Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 56: Người bị hại kế tiếp


Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 56: Người bị hại kế tiếp

Hung thủ không phải nằm trong đám tân binh đêm nay tham gia diễn tập.

Người chết là binh lính của Chương Đồng, người này bị giết trên đường kết thúc diễn luyện trở về.

Khi Chương Đồng đi từ đường mòn ruột dê đến bên hồ dẫn theo hai mươi
hai người, khi đó người vẫn chưa bị sát hại. Sau khi diễn luyện kết
thúc, binh lính của Mộ Thanh hân hoan hưng phấn, trở về doanh trại rõ
ràng có đường lớn nhưng bọn họ cố tình chọn đường mòn ruột dê này, bọn
họ muốn áp giải người của Chương Đồng một lần nữa đi con đường này, để
cho Chương Đồng lĩnh hội sỉ nhục sâu sắc. Cho nên, người bị giết ở trên
đường về quân doanh.

Hung thủ xuất hiện từ khu rừng đối diện, trên sườn cỏ bên này chỉ thấy
dấu vết đi lên mà không thấy dấu vết đi xuống, cho nên không có khả năng có tân binh nào đó lén lút ở lại phía sau cánh rừng chờ người đi lạc
thì ra tay sát hại, bởi vì mặc dù hắn to gan không sợ bị người khác phát hiện ra sự biến mất của hắn trong đội ngũ, cũng không thể nào biết được chắc chắn có người đi lạc đội hay không.

Hàn Kỳ Sơ có chút giật mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy thiếu niên
này cười, quen biết hơn tháng, thiếu niên này luôn xa cách với người
khác, ít nói, ít lộ cảm xúc. Tối nay nở nụ cười, chỉ vì hung thủ không
phải đồng bào.

“Nhân phẩm của Chu huynh, tại hạ khâm phục.” Hàn Kỳ Sơ ôn hòa cười,
hắn lớn tuổi hơn Mộ Thanh, vẫn gọi nàng là Chu tiểu đệ, đây là lần đầu
tiên gọi nàng là Chu huynh.

Nụ cười của Mộ Thanh nhạt chút, xoay người lại, “Đi thôi, trở về.”

Hàn Kỳ Sơ gật đầu, trước khi xoay người lại đưa mắt liếc nhìn khu
rừng đối diện, rừng sâu rậm rạp, ánh trăng mờ ảo không rõ điểm cuối,
hình như có một đôi mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm, khiến cho sau lưng
người ta sợ hãi.

Hung thủ không phải đồng đội, càng làm người ta sợ hãi.

Kỷ luật đối với tân quân nghiêm minh, sau khi hạ trại bất luận kẻ nào cũng không được tự mình đi lại, muốn tránh khỏi những người trong doanh trướng và binh lính canh gác lén lút ra ngoài giết người là rất khó
khăn. Hơn nữa thời gian bọn họ bị phạt diễn luyện là giờ cơm chiều, sau
giờ cơm chiều sẽ có thời gian nghỉ ngơi, các tân binh sẽ vây quanh lửa
trại ngồi nói chuyện phiếm hoặc vào trong lều nghỉ tạm. Lúc này, bên
ngoài doanh trướng chỗ nào cũng có người, muốn rời đi mà không thu hút
sự chú ý của người khác là không có khả năng. Còn nữa, cho dù có biện
pháp chuồn ra ngoài, làm sao biết được khi bọn họ trở về sẽ đi đường mòn ruột dê này?

Cho nên, hung thủ không nằm ở đám tân quân đêm nay tham gia diễn tập, mà cũng không nằm ở người trong quân doanh.

Núi Thanh Châu này, ngoại trừ năm vạn tân quân hành quân đến Tây Bắc, còn có người khác!

Nhưng hung thủ lẻ loi một mình, dựa vào cái gì mà dám giết tân quân Tây Bắc?

“Không nên dùng tư duy của người bình thường để suy đoán kẻ mang tâm
lý biến thái.” Mộ Thanh xuống triền núi, thấy Hàn Kỳ Sơ còn đang đứng
trước dốc nhìn núi rừng đối diện, nhân tiện nói, “Tâm lý của hung thủ,
phải sau khi khám nghiệm tử thi mới có thể biết được.”

Hàn Kỳ Sơ quay đầu, thấy thiếu niên xoay người rời đi.

“Trở về, khám nghiệm tử thi.”

*

Khi Mộ Thanh trở về, Chương Đồng không còn ở đó, hiển nhiên là đã trở về doanh báo tin.

Đám tân binh còn lại thành thành thật thật đứng ngoài vòng tròn, không có người rời đi, cũng không có người bước vào trong vòng.

Tối nay Mộ Thanh một trận thành danh, đám thủ hạ đã chịu phục nàng,
binh lính của Chương Đồng cũng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Chỉ một
trận chiến, vô hình trung nàng đã xây dựng được uy nghiêm trong lòng mọi người, diễn luyện chấm dứt, nàng không còn là đội trưởng nữa, không có
quyền ra lệnh cho bất luận kẻ nào ở đây, nhưng mọi người theo bản năng
vẫn phục tùng nàng. Thấy nàng cùng Hàn Kỳ Sơ trở về, đám tân binh không
tự giác mà đứng thẳng, trong ánh mắt có vẻ khẩn trương.

Mộ Thanh lập tức vào trong vòng tròn kia, trước phần lớn những ánh
mắt khẩn trương, đi thẳng đến bên thi thể, ngẩng đầu, nhìn lên.

Các tân binh hít vào từng trận khí lạnh, bọn họ chưa lên chiến trường chưa nhìn thấy xác chết tanh máu, chung quy vẫn chỉ là dân chúng bình
thường được huấn luyện một thời gian, bọn họ đứng từ xa nhìn xác chết
vẫn thấy khiếp người, nàng lại dám đi đến gần như vậy, là muốn nhìn xem
trong bụng kia còn thứ gì hay không sao? Có người không tự giác quét mắt nhìn bãi máu cùng nội tạng trên mặt đất, lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Mộ Thanh đứng tại chỗ nhìn một lát, im lặng không tiếng động vòng ra
phía sau cây, lại ngẩng đầu lên nhìn, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Một lát sau nàng quay lại, khom người nhìn bãi máu đen cùng nội tạng
trên mặt đất, lại quay đầu nhìn vết máu lớn trên trảng cỏ cách đó không
xa, sau đó đứng dậy nhìn về phía ngoài cánh rừng.

Chờ.

Đợi chừng hai khắc, Lỗ Đại dẫn theo thân binh tới, Chương Đồng ở phía trước dẫn đường, lão Hùng đi theo phía sau Lỗ Đại, ánh trăng chiếu tán
cây in lên khuôn mặt mấy người, đều tăm tối âm u.

Ngoại trừ Chương Đồng, người tới đều là lão quân Tây Bắc, giết địch
vô số, nhìn thấy thi thể đầy máu treo ở trên cây trong rừng vẫn không lộ vẻ sợ hãi, chỉ có sắc mặt càng thêm trầm, trong ánh mắt chứa sự tức
giận cùng vài phần cổ quái. Cổ quái là thi thể đầy máu treo ở trên cây,
thiếu niên đứng ở một bên, vẻ mặt kia ngay cả tức giận cũng không có,
chỉ thấy lạnh lùng, bình tĩnh khiến người ta e sợ.

“Dừng lại, đừng đi về phía trước.” Mộ Thanh mở miệng.

Đám người Lỗ Đại lúc này đã ở trong vòng tròn, Mộ Thanh không ngăn
cản bọn họ tiến vào trong vòng, chỉ hô ngừng đúng lúc, mấy người dừng
lại trước một bãi máu, chỉ cần đi thêm một bước sẽ đạp phải.

“Dưới chân các ngươi là nơi người chết bị mổ bụng sau khi bị giết chết.” Mộ Thanh nói.

Đám người Lỗ Đại cúi đầu, máu trải trên cỏ, đêm dài trăng tĩnh, ánh
trăng chiếu không rõ màu máu tươi vốn có, chỉ thấy rơi trên bùn đất biến thành màu đen, tưởng tượng thấy dưới chân đứng là nơi từng đặt một
người để mổ bụng, dù là đám người Lỗ Đại chinh chiến trên sa trường giết địch vô số, cũng cảm thấy có luồng khí lạnh nhè nhẹ chui từ dưới chân
lên.

“Nếu mọi người đã đến, vậy bắt đầu khám nghiệm tử thi đi, tìm hai
người đưa xác chết xuống.” Mộ Thanh nhìn thân binh phía sau Lỗ Đại, hai
thân binh vẫn không động, sắc mặt cổ quái.

“Khám nghiệm tử thi?” Lỗ Đại nhíu mày, sắc mặt cũng cổ quái, “Khám
nghiệm tử thi là chuyện của ngỗ tác, tiểu tử ngươi có khả năng sao?”

“Nghề chính.” Mộ Thanh nói.

Mọi người trong rừng đều ngây người!

Sau sự tĩnh mịch đáng kể là sự kinh ngạc nho nhỏ, dần dần có hiện tượng vỡ tổ.

“Nghề chính? Ngỗ… Ngỗ tác?” Lưu Hắc Tử có chút lắp bắp, tối nay,

tiểu tử này dẫn dắt bọn họ chiến thắng diễn luyện, mọi người đều nghĩ
hắn cũng giống như Chương Đồng, rất có thể là hậu duệ của võ tướng, nếu
không thì cũng đọc qua binh thư. Thế nào sự thật lại kém xa tưởng tượng
như vậy!

Thạch Đại Hải nhức đầu, “Khó trách khi hỏi tiểu tử này ở nhà làm gì, hắn không nói với chúng ta.”

Ngỗ tác là tiện tịch, ngay cả thứ dân làm ruộng đánh cá như bọn họ
địa vị vẫn cao hơn, bọn họ thì không có ý gì, nhưng tính tình như Chương Đồng, không phải chịu sỉ nhục càng thêm trầm trọng?

“Mẹ ơi! Đêm nay chúng ta bại bởi một ngỗ tác?” Phía sau, biểu tình của một đám bại binh thật đặc sắc.

Biểu tình đặc sắc nhất có lẽ là Chương Đồng, hắn đường đường là con
cháu của võ tướng, tối nay lại bại bởi một ngỗ tác? Hai mươi năm khổ đọc binh thư, bảo hắn làm sao mà chịu nổi!

Mộ Thanh thấy không có người hành động, thì tự mình đi đến sau cây,
quay sang nói với Hàn Kỳ Sơ: “Giúp một tay, đem người thả xuống dưới.”

Hàn Kỳ Sơ cười khổ, hắn là người duy nhất không mang thần sắc khiếp
sợ, hiển nhiên là khi đi theo nàng lên trên sườn núi, trong lòng đã đoán được vài phần.

Thấy hai người đi ra phía sau cây, Lỗ Đại mới tỉnh hồn lại, liếc mắt
nhìn hai thân binh phía sau, lúc này hai gã thân binh mới vội vàng chạy
đi hỗ trợ. Xác chết được buông xuống, đặt xuống bãi đất trống, ánh trăng chiếu lên, lồng ngực tối om cùng khoang bụng trống không như đang kêu
gào thảm thiết với người nhìn.

Mộ Thanh ngồi xổm xuống đem dây thừng trên ở xác chết cởi ra, phía sau truyền đến tiếng hít thở khó nhọc.

Chỉ thấy máu thịt trên cổ lẫn lộn, Mộ Thanh nhẹ nhàng đặt đầu người
xuống, đầu kia lập tức vặn sang một bên, cái cổ hầu như đã bị cắt đứt,
chỉ còn lớp da thịt sau gáy!

Tơ máu trong mắt Chương Đồng như lưới, tay nắm thành quyền, đây là
lỗi của hắn, nếu không phải hắn thua mất hết thần trí, trên đường không
chú ý đến binh lính của mình, người sẽ không chết thảm như vậy.

Lỗ Đại quay đầu nhìn đám tân binh đang đứng bên ngoài vòng tròn, bộ
râu quai nón càng khiến khuôn mặt thêm thô lỗ âm trầm, gió núi quét qua, có chút dữ tợn, “Nếu để lão tử biết là kẻ nào gây ra, lão tử chắc chắn
sẽ làm thịt hắn!”

Các tân binh kinh sợ, đang muốn biện giải, lại thấy Mộ Thanh cúi đầu
nhìn xác chết, đầu không nâng, chỉ nói: “Hung thủ không phải người trong chúng ta, việc này lát nữa nói sau.”

Lỗ Đại nghe vậy cúi đầu nhìn nàng, đám tân binh đưa mắt nhìn nhau,
mới vừa rồi còn nói trong bọn họ ai rời đi sẽ bị coi là nghi phạm, sao
chỉ đi ra ngoài một lúc trở về, bọn họ đã thoát khỏi hiềm nghi rồi?

Tuy nhiều không hiểu, nhưng thoát khỏi hiềm nghi, mọi người đều cảm thấy may mắn.

Chỉ là còn chưa kịp thở dãn ra, mọi người đã lại hít vào một ngụm khí lạnh, ở bên này, Mộ Thanh vươn tay ra, đưa tay vào trong khoang ngực
nạn nhân!

Ánh trăng chiếu trên ngón tay thiếu niên, màu sắc bạch ngọc khiến
người ta cảm thấy lạnh lẽo, nàng sờ sờ bên trong một lát, nói: “Rìa vết
thương ở gáy không bằng phẳng, là do dây thừng gây nên. Chỗ xương gãy
cũng không bằng phẳng, giống như bị đao chém, nhưng không phải…”

Nàng thu tay từ trong lồng ngực lại, thuận thế đưa tay đến vùng vết
thương bị banh rộng chỗ bụng, lật qua lật lại, “Vết thương vùng bụng
bằng phẳng bóng loáng, mở ra theo hình con thoi, khép lại theo đường
thẳng, da dẻ chung quanh miệng vết thương không có dấu hiệu bị bóc lột,
điển hình của vết thương do cắt, hung khí là đao! Nhưng cạnh vết thương
không đủ bén nhọn, miệng vết thương lớn, điểm đầu của vết thương lại
nhỏ, là vết thương bị xé rách. Người chết bị một đao mổ từ ngực xuống
bụng, sau đó dùng tay không banh rộng bụng ra.”

Dùng, dùng tay không?

“Dây thừng có thể chứng minh điểm này.” Mộ Thanh cầm lên một đầu dây
thừng, nương theo ánh trăng chỉ cho đám người Lỗ Đại xem vết máu loang
lổ, “Hung thủ dùng tay mở bụng người ra sau đó mới dùng dây thừng thắt
cổ nạn nhân, treo lên trên cây, cho nên trên dây thừng mới có dấu vết
tay nắm máu.”

Mộ Thanh đem dây thừng mở ra, chỉ thấy trên dây thừng một mặt có bốn
đoạn vến máu, một mặt chỉ có một vùng. Nhìn qua không thể biết được là
ngón tay lưu lại, đến khi nàng đưa tay ra nắm lấy sợi dây thừng, mọi
người mới kinh sợ, chỉ thấy bốn ngón tay của Mộ Thanh nắm lấy dây thừng, bốn vết máu kia trùng khớp với bốn ngón tay, mà ngón cái của nàng đang
đặt bên trên vết máu được tách riêng!

Đây quả thật là dấu vết do một bàn dính máu để lại! Chỗ khác duy nhất chỉ là tay của hung thủ lớn hơn tay nàng.

“Vết máu tương tự như thế này còn có ở vài chỗ khác, còn có mấy chỗ
vết máu bị chà sát, là do khi hung thủ đem xác chết treo trên cây dùng
sức kéo gây ra.” Mộ Thanh dứt lời đem dây thừng thả xuống đất, đứng dậy. Xác chết này thật ra rất dễ để khám nghiệm, so với với những vụ án giết người rồi ngụy trang đơn giản hơn rất nhiều, bởi vì thủ đoạn của hung
thủ đơn giản, tàn nhẫn, tất cả đều hiện ra ở trên xác chết, thể hiện hắn tôn trọng bạo lực nguyên thủy như thế nào, chi tiết với hắn mà nói là
quá mức ủy mị, hắn khinh thường, bởi vậy nàng cũng không cần gắng sức
tìm tòi, bởi vì căn bản là không có.

“Lỗ tướng quân theo ta đi lên triền núi, tình tiết vụ án sẽ rõ ràng.” Mộ Thanh dứt lời, lập tức ra khỏi cánh rừng.

Đám người Lỗ Đại, lão Hùng, Chương Đồng theo ở phía sau, đám tân binh bị buộc ở ngoài vòng tròn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều kéo nhau
theo lên triền núi.

*

Trên sườn núi, trăm người chen chúc trên đường mòn ruột dê, Mộ Thanh đứng ở phía trước, bắt đầu nói lại tình tiết vụ án.

“Đầu tiên, ta muốn nói, người chết không phải binh đào ngũ, cũng
không phải lạc đường, hoặc là bởi vì thua trận mà không có mặt mũi trở
về. Hắn chỉ là bị rớt lại phía sau đội, bởi vì lúc ấy hắn ở nơi này đi
tiểu.” Mộ Thanh chỉ chỉ cỏ ven đường.

“Làm sao ngươi biết hắn ở nơi này đi tiểu?” Chương Đồng hỏi, đám cỏ kia hắn nhìn không ra có khá biệt.

Mộ Thanh quay đầu nói với Hàn Kỳ Sơ: “Ngươi có thể cho hắn nhìn xem.”

Hàn Kỳ Sơ lập tức cười khổ, nhớ lại nhánh cây dính bùn đất ẩm ướt đưa đến trước mặt mình, khuyên Chương Đồng: “Chương huynh vẫn nên tự mình
xem đi, đất ở chỗ kia… Khụ, ẩm ướt.”

Văn nhân đúng là văn nhân, nói chuyện có chút uyển chuyển.

Chương Đồng đẩy Hàn Kỳ Sơ ra, lập tức đi đến ven đường ngồi xổm
xuống, duỗi tay nắm lấy đám cỏ kia, phía sau không ít người nhìn hành
động này lông mày nhảy dựng lên, biểu tình cổ quái.

Lời nói của Hàn Kỳ Sơ mặc dù uyển chuyển, nhưng chỉ cần không ngốc
đều có thể hiểu được, huống chi Chương Đồng cùng hắn là đồng hương, vô
cùng thân thuộc với nhau, sao có thể không nghe ra ý tứ của việc nói đất ẩm ướt? Thế nhưng hắn vẫn tự mình đến xem, trên lá cỏ kia không chừng
có dính nước tiểu, hắn cũng không ngại bẩn.

Mộ Thanh hơi hơi nhíu mày, gia cảnh nhà Chương Đồng sa sút, thuở nhỏ

chịu gia huấn nghiêm khắc, tuy là con cháu của võ tướng nhưng vẫn chịu
sự xem thường của giới sĩ tộc. Lòng dạ hắn cao ngạo, không muốn chịu
được sự xem thường của người khác cho nên một lòng theo quân Tây Bắc,
muốn lập công làm tướng, để cho những kẻ đã từng xem thường hắn phải hối hận, cho nên hắn nóng lòng cầu thành, thậm chí chỉ vì nàng mặc quần áo
sĩ tộc mà nàng cho rằng là kẻ không ra gì, lúc nào cũng cảm thấy không
vừa mắt, giống như nếu thắng nàng chính là chiến thắng đám sĩ tộc từng
coi thường hắn. Mặc dù sau đó biết được nàng không phải là công tử sĩ
tộc, hắn vẫn một bên khiêu khích nàng, một bên dụng tâm thao luyện,
khiêu khích nàng là vì muốn người khác chú ý, dụng tâm thao luyện là vì
muốn người khác chú ý đến hắn phát hiện ra thành tích của hắn nổi trội
xuất sắc. Người này vừa kiêu ngạo lại tự ti, kiêu ngạo chính mình một
thân võ nghệ quen đọc binh thư, lại tự ti xuất thân hàn tộc, sợ bị người khác xem thường.

Tất cả những điều này đều là suy đoán kết luận của Mộ Thanh căn cứ
vào hành vi, ngôn ngữ cùng thói quen quan sát Chương Đồng hơn một tháng
của nàng, nhưng đêm nay nàng lại thấy được một mặt khác.

Cái chết của tân binh kia khiến hắn tự trách vô cùng, một người tâm
cao khí ngạo như thế lại có thể ghé sát vào bụi cỏ dò xem bãi đất bùn ẩm ướt do nước tiểu, hành động này tất nhiên là xuất phát từ việc không
tín nhiệm nàng, nhưng cũng xuất phát từ việc tự trách bản thân hắn. Tân
binh kia hết, hắn muốn báo thù, muốn tìm ra hung thủ, không muốn có chỗ
nào sai lầm.

Mộ Thanh dần dần giãn mi tâm ra, nhìn bóng lưng người kia úp sấp trên đám cỏ, trong con ngươi lại lạnh thêm vài phần.

Một lát sau, Chương Đồng đứng dậy, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh trong chốc lát, nói: “Ngươi nói tiếp đi.”

Mộ Thanh xoay người đi đến đối diện đường mòn, chỉ vào vết cỏ đổ bên
kia sườn dốc, nói: “Hung thủ đi lên từ nơi này, cho nên người của chúng
ta có thể loại trừ.”

Lỗ Đại, lão Hùng cùng Chương Đồng phản ứng nhanh nhất, đều ghé lại
bên này quan sát, sắc mặt trầm xuống. Kinh nghiệm dò đường của lão binh
tướng lĩnh trong quân phong phú, vừa thấy đám cỏ đổ ngược kia liền biết
là có người từ dưới đi lên trên đường mòn này.

Không phải người một nhà! Sắc mặt ba người đồng thời buông lỏng, tâm
tình cũng không khác bao nhiêu so với Mộ Thanh khi nãy, nhưng biểu tình
cũng lập tức ngưng trọng lên, hiển nhiên không khác biệt lắm so với suy
nghĩ lúc đó của Hàn Kỳ Sơ.

“Kẻ nào dám giết tân binh Tây Bắc ta? Chúng ta ở trong núi có năm vạn binh lực!” Chương Đồng trầm giọng nói.

“Thật vui khi ngươi hỏi như vậy, nói lên rằng ngươi là một người bình thường, nhưng hung thủ không phải người như vậy.” Mộ Thanh hiếm khi nói câu hòa hoãn với hắn, xoay người trở lại bên đường đối diện, “Lại đây
xem đi.”

Ba người dẫn các tân binh vây lại xem, thấy trên mặt đất có vết máu, còn có dấu chân.

Mộ Thanh nói: “Hung thủ từ bên kia đi lên, sau khi tự thân tập kích
nạn nhân, chụp lấy miệng mũi hắn, một đao cắt đứt cổ họng. Sau đó kéo
người thả xuống chỗ này, đầu để về nơi này. Có thấy dấu chân kia không?
Đó là hung thủ để lại, lúc ấy hắn ngồi ở chỗ này, chờ đợi trong chốc
lát, cho nên mới để lại vết máu này.”

“Chờ?”

“Đúng.” Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn Chương Đồng, “Thời điểm hung thủ giết người, chúng ta đang ở phía trước, vẫn chưa đi xa, nhưng không ai phát
hiện ra.”

Chân tướng tàn khốc nhất trên đời này không gì bằng chuyện vốn có thể cứu, nhưng cuối cùng vì sơ sẩy mà bỏ lỡ.

“Ta không tin! Vì sao hắn to gan như thế?” Chương Đồng không thể
nhận, hắn không thể nhận tân binh kia vì sơ sẩy của bản thân hắn mà
chết, càng không thể nhận khi người bị giết chết hắn đang cách đó không
xa.

“Hắn chính là to gan như thế, cứ nhìn thi thể kia thì hiểu.” Mộ Thanh nâng tay, chỉ vào vết kéo ở dưới sườn dốc, “Hắn ở trong này đợi một lát vì hắn phải kéo người xuống dưới sườn, sợ động tĩnh quá lớn sẽ bị chúng ta phát hiện, cho nên hắn ngồi ở chỗ này nhìn chúng ta đi xa.”

Không khí lặng im, mọi người nhìn phía đường mòn xa xa, giống như
nhìn thấy cảnh khi bọn họ đi xa, có kẻ ngồi ở đây vui mừng khôn xiết, có người cúi đầu ủ rũ, mà phía sau bọn họ, có một người ngồi trên mặt đất
nhìn thẳng bóng dáng bọn họ, ánh mắt kia ở trong đêm tối tàn nhẫn mà
trào phúng.

“Sau khi chúng ta đi xa, hắn kéo người xuống núi, thời điểm kéo người đao vẫn còn trong cổ, dưới tác động của việc lôi kéo, đao càng đâm sâu
vào trong cổ, cho nên trên xương cổ hình thành vết thương như vết chém.” Mộ Thanh dứt lời đứng dậy, đi xuống triền núi, “Bây giờ, trở lại trong
rừng.”

*

Trong rừng, Mộ Thanh đứng bên cạnh vết máu, lúc này nàng không ngăn cản ai tới gần.

“Hung thủ ở trong này dùng đao rạch một đường từ ngực xuống bụng nạn
nhân, sau đó dùng tay banh rộng lồng ngực cùng khoang bụng ra, lại dùng
dây thừng vòng qua gáy nạn nhân treo lên trên cây. Trên đây là quá trình hành hung, những lời ta muốn nói sau đây mới là trọng điểm.” Thiếu niên khoanh tay mà đứng, nhìn về phía Lỗ Đại.

“Hung thủ gan lớn, tàn bạo, tâm lý vô cùng biến thái. Hắn dùng tay xé bụng người chết, tôn trọng bạo lực nguyên thủy, đem người chết mổ bụng
moi hết nội tạng sau đó treo lên cây, giống như heo chó bị mổ bụng bán ở hàng thịt. Hắn không coi nạn nhân là người, hắn chỉ coi mình là người,
hoặc là hắn cho rằng bản thân mình là thần, tóm lại hắn hưởng thụ quyền
thống trị cao hơn hết thảy, coi việc nắm sinh tử trong tay là biểu hiện
của quyền lực. Đó là mô phỏng về hung thủ, động cơ bắt nguồn từ việc
hưởng thụ. Cho nên, không cần thắc mắc vì sao hắn dám giết tân quân Tây
Bắc, năm vạn đại quân ở trong mắt hắn là năm vạn sinh mệnh, điều này chỉ càng khiến hắn hưng phấn.”

Núi rừng rậm rạp, gió thổi tới, càng thêm tịch mịch.

“Lỗ tướng quân, ta muốn nói chuyện riêng với tướng quân một chút.” Mộ Thanh nhìn Lỗ Đại một cái, đi ra khỏi cánh rừng.

Một lát sau, Lỗ Đại một mình đi ra, phía sau hắn ngay cả thân binh cũng không có.

“Tiểu tử, được lắm! Lão tử thật không nhìn hết được bản lĩnh của
ngươi.” Trong mắt Lỗ Đại có vẻ tán thưởng, nhưng cũng vì chuyện có tân
binh chết mà không nở nổi nụ cười, chỉ hỏi: “Gọi lão tử ra đây, là có
chuyện gì không tiện nói?”

“Ta không tiện nói chính là, trong hàng loạt các vụ án giết người,
hung thủ đều phải có kỳ hạn tự phục hồi, hung thủ lập kế hoạch phạm tội, ảo tưởng tình cảnh mình giết người, sau đó chọn lựa người bị hại. Khi
có thời cơ thích hợp, đồng thời cảm xúc mãnh liệt khi lần trước giết
người đã được phục hồi, hắn sẽ tiếp tục ra tay. Thời gian phục hồi này
có thể là mấy ngày, hơn mười ngày hoặc là mấy tháng. Đây là quy luật của án giết người, nhưng tiếc rằng hung thủ trong vụ án này của chúng ta là sát thủ ra tay để hưởng thụ, quy luật này đối với loại sát thủ này mà
nói không có ý nghĩa. Nạn nhân của những kẻ giết người để hưởng thụ
thường không có điểm chung, bởi vì được lựa chọn ngẫu nhiên, hơn nữa
thời gian phục hồi cảm xúc của hung thủ không tồn tại.”

Mộ Thanh nói một đống, hai hàng lông mày của Lỗ Đại nhíu càng lúc càng chặt, ánh mắt sắc bén khiếp người.


“Có ý gì?” Hắn đại khái đã đoán ra vài phần, khi hỏi lời này sắc mặt càng thâm trầm.

“Ý tứ chính là, còn có thể có người tiếp theo bị hại.” Mộ Thanh nói
ra lo lắng trong lòng Lỗ Đại, hơn nữa còn bổ sung, “Khó giải quyết là
không thể đoán được khi nào hung thủ sẽ giết người lần sau, cũng không
đoán được hắn sẽ chọn lựa người nào.”

Nói cách khác, mỗi người đều đang gặp nguy hiểm.

Đây chính là nguyên nhân Mộ Thanh không nói hết những lời này trước mặt mọi người.

Chuyện đêm nay, những tân binh kia có thể sẽ cho rằng chỉ là một vụ
án, bởi vì mặc dù nàng nói hung thủ giết người vì tìm niềm vui, nhưng tư duy cố định của con người vẫn rất khó thay đổi. Các tân binh vẫn sẽ cho rằng hung thủ giết một người, đã khơi lên lửa giận của Tây Bắc quân, sẽ không dám ra tay lần nữa. Nếu đã như thế, Mộ Thanh không cần phải nói
ra tình hình thực tế, những tân binh này chính mắt nhìn thấy tình trạng
của xác chết, đều hiểu hung thủ tàn bạo như thế nào, nếu để cho bọn họ
biết chính mình rất có thể trở mục tiêu kế tiếp của hung thủ, chết thảm
giống như người đêm nay, bọn họ chắc chắn sẽ sợ hãi.

Tân quân ở bên ngoài doanh trướng, không thể làm lớn chuyện. Mộ Thanh đoán không sai, vụ án này tướng lĩnh nhất định sẽ không công khai với
toàn quân, những người ở đây đêm nay chắc chắn sẽ được hạ lệnh cấm khẩu. Các tân binh nghĩ vụ án dừng ở đây, lại xuất phát sự kính sợ đối với
tướng lĩnh, chắc chắn sẽ miệng kín như bưng, nếu quả thật để cho bọn họ
biết tình hình thực tế, bọn họ chắc chắn sợ hãi cực độ. Con người khi ở
trong cảm xúc cực đoan, hành vi rất khó khống chế, sự tình một khi
truyền ra ngoài, hoặc là bị thêm mắm thêm muối truyền đi ra ngoài, khủng hoảng sẽ giống như ôn dịch lan tràn toàn quân.

Nếu như xuất hiện phong trào đào ngũ, ba ngàn tướng sĩ Tây Bắc căn bản không thể khống chế được năm vạn tân binh này.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Mộ Thanh không cho phép bất
kỳ ai rời khỏi khu rừng, rất khó đảm bảo rằng không có người đem chuyện
này ra làm chuyện xưa kể cho đỡ buồn, giống như chuyện xưa về “nương tử
đùi tuyết trắng” tối nay nàng được nghe.

“Tiểu tử, ngươi cũng phải cẩn thận!” Lỗ Đại vỗ vỗ bả vai Mộ Thanh, sự cẩn trọng của nàng đêm ấy ở sòng bạc hắn đã được lĩnh giáo, chỉ là
không ngờ nàng còn có thể lãnh binh, hơn nữa còn là một ngỗ tác. Ngỗ tác tuy là tiện tịch, nhưng trong quân không để ý điều này, có thể giết Hồ
Lỗ chính là binh tốt! Nhưng tiểu tử này còn biết khám nghiệm tử thi, lá
gan lớn, người này ở trong quân chính là bảo vật khó cầu, lên chiến
trường giết địch sẽ không sợ hãi, tình cảnh có khốc liệt đến đâu cũng
vẫn có thể chống chịu được.

“Đợi khi đến Tây Bắc, lão tử nhất định sẽ tiến cử ngươi với đại tướng quân!” Lỗ Đại nói. Tiểu tử này đã bộc lộ tài năng, vào đến địa phận Tây Bắc một đường diệt cướp, sẽ để cho hắn cơ hội biểu hiện, đến lúc tiến
cử với đại tướng quân sẽ không bị nói là thiên vị, hơn nữa còn có thể
coi là phát hiện ra nhân tài, ha ha!

Tìm được một hạt giống tốt, có lẽ là chuyện tốt duy nhất của đêm nay.

Nhưng nghĩ đến sát thủ kia, hàng lông mày vừa giãn ra của Lỗ Đại lập
tức nhíu lại, gật đầu nói: “Được rồi, lão tử đã biết, việc này trở về sẽ thương lượng với Cố lão đầu, về quân doanh rồi nói sau.”

Lỗ Đại dứt lời vội vàng quay vào trong rừng, Mộ Thanh lại ở sau lưng hô một tiếng.

“Tướng quân, còn có chuyện.”

“Còn có?”

“Chuyện này không có chứng cớ, chỉ là nghi ngờ trong lòng ta. Ta nói, tướng quân chỉ cần nghe, không đúng là tốt nhất, nếu có thì cũng nên để tâm một chút.” Mộ Thanh nói.

“Ngươi nói!”

“Tướng quân có nghĩ đến chuyện hung thủ từ đâu đến? Vì sao có thể trùng hợp bắt gặp chúng ta trở về doanh trại?”

Sắc mặt Lỗ Đại trầm xuống!

“Nơi chúng ta hạ trại là ở chân núi Thanh Châu, trăm dặm quanh đây
không một bóng người, mặc dù giết người phải chọn nơi hẻo lánh, nhưng
tại sao lại hẻo lánh đến tận nơi đây?”

“Ý ngươi là hung thủ không phải dân chúng Thanh Châu hoặc người đi ngang qua nơi này, mà là nhằm vào chúng ta mà đến?”

“Diễn luyện đêm nay là quyết định đột xuất của tướng quân.” Mộ Thanh nhắc nhở.

Phút chốc ánh mắt Lỗ Đại dán thẳng vào Mộ Thanh, ánh mắt như đao, “Ý ngươi là, bên người lão tử có nội gián?”

“Không nhất định là ở bên người tướng quân, tuyên bố việc diễn luyện
tướng quân nói trước rất nhiều người, mà lúc đó trăm người xôn xao nháo
nhác, những người ở doanh trướng bên cạnh cũng đều biết, chuyện náo
nhiệt như thế này truyền rất nhanh, khi chúng ta lĩnh mệnh rời đi, sự
tình đã có thể trở thành một truyền mười mười truyền trăm, truyền xa vài dặm. Nếu trong quân xác thực có nội gián, việc này thật sự không dễ
tra, phạm vi hơi rộng. Đương nhiên, việc này cũng có thể là trùng hợp,
trên đời vẫn có những việc trùng hợp như thế.” Mộ Thanh xuất phát từ
tình hình thực tế mà nói, cho nên với việc này nàng không có chứng cớ,
chỉ là trong lòng còn nghi vấn mà thôi.

“Được, lão tử đã biết, chuyện này ta sẽ lưu tâm.” Lỗ Đại vỗ vỗ bả vai Mộ Thanh, hỏi, “Còn chuyện gì khác không?”

“Không có.”

“Hồi doanh!”

*

Sự tình xử trí đúng như dự liệu của Mộ Thanh, sau khi Lỗ Đại trở lại
rừng, hạ lệnh cấm khẩu —— nếu sự việc truyền ra, sẽ chém trăm người làm
gương! Nếu như mọi chuyện được giữ nghiêm, sẽ được kiểm tra đánh giá ưu
điểm!

Tối nay trăm tên tân binh, ba mươi bốn người đi theo Mộ Thanh thắng
diễn luyện, biểu hiện rất tốt, tiền đồ quang minh, sát hạch được đánh
giá tốt, rất có cơ hội thăng lên làm tiểu tướng. Đám tân binh thất bại
vẫn được khảo sát, chứng tỏ chuyện thất bại đêm nay sẽ không ảnh hưởng
gì đến tiền đồ của bọn họ.

Lỗ Đại nghiêm khắc ra lệnh, đám tân binh vừa sợ vừa kính nể răm rắp nghe theo.

Mọi người chôn tân binh đã chết kia ngay tại chỗ, một ngôi mộ nhỏ cứ như vậy được lập bên trong núi Thanh Châu.

Lúc trở về, Chương Đồng đi ở cuối cùng, khi Mộ Thanh quay đầu, thấy
hắn quỳ gối trước mộ phần, trịnh trọng dập đầu, lúc đứng dậy bốn mắt
chạm nhau, ánh mắt hắn phức tạp quay mặt đi chỗ khác.

Sau khi trở lại doanh trướng, mọi người thống nhất kín miệng, nói
binh lính kia trên đường bị tiêu chảy rớt xuống phía sau, sau khi mọi
người tìm được đã xuất hiện triệu chứng mất nước, Lỗ tướng quân đến xem, sai người chặt gỗ làm cáng, theo đường nhỏ đưa đến trong quân y.

Nếu người được khiêng vào trong trướng quân y, như thế tự nhiên phải
có người đi theo nâng cáng, vì thế Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ trở thành
người xung phong nhận việc. Hai người phụ trách khiêng người bị bệnh,
cho nên không thể theo mọi người trở về quân doanh, bởi vậy phải rẽ theo đường nhỏ ở ngoài, đến doanh trướng của Lỗ Đại.

Lỗ Đại không phải tùy tiện chỉ điểm Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ “nâng
cáng cứu thương”, mà bởi vì tối nay Mộ Thanh khám nghiệm tử thi, Hàn Kỳ
Sơ phụ trách ghi nhớ lại, xảy ra chuyện lớn như vậy, Lỗ Đại cần phải bẩm báo với Cố lão tướng quân, bởi vậy gọi hai người đến.

Lều chính của đại quân cao rộng, bên trong đèn đuốc sáng ngời, Mộ
Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ vừa đến bên ngoài đã nghe thấy bên trong Cố lão
tướng quân cùng Lỗ Đại lớn tiếng trao đổi, Lỗ Đại xốc mành trướng đi
nhanh ra, nói với Mộ Thanh: “Cố lão đầu muốn gặp ngươi! Lão tử nói với
ngươi, lão nhân này có tiếng là xấu tính, lát nữa đừng để hắn dọa dẫm,
ngươi cứ nói những gì cần nói, chỉ cần không vi phạm quân quy, cho dù
ngươi có làm hắn tức chết, hắn cũng sẽ không phạt ngươi, lão đầu ngoan
cố ấy chỉ có điểm đó là chấp nhận được.”

Lỗ Đại nói những lời này, giọng nói không đè thấp nửa điểm, trong trướng có một tiếng gầm lên!

“Hỗn đản!”

Tiếng hét kia mang theo phẫn nộ, kèm theo tiếng gió, một thanh đao
lớn được ném từ trong trướng ra, mành trướng bay cuộn, ánh đao sắc lạnh, lung lay mắt người, đao phi ra, cắm thẳng vào một gốc cây già ở ngoài
ba trượng, keng một tiếng, thật lâu không tiêu tan!

Ánh mắt Hàn Kỳ Sơ sáng ngời, mặc dù hắn không hiểu võ nghệ, nhưng vẫn nhìn ra được vị Cố lão tướng quân này có sức lực thật lớn!


Cố Càn Cố lão tướng quân tuổi đã ngoài sáu mươi, cả đời chinh chiến
trên lưng ngựa, thanh danh hiển hách. Khi Tây Bắc quân còn chưa có danh
tiếng, Cố Lão tướng quân đã phòng thủ ở biên ải Tây Bắc, khi Nguyên Tu
vừa đến Tây Bắc cũng là binh lính dưới trướng của ông, nay Nguyên Tu tuy là chủ soái Tây Bắc quân, địa vị ở trên lão tướng quân, nhưng vẫn kính
trọng ông như sư trưởng.

Lão tướng quân ở trong quân Tây Bắc đức cao vọng trọng, dám đối
nghịch với ông chỉ có Lỗ Đại, vì thế Lỗ Đại nhiều lần bị Nguyên Tu trách cứ, nhưng hắn vẫn không sửa được.

Lỗ Đại quay đầu, nhìn đại đao cắm trên thân cây, gân xanh trên trán
hằn lên, bước lại rút đao ra, xách đao đi vào trong lều, “Cố lão đầu!
Ông dám quăng đao của lão tử? Sao không quăng của mình?”

“Hừ hừ!” Lão nhân trong trướng cười lạnh, “Đao của lão phu là do tiên hoàng ban tặng, sao có thể tùy ý ném đi?”

Bả vai Hàn Kỳ Sơ khẽ run, khóe miệng còn chưa kịp giương lên, đã nghe thấy trong trướng vang lên tiếng quát.

“Hai tên tiểu tử ngây người ngoài trướng kia, không mau tiến vào cho
lão phu! Còn cần lão phu cầm theo đao tiên hoàng ban tặng ra mời sao?”

Hàn Kỳ Sơ vội vàng thu lại ý cười, cùng Mộ Thanh bước vào bên trong doanh trướng.

Tiến vào cúi chào, hai người còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy Cố Càn hỏi: “Người nào là Chu Nhị Đản?”

Mộ Thanh tiến lên một bước, chưa đáp, đã thấy Cố Càn hỏi: “Ngươi biết tội chưa?”

Mộ Thanh nghe vậy giương mắt, nhìn thấy lều lớn rộng rãi, bốn góc
treo đèn, chính giữa đặt một chiếc bàn dài, giữa bàn một lão giả tuổi
ngoài sáu mươi, áo bào giáp oai vũ lẫm liệt, ánh mắt như ánh kiếm, sắc
mặt hồng nhuận, chòm râu hoa râm. Phía sau lão giả, đặt một giá vũ khí
cao rộng, bên trên đặt một thanh đao, thân đao ba thước, sắc lạnh như
sương tuyết, lưỡi đao quay về bên ngoài, khiến cho tầm mắt người vừa
đụng tới đã thấy ánh đao bức người, không dám nhìn thẳng.

“Hỗn đản! Lão phu hỏi ngươi nói!” Cố Càn thấy Mộ Thanh dám không đáp
lời, lại nhìn chung quanh trướng, trong mắt ẩn ẩn ánh sáng lạnh, trên
mặt đã có vẻ giận dữ.

“Không biết.” Lúc này Mộ Thanh mới đáp.

“Ngươi cùng tiểu tử Chương Đồng đấu khẩu, khiến trong quân xôn xao!
Việc tối nay, đều do các ngươi khởi xướng, còn không biết tội?”

“Lão tướng quân vừa rồi cùng Lỗ tướng quân đấu khẩu, mạt tướng ở bên
ngoài trướng xôn xao, xin hỏi việc này lão tướng quân có thừa nhận là
lỗi của mình không?” Mộ Thanh lãnh đạm hỏi lại, mặt không chút thay đổi, đứng thẳng tắp, “Nếu như lão tướng quân chịu thừa nhận là lỗi của mình, thế mạt tướng đã biết sai.”

“Ngươi!” Cố Càn không ngờ sẽ bị vặn ngược lại, nét mặt già nua tức khắc trở nên nghẹn hồng.

Lỗ Đại cười ha ha một tiếng, lại chọc giận Cố Càn quay đầu trừng hắn, “Tiểu tử thối nhà ngươi! Nói cho ngươi biết, lão phu không đồng ý! Đừng mơ tưởng ngày sau dưới trướng của đại tướng quân nhiều thêm một kẻ
giống ngươi đến chọc tức lão phu.”

“Khó mà làm được.” Lỗ Đại thu cười, “Trong quân xảy ra chuyện như thế này, cần có việc để khơi dậy sĩ khí. Chiến tích diễn luyện đã được
truyền đi, thăng chức cho tiểu tử này sẽ giúp tăng lên sĩ khí cho toàn
quân! Để toàn quân đều nhìn xem tiểu tử này đi lên như thế nào, hợp lại
với hắn, sẽ nâng sĩ khí lên cao, chúng ta vẫn phải tiếp tục luyện binh!
Chiến sự ở Tây Bắc quan trọng hơn, không thể bởi vì một tên hung thủ mà
làm chậm tiến độ luyện binh.”

“Luyện binh vào ban đêm, nhỡ đâu lại có người chết, ngươi làm sao dám đảm bảo chuyện không truyền ra ngoài?”

“Vậy sửa lại thành ban ngày! Ban ngày diễn luyện, quân quy như theo
thời chiến, ban đêm toàn quân không thể tự ý đi lại, người trái lệnh xử
trí theo quân pháp!” Lỗ Đại tranh luận nói, quay đầu hỏi Mộ Thanh,
“Ngươi cảm thấy hung thủ kia có dám hành động ban ngày không?”

“Ban ngày động thủ khó khăn hơn ban đêm, nhưng hắn chưa chắc đã không dám, đây có thể coi là khiêu chiến với hắn.” Mộ Thanh nói, nàng không
cho rằng ban ngày là có thể an toàn. Cái này gọi là minh thương dễ
tránh, ám tiễn khó phòng*, hung thủ đứng ở chỗ kín quan sát bọn họ, chỉ cần hắn muốn ra tay, thế nào cũng có thể tìm được thời cơ. Biện pháp
đáng tin cậy nhất chính là có thể dụ bắt giết được hung thủ, nhưng việc
này khó khăn, chỉ dựa vào vụ án này, căn bản không thể nhìn ra được địa
điểm hung thủ gây án có gì đặc biệt.

*Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng: cây giáo (đâm một cách) minh bạch dễ tránh né, mũi tên (bắn) lén lút khó phòng bị.

Đường mòn? Rừng rậm?

Trong núi Thanh Châu hình như không thiếu những nơi như thế này!

Cố Càn cùng Lỗ Đại nghe vậy đều trầm mặc, trong trướng trở nên an tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh lão giả gõ ngón tay xuống bàn.

Cốc! Cốc!

Qua một lúc lâu, mới nghe thấy Cố Càn mở miệng, “Được, trước truyền
lệnh toàn quân tối nay không thể tự ý đi lại. Ngày mai toàn quân nghĩ
ngơi hồi phục, đêm nay lão phu sẽ suy nghĩ thêm. Chiến sự Tây Bắc thật
sự gấp gáp, nhưng bảo đảm an toàn cho năm vạn tân quân càng quan trọng
hơn, luyện binh có thể đợi ngày sau, nếu như để xảy ra tình trạng đào
ngũ, ba ngàn người chúng ta sao có thể ngăn cản được?”

Lỗ Đại nghe vậy trầm mặc, xoay người đi ra ngoài truyền lệnh.

Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ ở lại trong trướng thuật lại chi tiết vụ án
đêm nay với Cố Càn, khi ra ngoài đã là đêm đã khuya. Quân lệnh ban đêm
không được một mình đi lại đã được ban ra, hai người không thể trở về
quân trướng nữa, một đêm này tá túc trong lều thân binh của Lỗ Đại, đợi
sáng sớm ngày mai trở về.

Nào biết trời vừa tờ mờ sáng, chưa đến thời gian mặt trời mọc, Lỗ Đại đã xốc mành trướng vội vã đi vào!

Từ khi Mộ Thanh theo quân, giấc ngủ ban đêm thường không sâu, khi
mành trướng vừa được nhấc lên, nàng đã mở mắt nghiêng người đứng dậy,
đao bạc trong ống tay áo đè lại, may là thấy rõ người tới nên chưa ra
tay.

Lỗ Đại ngẩn ra, nói: “Tiểu tử ngươi đúng là tỉnh ngủ, tân binh trong quân đều giống ngươi thì tốt rồi.”

Mộ Thanh vừa nghe lời này liền trầm mặt, “Đêm qua lại có chết người?”

Mặt Lỗ Đại càng trầm, xoay người đi ra bên ngoài lều, “Cùng lão tử đi nhìn một chút!”

*

Đêm qua toàn quân bị cấm đi lại, nhưng người bị hại thứ hai vẫn xuất hiện.

Người chết đêm qua bị tiêu chảy, không ra ngoài không được, lúc đầu
mạch trưởng đi cùng hắn, sau đó ngại hắn chạy đi chạy lại quá nhiều lần, lại thấy trời sắp sáng, lệnh cấm sắp được giải, cho nên không đi cùng
hắn nữa.

Cũng chính là một lần kia, hắn không trở về.

Mạch trưởng của hắn cảm thấy hắn đi quá lâu, cho nên mới vào rừng tìm, kết quả phát hiện ra thi thể của hắn.

Xác chết vẫn thảm khốc như ở vụ án thứ nhất, nhưng may mắn phát hiện
ra hắn là lão binh Tây Bắc, biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, cho
nên không làm lớn, chỉ vội vàng đi báo với tướng quân. Khi Lỗ Đại dẫn
theo Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ đến nơi, ngoài rừng đã có thân binh của hắn canh gác.

Bởi vì canh giờ còn sớm, nên không có tân binh phát hiện ra ngoài
rừng bị giới nghiêm, bởi vậy Lỗ Đại yêu cầu nghiệm thi nhanh chóng,
trước khi đám tân binh phát hiện ra phải nghiệm xong.

Thủ pháp hung thủ ra tay cũng giống như đêm qua, nạn nhân đều bị mổ
bụng, thân trần treo ở trên cây, nhưng kết quả nghiệm thi có một chút
khác biệt.

Sau khi thi thể được buông xuống, tháo dây thừng ra, miệng vết thương trên cổ không có sâu như xác chết thứ nhất. Ở xác chết thứ nhất, cái cổ gần như đứt lìa, sau gáy chỉ có một lớp da thịt dính liền, nhưng miệng
vết thương ở xác chết thứ hai này rõ ràng bằng phẳng, hai đầu nhọn, ở
giữa sâu, hình cung.

Mộ Thanh xem qua nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phía Lỗ Đại, “Hung khí là… Loan đao!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.