Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 75: Làm Hay Chưa Hãy Tự Đoán


Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 75: Làm Hay Chưa Hãy Tự Đoán

Phó Nhiễm cảm nhận được người mình nhẹ bẫng như được ai bế bổng lên, đang bước từng bước về phía nào đó. Cô ra sức nắm chặt lấy vạt áo của đối phương: “Đừng… Cẩn thận tôi, báo cảnh sát đó”.

Minh Thành Hữu cúi đầu nhìn người đang nằm trên tay mình: “Đợi tới khi em báo được cảnh sát hẵng tính đi”.

Cả người cô được đặt vào giữa một chiếc giường không thể mềm mại hơn, một mùi hương dễ chịu và quen thuộc thoáng qua. Phó Nhiễm nghiêng người cuộn chặt chăn, chỉ hở đúng phần đầu.

Điều hòa tổng được nâng lên ở mức ấm áp vừa phải. Minh Thành Hữu đi qua kéo các loại rèm cửa vào. Ánh đèn ngủ đầu giường tập trung bốn phía xung quanh Phó Nhiễm. Phóng tầm mắt qua, chiếc giường cỡ Kingsize được tôn lên một lớp màu dịu nhẹ, mờ ám. Cô đang thở đều đều, ngủ rất ngon giấc.

Minh Thành Hữu ngồi lên giường. Chiếc chăn Phó Nhiễm đang bọc kín bị giật ra. Cô quờ tay định giữ nhưng lại có cảm giác bàn tay bị đặt ngược lên đỉnh đầu.

Cơ thể vốn dĩ đang nằm nghiêng chuyển sang nằm sấp. Đầu cô vùi vào trong chăn. Phó Nhiễm buộc phải nghiêng đầu sang để thở.

Có hơi nóng từ hơi thở ai đó phả vào gáy cô, cô định đưa tay gạt ra.

Người đàn ông cắn vào chiếc khóa trên bộ lễ phục của cô, từ từ kéo xuống từng chút một, cho đến khi cả bờ lưng trắng nõn hiển hiện trước mắt.

Phó Nhiễm cảm thấy sống lưng rất nóng, một bàn tay giữ chặt gáy cô, sau đó vuốt dọc sống lưng tới tận đốt xương cụt của cô. Cả người cô run lên bần bật. Ngón tay người đàn ông chạm vào mép quần trong của cô. Người ấy vạch hai bên váy ra, để nhìn được trọn vẹn phần ngực cô đang đè xuống dưới.

Sau khi tỉnh giấc khỏi cơn say, thì cũng là lúc cơn đau đầu như búa bổ kéo tới.

Phó Nhiễm thò tay ra khỏi chăn. Cô lật người, tí hí mắt.

Ý thức càng lúc càng hỗn độn. Phó Nhiễm mơ màng nhìn xung quanh.

Bố cục căn phòng rất quen thuộc, bao gồm cả ngọn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu và chậu hoa trước cửa ban công. Cô đánh mắt nhìn tủ đầu giường, chỗ đó để túi xách của cô, ngoài ra thì chỉ còn một chiếc đèn sứ Thanh Hoa.

Phó Nhiễm đã dần ý thức được đây là đâu.

Mặt có cảm giác rất khó chịu. Cô vấn mái tóc dài xõa hai bên vai lên trước rồi gượng người ngồi dậy, chợt một mùi thuốc lá thoang thoảng đâu đây ập vào mũi.

Bỗng một bóng người đập vào tầm mắt cô.

Minh Thành Hữu đứng dựa vào cửa, chân trái đặt trước chân phải, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô.


Phó Nhiễm quan sát một lượt, không sai, đây chính là căn phòng ngủ trước kia của họ ở Y Vân Thủ Phủ.

“Ngủ ngon chứ?” Chất giọng trầm xen lẫn chút khàn khàn.

“Sao tôi lại ở đây?”

“Quả nhiên là đã say, chẳng nhớ chuyện gì cả.” Minh Thành Hữu đứng thẳng dậy, đi về phía Phó Nhiễm.

Cô lật chăn ra, mắt vẫn còn nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ. Hai chân chạm xuống đất, khi vừa đứng lên, cô có cảm giác hơi khác lạ. Cô cúi đầu xuống nhìn, hai chân trống trơn, nửa thân trên cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ khoác tạm một chiếc áo sơ mi nam lên người, vạt dưới chỉ kịp chỉ qua mông một chút.

Phó Nhiễm ra sức kéo chiếc sơ mi xuống, không thấy có hiệu quả, cô lập tức bò lại giường.

Lễ phục của cô bày trên chiếc sofa ngay gần đó.

Thấy Phó Nhiễm ngó ngó nghiêng nghiêng, Minh Thành Hữu có lòng tốt nhắc nhở: “Quản gia Tiêu giờ không ở đây, tối qua chỉ có hai chúng ta thôi”.

Mặt cô nóng bừng, Minh Thành Hữu đi qua vén chiếc chăn cô đang đắp kín ra: “Quần áo cũng là do tôi thay cho em”.

Lời nhắc nhở này thật dư thừa.

Phó Nhiễm khép chặt hai chân lại. Vì ngồi, cộng thêm cô khá cao, nên áo sơ mi chẳng thể che chắn được gì, Minh Thành Hữu chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy chiếc quần lót đen của cô.

Phó Nhiễm cúi xuống nhìn theo người đàn ông. Tai cô tưởng như sắp cháy đến nơi, cô vội vàng duỗi thẳng hai chân: “Anh giúp tôi mang váy qua đây đi”.

“Bẩn rồi, tối qua em không chỉ nôn một lần đâu.” Anh chống tay lên mép giường nghiêng người một cái, tự động sát lại gần chân Phó Nhiễm.

Cô kéo chân đắp lên chân: “Có bộ quần áo nào cho tôi mượn được không?”.

Minh Thành Hữu gối đầu lên đầu gối cô. Anh giơ tay phải lên che chặt hai mắt, giọng nói áp lực như một mặt biển âm u: “Khi ra đi đến quần áo lót em cũng mang đi sạch, làm gì còn bộ nào cho em mượn nữa?”.

Phó Nhiễm đẩy đầu anh ra, đứng dậy. Minh Thành Hữu xoay ngược lại nắm lấy hai tay cô: “Sao không hỏi tôi có phải tối qua chúng ta đã quan hệ không? Không dám?”.

Cô dùng sức giãy ra: “Chắc là anh không đến mức…”.

Minh Thành Hữu rướn môi cười khẽ: “Nhưng lần đầu tiên của em chẳng phải cũng là say rồi làm loạn ư?”. Anh lật người: “Có cảm giác không?”.

Đầu mày cô nhíu chặt lại.


“Làm hay không cũng không nhận ra sao?” Anh như đang lăng trì sự nhẫn nại của cô. Phó Nhiễm cúi đầu quan sát kỹ cánh tay và chân mình. Cô xoay người lại, mở cúc áo ra xem.

Thảng thốt đến nỗi suýt kêu lên thành tiếng.

Không mặc áo ngực, không chỉ có vậy, trước ngực còn có một khoảng đáng ngờ.

Minh Thành Hữu xích lại đặt hai tay lên vai cô. Cô dùng sức hất ra: “Anh thật sự thích chơi mấy trò này sao?”.

Anh không giận, mà dứt khoát xuống giường.

Phó Nhiễm tìm một vòng, lật cả gối lên, thậm chí suýt nữa thì lật cả đệm lên. Minh Thành Hữu ngồi lên tay vịn sofa, nhìn cái dáng lom khom bận rộn tìm kiếm của Phó Nhiễm. Anh thản nhiên, hơi nghiêng đầu, khóe miệng thoáng cong lên.

Phó Nhiễm quăng gối ra giữa giường, rồi quay người lại: “Đồ của tôi đâu?”.

“Đồ gì?”

“Anh cởi ra mà còn không biết à?” Phó Nhiễm khẩu khí cứng rắn kiên định.

Minh Thành Hữu ngồi im không động đậy: “Áo lót phải không? Lúc đó trong một lúc kích động ném vào chỗ nào tôi cũng quên mất rồi”.

“Tôi không muốn bắt đầu chuyện gì với anh.”

Nụ cười nơi khóe miệng Minh Thành Hữu mềm ra: “Cho dù là lên giường ư?”.

“Đúng, thuần túy chỉ là say rượu làm loạn.”

Minh Thành Hữu nhớ lại lời Phó Nhiễm nói lần trước khi rời khỏi căn phòng này. Đơn giản thì là không yêu, hai chữ thôi mà có thể phá hủy tất cả.

Đôi chân anh thẳng tắp, anh sải bước đi ra ngoài.

Phó Nhiễm đi theo, chặn trước mặt anh: “Trả nó cho tôi đi”.

Chiếc sơ mi trắng nóng rực dính vào ngực cô, hai chấm đỏ trên vòm ngực hiện lên rất rõ ràng, cứ thế này cô đừng hòng nghĩ tới chuyện ra đường.

Minh Thành Hữu nhún vai: “Không có”.


Cái bóng cao lớn bước vượt qua cô, đi ra khỏi phòng.

Phó Nhiễm khổ sở đứng trong phòng một lúc lâu. Trong nhà tắm có mấy chai dầu và sữa tắm mới tinh. Cô mặc áo len của Minh Thành Hữu vào, bên dưới thì không tìm được chiếc quần nào thích hợp, đành phải để hai chân trồng nhồng nhộng. Cô bước xuống nhà, Minh Thành Hữu đang xem ti vi, nhàn nhã vắt chân phải lên rung đùi.

Phó Nhiễm tay trái cầm túi xách, bộ lễ phục màu trắng vắt trên tay phải. Cô đi qua ném lễ phục xuống ghế: “Anh tặng phải không, cảm ơn anh”.

Minh Thành Hữu không phủ nhận. Phó Nhiễm đi ra cửa chính, bước chân trần lên đôi giày cao gót cao lênh đênh.

“Em đi đâu vậy?”

Cô đẩy cửa đi ra ngoài, cơn gió lạnh sắc như dao thừa cơ xâm nhập. Hai chân cô lập tức đỏ hồng lên. Phó Nhiễm cả người run rẩy, nhón chân bước xuống thềm.

Minh Thành Hữu đi ra ngoài phòng khách: “Em định ra ngoài với bộ dạng này?”.

Cô khoanh hai tay trước ngực, không trả lời anh.

Anh đuổi theo vài bước, nắm lấy cổ tay kéo cô quay về: “Xe của em không ở đây, định ra ngoài cho người ta ngắm miễn phí à?”.

Phó Nhiễm quăng chiếc túi xách về phía tay anh, cho dù phẫn nộ cũng không lên tiếng. Minh Thành Hữu bờ môi căng ra, biết tính ương bướng của cô lại phát tác rồi. Anh hất tay tùy tiện: “Tối qua em say như chết rồi, liệu tôi có lên giường với một đống bùn đất không?”.

Cái miệng chung quy vẫn độc như vậy, nhưng nội dung thì đáng để lắng nghe.

Phó Nhiễm biết điều hạ mình, ngoan ngoãn đi theo anh vào trong nhà.

Anh ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, vừa qua mười giờ.

Cô tìm được chiếc áo len có thể che quá đầu gối, hai điểm nhạy cảm bên trên cũng che đi được, nhiệt độ trong phòng không còn lạnh lắm. Minh Thành Hữu chỉ tay vào trong bếp: “Nấu cơm đi”.

Phó Nhiễm càng nhíu mày chặt hơn.

“Một bữa cơm đổi lấy đồ của em, có đáng không?” Minh Thành Hữu xua tay ra hiệu Phó Nhiễm đứng sang bên, chắn tầm nhìn ti vi của anh rồi.

“Anh có thể ra ngoài ăn mà.”

Minh Thành Hữu dứt khoát chống một tay lên đầu, gối khuỷu tay lên lưng ghế, khẽ điều chỉnh để có một tư thế thoải mái nhất. Anh không màng tới Phó Nhiễm, chuyện giao dịch này có thực hiện hay không là do cô tự quyết định.

Phó Nhiễm giựt giựt gấu áo len, miễn cưỡng đi vào bếp.

Từ trong chiếc tủ lạnh hai cánh, loại nguyên liệu nào cũng đầy đủ. Cô lấy ra một túi bún vắt và hai quả cà chua.

Minh Thành Hữu không buồn quay đầu, nói vọng vào bếp: “Hãy làm một bữa ăn tiêu chuẩn sáu món một canh, nếu không tôi không ăn đâu”.

Phó Nhiễm đứng trước cánh cửa tủ lạnh, lại nhét những thứ vừa lấy ra vào trong.


Minh Thành Hữu xem ti vi nhưng nào có chú ý gì. Anh quay đầu nhìn Phó Nhiễm đi qua đi lại trong bếp, xắn tay áo lên, đôi chân mảnh khảnh đang xỏ đôi dép bông đi trong nhà. Căn bếp ấy đã nguội lửa hai năm rồi, Phó Nhiễm thuần thục chiên trứng, thái nhỏ thịt gà đặt vào bát rồi nêm ướp gia vị.

Anh đi ra cửa bếp, đứng dựa vào cửa ngắm cô bận rộn.

Mái tóc dài đen như mực khẽ đung đưa theo từng động tác của cô. Minh Thành Hữu bước qua, cầm một dải ruy băng tặng kèm bánh gato. Anh vén mái tóc của Phó Nhiễm lên, buộc cho cô thành đuôi ngựa.

Dải ruy băng buộc tóc rất lỏng, cứ hời hợt đung đưa sau lưng.

Phó Nhiễm đang cúi đầu thái rau. Minh Thành Hữu đứng sát bên cạnh tay cô: “Tôi giúp em nhé?”.

Cô đặt dao xuống, vô thức kéo cao cổ áo lên.

Minh Thành Hữu nhìn rõ hành động “lạy ông tôi ở bụi này” của cô: “Tôi có cần phải lén la lén lút nhìn em không?”.

Phó Nhiễm im lặng cúi đầu, nhưng đáng tiếc cổ áo vẫn trễ xuống: “Anh trả món đồ lại cho tôi trước đi, mặc cẩn thận rồi tôi lại nấu tiếp cho anh ăn”.

Minh Thành Hữu cầm quả cà chua lên vân vê, đối mặt với mong muốn của Phó Nhiễm, anh dứt khoát đặt nó lại lên bệ bếp, sải bước đi ra khỏi nhà bếp.

Sáu món một canh được bưng lên bàn. Minh Thành Hữu ra hiệu cho Phó Nhiễm ngồi xuống đối diện, trong quá trình ăn còn không ngừng gắp thức ăn cho cô. Sau khi say, dạ dày của cô không được thoải mái, nhìn cả bát thức ăn chất như núi mà không cảm thấy thòm thèm chút nào.

Phó Nhiễm gẩy gẩy vài hạt cơm trong bát, nơi từng là nhà của cô giờ đây lại khiến cô như ngồi trên đống lửa.

Minh Thành Hữu ăn cơm vẫn rất tao nhã. Phó Nhiễm từng chứng kiến lần ăn đã đời nhất của anh có lẽ là bát mỳ cô nấu cho anh trước khi rời khỏi Y Vân Thủ Phủ.

Phó Nhiễm buông đũa xuống, bất chợt thở dài: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.

Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên: “Em không nhìn ra sao?”.

Phó Nhiễm lắc đầu.

“Tôi nói rồi, muốn bắt đầu lại từ đầu.”

Phó Nhiễm lắc đầu lần nữa: “Tôi cũng đã nói là không thể”.

“Vì sao?”

Cô không nói ra được lý do. Chuyện tồn tại giữa họ khiến cô không thể nhẹ lòng có lẽ đã qua rồi, nhưng trong lòng Phó Nhiễm lại dâng lên một sự bất an còn lớn hơn quá khứ: “Anh đừng như vậy nữa, bây giờ tôi rất ổn”.

“Em chấp nhận ra ngoài đi xem mắt người ta?” Minh Thành Hữu nhướng mày.

“Hai năm gần đây, xem mắt đã trở nên rất thịnh hành rồi.”

Minh Thành Hữu vừa ăn vừa gật đầu, cả bữa ăn không nói thêm câu nào nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.