Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 23
“Năm mươi lượng?” Thẩm quản gia bị làm cho kinh hãi, không phải hắn không chủ trì được năm mươi lượng, mà là cái giá tiền này cao đến có chút quá đáng rồi.
Họa Nhi thấy hắn ném cho cô mười lượng bạc sảng khoái như vậy, liền biết là hắn rất muốn có món đồ ở bên trong, bởi vậy không nhượng bộ chút nào, vẻ mặt quả quyết: “Đúng, chính là năm mươi lượng. Thiếu một đồng không bán, nhiều một đồng không thu, tuyệt đối là mỹ vị.”
Thẩm quản gia nhìn ba chữ “Thực Vi Thiên” viết lớn ở trên hộp, lại nhìn dáng vẻ yêu kiều kiêu ngạo của tiểu cô nương này. Thực Vi Thiên mấy năm gần đây ngày càng tàn lụi, năm đó đã sớm ra hết tuyệt vị mỹ thực rồi, chẳng lẽ món ăn này còn thực sự đáng giá năm mươi lượng?
Thẩm quản gia ngẩn người một chút, ngay sau đó lại nói: “Hai ngươi trước tiên đi theo ta, rốt cuộc có đúng là mỹ vị hay không, phải thử qua mới biết. Nếu như tiểu thiếu gia ăn thấy hài lòng, đừng nói năm mươi lượng, gấp bội ta đều cho ngươi. Thế nhưng tiểu thiếu gia không vừa ý, tiền vẫn trả ngươi như vậy, nhưng mà Thực Vi Thiên đóng cửa cho ta.”
Lục gia tuyệt đối có tư cách nói câu này, Họa Nhi biết món ăn của cô bán đi được, thì mạo hiểm phải gánh chịu cũng rất lớn. Lại có thể ột kẻ bệnh nguy kịch ăn, một kẻ sắp phải chết, trong miệng lấy đâu ra mùi vị?
Cả đoạn đường Nguyên tử mang theo hộp thức ăn, mùi thơm ngào ngạt này đã chinh phục hắn, hắn hoàn toàn không tin sẽ có người cảm thấy không thể ăn, bộ dáng tràn đầy tự tin: “Được, để tôi xách qua cho ngài.” Nói rồi chạy theo phía sau Thẩm quản gia từ cửa hông tiến vào trong viện.
Họa Nhi lúc này thật không biết là nên vui mừng Nguyên tử tín nhiệm trù nghệ của cô, hay là nên lo lắng Nguyên tử đơn thuần, đây chính là áp lực của toàn bộ Thực Vi Thiên.
Họa Nhi không còn cách nào, liền đi theo sau Nguyên tử cùng tiến vào Lục gia, hy vọng người Lục gia không nghĩ đến cô chính là Họa Nhi, người thiếu chút nữa bị đưa đến đây xung hỷ.
Thẩm quản gia đi đến bên cạnh mỹ phụ nhân nhẹ giọng nói vài câu, vẻ mặt mỹ phụ nhân bình tĩnh khẽ gật đầu với Thẩm quản gia, lại nhìn về hướng Nguyên tử và Họa Nhi.
“Đem qua đây!” Thẩm quản gia đưa tay vẫy bọn họ.
Trên mặt Nguyên tử nháy mắt lộ ra nụ cười, nhanh chóng đi tới, đem hộp đựng thức ăn mở ra, cẩn thận bưng cả bếp lò cùng nồi nhỏ ở bên trong đặt lên trên bàn đá lót gấm. Ngay cả nồi vẫn đặt trên bếp lò thế này, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi cảm thấy mới lạ.
Thịt bồ câu tản ra hương vị đậm đà, trên mặt Lục Duy Trinh nở nụ cười nhàn nhạt, Thẩm quản gia lấy chén đũa hầu hạ Lục Duy Trinh ăn.
Họa Nhi không nhịn được quan sát thiếu niên gầy nhỏ yếu ớt phía trước. Khuôn mặt vô cùng thanh tú, tuấn lãng, có điều sắc mặt rất xanh xao, lại vô cùng gầy.
Mỹ phụ nhân ở một bên nét mặt tươi vui nhìn hắn ăn thịt bồ câu, ánh mắt thương yêu cùng từ ái, trong lòng Họa Nhi cũng thấy chua xót, đây rốt cuộc là bệnh gì? Thực sự không cứu chữa được sao?
Mỹ phụ nhân nhìn thiếu niên nuốt xuống, tiếp tục ăn miếng thứ hai, nét cười trên mặt lại càng đậm, chỉ là vành mắt chầm chậm đỏ lên. Nhẹ giọng hỏi: “Trinh nhi, có ngon không?”
Lục Duy Trinh gật đầu: “Dạ!” Mặc dù vậy cũng chỉ ăn ba miếng rồi thôi.
Biểu tình trên mặt Họa Nhi nhất thời ngưng trọng, kỳ thực cô nên sớm đoán được sẽ là kết quả này, mỹ vị gì đến miệng một người sắp chết cũng thành nhạt nhẽo cả.
Nguyên tử càng nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: “Lục công tử, sao lại không ăn nữa?”
Lục Duy Trinh không trả lời câu hỏi của Nguyên tử, nhắm mắt lại, từ trên mặt không thấy bất cứ biểu cảm nào.
Mỹ phụ nhân và Thẩm quản gia vẫn chăm chú nhìn Lục Duy Trinh, cả người căng thẳng, hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của Họa Nhi và Nguyên tử. Trong nhất thời không khí tựa hồ đều đông kết, vẻ mặt Họa Nhi cùng Nguyên tử lại càng trở nên nặng nề.