Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 89: Niềm Vui Mới Gặp Tình Yêu Cũ
Minh Thành Hữu bấu rất mạnh, khiến Phó Nhiễm suýt dựng đứng người lên.
Phó Tụng Đình ngước mắt lên liếc cô. Phó Nhiễm cười trừ: “Con quên mất”.
Xem cờ không mách mới là chân quân tử. Xem ra cô chẳng phải hạng “chính nhân quân tử” gì rồi.
Minh Thành Hữu vẫn cứ giơ tay mãi như thế, ánh mắt như thể đang đợi ý kiến của cô.
Phó Nhiễm chạm hai đầu ngón tay vào nhau, bứt rứt lắc đầu.
Minh Thành Hữu quay lại nhìn bàn cờ, tập trung tinh thần đặt nhanh quân cờ xuống.
“Chết chắc luôn.” Phó Nhiễm lẩm bẩm.
Trái phải hai bên đồng thời tấn công, vô duyên vô cớ bị giết như gặp phải sát thủ “Đao quang kiếm ảnh” vậy. Thấy Minh Thành Hữu dần dần chiếm thế thượng phong, Phó Nhiễm cắn chặt môi, nhìn bàn cờ không chớp mắt. Sau khi quân cờ quyết định được đặt xuống, Phó Tụng Đình chỉ vào Phó Nhiễm, phá lên cười: “Con gái cưng của tôi nhất định là về phe tôi rồi. Cũng may ban nãy cậu không nghe lời nó, nếu không vì sao lại chết trong tay tôi có khi cũng chẳng biết”.
Phó Nhiễm toát mồ hôi, bố đúng thật là chẳng giữ chút thể diện gì cho mình.
Phạm Nhàn bê một đĩa hoa quả tươi ngon đi vào, nói có phần trách cứ: “Tết nhất rồi mà ông cứ sống với chết thôi, chẳng may mắn chút nào cả”.
“Tôi nói chuyện đánh cờ ấy mà.”
“Đánh cờ cũng không được ăn nói kiểu ấy.” Phạm Nhàn rất kiêng kị, vừa càm ràm vừa mời Minh Thành Hữu ăn hoa quả.
Phó Nhiễm thấy anh không hề khách khí, cứ như ngồi ở nhà mình vậy: “Mà sao anh tới đây?”.
“Anh tới chúc tết sớm.” Minh Thành Hữu cầm một quả quýt trong tay, lớp vỏ màu vàng ươm, chưa cần đến đầu lưỡi thử vị cũng đã cảm nhận được vị thanh ngọt. Ngón tay gầy của anh từ từ bóc vỏ, mùi quýt thơm lừng tỏa ra khiến người ta phấn chấn tinh thần.
Phạm Nhàn đánh mắt ra hiệu với Phó Nhiễm, yêu cầu cô giữ thái độ đúng mực. Làm gì có chủ nào lại hỏi khách một câu phũ phàng như vậy chứ?
Động tác bóc quýt của Minh Thành Hữu cũng nho nhã, không, phải nói là thanh lịch.
“Thành Hữu, để cô bảo thím Trần chuẩn bị thêm mấy món ăn, con ăn tối xong hẵng về nhé.”
Minh Thành Hữu cũng không hề có ý làm khách: “Cảm ơn mẹ”.
“Này, ai là mẹ anh chứ?” Phó Nhiễm thấy Minh Thành Hữu kiên quyết không đổi xưng hô, thì cảm thấy rất phiền, đầu mày nhíu lại.
“Chưa quen đổi xưng hô ngay cũng là việc bình thường thôi.” Phạm Nhàn đứng bên nói đỡ: “Tiểu Nhiễm, lấy hoa quả mời Thành Hữu”.
Minh Thành Hữu cười đắc ý. Phó Nhiễm trừng mắt nhìn anh: “Mẹ, anh ấy đã coi đây như nhà mình từ lâu rồi, không cần con phải mời”.
“Đúng thế đấy mẹ, không cần tiếp đón con đâu, con không khách sao đâu mà.”
Minh Thành Hữu dịch chân ra khỏi bàn, nhét quả quýt đã bóc vỏ cẩn thận vào tay cô.
Đúng là không biết khách khí gì thật.
“Làm ván nữa chứ hả?” Phó Tụng Đình nghiêng đầu nhìn họ.
Phó Nhiễm đẩy Minh Thành Hữu đang ngồi trước mặt ông ra: “Bố, để con chơi với bố”.
“Con không tinh thông kỳ nghệ, chơi với con không có tính thách thức gì cả.” Phó Tụng Đình không nể mặt cô chút nào.
“Bố!” Phó Nhiễm giậm chân: “Câu này bố nói đấy nhé, sau này khi không có ai chơi với bố, bố đừng kéo con chơi đấy nhé”.
Cô ngoài mặt tỏ vẻ hờn dỗi nhưng ánh mắt và bờ môi đều chan chứa nụ cười. Minh Thành Hữu ngồi đối diện Phó Tụng Đình, nhìn sang Phó Nhiễm. Nếu nói hai năm nay cô có gì thay đổi nhiều nhất thì chính là việc ở nhà họ Phó này, vai trò con gái ruột của cô đã dần dần hòa nhập. Cô cũng đã biết làm nũng bố mẹ như những cô con gái rượu khác, chứ không còn như khi mới về nhà họ Minh, cô độc đến đáng thương.
“Bố, vậy con ngồi bên cạnh xem.”
“Được được.” Phó Tụng Đình đã bày xong bàn cờ mới. Minh Thành Hữu dựa người vào cửa sổ, nhường vị trí bên ngoài cho Phó Nhiễm. Phó Tụng Đình nhón tay nhặt một quân cờ: “Ở trong nhà gọi tiếng bố thì thôi cũng bỏ qua, ra ngoài kia cậu đừng quên sửa lại xưng hô”.
Cả Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm đều sững người, ngẩng lên nhìn thì chỉ thấy Phó Tụng Đình đang quắc mắt nhìn bàn cờ không rời, như chưa hề nói câu ban nãy vậy.
Thật ra trong lòng Minh Thành Hữu hiểu rõ, lời cảnh cáo ấy của ông hoàn toàn nhắm vào anh. Dù sao thì Phó Nhiễm vẫn chưa chính thức gật đầu. Hơn nữa sau khi xóa bỏ hôn ước, họ khó tránh khỏi danh không xứng, ngôn không thuận.
Phó Nhiễm vừa học chơi cờ không được bao lâu, mặc dù có tinh thần nhiệt huyết, can đảm nhưng rất nhiều chiêu thức vẫn còn chưa nắm rõ.
Minh Thành Hữu kịp thời ngăn cô lại: “Đừng đánh đây, em đánh như vậy thế cờ nửa ván sau rất dễ đi vào ngõ cụt”.
Nhưng ai bảo người ta có câu “Người trong cuộc u mê”? Phó Nhiễm vẫn cứ hăng say, thậm chí còn cảm thấy mình chơi rất tốt: “Vì sao chứ?”.
“Cứ nghe anh đi.” Làm sao phải hỏi nhiều thế chứ.
“Em không tin.” Phó Nhiễm vân vê quân cờ đăm chiêu suy nghĩ: “Em thấy em có đánh sai đâu nhỉ?”.
Xong, hoàn toàn coi lời anh như gió thoảng qua tai.
Phó Tụng Đình cũng không gấp gáp, đợi “hai anh chị” trước mặt, xem rốt cuộc ai chịu thỏa hiệp ai.
Phó Nhiễm giơ quân cờ lên: “Em đánh đây này”.
Minh Thành Hữu quay mặt đi: “Em đánh đi, lát nữa có hối hận cũng cố mà giữ trong bụng, cố mà nuốt xuống”.
Loại người gì không biết.
Lại gặp phải ngay một thành phần ương bướng từ nhỏ như Phó Nhiễm. Quân cờ đã định, nụ cười bên khóe miệng Phó Tụng Đình dần dần lan rộng: “Thành Hữu, ngày trước cậu học cờ từ ai vậy?”.
Giọng Minh Thành Hữu chợt trầm đi, Phó Nhiễm cũng nghiêng đầu nhìn anh. Anh khẽ lên tiếng: “Bố ạ”.
Trái tim chợt xao động, Phó Nhiễm nhìn thấy vẻ bi thương lan ra trong đôi mắt người đàn ông, cô bèn quay mặt đi.
Phó Tụng Đình đáp lại: “Chẳng trách”.
“Bố.” Phó Nhiễm cần quân cờ gõ gõ lên bàn: “Con hiểu rồi nhé. Ý bố muốn nói con vừa đi một nước sai lầm phải không? Vậy con đi lại nhé?”.
Phó Tụng Đình đánh một cái vào bàn tay đang thò ra của Phó Nhiễm: “Không được, đây là quy định”.
“Quy định cũng chỉ do con người đặt ra thôi mà.”
Minh Thành Hữu ghé sát vào, nhân cơ hội ấy kéo tay cô về: “Em đừng ngồi đây để thêm mất mặt nữa, làm gì có ai đánh cờ như em chứ?”.
“Em làm sao?” Phó Nhiễm hất hàm cãi lại anh. Phó Tụng Đình nhân lúc ấy đánh tiếp: “Tiểu Nhiễm, đến lượt con”.
Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu đồng thời nhìn xuống bàn cờ.
Phó Tụng Đình liếc mắt nhìn hai con người đang tràn đầy hứng khởi, rồi nhìn chằm chằm vào bàn cờ: “Nước cờ đi sai còn đi lại được, chỉ e có những việc làm sai không thể sửa ngay được, để rồi người hối hận là chính mình”.
Phó Nhiễm không để ý, có thể nói là hoàn toàn không nghe thấy Phó Tụng Đình nói gì. Cô toàn tâm toàn ý để tâm vào việc làm sao để phá gỡ thế cờ. Minh Thành Hữu lặng lẽ liếc nhìn cô.
Phạm Nhàn đi tới gọi họ ra ăn cơm. Phó Nhiễm dịch chân định đi: “Bố à, ăn tối xong đánh tiếp nhé, con đói quá”.
Phó Tụng Đình đưa tách trà cho Phạm Nhàn: “Đánh thêm mấy nước nữa là hết ván rồi”.
Phó Nhiễm đã đứng lên rồi chỉ vào Minh Thành Hữu: “Ăn xong để anh ấy đánh tiếp”.
Rõ ràng là gây ra một đống bùi nhùi rồi đổ lên đầu người ta.
Cả một buổi chiều lang thang trong siêu thị, cả chân tay và thể lực của Phó Nhiễm đều rã rời, cô đã đói sôi bụng từ lâu. Minh Thành Hữu ngồi xuống bên cạnh cô, chốc chốc lại gắp thức ăn cho cô, thân phận của hai người hoàn toàn bị đảo lộn, cứ giống như cô mới là khách vậy.
“Thành Hữu, ăn nhiều một chút.” Phạm Nhàn mời anh: “Tiểu Nhiễm, con đừng mải ăn thế, múc cho Thành Hữu một thìa cá bạc đi”.
Phó Nhiễm đánh mắt nhìn Minh Thành Hữu, rồi ngoan ngoãn cầm thìa lên múc vào bát anh.
Phạm Nhàn hỏi thăm qua về tình hình gia đình Minh Thành Hữu, anh trả lời chừng mực, chí ít thì vẻ bắng nhắng của anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình, lại càng khiến họ cảm thấy Minh Thành Hữu là người bản chất cao quý, những lời bên ngoài đồn đại về anh dĩ nhiên đều trở thành nói quá.
Ăn tối xong, Phó Tụng Đình vẫn còn nhung nhớ ván cờ đang dang dở.
Minh Thành Hữu tiếp tục giao đấu với ông. Phó Nhiễm đứng bên cạnh quan sát, muốn xem xem rốt cuộc anh sẽ từ cõi chết trở về bằng cách nào.
Vô tình ngẩng đầu lên, cô thấy Phạm Nhàn đang đứng trong phòng ăn gọi mình, Phó Nhiễm bèn chạy bước nhỏ qua đó.
Hương café nồng nàn bay tới. Phó Nhiễm cúi xuống ngó nhìn chất lỏng màu nâu sóng sánh trong máy pha café. Những hạt café được xay nhuyễn tại chỗ, chẳng trách mùi hương và tốc độ đều hoàn toàn khác biệt.
Phó Nhiễm lấy ra hai chiếc cốc: “Mẹ, tối rồi còn uống café dễ mất ngủ lắm”. Cô tìm loại lá trà được Phó Tụng Đình cất cẩn thận. Cô vẫn nhớ chuyện Minh Thành Hữu kể buổi tối anh hầu như không ngủ được. Phó Nhiễm pha hai tách trà rồi bê ra ngoài cho hai con người đang vùi đầu suy nghĩ kia mỗi người một cốc.
Phạm Nhàn pha xong café, mang một cốc ra cho Phó Nhiễm.
Minh Thành Hữu giơ tay định cầm lấy.
“Tiểu Nhiễm nói buổi tối con hay mất ngủ, không được uống café.”
Phó Nhiễm đứng đực bên cạnh. Câu này sao nghe cứ sai sai, có lẽ tại nó đánh đúng vào tâm lý của cô. Phó Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Minh Thành Hữu: “Chính anh nói vậy còn gì?”.
Vưu Ưng Nhụy xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào phòng khách. Ở cửa ra vào, cô ta đã nhìn thấy chiếc giày được xếp ngay ngắn. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn vào trong, cảnh tượng đập vào mắt hòa thuận và đầm ấm khó có thể hình dung nổi.
Phó Tụng Đình và Minh Thành Hữu ngồi đối diện nhau Phạm Nhàn và Phó Nhiễm mỗi người đứng một bên. Phó Nhiễm tay cầm cốc café, chốc chốc lại cúi xuống nói gì đó với Minh Thành Hữu, chốc chốc không nhẫn nhịn được còn thò tay ra.
Minh Thành Hữu đánh vào mu bàn tay cô: “Em xem nửa ván trước bị em hủy hoại đến mức nào rồi, em còn mặt mũi tiếp tục phá hoại sao?”.
“Anh tránh ra, để em tự đánh là được chứ gì?” Phó Nhiễm không phục.
“Không được.”
Vưu Ưng Nhụy chỉ nghe được tiếng Minh Thành Hữu. Vì bị Phó Nhiễm che khuất, cô ta không thể nhìn rõ toàn bộ gương mặt anh.
Phạm Nhàn cười khẽ, vui vẻ nói: “Tiểu Nhiễm, hiếm khi bố con gặp được đối thủ thực sự, con đừng đứng cạnh gây rối”.
Bầu không khí, ngay cả Vưu Ưng Nhụy đứng ngoài cửa cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
“Vưu tiểu thư.” Thím Trần từ bếp đi ra nhìn thấy cô ta, vội vàng chào hỏi.
Phạm Nhàn và Phó Nhiễm lần lượt ngẩng đầu lên. Minh Thành Hữu cũng ngước mắt lên, chỉ lướt qua rất nhanh rồi lại bình tĩnh quay đi.
“Ồ, Nhụy Nhụy đến đấy à?”
Phạm Nhàn đặt cốc café trong tay xuống, bước ra.
Thím Trần giúp đỡ xách các túi tắm vào nhà. Vưu Ưng Nhụy đi tới thân mật khoác tay Phạm Nhàn: “Mẹ, con tới chúc tết bố mẹ trước”.
“Đến thì cứ đến, còn mua nhiều quà cáp như vậy.” Phạm Nhàn lại hỏi: “Con ăn tối chưa?”.
“Con và mấy người bạn đã ăn ở ngoài rồi ạ.” Vưu Ưng Nhụy buông cánh tay bà ra, đi mấy bước tới bên cửa sổ: “Con chào bố”.
“Nhụy Nhụy tới à.” Phó Tụng Đình ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng không có quá nhiều thay đổi.
“Hi, Tiểu Nhiễm.” Vưu Ưng Nhụy nhìn sang Phó Nhiễm, rồi tới Minh Thành Hữu: “Tam thiếu cũng ở đây ạ”.
Phó Nhiễm lên tiếng chào cô ta. Minh Thành Hữu chỉ để ý tới cục diện ván cờ rất tốt, cần chớp lấy thời cơ. Anh không buồn ngẩng đầu lên: “Nhìn mà xem, với trình độ của em, sau này ra ngoài đừng có đánh cờ, mất mặt”.
Vưu Ưng Nhụy sững người, Phó Nhiễm ý thức được anh đang nói mình bèn lên tiếng: “Liên quan gì tới anh”.
Từ đầu tới cuối, anh chưa nhìn cô ta một lần nào.
Vưu Ưng Nhụy đứng đực bên cạnh Phó Tụng Đình, chứng kiến họ chơi hết một ván cờ. Phó Tụng Đình không chịu bỏ cuộc, nói là chơi lại.
“Bố con đang hứng.” Phạm Nhàn cũng chẳng biết đang nói với đứa con gái nào: “Nhìn mà xem, từng tuổi này rồi vẫn còn so đo hơn kém với đám thanh niên”.
Minh Thành Hữu dịch người vào trong, dùng ánh mắt ra hiệu với Phó Nhiễm: “Em đánh?”.
“Đánh thì đánh.” Phó Nhiễm không có chỗ đặt cốc café, bèn tiện tay đưa cho Minh Thành Hữu: “Bố, bố phải giữ cho con ít thể diện đấy nhé”.
“Không cho.” Phó Tụng Đình từ chối thẳng thừng: “Hai đứa hợp sức đấu lại bố mà còn xin nhẹ tay à?”.
Vưu Ưng Nhụy mím chặt môi, ra sức cắn răng lên bờ môi. Cô ta đi tới bên cạnh Phạm Nhàn: “Mẹ, chúng ta lên gác ngồi một lúc đi”.
“Được.”
Hai người men theo cầu thang đi lên tầng hai. Phạm Nhàn đẩy cửa phòng Vưu Ưng Nhụy ra: “Con xem, ngày nào thím Trần cũng quét dọn đều. Mẹ nghĩ cũng nên đổi cho con cả ga giường và vỏ gối. Con gái mà, cái gì cũng phải theo mốt chứ”.
Vưu Ưng Nhụy bước vào phòng, lơ đễnh nhìn quanh: “Mẹ, không cần đổi đâu ạ. Con hiếm lắm mới qua đây ngủ một đêm, huống hồ qua tết con lại sang Ý, đợi con học xong hẵng tính ạ”.
“Cũng được.”
Phạm Nhàn bật điều hòa lên.
Vưu Ưng Nhụy đi tới trước giá sách, nhìn những bằng khen và sách vở khi cô ta còn đi học vẫn được để nguyên chỗ cũ. Trong ảnh, cô ta mang một khuôn mặt non nớt. Khi rời khỏi nhà họ Phó, cô ta cũng chỉ mới ngoài hai mươi.
Cô ta cầm khung ảnh lên, giả vờ hỏi bâng quơ: “Mẹ, tam thiếu có hay tới đây không ạ?”.
“Cũng không thường xuyên lắm. Lần trước cậu ấy tới nhà, nói muốn bắt đầu lại với Phó Nhiễm. Con bé Tiểu Nhiễm cũng chưa cho một lời đích xác. Lần này Thành Hữu cũng tới chúc tết thôi.” Phạm Nhàn nói xong, bỗng nhiên nhớ ra tình cảm Vưu Ưng Nhụy dành cho Minh Thành Hữu trước đây: “Nhụy Nhụy, con…”.
Vưu Ưng Nhụy hiểu ý bà: “Mẹ, đó đều là những chuyện đã qua rồi ạ”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Phạm Nhàn yên tâm hẳn. Dù sao bây giờ Vưu Ưng Nhụy cũng đã có cuộc sống mới, mà Minh Thành Hữu lại chỉ để ý tới Phó Nhiễm.
Vưu Ưng Nhụy mở ngăn kéo ra. Những thứ bên trong được xếp rất gọn gàng. Cô ta sắp lại lần nữa: “Mẹ, Tam thiếu nói muốn bắt đầu lại với Tiểu Nhiễm, mẹ có đồng ý không?”.
“Mẹ và bố đều muốn nghe ý của Tiểu Nhiễm, dù sao thì chuyện của các con, bố mẹ không tiện can dự vào.”
“Cũng phải…” Vưu Ưng Nhụy rút ra một bức ảnh hồi bé: “Nhưng mẹ à, mẹ đã từng nghĩ chưa. Nếu Tiểu Nhiễm quay lại với tam thiếu, e rằng áp lực dư luận sau này không hề nhỏ chút nào”.
Phạm Nhàn chau mày lo lắng: “Chuyện này cả bố và mẹ đều từng suy nghĩ đến, nhưng dẫu sao Phó Nhiễm ra đi cũng là vì có nỗi khổ của riêng nó. Mẹ nghĩ, chỉ cần không thẹn với lòng là được”.
“Tất cả mọi người đều nói Tiểu Nhiễm vì tam thiếu thất thế, không thể cùng chung hoạn nạn…”
“Không phải như vậy đâu.” Phạm Nhàn ngắt lời Vưu Ưng Nhụy: “Chuyện này có trách phải trách nhà họ Minh”.
“Vì sao ạ?” Vưu Ưng Nhụy buột miệng hỏi. Thấy sắc mặt Phạm Nhàn khó coi, ngữ khí của cô ta không khỏi trầm đi: “Mẹ, nếu khó nói quá thì thôi ạ”.
“Thật ra cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.” Phạm Nhàn khẽ thở dài: “Chuyện này vốn cũng có liên quan tới con, mẹ nghĩ con cũng nên biết”.
Phạm Nhàn kể lại chuyện ngày đó Minh Vân Phong ở bệnh viện bắt gặp cảnh hai người họ bị tráo đổi. Vưu Ưng Nhụy khó giấu nổi vẻ sửng sốt: “Mẹ, chuyện này là thật sao?”.
“Chính Vưu Chiêu Phúc và Thẩm Tố Phân kể lại. Trước khi chết Minh Vân Phong cũng đã thừa nhận với Tiểu Nhiễm. Mẹ nghĩ, vì nguyên nhân này mà Tiểu Nhiễm rời khỏi nhà họ Minh.”
Chuyện này, Vưu Ưng Nhụy trước đó hoàn toàn không hay biết.
“Tam thiếu có biết chuyện này không ạ?”
Phạm Nhàn lắc đầu: “Nếu cậu ấy đã có ý quay lại với Tiểu Nhiễm thì cả mẹ và bố đều nghĩ không cần phải nói ra, người cũng đã mất rồi”.
Vưu Ưng Nhụy gật đầu tán đồng: “Vâng, có những bí mật vẫn nên cất trong lòng là hơn ạ”.
Từ trên tầng hai đi xuống, Vưu Ưng Nhụy đánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Ván cờ vẫn chưa xong. Minh Thành Hữu vắt tay lên thành ghế sau lưng Phó Nhiễm, từ xa nhìn lại giống như đang ôm cô vậy. Phó Nhiễm quay sang, cũng chẳng biết lúc trước Minh Thành Hữu đã chọc ghẹo gì cô: “Anh phiền quá đi. Anh đánh hay là em đánh? Có bị dồn tới góc chết cũng là ván cờ của em”.
“Câu này em nói đấy nhé, lát nữa đừng mong anh lau…”
“Minh Thành Hữu, anh ăn nói kiểu gì thế hả?” Phó Nhiễm giơ tay đẩy anh: “Thô tục”.
Phó Tụng Đình thong dong ngồi đối diện nhắc nhở: “Đừng quên ván cờ này là đánh cược đấy, phải suy nghĩ cho thật kỹ”.
Phó Nhiễm nghe xong lập tức im bặt, mặt vẫn nhìn Minh Thành Hữu: “Vậy anh nói xem, đánh chỗ nào?”.
Vưu Ưng Nhụy chưa bao giờ được nhìn thấy một Minh Thành Hữu như thế. Cô ta tự cười thầm trong bụng, cười Phó Nhiễm không biết trân trọng. Hai năm qua, Minh Thành Hữu đối với cô ta phải nói là thích gì được nấy, nhưng đã bao giờ anh bày ra thái độ này đâu?
Mối quan hệ giữa họ có thể nói là thân thiết nhất, nhưng luôn bị ngăn bởi một lớp vải mỏng, cho dù vẫn mông lung nhìn được đối phương từ hướng đối diện, nhưng không bao giờ có thể vượt qua được.
Giọng đàn ông vọng tới: “Em đánh hay anh đánh?”.
Phó Nhiễm mím môi, nhấc quân cờ lên định hạ xuống. Minh Thành Hữu cuối cùng vẫn không nhìn nổi, giật lấy quân cờ trong tay cô, một lúc sau mới quyết định đặt xuống.
Bước chân Vưu Ưng Nhụy khựng lại, đôi chân như một cái máy đi về phía đó: “Thưa bố, con xin phép về trước”.
“Sao không ngồi thêm một lát?”
“Dạ thôi.” Vưu Ưng Nhụy miễn cưỡng gượng cười: “Qua giao thừa con lại qua thăm bố mẹ”. Cô ta nhìn về phía Phó Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, tam thiếu… tạm biệt”.
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên: “Chào cô”.
Phạm Nhàn cầm một chiếc hộp trong tay: “Nhụy Nhụy, đây là món bánh thím Trần mới làm, con mang về nếm thử xem. Đúng rồi, con ở đâu?”.
Vưu Ưng Nhụy liếc nhìn Minh Thành Hữu rồi quay đi: “Con ở cùng với bố mẹ, dù sao thì con cũng về nước không lâu”.
Sau khi Vưu Ưng Nhụy ra về, Minh Thành Hữu ngồi chơi với Phó Tụng Đình thêm một tiếng nữa.
Phó Nhiễm thấy không còn sớm nữa bèn đẩy tay anh: “Anh nên về rồi đấy”.
Phó Tụng Đình cũng không giữ, dù sao đã ngồi cùng ông nửa ngày rồi, quả thật không dễ dàng gì.
Phó Nhiễm đứng trước cửa thay giày rồi tiễn Minh Thành Hữu ra ngoài. Phạm Nhàn cũng gửi theo một hộp đồ ăn. Phó Nhiễm xách nó ra ngoài. Xe của Minh Thành Hữu đỗ xe trước cửa, cô nhét đồ ăn vào ghế lái phụ: “Anh đi cẩn thận”.
“Anh đã tới nhà em chúc tết rồi, hôm nào em cũng tới nhà anh đi chứ?”
Vừa nghĩ tới Lý Vận Linh, nửa bên má từng ăn tát của Phó Nhiễm hình như lại rát lên. Anh nghĩ đây là gì, gặp mặt phụ huynh hai bên chắc? Hay cả hai bên đều không được thiếu bên nào?
“Em không tới đâu.”
Minh Thành Hữu dựa vào cửa xe: “Ý anh bảo em đến Trung Cảnh Hào Đình, mẹ anh không ở đó”.
“Sắp tết rồi, mấy hôm nay cả gia đình bận rộn sắm sửa.” Ngoài trời quá lạnh, Phó Nhiễm đi ra còn quên không khoác áo. Cô giậm giậm chân xua đi giá rét: “Anh mau về đi”.
Minh Thành Hữu ngồi vào xe, Phó Nhiễm thấy anh nổ máy rồi mới chạy tuột vào nhà như một làn khói.
…
Chiếc xe lao nhanh như điện giật. Sau khi qua một ngã tư, Minh Thành Hữu nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện có một chiếc Audi trắng đi theo sau mình. Anh đi chậm lại, nhìn cho rõ biển số xe. Minh Thành Hữu gõ mấy cái lên vô lăng, rồi đánh xe vào trong một công viên.
Chiếc Audi trắng vững vàng đỗ bên cạnh xe anh. Vưu Ưng Nhụy hạ cửa xe xuống, nhìn anh qua cửa sổ.
“Thành Hữu.”
Anh quay mặt sang. Vì đã sắp tết, lại còn là đêm lạnh, công viên gần như không một bóng người.
Minh Thành Hữu chỉ im lặng nhìn cô như thế.
Vưu Ưng Nhụy điềm tĩnh, gượng cười: “Đợt tết này em sẽ không tới tìm anh. Nhưng đến sinh nhật, liệu anh có thể đón cùng em không? Năm ngoái, cũng là em đón sinh nhật cùng anh mà”.
Minh Thành Hữu nghe thấy hai chữ “năm ngoái”, đầu mày vốn đang thả lỏng chợt nhíu chặt lại. Dường như nhớ lại chuyện gì đó, anh chỉ thấy trái tim co rút lại, đau đớn: “Tới lúc đó rồi tính”.
Vưu Ưng Nhụy không ép anh nữa. Trước mặt anh, cô không bao giờ bám riết thái quá, luôn luôn giữ một chừng mực nhất định.
“Thành Hữu.” Cô hạ giọng gọi một tiếng.
Cả hai ngồi yên trong xe, không ai bước xuống cả. Minh Thành Hữu đánh mắt nhìn hộp đồ ăn Phạm Nhàn gửi: “Không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi”.
Anh chuẩn bị lùi xe: “Quà năm mới anh sẽ bảo cửa hàng gửi thẳng tới nhà em, có món gì đặc biệt yêu thích không?”.
Vưu Ưng Nhụy giữ nguyên nụ cười: “Đồ anh tặng em đều thích cả”.
“Được rồi.” Minh Thành Hữu quay xe. Vưu Ưng Nhụy nhìn qua gương, thấy chiếc xe của anh từ từ biến mất trong tầm mắt.
…
Hôm sau, Phó Nhiễm mang quà tới nhà họ Vưu.
Đa số đều là quà Phạm Nhàn chọn hôm qua khi đi siêu thị, về mặt này rõ ràng bà tinh ý hơn Phó Nhiễm.
Cô đi thang máy lên tới tầng của nhà họ Vưu, Thẩm Tố Phân nghe thấy tiếng chuông bèn ra mở cửa: “Tiểu Nhiễm à?”.
Bà vội vàng lấy dép cho Phó Nhiễm thay.
Vưu Chiêu Phúc đón lấy quà của cô.
“Mẹ, Vưu Ưng Nhụy không có nhà ạ?”
“À, Nhụy Nhụy đi chơi với bạn rồi.”
Phó Nhiễm ngồi xuống sofa ngoài phòng khách. Thẩm Tố Phân rót nước cho cô. Bà vẫn mặc bộ quần áo mới hôm qua Phó Nhiễm chọn.
Phó Nhiễm nhìn quanh nhà, Vưu Chiêu Phúc và Thẩm Tố Phân lần lượt ngồi xuống đối diện cô.
Cô đánh mắt nhìn bên cạnh bình nước, thấy một chiếc cốc vỡ vẫn còn nguyên trong góc. Thẩm Tố Phân sắc mặt không tốt, dáng vẻ có phần hoảng hốt.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Thẩm Tố Phân giật mình hoàn hồn lại. Vưu Chiêu Phúc ngồi bên trái đánh mắt lườm bà: “Mẹ con tối qua ngủ không được ngon”.
Phó Nhiễm đặt cốc nước lên bàn: “Con thấy dưới sân có nhiều người nhảy thể dục nhịp điệu, rồi vận động thể thao, bố mẹ rảnh rỗi có thể đánh cầu lông”.
Thẩm Tố Phân cười gượng gạo: “Mấy món đó bố mẹ nào có học được. Bố con ngày ngày đi chơi mạt chược, mẹ cũng chỉ biết xem ti vi cho qua ngày”.
Ban đầu bà cũng định tìm một số việc thủ công, nhưng Vưu Ưng Nhụy không đồng ý, nói rằng đây là tiểu khu cao cấp, bà có làm cả tháng cũng chưa đủ trả tiền dịch vụ. Sau đó Thẩm Tố Phân đã dứt khoát xóa sạch suy nghĩ này.
Vưu Chiêu Phúc lấy tay huých vợ, ra hiệu cho bà nói. Thẩm Tố Phân do dự ngập ngừng. Bà nhìn những món đồ Phó Nhiễm mua, tâm trạng rất khó nói.
Phó Nhiễm thấy bà ấp úng bèn hỏi: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”.
Thẩm Tố Phân cắn chặt răng không nói.
“Tiểu Nhiễm.” Vưu Chiêu Phúc nhìn chiếc cốc vỡ trong góc, ánh mắt toát ra vẻ phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Thật ra chuyện con và Nhụy Nhụy bị tráo đổi hai mươi mấy năm trước, bố chồng tương lai trước đây của con cũng biết”.
Phó Nhiễm bình tĩnh đáp: “Con biết”.
Họ nghĩ, chắc chắn là Phạm Nhàn kể cho Phó Nhiễm biết.
Thẩm Tố Phân vô tình để lộ thái độ do dự và bứt rứt. Thấy Vưu Chiêu Phúc có ý định nói tiếp, bà vội vàng kìm tay ông lại: “Đừng nói nữa, ông thôi đi, tích chút đức đi!”.
Vưu Chiêu Phúc đẩy tay Thẩm Tố Phân ra: “Tiểu Nhiễm có quyền được biết”. Né tránh ánh mắt ngấn lệ của Thẩm Tố Phân, Phó Nhiễm bỗng cảm thấy bầu không khí gần như đóng băng. Cô vô thức muốn bỏ đi thật nhanh.
“Thật ra, không phải bố mẹ vô tình bắt gặp ông ấy đâu. Mà chính Minh Vân Phong bỏ tiền ra thuê bố mẹ tráo đổi con ra khỏi nhà họ Phó.”