Nhật Quang Ái Nhân

Chương 17: Biểu diễn.


Bạn đang đọc Nhật Quang Ái Nhân – Chương 17: Biểu diễn.


Nghiêm Đông ngạc nhiên hỏi: ” Trên người mang nhiều tiền như vậy làm gì a? “
Dương Quang cười cười: “Ta vừa vặn lấy ra mà thôi, đầu tiên nói trước, số tiền này đối với ta mà nói không tính là lớn, coi như ta mời mọi người xem mỹ nữ, đừng nghĩ đến chuyện trả lại, không những ảnh hưởng đến trận đấu, còn ảnh hưởng tới tâm tình xem mỹ nữ của ta nữa. “
Mọi người đều bị lời này trêu chọc cho cười, cũng không hề bàn luận.
Dương Quang mang theo mấy người đến chỗ thi đấu, tìm được Quách Sảng, tiểu tử này nhìn thấy mấy người Dương Quang cũng rất cao hứng, “Đến xem ta thi đấu sao? Đáng tiếc đã tới muốn, ta vừa rồi đã dùng chiêu xoay người 360 độ trên không đáp rổ được rất nhiều mỹ nữ khen ngợi. “.
Dương Quang cùng hắn cười đùa một lát, giới thiệu Dương Hiểu Phát cùng Vi Lương cho hắn nhận thức, mọi người tùy tiện trò chuyện, xem một người cao to chậm rãi chạy đến dưới rổ, đem bóng xoay người ném vào rổ, được nhận một trận hoan hô của đám mỹ nữ, lập tức có người trong ban tổ chức đi qua xem điểm trên bảng rồi bắt đầu nhập vào máy tính. Theo phần đông mỹ nữ, Dương Quang thấy được Tạ Na,Tần Khả cùng Tiêu Tĩnh cũng ở bên trong, nguyên lai các nàng đều là người cho điểm, khó trách Tạ Na không ở bên Quách Sảng.
Ba người Tạ Na cũng rất nổi bật trong đám mỹ nữ, Tạ Na có đôi mắt to hồn nhiên, linh động, cộng thêm thường xuyên chúm chím cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra nét dí dỏm đáng yêu; Tần Khả không cần phải nói, lúc nào cũng bảo trì hình tượng hoàn mỹ, mái tóc được tạo hình tỉ mỉ, một thân quần áo hàng hiệu, dáng người thướt tha, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, mờ ảo như nét núi mùa xuân; Tiêu Tĩnh như bé mèo Kitty xinh xắn năng động, đuôi ngựa sau lưng lúc la lúc lắc, tô điểm thêm là đôi mắt to nhấp nha nhấp nháy, cùng Tạ Na giống nhau rất dí dỏm đáng yêu, chỉ khác Tạ Na còn có thể ngồi yên tĩnh, nhưng nàng một lát cũng không thể ngừng nhún nhảy.
Trong đám mỹ nữ, còn có mấy người đặc biệt nổi bật, ngoại trừ ba người Tạ Na Dương Quang biết, còn có hai người. Một người rõ ràng không phải người Châu Á, làn da trắng tuyết dị thường lại tinh tế tỉ mỉ, hẳn là người Châu Âu, nhưng lại không có dáng vẻ thô ráp chút nào, một mái tóc vàng như ánh mặt trời ló rạng buổi bình minh, con mắt, lỗ tai, mũi, miệng đều lộ ra khá lớn , nhưng lại hòa quyện vào nhau càng tăng thêm sức mạnh, phối hợp với vóc người cao ráo càng làm cho người ta cảm thấy ngũ quan như vậy thật tương xứng, thực tế một đôi con ngươi màu xanh da trời nhìn quanh linh động, làm cho người ta không thể nhịn ngắm nhìn nàng được.

Hấp dẫn nhất là 2 ngọn núi vểnh cao ngạo nghễ của nàng tựa đỉnh Everest huyền thoại, phối hợp với chiếc áo bó khoét rãnh tôn lên, lộ ra rãnh biển Mariana sâu không thấy đáy, theo mỗi một động tác của nàng, hai ngọn núi này rục rịch, tả xung hữu đột, dẫn tới con mắt của đám háo sắc phát sáng như ngọn đèn hải đăng giữa đêm đen mù mịt.
1 người nữa tuy ngồi ở trong góc khuất bên phải, nhưng khó dấu nổi khí chất của nàng, mái tóc để xõa, bên trên đỉnh đầu là cái mũ tròn màu tím, ngũ quan cùng cô gái Châu Âu vừa rồi có sự khác biệt, rất xinh đẹp, mái tóc quăn gợn sóng bồng bềnh tự nhiên, thật giống như búp bê Barbie(1). Thân thể cũng nhỏ nhắn xinh xắn, mặc trên người một bộ y phục màu tím gọn gàng tô điểm đường cong mờ ảo dưới lớp áo; dưới thân mặc váy ngắn màu đen có trang trí đăng ten quyến rũ, trên thân váy còn chằng chịt đủ loại văn tự, lộ ra một đoạn bắp chân thật dài, bàn chân mang đôi giày búp bê cao gót màu tím rất nhã mắt, nhìn chỉnh thể mà nói, nàng tựa như thiên sứ thánh thiện, gương mặt hiền dịu nổi bật lên xinh đẹp, dễ thương.
“Kế tiếp đến phiên Dương Quang, mời bạn đi đến giữa sân chuẩn bị.” đứng tại trung tâm sân bóng, trọng tài nhìn danh sách lớn tiếng đọc. Dương Quang đem ánh mắt thu hồi, nhìn thấy người trong sân bóng rổ đã biểu diễn xong, chỉ còn lại trọng tài đứng ở đó thôi.
Nghiêm Đông giật mình nói: “Nhanh như vậy đã đến lượt chúng ta? Còn chưa kịp khởi động đây này. ” Dương Quang chú ý sau khi bọn hắn đăng kí thì đã không còn ai tới báo danh nữa, nói cách khác ba người bọn hắn là người cuối cùng dự thi. Thích thú nói: “Chúng ta là những người thi cuối cùng rồi, các ngươi hiện tại tranh thủ khởi động, ta đi trước .”
Quách Sảng cười hô: “A Quang, Slam dunk.(2) “
Dương Quang cười cười không đáp, hướng sân bóng đi đến. Một tên có vẻ ngoài rất đẹp trai đứng cách Quách Sảng không xa hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn Dương Quang cùng Quách Sảng, nghĩ thầm: Tưởng kiếm Dunk dễ dàng lắm sao? Ngay cả ta chơi bóng rổ từ nhỏ cộng thêm vóc người cao lớn miển cưỡng lắm mới làm được, người như các ngươi cũng đòi mơ mộng giữa ban ngày? Đầu thai kiếp sau đi!
Vừa đứng ở trung tâm sân bóng, chợt nghe thấy tiếng Tạ Na cùng Tiêu Tĩnh hô to: “A Quang cố gắng lên! ! ! “

Chỉ một tiếng cổ vũ bỗng biến Dương Quang trở thành tâm điểm của sự chú ý, chứng kiến một người ngay cả quần áo bóng rổ chính quy đều không có, chỉ mặc quần ngố cùng áo thể thao tuyền toàng đứng ở trung tâm sân bóng, vẻ mặt tươi cười sáng lạn rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Khiến người xem càng suy đoán không thấu người được các mỹ nữ chấm điểm cổ vũ ẩn chứa khả năng gì.
Dương Quang hướng Tạ Na cùng Tiêu Tĩnh mỉm cười cảm ơn, theo trọng tài hô ” Thời gian bắt đầu “, Dương Quang chậm rì rì đập bóng nhằm hướng rổ bóng chạy tới, lúc này chuyện lạ bắt đầu xảy ra. Cặp ngón tay đặc biệt thon dài vỗ vào trái bóng, thật giống như cha mẹ vuốt ve con cái, ôn nhu như vậy, quả bóng giống như cảm nhận được tình cảm của hắn, vui sướng dưới mặt đất hướng tay hắn nhảy lên, một cỗ cảm giác thân thiết ấm áp bừng lên. Đám người tự nhiên yên tĩnh trở lại!
Theo tiếng bóng nện xuống mặt đất phát ra âm thanh thùng thùng, khiến ngay cả Lê Thải Dĩnh đi ngang qua sân bóng cũng cảm thấy tại đây có không khí ấm áp khác thường, loại cảm giác ấm áp này làm cho nàng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, không khỏi bị nó hấp dẫn,ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tách đám người tiến lên, đi đến chỗ Tạ Na, mọi người đương nhiên đều nhận ra mỹ nữ lão sư nổi danh nhất đại học Nam An, ai cũng tự giác nhường đường.
Nàng không gọi Tạ Na, bởi vì nàng đã thấy được người cho nàng loại cảm giác kỳ lạ này.
Lúc Lê Thải Dĩnh nhìn thấy Dương Quang, đúng là lúc Dương Quang dẫn bóng đến khu đáp phạt, chuẩn bị ném rổ. Tất cả mọi người cho là hắn sẽ chạy ba bước ném bóng, Dương Quang ngoài dự đoán của mọi người một chân nhảy dựng lên, hơn nữa thời gian nhảy lên so với trái bóng rổ dội lên từ dưới mặt đất nhanh hơn nửa giây, nói cách khác Dương Quang đem bóng vỗ xuống sân, rồi tay không nhảy dựng lên về phía trước.
Lê Thải Dĩnh đương nhiên nhận ra đây là cậu sinh viên có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời trong lớp mình.

Nhìn đông tác của Dương Quang, tất cả mọi người không khỏi ngừng thở. Đúng vậy, không sai, là bay, tuy động tác lấy đà nhảy của Dương Quang cùng người khác không có gì khác nhau, nhưng trong nội tâm mọi người chẳng biết vì sao sinh ra cảm giác giống như hắn đang bay, tựa hồ có một đôi cánh vô hình nâng đỡ hắn lên cao .
Lúc Dương Quang đang còn ở trên không trung, trái bóng cũng từ trên mặt đất dội lên, hướng Dương Quang lao tới, thật giống như một cậu bé tinh nghịch bởi vì ham chơi nên cách xa cha mẹ, sau khi phát hiên thì cuống quýt đuổi theo.
Lúc Dương Quang sắp phóng tới rổ, bóng rổ vừa vặn bay vào năm ngón tay thon dài của hắn, giống như cha mẹ hiền lành cố ý đi châm lại, cùng đợi hài tử đáng yêu đuổi theo mình. Bóng vừa vào tay, trong nháy mắt vô luận là ai cũng cảm nhận được sự vui sướng của “hài tử”, đôi tay ôn nhu kia khẽ vuốt ve đầu nó.
Bóng xuyên qua vòng rổ, rơi xuống trong tay Dương Quang, Dương Quang liếc khẽ trái bóng, đem nó nhẹ nhàng đáp tới trên mặt đất, hướng về phía Nghiêm Đông đi đến.
Lê Thaỉ Dĩnh sững sờ đứng bên cạnh Tạ Na, nước mắt trong hốc mắt rỉ ra. Đã bao nhiêu năm, không có trải qua cảm giác ấm áp như vậy, thật hoài niệm ah… Nàng rốt cuộc không thể quên màn Dương Quang trên không trung nhận được quả bóng bắn lên, trong nháy mắt, bộ dạng, nụ cười kia ôn nhu như vậy.
Phản ứng đầu tiên là trọng tài, hắn không có xem, Dương Quang hiện tại cũng chạy tới bên sân nói chuyện với Nghiêm Đông, nếu như hắn vừa rồi chú ý một chút sẽ giật mình phát hiện, lúc Dương Quang đáp xuống đất đồng hồ bấm giờ mới chuyển sang giây thứ 15.
Trọng tài đối với chúng mỹ nữ hô to: “Thỉnh ban giám khảo cho biết điểm! “
Chúng mỹ nữ thưa thớt đem bảng giơ lên, vì có người chưa hoàn toàn tỉnh lại. Mười điểm, chín tấm bảng không ngừng giơ lên, không có điểm 9 trở xuống , trên cơ bản Dương Quang đã đạt điểm tối đa rồi.

Tạ Na phát hiện Lê lão sư thành thục xinh đẹp đứng ở bên cạnh, hốc mắt ngấn nước ngẩn người, kỳ quái vỗ vỗ nàng, kêu lên: “Lão sư, lão sư, Lê lão sư! Ngươi làm sao vậy? “
Lê Thải Dĩnh phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình thất thố, một bên lau mắt, một bên cười nói: “Không có việc gì, bụi bay vào mắt. “
Trong khi Tạ Na còn nghi hoặc, nàng lập tức khôn khéo nói lảng sang chuyện khác: “Na Na các ngươi ở chỗ này làm gì đó? “
Chú thích:
1. Barbie là tên và là thương hiệu của một loại búp bê nổi tiếng, được tập đoàn Mattel trưng bày lần đầu tiên vào ngày 9 tháng 3 năm 1959 trong Hội chợ American Toy Fair tại New York. Từ đó, búp bê Barbie trở thành 1 món đồ chơi bán chạy nhất lịch sử và phá bỏ quan điểm rằng “búp bê chỉ dành cho các bé gái”.
Ở trong các cửa hàng bán búp bê Barbie, bạn có thể thấy hàng loạt những cô búp bê xinh đẹp nằm gọn trong hộp với đủ dạng: đi học, dạo phố, chăm sóc, mua đồ…; đủ ngành nghề như bá sĩ, y tá, cô giáo…; các đồ dùng gia đình.
2.SlamDunk: là động tác trong bóng rổ được thực hiện khi cầu thủ nhảy lên trên không và đập thật mạnh trái bóng vào rổ với một hoặc cả hai tay bám trên vành rổ, nôm na gọi là úp rổ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.