Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 57: Dấu vết để lại


Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 57: Dấu vết để lại

Mộ Thanh xem qua nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phía Lỗ Đại, “Hung khí là… Loan đao!”

Loan đao!

Sắc mặt của Lỗ Đại cùng Mạch trưởng đồng thời trầm xuống!

Nhắc đến loan đao, trong lòng lão quân Tây Bắc đều nghĩ ngay đến người Hồ.

“Có người Hồ vào trong núi?” Mạch trưởng kia khẽ hỏi.

Lỗ Đại liếc nhìn hắn một cái, lại quay sang hỏi Mộ Thanh: “Vì sao đêm qua không nói hung khí giết người là loan đao?”

Mạch trưởng ngẩn ra, Đêm qua? Không phải là bình minh mới chết sao?
Người không phải đang khám nghiệm đây sao? Sao lại hỏi đêm qua? Nhưng
hắn nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, binh lính này đau bụng náo
động cả đêm qua, đến rạng sáng nay mới chết…

Hắn bỗng nhiên kinh sợ, đêm qua có người đã chết?

Mộ Thanh nói: “Đêm qua người bị giết ở trên sườn núi, hung thủ không
rút đao ra khỏi cổ mà cứ thế kéo nạn nhân xuống dưới triền núi, khiến
miệng vết thương nhiều lần bị chọc phá, khi khám nghiệm tử thi đầu người chỉ còn dính với thân thể bằng một lớp da mỏng sau gáy, lúc ấy chỉ có
thể phán đoán hung khí là đao, rất khó phát hiện thêm được gì.”

Nếu có dụng cụ tinh vi kiểm tra đo lường vết thương, nhất định có thể cẩn thận suy đoán, nhưng nơi này lấy đâu ra dụng cụ tinh vi? Khi khám
nghiệm tử thi lại là ban đêm, điều kiện ánh sáng cũng không đủ, chỉ có
thể suy đoán như thế.

“Còn án mạng rạng sáng nay, chung quanh không có triền núi, người bị
giết sau đó bị lột quần áo mổ bụng ngay tại chỗ rồi đem treo lên cây,
miệng vết thương tuy có bị dây thừng phá hoại một ít, nhưng vẫn có thể
phán đoán ra được hung khí là loan đao.” Mộ Thanh vừa nói vừa khẽ nâng
cổ của xác chết lên, đem đầu ép về phía sau một chút, da thịt nhầy nhụa, mạch máu, xương sụn lập tức hiện ra trước mắt mọi người, Mộ Thanh duỗi
tay vẽ vẽ ra một đường cong ngay chỗ miệng vết thương, “Có thấy bên
trong không? Hình cung.”

Nàng thu tay lại, đặt xác chết nằm ngang, tầm mắt phóng ra đám cỏ bên ngoài, bên trên có một bãi uế vật, cỏ dài nhưng không dầy, cho nên liếc mắt một cái có thể thấy: “Nạn nhân hẳn là đi ngoài ở chỗ này, xong xuôi muốn trở về thì bị hung thủ tập kích.”

Mộ Thanh đứng dậy đi về phía đám cỏ kia, Lỗ Đại nghĩ nàng lại muốn
kiểm tra tỉ mỉ bãi uế vật kia như tối hôm qua, kết quả nàng chỉ nhìn vào vết máu trên cỏ, sau đó xoay người bước trở lại hai bước, dừng bên cạnh vết máu bắn tung tóe trước đám cỏ. Mộ Thanh xem qua, nói: “Hung thủ tập kích hắn ở vị trí này, máu bắn ra chung quanh, hung thủ rút mạnh đao
ra, vì thế mới có vết máu vung vẩy phía sau này. Sau đó hung thủ đặt
thân thể của nạn nhân xuống đây, mổ bụng mổ ngực, một mảng máu lớn chỗ
này có thể chứng minh điều đó. Nói tóm lại, thủ pháp hung thủ gây án
giống như tối qua, tàn bạo khát máu, quyết đoán rõ ràng, hiện trường
không có dấu vết tha kéo. Nơi này chỉ cách doanh trướng phía trước trăm
bước, hung thủ dám giết người ở nơi cách quân doanh gần như thế, chứng
tỏ đều cùng một người gây nên.”

Mộ Thanh đi trở lại bên cạnh xác chết, nhặt lên bộ quân phục bị ném ở một bên, trên đó có dấu tay máu cùng trạng thái bị chà lau, “Sau khi
hung thủ gây án, dùng quần áo lau tay cùng đao, sau đó mới rời đi.”

Mộ Thanh quét mắt nhìn cánh rừng, phía trước là quân doanh, phía sau
là cánh rừng, trên lý thuyết hung thủ sẽ đi vào trong rừng, nhưng chỗ
này cách doanh trướng quá gần, ngày hôm qua sau khi hạ trại nhất định có không ít người tới đây đi ngoài, những bãi cỏ xa xa đều bị giẫm hỗn
độn, liếc mắt không thể tìm được manh mối dấu chân. Mộ Thanh đành phải
nhấc chân đi vào trong rừng, cho dù đám tân binh có đi ngoài cũng sẽ
không đi quá sâu vào bên trong, nói không chừng ở sâu trong rừng có thể
tìm thấy manh mối.

Lỗ Đại, Mạch trưởng kia cùng Hàn Kỳ Sơ đều theo ở phía sau, không có
người quấy rầy nàng, nhưng nhìn biểu hiện rõ ràng là nàng muốn tìm dấu
chân, cho nên ba người cũng dõi mắt tìm kiếm xung quanh, muốn nhìn một
chút xem trên cỏ có vết chân nào bất thường hay không.

Cánh rừng này rậm rạp, càng đi vào sâu cỏ càng cao, có chỗ cao bằng
nửa người, chỉ cần sụp một mảnh cũng rất dễ phát hiện, bốn người đưa mắt nhìn xa, lại không thấy dấu vết nào! Núi rừng xa xa đã có ánh vàng rực
rỡ, gió sớm phất ngọn cỏ, cỏ non xanh mượt nghiêng ngả đón nắng vàng,
yên tĩnh tráng lệ.

Cảnh đẹp lại không ai có tâm tình thưởng thức, Mạch trưởng chỉ cảm
thấy sau lưng rét run. Không có dấu chân, thoạt nhìn giống như sau khi
hung thủ giết người biến mất không còn tăm hơi!

“Chẳng lẽ, hung thủ căn bản không rời đi? Hắn, hắn còn đang tránh ở trong quân doanh?” Mạch trưởng kinh sợ hỏi.

“Không, hắn đi rồi.” Mộ Thanh nói, ánh mắt dừng ở xa xa, “Đến đây, xem bên kia.”

Ba người nghe vậy vội vàng tụ lại phía nàng, theo ánh mắt Mộ Thanh
nhìn lại, chỉ thấy một trượng phía trước có cây lớn, trên thân cây có
dấu bùn.

Vết chân!

Trên thân cây có dấu chân, hung thủ biết khinh công?

Lỗ Đại vội vàng đi đến trước cây, nhìn chằm chằm vết chân bùn, sắc
mặt âm trầm. Hắn lại đi về phía trước vài bước, nhìn thấy trên một thân
cây khác lại có dấu chân, độ cao vẫn khoảng một người, theo dấu chân kia đi tiếp, nhìn thấy ba dấu chân nữa, cuối cùng thì mất hẳn. Hung thủ
dùng khinh công rời đi, bùn đất dưới chân cọ trên thân cây, càng cọ càng ít, cuối cùng không còn. Mà cánh rừng này sâu rậm, dãy núi kéo dài hơn
mười dặm, không thể phỏng đoán hung thủ đi hướng nào.

Mộ Thanh nhìn dấu vết trên thân cây, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, hình như có chỗ khó hiểu.

Chưa nghĩ xong đã nghe Hàn Kỳ Sơ ở phía sau mở miệng, “Tướng quân,
khi mạt tướng còn ở quê nhà thường xuyên đọc một số tạp ký ghi chép về
sơn đồ địa lý, nhớ được trong núi Thanh Châu này từng có bộ tộc tên là
Cổ Ba. Tộc này nhiều thế hệ ở trong núi sâu, thường dùng người sống để

tế thần núi, dân chúng bên ngoài vào núi đốn củi săn thú thường bị bắt
lại. Tộc này giỏi về cơ quan thuật, quan phủ nhiều lần càn quét không
được, ngược lại nha binh chết vô số, cuối cùng nghĩ ra biện pháp đốt
cháy một vùng lớn núi rừng. Trong sách có ghi chép lại, lửa lớn kéo dài
trăm dặm, mấy ngày không dứt, từ đó về sau không còn nhìn thấy tộc Cổ Ba nữa, xác nhận toàn bộ chết cháy ở trong núi. Mạt tướng nghĩ, tộc này am hiểu về cơ quan ẩn thân, chắc chắn có nơi trốn bí mật, biết đâu con
cháu vẫn còn tồn tại, lần này nhắm vào Tây Bắc tân quân chúng ta, là vì
báo thù chuyện năm xưa?”

Nhưng… chuyện kia trong sách ghi lại từ thời Gia Vĩnh, đến nay đã hơn hai trăm năm.

Đương nhiên, cũng không thể bởi vì đã nhiều năm mà bài trừ khả năng
hung thủ là người của tộc này. Hung thủ tàn bạo, rất giống đặc điểm của
tộc người Cổ Ba năm đó.

“Người trong tộc Cổ Ba thích dùng loan đao sao?” Mộ Thanh hỏi, hàng
lông mày vẫn nhíu chặt, “Ta có một chỗ không nghĩ ra. Hung thủ coi người là con mồi, hưởng thụ lạc thú săn bắn cùng quyền nắm sinh tử trong tay, thế vì sao hắn lại dùng khinh công rời đi? Ở không trung đi tới đi lui, chẳng lẽ không e ngại bị lính trong trạm gác phát hiện? Lấy lá gan của
hắn, tất nhiên là không sợ, nhưng hắn khẳng định không thích bị người
khác phát hiện. Bởi vì hắn thích hưởng cảm giác nắm con mồi trong tay,
một khi bị phát hiện sẽ bị truy đuổi, như thế hắn sẽ trở thành con mồi.
Chắc chắn hắn không thích loại cảm giác này, không hưởng thụ được sự lạc thú này hoặc là loại lạc thú này bị phá hoại, đều khiến hắn trở nên
nóng nảy, ta không hiểu vì sao hắn lại làm chuyện khiến mình nóng nảy
không vui.”

Tại sao dùng khinh công rời đi, nàng không nghĩ ra.

Ầm!

Lỗ Đại bỗng nhiên nện một quyền lên trên thân cây, cành lá ào ào rơi
xuống như mưa, hắn quay đầu, đáy mắt đầy tơ máu, trên đầu phủ đầy cành
lá, thoạt nhìn giống như người trong rừng, có chút dọa người.

“Có gì mà không nghĩ ra, con sói này chắc chắn là người Hồ!” Lỗ Đại cả giận nói.

Mộ Thanh hơi giật mình, đưa mắt nhìn thân cây đã nứt, nắm đấm của Lỗ
Đại nện ở trên dấu chân. Trong con ngươi của nàng sáng ngời, hỏi: “Tướng quân dựa vào khinh công kia mà suy đoán?”

Nàng nắm bắt tâm lý hung thủ, thủ pháp gây án và phương diện suy luận chắc chắn không sai, nếu có chỗ không nghĩ ra, nhất định là thuộc lĩnh
vực nàng không am hiểu. Cái đó cũng chỉ có khinh công, nàng không hiểu
nội lực.

Quả nhiên thấy vẻ mặt Lỗ Đại dữ tợn trào phúng, “Hừ! Cái này cũng
được coi là khinh công sao? Ở Mạc Bắc, chỉ có cát vàng núi đá, cây ít cỏ thưa, cái bọn họ gọi là khinh công không giống với chúng ta, chỉ có đạp lên vách đá, giống như thằn lằn, không thể quá cao cũng không thể lướt
gió, chỉ có bật nhảy nhanh, độ cao chỉ bằng một người. Con mẹ nó chính
là độ cao này!”

Lỗ Đại lại tiếp thêm một quyền lên thân cây, gỗ vụn bay loạn, khiến
cho dấu chân kia bị đánh nát không còn một mảnh, “Cái khác lão tử nhìn
không ra, nhưng loại khinh công này lão tử rất quen thuộc, ở Tây Bắc đã
nhiều năm, nhìn không ra thì chính là mắt lão tử mù!”

Thì ra là thế!

Mi tâm Mộ Thanh giãn ra, loại khinh công này không thể lướt gió bay
nhanh, mà chỉ có thể chạm vào điểm tựa bật người lên, độ cao không quá
chiều cao một người, nhưng ngược lại có thể che dấu bóng dáng rất tốt,
nhanh chóng rời đi.

Như thế, sẽ không có mâu thuẫn gì với tâm lý của hung thủ.

Nhưng Mạch trưởng cùng Hàn Kỳ Sơ nghe thế lại đồng thời nhíu mày,
hiển nhiên, khả năng hung thủ là người Hồ nguy hiểm hơn rất nhiều so với người của tộc Cổ Ba.

Trong núi Thanh Châu lại có người Hồ!

“Thanh Châu nằm ở phía tây của Tây Bắc, nay chiến sự khẩn cấp, biên
quan giới nghiêm, người Hồ… sao có thể vòng quá toàn bộ Tây Bắc, vào đến Thanh Châu?” Sắc mặt Hàn Kỳ Sơ lộ vẻ ưu tư, đáy mắt lại là thần
thái thanh tỉnh, hiển nhiên hắn đã hiểu vì sao người Hồ vì có thể đi vào Thanh Châu, chỉ là hắn thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không muốn
nói thẳng, tránh nhiễu loạn quân tâm.

Sắc mặt Lỗ Đại lại âm trầm thêm vài phần, đêm qua Mộ Thanh nói với
hắn trong quân thể có gian tế, nhưng không thể xác định, hôm nay đã có
thể xác định được rồi. Tân quân không đi theo đường chính, cố tình hành
quân trong rừng, đi qua ngọn núi nào, đi con đường nào đều được bàn bạc
trong quân trướng, người Hồ sao có thể biết bọn họ vào núi Thanh Châu,
còn tìm được nơi hạ trại, nếu nói trong tân quân không có mật thám, ai
tin?

Hơn nữa, Hàn Kỳ Sơ nói đúng, trước khi người Hồ tiến vào núi Thanh
Châu, phải vòng qua toàn bộ địa phận Tây Bắc. Chiến sự khẩn cấp, biên
giới canh giữ nghiêm ngặt, bọn họ đi qua biên quan như thế nào?

Nội gián, không chỉ ở trong tân quân, ngay cả trong quân Tây Bắc cũng có!

Đại tướng quân đang chủ chiến ở Tây Bắc, hắn cùng Cố lão đầu đều không ở bên người…

Lỗ Đại bình tĩnh xoay người đi nhanh ra khỏi cánh rừng, “Theo lão tử trở về quân trướng!”

*

Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ đi theo Lỗ Đại trở về quân trướng, đem tình
hình khám nghiệm tử thi báo cáo tỉ mỉ cho Cố lão tướng quân. Chuyện
người Hồ cùng nội gián khiến cho không khí trong doanh trướng nặng nề,
Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ không phải người mang chức vị, việc này xử trí
như thế nào không phải chuyện của hai người, vì thế báo cáo xong liền ra bên ngoài chờ.

Sáng nay tân binh kia chết may mà chỉ có Mạch trưởng của hắn phát
hiện ra, sau đó nạn nhân nhân được thân binh của Lỗ Đại khiêng vào trong rừng bí mật chôn cất, Mạch trưởng kia nói với những người khác là tân

binh bị đau bụng, đã đưa vào trướng quân y, việc này tạm thời được che
lấp như vậy.

Nhưng đêm qua hung thủ mới giết một người, sáng nay lại tiếp tục động thủ, kẻ này dường như đang điên cuồng gây án khiến cho Mộ Thanh không
mấy hy vọng với việc có thể che dấu chuyện này lâu dài.

Tháng tám, rừng xanh gió mát, gió sớm sảng khoái, lại không thổi tan được nỗi âm u trong lòng người.

Một lúc lâu sau Lỗ Đại đi ra, nói với Mộ Thanh: “Các ngươi về trước,
cùng lão Hùng để ý đến đám binh kia, đừng để kẻ nào trong số bọn họ lỡ
miệng nói ra, khiến sự tình lộ ra ngoài.”

Đêm qua Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ lấy danh nghĩa đưa người đến trướng
quân y, hiện tại cũng cần phải trở về. Khi hai người trở về phải vòng
qua một đoạn đường nhỏ, Lỗ Đại lo lắng, phái một đội thân binh đi theo,
khi xuống triền núi, gặp một lão binh đang truyền lệnh.

“Truyền lệnh —— toàn quân nghỉ ngơi hồi phục một ngày, ngày mai sẽ
diễn luyện trong núi, hôm nay chuẩn bị trước, ở trong doanh trướng đợi
lệnh, kẻ nào tự mình đi lại, dùng quân quy xử trí!”

Trên tay quan truyền lệnh cầm lệnh kỳ, sau khi truyền lệnh xong thì
phi người trên nóc doanh trướng bay đi, chùm tua hồng trên đỉnh doanh
trước dưới chân người kia như hồng hoa tách ra, người lướt qua, mành
trướng không động, nhẹ như mây, vượt qua trăm bước.

Mộ Thanh hơi kinh ngạc, khinh công thật là lợi hại! Giọng nói còn rất quen thuộc!

“Khó trách đêm qua khi chúng ta đến bên hồ, lá cờ đã được cắm, thì ra quan truyền lệnh trong quân có khinh công bực này!” Hàn Kỳ Sơ khen.
Truyền lệnh trong quân vốn nên cưỡi ngựa, nhưng trong núi rừng sâu rậm
rạp, nhiều chỗ không có đường, ngựa khó đi, dùng khinh công để truyền
lệnh quả thật là biết tận dụng, trong quân Tây Bắc quả nhiên vô số nhân
tài.

Giọng nói Hàn Kỳ Sơ đánh gãy suy nghĩ của Mộ Thanh, còn muốn nhìn kỹ
thì quan truyền lệnh kia đã đi xa, đành phải đặt chuyện này sang một
bên, trở về lều trại.

Khi trở lại trại, ngoại trừ trạm gác, bên ngoài không có người đi lại.

Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ trong vào trướng, thấy Chương Đồng đang
khoanh chân ngồi trên chiếu, trong tay cầm đao nhỏ vót nhánh cây, nghe
thấy tiếng người tiến vào, đầu không nâng, nhưng động tác vẫn dừng một
chút.

Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử thấy hai người trở về thì vui mừng, không đợi bọn họ ngồi xuống đã đến vây quanh.

“Mau nói xem! Cố lão tướng quân có bộ dạng như thế nào?”

“Nghe đồn lão tướng quân uy phong lẫm liệt, thân cao tám thước, tuổi
ngoài sáu mươi mà vẫn còn có thể ăn tám chén cơm! Là thật sao?”

“Đêm qua Chu huynh một trận chiến thành danh, lại phá án lão luyện,
lão tướng quân giữ các ngươi lại một đêm, có phải thưởng cơm tối? Ăn gì? Có thịt không? Có cùng lão tướng quân ngồi chung mâm không? Có thấy
trường đao được Tiên Hoàng ban thưởng hay không?”

Lưu Hắc Tử bình thường ngại ngùng, hôm nay lại nói thật nhiều. Thiếu
niên mười lăm tuổi, đen đen gầy guộc, hỏi đến Cố Càn thì đôi mắt lại
sáng như sao, khuôn mặt vì hưng phấn mà ửng hồng, mong ngóng nhìn Hàn Kỳ Sơ cùng Mộ Thanh.

Mộ Thanh xoay người, yên lặng đi về phía chiếu của mình. Cố Càn với
nàng chỉ là một lão ngoan đồng kiêu ngạo hung hăng, nàng không có thói
quen nói dối, nhưng cũng không muốn phá hỏng kính ngưỡng của Lưu Hắc Tử, đành phải lựa chọn im lặng, đem việc khó giao cho Hàn Kỳ Sơ.

Hiển nhiên, Hàn Kỳ Sơ không cho đây là việc khó, hắn nhẹ nhàng đem
chuyện Cố Càn phóng đao tối hôm qua kể lại: “Lão tướng quân tuổi đã
ngoài sáu mươi, nhưng lực cánh tay kinh người…”

Miệng lưỡi văn nhân, quả thực khéo léo.

Mộ Thanh khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ lại chuyển đến vụ án. Một
lát sau, cảm giác có người đang nhìn nàng, cho nên quay đầu nhìn lại,
đối diện với ánh mắt Chương Đồng. Chương Đồng lại lập tức cúi đầu tiếp
tục vót nhánh cây, Mộ Thanh xoay người nằm xuống.

Ngày hôm nay, chỉ có giờ cơm mới có thể cùng nhau ra ngoài, thời điểm còn lại đều không thể ra khỏi trướng, ngay cả ra ngoài đi ngoài cũng
phải đến thông báo cho Mạch trưởng một tiếng.

Sau giờ cơm chiều, Mộ Thanh lại tiếp tục nằm xuống suy tư về án, khi gần đến giờ ngủ mới đứng dậy đi ra ngoài.

“Ngươi đi đâu vậy?” Giọng nói của Chương Đồng bỗng nhiên vang lên.

“Đi ngoài.” Mộ Thanh xoay người, thấy hắn đã đứng lên.

“Cùng đi.” Chương Đồng nói.

“Không cần!” Mộ Thanh cự tuyệt rõ ràng, xốc mành lập tức bước ra bên ngoài.

Nàng đi đến lều của Mạch trưởng xin phép, đêm qua chiến thắng diễn
luyện, sau đó lại khám nghiệm tử thi xử án, lão Hùng đối với nàng đã
nhìn với cặp mắt khác xưa, thấy nàng đến, sắc mặt nghiêm nghị cũng hòa
hoãn xuống đôi chút, dặn nói: “Chớ đi quá xa, ở ngay bên cạnh cánh rừng

là được rồi, xong xuôi thì nhanh chóng trở về. Ngày mai toàn quân diễn
luyện, lão tử chờ xem biểu hiện của ngươi!”

Mộ Thanh đáp lời, vén màn đi về phía cánh rừng. Vừa tới bìa rừng, thì nghe thấy có tiếng bước chân vang lên phía sau, xoay người bắt gặp
Chương Đồng đang tiến lại đây, sắc mặt có chút âm trầm.

Mộ Thanh cũng lạnh mặt, “Ngươi có ham mê đoạn tụ hay sao? Muốn xem nam nhân đi ngoài?”

Sắc mặt Chương Đồng càng đen, “Ai muốn nhìn ngươi! Ta chỉ muốn hỏi,
vì sao hôm nay không phạt chúng ta? Có phải trong quân lại xảy ra chuyện hay không?”

Tối hôm qua Lỗ Đại nói hôm nay bọn họ phải thao luyện trước toàn
quân, nhưng sáng nay trong quân lại truyền lệnh toàn quân nghỉ ngơi, ở
trong doanh trướng đợi lệnh, còn không thể một mình đi lại, cũng không
có ai đến truyền bọn họ thao luyện. Bầu không khí nghiêm túc đến ngột
ngạt này khiến Chương Đồng mơ hồ có cảm giác khác thường.

“Cố lão tướng quân hạ quân lệnh, Lỗ tướng quân không có quyền sửa
đổi, ta càng không có quyền hỏi đến. Yên tâm đi, ta cảm thấy việc phạt
thao luyện của các ngươi không tránh được đâu, chỉ là hôm nay toàn quân
được nghỉ ngơi hồi phục, ở trong trướng không ra ngoài, các ngươi có
thao luyện cũng không có ai xem, như thế làm sao mất mặt được.” Mộ Thanh nói.

“Ngươi!” Chương Đồng giận dữ, ánh mắt sắc như ánh kiếm liếc nàng chốc lát, sau đó đi nhanh vào trong rừng. Lúc sau, hắn đi ra, lại vội vàng
trở về trong trướng.

Mộ Thanh thấy hắn đi xa, lúc này mới xoay người đi vào trong rừng.

Có người tiến đến, tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu vang tạm nghỉ, chỉ
còn tiếng bước chân. Mộ Thanh vào rừng, đèn đuốc ở doanh trướng dần dần
cách xa nàng, nàng vẫn bước không ngừng về phía trước. Bóng đêm dần dần
cắn nuốt ánh đuốc, chỉ còn ánh trăng loang lổ chiếu qua một vài khe hở
trên tán lá.

Mộ Thanh dừng lại khi đã vào sâu trong rừng, bốn phía cây lớn cỏ dầy, dễ dàng ẩn giấu. Nàng đi thêm vài bước, tránh đến chỗ tán cây dầy che
kín ánh trăng, đen không thấy vật lúc này mới xoay người đưa lưng về
phía quân doanh, mặt hướng vào trong rừng, tránh sau bụi cỏ, nhìn chằm
chằm nơi đen tối kia, duỗi tay mò tới vạt áo.

Vạt áo sắp được cởi ra, tiếng ếch phía sau lại đột nhiên dừng lại, tiếng cỏ vang giống như theo gió đưa tới.

Tiếng chân người.

Mộ Thanh thu tay, quay người trở lại, phía sau có nhiều thêm một bóng người!

Người nọ đứng ngược ánh trăng, ngón tay Mộ Thanh mò đến thanh đao trong người, lại nghe hắn cười, “Ha ha.”

Tiếng cười này ở trong rừng khuya tất nhiên sẽ không mang lại cảm giác tốt đẹp, nhưng động tác của Mộ Thanh đột nhiên ngừng.

Tiếng cười rất quen thuộc!

Nàng nhìn chằm chằm người nọ, người nọ càng lúc càng tới gần, cố ý
nghiêng người, để ánh trăng chiếu lên mặt, giúp nàng nhìn rõ ràng. Nam
tử kia mặt ngọc mắt phượng, hàng lông mày hẹp dài hơi nhíu, bộ quân phục cấp thấp mà hắn mặc lại tràn đầy ý vị phong hoa tuyết nguyệt.

Mộ Thanh cau mày, “Ngụy Trác Chi?”

“Đúng là tại hạ.” Ngụy Trác Chi cười nói, nhìn thẳng vào nàng, “Chu huynh không ngờ phải không?”

“Đúng là bất ngờ.” Đao trong tay nhét trở lại, Mộ Thanh lạnh lùng hỏi, “Vì sao lại theo ta vào rừng?”

Ngụy Trác Chi nghe vậy ho nhẹ một tiếng, “À, chào hỏi.”

Thật ra hắn là biết trong quân xảy ra chuyện, mà nàng lại liên lụy
vào, cho nên định tối nay tới nhắc nhở nàng cẩn thận, kết quả thấy nàng
đi vào trong rừng sâu, lo lắng mới theo đến. Sau đó thấy nàng giống như
thật sự muốn đi ngoài, hắn tiến không được lui cũng không xong, đành
phải cố ý gây ra tiếng động.

Mộ Thanh không ngốc, tự nhiên hiểu hết trong lòng. Lấy khinh công của Ngụy Trác Chi, một đường đi theo nàng đều không hề hay biết, nếu như
không muốn nàng biết, sẽ không cần phát ra âm thanh để nàng cảnh giác?

“Sáng nay người truyền lệnh là ngươi?” Mặc dù là hỏi, nhưng trong
lòng đã khẳng định. Người nọ khinh công rất cao, giọng nói lại quen
thuộc, không phải hắn còn có thể là ai?

“Đúng là tại hạ. Lần này tân quân đi Tây Bắc, chiến sự ở biên ải khẩn cấp, cần gấp dược liệu, nhà tại hạ là thương nhân, cho nên hiến chút
dược đưa đến tiền tuyến, tiện đường vào trong quân gây dựng chút tiền
đồ.” Ngụy Trác Chi cười nói.

“Ồ, tiền đồ.” Mộ Thanh lãnh đạm liếc mắt nhìn bộ quan phục cấp thấp
trên người hắn, nhíu mày, “Quan truyền lệnh cũng có tiền đồ?”

Lời này của hắn không thể tin, hắn cùng với Bộ Tích Hoan qua lại thân mật, lại muốn gia nhập Tây Bắc quân của Nguyên gia gây dựng tiền đồ?
Nếu hắn muốn gia nhập giới sĩ tộc, đi theo Bộ Tích Hoan, ngày sau phong
hầu bái tướng cũng không phải không có khả năng, lại muốn đến Tây Bắc
quân làm một quan truyền lệnh nho nhỏ?

Nếu nói Bộ Tích Hoan phái hắn đến làm cơ sở ngầm còn có thể tin được!

“Khụ!” Ngụy Trác Chi ho khan, cười cười, “Vẫn có thể thăng tiến, có thể thăng tiến…”

“Thăng làm thám báo sao?” Mộ Thanh hỏi.

Thám báo, giống như binh lính trinh sát, chiến thời phụ trách dò
đường phía trước, trinh sát tình hình địch, cần chạy trốn nhanh, báo tin nhanh. Chạy không nhanh nhỡ bị quân địch phát hiện sẽ bị đánh chết, báo tin chậm trễ sẽ bị xử theo quân pháp.

Ngụy Trác Chi không nói gì cười khổ, hỏi: “Ta ở trong mắt Chu huynh, chẳng lẽ chỉ có khả năng làm chân chạy vặt như thế?”

“Nếu không thì sao? Nghe nói võ nghệ của ngươi bình thường.”

Phụt!

Ngụy Trác Chi như bị một mũi tên bắn trúng, ôm ngực lui ra xa, ánh
mắt u oán, “Chu huynh, ngươi… thật là cao thủ giết người vô hình.”

Hắn dám cam đoan, cô nương này đang trả thù tội lúc nãy làm nàng kinh sợ của hắn. Tính tình này thật sự khiến hắn không nhịn được mà phải lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm, “Các ngươi thật sự là giống người một nhà, khả năng tức chết người khác đúng là lợi hại.”

“Ai là người một nhà với hắn?” Mộ Thanh mặt trầm xuống.

“Ồ? Tại hạ có nói là ai chăng?” Ngụy Trác Chi nhíu mày, cười.


Mộ Thanh giật mình, Ngụy Trác Chi cười một tiếng dài, từ khi quen
biết nàng đến nay, hắn luôn luôn là người chịu thiệt, cuối cùng đêm nay
cũng có một lần hòa nhau.

“Nói một đằng làm một nẻo, rất muốn còn cự tuyệt, nữ tử thiên hạ đều
có điểm chung này.” Ngụy Trác Chi cười cười, ý cười nhợt nhạt, không
biết vì sao lại có một chút bi thương, ngay cả giọng nói cũng mỏng như
gió, “Ta còn tưởng rằng cô nương sẽ là người ngoại lệ.”

Mộ Thanh giương mắt, ánh mắt lạnh lùng, xoay người đi ra khỏi rừng.

Ngụy Trác Chi khẽ giật mình, giương mắt nhìn về nơi xa, thấy
gió phất qua mái tóc cột lên của thiếu niên, tấm lưng kia thẳng thắn
kiên nghị.

Nghe nàng nói: “Nếu như ta có tâm, tuyệt không nói một đằng làm một nẻo.”

Phía sau chỉ nghe thấy tiếng gió, cho đến tận khi Mộ Thanh sắp sửa đi xa, mới nghe Ngụy Trác Chi nói: “Chuyện đêm qua cùng sáng nay, Chu
huynh phải cẩn thận.”

Bước chân Mộ Thanh đột nhiên ngừng một chút, xoay người, “Ngươi biết?”

Việc này nghiêm lệnh cấm, Ngụy Trác Chi lại biết! Làm sao hắn biết? Nếu như hắn biết, còn ai khác biết nữa hay không?

“Cơ sở ngầm trong quân phức tạp, không chỉ có người của chúng ta, còn có cơ sở của rất nhiều thế gia vọng tộc trong triều, cho dù có gian tế
của địch cũng không phải điều quá đáng kinh ngạc. Chu huynh giỏi sát
ngôn quan sắc, nhưng nếu không cần thiết vẫn chớ để lộ bản lĩnh thì tốt
hơn. Trong quân thế lực âm thầm như nước đục, nếu Chu huynh không thể
đứng vững trong quân, phải nhớ an toàn mới là quan trọng nhất.” Ngụy
Trác Chi đứng ở xa xa, giọng nói nghiêm túc lạ thường, ý đùa ngày thường hoàn toàn biến mất.

Mộ Thanh nhìn Ngụy Trác Chi trong chốc lát, “Ngươi cho là trong thiên hạ có mấy người tiến bộ giống hắn?”

Nàng tham gia quân đội là để mưu quyền, chiến công với nàng mà nói là hàng đầu. Nếu như không có người mắt sáng, lời nói của nàng chỉ khiến
cản trở việc thăng tiến, chuyện này trong lòng nàng đã sớm nắm chắc.

Nhưng khi nàng xoay người rời đi vẫn nói: “Ta đã biết, đa tạ.”

*

Mộ Thanh đổi nơi đi ngoài, sau đó trở về doanh trướng.

Một đêm vô sự, ngày tiếp theo, khi Mộ Thanh ra bên ngoài trướng rửa
mặt bắt gặp các tân binh đều mang vẻ mặt hưng phấn, thấy nàng bước ra,
đám binh lính đêm đó do nàng chỉ huy đều quay ra chào hỏi với nàng. Mộ
Thanh gật đầu đáp lại. Hành quân hơn một tháng, thao luyện vốn buồn tẻ
chán nản, đám tân binh đều nóng lòng muốn thể hiện bản lĩnh. Đêm trước
nàng lãnh binh chiến thắng diễn luyện, sự việc truyền đi rộng rãi, toàn
quân càng thêm sục sôi ý chí chiến đấu.

Tất cả thoạt nhìn đều ở trên quỹ đạo dự định, trước khi tập hợp, bên ngoài doanh trướng bỗng nhiên có người đến.

Mộ Thanh đứng từ xa nhìn thấy là đội thân binh của Lỗ Đại, trong lòng lập tức trầm xuống.

“Phụng lệnh Lỗ tướng quân, Chu Nhị Đản, Hàn Kỳ Sơ, đi đến đại trướng nghe lệnh!”

Quân lệnh truyền xuống, Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ tất nhiên không thể
không theo, khi hai người rời đi, thần sắc của đám tân binh có chút bất
an, Chương Đồng từ trong trướng đi ra, ánh mắt như kiếm, nói: “Nhìn cái
gì? Thắng diễn luyện, đại trướng truyền lệnh, nhất định là thăng chức.”

Sắc mặt của đám tân binh thoáng chốc chuyển từ bất an thành vui mừng, Mộ Thanh quay đầu nhìn Chương Đồng một cái, theo đội thân binh rời đi.

Trên đường, qua lời của nhóm thân binh Mộ Thanh biết được, đêm qua, xảy ra vụ án thứ ba!

Lần này, không may mắn như lần trước, phát hiện ra thi thể là một nhóm Hỏa Đầu binh, người chết cũng là một Hỏa Đầu binh.

Mặc dù trong quân giới nghiêm, nhưng Hỏa Đầu binh vẫn phải nhóm lửa,
trời chưa sáng phải đến bờ sông múc nước. Một gã Hỏa Đầu binh đi múc
nước, nhưng đi mãi không trở về, những người khác chờ lâu thì nóng nảy
đi tìm, ở bờ sông không tìm thấy người, xa xa chỉ trông thấy trên tảng
đá bên sông có dấu vết loang lổ, lấy cây đuốc chiếu vào thì kinh sợ thấy toàn là máu.

Cách bờ sông không xa là một cánh rừng, đám Hỏa Đầu binh thấy trên
mặt đất có dấu vết kéo lê, cho nên lần theo vào trong rừng, kết quả phát hiện ra xác chết thứ ba bị treo ở trên cây. Bọn họ hoảng sợ vội vàng
chạy về doanh trướng, một đường vừa chạy vừa hô gọi người, sau đó cả
doanh trại đều bị kinh động.

Khi nhóm thân binh phụng mệnh đưa Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ đến, Lỗ Đại đã chạy đi trấn an lòng quân.

Lúc này án mạng xảy ra cách doanh trướng của Mộ Thanh rất xa, chừng
hơn mười dặm, một đường vội vàng đến, khi ra ngoài cánh rừng cũng không
thấy tình hình náo loạn, xem ra lòng quân tạm thời đã được trấn an, chỉ
không biết Lỗ Đại dùng biện pháp gì.

Mộ Thanh cũng không quá quan tâm chuyện này, việc nàng phải làm là khám nghiệm tử thi.

Thủ pháp vẫn giống như hai vụ án trước, điểm khác duy nhất là lần này nạn nhân bị giết ở bờ sông.

Hai ngày nay sắc mặt của Lỗ Đại luôn không tốt, lúc này càng thêm tối đen, nói: “Lão tử nói với đám lính kia là Tây Bắc quân chúng ta thường
xuyên diệt cướp, đám Mã bang trong địa phận Tây Bắc hận chúng ta đến tận xương, cho nên đến tận núi Thanh Châu này tàn sát tân binh. Lão tử đã
đáp ứng với bọn họ hủy bỏ diễn luyện, chuyển thành thực chiến, vào núi
bắt cướp, đạo tặc bắt được sẽ phải tế máu trước mặt toàn quân. Đám binh
này bị lão tử nói đến kích động, tạm thời quên đi sợ hãi, không xuất
hiện đào binh. Có điều mọi chuyện sợ là không che lấp được mãi, truyền
đến doanh trướng bên kia của ngươi, trăm tân binh hôm trước không biết
có thể bị khủng hoảng hay không, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết! Nếu hôm nay khám núi không có kết quả, lại tiếp tục có người chết, quân tâm chắc chắn khó khống chế.”

Hắn cùng Cố lão đầu đã thương lượng hai biện pháp, thứ nhất là sai
người cầm lệnh bài của đại tướng quân đi đến phủ Thanh Châu, bắt một đám tử tù đến đây để toàn quân trút giận. Nhưng nếu làm như thế, phải cam
đoan không có vụ án nào tiếp theo, nếu không để quân binh biết là giặc
cướp giả, chắc chắn sẽ tức giận. Thứ hai là toàn quân lập tức xuất phát, nhanh chóng ra khỏi Thanh Châu, bỏ rơi con sói người Hồ kia. Nhưng núi
Thanh Châu kéo dài trăm dặm, năm vạn đại quân hành quân một ngày căn bản là không thể ra khỏi địa giới Thanh Châu được, con sói kia nếu có sát
tâm, dọc đường ẩn núp đi theo đại quân, vẫn có thể giết người.

Thương lượng đến thương lượng đi đều không có biện pháp nào thích
hợp, trong lòng hắn khó chịu, nhưng thật sự không có biện pháp.

“Tướng quân không cần nóng vội.” Mộ Thanh ở bên cạnh xác chết từ từ
đứng lên, trong con ngươi đã có chút ánh sáng, “Trên đời không có vụ án
nào che giấu hoàn mỹ, cẩn thận nghiên cứu chắc chắn có sơ hở. Ta nghĩ,
chúng ta có biện pháp nhìn thấy vị hung thủ này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.