Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 76: Anh Rảnh Quá Nhỉ


Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 76: Anh Rảnh Quá Nhỉ

Phó Nhiễm vào bếp thu dọn sạch sẽ, khi đi ra ngoài không nhìn thấy bóng Minh Thành Hữu. Cô lên gác tìm một lượt, tận khi ra ban công mới thấy anh đang ngồi trước hồ bơi.

Phó Nhiễm đi xuống nhà, xuyên qua hành lang, tới bên cạnh bể bơi.

Dáng ngồi của Minh Thành Hữu rõ ràng là đang câu cá. Phó Nhiễm ngồi sát bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh với vẻ kỳ lạ. Nước dưới bể sạch sẽ trong vắt, làm sao có cá được?

“Anh câu cá?” Cô hỏi với vẻ không chắc chắn.

Minh Thành Hữu cầm cần câu ngồi im phăng phắc. Phó Nhiễm ngồi một lúc, định đi, Minh Thành Hữu vẫn nhìn bể bơi không rời mắt: “Tôi đã bảo cửa hàng chuẩn bị một bộ quần áo, chắc sắp mang qua rồi”.

Phó Nhiễm vừa đứng lên lại ngồi xuống, đưa mắt nhìn chiếc cần câu đung đưa theo gió. Sao cô lại có cảm giác mình như con cá sắp mắc vào cần kia?

Tiếng chuông di động trong túi xách phá vỡ mọi sự im ắng. Phó Nhiễm nhìn màn hình, người gọi tới là Phạm Nhàn.

Nếu Minh Thành Hữu đã bày ra một tư thế giống đến thế, cô cũng không đành lòng quấy phá. Phó Nhiễm cầm di động đi sang bên cạnh: “A lô, mẹ ạ!”.

“Tiểu Nhiễm, con đi đâu vậy? Cả ngày không nhận điện thoại, mẹ sốt ruột quá.”

“Mẹ…” Phó Nhiễm ngập ngừng: “Con tới bệnh viện với Tống Chức”.

“Mẹ vừa từ phòng bệnh của bạn con ra mà, sao không thấy con?”

“À… con vừa ra ngoài mua ít đồ. Mẹ đừng lo, con về ngay đây ạ.”

Bấy giờ Phạm Nhàn mới thực sự yên tâm: “Tiểu Nhiễm, chuyện lúc đó con hãy nghe mẹ giải thích. Khi ấy có quá nhiều người, mẹ không thể khiến nhà họ Vương bẽ mặt. Mẹ đã cấm cô ta sau này tới nhà mình rồi. Mẹ cũng đã nói với Nhụy Nhụy sau này không tổ chức sinh nhật chung nữa. Mẹ sợ con khó chịu nên gọi điện cho con, không ngờ gọi mãi con không nghe máy”.

Sợi dây căng thẳng trong lòng Phó Nhiễm lỏng ra: “Mẹ, con thật sự không sao”.

Ngắt điện thoại xong, cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Minh Thành Hữu.

Anh ngước lên nhìn khuôn mặt có phần thoải mái hơn của cô: “Vui sao?”.

Khóe miệng Phó Nhiễm hơi rướn lên: “Câu được cá chưa?”.

Minh Thành Hữu lại nhìn về phía hồ bơi: “Trước mắt vẫn chưa thấy con cá nào bơi ngang qua”.

“Anh mà câu được cá, tối nay tôi sẽ làm cho anh món cá kho tộ.”

Anh đặt cần câu sang một bên, hơi nghiêng người, ánh mắt không giấu giếm sự nghiêm túc: “Phó Nhiễm, em đúng là dễ thỏa mãn đấy”.

Dù có nhíu mày cũng không giấu nổi vết thương, chung quy cô vẫn bị anh nhìn thấu.

Phó Nhiễm dường như muốn trốn tránh. Cô bất ngờ đứng dậy, Minh Thành Hữu chợt nắm lấy tay cô. Cô dùng sức hất ra, nhưng không ngờ lại bị trượt chân ngã lộn cổ xuống hồ bơi.

Làn nước lạnh buốt da thịt chảy tràn vào mũi. Cô nhìn thấy chiếc cần câu của Minh Thành Hữu vẫn đang đung đưa trên mặt hồ, lần này thì cô đúng là một con cá bị mắc câu rồi.

Minh Thành Hữu nhảy xuống hồ bơi. Phó Nhiễm cảm nhận được hơi nóng lập tức sát lại, hai tay níu chặt cổ anh. Minh Thành Hữu kéo cô tới thành bể. Phó Nhiễm lạnh, cứ run người lên suốt. Anh lấy khăn tắm ấp cô rồi bế lên bờ: “Tối nay có đại tiệc rồi đây”.

Tắm rửa xong, Phó Nhiễm cuộn chăn ngồi bên mép giường. Minh Thành Hữu đứng thẳng, vụng về sấy tóc cho cô. Nước chảy vào mắt Phó Nhiễm, lúc này hốc mắt cô đã đỏ rực lên. Cô không ngừng hít hà, tai vang lên những tiếng ù ù không dứt.

Cô đánh mắt nhìn thấy từng lọn tóc của mình bay bay qua các kẽ tay của Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm nhìn chằm chằm xuống ngón chân, ngây người.

Bầu không khí hoàn toàn yên ắng, duy chỉ có tiếng chiếc máy sấy vẫn ầm ầm.

Tiếng chuông cửa phía dưới vọng lên. Minh Thành Hữu xuống dưới lấy đồ, trong mấy chiếc túi xinh xắn đặt nào là quần áo, giày dép… Còn cả một bồ đồ lót hoàn chỉnh.

Thay xong quần áo, Phó Nhiễm đi ra khỏi nhà vệ sinh. Minh Thành Hữu tiến lên, hai tay đặt lên eo cô: “Hai năm rồi mà số đo ba vòng vẫn không có gì thay đổi”. Ngón tay anh móc móc vào lưng quần của cô, cô lập tức gạt ra.

Phó Nhiễm tìm một chiếc túi đựng đôi giày cũ vào, thu dọn xong rồi chuẩn bị rời đi.


Minh Thành Hữu chỉ tay vào bộ lễ phục trên ghế sofa: “Đây là bộ váy tôi đặt riêng cho em, cầm lấy đi”.

Một bộ lễ phục của một nhà thiết kế nổi tiếng bị cô vần vò đến mức này. Phó Nhiễm bước qua cẩn thận cầm lên tay: “Cảm ơn anh”.

Minh Thành Hữu đi vào trong bếp, kéo cửa tủ lạnh ra: “Trả lại em đồ này”.

Phó Nhiễm đi tới sau lưng anh, nhìn thấy Minh Thành Hữu lấy từ trong ra một hộp bánh gato, còn áo lót của cô bị nhét bên trong hộp bánh.

Cô bỗng chốc đứng đờ ra tại chỗ.

Minh Thành Hữu khều nó lên bằng ngón trỏ, đưa tới trước mặt cô. Cô giật lấy rồi nhét vào trong túi xách.

“Để tôi đưa em về.”

“Không cần đâu.” Cô xách túi đi ra ngoài.

Đằng sau vẫn còn vọng lại tiếng nói, đại khái là anh bảo cô vẫn chưa làm cá kho tộ cho anh.

Phó Nhiễm bắt xe tới quán bar trước sau đó mới lái xe về nhà.

Từ xa, cô nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở một nơi cách nhà họ Phó khoảng trăm mét. Cô đi chậm lại, nhìn thấy Minh Tranh đang đứng dựa vào cửa xe, khuôn mặt trầm tư, nghe thấy tiếng động anh ấy bèn ngẩng đầu lên.

Phó Nhiễm đỗ xe bên đường, đẩy cửa bước xuống: “Anh”.

Minh Tranh sa sầm mặt mày, cứ thế nhìn chằm chằm Phó Nhiễm đang tới gần: “Em đi đâu vậy?”.

Bấy giờ cô mới nhớ ra trên di động trước sau hiển thị hơn 20 cuộc gọi nhỡ của Minh Tranh.

“À… Tối qua có việc nên em qua đêm ở nhà bạn.”

“Vì sao anh gọi em không nghe máy?” Minh Tranh có lợi thế chiều cao, bóng đen dần dần che kín đỉnh đầu Phó Nhiễm.

“Tối qua uống nhiều rượu, đến giờ đầu óc em vẫn còn váng vất.”

Minh Tranh nhìn vượt qua Phó Nhiễm, dừng lại trên bộ lễ phục trên ghế lái phụ: “Chuyện tối qua anh có nghe nói, sao không tới tìm anh?”.

Phó Nhiễm nhún vai: “Em đưa Chức Chức tới bệnh viện, lúc ra cũng muộn lắm rồi”.

Nhà họ Phó vốn định mời Minh Tranh nhưng cô không muốn mọi người bên ngoài lại gán ghép cô và Minh Tranh nên đã bảo Phạm Nhàn bỏ suy nghĩ này đi. Minh Tranh đưa món quà đã chuẩn bị sẵn cho Phó Nhiễm: “Chúc mừng sinh nhật”.

Cô nhìn qua, ngập ngừng ngẩng đầu lên. Minh Tranh xòe rộng lòng bàn tay, là một chiếc hộp nhung màu đỏ, vừa nhìn đã biết bên trong đựng cái gì.

“Anh, món quà này đắt giá quá, em không thể nhận được.”

“Chỉ là một món quà sinh nhật thôi mà.” Minh Tranh từ từ nắm chặt tay lại, trong ánh mắt toát ra một thứ cảm xúc người ta khó mà thấu hiểu. Phó Nhiễm kiên quyết lắc đầu: “Nếu đổi lại là thứ khác, em sẽ nhận ngay, có điều…”.

“Tiểu Nhiễm!” Phạm Nhàn đi ra cửa nhìn ngó.

Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Minh Tranh thu tay về, nhét thứ đó vào túi, sắc mặt khôi phục lại vẻ tự nhiên như cũ.

Phó Nhiễm thấy anh không vui, bèn cố tỏ ra thoải mái: “Hôm khác anh phải bù quà cho em đấy”.

“Tổng giám đốc Minh cũng ở đây à?” Phạm Nhàn đi thẳng tới đó.

“Bác gái, bác cứ gọi cháu là Minh Tranh được rồi.”

“Vào nhà ngồi chơi đi.”


Minh Tranh nhìn cánh cửa mở rộng của nhà họ Phó rồi lại nhìn Phó Nhiễm: “Dạ thôi, công ty còn có việc, cháu xin phép đi trước”.

Phó Nhiễm khoác tay Phạm Nhàn đứng bên. Phạm Nhàn gật đầu: “Lần sau nhất định phải vào nhà ngồi chơi đấy”.

“Vâng, tạm biệt bác gái.”

Phạm Nhàn cầm lễ phục của Phó Nhiễm trao cho thím Trần: “Bảo Tiểu Cố mang tới cửa hàng, ở đó sẽ có người xử lý”.

Phó Nhiễm vừa thay xong giày thì nghe thấy tiếng còi xe vang lên gần đó. Một chiếc Audi trắng đi tới sau khi tìm được chỗ đỗ cẩn thận, người bên trong đẩy cửa đi ra, còn lấy cả một đống đồ từ trong cốp mang ra ngoài.

Vưu Ưng Nhụy vẫy tay gọi thím Trần qua bê giúp.

Đủ các loại hộp và túi của các cửa hàng lớn được chuyển vào trong phòng khách. Vưu Ưng Nhụy đặt chiếc túi LV phiên bản giới hạn lên mặt bàn, bàn tay phải tay đeo chiếc nhẫn kim cương từ từ vén mấy lọn tóc bên má ra sau tai: “Mẹ, con mua cho mẹ mấy bộ quần áo, còn chỗ này là quà của bố và Tiểu Nhiễm”. Cô ta đi tới bên cạnh Phó Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, chuyện hôm qua thành thật xin lỗi cô, cũng may bạn cô không hề hấn gì”.

“Nhụy Nhụy, con mua nhiều đồ như vậy làm gì?” Phạm Nhàn không quá vui vẻ như mọi lần: “Con kiếm tiền cũng đâu có dễ dàng gì”.

“Con muốn mua cho bố mẹ mà.” Vưu Ưng Nhụy nắm chặt lấy tay Phạm Nhàn rồi cầm một trong số những hộp quà ở đó lên: “Mẹ, lúc đó còn vừa nhìn đã cảm thấy cái này rất hợp với mẹ rồi”.

Phó Nhiễm ngồi xuống sofa, cầm di động nhắn tin cho Tống Chức, cô nhanh chóng nhận được tin cô ấy và đứa bé vẫn bình an vô sự.

Vưu Ưng Nhụy kéo Phạm Nhàn đi thử từng bộ một. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, trong lòng lại thấy bình thản lạ thường. Cách sống của mỗi người là khác nhau, giống như cô là người rất hiếm khi mua đồ hàng hiệu, chẳng thể nói là thích hay không thích. Có lúc đi ngang qua nhìn thấy món đồ ưng ý, cho dù đắt đến mấy cô cũng dứt lòng. Nhưng cô không bao giờ mua mù quáng, cũng không bao giờ lấy nó làm tiêu chuẩn để đánh giá cuộc sống của một người là đủ đầy hay thiếu thốn.

Vưu Ưng Nhụy hiếm khi được về mấy hôm, bấy giờ lại vội vàng ra ngoài tụ tập bạn bè. Phạm Nhàn nhìn cả phòng đầy rẫy túi tắm, bà gọi thím Trần vào, bảo cất dọn hết đi.

Phó Nhiễm nhìn thấy nét lo lắng trên mặt Phạm Nhàn: “Mẹ, mẹ sao thế ạ?”.

Phạm Nhàn khẽ thở dài. Phó Nhiễm giúp thím Trần dọn từng thứ vào: “Mẹ, Vưu Ưng Nhụy ra nước ngoài làm nghề gì thế ạ?”.

Phạm Nhàn sa sầm mặt lại. Phó Nhiễm thấy bà không trả lời, vốn dĩ cũng chỉ hỏi đại cho biết nên cô không gạn hỏi nữa: “Mẹ, con lên nhà trước”.

“Tiểu Nhiễm.” Bà giữ tay Phó Nhiễm lại bảo cô ngồi xuống bên cạnh: “Mẹ thật lòng rất lo cho con bé Nhụy Nhụy đó. Trước kia mẹ cứ nghĩ con bé về nhà họ Vưu sẽ không quen với cuộc sống ở đó thế nên một mực muốn tốt với nó, dù sao thì nó cũng đã là con gái của mẹ hai mươi năm rồi. Nó nói muốn ra nước ngoài xông xáo, ban đầu mẹ nhận được những thứ nó gửi về, mẹ nghĩ nó kiếm được ít tiền, mua quà cũng là chuyện bình thường. Nhưng lần này nó về mẹ nhìn thấy nó là thấy bất an, có từng hỏi riêng nó, nó cũng không giấu giếm, nói rằng ra nước ngoài đã tìm được cậu bạn trai có tiền, cụ thể thế nào thì không chịu nói…”.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, chắc là nó biết phải làm gì thôi.”

Phạm Nhàn nhìn mãi những món đồ Vưu Ưng Nhụy mang đến, lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ chỉ lo nó đi sai đường. Con gái không sợ lấy chồng nghèo khó, chỉ sợ lấy nhầm chồng”.

Phó Nhiễm an ủi mấy câu, Phạm Nhàn vỗ vỗ tay cô: “Con bảo, Nhụy Nhụy mà làm chuyện gì không nên không phải, mẹ có dễ chịu nổi không?”.

Phạm Nhàn buồn bã một lúc, sau khi nhìn thấy Phó Nhiễm ở bên cũng an tâm phần nào. Chí ít bà còn đứa con gái này biết phải trái đúng sai. Ngoài chuyện năm xưa khăng khăng xóa bỏ hôn ước với nhà họ Minh là nằm ngoài dự liệu của họ ra thì mọi việc đều trong chừng mực.

Vương Nhứ Đình khoác tay Vưu Ưng Nhụy đi dạo trên đường phố: “Nhụy Nhụy, sao cậu phải mua đồ cho Phó Nhiễm, mua đồ cho cô ta chỉ lãng phí thôi”.

“Ai bảo cậu gây ra chuyện thị phi chứ?” Vưu Ưng Nhụy đi vào cửa hàng bán nước hoa: “Tớ không đến xoa dịu được chắc. Cậu không nhìn thấy mẹ tớ giận cỡ nào đâu”.

“Tớ cũng chỉ muốn trút giận cho cậu thôi mà!”

Vưu Ưng Nhụy dẫn cô ta tới trước tủ kính: “Cần cậu sao? Sau này sẽ có người trút giận hộ tớ thôi”.

“Ồ… Xem cậu nói kìa.” Vương Nhứ Đình ghé sát lại gần Vưu Ưng Nhụy: “Bạn trai cậu chứ gì? Mau nói xem, người ta làm nghề gì, cậu giấu kín quá, chẳng nể mặt bạn thân gì cả”.

“Gấp gì chứ.” Vưu Ưng Nhụy lần lượt thử nước hoa: “Rồi sẽ có ngày tớ giới thiệu cho các cậu cùng quen”.

“Đúng rồi, cậu còn nhớ Minh tam thiếu không?”


Vưu Ưng Nhụy có phần thất thần: “Nhớ, có chuyện gì?”.

“Khoảng thời gian trước tin tức là anh ấy, bây giờ Minh tam thiếu trở thành Chủ tịch MR. Nghe nói Phó Nhiễm lại xoắn xít bám đuôi anh ấy rồi, có người đồn có khi họ lại về với nhau.” Vương Nhứ Đình đón lấy lọ nước hoa Vưu Ưng Nhụy đưa.

“Quay lại với nhau?” Ánh mắt Vưu Ưng Nhụy tràn đầy chế giễu: “Chẳng phải năm xưa cô ta ra đi rất kiên quyết sao?”.

“Loại người đó ấy à dĩ nhiên thấy tiền phải xán vào. Còn nhớ bộ lễ phục hôm qua không? Cậu bảo ngoài Minh tam thiếu ra còn ai ra tay hào phóng như vậy chứ?”

Vưu Ưng Nhụy hiểu ra, mỉm cười, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng lấy vài lọ nước hoa không hề rẻ ra: “Cậu lo nhiều như vậy làm gì? Chuyện của người khác chẳng liên quan đến chúng ta”.

“Tóm lại là tớ thấy gai mắt cô ta. Trước kia cậy có nhà họ Minh chống lưng, bây giờ thì dựa vào ai? Trông thật là đáng ghét!” Vương Nhứ Đình nhìn thấy cả một hàng dài nước hoa bày trước mặt, kinh ngạc khẽ đẩy Vưu Ưng Nhụy: “Cậu mua nhiều thế này, khoa trương quá rồi!”.

“Có gì mà phải tò mò, thích thì mua thôi.” Vưu Ưng Nhụy bảo nhân viên gói lại vài lọ cô ta ưng ý rồi quăng đại hai túi cho Vương Nhứ Đình: “Tặng cậu đấy”.

“Cậu phát tài thật hả?”

“Đi, đi chơi tiếp.”

“Nhụy Nhụy, người ấy của cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Còn giàu có hơn cả Minh tam thiếu sao? Tớ thật sự ngứa mắt khi nhìn thấy Phó Nhiễm đắc ý!”

Vưu Ưng Nhụy không trả lời thẳng vào câu hỏi. Cô ta đút tay vào túi, khẽ hất hàm nói một câu: “Trên đời này làm gì có ai cười được mãi đâu?”.

Hôm sau Phó Nhiễm lại tới bệnh viện thăm Tống Chức.

Từ xa cô đã nghe tiếng cậu ấy: “Ôi giời ơi, nằm mãi chán quá, bao giờ mới được về nhà đây?”.

“Bác sỹ bảo em nằm yên dưỡng thai thì em hãy nghe lời đi.”

“Em chán chết rồi, anh định ép em chết à?”

Phó Nhiễm đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy anh Hòa Bình đang gọt táo: “Có bảo bảo rồi mà còn ăn nói như thế à, sao không biết kiêng cữ gì cả”.

“Anh…” Nửa câu nói phía sau của Tống Chức nghẹn lại nơi cổ họng: “Tiểu Nhiễm tới kìa”.

Phó Nhiễm đặt hoa quả lên tủ đầu giường: “Mới có vài ngày mà đã không chịu nổi nữa à?”.

“Cậu không hiểu đâu, đây nào có phải chỗ cho người ở.”

Không lâu sau, Tần Mộ Mộ cũng có mặt, ba người ngồi trò chuyện vu vơ. Phó Nhiễm nhận được một số điện thoại lạ, cô đi tới bên cạnh cửa sổ: “A lô, tôi đây”.

Ngắt máy xong, cô chỉ nói là công ty có việc, sau khi tạm biệt mọi người cô rời khỏi bệnh viện.

Phó Nhiễm và đối phương gặp nhau trong một quán café.

Tổng giám đốc Lý hẹn cô có mặt trước, Phó Nhiễm theo sự dẫn đường của nhân viên, cũng ngồi vào bàn: “Thật xin lỗi, để anh đợi lâu rồi”.

“Tôi cũng chưa đến lâu lắm, mời cô ngồi.”

Tổng giám đốc Lý tầm khoảng 35 tuổi. Người phục vụ bưng café lên, Phó Nhiễm đưa tài liệu trong túi cho anh ấy: “Rất vui được hợp tác với anh. Nhưng anh cũng biết đấy, từ sau khi MR hủy bỏ event, FU nhận được khá ít hợp đồng”.

“Tôi đã tham gia một vài bữa tiệc và event do bên cô tổ chức, cá nhân tôi rất thích. Đi trên đường nghe được tin này tin kia là việc khó tránh khỏi, nhưng tin hay không là quyền của mình. Tôi chỉ tin những gì mắt tôi nhìn thấy.” Tổng giám đốc Lý đặt tài liệu của Phó Nhiễm sang bên cạnh, hoàn toàn không có ý phải đọc kỹ lưỡng.

Mọi lo lắng ban đầu của Phó Nhiễm tan theo mây khói sau lời tâm sự của anh ấy. Cô nhấp một ngụm café, tự tin đầy mình: “Thật vinh hạnh được tổng giám đốc Lý tin tưởng. Nếu đã vậy, phiền anh gửi cho chúng tôi thông tin về địa điểm và sân khấu, tới lúc đó chúng ta sẽ tiến hành ký hợp đồng cụ thể”.

“Được thôi.”

Phó Nhiễm không ngờ lại có chuyện làm ăn tìm tới cửa. Mặt cô rạng rỡ như hoa. Cô bưng tách café lên, còn chưa kịp uống, từ xa đã nhìn thấy một người ôm theo một bó hoa hồng rất to bước vào trong quán. Cô mỉm cười, chắc là lại có cậu nhóc nào muốn lấy lòng bạn gái đây mà.

Dù có hơi quê mùa, nhưng đối với con gái thì vẫn là một cách hiệu quả vô cùng.

Nhân viên cửa hàng hoa đi thẳng đến bàn họ. Bó hoa hồng to đùng vừa vặn che hoàn toàn khuôn mặt cô ta. Cô ta ngó đầu ra, đưa bó hoa trong tay cho Phó Nhiễm: “Mời chị ký nhận”.

Cô sững người, nhưng khổ nỗi bó hoa quá to. Phó Nhiễm đón lấy rồi đặt trên chiếc ghế bên cạnh.

Không ít người nhìn về phía này. Đôi tình nhân ở bàn bên cạnh lại càng nhìn đến ngây dại.

Cô gái đó lẩm bẩm: “Anh xem bạn trai người ta thương người ta chưa kìa, anh thì chỉ tặng em có đúng một bông năm đồng, mà chưa biết chừng còn là mùa hoa giả nữa”.


Phó Nhiễm đối mặt với tổng giám đốc Lý, cả hai đều có phần ngượng ngập.

Cơn sóng này qua đi, cơn sóng khác đã tới. Cửa ra vào liên tục có rất nhiều nhân viên mang hoa đến.

Phó Nhiễm ký cứ gọi là run tay.

Trên bàn cũng không đủ chỗ để nữa, cô phải để cạnh chân rồi đặt cả xuống lối đi.

Cô gái bàn bên liên tục quở trách bạn trai mình: “Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa, mẫu đàn ông tốt điển hình của thời đại mới, học người ta đi”.

Tổng giám đốc Lý mỉm cười: “Cô Phó thật có phúc”.

“Đâu có.” Cô liên tục gật đầu, thật không nghĩ ra ai giở trò này.

Nhân viên quán café bưng điểm tâm lên. Phó Nhiễm nghi hoặc: “Chúng tôi đâu có gọi bánh ngọt?”.

“Có một anh tặng chị ạ.” Cô nhân viên đứng một bên: “Anh đó còn bảo tôi chuyển tới chị một câu”.

Chuông cảnh giác trong lòng Phó Nhiễm rung lên dữ dội: “Câu gì vậy?”.

“Anh ấy khuyên chị trước khi đi xem mặt nên điều tra rõ lai lịch của đối phương, đừng món nào cũng ăn. Anh ấy còn nói có người không chỉ đã có vợ, có con, bên ngoài còn ôm bà hai bà ba nữa. Anh đó nói nếu chị không muốn trở thành bà tư thì đi ngay đi ạ.” Nói xong, nhân viên nhìn tổng giám đốc Lý với vẻ kỳ quặc.

Hôm nay cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của một sứ giả ánh sáng. Nhìn dáng vẻ đoan trang nghiêm túc của Phó Nhiễm không thể để bị mấy bó hoa lừa gạt được.

Anh chàng bàn bên nghe xong hất hàm tuyên chiến với cô gái: “Thấy chưa, tặng vài bó hoa thì có cái gì ghê gớm đâu? Bà hai… à không, bà tư đấy. Kìa, bà xã, em thích không?”.

Mặt tổng giám đốc Lý bỗng chốc tái mét, cốc café bị đặt mạnh xuống.

Phó Nhiễm không ngờ lại xảy ra biến cố này: “Tổng giám đốc Lý, anh đừng hiểu lầm…”.

“Cô Phó, lẽ nào cô nghĩ tôi có ý đồ gì với cô?”

“Dạ không, dạ không, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm!”

“Lý mỗ tôi làm việc gì xưa nay cũng đàng hoàng chính trực. Tôi đã có vợ có con, tôi không giấu giếm. Nhưng ai dám nói tôi ra ngoài ăn chả ăn nem, tôi quyết không nhận!” Xem ra lại là một người đàn ông mẫu mực, coi danh tiếng quan trọng hơn cả mạng sống.

Phó Nhiễm khổ không sao kể hết: “Anh đừng nổi nóng…”.

“Hừ!” Tổng giám đốc Lý cầm cặp tài liệu lên, đẩy ghế ra: “Cô Phó, hy vọng lần sau còn cơ hội hợp tác. Tôi không muốn chỉ vì một chuyện làm ăn mà hủy hoại danh dự của mình”.

Phó Nhiễm tức chỉ muốn đập vỡ bàn ra. Không ít người ngó nghiêng hóng chuyện ầm ĩ. Cô cầm túi xách lên, trước khi đi còn đá chân vào bó hoa chắn đường, lao thẳng về phía cô nhân viên ban nãy: “Xin hỏi, người nhờ cô chuyển lời đang ở đâu?”.

“Ở bên ngoài ạ.” Cô nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc Lý giận dữ bỏ đi: “Chắc anh ấy là bạn chỉ nên mới tốt bụng nhắc nhở, hay là anh ấy yêu đơn phương chị?”.

Phó Nhiễm không rảnh nói chuyện tầm phào, cô sa sầm mặt đi thẳng ra ngoài.

Trực giác đầu tiên của cô là Minh Tranh, dù sao thì trước kia anh ấy cũng đã phá hoại không ít chuyện xem mặt của cô.

Phó Nhiễm tìm kiếm một vòng không thấy ai. Cơn giận của cô chưa nguôi, cô đứng lại quảng trường đúng 10 phút mới phẫn nộ bỏ đi.

Rút chìa khóa xe ra, từ xa, cô đã nhìn thấy một người đứng trước xe mình, tiến gần thêm mấy bước mới nhận ra đó là Minh Thành Hữu.

Anh chống hai tay lên mui chiếc Audi màu đỏ. Thấy cô tới gần, Minh Thành Hữu giơ tay vẫy chào cô. Đôi chân dài của anh vắt vào nhau, chiếc kính râm màu trà che chặt mắt, khóe môi còn hơi rướn lên.

Phó Nhiễm đi tới trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm.

Minh Thành Hữu xua tay: “Nhìn đến ngốc rồi à?”.

Phó Nhiễm hất tay anh ra: “Anh rảnh quá nhỉ?”.

“Anh muốn tốt cho em thôi. Em xem, anh ta hơi già rồi.”

“Anh ấy là khách hàng của tôi, hiếm hoi lắm mới có một vụ làm ăn, lẽ nào còn phải ướm người gầy người béo, người đẹp người xấu mới được nhận chắc? Có phải anh cậy anh đẹp trai nên ai cũng tự tìm tới cửa chứ gì?” Phó Nhiễm không biết trút giận vào đâu: “Khó khăn lắm tôi mới có được hợp đồng, sao anh lại quấy phá?”.

“Ồ, thật ra em đang khen anh đúng không?”

Phó Nhiễm chỉ biết nghiến răng ken két. Nghĩ tới cảnh tổng giám đốc Lý phẫn nộ bỏ đi, cô e rằng sau này công ty đừng hòng nhận thêm công việc nào nữa.

Cô giơ tay đẩy Minh Thành Hữu ra. Thấy anh cứ đứng im không nhúc nhích, cô tiếp tục đi qua đẩy anh, không để anh chặn đường xe mình. Minh Thành Hữu nghiêng người, tay phải thừa cơ ôm eo Phó Nhiễm rồi kéo cô về phía trước, cho tới khi cả người cô rơi vào vòng tay anh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.