Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 70: Đoán Không Ra


Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 70: Đoán Không Ra

Vì đến giờ tan sở tắc đường nghiêm trọng nên cô không thể lái xe quá nhanh. Nhưng Minh Thành Hữu rõ ràng muốn cắt đuôi cô. Phó Nhiễm bám theo Minh Thành Hữu lên đường cao tốc, ưu thế của chiếc Bugatti Veyron được phát huy tối đa. Phó Nhiễm tăng tốc, hai chiếc xe bám sát, một trước một sau, không thể tách rời. Khi đi ngang qua một chiếc xe khách, Phó Nhiễm cảm nhận được rõ ràng thân xe có phần bay bay, đây đã là tốc độ tối đa của Audi rồi. Cho dù như vậy, Minh Thành Hữu vẫn nhẹ nhàng cắt đuôi cô.

Phó Nhiễm lái xe tới Y Vân Thủ Phủ, phát hiện căn biệt thự ngày trước vẫn trống huơ trống hoác. Cô lại tới đường Nam Xa, cô đừng xe ở một ngã tư, đi bộ vào thì nhìn thấy Lý Vận Linh và quản gia Tiêu đang tất bật trong vườn. Cô đứng ngoài tròn một tiếng đồng hồ nhưng không nhìn thấy bóng dáng Minh Thành Hữu.

Phó Nhiễm thất vọng rời đi, cô nhận được điện thoại của chú, nói Vưu Hựu tối nay lại không chịu ăn uống gì.

Phó Nhiễm ngắt máy, gác cái đầu nặng nề lên vô lăng.

Rõ ràng Minh Thành Hữu còn một nơi ở khác, nhưng cô không biết, cũng không tìm thấy.

Cô tìm một vòng không mục đích trên đường, cũng hiểu kiểu tìm này chẳng có tác dụng gì. Cô đi xe ngang qua Mê Tính, thử vận may một lần, đánh xe vào trong bãi, quả nhiên nhìn thấy chiếc ô tô của Minh Thành Hữu.

Phó Nhiễm hồi hộp bước vào. Bên trong là một thế giới dễ khiến người ta sa đọa. Đứng trước cửa phòng VIP Thiên Tự, cô nghĩ Minh Thành Hữu đã ăn chơi bao giờ cũng chọn dịch vụ tốt nhất. Phó Nhiễm khẽ khàng đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một bóng hình nằm trên sofa.

Cô rón rén lại gần, trong phòng ngoài Minh Thành Hữu ra không còn ai khác. Giày cao gót giẫm lên lớp thảm cứ có cảm giác chìm vào đó, tựa như bước trên mây, phiêu diêu, không chân thực.

Bài hát “Đoán không ra” replay rất nhiều lần trong phòng. Minh Thành Hữu lấy cánh tay phải che chặt mắt, vắt hai chân vào nhau, hơi thở gần như nhịp nhàng, đều đặn, có vẻ đã ngủ rồi.

Chẳng thể đoán được

Hóa ra ở bên nhau còn cô đơn hơn mỗi người mỗi ngả

Hai con người đều chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng

Không thể cảm nhận được mỗi lần chạm vào nhau

Là chân thật, là ấm nóng

Nếu sự cởi mở lúc xa lúc gần này là sự tự do mà anh muốn

Vậy thì em chấp nhận quay lại cuộc sống chỉ có một mình

Nếu những dịu dàng lúc nhiệt tình khi hờ hững này là cái cớ của anh

Thì em thà chưa từng chân thành với anh

Càng là những người ta quan tâm ta lại chẳng tài nào hiểu nổi

Phó Nhiễm bước qua, ngồi xuống chiếc sofa đối diện Minh Thành Hữu. Áo vest bị anh quăng đại một bên, chìa khóa xe và di động cũng bị vứt loạn trên mặt bàn.

Hai năm rồi, đây lại là lần đầu cô được ngắm anh ở góc độ này.

Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, người phục vụ mang loại rượu Minh Thành Hữu đã gọi đi vào: “Tam thiếu”.

Ngẩng đầu lên, cậu ta bèn nhìn thấy Phó Nhiễm ngồi ở đối diện.

Minh Thành Hữu bỏ cánh tay ra, nhíu mày ngồi dậy. Anh khẽ day day trán, bỗng nhiên bóng Phó Nhiễm xuất hiện trong tầm mắt. Anh tưởng mình nhìn nhầm, phải nhìn thật kỹ mới phát hiện chẳng phải cô đang ngồi sờ sờ ở đó hay sao?


“Tam thiếu, còn cần gì nữa không ạ?” Người phục vụ từ từ mở rượu ra.

Minh Thành Hữu xua tay ý bảo cậu ta đi ra, mím chặt môi không nói chữ nào.

Khoảnh khắc cánh cửa căn phòng VIP rộng lớn được khép lại, chỉ còn đúng hai người họ.

Những ngón tay gầy của Minh Thành Hữu cầm ly rượu cao khoảng nửa ngón tay lên. Anh không uống cạn ngay, mà lấy hai ngón tay cầm chặt lấy thành ly, nhẹ nhàng đung đưa thứ chất lỏng màu nâu bên trong. Sau khi hương rượu đã bay xa, anh mới đặt sát ly rượu vào khóe miệng góc cạnh của mình.

Phó Nhiễm nhìn chăm chú từng động tác của người đàn ông.

Minh Thành Hữu một mình thưởng thức rượu. Anh vắt chân trái lên, mở rộng cánh tay gác lên thành ghế, chiếc sơ mi màu trắng trong vì động tác của anh mà càng căng ra, từng đường nét hoàn hào của người đàn ông vì thế mà lộ rõ.

Anh không có ý lên tiếng nói gì với cô, vẫn coi cô như không khí giống mọi lần.

“Tam thiếu, anh có thể im lặng, nhưng tôi hy vọng anh sẽ nghe những lời tôi nói sau đây. Sự việc tiếp tục ầm ĩ, thật ra không có lợi gì cho đôi bên cả.”

Minh Thành Hữu cầm di động lên, gọi một cuộc điện thoại, từ đầu tới cuối không nhìn Phó Nhiễm lấy một lần: “A lô, gọi vài đứa nữa qua đây chơi. Phòng anh đã đặt xong xuôi rồi, chỗ cũ”.

Phó Nhiễm biết bây giờ mà không tranh thủ, lát nữa cô sẽ chẳng chen vào được câu nào: “Tôi biết chuyện này là do nhà họ Lý khơi lại. Cho dù Lý Thâm không tham gia vào chuyện tạt xăng, nhưng việc cậu ta cưỡng bức Vưu Hựu là sự thật. Nếu không phải vì sự nông nổi ấy, Vưu Hựu đã chẳng như ngày hôm nay”.

“Em tin rồi?” Minh Thành Hữu bỗng nhiên ngắt lời cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

Chạm phải ánh nhìn bất ngờ của người đàn ông, Phó Nhiễm né tránh không do dự. Minh Thành Hữu rút một điếu thuốc ra khỏi bao, kẹp vào tay: “Em qua đây”.

Tiếng bước chân của Phó Nhiễm bị lớp thảm trải sàn hút hết. Minh Thành Hữu cầm chiếc bật lửa bạch kim lên đưa cho cô: “Châm thuốc cho tôi”.

Cô đón lấy, ngón tay không khỏi chạm vào anh.

Khuôn mặt nghiêng của anh áp sát Phó Nhiễm, cô bật bật lửa lên, ánh lửa màu xanh lam soi từng đường nét trên gương mặt anh. Anh cụp mắt xuống, từ góc độ của mình, Phó Nhiễm có thể nhìn anh rất rõ ràng, quyến rũ mà trầm tĩnh. Minh Thành Hữu rít một ngụm khói, kéo dãn khoảng cách ra với Phó Nhiễm một cách vừa phải. Những vòng khói xám tỏa ra khiến người ta trống trải đến say mèm. Phó Nhiễm sặc khói, khẽ nhíu mày.

Trong căn phòng không còn tiếng hát trong trẻo của cô ca sỹ, chỉ còn tiếng rít thuốc rất mỏng manh của Minh Thành Hữu, giống như tiếng thở dài khẽ khàng không sao nắm bắt được.

Có vẻ như cô không nói thì anh cũng chẳng có ý định lên tiếng.

Người đàn ông giờ đây đã biết cách thu mình lại, nội hàm, trầm ổn. Anh có thể thờ ơ quan sát mọi sự ngập ngừng và băn khoăn của Phó Nhiễm. Anh như đứng trên đỉnh cao nhìn xuống nhưng vẫn biết chừng mực, vừa phải.

“Chuyện của Vưu Hựu và Lý Thâm…”

Cửa phòng bị đẩy ra rất mạnh. Huống Tử đi đầu tiên dẫn theo bạn gái và vài người nữa ôm nhau bước vào. Những lời đã tới bên miệng của Phó Nhiễm phải nuốt xuống.

“Ồ!” Huống Tử buông tay cô bạn gái ra như vừa phát hiện ra chuyện hệ trọng. Anh ta sải bước tới trước mặt hai người họ, ngữ khí khoa trương và kịch liệt: “Chị dâu!”.

Hai chữ ấy như đập thẳng vào tai Phó Nhiễm.

Cô đặt bật lửa của Minh Thành Hữu lên mặt bàn, đứng dậy tránh ra ngoài vài bước. Phó Nhiễm vừa nãy định nói cô không phải chị dâu của anh ta.

“Aiyo.” Huống Tử bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì, đập một cái lên đầu: “Sao tôi lại quên mất chứ, cô và Tam thiếu đã xóa sạch quan hệ từ lâu, đâu còn cần chúng tôi gọi cô một tiếng chị dâu nữa”.

Huống Tử bước qua, ngồi sát bên cạnh Minh Thành Hữu: “Tam thiếu”.

Phó Nhiễm nhìn thấy họ chạm cốc với nhau. Lúc Minh Thành Hữu thất thế, anh ta đã thể hiện ra không ít sự lãnh đạm và khó xử. Phó Nhiễm lùi ra bên cạnh, Huống Tử nhấp một ngụm rượu, khi đặt ly rượu xuống bàn anh ta ngẩng đầu lên nhìn Phó Nhiễm: “Năm xưa nếu cô biết Tam thiếu sẽ có được ngày hôm nay, cô có rời xa anh ấy không?”.


“Chuyện của chúng tôi không liên quan gì tới anh.”

Chỉ có thể nói, cô không có chút thiện cảm nào với Huống Tử.

Minh Thành Hữu đổ người về phía trước, dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, hướng nửa khuôn mặt cương nghị về phía Phó Nhiễm: “Tôi và em vẫn chưa đến mức được xưng là chúng tôi”.

Đám người bên cạnh phá lên cười.

Vì sự ảo tưởng của cô.

Phó Nhiễm như một cái bóng xuyên qua những người phía sau. Giây phút cúi xuống, trái tim cũng có cảm giác đau đớn đến vỡ vụn, cô cầm túi xách và áo khoác đi ra ngoài.

Minh Thành Hữu không định cho cô cơ hội chạy trốn.

“Đợi đã.” Giọng anh xuyên qua những hỗn tạp, những người đang nói chuyện cũng chợt im bặt. Ánh nhìn lười biếng của Minh Thành Hữu khóa chặt Phó Nhiễm lại: “Chẳng phải em muốn nói chuyện sao? Ở đó đợi tôi, tan cuộc tôi sẽ nói chuyện với em”.

Phó Nhiễm đang định ra lại quay vào. Cô cố gắng giấu mình vào một góc không ai chú ý đến.

“Chị dâu cũ.” Huống Tử sợ cô quá buồn chán: “Nghe nói gần đây cô đã tới xem mặt Cố Diệp Thừa? Tôi có gặp thằng nhóc đó mấy lần. Nó nói cô dè dặt kinh người, không cho chạm vào, không cho ôm ấp, hôn má cũng không được, có phải vậy không?”.

Phó Nhiễm mím môi không buồn để tâm, sao cô không nhận ra Huống Tử có ý gây khó dễ chứ. Phó Nhiễm nhìn về phía Minh Thành Hữu: “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể nói là, không liên quan tới anh rồi chứ?”.

Huống Tử không hề bất ngờ: “Thật ra con người ai cũng muốn bước lên chỗ cao, sao chị dâu lại ngược lại, thích nước chảy chỗ trũng thế?”.

Minh Thành Hữu có vẻ không hứng thú với chủ đề của họ: “Huống Tử, tập trung uống rượu đi”.

Phó Nhiễm rút di động ra nhìn giờ, cũng không còn sớm nữa. Vì tìm Minh Thành Hữu đến bây giờ cô vẫn chưa ăn miếng cơm nào, đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi. Cộng thêm việc trong phòng kín mùi thuốc lá nồng nặc, khiến người ta chỉ chực nôn.

“Nhảy đi…” Có người đề nghị.

Một người đàn ông đi qua đổi sang nhạc dance.

Minh Thành Hữu ngồi yên ở vị trí cũ, trong phòng ngoài anh và cô ra, mọi người đều đã ôm nhau nhảy. Phó Nhiễm lấy tay ôm chặt dạ dày. Ánh đèn bảy màu lúc sáng lúc tối hắt vào mặt mọi người, khiến ai ai cũng như đang đeo một lớp mặt nạ vậy.

Cô nhìn Minh Thành Hữu, phát hiện anh giống như một con sói đeo lớp mặt nạ da người.

Một bài nhạc kết thúc, Huống Tử ngã xuống bên cạnh Minh Thành Hữu: “Sao anh không nhảy?”.

Minh Thành Hữu giễu cợt: “Mấy cậu chỉ được như vậy mà cũng dám thể hiện à?”.

“Yo!” Có người không phục: “Hay Tam thiếu làm một bài?”.

Huống Tử ủng hộ đầu tiên.

Phó Nhiễm thầm đếm giờ trong bụng, chỉ mong sao họ mau chóng kết thúc.

Minh Thành Hữu bất ngờ ngẩng đầu lên, chỉ tay vào Phó Nhiễm đứng đối diện: “Ở đây có sẵn giảng viên này, để cô ấy thị phạm cho mọi người”.

Phó Nhiễm phát hiện tất cả mọi người trong phòng đều đang dồn hết ánh mắt về phía mình. Cô từ chối không hề khách khí: “Tôi không biết”.


“Sao lại không biết được?” Huống Tử nắm bắt thời cơ: “5% cổ phần Khiếm Khôn của Tam thiếu chẳng phải đã mất sạch trong tay cô ư?”.

“Tôi không có hứng thú.”

“Rất tốt.” Minh Thành Hữu không tức giận mà mỉm cười, ngữ khí cũng nhẹ như gió thoảng. Anh không nhìn Phó Nhiễm nữa: “Hôm nay tôi cũng không có hứng thú nói chuyện gì khác, em không cần đợi tôi nữa”.

Phó Nhiễm đã đợi tròn hai tiếng đồng hồ, nhưng chỉ đợi được câu nói này.

Huống Tử cũng biết điều im lặng, đọ rượu với những người bạn khác.

Phó Nhiễm đứng lên đi ra giữa phòng. Cô nhảy một bài, xoay tròn theo nhịp điệu. Bài nhảy không dài, nhưng tới động tác kết thúc cuối cùng, cô đã mồ hôi đầm đìa.

Không mấy ai chú ý tới cô cả.

“Đã được chưa?” Phó Nhiễm cất giọng lạnh ngắt, hỏi Minh Thành Hữu đang ngồi gần đó.

Bấy giờ người đàn ông mới nhìn cô, nhưng chỉ liếc qua rồi hỏi những người xung quanh: “Có hiểu gì không?”.

“Không.” Tất cả đều đồng loạt lắc đầu.

Anh không nói gì nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, cô nên tự biết phân lượng.

Phó Nhiễm nhảy suốt nửa tiếng đồng hồ, Minh Thành Hữu không lên tiếng nữa, cũng không nói là đã được rồi, càng không hỏi mọi người có hiểu hay không. Đám Huống Tử chơi chán rồi cũng lục tục ra về. Phó Nhiễm bấy giờ mới ngồi xuống một lúc, nhưng khi nhìn thấy Minh Thành Hữu đứng lên, cô lại phải cầm túi chạy theo.

Có không ít người làm ở Mê Tính nhận ra họ, dọc đường có rất nhiều người chào hỏi Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm né tránh những ánh mắt kỳ quặc của họ. Cô nhìn anh chằm chằm, chỉ sợ lại bị mất dấu.

Cô lao lên trước, chặn đường Minh Thành Hữu: “Bây giờ anh có thể nói chuyện với tôi rồi chứ?”.

“Nói gì?”

“Tôi muốn xin các người buông tha.”

Minh Thành Hữu nhìn lướt qua đỉnh đầu Phó Nhiễm: “Tôi không hiểu em đang nói gì cả”.

“Tôi không tin là anh không hay biết gì về chuyện báo chí liên tục đưa tin mấy ngày qua. Nhà Vưu Hựu đã chịu tổn thương rất nặng nề, anh…”

“Phó Nhiễm, đừng có hết lần này tới lần khác viện cớ để xuất hiện trước mặt tôi.” Minh Thành Hữu vượt qua Phó Nhiễm, đi tới bên cạnh xe: “Nếu em đã muốn nói chuyện, và cũng nhận định chuyện này chắc chắn do nhà họ Lý khuấy lên thì còn tìm tôi có ích gì?”.

Hay cô cho rằng, chuyện này cũng giống như vụ án của Lý Thâm năm xưa, anh đều là người đứng sau thao túng?

Phó Nhiễm thấy anh đã ngồi yên vị trong ghế lái: “Tôi nghĩ rằng tìm anh, chí ít anh có thể ra mặt dẹp yên mọi chuyện”.

Minh Thành Hữu chưa nói gì, anh chỉ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đong đầy sự chế giễu: “Những chuyện không liên quan đến tôi, tôi không quan tâm”.

Chiếc siêu xe phóng vút đi, bánh xe đè lên con đường cách Phó Nhiễm vài chục phân. Cô không còn sức để đuổi theo nữa. Phó Nhiễm đứng sững tại chỗ, cảm giác khó chịu từ dạ dày trào lên khiến cô ngồi xổm xuống, phải ấn chặt hai tay vào bụng mới xoa dịu được cơn đau.

Minh Thành Hữu trở về căn biệt thự, Lý Vận Linh lúc này đang ngồi xem những tin tức về nhà họ Vưu với vẻ đầy hứng khởi. Anh tiện tay ném chìa khóa xe lên mặt bàn: “Mẹ, con  đã nói là mẹ đừng nghĩ ra mấy trò này nữa. Huống hồ trước mắt thằng Thâm đã ra nước ngoài, mẹ và cậu cứ phải làm ầm ĩ mọi chuyện lên vui vẻ hay sao?”.

“Thành Hữu, mẹ cảm thấy ấm ức, không hết giận nổi!”

“Vưu Hựu ra nông nỗi này, trách nhiệm vẫn thuộc về thằng Thâm.” Minh Thành Hữu cầm điều khiển lên tắt ti vi: “Mẹ không sợ mọi chuyện càng diễn càng ầm sao? Một chuyện từ hai năm trước mới khó khăn lắm mới dẹp yên được, đến lúc đó nếu dính líu vào thằng Thâm, há chẳng phải lợi bất cập hại hay sao?”.

Lý Vận Linh tỏ vẻ khinh thường, nhưng nghĩ đến ý tứ mà Minh Thành Hữu vừa nói, bà không khỏi cảm thấy lo lắng: “Cậu con cũng không định làm ầm mọi chuyện lên đâu, chẳng qua là cho gia đình đó một bài học, mấy hôm nữa mọi chuyện sẽ lắng dần”.

Phó Nhiễm ngồi trước bàn trang điểm, chống tay lên cằm, tâm trạng phức tạp. Áp lực dư luận không phải là việc họ né tránh thì có thể trôi qua, cũng không phải là thứ có thể bị bào mòn theo thời gian. Những lời nói bạo lực đâu đâu cũng có thể chen vào, Phó Nhiễm chỉ e mọi sự công kích sẽ càng lúc càng dữ dội.


Cách duy nhất chính là đối mặt và thừa nhận sai lầm. Nhưng đây là một nước cờ hiểm, lỡ như…

Nếu không vì lo lắng chuyện này, cô đã chẳng tới tìm Minh Thành Hữu.

Mọi băn khoăn của cô tập trung cả vào hai đầu mày. Sợ nhất là có những kẻ không chịu buông tha, cô bắt buộc phải nghĩ ra một cách đã đánh là thắng.

Minh Thành Hữu đứng trên ban công tầng hai. Rõ ràng là đứng dưới cùng một bầu trời mà họ giờ đây đã ở hai đầu thành phố.

Anh không tán thành làm ầm ĩ mọi chuyện lên, mặc dù anh đã nói chuyện với Lý Vận Linh nhưng bà vẫn âm thầm giấu anh tung tin ra ngoài đồng thời tìm người tới nhà họ Vưu gây chuyện. Minh Thành Hữu thường xuyên nhớ tới cô bé Vưu Hựu vẫn còn xinh xắn ngày nào. Nó đã nói với anh: Anh rể, em nhường cho anh biệt danh bạn bè đặt cho em nhé: Bé bưởi.

Minh Thành Hữu đứng dựa vào lan can dưới trăng. Lý Vận Linh đã hứa với anh sẽ dừng tay lại. Từ lúc Minh Vân Phong qua đời đến giờ, anh chưa một ngày ở lại qua đêm trong nhà họ Minh. Di chúc của Minh Vân Phong không khác gì một chiếc gai ngọn ở trong lòng mà anh không dám đối mặt, đâm vừa sâu vừa mạnh.

Vài ba hôm sau, sự việc lại không dừng lại theo hướng anh đã dự liệu, ngược lại còn có nguy cơ nghiêm trọng hơn.

Phó Nhiễm tìm tới Khiếm Khôn, thư ký đích thân dẫn cô vào văn phòng của Minh Tranh.

Trong văn phòng có một chỗ chơi golf dạng nhỏ. Minh Tranh dáng người cao lớn đang đứng trước màn hình đánh golf, chiếc gậy nhẹ nhàng vút lên, quả bóng trắng tinh vững vàng rơi vào lỗ.

Phó Nhiễm bước qua, ánh nắng hắt đầy xuống vai cô: “Anh nhàn rỗi quá nhỉ?”.

Minh Tranh đặt gậy về vị trí cũ: “Chuyện của Vưu Hựu gần đây ầm ĩ như vậy, hẹn em ăn cơm em cũng nói là không rảnh, sao lại nghĩ tới chuyện đến Khiếm Khôn thế?”.

“Anh à, em có chuyện này muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Minh Tranh lau sạch hai tay: “Chuyện gì vậy?”.

“Anh yên tâm, chuyện này với anh dễ như trở bàn tay. Em bảo đảm còn mang lại lợi ích cho anh nữa.”

“Có chuyện hời như vậy ư?” Minh Tranh không tin.

Phó Nhiễm không nói rõ ràng, chỉ bảo Minh Tranh lấy giúp cô một thứ.

Phó Nhiễm không dám chắc thắng 100%. Cách duy nhất của cô là đánh một lá bài tình cảm, hy vọng dư luận có thể hiểu được nỗi khổ của nhà họ Vưu hiện tại mà buông tha cho họ.

Sự lừa gạt mà họ nói chẳng qua là chỗ tiền viện phí năm xưa sử dụng cho Vưu Hựu, cộng thêm việc Lý Vận Linh đứng giữa can thiệp, đám phóng viên dĩ nhiên sẽ cho rằng số tiền đó là nhà họ Lý bỏ ra. Cô đã nhờ Minh Tranh công bố số tài khoản từ thiện của Khiếm Khôn. Mỗi năm Khiếm Khôn lại yêu cầu phòng tài vụ trích một khoản tiền ra để làm từ thiện. Khi đối chiếu thời gian và số tiền thì việc Khiếm Khôn tài trợ cho Vưu Hựu đã bày ra trước mắt. Từ đầu tới cuối, Phó Nhiễm chỉ kiên trì một câu: Họ không lấy của nhà họ Lý một đồng nào.

Cho dù vẫn có người nói nọ nói kia, nhưng việc Minh Tranh đích thân tới nhà họ Vưu thăm hỏi Vưu Hựu và những tài liệu Phó Nhiễm thu thập được, không những có số tài khoản thực tế của Khiếm Khôn mà còn có chữ ký và con dấu do chính tay Minh Tranh xác nhận, dĩ nhiên không thể là giả.

Cuộc phản kích này của Phó Nhiễm không chỉ khiến đám phóng viên đổi ngược mâu thuẫn sang nhà họ Lý, mà còn một mũi tên trúng hai đích, giúp Khiếm Khôn tạo dựng được hình tượng đẹp. Chủ tịch của Khiếm Khôn khiêm tốn tới thăm hỏi, còn mang cho cô gái bị hủy hoại gương mặt một giấc mơ tuyệt vời, hình tượng này cao lớn biết bao, vĩ đại biết bao, tình cảm ấy đã làm cảm động rất nhiều rất nhiều người.

Câu chuyện đã từng chiếm trang nhất các báo trong rất nhiều ngày, cuối cùng cũng chìm dần xuống.

Ăn tối xong, Phó Nhiễm vừa vẩn vơ suy nghĩ vừa đi về phía chiếc Audi đỗ bên vệ đường.

Một bóng người mông lung lọt vào tầm mắt. Phó Nhiễm đang cất bước chợt khựng lại tại chỗ. Ánh đèn đường hắt lên bóng lưng người đàn ông, khiến cả khuôn mặt anh chìm vào bóng tối vô tận. Cho dù như vậy, Phó Nhiễm vẫn lập tức nhận ra người đã từng chung chăn chung gối với mình.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Phó Nhiễm không ngờ lại gặp anh ở đây.

Cô đi qua. Minh Thành Hữu nghiêng người, uể oải đứng dựa vào mui chiếc xe đỏ, hai chân đan vào nhau. Phó Nhiễm chú ý thấy xe anh đỗ rất sát phía sau chiếc Audi. Cô làm như không nhìn thấy, cứ thế đi thẳng về phía cửa xe.

Thực chất bàn tay cô đã căng thẳng đổ đầy mồ hôi. Phó Nhiễm đưa tay mở cửa xe.

“Hữu Nhiễm?” Người đàn ông bất ngờ gọi một tiếng. Một nửa khuôn mặt hoàn hảo quay về phía Phó Nhiễm. Anh nhìn cô chằm chằm không buông, hai chữ “Hữu Nhiễm” như đã khắc sâu vào ký ức.

Ngoài người này ra, chưa có ai gọi cô “Hữu Nhiễm” một cách quyến luyến và mê hoặc như vậy nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.