Nhật Quang Ái Nhân

Chương 12: Lê Thải Dĩnh.


Bạn đang đọc Nhật Quang Ái Nhân – Chương 12: Lê Thải Dĩnh.


Lúc này Vi Lương trở mình, trong miệng không biết đang nói lầm bầm cái gì, khiến cho Dương Quang phục hồi lại tinh thần, hắn cảm thấy mắc cười khi chứng kiến dáng ngủ rất xấu của Vi Lương, rồi từ từ tụt xuống đầu giường.
Sau khi nhanh chóng hoàn thành công tác vệ sinh buổi sáng, hắn thay đổi một bộ quần áo thể thao đơn giản rồi đi xuống lầu rèn luyện.
Dương Quang từng nghe Vi Lương giới thiệu nơi có cảnh sắc đẹp nhất trong trường Đại học Nam An là hồ Thủy Kính. Nên hắn quyết định thẳng hướng hồ mà chạy đến. Rất nhanh chóng cảnh sắc bờ hồ dần dần hiện lên trước mắt hắn, quả thật nó rất xứng đáng được coi là một trong những đặc sản của Đại học Nam An.
Nhìn xem mặt hồ trong vắt, phẳng lặng như gương, thỉnh thoáng có những gợn sóng xanh lăn tăn trên mặt hồ, mặt nước phản chiếu bóng của những cây liễu rủ bên hồ tựa như bóng hồng quần đang mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp của mình. Cành liễu xốn xang, không biết là do mặt hồ chấn động hay làn gió nhẹ của buổi bình minh ban sáng khuấy động lên.
Lặng ngắm cảnh đẹp bờ hồ buổi sớm khiến trong lòng Dương Quang không khỏi vui vẻ thoải mái. Cảm thụ một hồi gió nhẹ phớt qua, hắn bắt đầu làm nóng người bằng cách chạy bộ dọc theo bên bờ hồ. Buổi sáng không có nhiều người tập thể dục giống hắn, xung quanh rất thưa thớt. Dương Quang một bên chạy một bên nhìn về phía phong cảnh hồ, bỗng nhiên 1 khung cảnh tươi đẹp tiến vào tầm mắt của hắn, phía trước bên hồ có một cái đình nghỉ mát nho nhỏ, chính giữa đình có một mỹ nhân đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần đang đứng. Nàng vận một bộ quần áo vừa vặn, bó sát, làm lộ ra dáng người lồi lõm hoàn mỹ. Bờ mông vểnh cao rất đẹp, hòa quyện với cảnh sắc thẳng tắp xung quanh đình khiến cho nàng càng lộ ra vẻ mượt mà no đủ. Cho dù là người có tố chất tốt như Dương Quang cũng không tránh nổi rúng động trong tâm hồn.
Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt Dương Quang nhất lúc này không phải là bờ mông thiên thần kia, mà là đôi mắt to cực kỳ tinh xảo của nàng.

Ánh mắt tuy xinh đẹp, nhưng tràn đầy bi thương cùng mờ mịt, giống như bản thân nàng đang gặp phải một chuyện thương tâm mà không thể giải quyết, nếu không phải nhìn thấy trong ánh mắt nàng không có ý tự vẫn, hắn đã sớm tiến lên kéo nàng ra xa khỏi hồ rồi.
Ánh sáng mặt trời theo tầng mây lộ ra, rực rỡ và chói mắt như nụ cười của Dương Quang lúc này vậy, lặng ngắm cô gái với mái tóc dài đen nhanh cùng vạt áo theo gió lung lay nhè nhẹ, nàng thật giống nữ thần, vẻ đẹp khiến cho ai nhìn vào cũng trở nên hít thở khó khăn.
Không biết trong số các bạn, đã có ai từng trải qua cảm giác hít thở không thông khi nhìn thấy một cảnh đẹp vượt qua sức tưởng tượng chưa? Dù sao đi nữa trong khoảnh khắc này, nhân vật nam chính của chúng ta đang trải qua kinh nghiệm như vậy. Tuy đã vượt qua thời điểm đó, nhưng Dương Quang vẫn nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn, hình dáng nữ thần, từ đó khắc sâu trong nội tâm hắn…
Cho đến lúc bốn người mang bữa sáng về đến ký túc xá, Dương Quang mới từ trong rung động tỉnh táo lại.
Từ đó về sau liên tục 2 ngày luyện thể dục buổi sáng, Dương Quang trong lòng rung động, đối với việc cô gái đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần kia lại có bi thương cùng mờ mịt như vậy cảm thấy càng ngày càng hiếu kỳ.
Dù cho hiếu kỳ, nhưng hắn vẫn không tiến đến gần, hắn không có thói quen như vậy. Về sau ắt sẽ có cơ hội, trong nội tâm Dương Quang thầm nghĩ như vậy.

Dương Quang hai ngày nay cùng với bọn Nghiêm Đông, Vi Lương, Hoài Thành đi dạo hết toàn bộ sân trường, đối với thư viện, văn phòng hành chính, phòng học, phòng thực nghiệm, sân thể dục, bể bơi, ký túc xá nữ cùng các địa phương khác trong trường nắm rõ như lòng bàn tay, không như những thằng ngu khác, chỉ xem xét gái đẹp trong trường. Hiện tại khi gặp người hỏi còn có thể giả bộ làm sinh viên khóa trên, chỉ điểm cho những tân sinh viên khác.
Đại hội tân sinh viên diễn ra buổi tối cũng không có điểm nhấn gì, chỉ là lãnh đạo trường gặp gỡ trò truyện cùng sinh viên, điều khiến Dương Quang ấn tượng nhất là tên tên sinh viên mới kia, diện mạo xấu xí, cậy mình là thủ khoa trong kỳ thi đầu vào Đại học, nói chuyện rất dõng dạc, lại tuyên thệ là sẽ phấn đấu xây dựng trường trở thành trường Đại học có chất lượng đào tạo tốt nhất toàn cầu. Mọi người sau khi nghe ngóng, hay biết tiểu tử này tên là Ngũ Sĩ Ngưu…
Đại hội vốn tổ chức theo thông lệ, không bao lâu thì kết thúc, 4 người Dương Quang dựa theo thông báo trường hướng phía lớp học của mình đi đến, thấy mọi người đã ngồi hơn một nửa, đều là mấy người một nhóm nói nói cười cười, đại khái đều là bạn cùng phòng trong ký túc xá. Bọn Dương Quang chọn bàn hẻo lánh phía sau ngồi xuống, kỳ thực thì bọn hắn cũng chỉ có thể ngồi cuối lớp, ngoại trừ Tiếu Hoài Thành hơi thấp một chút, thực tế Dương Quang cũng hoàn toàn phù hợp ngồi cuối.
Đang lúc ồn ào, một mỹ nhân tóc dài bồng bềnh đi vào phòng học đứng lên trên bục giảng, thoáng một cái phòng học hoàn toàn yên tĩnh lại, thật giống như có một bàn tay vô hình bóp cứng lấy cổ họng vậy.
Cả đám đều ngây người, mà ngay cả Dương Quang cũng hoàn toàn ngây người, không giống với những người khác bị sắc đẹp của mỹ nhân làm rung động, hắn hoàn toàn kinh ngạc, mỹ nhân xuất hiện trong lớp học không phải ai khác xa lạ chính là nữ thần bi thường Dương Quang gặp bên hồ khi đang tập thể dục buổi sáng.

Nàng lúc này vẫn đoan trang cùng xinh đẹp tuyệt trần, chỉ khác trong mắt chỉ còn lại ngọt ngào vui vẻ, bất quá Dương Quang vẫn nhìn thấy trong ánh mắt nàng che dấu rất sâu bi thương cùng mờ mịt. Hơn nữa hắn còn phát hiện cô gái xinh đẹp này sở hữu bản lĩnh võ công không tầm thường! Quả nhiên không phải là một mỹ nữ đơn giản a.
Nghĩ đến chính mình cho rằng về sau nhất định sẽ có cơ hội quen biết nàng, thật không ngờ có ngày trở thành hiện thực, Dương Quang bỗng cười thành tiếng, lập tức mọi người bị tiếng cười kia bừng tỉnh, mỹ nữ nhìn thoáng qua Dương Quang, nghi hoặc hắn tại sao lại cười thành tiếng, Dương Quang đối với nàng biểu lộ ra khuôn mặt sáng lạn tươi cười, khẽ lắc đầu, nghĩ thầm đây rốt cuộc có tính là duyên phận hay không?
Mỹ nữ vỗ tay, để ọi người phục hồi lại tinh thần, đem sự chú ý tập trung lên nàng, nàng cất lên giọng nói dễ nghe:”Xin chào các bạn sinh viên trong lớp, tên tôi là Lê Thải Dĩnh, tôi chính là chủ nhiệm của lớp quản lý tài nguyên nhân sự khoa kinh tế…”
Lê Thải Dĩnh giới thiệu ọi người trong lớp sơ qua về mình, không có một lời dư thừa, khách sáo, sau đó yêu cầu từng người bước lên bục giảng tự giới thiệu bản thân mình, bởi vì đối với một lớp học đoàn kết là trọng yếu nhất, mọi người trong lớp không biết lẫn nhau làm sao có thể đoàn kết?
Nhìn từng bạn học đứng lên giới thiệu, người nào cũng muốn trước mặt chủ nhiệm lớp lưu lại ấn tượng tốt, kỳ thật ngoại trừ mấy người đặc biệt một chút, những người khác đều không để lại cho Dương Quang bất kì ấn tượng gì, ví dụ:không tính Thải Dĩnh, thì Tần Khả là nữ sinh xinh đẹp nhất trong lớp, bất quá hành vi động tác, dáng vẻ kệch cỡm, là loại con gái bản tính ích kỉ, luôn ình là tâm điểm xung quanh mọi sự chú ý. Dương Hiểu Phát, một nam sinh cao lớn, so với Dương Quang vẫn còn cao hơn 1 ít, vừa đen lại cường tráng, nhìn mặt hơi ngu ngơ nhưng khi nói chuyện lại là một người cẩn thận. Tiêu Tĩnh, là nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, khi chạy lên bục giảng bộ dáng lật đật lộ ra bím tóc tung tăng, rất đáng yêu, khiến cho người chú ý nhất chính là đôi mắt to, nhấp nha nhấp nháy, theo trong mắt nàng nhìn không ra một tia phiền não. Hoàng Đan Đan, là nữ sinh cao nhất trong lớp, hơn nữa dáng người thuộc dạng”ngực tấn công, mông phòng thủ”, rất cuốn hút ánh mắt đàn ông, hơn nữa đường nét gương mặt đoan chính, đáng tiếc trên mặt có vết bơt, phá hủy chỉnh thể mỹ cảm, làm cho người ta đều không đành lòng.
Trong đó khiến cho Dương Quang lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất đúng là Hoàng Đan Đan, tuy khuôn mặt có vết bớt khó coi nhưng không vì thế mà cảm thấy tự ti về bản thân mình, nói chuyện tự nhiên, phóng khoáng, Dương Quang rất thưởng thức khí chất của nàng, thực tế nhìn vào ánh mắt có thể thấy nàng là một con người thông minh năng động, nên hắn càng có ấn tượng với nàng. Dương Quang nhìn nàng đi về chỗ ngồi, đối với cái bớt đỏ trên mặt nàng mà bắt đầu suy nghĩ.
Cuối cùng mới đến lượt Dương Quang và 3 người bạn cùng phòng với hắn, Tiếu Hoài Thanh vừa mở lời đã khiến ọi người chú ý tới 4 đứa bọn hắn, hắn nói thế này nè:”Mình là Tiếu Hoài Thành, trưởng phòng 403 tầng 13 khu ký túc xá, có toàn quyền đại diện cho 3 anh chàng trai đẹp trai ngồi cuối lớp kia, mọi người có chuyện gì muốn tìm 3 bọn hắn, ví dụ gọi điện, nhắn tin, gửi thư tình, tốt nhất đều phải thông qua mình. Cảm ơn. “

Lúc hắn nói ra có 3 anh chàng đẹp trai ngồi cuối lớp, tất cả mọi người quay đầu hướng Dương Quang, Vi Lương, Nghiêm Đông nhìn lại, ba người lập tức phối hợp làm ra bộ dáng thẹn thùng, làm cả lớp cười vàng, đến Lê Thải Dĩnh cũng không nhịn được.
Chứng kiến Tiếu Hoài Thành nói như vậy, mấy đứa Nghiêm Đông đều vỗ tay cổ vũ hắn, mà bạn học cùng lớp chứng kiến Tiếu Hoài Thành tuy vóc dáng không cao, nhưng khí chất trầm ổn, quần áo gọn gàng, cơ thể vạm vỡ, cũng đều ủng hộ hắn.
Hình tượng của Nghiêm Đông anh tuấn, thư sinh, cùng bộ dạng Vi Lương cợt nhả vô lại cũng đi vào lòng người.
Dương Quang là người cuối cùng bước lên bục giảng, ấn tượng đầu tiên để lại cho các bạn trong lớp là hắn rất đẹp trai! Kết quả chứng kiến nụ cười sáng lạn tươi rói của hắn khiến ọi người cảm giác giống như hắn nhỏ hơn bọn họ vài tuổi vậy.
Lê Thải Dĩnh nhìn chằm chằm vào Dương Quang, người có thể khiến cho các sinh viên trong lớp thoát ra khỏi mị lực của nàng rốt cuộc là dạng người gì, nàng cũng rất muốn biết. Chứng kiến nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời của Dương Quang, tâm hồn vốn đã chai sạn vì chịu nhiều tổn thương của nàng, cũng cảm thấy một tia ấm áp lạ thường. Loại cảm giác ôn hòa thân thiết này rất lâu rồi nàng không có cảm nhận được…
Dương Quang nhìn mọi người trong lớp một lượt, cười chậm rãi nói:”Mình tên Dương Quang, vẫn còn độc thân, cám ơn các bạn.” sau đó bước trở về chỗ ngồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.