Nhất Phẩm Trù Phi

Chương 30


Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 30


Sở lão gia thực sự là bị đứa con dâu này phiền chết, liền y theo ả: “Được, được, mọi người trước tiên cầm bạc ra, đưa cho nó.”
Họa Nhi nhìn Sở lão gia: “Ông nội, không thể đưa trước được, việc này cũng phải đưa ngay trước mặt trưởng thôn và trưởng bối trong tộc. Bằng không người khác còn tưởng rằng Sở gia vì sợ phải gánh khoản nợ của nhị bá nên mới phân nhà. Phải để mọi người nhìn rõ Sở gia hành sự có lương tâm, là góp bạc cho nhị bá trả nợ nên mới phân.”
Nếu bây giờ lấy bạc ra, người Sở gia nhìn thấy cô trong thời gian một ngày có thể kiếm được năm mươi lượng, còn có thể đem tửu lâu trả lại cho cô và Hằng nhi? Cô cũng không muốn mạo hiểm.
“Họa Nhi nói có lý, lão đại, ngươi đi mời!” Tiền thị vội vàng bồi thêm một câu.
Không lâu sau, Sở Hoằng Trung đã mời thôn trưởng và các trưởng bối trong tộc tới. Đem tất cả tình hình nói cho bọn họ, sau đó lập một văn tự, làm bằng chứng. Sở gia đã chính thức phân nhà.
Sở lão gia ở ngay trước mặt trưởng bối trong tộc và thôn trưởng lấy ra năm mươi lượng bạc: “Đây là của hai ông bà lão chúng ta cho nhị phòng trả nợ.”
Diêu thị cũng làm theo cầm năm mươi lượng bạc đặt trên bàn: “Đây là của đại phòng chúng ta. Nhị đệ muội, sau này đừng có để nhị đệ đi đánh bạc nữa.”

Họa Nhi đại diện cho nhà lão tam, cầm ra hai tờ ngân phiếu cùng một thỏi bạc: “Đây là của con và Hằng nhi.”
Khi Họa Nhi lấy ra năm mươi lượng, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, Họa Nhi từ đâu mà có được năm mươi lượng bạc này? Lẽ nào Thực Vi Thiên một ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Họa Nhi từ trong ánh mắt tham lam của Lưu thị và Tiền thị đã nhìn thấu ý nghĩ của bọn họ, liền nói tiếp: “Nhị thẩm, tiền này thực ra là lấy được từ Lục gia, vì năm mươi lượng này, con đã phải đi hầu hạ ăn uống cho con ma bệnh ở Lục gia đó. Sau này nếu như nhị bá lại đi đánh bạc, con cũng không nghĩ ra được cách nào khác để kiếm bạc đâu.”
Lưu thị nhất thời giật mình: “Ngươi cư nhiên vì lấy lại quyền kinh doanh tửu lâu của Hằng nhi mà tự bán thân? Sớm biết ngươi sẽ làm như vậy, trực tiếp đưa đến Lục gia là xong, vậy còn có năm trăm lượng.”
Sở lão gia nghe thấy Lưu thị ở trước mặt trưởng thôn và các vị trưởng bối nói như vậy, vội vàng ho khan một tiếng: “Khụ…Họa Nhi, ngươi thật sự là tự bán mình cho Lục gia?”
“Ông nội, con không bán thân, con chỉ đồng ý với quản gia Lục gia, hằng ngày đem đồ ăn của Thực Vi Thiên tới hầu hạ tiểu thiếu gia nhà bọn họ dùng.” Những lời này của Họa Nhi vẫn là phải nói rõ, bằng không sẽ làm người ta hiểu lầm không phải tự nó bán thân.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Trái tim đang treo lơ lửng của Sở lão gia cuối cùng cũng rơi xuống, nếu Họa Nhi tự bán thân làm đầy tớ Lục gia, ông chắc chắn sẽ bị người mắng. Nói ông ép cháu gái bỏ ra năm mươi lượng bạc cho lão nhị trả tiền thua nợ, cháu gái không còn cách nào buộc lòng phải bán thân làm đầy tớ nhà giàu.
Lưu thị đưa ánh mắt đặt ở trên người Trần thị: “Tứ đệ muội, năm mươi lượng nhà các người đâu?”

Trần thị vẻ mặt không biết làm sao, đem những của hồi môn đáng giá của mình cùng với chiếc khóa trường mệnh bày ra trên bàn: “Cha, con đã đem tất cả những vật đáng tiền lấy ra rồi, đây là toàn bộ tài sản của con và Hoằng Thực.”
Cái khóa trường mệnh vàng óng ánh kia, dưới ánh nến chiếu xuống hiện lên kim quang rực rỡ, Diêu thị vẻ mặt tham lam. Màu sắc thật là đẹp, thủ công cũng tinh xảo biết bao! Cái này nếu như đặt ở trong của hồi môn của Cầm nhi vậy thì thực là cực tốt.
Lưu thị liếc mắt qua cái khóa vàng, sờ vào lật qua lật lại: “Chỗ này cộng lại trị giá nhiều nhất là ba mươi lượng, còn thiếu hai mươi lượng nữa đâu?”
Trần thị trong lòng chợt lạnh: “Nhị tẩu, cái khóa vàng này ít nhất cũng có thể đổi được ba mươi lượng, còn có chỗ trang sức và chiếc vòng này, chí ít cũng đáng mười mấy hai mươi lượng. Sau tẩu lại có thể nói như vậy?”
Lưu thị vẻ mặt xem thường: “Tứ đệ muội, trong đống đồ này của muội chỉ có cái khóa vàng này là đáng giá, mấy món đồ khác cũng chẳng được mấy đồng, chỗ này không đủ năm mươi lượng.”
Trần thị nhất thời bật khóc: “Đây đã là tất cả gia tài của ta và Hoằng Thực, bây giờ một văn tiền cũng không có. Sao tẩu lại ép người như vậy?”
“Ai ép ngươi, là chính cha nói một nhà xuất năm mươi lượng, lúc đó các người đều không ý kiến.”
Họa Nhi không muốn xem nhị thẩm tiếp tục ầm ĩ thế nào, dù sao chuyện của cô cũng đã xử lý xong, liền trở về gian phòng của cô và Hằng nhi, suy nghĩ xem có nên thu thập đồ đạc mang đến Thực Vi Thiên.

Cô ở trong phòng lục lọi một hồi, ngoại trừ hai bộ quần áo cũ, không còn thứ gì có giá trị để mang đi. Liền đem hai bộ quần áo đặt lên trên giường gấp lại. Đột nhiên nhìn thấy nửa cái bánh ngô sáng nay chưa kịp ăn hết, nhất thời ngây ra, tiếng khóc lóc nức nở của Trần thị, cùng thanh âm hung hăng bức người của nhị thẩm đồng thời truyền tới.
Họa Nhi do dự một chút, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người ra khỏi phòng đi tới nhà chính, đem cái khóa vàng kia cầm lên nhét vào trong tay Thi nhi: “Đây là đồ cha ta tặng muội, sau này chính là của muội, ai đòi muội đưa muội cũng không phải đưa.”
Lưu thị cau mày: “Nha đầu chết tiệt này mày có ý gì! Khóa vàng kia bọn chúng phải đưa cho nhị phòng ta dùng trả nợ.”
Họa Nhi cười một tiếng, từ trong ngực lấy ra hai tờ ngân phiếu đập lên bàn: “Đây là bốn mươi lượng ngân phiếu, cộng thêm những món hồi môn của tứ thẩm, đủ năm mươi lượng rồi!”
Nói rồi liền nắm tay Thi nhi: “Thi nhi, đi! Trở về phòng của muội, đem khóa vàng trường mệnh cha ta tặng muội cất đi, nếu ai muốn lấy, muội hãy nói cho thôn trưởng và các trưởng bối trong tộc, nói có người đoạt khóa vàng trường mệnh của muội, chờ mong muội chết.”
Họa Nhi cũng không để ý những ánh mắt kinh ngạc phía sau, trực tiếp dắt Thi nhi đi.
Cô biết tứ thẩm và tứ thúc tính tình mềm yếu, ông và bà nói cái gì bọn họ liền nghe theo cái đó. Ban nãy ánh mắt đại thẩm nhìn khóa vàng trường mệnh cô cũng đã trông thấy rõ ràng, Cầm nhi sắp xuất giá, khẳng định là muốn đánh chủ ý lên cái khóa vàng này, nếu như đặt trong tay tứ thúc và tứ thẩm, không sớm thì muộn cũng sẽ thành vật của đại phòng.
Nếu không phải cái khóa vàng đã mấy năm không lấy ra, Diêu thị nhất thời quên mất lão tứ có món đồ như vậy, phỏng chừng sớm đã thành đồ của bọn họ rồi.
Thi nhi ngẩng đầu lên nhìn Họa Nhi, vẻ mặt sùng bái: “Tứ tỷ, tỷ thật lợi hại! Ngay cả nhị thẩm tỷ cũng không sợ.”

“Thi nhi, sau này phân nhà rồi, thứ được chia cho nhà muội thì là của nhà muội, đừng để cho người đoạt mất. Cha mẹ muội chỉ có một mình muội, gặp chuyện không được sợ hãi, phải bảo hộ bọn họ cho thật tốt, cũng đừng để cho người ngoài khi dễ nữa.”
Thi nhi gật đầu: “Vâng! Tứ tỷ, muội nhớ rồi.”
Chuyện ở nhà chính cũng bởi vì Họa Nhi vỗ xuống bốn mươi lượng ngân phiếu mà kết thúc, thôn trưởng cùng mọi người đều lần lượt trở về, còn Họa Nhi gặm nốt cái bánh ngô buổi sáng ăn dở, tắm một cái rồi đi ngủ.
Họa Nhi vừa mới nằm xuống, không bao lâu lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Họa Nhi cũng không trông mong có người sẽ nhớ tới cô chưa có ăn cơm, đưa đồ ăn tới cho cô. Bây giờ tìm đến, chẳng qua là muốn xem trên người cô có còn bạc hay không.
Họa Nhi đứng dậy mở cửa, là nhị thẩm.
Họa Nhi liền đứng ở trước cửa không cho bà ta vào: “Nhị thẩm, có chuyện gì sao?”
Lưu thị vung tay đem Họa Nhi đẩy tới một bên, tự mình lục lọi trong phòng, lục đến ngổn ngang lộn xộn, nhưng một đồng tiền cũng không lục ra: “Nha đầu chết tiệt, mày giấu tiền ở đâu?” Nói rồi lại tiến đến trước mặt Họa Nhi, đưa tay đẩy một cái.
Họa Nhi lách người tránh được, trong lòng cảm thấy tức cười: “Nhị thẩm, đây là xét nhà sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.