Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 22
Nguyên tử có chút khó hiểu: “Đại tiểu thư, hai con bồ câu này mới có hai mươi văn tiền, cho dù đem tất cả chi phí cộng lại cũng không đến một trăm văn, có người ra năm lượng bạc đã là rất cao rồi.”
Họa Nhi có chút bất đắc dĩ cười cười, thế nhưng cô cần năm mươi lượng bạc! Cô đường đường là đầu bếp Michelin ba sao, đã từng có người ngồi phi cơ riêng đến nếm thử đồ ăn của cô, hiện tại lại sa sút đến nước này.
Thôi được! Cô không còn là Lâm Tiểu Thiên nữa, cô là Sở Họa Nhi, không thể không cúi đầu với hiện thực: “Được rồi! Chúng ta lại đi mấy nhà, nếu quả thật không bán được năm mươi lượng, vậy thì người ta ra bao nhiêu cũng đều bán! Thời gian càng lâu, thịt này cũng không ngon nữa.”
Bọn họ đi được một lát, Nguyên tử chỉ vào một tòa nhà lớn: “Đại tiểu thư, đây chính là Lục gia, bọn họ là nhà giàu nhất Vĩnh Lạc trấn này. Chúng ta ra đằng kia đợi một chút, nhà họ rất có tiền.”
Họa Nhi thoáng do dự, Lục gia có người con bị bệnh nguy kịch, còn có tâm tình đi thưởng thức mỹ thực sao? Còn có tâm tình để người khác lừa gạt sao? Huống hồ cô thiếu chút nữa cũng bị đưa đến nhà này cho vị tiểu công tử kia xung hỷ. Họa Nhi suy nghĩ một chút, đành từ bỏ: “Thôi bỏ đi! Đi thôi! Đến nhà khác vậy!”
Nguyên tử không hiểu được, trên đường đi đại tiểu thư không chịu từ bỏ, một mực kiên trì, hắn cũng bị lây sự kiên quyết của đại tiểu thư, đến Lục gia rồi sao lại rút lui không làm nữa?
“Tại sao vậy? Nhà bọn họ đúng là có tiền nhất Vĩnh Lạc trấn. Hơn nữa Lục lão gia rất thương yêu hai người con của hắn.”
Họa Nhi và Nguyên tử đứng ở bên ngoài Lục gia nói chuyện, mùi thơm ngào ngạt kia từng đợt từng đợt bay vào trong viện nhà Lục gia.
Một nam hài xanh xao, gầy yếu mặc cẩm y ngồi dưới tàng cây nhìn lên bầu trời, bên cạnh là một mỹ phụ nhân trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, chỉ là không che dấu được ưu thương trong mắt.
Nam hài mặc cẩm y ngửi thấy mùi thơm thoảng qua trong không khí, không khỏi hít vào một cái: “Mẹ, là mùi gì vậy, thơm quá!”
Mỹ phụ nhân cũng ngửi thấy mùi thơm kia, là đồ ăn mới có hương vị như vậy, bỗng nhiên kinh ngạc, trong mắt lộ ra vui sướng: “Trinh nhi, con muốn nếm thử sao?”
Lục Duy Trinh suy yếu gật đầu: “Vâng!”
Mỹ phụ nhân nhất thời kích động, viền mắt cũng đỏ lên: “Thẩm quản gia, mau ra bên ngoài xem xem, là đồ gì thơm như vậy, Trinh nhi cuối cùng cũng muốn ăn rồi, Trinh nhi cuối cùng cũng muốn ăn rồi!”
Thẩm quản gia vừa nghe lời này, trên mặt cũng hiện ra nụ cười vui mừng: “Vâng! Tôi đi ngay.” Tiểu thiếu gia này đã bao lâu không ăn thứ gì rồi? Toàn bộ đều dựa vào thuốc thang nuôi sống.
Thẩm quản gia mở cửa lớn, nhìn trái nhìn phải không phát hiện có quán bán đồ ăn vặt nào, nhất thời có chút hoảng hồn, vội vàng ngẩng đầu nhìn ra xa, đúng lúc trông thấy một thiếu niên và một nữ hài tử mang theo một hộp thức ăn đi về phía trước.
Thẩm quản gia ba bước thành hai chạy tới: “Này ~~ Hai người các ngươi chờ một chút.”
Nguyên tử và Họa Nhi ngoảnh lại, thấy một người bốn năm mươi tuổi đuổi theo bọn họ, liền dừng lại, đợi hắn. Thẩm quản gia đuổi theo họ thở hổn hển mấy cái: “Trong hộp đựng thức ăn của các ngươi là đồ gì? Bán hay không?”
Họa Nhi nhìn trang phục của người này, lại vừa đi ra từ Lục gia, vội vàng gật đầu: “Bán, đương nhiên bán! Chẳng qua giá rất đắt.”
“Ngươi nói bao nhiêu?”
Khóe miệng Họa Nhi cong lên, xòe ra năm ngón tay quơ quơ. Thẩm quản gia không chút do dự móc ra mười lượng bạc từ trong tay áo, lại nắm lấy hộp đựng thức ăn trong tay Nguyên tử: “Không cần trả lại.”
Nguyên tử nhìn thoáng qua Họa Nhi, không có buông tay. Thẩm quản gia sửng sốt: “Hộp thức ăn này chẳng lẽ còn đáng năm lượng bạc?”
Họa Nhi cười tủm tỉm: “Hộp đựng thức ăn này không đáng giá năm lượng bạc, có điều món ăn bên trong đáng giá năm mươi lượng.”