Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 88: Em Muốn Một Tờ Giấy Đăng Ký Kết Hôn
Tiếng chuông di động nhấn chìm màn đêm lạnh lẽo và thê lương.
Vưu Ưng Nhụy dựa lưng vào khung cửa sổ sát sàn, ngước mắt lên, chống tay vào b an công, nhìn theo cái bóng của Phó Nhiễm từ từ đi ra khỏi Trung Cảnh Hào Đình. Phó Nhiễm bước lên xe, tăng tốc, biến mất trong tầm mắt như đang chạy trốn.
Minh Thành Hữu gối tay lên sau gáy. Anh nằm im trên giường, thất thần nhìn bộ đèn trần kiểu châu Âu tinh xảo đung đưa trên đỉnh đầu.
Vưu Ưng Nhụy nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân tê dừ nhức mỏi. Cô liếc nhìn một bên gương mặt Minh Thành Hữu, chỉ thấy được có một vạt sáng hoa lệ hắt ra, không nhìn rõ được biểu cảm của người đàn ông lúc này.
Di động bị anh ném lên tủ đầu giường, hoàn toàn không có ý giơ tay ra lấy.
Vưu Ưng Nhụy đứng ở ngoài ban công một lúc, gió đêm mặc sức lùa vào cổ áo. Cô vốn đã mặc rất mỏng mảnh, lúc này càng lạnh đến run bần bật cả người.
Cô thầm tự nhủ với bản thân rằng: Không sao, gặp dịp thì chơi mà thôi.
Nhưng ban nãy cô trốn ngoài ban công đã nhìn rất rõ ràng, động tác đó, hành động đó thật sự có thể giải thích qua bốn từ “gặp dịp thì chơi” sao?
Vưu Ưng Nhụy bỗng cảm thấy cả người hoàn toàn bất lực, hai chân mềm oặt gần như không còn đứng vững được nữa.
Vẻ thất thần của Minh Thành Hữu cô trốn ở ngoài ban công nên hoàn toàn không hay biết gì.
Vưu Ưng Nhụy giơ tay lên gạt khóe mắt. Sau khi bình ổn lại cảm xúc, cô mới đưa tay về phía cửa ban công.
Minh Thành Hữu nghe thấy tiếng động gần đó, bèn ngẩng đầu lên nhìn. Vưu Ưng Nhụy từ từ đi vào trong nhà. Vẻ cô đơn trong ánh mắt anh dần dần chuyển sang bất ngờ. Đến khi đầu gối chạm vào mép giường, cô mới dừng bước: “Thành Hữu”.
Minh Thành Hữu vẫn gối lên đầu giường, nhìn Vưu Ưng Nhụy với nét mặt thăm dò: “Chẳng phải em nói đi chuyến bay sáng mai sao?”.
Khóe miệng Vưu Ưng Nhụy hơi run lên, cô buột miệng cất lên một lời yếu ớt: “Em muốn tạo cho anh một bất ngờ, thế nên đã về trước ngày”.
Minh Thành Hữu nhìn lên, ánh mắt đen đặc như mực tàu, sắc mặt hoàn toàn không có vẻ gì là ngượng ngập hay hoảng loạn. Vưu Ưng Nhụy nhìn thẳng vào mắt anh: “Thành Hữu, có phải em nên gọi điện trước cho anh không, để anh bảo em có nên về ngày hôm nay không?”.
Minh Thành Hữu nhíu mày, biểu cảm âm u bất định. Hàm răng sắc của Vưu Ưng Nhụy cứ liên tục cắn lên môi, dù đau đớn cũng không buông ra.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ anh đã hất tay bỏ đi từ lâu.
Minh Thành Hữu ngồi dậy. Ánh đèn màu mật ong trên đầu giường hắt lên sống lưng rắn rỏi của anh. Anh nhìn Vưu Ưng Nhụy chằm chằm không chớp mắt: “Nhìn thấy cả rồi phải không?”.
Khóe mắt cô đỏ rực, chắc chắn là vừa khóc, viền mắt vốn dĩ được vẽ tỉ mỉ giờ cũng loen ra, bên dưới hốc mắt là một màu đen thảm hại. Vưu Ưng Nhụy không nói không rằng, chỉ đứng đực ra đó.
Minh Thành Hữu rút bao thuốc lá ra: “Hành lý của em đâu?”.
Không có được câu trả lời, Minh Thành Hữu bắt đầu khó chịu. Anh sinh ra vốn dĩ đã không phải kiểu người tùy tiện nhẫn nhịn người khác. Anh khoát tay: “Đi nghỉ đi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp”.
Vưu Ưng Nhụy vẫn đứng đực ra. Minh Thành Hữu châm điếu thuốc trong tay lên, làn khói mờ nhạt từ từ bay tản mạn khắp phòng.
Vưu Ưng Nhụy định nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt Minh Thành Hữu, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“Tối nay em ngủ tạm ở đây, ngày mai anh sẽ sắp xếp cho em chỗ ở khác.”
“Anh sợ em gặp phải Phó Nhiễm sao?” Vưu Ưng Nhụy không suy nghĩ gì, hỏi lại một câu.
Minh Thành Hữu gạt tàn thuốc vào gạt tàn: “Ưng Nhụy, rốt cuộc em cần gì?”.
Vưu Ưng Nhụy sốt sắng đáp: “Em cần gì anh thật sự không biết sao?”.
Thấy Minh Thành Hữu không nói gì, ngữ khí của Vưu Ưng Nhụy mới chậm rãi hơn một chút: “Em đã ở bên anh suốt hai năm. Em cần trái tim của anh, nhưng anh nói anh không còn trái tim nữa. Vậy con người của anh thì sao? Anh có thể cho em được không?”.
Minh Thành Hữu nheo đôi mắt hoa đào mê người của mình lại, đáy mắt toát lên một biểu cảm khó tin. Anh giơ tay chỉ vào người mình: “Em muốn anh?”.
Vưu Ưng Nhụy nhìn biểu cảm đó của anh, đã biết là anh có ý gì. Mọi nhẫn nhịn trong quá khứ đến hôm nay cô nhất quyết nói ra hết: “Đúng vậy”.
Minh Thành Hữu bất ngờ phá lên cười, ánh mắt lại dần chuyển lạnh: “Em muốn lên giường với anh sao?”.
Anh nói hết sức rõ ràng, đôi mắt nhìn Vưu Ưng Nhụy chằm chằm.
Vưu Ưng Nhụy đỏ bừng mặt, dù sao thì việc phải mặt đối mặt nói chủ đề này với một người khác cũng khiến cô bất ngờ. Thấy anh vẫn còn cười, cô căng thẳng giật giật vạt áo.
Minh Thành Hữu vẫy tay, ý gọi cô qua.
Cô bước những bước gượng gạo nhưng chờ đợi vòng qua đuôi giường, đứng trước mặt Minh Thành Hữu.
Anh vẫn duy trì tư thế ngồi của mình, ngẩng lên nhìn sâu vào mắt cô: “Em đã từng có người đàn ông nào khác chưa?”.
Vưu Ưng Nhụy sững người, không ngờ Minh Thành Hữu lại hỏi câu ấy.
Cô đỏ mặt lắc đầu.
Dường như đã hiểu ra, Minh Thành Hữu gật đầu: “Cơ thể của một người đàn ông chỉ có thể hoàn toàn phù hợp và ăn ý với một người con gái duy nhất trên thế gian này. Ưng Nhụy, anh không cần thử cũng biết em và anh khó mà hợp nhau được”.
“Vì sao ạ?” Vưu Ưng Nhụy hỏi ngay không cần suy nghĩ: “Lẽ nào trước kia anh chưa từng quan hệ với cô gái nào khác?”.
Cô mím chặt môi. Cô đã theo anh hai năm trời, rốt cuộc vẫn không bước vào được trái tim anh.
Không chỉ Vưu Ưng Nhụy, có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ anh từng có một quá khứ trăng hoa. Minh Thành Hữu bật cười: “Thế nên em nghĩ có thêm một người như em cũng chẳng là gì cả phải không?”.
Câu nói này lọt vào tai chẳng hiểu sao lại có phần khinh bỉ. Nhưng Vưu Ưng Nhụy không nghĩ sâu xa đến mức đó: “Dạ”.
Minh Thành Hữu nhìn cô chăm chú. Vưu Ưng Nhụy tiến lên, tự nhiên đứng ra sau lưng anh, hai tay đặt lên thái dương nhẹ nhàng xoa bóp cho anh: “Thành Hữu, anh không thử làm sao biết hai chúng ta không hợp được?”.
Minh Thành Hữu nhắm mắt lại. Động tác tay lúc mạnh lúc nhẹ của Vưu Ưng Nhụy khiến những dây thần kinh căng thẳng của anh thả lỏng ra. Anh im lặng khoảng mười phút mới nắm lấy tay Vưu Ưng Nhụy: “Không cần thử, cơ thể anh, anh là người hiểu rõ nhất”.
Một nỗi bi thương và không cam tâm dâng lên trong đôi mắt, Vưu Ưng Nhụy nở một nụ cười lạnh hờ hững.
Người có thể ăn ý với anh chắc là Phó Nhiễm phải không?
Vưu Ưng Nhụy không tin vào mấy lời quỷ quái này. Bây giờ là xã hội gì rồi, ra ngoài tình một đêm vớ đại cũng được vài cô. Anh chỉ là không chạm vào cô mà thôi. Hai năm nay Minh Thành Hữu bận rộn công việc, bên ngoài nhất định đã có lịch sử phong lưu. Chẳng phải người ta nói, với đàn ông, tình yêu và tình dục là hai việc có thể tách rời hay sao?
Minh Thành Hữu nắm tay kéo cô ra trước mặt mình: “Những thứ không thể cho em, anh cũng hết cách. Nhưng những gì anh có thể cho em, em cứ đề nghị”.
Vưu Ưng Nhụy ngậm nước mắt, thấy chưa, đây chính là niềm hạnh phúc tột cùng cũng là nỗi bất hạnh không đáy của cô.
“Được.” Cô gật đầu: “Em muốn một tờ đăng ký kết hôn”.
Cô cúi mặt xuống, nhìn được chóp mũi của Minh Thành Hữu. Anh ngẩng đầu lên, vầng trán rộng và đẹp vô cùng. Ánh mắt anh hoàn toàn nghiêm túc: “Em thật sự muốn kết hôn với anh?”.
Vưu Ưng Nhụy vòng hai tay ôm lấy vai anh, nước mắt nhất thời không kiềm chế được, rơi xuống mặt Minh Thành Hữu. Cô gượng cười, bỗng chốc nước mắt như mưa, làm mặt mũi tèm lem hết cả, nhưng vẫn cố ra vẻ bình thản: “Đúng thế, em từng nói rồi mà, em sinh ra làm người nhà họ Minh, chết làm ma nhà họ Minh”.
“Đây vốn dĩ cũng là việc anh từng hứa với em.” Minh Thành Hữu nhẹ nhàng xích ra, với tay lấy bao thuốc lá trên đầu giường.
Vưu Ưng Nhụy gượng gạo bước về phía sofa đối diện. Cô cúi gằm, mọi hoạt bát và vui vẻ thường ngày bay đi đâu hết.
Minh Thành Hữu rít một hơi, nhìn qua làn khói lờ mờ hướng về phía cô. Cô đã ở bên cạnh anh hai năm, thực sự cũng không dễ dàng gì. Những ngày tháng khó khăn khổ sở nhất của anh, quả thực chỉ có Vưu Ưng Nhụy chứng kiến.
Có lẽ cũng chính vì có cô, anh mới không đau lòng đến chết.
Có thể đối với những người xung quanh, Vưu Ưng Nhụy đi theo anh, cho dù anh thảm bại nhưng vẫn có khả năng cho cô đủ ăn đủ mặc, thế nên chẳng có gì đáng nói. Nhưng chỉ có mình Minh Thành Hữu biết ý nghĩa của việc này là gì. Hai năm trước, ai ai cũng né tránh anh, sự chủ động gần gũi của Vưu Ưng Nhụy không còn nghi ngờ gì, chính là niềm động viên lớn nhất đối với anh.
“Ưng Nhụy.”
Cô ngước đôi mắt đỏ rực lên, hướng về phía anh: “Trước khi cầm đăng ký kết hôn, chúng ta hãy làm một giao kèo phân chia tài sản trong hôn nhân đi”.
Minh Thành Hữu nhướng mày.
“Khi em đi theo anh em chẳng có gì, dù lấy anh cũng vẫn vậy thôi. Em không cần tiền của anh, cũng giống như trước đây em nói với anh vậy. Cho dù trên người anh không còn một xu dính túi em vẫn chọn anh. Thế nên phân chia tài sản ngay sau khi cưới là cách chứng minh tốt nhất.” Vưu Ưng Nhụy nói liền một hơi.
Minh Thành Hữu dùng sức bặm môi rít thuốc, nhìn điếu thuốc trong tay mình từ từ cháy. Anh đứng lên: “Hành lý của em để ở phòng nào?”.
Vưu Ưng Nhụy đi tới trước tủ quần áo, rút vali hành lý ra.
Minh Thành Hữu đón lấy, cầm vali đi ra ngoài. Vưu Ưng Nhụy theo anh đi tới một gian phòng khác. Minh Thành Hữu rút chìa khóa ra mở. Đồ đạc bên trong vẫn sắp xếp y như lúc cô đi. Người làm dọn dẹp thường xuyên mỗi ngày, lúc ra cũng nhớ phải khóa cửa cẩn thận theo đúng lời dặn của Minh Thành Hữu.
Anh đặt vali da của Vưu Ưng Nhụy sang một bên. Cô đứng đực giữa phòng, nhìn chằm chằm bóng lưng Minh Thành Hữu.
“Em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tính sau.”
Minh Thành Hữu đi ra, khép cửa lại rồi mới trở về phòng của mình, đúng lúc ấy di động nhận được một tin nhắn.
Là Vưu Ưng Nhụy.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ ngắn gọn vài chữ: Chuyện đăng ký kết hôn, coi như em chưa nói gì.
Minh Thành Hữu lướt ngón cái qua màn hình, ấn nút xóa, rồi ném di động lên tủ đầu giường.
Vưu Ưng Nhụy đi đi lại lại trong phòng, chiếc di động càng nắm càng chặt. Cô áp mặt lên bức tường lạnh lẽo, nhìn chăm chú màn hình trôi đi từng phút từng giây.
Minh Thành Hữu không hề nhắn lại.
…
Phó Nhiễm lái xe rất chậm, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi rượu của Minh Thành Hữu, quyến luyến mãi không tan.
Trở về nhà họ Phó, Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn đều đã đi ngủ cả, cả phòng khách trống trải không một bóng người. Phó Nhiễm cố gắng nhón nhẹ bước chân về phòng mình, không muốn làm mẹ thức giấc.
Cô vào phòng không lâu, bỗng có tiếng gõ cửa.
Phạm Nhàn mặc đồ ngủ đẩy cửa ra: “Tiểu Nhiễm, giờ mới về hả con?”.
Phó Nhiễm treo túi xách lên mắc quần áo: “Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?”.
“Thấy con mãi chưa về, mẹ không yên tâm ngủ được.” Nói xong, Phạm Nhàn định đóng cửa lại: “À, ngày mai ra ngoài mua với mẹ ít đồ nhé. Thôi con mau nghỉ đi”.
Phó Nhiễm vui vẻ đồng ý. Cô cởi áo dạ bên ngoài ra, nhìn chiếc áo len bên trong, kiểu dáng đẹp là thế mà chẳng để ai ngắm, ra ngoài một chuyến hoàn toàn bị che kín từ đầu xuống chân. Chắc nhà thiết kế trên tạp chí mà biết tác phẩm của mình bị khinh thường như vậy có khi tức quá phải chạy tới Trung Quốc không chừng.
…
Hôm sau, vì thời tiết thực sự quá lạnh nên Phó Nhiễm và Phạm Nhàn ăn trưa xong mới đi ra ngoài.
Phạm Nhàn gọi tài xế, không để Phó Nhiễm lái xe. Đồ ăn dịp Tết bà không phải lo lắng, ra ngoài chủ yếu là mua một ít quần áo, dù sao thì năm mới cũng phải đi dự nhiều bữa tiệc.
Vưu Chiêu Phúc và Thẩm Tố Phân đứng trước cửa hàng đồ hiệu ngó ngó nghiêng nghiêng. Vưu Ưng Nhụy đỗ xe rồi đi tới: “Vào trong thôi”.
“Nhụy Nhụy.” Thẩm Tố Phân dè dặt kéo vạt áo cô ta: “Quần áo ở đây chắc đắt lắm phải không?”.
“Mẹ, mẹ đừng nhìn vào giá tiền, mẹ thích cái nào thì mua cái đó.” Vưu Ưng Nhụy thản nhiên nói. Người phục vụ mở cửa ra: “Xin chào quý khách”.
Cửa hàng phân ra làm gian đồ nam và gian đồ nữ. Một nhân viên đưa Vưu Chiêu Phúc qua quầy đồ nam. Vưu Ưng Nhụy dùng tay chỉ chỉ vào Thẩm Tố Phân rồi nói với cô nhân viên vừa chào hỏi: “Cô chọn giúp bà ấy mấy bộ thật đẹp”.
Nói xong, cô ta tự động đi về phía một gian khác để thử quần áo.
Thẩm Tố Phân không khác gì Lưu Lão Lão khi mới tới Đại Quan Viên, tay chân không biết để ở đâu. Người nhân viên giới thiệu cho bà mấy kiểu quần áo, bà đều không hiểu câu nào.
Nhìn chiếc khăn choàng cổ treo trên người cô ma-nơ-canh khá vừa mắt, Thẩm Tố Phân cũng không dám thử, vẫn kiểm tra giá tiền trước theo thói quen: “Ôi, một cái khăn mà những 288 đồng*, đắt quá”.
*288 NDT ~ 1 triệu VNĐ
Cô nhân viên đứng bên hơi sững người, sau đó không nhịn được cười: “Thưa bác, là 2880 tệ ạ”.
“Cái gì?” Thẩm Tố Phân sửng sốt, bỗng cao giọng: “Một chiếc giá 80 đồng trong siêu thị là dùng được mấy chục năm rồi”.
“Mẹ!” Vưu Ưng Nhụy khó chịu đi tới: “Con bảo mẹ xem quần áo cơ mà?”.
Thẩm Tố Phân chung quy vẫn thương con gái: “Nhụy Nhụy à”, trước mặt người nhân viên, bà cũng không dám nói, bèn kéo Vưu Ưng Nhụy qua một bên: “Một cái khăn mà những 2880 tệ, thế thì quần áo còn giá trên trời đến mức nào. Bố mẹ không cần mặc mấy đồ đắt đỏ vậy đâu, mua đồ ở khu Gia Lạc Phúc là được rồi, hay chúng ta qua đó đi con”.
“Mẹ!” Vưu Ưng Nhụy bắt đầu chịu không nổi: “Mẹ thích gì mẹ cứ mua, đừng có nhìn giá làm gì cả. Vả lại hiếm có dịp mẹ được ăn sung mặc sướng. Tết đến, họ hàng người ta lên đây thăm nhà mới của chúng ta, mẹ ăn mặc quê mùa như vậy ai nhìn được?”.
Loáng thoáng nghe ra tâm trạng không vui của Vưu Ưng Nhụy, Thẩm Tố Phân cũng không dám kiên trì nữa.
Ngược lại, Vưu Chiêu Phúc thì không giống Thẩm Tố Phân, nếu Vưu Ưng Nhụy đã có tiền mua được cả nhà thì chỗ này có đáng là bao.
Người nhân viên chọn cho Thẩm Tố Phân hai bộ quần áo. Bà nhìn xong thấy không thể mặc ra đường được: “Thôi đừng, đổi bộ khác đi”.
Vưu Ưng Nhụy liếc nhìn rồi đặt bộ quần áo vào tay người nhân viên: “Mẹ, đẹp lắm mà, mẹ cứ thử xem thế nào, nếu không đẹp chúng ta đổi bộ khác”.
Thẩm Tố Phân nì nèo một lúc lâu, cuối cùng đành miễn cưỡng vào phòng thay đồ.
Vưu Ưng Nhụy khẽ lắc đầu: “Bản tính khó đổi, quê mùa”.
Câu này đúng lúc lọt vào tai hai người vừa bước vào cửa hàng. Phó Nhiễm khoác tay Phạm Nhàn, liếc nhìn Vưu Ưng Nhụy.
“Mẹ!” Vưu Ưng Nhụy ném túi quần áo trong tay xuống đất, chạy bước nhỏ qua, mặc kệ Phó Nhiễm đứng bên cạnh, ôm chầm lấy Phạm Nhàn.
Không còn cách nào khác, Phó Nhiễm đành bỏ tay ra.
“Nhụy Nhụy, con về khi nào vậy?”
Vưu Ưng Nhụy buông tay, đánh mắt nhìn Phó Nhiễm một cái vô cùng hàm ý: “Con về tối qua ạ, con vốn đi dạo phố xong định tới thăm mẹ, không ngờ lại gặp nhau ở đây”.
Phạm Nhàn vỗ tay Vưu Ưng Nhụy: “Mẹ cũng đoán một hai ngày này con sẽ về thôi”.
Trong lúc đó, người nhân viên dắt Thẩm Tố Phân ra: “Quần áo thay xong rồi đây”.
Ba người đồng loạt nhìn qua. Thẩm Tố Phân chưa mặc loại đồ này bao giờ, chỗ nào cũng cảm thấy khó coi, hơn nữa size còn không vừa khít, đai váy lỏng lẻo rơi xuống, vòng eo cũng rộng thùng thình quá cỡ. Một sản phẩm thương hiệu của Ý khoác lên người không khác gì túi vải gai. Sắc mặt Vưu Ưng Nhụy dần dần sa sầm lại.
Thẩm Tố Phân không quen, cứ cố kéo váy xuống, bên dưới chân vẫn là một đôi giày da xấu xí màu đen. Nhưng bà lại còn nói cao giọng: “Nhụy Nhụy, không được, mẹ không mặc ra ngoài đâu. Đây là đồ của người có tiền, mẹ thấy mẹ cứ đi mua đồ chợ đêm là được rồi”.
Sắc mặt người nhân viên bên cạnh lập tức thay đổi.
“Mẹ!” Vưu Ưng Nhụy lên tiếng.
Thẩm Tố Phân từ gương quay ra, nhìn thấy Phó Nhiễm và Phạm Nhàn đứng gần đó.
“Mẹ.” Phó Nhiễm lên tiếng chào.
“Tiểu Nhiễm à…” Thẩm Tố Phân tiến lên, ánh mắt thiếu tự nhiên chạm vào Phạm Nhàn: “Phó phu nhân”.
Phạm Nhàn chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Chuyện hai mươi mấy năm trước đến bây giờ bà vẫn không thể tha thứ cho người nhà họ Vưu, bình thường cũng đã cố gắng giáp mặt, dù sao thì vốn cũng không phải người cùng một đẳng cấp.
Phó Nhiễm nhìn bộ quần áo xộc xệch trên người Thẩm Tố Phân. Rõ ràng Vưu Ưng Nhụy đang cố áp gu thẩm mỹ của Phạm Nhàn lên người bà, mặc kệ bà có quen hay không, đến cả người ngoài còn thấy kỳ cục.
Vưu Ưng Nhụy khoác tay Phạm Nhàn, dáng vẻ vô cùng thân mật: “Mẹ, cửa hàng này mới nhập về nhiều mẫu mới đẹp lắm, con đưa mẹ đi xem nhé”.
Phạm Nhàn quay lại nhìn Thẩm Tố Phân đang ngượng ngập đứng đó, Vưu Ưng Nhụy dường như không có ý định giúp bà ấy chọn lại một bộ khác. Sắc mặt người nhân viên cũng chẳng khá hơn là bao.
“Mẹ.” Phó Nhiễm nói với Phạm Nhàn: “Mẹ cứ qua xem đi, con sẽ qua sau”.
Nói xong, cô dẫn Thẩm Tố Phân qua một bên.
Phạm Nhàn mỉm cười, quan sát Phó Nhiễm từ từ lựa cho Thẩm Tố Phân từng bộ quần áo.
“Cô lấy số nhỏ hơn bộ vừa rồi một cỡ.” Phó Nhiễm dặn người nhân viên: “Màu thì lấy màu này”.
Chiếc quần vải ống thẳng và chiếc áo màu mực mang phong cách đời Đường. Thẩm Tố Phân thay xong đứng trước gương ngắm nghía: “Bộ này đẹp đấy, màu sắc mẹ cũng thích. Chứ mấy bộ kia làm sao mẹ mặc được”.
Phó Nhiễm chọn thêm cho bà mấy bộ nữa thích hợp. Cô đưa quần áo cho nhân viên, rồi rút thẻ trong ví ra đưa cho họ: “Lát nữa cô tính tiền cả hai người giúp tôi”.
“Dạ vâng.”
“Tiểu Nhiễm, con đừng lãng phí.” Thẩm Tố Phân đứng trước mặt Phạm Nhàn càng không dám tùy tiện lấy tiền của Phó Nhiễm.
Vưu Ưng Nhụy đứng trước gương, hai tay đặt lên vai Phạm Nhàn: “Mẹ, bộ này thật sự rất đẹp. Mẹ ấy à, vốn dĩ đã trẻ, dáng người lại đẹp, mẹ lấy bộ này đi”.
Thẩm Tố Phân nhìn hành động thân mật của Vưu Ưng Nhụy rồi lại nhìn sang Phạm Nhàn, tự động lùi qua một bên. Vưu Ưng Nhụy nói bà quê mùa không phải bà không nghe thấy. Dù sao mẹ con cũng thiếu nhau hai mươi mấy năm tình cảm, lẽ nào phải là một người mẹ như Phạm Nhàn mới xứng với nó?
Phó Nhiễm nhìn ra sự hụt hẫng của bà bèn gọi người phục vụ một cốc nước hoa quả: “Mẹ, thử quần áo mệt mỏi lắm, mẹ nghỉ một lát đi”.
Thẩm Tố Phân ngẩng đầu nhìn cô con gái này. Phó Nhiễm vẫn chẳng khác gì hồi nhỏ, lạnh lùng xa cách, chưa bao giờ thân thiết thái quá với ai, nhưng lại luôn là người để ý những thứ nhỏ nhặt.
Vưu Ưng Nhụy gọi nhân viên gói hai bộ mà Phạm Nhàn vừa thử vào. Phó Nhiễm đang đứng trước quầy thu ngân: “Để tôi thanh toán”.
Ở khu đồ nam, quần áo của Vưu Chiêu Phúc cũng được mang qua thanh toán.
Vưu Ưng Nhụy mở ví ra, rút thẻ đưa cho nhân viên, rồi quay sang nói với Phó Nhiễm: “Khỏi cần, có vài bộ quần áo thôi mà”.
Phó Nhiễm thấy vậy cũng thôi, không cần phải giành giật nhau mấy việc này.
Người nhân viên trả lại thẻ cho Phó Nhiễm: “Cô Phó cũng làm ở MR ạ?”.
“Ừm.” Phó Nhiễm tiện tay nhận lấy. Đây là thẻ Minh Thành Hữu đưa, nói là phúc lợi cuối năm, nghe nói mang thẻ này quẹt ở một số cửa hàng sẽ được ưu đãi khá nhiều.
“Thế thì chắc chắn cô Phó phải là nhân viên cấp cao ở MR rồi. Đây là thẻ giảm giá mức kim cương của cửa hàng chúng tôi. Cô mà quẹt thẻ này sẽ được giảm thẳng 90%, số tiền còn lại sẽ được trừ vào tài khoản của Chủ tịch MR.”
Phó Nhiễm không hiểu những chuyện này, ban đầu cô còn tưởng là thẻ giảm giá bình thường: “Vậy cứ để tôi trả cho”.
Vưu Ưng Nhụy tái mặt đi. Hai chữ MR như chọc thẳng vào tai cô ta. Cô ta quay mặt nhìn nhân viên, nhưng lại nói với Phó Nhiễm: “Không cần đâu”.
Đã vậy thì thôi, Phó Nhiễm dứt khoát đi khỏi quầy thu ngân.
Phạm Nhàn và hai vợ chồng nhà họ Vưu ngồi trên sofa nghỉ ngơi. Vưu Ưng Nhụy thanh toán xong đi qua.
“Mẹ.”
“Xong rồi hả?” Thẩm Tố Phân vô thức đáp.
Nhưng Vưu Ưng Nhụy đi thẳng tới bên cạnh Phạm Nhàn: “Mẹ, mẹ đã quyết định Giao thừa năm nay ăn ở đâu chưa ạ?”.
Phạm Nhàn nhấp một ngụm café: “Vẫn ở nhà thôi, truyền thống cũ rồi, chắc chắn tết phải tổ chức ở nhà”.
Vưu Ưng Nhụy gật đầu tán thành, dường như định nói gì đó nhưng Phạm Nhàn chen vào nói trước: “Con ấy à, hiếm có dịp về nước, năm nay phải ở bên cạnh bố mẹ con. Qua tết con lại sang Italia phải không?”.
Bao nhiêu lời của Vưu Ưng Nhụy nghẹn lại trong cổ họng: “Vâng”.
“Thế thì mấy hôm nay tranh thủ đưa bố mẹ con đi chơi đi.”
“Mẹ, con cũng muốn ở bên mẹ. Hay là Giao thừa chúng ta cùng đón đi? Sau tết thì con về nhà, vậy là được cả đôi.”
Thẩm Tố Phân và Vưu Chiêu Phúc đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Phó Nhiễm nghe thấy vậy, bất giác cuộn chặt tay lại. Sắc mặt Phạm Nhàn hơi thay đổi, nhưng vẫn cười hiền hòa, kéo tay Vưu Ưng Nhụy khẽ vỗ: “Nhụy Nhụy của chúng ta nói chung vẫn tốt, luôn nhớ tới mẹ”, rồi bà đổi giọng: “Nhưng tết nhất không thể giống ngày thường được. Nếu con không ở nhà, nhà con chỉ có hai ông bà sẽ lạnh lẽo vắng vẻ lắm”.
Một lời từ chối hợp tình hợp lý, vừa vặn chừng mực. Vưu Ưng Nhụy cố gượng cười: “Mẹ nói phải, con luôn suy nghĩ không thấu đáo”.
Người phục vụ bê từng túi đồ ra. Phạm Nhàn và Phó Nhiễm đi ra trước. Phạm Nhàn cúi xuống nhìn chiếc túi trong tay: “Chúng ta vào siêu thị dạo một vòng xem sao. Mùng một con qua nhà Vưu chúc tết không thể thiếu quà cáp được”.
“Vâng.”
Vưu Ưng Nhụy đi ra cửa, theo sau là Vưu Chiêu Phúc và Thẩm Tố Phân. Cô ta nhìn theo bóng hai mẹ con khoác tay nhau đi về phía trước, rồi lại nhìn hai người bố mẹ đang lục xem quần áo trong túi bên cạnh mình, lòng dâng lên một nỗi chua xót, khó chịu không thể hình dung được.
Phó Nhiễm đi một vòng xong than mệt suốt. Phạm Nhàn cười cô sức khỏe yếu. Sau khi được xỏ đôi dép lê vào, cô lập tức thấy thoải mái hẳn.
Vừa vào phòng khách, cô liền nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều hộp quà. Phạm Nhàn gọi mẹ: “Hôm nay có ai tới chơi hả mẹ?”.
Phạm Nhàn xách túi tắm tới trước bàn uống nước, lập tức nhìn thấy Phó Tụng Đình ngồi bên cửa sổ. Cô tiếp tục quay sang, nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện bố ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực như hai viên kim cương đen.
Sao gã gây họa kia lại ở đây?
Thím Trần đưa tay chỉ, Phạm Nhàn mới nhìn thấy Minh Thành Hữu.
Phó Tụng Đình thấy đối phương mãi không đánh xuống, ngẩng đầu lên nhìn theo bèn thấy hai mẹ con đã về: “Cuối cùng bà cũng về rồi”.
Phó Nhiễm bật ti vi, chuẩn bị ngồi xem mấy tin giải trí.
Phạm Nhàn đẩy cô: “Ngồi đây vướng tay vướng chân, qua chỗ bố con đi”.
Sao mẹ không nói luôn là ngồi bên cạnh Minh Thành Hữu đi.
“Mẹ, con đi bộ lâu mỏi hết cả chân rồi.”
“Đi đi đi.” Phạm Nhàn không nói nhiều lời, đuổi thẳng: “Đi rót trà”.
Phó Nhiễm đứng dậy với vẻ miễn cưỡng. Thím Trần đã chuẩn bị trà nước từ lâu rồi, đâu còn cần cô quan tâm chứ. Phó Nhiễm đi bước nhỏ tới bên cửa sổ. Ván cờ đang vào hồi gay cấn. Cô đứng bên cạnh Minh Thành Hữu, liếc nhìn bàn cờ, thấy quân cờ anh chuẩn bị đặt xuống.
“Không được đánh ở đây.”
Minh Thành Hữu né tránh ánh mắt Phó Tụng Đình, lẳng lặng véo một cái lên đùi cô, cái miệng hỏi một câu bắng nhắng: “Vậy phải đánh vào đâu?”.