Đọc truyện Nhất Phẩm Giang Sơn – Chương 65: Thiếu nữ và tự điển
Sau bữa tối, trong phòng Trần Khác tiếng cười vang lên từng trận.
Nhị Lang chuẩn bị tham gia khoa cử kỳ tới, lúc này đang cùng Đại Lang đi khắp nơi du lịch, lấy văn kết bạn, mở mang kiến thức, bởi vậy phòng này chỉ có mình hắn ở.
Tuy nhiên hắn cũng khó được yên tĩnh, vào mỗi đêm Tô Thức và Tống Đoan Bình đều làm huyên náo một hồi rồi mới trở về phòng của mình để ôn bài.
Lúc này, Tô Thức đang ngồi trên chiếc ghế bành do y đặc chế, lắc qua lắc lại một cách thích ý thì Tống Đoan Bình lại chiếm chỗ ngồi của y, đuổi y tới ghế của Nhị Lang.
Tô Triệt và Tứ Lang cũng ở đây, hai người bọn họ rất có nề nếp, ngồi ở bên cạnh bàn gỗ uống trà, nghe mấy tên ba hoa khoác lác.
Tô Thức và Trần Khác giống nhau, đều không thích uống trà, hai người bọn họ cùng Tống Đoan Bình uống chính là rượu quất tự ủ. So với rượu Hoàng Kiều thì có mùi vị của rượu hơn, quan trọng là không bị ngọt.
Hôm nay, bọn họ đang thảo luận về chương trình học mấy ngày gần đây. Trải qua bốn năm học tập ở thư viện, bọn họ đã trải qua tất cả các giai đoạn, bắt đầu xác định văn phong của mình.
Tuy nhiên, thầy giáo Vương Phương lại đề xướng cổ văn, phản đối văn bát cổ. Nhưng bọn họ đã không còn là những đứa trẻ bảo sao làm vậy, giờ bọn họ đã có những suy nghĩ phán đoán của chính mình.
– Sơn Trưởng phản đối văn bát cổ, nhấn mạnh thái độ rõ ràng của văn cổ.
Tống Đoan Bình nói :
– Nhưng hiện nay vẫn là thiên hạ của văn bát cổ, không học thể Tây Côn, Thái học, dựa vào cái gì để được thiên hạ?
– Ngươi nói thẳng đi, dùng cái gì để lập nghiệp.
Tô Thức lườm anh ta một cái, cười nói:
-Ta quyết không học mấy thứ văn biền ngẫu tứ lục này. Văn chương là đạo của quân tử, nam nhân viết văn biền ngẫu thì khác nào tô son trát phấn lên mặt, cài trâm lên đầu, giống như Lan Hoa Chỉ…
– Ha ha ha…
Y bỡn cợt so sánh làm mọi người cười lớn. Tống Đoan Bình cười nói:
– Ngươi phản đối thể văn biền ngẫu như vậy, xem ra là muốn học “thể thái học” rồi.
– “Thể thái học” cái rắm thối, phản đối văn biền ngẫu quá mức, tẩu hỏa nhập ma rồi.
Tô Thức lại lắc đầu nói:
– Thể văn này cổ quái, mỉa mai, thô tục, coi sự kém cỏi vụng về làm cao, không biết thể Tây Côn tốt xấu thế nào nhưng vẫn là cảnh đẹp ý vui, thế mà thể văn này lại chê bai, khiến người ta phát điên, ta thà chết cũng không viết loại văn vô nhân tính đó.
– Cổ văn thực tốt như vậy sao?
Tống Đoan Bình cãi:
– Ta xem văn chương của Hàn, Liễu cũng không có ý theo đuổi sự tinh luyện trong câu chữ, có một số tác phẩm câu chữ cũng không lưu loát giống thể văn thái học.
– Đây là tranh luận.
Trần Khác công bằng nói:
– Cổ văn vận động, phản đối chính là văn phong từ thời Ngũ Đại đến nay bất chính, đề xướng ưu điểm của Xương Lí tiên sinh, nhưng không nói Xương Lí là hoàn hảo. Khổng Tử viết “Trạch kỳ thiện giả nhi tòng chi, kỳ bất thiện giả nhi cải chi” (BTV dịch nghĩa: Lựa chọn ưu điểm của người khác để học hỏi, đối với khuyết điểm của người khác thì tham khảo và phỏng theo hoàn cảnh của mình để sửa đổi), cái chúng ta muốn học chính là quan điểm “Văn dĩ tái đạo” (BTV dịch nghĩa: Văn chương là để nói rõ đạo lý, cỗ vũ tinh thần), là sử dụng ngôn ngữ lưu loát, dễ hiểu hiểu rõ ưu điểm tinh thông. Còn tác phong kỳ lạ của ông ấy, khắc phục những khuyết điểm của ông ấy đều là những điều chúng ta phải khắc phục.
– Vậy thì không cần lời văn hay hay sao?
Tống Đoan Bình hỏi.
– Tri thức cao, khí chất anh hùng thì văn chương viết ra tự sẽ hay.
Tô Thức nói chắc như đinh đóng cột.
– Còn ngươi thì sao?
Tống Đoan Bình lại hỏi Trần Khác.
– Lời nói này cũng có phần đúng.
Trần Khác lắc đầu nói:
– Ông ta trời sinh tài hoa hơn người, viết ra lời văn hay giống như ăn cơm vậy, ta không có được cái tài ấy, vẫn là phải dụng tâm trau chuốt, cố gắng khiến cho văn chương lưu loát đồng thời uyển chuyển một chút.
– Đúng là chân lí.
Tô Triệt và Tứ Lang cùng nhau gật đầu nói:
– Thật không thể uốn cong thành thẳng.
– Được rồi, nếu đã dự định học cổ văn đi.
Tống Đoan Bình nói:
– Có nhiều loại cổ văn như vậy, học cái nào đây?
– 《 quốc sách 》, 《 nam hoa 》 thủ kỳ linh khoái; khuông hành, lưu hướng thủ kỳ nhã kiện; sử thiên, ban cố thủ kỳ bác đại; xương lê thủ kỳ hồn, liễu châu thủ kỳ tiễu, lư lăng thủ kỳ đãng…quot; (“Quốc sách”, “Nam Hoa” thì linh hoạt: Khuông Hành (Người thường được vua Hán Nguyên Đế hỏi ý kiến), Lưu Hướng (Nhà nghiên cứu sách thời Hán Tuyên Đế) thì nhã kiện; Sử Thiên, Ban Cố thì sâu rộng; Xương Lê thì mộc mạc, Liễu Châu thì buồn, Lư Lăng thì phóng túng… )
Mọi người trong phòng không ai trả lời, đầu tiên vang lên âm thanh giòn giã, chỉ thấy Tô Tiểu Muội mặc áo màu ngọc bích, đi xiêu vẹo, ôm cuốn sách dày chừng nửa thước, đứng ở cửa cười nói:
-….
– Haha, tiểu muội lợi hại hơn so với Đại Tô đến rồi.
Tống Đoan Bình vừa cười vừa đứng dậy nói:
– Là tới tìm Tam ca của cô sao? Giúp người hoàn thành ước vọng là chuyện tốt, ta nhanh ra ngoài thôi
– Nói vớ vẩn cái gì vậy?
Tô Thức không tình nguyện từ trên ghế bành đứng dậy nói:
– Đừng làm tổn hại danh dự của muội muội ta.
Lúc y vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên cạnh tiểu muội, lại đột nhiên nhướn mày nháy mắt nói:
– Buổi tối phải về nhà ngủ…
– Ca, ca không đứng đắn nhất…
Tiểu muội hai má ửng hồng, giơ quyển sách dày lên, làm bộ muốn đánh:
– Muội là đã bẩm báo với mẫu thân rồi mới đến!
– Biết rồi, biên tự điển sao…
Một đám huynh trưởng mới vừa cười quỷ quyệt đã tản đi khắp nơi.
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người là Trần Khác và tiểu muội, tiểu muội sẵng giọng:
– Tại sao năm nay bọn họ bắt đầu lấy chúng ta ra giễu cợt?
– Đừng để ý đến bọn họ.
Trần Khác cười nói:
– Nam nhân mười bảy mười tám, trong đầu toàn tư tưởng xấu xa.
– Tam ca cũng mười bảy mười tám.
Hắc, Trần khác cảm thấy bất ngờ:
– Tiểu nha đầu, là ai trêu chọc muội vậy, lời nói sắc như dao.
– Ai cũng trêu chọc muội.
Tiểu muội vẻ mặt vừa bình thường, hai mắt đã lại ửng đỏ nói:
– Muội chỉ là đến nói với huynh, tự điển của huynh viết xong rồi, về sau huynh không cần sợ đắc tội với muội, có thể cùng bọn họ bắt nạt muội.
– Ồ, viết xong rồi…
Trần Khác ngạc nhiên nói:
– Nhanh như vậy sao?
Thấy hắn chỉ quan tâm đến tự điển, lại không để ý đến câu sau của mình, tiểu muội tủi thân trong lòng, cuối cùng không kìm nổi đau xót, rớt lệ, xoay người muốn đi…
Nhưng Trần Khác một bước vọt đến cửa, đứng trước mặt nàng:
– Hì hì, tiểu nha đầu, để muội khóc chạy về, ta biết ăn nói sao.
Tiểu muội bất ngờ không kịp phòng ngự, đầu đập vào ngực hắn, lập tức mắt tóe đầy sao, ôm đầu khóc đứng lên:
– Đáng ghét, sao lại cứng như vậy.
– Ta xem đụng chỗ nào rồi?
Trần Khác đóng cửa lại, tỉ mỉ xem trán tiểu muội nói:
– Không thấy chỗ nào bị sao cả.
– Đây…
Tiểu muội tuy giận hắn nhưng vẫn nhẹ nhàng vén tóc, cái trán trắng như tuyết quả nhiên đỏ một mảng, khóc nức nở nói:
– Huynh xem, lại cao thêm rồi.
– Hắc..
Trần Khác phì cười nói:
– Nào có…
Lại nói Tô Tiểu Muội ngày thường mi cong mắt tú, thần khí xung quanh, da trắng eo thon, quả thực là thông minh thanh tú xinh đẹp, ai gặp cũng thích, nhưng lại có một tâm sự, chính là cái trán hơi cao, vì vậy nhìn có vẻ hốc mắt hơi sâu. Kỳ thật mà nói, thật sự chỉ hơi cao, không tính là ngọc bích có tỳ, thậm chí khiến nàng có chút khác biệt thú vị, vô cùng đáng nhìn.
Nhưng mà không may, nàng lại có một huynh trưởng vô tâm, có một lần, Tô Thức nhìn thấy tiểu muội cắt tóc mái, phát hiện đặc điểm này, lập tức lấy đó trêu chọc:
– Chưa ra đến đường năm ba bước, cái trán đã ra trước, vài lần lau lệ sâu khó đến, chảy lưng tròng thành dòng hàng suối.
Con gái sợ nhất người khác nói đến nhược điểm tướng mạo của mình, tiểu muội liền muốn tìm chỗ giấu mặt. Nàng ngắm nhìn phát hiện ca ca tuy đẹp trai, khuôn mặt rõ ràng như người bình thường nhưng khoảng cách giữa hai lông mày rộng. Lúc này nàng lập tức phản kích lại:
– Cân tiểu ly đất rộng ba nghìn, nhìn hai lông mày xa nhau, giọt lệ tương tư từ năm trước đến nay vẫn chưa rơi xuống má.
Lúc đấy hai huynh muội còn nhỏ, tiểu muội cũng không ghi hận ca ca. Nhưng từ đó về sau, nàng bất kể thời tiết thế nào cũng để mái bằng. Từ lúc thay đổi kiểu tóc rốt cuộc không ai biết nàng có nỗi đau trong lòng.
Lâu dần, tiểu muội cũng coi đó là bí mật của mình, cũng chỉ có ở với những người thân thiết nhất mới làm động tác này.
– Thật sự là đỏ một mảng.
Trần Khác cúi đầu, miệng vừa thổi trán tiểu muội vừa nói:
– Phù, phù, sẽ không đau nữa.
– Ai u…
Tiểu muội xoa cái trán, né tránh xin tha:
– Đừng thổi nữa, rất nhột.
Nhưng nàng cũng ngừng khóc.
Trần Khác kéo cánh tay mảnh khảnh của nàng, để nàng ngồi xuống ghế, tự mình cũng ngồi lên ghế tròn, giả vờ ôm quyền nói:
– Mặc kệ hôm nay có chỗ nào đắc tội tiểu nương tử, tóm lại là ta sai, cho ta chịu tội.
– Xì…
Thấy hắn bộ dạng buồn cười, tiểu muội phì cười, chợt rắn mặt nói:
– Đến người ta giận chuyện gì cũng không biết, rõ ràng chỉ coi muội muội nói ngoài miệng chứ không để trong lòng.
-Thế nào là không để trong lòng? Nếu không muội tìm cây đao đến đây, ta lấy tim ra cho muội xem, đảm bảo nó kêu Tô Tiểu Muội.
Trần Khác vỗ ngực nói.
– Ai ở trong lòng huynh…
Nghe hắn nói xằng nói bậy, hai gò mà Tiểu Muội ửng hồng, bụm miệng nói:
– Mắc cỡ chết đi được.
– Cô bé này, rất mâu thuẫn.
Trần Khác không hiểu nói:
– Không để ở trong lòng không được, để ở trong lòng cũng không được, muội muốn ta phải làm sao?
– Huynh xem huynh kìa, giận gì chứ!
Tiểu muội đau khổ nói:
– Mỗi lần dỗ không đến hai câu đã mất kiên nhẫn, huynh dỗ nhiều thêm một câu, muội sẽ tốt cho huynh xem.
– Hắc, muội…
Trần Tam Lang này tính tình quả thật không hợp dỗ dành con gái. Hắn hận không thể giơ tay, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng véo như hai bông hoa. Nhưng vẫn làm vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Tiểu muội, ta biết muội giận ta đem muội liên hệ với tự điển, nhưng ta muốn nói rõ với muội hai chuyện.
– Chuyện gì?
-Thứ nhất, không có tự điển ta cũng không dám khiến muội giận.
Trần Khác nhăn nhó, ôm quyền nói:
– Thứ hai, muội có thể giúp ta viết tự điển, ta là vừa thẹn vừa mắc cỡ lại đau lòng. Lời cảm ơn không nói, từ nay về sau muội chính là tỷ tỷ của ta…
– Phù…
Tiểu muội hết nói nổi, đây là người gì vậy!