Nhật Quang Ái Nhân

Chương 13: Lại thấy mỹ nữ.


Bạn đang đọc Nhật Quang Ái Nhân – Chương 13: Lại thấy mỹ nữ.


Mọi người sững sờ, sau đó cười vang lên. Đến tận bây giờ, tất cả mọi người kể cả Lê Thải Dĩnh đều nhớ kỹ bốn người phòng 403
Chỉ có Tần Khả bởi vì bị đoạt danh tiếng mà cảm giác khó chịu, nghĩ thầm:” phòng 403, hãy chờ xem!”
Mấy ngày kế tiếp với mục đích xây dựng tinh thần đoàn kết của lớp, Lê Thải Dĩnh quyết định tổ chức các hoạt động ngoại khóa, bởi vì Tần Khả cố gắng thể hiện, khiến nàng tự nhiên trở thành tâm điểm của buổi ngoại khóa, đương nhiên Lê lão sư- Lê Thải Dĩnh cũng không nằm ngoài quy luật rồi. Lê lão sư không bởi vì bản thân mình là đệ nhất mỹ nữ trường học mà tỏ ra cao ngạo, nàng đối xử với sinh viên rất thân thiết, hòa ái, khó trách nhiều sinh viên quý mến nàng đến vậy, qua thời gian tiếp xúc chưa lâu, có cảm giác nàng cùng mọi người giống như một người bạn tri kỷ hoặc cũng có thể nói là chị cả trong gia đình vậy.
Dĩ nhiên đối với những người muốn theo đuổi nàng, bất kể là công tử danh gia vọng tốc, đệ tử quan lại quyền quý, hay là đồng nghiệp trong trường, nàng sẽ không có sắc mặt tốt đối với bọn họ! Nghe nói trước kia có vụ tổng giám đốc 1 công ty bất động sản tặng nàng 99999 đóa hoa hồng, bị nàng đem sung công cho vườn hoa trường ngay tại chỗ.
Tần Khả đối với Lê Lão sư địch ý cũng không lớn, bởi vì biết rõ chính mình cùng nàng căn bản không cùng một đẳng cấp, cho nên Lê lão sư cùng sinh viên trong lớp sinh hoạt chung không phát sinh trở ngại nào, trên thực tế phần lớn nam sinh đối với nàng đều có ý theo đuổi, bất quá nghe nói đến thủ đoạn “tàn nhẫn” của nàng trước kia, mọi người tự nhiên sẽ biết rút lui trong im lặng.
Một tuần sau là huấn luyện quân sự, trước đó là tự do hoạt động.
Buổi sáng hôm nay, Dương Quang lại bị Nghiêm Đông kéo đi dạo sân trường ngắm mỹ nữ, Vi Lương sáng sớm đã tạt về nhà, hắn nói phải tụ tập cùng gia đình một bữa. Tiếu Hoài Thành thì vùi đầu trên mạng, mấy ngày hôm trước mới tạo được cái nick yahoo, mon men lên phòng chat quen được khá nhiều bạn, hiện tại chính là thời gian tán gẫu không biết mệt mỏi.

Hai người tản bộ một hồi, lại chọn hướng hồ Thủy Kính đi đến. Một bên nhìn nữ sinh thanh xuân mơn mởn trên đường, vừa săm xoi mỹ nữ từ đầu đến chân(theo nghĩa dân gian là check hàng).
Đột nhiên con mắt của Dương Quang và Nghiêm Đông đồng thời sáng lên, ở phía xa xa đằng kia có 2 đại mỹ nhân đang dắt tay nhau hướng bọn hắn đi tới. Hai nàng ăn mặc tương đối giống nhau, đều là một bộ váy liền áo, cô phía bên trái dáng người hơi nhỏ nhắn, làn da trắng nõn nhìn vào chỉ muốn nhéo một phát, tóc ngang cằm được cắt tỉa tỉ mỉ ôm gọn khuôn mặt trái xoan thanh tú, mặt để mộc, đôi môi nhỏ nhắn, sống mũi cao thẳng tinh tế, đặc biệt là cặp má núm đồng tiền duyên dáng, bất quá nàng lại có ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết là cọp cái không dễ chọc vào.
Xem diện mạo của cô gái bên trái, đã cho là rất đẹp rồi, lại nhìn về cô gái bên cạnh, mới biết được cái gì gọi là người đẹp có người đẹp hơn! Cái gì gọi là hồng nhan họa thủy!
Nàng có dáng người cao, cân xứng, một mái tóc dài đen nháy như gỗ mun, phía sau gáy dùng trâm để cố định, tóc phía trước thì để xõa tự nhiên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng tinh xảo, nhưng không hề tô son điểm phấn, bất luận là con mắt, cái mũi, hay là lỗ tai, trên mặt tất cả đều giống như băng tạo thành, cảm giác rất lạnh, còn giống như có hàn khí xuất hiện, nếu không có đôi mắt tinh xảo chuyển động, chỉ sợ sẽ khiến cho người khác tưởng rằng đang được chiêm ngưỡng một pho tượng được chế tác bằng băng một cách hoàn hảo!
Dưới váy nàng lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, da thịt xuất hiện dưới lớp vải như cánh tay, bắp chân đều giống như trên mặt, như hàn băng ngưng tụ tạo thành, sáng lấp lánh.
Chiếc váy mềm mại bị gió thổi dán chặt trên thân thể, hiện ra đường cong mê người, làm cho huyết mạch người ta sôi sục. Chỉ là ánh mắt lạnh như băng tăng thêm khí chất cao ngạo rét lạnh của băng sơn mỹ nữ, khiến cho người ta chỉ có thể kính nhi viễn chi (1).
Nếu như đặt nàng ở thời phong kiến, nếu có thể làm nàng nở một nụ cười, đừng nói chi của cải, nếu là hi sinh tính mạng cũng sẽ không tiếc! Vẻ lạnh lùng của nàng chỉ có thể gói gọn trong một câu “Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim(2)”
Mà đôi mắt của hai mỹ nhân rất có thần, phiêu dật như tiên, võ công chắc chắn không tầm thường chút nào.

Lúc này Dương Quang cũng không khỏi thầm cảm thán đại học Nam An không hổ danh là nơi có nhiều mỹ nữ, xứng đáng được coi là trại tập trung mỹ nữ hàng đầu trong các trường đại học trên khắp châu lục. Tùy tiện đi ra ngoài một chút đều có thể gặp tuyệt sắc mỹ nữ như vậy, lần trước tại Hàng Rào Trúc Ba đụng phải mỹ nữ “Yêu Cơ” nếu đem so sánh cùng 2 nàng, tướng mạo còn có thể so sánh với người đẹp tóc ngắn, nhưng với cô gái cao cao bên cạnh kia thì không thuộc cùng đẳng cấp, đấy còn chưa kể đến “Yêu Cơ” còn phải thông qua trang điểm để tô đậm lên vẻ đẹp, vậy thì càng không xứng làm đối thủ của hai người này.
Ai cũng đều yêu thích cái đẹp, Dương Quang cũng là người, cho nên hắn cũng không ngoại lệ. Theo các nàng xuất hiện, hắn cùng Nghiêm Đông chăm chú nhìn khắp các bộ vị trên người. Chỉ là ánh mắt của Nghiêm Đông đã bị cái đẹp làm ê muội, trở nên ngây dại, còn ánh mắt của Dương Quang vẫn thanh tịnh như trước, hơn nữa hắn dựa theo khí tức phát ra trên người hai nàng thì biết hai nàng chính là “Hoa hậu giảng đường” đã gặp hồi nhập học, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng. Thầm nghĩ khó trách lúc đó tân sinh viên lại điên cuồng như vậy!
Hai vị tuyệt sắc mỹ nữ đối với tình cảnh như thế này gặp phải quá nhiều, nên sớm đã quen, chỉ quét nhìn hai người rồi thu hồi ánh mắt, bất quá chứng kiến nụ cười sáng lạn cùng ánh mắt trong suốt của Dương Quang thì hơi dừng lại một lát.
Cùng các nàng đi thoáng qua, lập tức một mùi thơm bay vào lổ mũi của hai người Dương Quang, Nghiêm Đông còn say mê hít hít. Lúc này một cái phiếu sách trong quyển sách của mỹ nữ băng giá bay ra, các nàng còn hồn nhiên không biết, tiếp tục đi lên phía trước.
Dương Quang dùng tay chụp tới, phiếu sách đã nằm gọn trong tay hắn. Đúng là một phiếu tên sách, trên có ghi một bài thơ cổ là “Hồng đậu(3)”, nét chữ xinh đẹp thanh nhã, “Hồng đậu”? Là ước mơ về tình yêu sao?
Vừa thấy Dương Quang bắt lấy phiếu sách, Nghiêm đông vội vàng hô lên :”A! Hai vị mỹ nữ! Các ngươi làm rơi đồ!” thế nhưng hai vị mỹ nữ giống như dùng lỗ tai để thở, hoàn toàn không có phản ứng, tiếp tục đi lên phía trước. Nghiêm Đông quýnh lên, chạy tới tính chạm vào bả vai của mỹ nữ băng giá, trong miệng gọi:”Bạn gì ơi, đợi mình một tý.” cũng không dám hô là mỹ nữ.
Ngay tại thời điểm tay Nghiêm Đông muốn đụng lên bả vai của mỹ nữ băng giá, hai mỹ nữ nhanh chóng phản ứng, mỹ nữ băng giá giống như hàn băng rất nhanh dùng đôi tay thon thon ngọc ngà hướng tay Nghiêm Đông đánh tới, lập tức một tiếng hét thảm vang lên:”A” Nghiêm Đông thu lấy tay về, mỹ nữ tóc ngắn tức giận trừng đôi mắt sắc bén nói:”Đồ háo sắc các ngươi muốn sử dụng thủ đoạn đấy bao nhiêu lần mới đủ?”nói xong một chưởng hướng Nghiêm Đông đánh tới, tốc độ rất nhanh, lại ẩn chứa tiếng sấm nổ mạnh, hiển nhiên là có sử dụng nội công.

Hiện tại võ công trên thế giới rất thịnh hành, thực tế Châu Á là nơi võ thuật phát triển nhất trên Thế Giới. Cho nên cơ bản mỗi người đều tập võ, nhưng đại đa số vẫn luyện tập Karate thuộc ngoại công(tổn thương vật lý), mặc dù cũng biết muốn học võ công thượng thừa nhất định phải tu luyện nội công nhưng phương pháp tu luyện nội công rất quý, đều là từng phái hoặc là tổ tiên lưu truyền tới nay, đa số là bất truyền, muốn bái sư cũng khó khăn, chưa nói đến tìm được một môn thích hợp với bản thân để tu luyện!
Nghiêm Đông cũng là người luyện võ, nhưng lại không có tu luyện qua nội công, cho nên nếu như trúng một chưởng này, cho dù không mười ngày nửa tháng trùm chăn trong bệnh viện, ít nhất cũng phải hộc máu, nằm liệt vài ngày, đấy còn là hạ thủ lưu tình!
Cảm giác nóng trên tay Nghiêm Đông còn chưa biến mất, tại thời khắc bàn tay ngọc của mỹ nữ tóc ngắn ập tới trước ngực Nghiêm Đông. Dương Quang đã xuất hiện bên cạnh hắn.
Tại thời điểm Nghiêm Đông bị mỹ nữ băng giá gây tổn thương mu bàn tay, Tinh quang trong mắt Dương Quang lóe lên, bất quá lúc đó hắn vẫn chậm rãi bước đi tiếp chứ không dừng lại, cho nên còn cách một khoảng khá xa, cứu không kịp, mỹ nữ tóc ngắn một chưởng đánh ra, Dương Quang không do dự, thân thể nhoáng một cái, xuất hiện ngay bên cạnh Nghiêm Đông.
Ngón trỏ tay phải nghênh tiếp ngọc chưởng, ở trên lòng bàn tay nhẹ nhẹ một chút, “Ba” một tiếng sấm rền vang lên, ngoài ý muốn của mỹ nữ tóc ngắn, nàng bị phản lực đẩy lùi vài bước, kinh ngạc nhìn Dương Quang, nghĩ thầm đây là công tử của võ lâm thế gia nào, Tại sao chưa từng thấy qua? Còn có thể tiếp được tuyệt chiêu Phong Lôi chưởng của gia tộc!
Dương Quang không nhìn nàng, cầm lấy phiếu sách rồi dùng ngôn từ nhàn nhạt thì thầm:
“Hồng Đậu sinh Nam Quốc
Xuân xanh nảy mấy cành
Xin chàng luôn hãy nhớ

Đậu này mãi tương tư. “
lời nói tuy bình thản, không có một tia chấn động, kỳ quái chính là lại khiến cho người nghe cảm giác được hắn có chút bất mãn. Dương Quang đọc xong chuẩn bị đưa lên, phiếu sách chậm rì rì bay tới trên tay mỹ nữ băng giá , thật giống như có một bàn tay tàng hình đem tới.
Mỹ nữ băng giá thấy Dương Quang chỉ cần dùng một ngón tay đẩy lui bạn mình, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, thời điểm nghe được bài thơ này, biết là đã hiểu lầm người ta, trong mắt hiện lên một tia áy náy cùng xấu hổ, nhưng trời sinh bản tính nàng cao ngạo, chưa từng nhận lỗi trước ai, cho nên lúc này nàng cũng không biết nên làm gì cho đúng.
Chú giải :
1.Kính nhi viễn chi :Đứng xa mà ngó, ý chỉ rất thích nhưng không dám tiếp cận.
2.Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim: Người đẹp nở một nụ cười đáng đổi lấy nghìn lạng vàng
3.Hồng đậu được sinh ra từ nỗi khổ tương tư, từ những nhớ thương khôn xiết. Nhưng nỗi nhớ tương tư cũng là dư vị đẹp mà chỉ có những người yêu nhau sâu sắc và chân thành mới có được. Cũng từ đó, Hồng đậu trở thành tín vật tình yêu của người Trung Quốc. Sau này Hồng đậu càng nổi tiếng hơn nữa nhờ bài thơ “Tương tư” của nhà thơ Vương Duy (701 – 761) đời Đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.