Nhất Phẩm Trù Phi

Chương 29


Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 29


Lưu thị vừa nghe lời này, liền im miệng. Ả thừa nhận chuyện này do mình làm, ả cũng không có ý định phủ nhận, chẳng qua nghe thấy Sở gia muốn hưu mình, mới nhất thời tức giận.
Sở lão gia ngồi xuống, thấy tất cả mọi người trong nhà đều ở đây, hít một hơi thuốc: “Phân nhà!”
Sở Hoằng Trung sửng sốt: “Cha, sao lại phải phân nhà?”
Tiền thị : “Đã đến tình cảnh này, không chia ra làm sao chỉnh đốn? Đại thẩm các ngươi nói phải, con cháu đều lớn cả rồi, không chịu nổi quản giáo. Ta cũng đã có tuổi, không thể cứ mù quáng bận tâm đến chuyện nhà các người.”
“Vậy thì để một mình nhị đệ ra ở riêng thôi.” Diêu thị lập tức tiếp lời. Nếu như phân nhà rồi, bọn họ dựa vào cái gì mà sống? Ruộng đất lại không có mà trồng trọt, nhờ vào chút ít trợ cấp của triều đình và tiền dạy học của Hoằng Trung, sao mà đủ ột nhà chi tiêu.
Cầm nhi đã qua tuổi cập kê, bà mối sẽ phải đến hỏi ngày, nếu như cứ phân nhà như vậy, hồi môn của Cầm nhi còn không phải đều do nhà mình trả hết?
Lưu thị bực mình: “Ngươi thật ra đang nghĩ, chỉ tách nhà chúng ta ra. Bây giờ Hoằng Hậu còn đang nằm trên giường không làm được việc gì, Kỳ nhi và Thư nhi lại không biết trồng trọt, Kế Hiền còn chưa tròn mười lăm, Kế Lương chỉ mới chín tuổi, để một nữ nhân như ta nuôi sống cả nhà?”
Sở lão gia mở miệng: “Lão nhị sẽ không nằm mãi trên giường, nhà lão tứ ít người, để nó chia một ít lương thực cho các ngươi.”

Trần thị thoáng nhìn qua Sở Hoằng Thực, trong mắt có phần ai oán. Thế nhưng Sở Hoằng Thực nghe lời gật đầu: “Vâng, con sẽ chia một phần cho nhà nhị ca.”
Diêu thị nghe những lời này liền biết thật sự là muốn phân nhà, vội vàng nói: “Cha mẹ cùng theo nhà chúng con đi! Người vẫn luôn bồi dưỡng Hoằng Trung và Kế Tổ, năm nay lại sắp tổ chức khoa cử, Hoằng Trung nhất định sẽ đỗ. Đến lúc đó làm quan, cần phải hiếu kính thật tốt hai người. Tứ đệ cũng vậy, trong nhà chỉ có ba miệng ăn, không cần phải chia ra làm gì!”
Trần thị mở miệng: “Đại tẩu, ta cùng Hoằng Thực sống ở quê cũng quen rồi, quy tắc gì cũng không hiểu, nếu sau này đại ca làm quan phải vào thành, sợ là sẽ làm đại ca xấu mặt, chúng ta vẫn là nghe lời cha mẹ thôi.”
Thành thật mà nói Trần thị bằng lòng ra ở riêng, nàng và Hoằng Thực việc ruộng việc đồng nào cũng có thể làm, chỉ cần không lười biếng, nhất định sẽ lo được miếng ăn ột nhà, lại không cần mỗi ngày phải nhìn sắc mặt của Tiền thị.
Về phần đại ca tương lai có làm quan hay không, có hưởng được chút hào quang của bọn họ hay không nàng đều không bận tâm, thầm nghĩ ba người nhà bọn họ vui vẻ sống qua ngày là được.
Tiền thị nhìn Diêu thị nói: “Phân, yên lặng mà phân. Ngươi cũng đừng cố nhặt mấy lời hay mà nói, hai lão già chúng ta đi theo con trưởng, đây cũng là quy củ của tổ tiên.”
Lưu thị nghe thấy thật sự muốn chia nhà, ngược lại không gấp gáp, suy nghĩ ngoại trừ có thể được chia ruộng đất, cái tửu lâu đó của Hằng nhi dù sao vẫn có thu nhập.
“Cha, trước khi phân nhà, đầu tiên đem năm mươi lượng bạc mà mỗi nhà phải xuất ra. Nhà con đông người nhất, ruộng vườn phòng ốc gì cũng nên chia nhiều hơn một chút.”

“Cha mẹ theo con trưởng chúng ta, nhà chúng ta mới nên được chia nhiều.” Diêu thị một bước không cho.
Sở lão gia rống lên một tiếng: “Chớ ồn ào. Năm đó lão tam ra ở riêng, đã đem ruộng đất phân làm năm mảnh, chia cho nó một mảnh. Hiện tại cứ như vậy mà chia đều ra. Sở gia bây giờ còn có hai mươi mẫu ruộng, mười hai mẫu đất, chia làm bốn phần, ta và mẹ các ngươi một phần, còn lại mỗi nhà một phần.”
Trên mặt lão tứ liền lộ ra dáng cười, như vậy hắn có thể được chia năm mẫu ruộng, ba mẫu đất. Lo ột nhà ba người chắc chắn là đủ, còn có thể để dành.
Lưu thị lập tức nhảy dựng lên: “Cha, người và mẹ theo nhà đại ca, vậy đại ca sẽ chiếm hai phần rồi. Ruộng đất không thể chia như vậy, không công bằng.”
Tiền thị vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy ngươi nói xem chia thế nào mới là công bằng, chia hết cho nhà ngươi, những người khác ăn không khí mới là công bằng?”
Họa Nhi mắt lạnh nhìn đại thẩm và nhị thẩm vì tranh giành ruộng đất mà mặt đỏ tới tận mang tai, dù sao cũng không liên quan tới cô. Hôm nay cô trở về chính là muốn nói cho Sở gia biết, cô và Hằng nhi muốn lấy lại quyền quản lý Thực Vi Thiên.
“Không cần biết chia thế nào, dù sao cũng không thể chia như vậy.” Thái độ của Lưu thị rất cứng rắn.
Sở lão gia trầm mặc một hồi, liền nói: “Vậy chia dựa theo số người. Sở gia có tổng cộng mười sáu miệng ăn.”

Chia như vậy đại phòng cũng không phản đối. Nhưng mà nhà lão tứ chỉ có ba miệng ăn, nếu tính như vậy, phần đến tay bọn họ, liền ít đi rất nhiều. Sở Hoằng Thực lặng lẽ tính toán, dựa theo số người, hắn chỉ có thể được chia ba mẫu bảy phân ruộng và hai mẫu hai phân đất. Như vậy cũng chỉ mới đủ sống.
Lưu thị khó chịu: “Sao lại mười sáu người, Họa Nhi và Hằng nhi này không phải do nhà chúng con nuôi sao? Họa Nhi và Hằng nhi không ăn cơm, không mặc đồ sao?”
Diêu thị cười một tiếng: “Nhị đệ muội, Họa Nhi và Hằng nhi là hài tử của lão tam, sớm đã được chia rồi. Ngươi còn thực sự tính toán.”
“Cái gì gọi là ta tính toán? Nhị phòng ta nuôi toi công hai đứa trẻ này ăn uống sao?” Lưu thị tiếp tục tranh giành.
Họa Nhi nghe thấy nhắc đến cô và Hằng nhi, chuyện này nếu như thực sự đồng ý, tỷ đệ bọn họ sẽ thành người nhà lão nhị, vậy tửu lâu có còn giữ được không? Cô và Hằng nhi còn có đường sống hay không? Vội vàng mở miệng.
“Ông nội, người cũng không cần khó xử. Con và Hằng nhi không cần chia ruộng đất, ruộng của Sở gia cha con đã lấy rồi. Con và Hằng nhi không có lý do gì lại lấy tiếp. Nhị thẩm nếu đã không muốn chăm sóc con và Hằng nhi, con cũng không miễn cưỡng, cũng không muốn tiếp tục bị nhị thẩm đánh nữa. Lần này phân nhà con không đi nhà nào nào cả, con và Hằng nhi sẽ ở riêng.”
Sở lão gia lập tức từ chối: “Vậy không được, ngươi và Hằng nhi còn nhỏ, nếu để cho ngươi sống một mình, ta và bà nội ngươi về sau làm sao gặp người?”
“Ông nội, vậy người thử hỏi đại bá, nhị bá, tứ thúc, ai bằng lòng chăm sóc chúng con?” Họa Nhi nói xong, lại nhanh chóng nói một câu, “Trước tiên đừng nóng vội, ai thu nhận con và Hằng nhi, ai sẽ xuất giúp chúng con năm mươi lượng bạc cho nhị bá. Cũng không được chia nhiều ruộng vườn.”
Lúc này người ba nhà đều yên lặng. Họa Nhi nói tiếp: “Ông nội, bà nội, ba năm nay mọi người ít lên trấn trên, không nhìn thấy Thực Vi Thiên bây giờ đã trở thành cái dạng gì? Cũ rách không chịu nổi, số vào chẳng bằng số ra, nhị bá đã làm cho Thực Vi Thiên suy bại. Đó là gia tài cha mẹ để lại cho con và Hằng nhi, bây giờ nhị bá bị thương ở chân nằm trên giường tất nhiên không thể đi quản lý, bởi vậy con muốn thu hồi quyền quản lý kinh doanh.”

“Ngươi mới mấy tuổi, ngươi có thể kinh doanh được tửu lâu?” Tiền thị vẻ mặt khinh thường.
Họa Nhi chỉ cười: “Kinh doanh được, kinh doanh không được, thì cũng là của cha mẹ để lại. Không thể để nhị bá tiếp tục đánh bạc rồi bán đi.”
Sở lão gia ngẩng đầu tinh tế đánh giá Họa Nhi, trước đây không phát hiện, đứa trẻ này lớn lên càng ngày càng giống mẹ nó, ngay cả tính tình đều rất quật cường.
Tiền thị nói tiếp: “Được, ngươi muốn tửu lâu, dù sao lão nhị hơn nửa năm nay cũng chưa đưa được một văn tiền hiếu kính nào, ngươi kinh doanh thì ngươi kinh doanh. Ta cảnh cáo ngươi trước, đừng trông chờ chúng ta sẽ cho ngươi tiền vốn quay vòng. Sau này mà lỗ hết, cũng đừng trở về cầu xin chúng ta thu nhận.”
Đây chính là lời Họa Nhi muốn nghe, nhanh chóng nói: “Bà nội, nói miệng không bằng chứng, hãy mời thôn trưởng và các bậc trưởng bối trong tộc đến làm chứng, chuyện hôm nay Sở gia phân nhà và trả lại quyền quản lý tửu lâu, chung quy vẫn cần bằng chứng.”
Sở lão gia gật đầu: “Hoằng Trung, ngươi đi mời trưởng thôn và các trưởng bối trong tộc đến đây, nói là Sở gia phân nhà, mời bọn họ đến chứng kiến.”
Sở Hoằng Trung gật đầu: “Vâng.” Nói rồi liền đứng dậy đi.
Lưu thị nhìn thấy tình huống này vội vàng ngăn lại, nói: “Cha, hôm qua đã nói, một nhà năm mươi lượng bạc, vẫn còn chưa đưa? Bây giờ không thể mời thôn trưởng cùng trưởng bối bọn họ đến được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.