Bạn đang đọc Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần – Chương 312: Quỹ đen đó… Là vay của thượng quan huynh!
Sau khi lên xe ngựa, hắn vừa bước vào đã nghe thấy Nam Cung Cẩm cười nói: “Chuyện của Phong và Mặc Họa, nếu như chàng giúp đỡ tác động một chút, cố gắng thì có thể thành công!”
Hắn dừng lại, chợt cười khẽ, đôi môi mỏng nhếch lên, nói chậm rãi: “Mới vừa rồi thần sắc nàng nghiêm nghị dạy dỗ Tu, không ngờ là trong lòng vẫn đang tính toán cho Phong.” Phong và Tu đều là người của hắn, tự nhiên là hắn hy vọng nàng thiên vị Phong và Tu một chút, như thể cũng1đại biểu năng thiên vị mình.
Nam Cung Cẩm bắt chéo chân đầy bất nhã, nhưng lại cảm thấy ngồi thế này hơi mệt, nên trực tiếp quay người về phía hắn, dựa vào đầy hạnh phúc, sau đó tiếp tục nói: “Ta dạy dỗ hắn, là bởi vì không muốn bên cạnh ta có người thích nhiều chuyện hóng hớt, nếu hắn là con gái, ta còn có thể hiểu được, nhưng nếu là đàn ông, ta chỉ cần tưởng tượng một chút, đã cảm thấy toàn thân không thoải mái!”
Lời này khiến hắn không khỏi bật cười, đến8nỗi lồng ngực hắn hơi rung rung. Hắn nhận ra, nàng luôn luôn có chút luận điệu cổ quái, con gái nhiều chuyện bàn tán người khác thì có thể hiểu được, đàn ông thì không được, đây là đạo lý gì thế?
“Không biết vì sao, gần đây ta luôn cảm thấy lòng mình có chút trống rỗng!” Nam Cung Cẩm dựa vào trong ngực hắn, nói như rất ấm ức.
Hắn khẽ giật mình, đôi lông mày đẹp nhíu lại, nhìn nàng không hiểu lắm: “Là ta không tốt chỗ nào sao?”
“Đúng!” Nam Cung Cẩm nghiêm túc gật đầu,2cũng ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng nhìn hắn, phảng phất như là phải chịu sự ủy khuất cực lớn vậy. Bộ dạng này của nàng khiến lòng hắn cảm thấy có chút đau đớn, mặc dù trong lòng hắn cũng biết nàng đa phần là đang diễn trò, nhưng hắn vẫn hỏi nhỏ: “Sao thế?” Giọng điệu đạm bạc như nước, bồng bềnh như mây, nhưng lại chất chứa sự quan tâm vô cùng rõ ràng.
Gần đây ta cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng luôn luôn có vướng mắc, khiến ta cảm thấy không thoải4mái, như là thời tiết không đẹp nên tâm tình cũng phiền muộn, khẩu vị không tốt thì dù là ăn cơm hay uống trà cũng không cảm thấy ngon miệng!” Nam Cung Cẩm thao thao bất tuyệt diễn tả sự khó chịu của mình.
Lời này khiến sắc mặt hắn ngày càng đen lại: “Chẳng lẽ bởi vì Lãnh Tử Hàn đi rồi nên thế sao?” Nếu như thế, mình thật sự cần dạy dỗ nàng một chút. Hắn vừa nói xong, sắc mặt Nam Cung Cẩm liền đen thui: “Chàng đang nghĩ đi đâu thế! Ta nói là… đang nói…”
Nàng vừa nói vừa nhăn nhỏ.
Hắn thấy bộ dạng nàng càng ngày càng bỉ ổi, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia hiểu ra, vẻ mặt này, hắn cũng không xa lạ gì, đã từng thấy ở hoàng cung Đông Lăng. Thế là, hắn cũng hùa theo, giả giọng tỏ vẻ không hiểu và vô cùng ôn nhu nói: “Đang nói chuyện gì?” “Ấy… đang nói…” Nam Cung Cẩm nuốt nước bọt một chút, không biết vì sao lại có chút ngượng ngùng, nàng như thế này, có phải là hơi giống Chu Bái Bì, Hoàng Thể Nhân trong truyền thuyết không?! Toát mồ hôi!!! “Ừm?” Giọng điệu hắn càng nhu hòa hơn.
Nam Cung Cấm cúi đầu xuống, một lúc sau, cuối cùng cũng lấy được dùng khí mà nói: “Đang nói, chàng có phải còn vật gì chưa giao cho ta không?” Nàng vừa nói xong, hắn ra vẻ không biết rồi nói: “Ta còn có vật gì chưa giao cho nàng sao?” Thấy hắn không hiểu, sắc mặt Nam Cung Cẩm hơi khó coi, nhìn hắn đầy tàn bạo: “Chàng thật sự không biết hay giả vờ không biết?”
Nàng vừa nhìn hắn, liền thấy dưới đáy mắt hắn có ý cười rõ ràng, khóe miệng giật một cái, lập tức hiểu ra mình bị chơi xấu. “Chỉ sợ là không thể giao được cho nàng.” Đây là lần đầu tiên hắn không làm theo ý nàng, nhưng cũng không phải đang trêu chọc nàng, mà là nói thật.
“Vì sao? Không phải chăng nói tài sản nên nộp lên cho vợ sao? Bây giờ chàng đổi ý rồi sao?” Biểu lộ của Nam Cung Cẩm lập tức như là thâm thù đại hận vậy.
Trong chốc lát, bỗng nhiên Bách Lý Kinh Hồng vô cùng nghiêm túc mà nói: “Ta thực sự đang lo lắng là giao hết tiền cho nàng xong, đến lúc nàng muốn ta giao ra quỹ đen, thì ta đi đâu lấy tiền để đưa?”
Chuyện quỹ đen vốn đã khắc sâu ấn tượng đối với Nam Cung Cẩm, nghe hắn nói thế, lúc này nàng mới nghiến răng nghiến lợi: “Chàng còn có mặt mũi nói tới chuyện quỹ đen sao, lúc trước nói thế nào chàng cũng không nhận…” “Tiền kia là do ta mượn của Thượng Quan huynh.”
Hå?
Trong nháy mắt, Nam Cung Cẩm liên hoảng hốt, mượn của Duệ ca ca sao? Ặc, thế, chẳng lẽ… Hẳn là… Không phải chứ?
“Còn không phải do nàng bắt ta nhất định phải giao quỹ đen ra, còn đóng cửa không cho vào. Lúc đó ta không có, nên đi tìm Thượng Quan huynh mượn tiền, trước đây vài ngày mới trả lại hắn.” Mỗi lần nói đến chuyện này, mặt hắn đều đỏ tới tận mang tai.
Đời này hắn chưa bao giờ thiếu tiền, nhất là còn làm Hoàng đế một nước. Nhưng lần đó lại phải tìm người ta mượn tiền, nếu như sơ ý một chút, sợ là còn phải viết giấy nợ. “Không phải chứ?” Nam Cung Cẩm cảm thấy có chút không dám tin! Thứ nhất, phán đoán của mình lại sai lầm sao? Thứ hai, với tính cách của tên này, vậy mà lại đi vay tiền người khác sao? Có khả năng này sao? “Thượng Quan huynh còn ở tại đáy vực Nguyên Dương Lĩnh, nếu nàng không tin, có thể đi hỏi một chút.” Chuyện này đã khiến hắn biệt khuất rất lâu, cũng cảm thấy rất oan uổng, cho nên khi có cơ hội, hắn nhất định sẽ biện bạch cho chính minh.
Khóe miệng Nam Cung Cẩm co quắp mấy lần rồi lắc đầu rất nhanh: “Nhưng chuyện này không liên quan đến chuyện chàng giao tiền cho ta!”
Tiền của Dạ Mạc Sơn Trang và tiền quốc khố thu được, tên này lôi ra dụ dỗ mình khi ở Bắc Minh, rồi không thấy hắn nhắc tới nữa, nàng cũng chỉ có thể tự mình đòi. “Nếu sau này nàng lại bắt ta giao nộp quỹ đen, mà Thượng Quan huynh thì đã ẩn cư, ta đi tìm ai mượn tiền để mà giao?” Đôi mắt như ánh trăng say lòng người của hắn nhìn nàng nhàn nhạt, mang theo vẻ oán trách, như là bản thân hắn bị sự ủy khuất to lớn.
Nam Cung Cẩm cũng biết chuyện kia có vẻ như mình có lỗi với hắn, nhưng chuyện bây giờ quan trọng hơn đúng không? “Ai dà, chuyện này, ta có thể cam đoan là sau này sẽ không phát sinh nữa! Bởi vì tiền chàng nộp lên lần này, ta sẽ tự mình đi kiểm tra, như thể sẽ không lo lắng chàng giấu riêng!”
“…” Sao hắn lại cảm thấy câu nói này đối với mình còn bất lợi hơn vậy?
Xe ngựa đi tới Diệp Châu, trên đường đi, Nam Cung Cẩm luôn quấy rầy đòi hỏi, đã dùng hết biện pháp nhưng không moi được chút lợi ích nào. Lần này hắn quyết tâm không giao tiền cho nàng, điều này khiến cho tâm trạng Nam Cung Cẩm vô cùng tệ.
Thiếu Dương để lại cho Tề Quốc Công và Vân Dật phòng thủ, Phong và Mặc Họa đều đi theo hai người bọn họ về Diệp Châu.
Vừa mới xuống xe ngựa, Nam Cung Cẩm đã nhìn thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc phía xa xa, người kia vừa nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng xuống xe, đã chạy như bay từ đằng xa tới, giọng nói lanh lảnh vang lên hết sức kích động: “Hoàng thượng, cuối cùng ngài cũng về, nô tài cứ tưởng ngài đã chết rồi!” Hắn định thần nhìn lại, đó chính là Tiểu Miêu tổng quản quản lý mọi chuyện nội vụ, sao gã lại ở chỗ này?
Có thể ngồi lên được vị trí Tổng quản phủ nội vụ, Tiểu Miêu tự nhiên là vô cùng giỏi việc nhìn mặt mà nói chuyện, gã đánh giá sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng, lập tức hiểu rõ nên tự mình giải thích: “Hoàng thượng, nô tài thật sự là quá nhớ ngài, vừa nghe nói ngài muốn tới Diệp Châu, nô tài mới cả gan chạy tới. Vì nô tài muốn hầu hạ ngài, cho nên ngài nhất định phải thông cảm cho tấm lòng trung thành của nô tài!”
Nói xong, gã còn nháy mắt đầy quyến rũ với Bách Lý Kinh Hồng.
Ánh mắt quyến rũ này khiến cho Bách Lý Kinh Hồng khẽ giật mình, khóe miệng hơi rút lại, sau đầu còn có mồ hôi lạnh chảy xuống. Tên nô tài kia, xưa nay tính cách thần kinh chập mạch, nhưng vì sự trung thành của gã, mà gã còn giỏi việc lung lạc lòng người, cho nên mình cũng không hủy bỏ chức vị của gã, vậy mà không ngờ gã lại như thế…
Nam Cung Cẩm nhìn tên này, mắt cũng rất gần một trận, mỗi lần trông thấy Tiểu Miêu, nàng liền có cảm giác toàn thân khó chịu. Bách Lý Kinh Hồng không để ý tới gã, đi thẳng vào trong. Nam Cung Cẩm cũng vênh mặt lên vì đối phương không giao tiền ra nên vô cùng không cao hứng, đi theo hắn vào trong. Tiểu Miêu đuổi sát theo, mỉm cười tủm tỉm, nụ cười thấy rằng không thấy mắt rất đúng tiêu chuẩn, cứ như là việc đi theo sau lưng Bách Lý Kinh Hồng là chuyện đắc ý nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời gã vậy!
Khóe mắt Nam Cung Cẩm nhìn gã, còn thấy tên kia sau lưng bọn họ dùng tay áo che mặt, lặng lẽ bôi son trát phần, cảnh này khiến nàng thấy ớn lạnh cả người.
Vừa mới bước vào Diệp Châu, ngoài thành đã vang lên âm thanh chém giết. Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đứng trên tường thành nhìn xuống, đã thấy thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông! Nhưng hai phe nhân mã vẫn là thế lực ngang nhau.
Các tướng sĩ Nam Nhạc trông thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu xuất hiện ở chỗ này, lập tức dũng mãnh vô cùng! Giết chóc càng thêm kinh khủng, từng bước từng bước đều giống như mũi tên phá không bắn ra, khí thể như cầu vồng, thể phải thể hiện ra sự dũng mãnh của bọn họ trước mặt Hoàng thượng! Thấy những người đàn ông Nam Nhạc dũng mãnh này, trong mắt Bách Lý Kinh Hồng càng ngày càng nhiều vẻ kiêu ngạo.
Phong bước nhanh vài bước tới trước, quỳ một chân xuống nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Hoàng thượng, thần xin ra chiến chi viện!”
Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, quay đầu nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói: “Tạm thời ngươi cứ nhìn xem thế nào đã.” “Hoàng thượng?!” Phong có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy ánh mắt đối phương đã nhìn sang nơi khác, không còn tiếp tục nhìn mình.
Tình cảnh này khiến cho lòng Phong vô cùng buồn bực, Nam Cung Cẩm quay đầu nhìn Phong một chút, nhưng trong lòng thì hiểu ý của Bách Lý Kinh Hồng, cho nên cũng không mở miệng giúp đỡ. Ngược lại, nàng lại nói với Mặc Họa: “Mặc Họa, ngươi có nguyện ý vì ta mà mở ra một con đường máu không?”
Lời này, nàng nói rất có tính nghệ thuật, không phải vì Bách Lý Kinh Hồng, càng không phải vì Nam Nhạc, mà là vì một mình Nam Cung Cẩm. Mặc Họa gật đầu: “Nguyện ý!” Nói xong, nàng trực tiếp từ trên cổng thành bay xuống, trường kích trong tay tùy ý vung lên, lấy đi tính mạng của tướng sĩ Đông Lăng!
Ánh mắt Nam Cung Cầm nhìn nàng, cũng dần dần trở nên tán thưởng, dạng con gái như Mặc Hoa, tuyệt đối là nữ anh hùng. Hoa Mộc Lan của Trung Quốc cổ đại cũng không hơn gì thế này! Sau khi Mặc Hoa đi, ánh mắt Phong rõ ràng cũng xao động, nhưng hắn cũng không phải là Tu không biết phần tấc và tôn ti. Cho nên mặc dù vội vàng xao động, nhưng cũng chỉ thành thật đứng ở một bên nhìn xuống dưới, hắn cho rằng Hoàng thượng không cho hắn xuống dưới, nhất định là có dụng ý của Hoàng thượng, cho nên hắn không dám đánh bạo mà làm trái.
Hoàng đế đích thân tới, tự nhiên là khiến cho trận chiến này có xu hướng nghiêng về phía Nam Nhạc. Bên phía Nam Nhạc càng đánh càng lộ ra dấu hiệu thất bại. Lão tướng quân Nam Cung cũng là danh tướng đương thời, thấy tình hình thể này cũng không ham chiến, hắn vung tay lên, ra hiệu thu binh ngay lập tức, dẫn quân đội của mình quay về.
Nam Cung Cẩm nhìn phía dưới rồi cười nhạt, chậm rãi nói: “Hoàng Phủ Hoài Hàn không đến! Trong giọng điệu rõ ràng là thất vọng, vốn là nàng hy vọng mình có thể tiêu diệt đối phương trong trận chiến này. Bách Lý Kinh Hồng trầm mặc một hồi rồi nói ra một sự thật: “Muốn giết hắn, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.” Hoàng Phủ Hoài Hàn tâm tư kín đáo, muốn giết hắn trên chiến trường, mà Đồng Lăng chưa bị diệt, căn bản là khó như lên trời. Mà hắn đã bày xuống Phệ hồn đại trận, tất nhiên trong lòng cũng nắm chắc, biết bọn họ bên này nhất định sẽ đánh trả, tự nhiên sẽ càng coi trọng sự an toàn của mình hơn, muốn ám sát hắn cũng rất khó.
Lời này khiến cho Nam Cung Cấm trầm mặc lại, đúng thế, muốn giết được Hoàng Phủ Hoài Hàn, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, nhưng nàng lại không thể vì thế mà từ bỏ báo thù cho Quân Tử Mạch. Thấy nàng không nói lời nào, hắn vươn tay ôm eo của nàng rồi nói nhàn nhạt: “Phải có lòng kiên nhẫn.”
“Ừm!” Nàng đương nhiên là có kiên nhẫn, không chỉ chuyện này có kiên nhẫn, mà còn cả chuyện hắn có giao tiền ra hay không cũng kiên nhẫn vô cùng.
Đêm đó, quân đội Đông Lăng bất ngờ tập kích.
Tướng quân thủ Diệp Châu cũng đã sớm chuẩn bị, không để cho đối phương chiếm được chút lợi ích nào. Nhưng tâm trạng của người Nam Nhạc cũng không thoải mái, bởi vì mỗi người đều biết hiện nay Tây Võ còn chưa ra tay toàn lực, một khi Tây Võ tiến công toàn lực, Nam Nhạc chắc chắn sẽ rời vào thế yếu.
Chiến hóa bốc lên bốn phía, cả Trung Nguyên ngoại trừ Bắc Minh và Nam Cương ra, ba nước còn lại đều không yên tĩnh, mà ngay thời khắc như vậy, Tây Võ cuối cùng cũng không kìm nén được nữa mà xuất binh. Lần này, Tây Võ Hoàng đưa ra một điều kiện, nói là Nam Nhạc Hoàng nợ hắn một thứ, chỉ cần đối phương trả lại, hắn lập tức sẽ rút quân về.
Tin tức này vừa xuất hiện, đã lan truyền nhanh chóng, chỉ vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ thiên hạ không ai là không biết. Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm tự nhiên cũng biết, thứ hắn nói là thứ gì. Hiện nay, chiến trường còn chưa khai màn, cho nên hắn mới nói mập mờ như thế, đợi đến khi Nam Nhạc triệt để rơi vào thể yếu, sau khi người Nam Nhạc sứt đầu mẻ trán, hẳn sẽ nói ra “thứ kia” là cái gì, đến lúc đó chắc chắn sẽ có đại thần tham sống sợ chết can gián và dân chúng kêu gào, rằng giao Nam Cung Cẩm ra.
Thậm chí là Nam Cung Cẩm còn có thể đoán được, một khi không xử lý cẩn thận, nói không chừng nàng cũng giống như Dương Ngọc Hoàn năm đó, bị đám đại thần không ra gì kia ép tự sát! Nghĩ thế, nàng lập tức hận Mộ Dung Thiên Thu đến nghiến răng nghiến lợi, uổng công năng vài ngày trước còn xúc động vì chuyện bạch hồ của hắn, người kia, quả nhiên là không có chân tình.
Nhưng chậm rãi, sự tức giận trong lòng nàng nhạt dần. Không có chân tình cũng tốt, miễn cho bản thân nàng luôn cảm thấy nợ hơn rất nhiều.
Chiến đấu bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, mà Phong cũng ở lúc này lần thứ hai xin Bách Lý Kinh Hồng được chiến. Nhưng, kỳ quái là, lần này hắn xin chiến, Bách Lý Kinh Hồng vẫn không đáp ứng. Điều này khiến Phong buồn bực trong lòng không thôi, đến nỗi hẳn bắt đầu hoài nghi năng lực bản thân, cũng bắt đầu hoài nghi sự tín nhiệm của Hoàng thượng với mình.
Sau khi nhiều lần xin chiến không có kết quả, cuối cùng Phong cũng từ bỏ, thành thật đi theo sau lưng Bách Lý Kinh Hồng, không chủ động xin chiến nữa, chỉ nhìn quanh bốn phía, tai nghe bát phương, nhìn xem các tướng quân khác hôm nay lãnh binh tác chiến thế nào. Nhưng sau khi hắn chủ động từ bỏ chuyện xin chiến, Bách Lý Kinh Hồng lại bỗng nhiên phân phó cho hắn lãnh binh nghênh chiến.
Mệnh lệnh này khiến cho hắn ngẩn ngơ trọn vẹn một khắc đồng hồ mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Sau đó chính là một trận mừng rỡ như điên, vô cùng vui vẻ nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Mạt tướng lĩnh mệnh!” Nói xong, liền dẫn quân xông ra ngoài.
Hai người Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm nhìn dáng vẻ kích động của hắn một chút, đầu tiên đều là nhìn nhau cười một tiếng, rồi lập tức cùng nhau theo ra ngoài. Hai người đứng trên thành lâu nhìn xuống, thấy Phong trên chiến trường vô cùng dũng mãnh, nhưng cũng nhớ kỹ phải vững vàng giữ vững an toàn của mình, cũng không quá phận chỉ vì cái trước mắt. Nam Cung Cảm thấy thế thì gật nhẹ đầu hài lòng, cười nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Sở dĩ chàng không đồng ý hắn xin chiến, cũng chính vì lo lắng hắn chỉ vì việc trước mắt, không lấy đại cục làm trọng đúng không?”
Trên đại lục này, quân công đều tỉnh bằng số lượng người giết được, đạt đến mức nào đó, thì có thể thăng cấp, mà sau khi lên tới đẳng cấp nhất định, thì dùng chiến công để thăng cấp tiếp. Phong đang nóng lòng muốn chứng minh thực lực của mình với Mặc Họa, để giành lại một hơi khẩu khí này, tất nhiên hắn sẽ rất dễ dàng làm ra một chút chuyện không có lý trí, cho nên hành động lần này của Bách Lý Kinh Hồng cũng vì tốt cho hắn.
Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, mắt lộ ra ý cười, bộ dạng này của hắn tự nhiên là khiến cho Nam Cung Cảm biết rõ bản thân mình đoán đúng rồi. Nam Cung Cẩm cẩn thận nhìn Phong một hồi, cuối cùng gật đầu nói: “Qua một thời gian nữa, hắn sẽ là một viên mãnh tướng tài ba!”
Nói như thế, nàng lập tức cũng cảm thấy buồn cười, lời bình phẩm như thế nên được nói ra bởi mấy lão nguyên soái cả đời trên chiến trường mới đúng, xem ra là mình ở cổ đại lâu như thế kiến thức cũng được mở mang nhiều, nên có thể nhìn người như thế.
Bách Lý Kinh Hồng cũng cảm thấy như thế, người dưới tay hắn, tự nhiên là sẽ không kém cỏi. Nếu mà Tu ra chiến, sẽ vô cùng liều lĩnh, còn Phong thì ngược lại với Tu, tương đối gian xảo, mặc dù tâm tư không kín đáo như Hủy, nhưng để trở thành một viên mãnh tướng thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Hai người phu thê tình thâm này ở đây nói chuyện trời đất, mà Tiểu Miêu ở phía xa xa thì tâm trạng không tốt như thế. Chuyện chém giết phía dưới không liên quan đến gã, tướng quân gì đi nữa gã cũng không quan tâm. Nguyện vọng duy nhất cả cuộc đời gã chỉ là theo chân Hoàng thượng, nhìn ngắm Hoàng thượng, nhưng sao lại bỗng nhiên xuất hiện một Hoàng hậu bên cạnh Hoàng thượng vậy!?
Tiểu Miêu lập tức lệ rơi đầy mặt, còn hung hăng dậm chân một cái, để biểu hiện sự ưu thương trong lòng. Đám tiểu thái giám sau lưng gã cũng nhìn gã không biết nói gì, Tổng quan đại nhân càng ngày càng không ra thể thống gì cả! Nhất là sau khi Hoàng hậu nương nương xuất hiện, gã thường xuyên không bình thường như thế này, tần suất tô son trát phấn càng ngày càng nhiều, sợ là trong lòng đã quên mất giới tính chân chính của mình rồi.
Khi bọn họ đang suy nghĩ lung tung, chiến đấu bên ngoài đã chậm rãi dừng lại. Quân đội Đông Lăng tập kích ban đêm thất bại, đương nhiên ủ rũ quay về.
Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm liếc nhau một cái, quay người chuẩn bị trở về, đã trông thấy Tiểu Miêu tỏ vẻ bi tráng, còn có đám thái giám phía sau gã, khóe miệng hai người đều hơi co rút lại. Mà Tiểu Miêu thấy bọn họ quay lại, lúc này gã nhìn Bách Lý Kinh Hồng đầy ai oán, rồi chợt ngượng ngùng khiến cho khuôn mặt đỏ như ánh chiều tà, vội vàng quay đầu đi…
Thế là, Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm sau khi hít sâu một hơi, khóe mắt lại giật một cái. Thực ra có một tên tiểu thái giám thế này bên người, cảm giác cũng rất hài hước. Dạng hài hước này bọn họ cũng không quá phản cảm, nhưng bộ dạng kệch cỡm này, thậm chí hành vi của gã đã thể hiện gã không nhận rõ giới tính của mình, có phải hơi quá buồn nôn không? Hai người ho khan một tiếng, cũng không nói nhiều, trở về nghỉ ngơi. Tiểu Miêu thì từng bước uốn éo đi theo sau bọn họ, trong lúc đó hắn không ngừng dùng ánh mắt oán độc để mưu sát Nam Cung Cẩm.