Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 64: Tiểu muội


Đọc truyện Nhất Phẩm Giang Sơn – Chương 64: Tiểu muội

Là một môn thể thao có một hệ thống quy tắc hoàn thiện, nên tuyển thủ của hai đội có chỗ nghỉ ngơi theo quy định, chỉ có “Bố trí”, “Giáo chính” mới được vào, những người khác không phận sự miễn vào.

Tổ huấn luyện của đội Hạ Tam Ban do chính giáo thụ và trợ giáo của họ huấn luyện. Còn “Bố trí” của đội Thượng Tam Ban bên đây là Tô Triệt, “Giáo chính” là Tô Tiểu Muội.

– Đại ca, huynh vất vả rồi!
Tô Tiểu Muội năm nay mới mười bốn tuổi, nàng mặc một chiếc váy màu xanh lá mạ, nàng có một làn da trắng như tuyết, đôi lông mày lá liễu, khắp người nàng toát lên một vẻ đẹp rạng ngời, tràn đầy sức sống của một thiếu nữ. Khi nhìn thấy Trần Khác rời sân, đôi mắt của nàng ánh lên niềm vui sướng, nàng cười mỉm rồi đứng dậy.

Tiểu Muội nghiêng người ngồi nhích ra, rồi bảo Trần Khác ngồi xuống chiếc ghế xếp. Vừa quạt cho hắn, vừa lấy chiếc khăn sạch ở phía trên để hắn lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt, đầu và cổ.

Chờ cho Trần Khác vắt khăn lên vai, Tiểu Muội lại lấy túi nước trên vai xuống, mở nút chai đưa cho hắn. Một sự ăn ý vô cùng tâm đầu ý hợp này đối với những người xung quanh cũng thấy quen rồi, nên mỗi lần như thế họ đều thích trêu đùa, Tô Thức nháy mắt ra hiệu nói:
– Này, Tiểu Muội, huynh cũng mệt lắm!

– Nhị ca, chỉ vì cú đá hỏng của huynh mà làm mất bao nhiêu điểm của đội đó.
Đôi má trắng muốt của Tiểu Muội hơi ửng hồng, nhưng miệng vẫn không cho người khác nói:
– Nửa hiệp sau tính không cho huynh ra sân nữa, thôi huynh cứ từ từ mà nghỉ ngơi đi đã.

– Này…
Tô Thức có vẻ không hài lòng liền quay lại nói với người anh em đưa nước cho mình:
– Đệ xem, cầu đá không được tốt, vậy mà ngay cả muội muội cũng không hiểu cho chúng ta.

– Huynh hôm nay đá cũng không được chính xác.
Tô Thức mặt nghiêm nghị nói.

Tống Đoan Bình vừa lau mồ hôi, vừa nói đùa:
– Hay là vì có tiểu thư đài các của sơn trưởng nên hồn bay phách lạc mất rồi?

Tô Thức bất giác nhìn về phía Vương Phương, liền nhìn thấy một người con gái mang một vẻ đẹp dịu dàng, yêu kiều như hoa buổi sớm, đúng lúc đó nàng ta cũng nhìn về phía bọn họ.

Trong phút chốc, dường như có một luồng xung điện nào đó chạy khắp người Tô Thức, y nắm chặt tay nói:
– Nàng ấy nhìn tôi kìa, nàng ấy còn cười với tôi nữa, đúng là lục cung phấn đại vô nhan sắc!

– Ngươi tỉnh lại đi, nói không chừng Vương Phất muội muội lại cười với ta thì có.
Tống Đoan Bình lắc đầu, rồi che tầm nhìn của Tô Thức nói:

– Lời của Đồng thúc nói quả không sai, chúng ta muốn thắng, thì nhất định phải thay đổi ngay cái tư tưởng sớm nắng chiều mưa này.

– Nói rất đúng.
Trần Khác cười rồi nhìn về phía Tô Tiểu Muội nói:
– Nữ quân sư, muội xem hiệp sau chúng ta nên điều chỉnh như thế nào.

– Xin thứ lỗi vì Tiểu muội nói thẳng,
Tiểu Muội huơ những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nà lên nói:
– Nếu cứ tiếp tục đá như hiệp trước, thì chúng ta nhất định sẽ thua.

– Ừ.
Các thành viên trong đội đều gật đầu đồng ý, hiệp đấu tiếp theo thể lực của hai bên sẽ giảm sút, sai sót cũng sẽ nhiều lên, ưu thế về kỹ thuật của đối phương sẽ có cơ hội phát huy, và sẽ nắm việc thắng thua của trận đấu.

– Cho nên chúng ta cần phải có một số chiêu bài.
Trong đôi mắt của Tiểu Muội sáng lên vẻ thông thái, đầy trí tuệ:
– Vì vậy nhịp độ chơi phải chậm lại một chút, ra sức giành bóng về chân chúng ta nhiều hơn nữa. Khiến cho đối phương nôn nóng, mũi tấn công chính là Trình Chi Nguyên, cũng chính là ở vị trí tán lập của đối phương…

– Đó là vị trí đá tốt nhất của họ!
Một số đội viên không cho là như thế nói.

– Kỹ thuật đá cầu của anh ta thực sự rất tốt, nhưng không phải là cầu thủ xuất sắc nhất trong đội.
Tiểu Muội lắc đầu cười nói:
– Ngũ Lang ca nhìn có vẻ bình thường nhưng huynh ấy mới là linh hồn của cả đội họ. Nhưng theo như muội quan sát tên Trình Chi Nguyên đó thì hình như y có chút khó chịu khi Ngũ Lang ca giữ vị trí cầu đầu. Muội thấy y mỗi lần tranh cầu thường dùng những động tác đẹp mắt nhất để đá cầu, điều này cho thấy y thích chơi trội. Hơn nữa chỉ cần cầu tới chân y, thì xem ra Ngũ Lang ca cũng không là gì. Như thế cũng chính là tự phế võ công của chính họ, và vì thế chúng ta vẫn còn ở được vị trí hiện tại mà chưa bị bỏ lại phía sau.

Mọi người đều gật đầu, cảm thấy những lời Tiểu Muội nói rất có lý. Lúc trước tiếng hô vang đội Hạ Tam Ban thắng, áp đảo hoàn toàn đội Thượng Tam Ban, điều này khiến họ có phần bị yếu thế. Mọi người tâm vô tạp niệm, chỉ nghĩ tới việc giành thắng lợi, những người tự ti đánh giá thấp chính mình sẽ bị rớt lại phía sau.

Mà đội Thượng Tam Ban thì không phải vậy, ngay cả cái tên Ngũ Lang chín chắn như thế cũng cho rằng mình thắng chắc, ý niệm trong đầu đó của các bậc vương công tử tự nhiên lại càng nhiều. Bọn họ không chỉ nghĩ tới việc thắng, mà còn phải thắng vinh quang, và còn muốn thể hiện chính mình, đây cũng là sơ hở duy nhất của họ.

Sơ hở này nói ra rất đơn giản, nhưng trong trận đấu vô cùng căng thẳng và quyết liệt này phải có con mắt tinh tường và một trí tuệ xuất chúng thì mới có thể nhìn nhận ra và khắc phục nó.

Tiểu Muội vừa dứt lời, thì có một đội viên nghi ngờ hỏi:
– Nếu chiêu bài này thất bại thì phải làm sao?


Tiểu Muội vẫn chưa kịp nói tiếp, thì tiếng chiêng chuẩn bị giờ đấu tiếp theo đã vang lên.

Trần Khác đứng dậy, dáng người cao ngất ngưởng, khiến dáng người của Tiểu Muội càng thêm mảnh khảnh, xinh xắn. Trần Khác nhìn chung quanh mọi người rồi nói:
– Nếu ngay cả chiêu này cũng không linh nghiệm thì chúng ta thua chắc rồi, dù sao cũng thua, vậy tại sao không đánh tới cùng!

– Chúng ta nhất định sẽ thắng.
Tiểu Muội giơ nắm tay trắng mịn lên, cổ vũ tinh thần của các huynh đệ nói:
– Bởi vì các huynh có một Giáo chính đại nhân vô cùng lợi hại như muội đây.

– Trời…
Mọi người đều phá lên cười.

….

Tiếng chiêng lại vang lên, hiệp sau đã bắt đầu.

Đội của Trần Khác quả nhiên chơi chậm lại, vất vả lắm mới đá cầu lên cao, nhưng lúc nào cũng đá lên trên lưới, lại bật trở lại tiếp tục đổi cầu, làm cho đối phương cả buổi không tiếp cận được cầu… Tinh thần của trận đấu lúc này vẫn chưa có dấu hiệu sa sút, chỉ có các học sinh Hạ Tam Ban hò hét, huýt sáo ầm ĩ.

Đổi qua đổi lại, đột nhiên một cú sút xuyên thủng Phong Lưu Nhãn, đội Hạ Tam Ban lại đoạt được cầu, Ngũ Lang đen đá một cước rất phẫn nộ lại đưa mắt ra hiệu, đội Thượng Tam Ban tiếp tục nhận bóng, lại đưa bóng đi rất nhịp nhàng, không nhanh không chậm.

Tiếng huýt sáo hò hét ngày càng to, ngay cả đối phương cũng bắt đầu huyên náo. Trần Khác mới ra hiệu cho Tống Đoan Bình, truyền bóng qua, Tống Đoan Bình ngầm hiểu trong lòng, đón lấy bóng rồi giơ chân sút bóng, quả cầu da bay vù qua cầu môn bay lên phía trên đầu của Trình Chi Nguyên.

Trình Chi Nguyên đã hết kiên nhẫn để chờ đợi, y không dễ gì mới thấy cầu đến, vội diễn đủ tư thế, nhìn giống với chiêu bọ cạp xòe đuôi. Y dỡ cầu xuống, thuận thế liền truyền cho đồng đội ở góc phía dưới, cầu thủ đó đúng lúc ấy ngây người ra, lòng thầm nghĩ, huynh ấy tại sao càng truyền càng xa vậy, như này mình làm sao truyền cho cầu đầu?

– Truyền trở lại đây!
Chỉ nghe thấy tiếng hét lớn của Trần Chi Nguyên, cầu thủ đó không nghĩ ngợi gì bèn dùng ngực truyền trở lại.

– Hây!
Trình Chi Nguyên hét lớn, bật nhảy lên trên không trung, rồi nghiêng người sút bóng, cú sút làm cho bóng bay theo một đường cong nhanh và đều, xuyên thủng Phong Lưu Nhãn!


– Oa …
Để chứng kiến một cú sút ngoạn mục như thế, khán giả đội Hạ Tam Ban đã phải kìm nén lâu rồi, nên lúc này trên khán đài tiếng hoan hô cổ vũ đã vang động cả một góc trời.

Trình Chi Nguyên cũng không ngờ tới cầu có thể vào lưới, ngay lập tức vui mừng khôn xiết, nhảy cẫng lên khỏi mặt đất, hai tay giơ lên cao nhận lời chúc của mọi người, giống như người đã giành được chiến thắng vậy.

Cú sút đẹp như tiên bay hôm nay như đánh một đòn không nhỏ vào đội của Thượng Tam Ban, mà ngay cả cầu cũng chưa chạm vào.

Các đội viên ngơ ngác nhìn nhau:
– Phải làm sao bây giờ, chạm chán với tên này như gặp phải lửa vậy?

– Y là cái quái gì.
Trần Khác chạy tới nhặt bóng, vỗ vào bả vai của mỗi người nói:
– Không được dao động, nếu y đá tốt như vậy, thì chúng ta cũng đã biết rồi mà.

Đối phương lại một lần nữa có quyền giữ bóng, Ngũ Lang đen vừa tiến công, điểm số đã được tăng lên.

Đội Thượng Tam Ban trận này cũng không có ý tưởng gì khác, chỉ là cứu cầu, và đảo cầu, có cơ hội tốt thì ghi bàn, cơ hội không tốt thì đá về phía trên đầu tán lập của đối phương.

Trong lúc này, Trình Chi Nguyên đột nhiên trở thành ngôi sao sáng chói lóa nhất trên sân. Chỉ thấy y sử dụng các kiểu kỹ năng, nào là dùng chân, dùng đầu, dùng đầu gối, rồi dùng bụng, mỗi lần tiếp xúc với cầu đều cố gắng tạo ra những pha bóng đẹp mắt nhất, và mỗi lần sút bóng cũng ra sức đá tránh xa chỗ của Ngũ Lang… Cầu thủ đầu tiên tiếp xúc bóng sẽ chịu trách nhiệm phân bố bóng, do vậy chỉ cần y chơi xấu thì Ngũ Lang sẽ không đón được bóng

Và cũng từ nay về sau, cũng không coi Trần Ngũ Lang ra gì. Vậy là vận động viên có kỹ thuật sút cầu giỏi nhất phải đứng sang một bên, số lần tấn công vào khung thành đối phương của đội Hạ Tam Ban cũng không ít, nhưng số lần trúng đích là rất ít. Càng sút càng không trúng, tâm lý lại càng thấp thỏm lo âu, không ai chịu ai, ai cũng giữ cầu lại rồi tự sút, thậm chí trên sân bắt đầu chỉ trích lẫn nhau…

Trái lại đội Thượng Tam Ban nhìn thấy kế sách đã có hiệu quả, tự nhiên sỹ khí phấn chấn hẳn lên, phối hợp với nhau tốt hơn, chuẩn xác hơn, mỗi lần có cầu đều được truyền tới vị trí tốt nhất. Trần Khác chỉ dùng các kỹ năng vững nhất, cứ thế hết lần này đến lần khác công phá khung thành của đối phương.

Đến khi nén nhang cuối cùng cháy hết, khi tiếng chiêng ngân lên báo hiệu trận đấu đã kết thúc, tỷ số trên bảng lúc này chênh lệch khá xa hai mươi mốt – mười một, trận đấu có số chênh lệch lớn nhất từ trước tới nay.

Đội cổ động viên của đội Thượng Tam Ban đang reo hò cổ vũ tiến vào trong sân, gửi những lời chúc mừng tốt đẹp nhất đến các vị anh hùng của họ.

Đội Hạ Tam Ban giữa sân lặng ngắt như tờ, Ngũ Lang đen mang một vẻ mặt vô cùng đau khổ, nhìn chằm chằm vào bảng điểm, hồi lâu mới trở lại trạng thái bình thường, rồi nhìn chằm chằm vào Trình Chi Nguyên lúc này đã rời khỏi sân nói:
– Tan học ngươi đừng có chạy, ta phải đánh ngươi!

….

Bóng chiều buông xuống con đường tan học, Tiểu Muội ngồi vắt vẻo trên một thân cây mộc lan nhỏ, vẫn như đang ngập chìm trong niềm hân hoan của sự chiến thắng vừa đạt được. Nàng vừa ngợi ca một cách hết sức phấn khởi mỗi lần khi Trần Khác sút bóng ghi bàn, vừa cười khúc khích mãi không thôi.

– May mà có nữ quân sư của chúng ta.

Trần Khác cũng rất vui, hắn cất tiếng cười rõ to rồi nói:
– Đúng là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

– Đương nhiên rồi…
Tiểu Muội hết sức phấn khởi, cô thích nghe nhất khi được Tam Lang khen.

– Hai ngươi kẻ xướng người họa, đến nỗi ra sức thổi phồng nhau rồi.
Tô Thức lắc đầu than thở:
– Tiểu Muội, muội chỉ biết có Tam ca thôi, khiến người huynh ruột như huynh đây làm sao có thể chịu nổi hả?

– Nhị ca, huynh sao cứ phải phân trong ngoài như vậy chứ?
Ánh chiều tà chiếu trên khuôn mặt của Tiểu Muội, làm má nàng đỏ rực lên:
– Tam ca cũng là người thân, huynh ấy lúc còn nhỏ…

Tiểu Muội vừa mới nói được nửa chừng, thì nghe thấy Tô Thức và Tống Đoan Bình cùng hẵng giọng đồng thanh nói
– Đã cứu mạng muội…

– Đáng ghét…
Tiểu Muội ngượng nghịu nói:
– Các huynh chỉ biết ức hiếp người thôi.

– Đâu phải các huynh ức hiếp muội đâu, thực ra chỉ nghe thấy quá nhiều mà thôi, mang tai đều dài hơn rồi này.
Tống Đoan Bình cười nói:
– Mỗi lần muội đều lấy việc này ra làm bia chắn, mà không thể đổi lý do nào đó mới hơn được à?

Nhìn thấy mặt Tiểu Muội đỏ bừng lên, Trần Khác phải lên tiếng giải vây cho nàng:
– Một vừa hai phải thôi, sau này đừng nói như thế với Tiểu Muội…

– Vẫn là Tam ca tốt nhất…
Khuôn mặt Tiểu Muội tròn trịa y như một vầng trăng non.

– Bằng không sau này Tiểu Muội sẽ tránh mặt ta,
Ai ngờ tên Trần Tam Lang chết tiệt lại tiếp tục nói:
– Các huynh phải giúp ta biên tự điển đó!

– Hầy…
Mọi người đều phá lên cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.