại khiến hắn cảm thấy có chút hối hận, hôm nay không nên làm cái này, sợ là lại gợi lên sự thương tâm của nàng. Thấy hắn im lặng, mặt lại lộ vẻ xấu hổ, nàng nói: “Không sao đâu, Thiển Úc đã không trách ta, mà ta cũng đã báo thù giúp nàng rồi!”
Quân Lâm Mộng và toàn bộ phủ Trần Quốc Công Nam Nhạc đều đã chôn cùng Thiển Ức. Mà lần trước khi bọn họ đi Dương Châu trước đây cũng đã thấy trời sinh dị tượng. “Thực ra khi ở Bắc Minh, ta một mực hoài nghi Quân Lâm Uyên cũng nhúng tay vào chuyện kia!” Chuyện này vẫn luôn là một nút thắt trong lòng Nam Cung Cẩm, bởi vì không cách nào tháo gỡ được, cho nên vẫn luôn tích tụ không giải tỏa được.
Nàng cũng biết chuyện Quân Lâm Uyên oán hận hai muội muội kia của mình. Hắn muốn các nàng chết cũng không có gì kỳ quái, mà lúc đó, nàng dấy lên sự nghi ngờ cũng chính là sau khi biết được quá khứ của hắn. Thêm nữa là lúc trước khi hắn đi một ngày, hắn như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, trong di thư, hắn cũng nói rằng có chuyện hắn không nói với nàng. Nhưng những chuyện này đều chứng tỏ có chuyện như thế, nhưng nàng một mực không dám hỏi tới, sợ rằng khi hỏi xong, trong lòng nàng sẽ có vết rách.
Bách Lý Kinh Hồng nghe thể, nhíu mày lại, thực ra chuyện này hắn cũng đã hoài nghi. Bởi vì mục tiêu của chuyện này không ngoài mục đích là khiến cho Quân Lâm Mộng phải chết, mà người muốn Quân Lâm Mông chết, cũng chỉ có một minh Quân Lâm Uyên. Nhưng bởi vì không có chứng cứ, mà Quân Lâm Uyển lại có ân với nàng, cho nên hắn không dám nhắc tới.
“Nếu như Quân Lâm Uyên nhúng tay vào, nàng có tha thứ cho hắn không?” Bách Lý Kinh Hồng hỏi nhàn nhạt.
Nam Cung Cẩm nhìn trăng sao trên bầu trời trong chốc lát, rồi nói mười phần thành thật: “Ta cũng không biết.” Đúng vật, đúng là không biết, cho nên năm đó nàng mới không dám hỏi.
Quân Lâm Uyên đối với nàng, là có ân cứu mạng, có ấn truyền dạy, mà lúc đó, nàng cũng biết đối phương đã bị bệnh nặng. Cho nên nàng căn bản là không dám hỏi tới, bởi vì nàng không biết nên phản ứng thế nào đối với kết quả nhận được. Đây có lẽ là bước lùi duy nhất trong cuộc đời nàng, nhưng đến bây giờ, nàng chỉ cảm thấy may mắn khi nhớ tới bước lùi này. “Không biết cũng tốt, trong lòng ta, hắn luôn là tri kỷ quan trọng nhất, không người nào có thể thay thế được.”
Nếu như biết, sợ là sẽ có nhiều điều sẽ biến đổi theo. Hiện nay, chỉ có sự hoài nghi mà thôi, vĩnh viễn cũng không có cách nào chứng thực, chẳng phải là rất tốt hay sao?
Hắn nghe thấy, không nói câu gì, nhưng chợt có chút ghen ghét với người kia. “Đừng suy nghĩ nhiều, tri kỷ là tri kỷ” Nam Cung Cấm quay đầu cười nhạt, cắt đứt suy nghĩ lung tung trong đầu hắn. Không đợi hắn đáp lời, nàng nhanh chóng leo lên cây rồi ngồi dựa vào, vô cùng hài lòng thoải mái. Mà không biết là có phải Trung thu nên binh sĩ Đông Lăng không tiến công hay không, bên ngoài cũng rất yên tĩnh.
Bách Lý Kinh Hồng cũng trèo lên theo nàng, thật lâu không nói gì. Cô gái nào đó đã ăn xong bánh Trung thu trên tay mình, quay đầu nhìn người đàn ông tuyệt sắc bên cạnh, bỗng nhiên nổi lên tâm tình muốn trêu chọc nên giở giọng rất kiểu chán đến chết: “Không biết anh đẹp trai năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Hắn nhắm mắt lại, không nói gì. Khóe miệng hắn hơi co rút lại, vấn đề này nàng không biết sao? Nàng thì lại không ngừng cố gắng: “Không biết anh đẹp trai cao bao nhiêu nhỉ?” Môi mỏng của hắn khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không nói gì. Khóe mắt cũng có chút co rúm lại, vấn đề này, hình như nàng cũng biết rồi mà? Lại là cái tính tình không thú vị chút nào này, hỏi cái gì cũng không nói, Nam Cung Cẩm méo hết cả mồm miệng, mặt đen lên phỉ nhổ: “Ta nói cái tính tình đạm mạc này của ngài, có phải là người khác đến ăn cướp, ngài cũng trực tiếp nộp tiền ra luôn không?” Ngoài dự đoán, hắn lại trả lời, nhắm đôi mắt đẹp như ánh trăng lại, hắn nói nhàn nhạt: “Vậy còn phải xem là ai.” Cô gái nào đó vội vàng đưa đầu tới trước mặt hắn: “Nếu như là ta thì sao?” Ai da, mình sắp phát tài sao? Tiền thuế đầu năm, lại thêm tiền của Dạ Mạc Sơn Trang, tính đi tỉnh lại, nhất định là rất nhiều đây! Nghĩ thế, trong mắt nàng tràn đầy sắc. thái kích động, ánh mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng trìu mến như là nhìn người thân của mình! Chỉ có điều, hình như bọn họ chính là người thân của nhau mà!
Thấy nàng kích động như thế, trong mắt hắn ẩn ẩn có ý cười nồng đậm, một tay hắn tóm lấy nàng, bờ môi mỏng phun ra bốn chữ bên tai nàng: “Ta nguyện hiến sắc…”
Nam Cung Cẩm trợn to đôi mắt, hiểu rõ ràng là hôm nay mình ăn trộm gà còn mất nắm thóc! Định quay người chạy trốn, lại bị hắn ôm chặt không thể nào động đậy, hơn nữa, những ngón tay lạnh buốt của hắn đã mò vào trong vạt áo của nàng, Nam Cung Cẩm chửi ầm lên: “Mẹ nó, buông ra, buông ra! Bà chỉ cướp tiền chứ không cướp sắc! Buông ra! Tên khốn nhà chàng, lòng dạ đen tối…”
Nhưng đối phương lại không nhúc nhích chút nào, còn nói thản nhiên: “Hôm nay là Trung thu, vốn nên là thời gian đoàn tụ, sum vầy, cho dù bị nàng cướp sắc ta cũng cam nguyện.” “Nhưng mà ta không muốn!” Nam Cung Cẩm gào to! Mấy ngày gần đây không bị tên cầm thú này giày vò, nàng còn chưa kịp cao hứng thì chuyện này lại tới. Hơn nữa, sao bỗng nhiên lá gan hắn bỗng trở nên đen tối như thế này?
Thấy nàng phản đối kịch liệt như thế, nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, cởi vạt áo của nàng ra, làm chuyện mà hắn cho rằng mình nên làm.
“Này, chẳng lẽ chàng không biết ta đang mang thai sao? Nếu như làm hài tử bị thương thì sao bây giờ, có người cha nào như chàng sao?” Đầu Nam Cung Cẩm đầy mồ hôi lạnh, thi triển đòn sát thủ của bản thân. Chỉ hy vọng tên này không biết chuyện sau khi hài tử được ba tháng thì có thể thực hiện được chuyện ấy.
Nhưng hiện thực vĩnh viễn luôn tàn khốc, cũng luôn luôn có khoảng cách với hy vọng”. Chỉ thấy hắn nói nhàn nhạt: “Ta đã hỏi thăm rồi, sau khi thai được ba tháng, là có thể…”.
“Mẹ nó! Chàng còn dám hỏi người khác vấn đề tế nhị này sao!” Nam Cung Cẩm nói vô cùng khinh bỉ. Nàng vừa nói xong, hắn lập tức im lặng, nhưng những ngón tay thon dài lại nhanh chóng tiến vào, động tác cũng không quá ôn nhu, rõ ràng là những lời nói ban nãy của nàng khiến hắn tức giận, nên hắn định đòi lại trên người nàng. Khí tức âm trầm kinh khủng này khiến cho lưng Nam Cung Cẩm tê dại một hồi…
Hôm sau, có rất nhiều tin đồn trong phủ thành chủ, nói là đêm qua có quỷ náo loạn. Có tiếng phụ nữ gào thét chói tai, tóm lại là kéo dài đến hơn nửa đêm, dọa cho người ta không dám đi ra ngoài. Còn Tiểu Miêu sau khi trình xem một chút thì lại khóc đến chết đi sống lại rồi không dám tiếp tục nhìn, vội vàng ôm mặt quay về gào khóc suốt cả đêm. Nam Cung Cẩm cũng không biết mình được hắn ôm về phòng lúc nào, chỉ biết là vừa tỉnh dậy đã thấy mình trần trụi nằm trong ngực hắn. Mà khi nàng vừa tỉnh, trong mắt hắn lại dấy lên dục hỏa, cuối cùng lại cân nhắc đến chuyện nàng có thai, thế nên mới không tiếp tục giày vò nàng thêm nữa.
Mãi đến buổi trưa, Nam Cung Cẩm mới chống eo, bò dậy từ trên giường, mà người nào đó vẫn còn có ham muốn mà tỏ thái độ bất mãn. Hai mắt cô gái nào đó đẫm lệ mông lung nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ rồi cảm thán: “Nếu chàng bất lực thì tốt quá!”
“Ừm?” Một chữ, màng theo cảm giác uy hiếp vô tận.
Toàn thân nàng run lên, ngoan ngoãn im lặng, không dám nói gì nữa.
Đêm đó, một tên lính truyền lệnh tiến vào Diệp Châu, mang theo quân tình khẩn cấp của Thiếu Dương.
Mộ Dung Thiên Thu toàn lực tiến công, Tề Quốc Công sắp không chống nổi, mời Bách Lý Kinh Hồng phái viện binh. Nhưng Bách Lý Kinh Hồng biết rõ, chỉ phải thêm viện binh là không đủ, chỉ có hắn tự mình trấn thủ, Thiếu Dương mới có thể không lo được, Nam Cung Cẩm chịu giày vò cả đêm, tự nhiên là hy vọng hắn nhanh chóng xéo đi. Thế là, dưới tình huống bị ghét bỏ, hắn cứ đi một bước lại quay đầu ba lần.
Sau ba tháng nhịn vô cùng vất vả, vậy mà hôm qua lại không khống chế được, khiến cho nàng sinh ra lòng phòng bị với mình, hôm nay chết sống cũng không chịu đi cùng, được không bù mất!
Bệ hạ cảm thấy mình bị thua thiệt một cách sâu sắc, nên hôm nay rất ưu sầu.
Sau khi Bách Lý Kinh Hồng đi, sắc trời đã tối, mà quân đội Đông Lăng lại tổ chức một lần tập kích bất ngờ. Nam Cung Cẩm quan chiến trên tường thành, lần này, Mặc Họa và Phong đều ra chiến trường, chiến đấu vẫn hừng hực khí thế như thế
Trong lúc kịch chiến, một mũi tên dài bắn tới Mặc Họa, Mặc Họa nghiêng người tránh thoát, nhưng tránh thoát được lần này chứ không tránh được mũi tên phía sau, nàng cắn cắn môi dưới, đã chờ chết rồi, Nam Cung Cẩm rút đoản đao ra, đang muốn ném qua, Phong đã ra tay trước nàng một bước, một kiếm đánh bay mũi tên này!
Mặc Họa giật mình, bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy được vẻ sát phạt trên mặt hắn, còn có cả người hẳn nhiễm máu tươi, lập tức cảm thấy trong lòng mình như bị cái gì đó và vào. Đang muốn nói gì đó, đối phương đã quay đầu lại, tiếp tục chém giết, nhưng Mặc Họa lại không bỏ lỡ, trước khi hắn quay đầu, nụ cười bên môi nàng đã không còn vẻ mỉa mai nữa.
Nàng đang cười sự bất lực của mình, cười mình mù quáng tự đại, cười mình lúc trước có mắt không tròng đã vũ nhục hắn, hiện nay ngược lại lại là hắn tới cứu. Suy nghĩ này khiến cho gương mặt xinh đẹp của Mặc Họa trong thoáng chốc đã trợn to mắt mà nhìn, cả khuôn mặt trắng bệch không tìm thấy một tia huyết sắc.
Nam Cung Cẩm ở trên tường thành nhìn cảnh này, bất đắc dĩ mà lắc đầu, thực chất, lòng tự trọng trong lòng Phong mạnh vô cùng, sự vũ nhục mà Mặc Họa tặng hắn, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết khó mà xóa sạch được trong lòng hắn, hiện nay có phản ứng như thế, cũng là bình thường. Hai người này muốn tiến tới với nhau, sợ là con đường phía trước còn rất dài. Chuyện có thể làm giúp,nàng và Bách Lý Kinh Hồng cũng đã làm giúp rồi, sau này phải xem chính bọn họ.