Bạn đang đọc Nhật Quang Ái Nhân – Chương 18: Xung đột.
Lê Thải Dĩnh vốn là giảng viên, mà Tạ Na lại hoạt bát khả ái làm cho người khác ưa thích, cho nên có quan hệ rất tốt với Thải Dĩnh. Lê Thải Dĩnh biết rõ nàng đơn thuần đáng yêu, nên cũng hay trao đổi với nàng.
Quả nhiên Tạ Na hớn hở giải thích, vẫn không quên khích lệ bạn trai của mình vài câu.
Vừa rồi mọi người đều bị Dương Quang hấp dẫn sự chú ý, chỉ có mấy người kịp nhìn thấy Lê Thải Dĩnh đến đây, sau khi công bố điểm, rốt cuộc cũng có người nhìn thấy nàng, từng đợt âm thanh sợ hãi thán phục giảm xuống, càng ngày càng có nhiều người hướng về phía bên này nhìn sang.
Lúc này Lê Thải Dĩnh không có tiết dạy, cho nên không mặc đồ công sở, trên thân mang áo khoác màu đỏ tím ; bên dưới mặc quần kaki nữ bó ống màu trắng, bao quanh đường cong hoàn mỹ; cộng thêm khăn lụa thêu viền hoa hồng Lam Tinh, nổi bật lên khí chất cao nhã hào phóng.
Nhiều mỹ nử ở đó tuy xinh đẹp nhưng không thể so bì với khí chất thanh tao cao nhã và trưởng thành của Lê Thải Dĩnh, có thể nói đám mỹ nử đó càng làm nổi bật lên Lê Thải Dỉnh, giống như một bông hồng đỏ thắm giửa đám hoa bách hợp.
Trong khi mọi người đang ngắm mỹ nữ, bên này trận đấu vẫn đang tiếp tục. Sau đó đến phiên Nghiêm Đông cùng Dương Hiểu Phát thì gặp xui xẻo, Nghiêm Đông tuy không sành sỏi lắm về môn này, nhưng có sức bật rất tốt nên động tác đáp rổ cũng tính là đặc sắc; còn Hiểu Phát là hình mẫu Center(1) điển hình, nên trong xử lí bóng không có động tác thừa, ném bóng cũng rất chuẩn xác. Đáng tiếc hiện tại ánh mắt của mọi người cơ bản đều đặt tại Lê Thải Dĩnh, cộng thêm vừa rồi Dương Quang biểu hiện quá xuất sắc, chúng nữ không phải chuyên nghiệp và am hiểu về bóng rổ, chỉ dùng cảm giác để chấm điểm, cho nên Nghiêm Đông cùng Dương Hiểu Phát điểm không được cao.
Kết quả cuối cùng nằm trong dự liệu của Nghiêm Đông với Hiểu Phát, Quách Sảng cùng Dương Quang đều thuận lợi tiến vào vòng trong. Nghiêm Đông, Hiểu Phát đối với điều này đều không để ý trong lòng, dù sao chỉ là chơi đùa mà thôi, tuy vậy bọn hắn cảm thấy hơi phí 1000 Liên Bang Đồng Dương Quang đã bỏ ra để đăng kí.
Lúc này mấy người Nghiêm Đông vây quanh Dương Quang, ba hoa chích chòe bàn luận màn ghi điểm ấn vừa rồi của hắn, trên thực tế Dương Quang chỉ dùng “Thái Cực Thôi Thủ”, cùng khuôn mặt tươi cười sang lạng như ánh mặt trời nên mới tạo được hiệu quả như vậy. Mặt khác mấy đối thủ tiến vào vòng trong thì tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, người đẹp trai đứng cạnh Quách Sảng ban nãy thì bĩu môi khinh thường.
Người này tên Đông Hoa, là thiếu gia của tập đoàn xe hơi Hàn Thành , tuy hắn không thuộc dạng công tử ăn chơi đàng điếm, nhưng bản chất làm người rất tự phụ, nhìn đời bằng nửa con mắt, luôn cho rằng lão tử là đệ nhất thiên hạ.
Ngay từ đầu hắn đối với bọn Dương Quang đã không vừa mắt, màn biểu diễn vừa rồi còn để lại trong lòng hắn sự khó chịu, hiện tại thấy bọn họ ồn ào, trong nội tâm không biết vì sao sinh ra lửa giận, đối với mấy người Quách Sảng lớn tiếng nói: “Mấy thằng nhà quê ở kia có yên lặng được không, biểu diễn như mèo què, đã không biết xấu hổ lại còn ở đó mà khoe khoang? “
Mấy người Quách Sảng nghe nói như thế sắc mặt lập tức thay đổi, Tiếu Hoài Thành bộc lộ ra khuôn mặt tức giận, chỉ có Dương Quang vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, bất quá đã nhạt đi nhiều, không còn sáng lạng như lúc đầu.
Bọn Quách Sảng còn chưa kịp phát tác, thật không ngờ người chất phác thật thà như Dương Hiểu Phát lại đứng dậy đầu tiên.
Dương Hiểu Phát nổi cáu mặt biến thành đen thui, nói: “Ta… Ta chính là nông dân… Thì đã làm sao? Là nông dân thì không thể chơi bóng rổ? “
Đông Hoa nghe xong lời này càng cười lên ha hả, nói: “Hóa ra đúng là một đám nông dân! ” những tuyển thủ dự thi nghe thấy cũng cười rộ lên, chỉ có một người Châu Âu tóc dài đang ngồi dưới đất là không cười, thậm chí không buồn nhúc nhích, nhưng nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tay của hắn đã nắm thành nắm đấm.
“Thằng chó mày đang sủa gì vậy! ” Vi Lương đứng bật dậy.
“Ta điểu(Con b**i tao), mày là động vật hay sao? ” Nghiêm Đông không cam lòng rớt lại phía sau.
” Người tìm chết thật đúng là nhiều! ” ngay cả Tiếu Hoài Thành cũng kìm nén không được.
“Mày-nói-lại-một-lần-nữa-xem ” Quách Sảng nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nói từng chữ.
“Thế nào? Chúng mày còn muốn đánh nhau sao? Tao chính là đang nói, bóng rổ không phải là thứ bọn nông dân chúng mày chơi được, hay là về quê trồng trọt đi thôi a ha ha, thế nào, tao phải ngán chúng mày ah! ” Đông Hoa ỷ vào thân phận thiếu gia của tập đoàn xe hơi Hàn Thành, cộng thêm có luyện một bộ nội công, nếu đánh nhau cũng không có gì phải sợ mấy kẻ nông dân này, còn những tên kia nhìn thấy Đông Hoa không thèm để ý đến bên Dương Quang người đông, với lại thấy bọn người Dương Quang không có hành động gì nên nghĩ không có bối cảnh, cũng tát nước theo mưa.
Quách Sảng đâu còn nhịn được, nắm tay muốn hướng bọn khốn kia đánh tới.
Đại chiến chuẩn bị nổ ra, Lê Thải Dĩnh dẫn theo Tạ Na ,Tiêu Tĩnh, Tần Khả cùng với hai mỹ nữ vừa lọt vào tầm chú ý của Dương Quang đi tới, các nàng thấy tình huống bên này không đúng, liền đi nhanh qua đây, vừa hay nhìn thấy mấy người Quách Sảng muốn xông lên phía trước lại bị Dương Quang ngăn lại.
Mấy người khó hiểu nhìn Dương Quang, âm thầm kỳ quái hắn lúc nào đã biến thành người hèn nhát? Bình thường hắn luôn là người hành động trước mà.
Dương Quang làm như không nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của bọn Quách Sảnh, mỉm cười đối với nhóm người Đông Hoa thản nhiên nói: “Có ít người thường xuyên mắng chửi người khác là súc sinh, lại không phát hiện sự thật chính bản thân mình ngay cả súc sinh cũng không bằng! Một thứ súc sinh cũng không bằng thì có tư cách gì mắng chửi người khác là súc sinh? “
“Ngươi! ” Đông Hoa nhìn không vừa mắt nhât là Dương Quang, thực tế thấy được mỹ nữ tên Hạ Thanh cùng đi với mình chăm chú nhìn Dương Quang với ánh mắt tràn đầy ôn nhu, trong nội tâm tức giận không thôi. Bây giờ nghe Dương Quang nói mình như vậy thì lập tức bùng nổ, khuôn mặt nhất thời cũng biến thành xám xịt.
Dương Hiểu Phát vốn da ngăm ngăm đen, nếu khuôn mặt biến thành màu tro xám cũng không có gì biến hóa lớn, còn Đông Hoa không giống vậy, hắn có làn da trắng hồng như con gái, trên mặt lại còn hóa trang, một khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp như vậy biến thành màu tím đen thì thành ra dạng gì đây? Nhìn nét mặt âm mai cổ quái của người xung quanh thì biết rồi.
Lúc này cùng với Lê Thải Dĩnh đi tới, mỹ nữ Hạ Thanh chạy đến trước mặt Đông Hoa hỏi: “Đông Hoa, chuyện gì xảy ra? “
Tiêu Tĩnh không biết rõ sự tình nên không lên tiếng, Tần Khả thì không như vậy rồi, đối với bọn người Dương Quang nói: “Các ngươi có chuyện gì xảy ra à? Làm gì mà ồn ào như vậy?Khiến cho người ta tức giận, mau xin lỗi người ta đi kìa. ”
Thấy mọi người không nói gi, thì trừng mắt nhìn Dương Hiểu Phát nói: “Hiểu Phát, nhanh đi ah. “
Dương Hiểu Phát mặt đều đỏ lên rồi, cúi đầu không dám nhìn nàng, mấy người Nghiêm Đông trợn mắt nhìn nàng, không giúp bạn cùng lớp thì thôi, còn muốn vấy nước bẩn! Tiếu Hoài Thành nhịn không được nói: “Ngươi là người của hắn sao? Chúng ta cần ngươi chỉ dạy a! ” Tần Khả nghe xong đột nhiên biến sắc, chưa từng có người đối xử với nàng như vậy? Vừa định phát tác, đã bị Lê Thải Dĩnh giữ chặt.
Lê Thải Dĩnh đối với học sinh của mình là Dương Quang sinh ra hiếu kỳ, hiện tại vừa vặn muốn nhìn một chút hắn sẽ xử lý vụ này như thế nào, thích thú đứng ở đó không xen vào, cho đến khi Tần Khả tức giận mới giữ chặt, lúc này đương nhiên đến phiên nàng xử lý a.
Lê Thải Dĩnh đứng ra nói: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? “
Vi Lương lập tức lễ phép đem chuyện vừa rồi xảy ra hướng Lê lão sư nói một lần.
Lê Thải Dĩnh nghe xong đôi lông mày lá liễu nhíu lại, đối với Đông Hoa nói: “Nói như vậy thì lời nói của ngươi là không đúng, mọi người cùng nhau chơi bóng rổ làm gì phải xúc phạm đến nhau? “
Chú thích:
1.Center(thuật ngữ trong môn bóng rổ) – Trung phong: Thường là cầu thủ cao to nhất đội, có khả năng ném rổ ở cự ly gần. Tầm di chuyển hẹp, yêu cầu bắt bóng bật bảng, cản phá các pha ném xa, ném các quả airball của đồng đội, cản hoặc mở đường cho đối phương hoặc đồng đội với các pha lên rổ. Người chơi ở vị trí này thường được gọi là Bigman vì thể hình của họ, ngoài ra không cần kĩ năng điêu luyện như các vị trí khác.