Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 69: Cơn Ác Mộng Chưa Hề Chấm Dứt


Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 69: Cơn Ác Mộng Chưa Hề Chấm Dứt

Ngày mùng năm Tết, hai năm trước.

Vưu Hựu tiễn Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu về rồi quay vào. Cô ngồi làm bài tập tới gần chập tối thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.

Cô nhìn tên người gọi đến: AA. Đây là cái tên cô đặt riêng cho Lý Thâm, đề phòng người khác phát hiện ra.

Vưu Hựu đặt di động sang một bên, tiếng rung rung cứ cọ vào tai khiến người ta khó chịu vô cùng.

Điện thoại kêu liên tục mười mấy phút, Vưu Hựu thấy di động sắp hết pin rồi mới bắt máy: “A lô?”.

“Vưu Hựu, anh đang ở ngoài khu nhà em, em xuống đi.”

“Có việc gì không? Em còn bài tập kỳ nghỉ đông chưa hoàn thành.”

“Ban nãy anh đến em nói có việc, bây giờ vẫn vậy. Anh cho em hai sự lựa chọn, hoặc là em xuống ngay, hoặc là đích thân anh sẽ lên nhà tìm em.” Giọng nói ngang ngược của cậu thanh niên vẫn như mọi ngày. Vưu Hựu vừa định lên tiếng thì đầu kia đã dứt khoát ngắt máy.

Cô biết Lý Thâm là người nói được làm được, anh mà thật sự lên tận nhà tìm thì bố mẹ sẽ tức chết mất thôi.

Vưu Hựu tìm đại một cái cớ, nói với bố mẹ rằng chắc chắn sẽ về nhà trước bữa tối.

Cô không hề hay biết chuyến đi này đối với cô và Lý Thâm có ý nghĩa gì, và sẽ mang lại những biến động nào cho cuộc sống tương lai.

Vưu Hựu khoác một chiếc áo bông, đi tới trước cửa khu nhà, nhìn thấy chàng trai cao gầy đang đứng dựa vào chiếc BMW, nổi bật và quyến rũ. Vưu Hựu sợ có người quen nào nhìn thấy, vội rảo bước đi tới: “Có chuyện gì thì anh mau nói đi”.

“Lên xe đi.” Lý Thâm lập tức kéo tay, ép cô ngồi vào ghế lái phụ.

“Anh định đưa em đi đâu?”

Anh vừa uống rượu với vài người bạn từ quán bar đi ra, Vưu Hựu căng thẳng cài chặt dây an toàn. Cô nghiêng đầu sang nhìn Lý Thâm: “Có chuyện gì anh cứ nói ở đây luôn đi”.

“Nói? Ngoài việc học ra, còn chuyện gì khiến em có hứng thú nữa đây?” Chàng trai nhếch môi cười chế giễu rồi nhìn sang Vưu Hựu: “Anh dạy em con trai và con gái khi ở bên nhau làm gì  mới thú vị, liệu em nghe có hiểu không?”.

Vưu Hựu đỏ mặt: “Em muốn về nhà, em đã hứa với bố mẹ sẽ quay về trong vòng nửa tiếng”.

Lý Thâm đánh vô lăng, Vưu Hựu ngửi được mùi rượu tỏa ra từ người anh: “Anh lái chậm thôi, anh vừa uống rượu phải không?”.

“Vưu Hựu, làm bạn gái anh đi.”

Một lời nói thẳng thừng như thế, Vưu Hựu nghe xong tròn mắt sửng sốt: “Đừng vậy, bây giờ em chỉ muốn tập trung học hành, những chuyện khác em không muốn suy nghĩ đến”.

“Đi theo anh, sau này em muốn thi lên Thanh Hoa hay Bắc Đại cũng không thành vấn đề, tới lúc đó chúng ta cùng ra nước ngoài học tập…”

“Lý Thâm…” Vưu Hựu ngắt lời anh: “Em muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân”.

“Thật sự có người ngốc như em sao?” Lý Thâm làm mặt khinh thường: “Anh thích em, ngày nào em còn chưa đồng ý, anh sẽ còn nhớ em ngày ấy, so với việc ngày nào em cũng phải thận trọng sợ hãi, chi bằng trao em cho anh luôn đi”.

Vưu Hựu căng thẳng, mặt càng đỏ rần: “Sao anh có thể nói những lời như vậy chứ?”.

Bờ môi mỏng của chàng trai hơi rướn lên, đối mặt với lời khiển trách của cô, anh chẳng hề cảm thấy thiếu tự nhiên: “Vưu Hựu, em là thánh nữ đấy à?”.

“Thả em xuống xe!” Vưu Hựu đưa tay mở cửa, phát hiện đã bị khóa chặt: “Lý Thâm, anh uống nhiều rượu rồi, hôm khác chúng ta lại đi chơi được không?”.

Lý Thâm vòng tay kéo Vưu Hựu vào lòng, hơi thở nóng rẫy và đầy men rượu toát ra từ làn môi anh. Vưu Hựu sợ hãi giãy giụa: “Lý Thâm, anh điên rồi. Đừng như vậy, bình thường có biết bao nhiêu cô gái theo đuổi anh, sao anh cứ phải bám riết lấy em chứ? Em chẳng biết gì cả…”.

“Em nói đúng rồi đấy, anh quyết phải giành được em!”

Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại si mê một cô gái đến mức này. Lý Thâm cho xe đi chậm lại. Vưu Hựu không làm gì được, đành thảng thốt hét lên: “Cứu mạng…”.

Lý Thâm cho xe rẽ vào một con hẻm.

Vưu Hựu nhân cơ hội ấy đẩy anh ra, cô thở dốc: “Lý Thâm, anh thả em đi đi, em vẫn có thể coi anh là bạn”.

“Bạn trai ư?”

Vưu Hựu sợ đến nỗi nước mắt lăn dài. Cô không suy nghĩ gì nữa, cứ thế hoảng loạn gật đầu: “Đúng vậy, bạn trai”.

Bây giờ cô chỉ một lòng muốn thoát ra khỏi không gian chật kín này. Cô hối hận vì đã đi xuống nhà, càng hối hận đã ngồi vào xe của Lý Thâm.

Anh tháo dây an toàn, nghiêng người. Cánh tay mạnh mẽ của chàng trai gác lên lưng ghế. Không thể phủ nhận anh rất đẹp trai, gia thế lại tốt. Nhưng Vưu Hựu hiểu rõ việc trước mắt mình cần quan tâm là gì, huống hồ sau này ai dám đảm bảo mọi chuyện không thay đổi?

Lý Thâm không suy nghĩ gì, cứ thế nhào tới, khóa chặt cô trong vòng tay mình: “Nếu đã là bạn trai bạn gái, có phải nên làm những chuyện thuộc về mối quan hệ này không?”.


“Anh… Anh định làm gì?”

Anh đưa tay vuốt lên làn môi màu hồng nhạt của Vưu Hựu. Cô sợ hãi ngồi im không dám động đậy. Lồng ngựa hai người dính sát vào nhau, đôi bên có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương. Lý Thâm cúi đầu hôn cô, cảm nhận được sự cứng đờ của Vưu Hựu, anh một tay giữ chặt gáy cô, mặc sức càn quét.

Anh vốn dĩ chỉ muốn dừng lại tại đây, nhưng không ngờ một ngọn lửa ở một nơi nào đó bỗng bùng lên. Vưu Hựu há hốc miệng, nước mắt giàn giụa hai má. Họ sát gần như vậy, khiến cô có thể nhìn rõ cả chiếc khuyên tai bằng kim cương của anh.

Chẳng biết anh ấn vào nút gì, mà chiếc ghế của cô bỗng ngả hẳn ra. Lý Thâm lùa tay vào trong người cô, những ngón tay châm ngòi thổi gió khiến cô run lên bần bật. Vưu Hựu quên cả giãy giụa, tới tận khi Lý Thâm cởi quần của cô, cô mới lấy chân đá anh: “Thả em ra, không được…”.

Lúc này, đêm đã khuya, đèn đường mùa đông chẳng có chút tác dụng chiếu sáng nào. Người người nhà nhà đều bận ngồi trước ti vi, trong con ngõ nhỏ không có lấy một bóng người.

Chiếc ô tô đỗ bên đường lắc lư tròng trành, bên trong có tiếng khóc hoảng loạn và những tiếng gầm gào kịch liệt.

Rất lâu, rất lâu sau…

Mọi thứ mới yên tĩnh trở lại.

Lý Thâm lùi ra, dọn dẹp sạch sẽ xong, anh cũng với tay tắt hệ thống sưởi trong xe.

Vưu Hựu vơ đại bộ quần áo, che kín lên người.

Anh tách chân cô ra, rút mấy tờ giấy ăn. Cô đau đớn như cả cơ thể bị xé làm đôi, hai chân đến giờ vẫn còn run lẩy bẩy. Anh có lau lọt gì cô cũng mặc kệ. Lý Thâm vùi đầu trước ngực Vưu Hựu, tóc anh ướt đẫm mồ hôi càng khiến cô thêm khó chịu.

“Vưu Hựu, em muốn học cũng được, anh sẽ đợi em. Em thi vào trường nào anh sẽ thi cùng em vào trường đó.”

Vưu Hựu im lặng không nói gì cả, chỉ thất thần nhìn ra ánh đèn vàng vọt hắt xuống mui xe ngoài cửa sổ.

Lý Thâm vuốt ve cơ thể cô. Rất lâu sau, Vưu Hựu mới giật mình, cô dùng lực đẩy anh ra, rồi cuống cuồng mặc quần áo vào.

“Để anh giúp em.”

“Đừng… Đừng chạm vào tôi!” Cô chui áo len vào người, mái tóc rối bù xõa xuống hai bên má. Vưu Hựu giơ tay mở cửa xe: “Để tôi xuống xe”.

“Anh đưa em về nhà.”

“Không, tôi không muốn ở lại đây nữa, thả tôi xuống!” Vưu Hựu đập cửa xe như phát điên, hai lòng bàn tay trắng trẻo đã đỏ rực cả lên. Lý Thâm ghé qua, bị cô vung một bạt tai.

“Để tôi xuống xe!” Cô bắt đầu bật khóc vì sợ hãi.

“Không được, bây giờ quá muộn rồi, anh phải đưa em về.”

“Tôi muốn xuống xe!” Vưu Hựu cương quyết, cô sợ phải ngồi cùng một chiếc ô tô với Lý Thâm.

Anh bất đắc dĩ, đành phải mở cửa. Vưu Hựu cầm theo áo bông, đẩy mạnh cửa ra, gần như ngã sõng soài dưới đất. Lý Thâm ban đầu định đứng bên cạnh đợi cô, nhưng tâm trạng Vưu Hựu rất kích động: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn mặt anh nữa…”.

Lý Thâm gọi cho cô một chiếc taxi: “Vưu Hựu, xe sẽ đến ngay bây giờ, em đừng đi đâu đ””.

“Anh cút đi!”

Sau này nghĩ lại Vưu Hựu hối hận vô cùng, dù lúc đó cô không muốn nhìn thấy mặt Lý Thâm đến cỡ nào, cô cũng không nên đuổi anh đi.

Chiếc xe của Lý Thâm biến mất khỏi con hẻm vắng vẻ.

Vưu Hựu hai tay ôm gối, khóc thảm thiết. Cô không thể nghĩ được rằng sau này sẽ phải làm sao. Trong lòng các cô gái luôn có một giấc mơ thuần khiết, đều hy vọng lần đầu tiên của mình sẽ dành cho người mình yêu.

Một bóng đen loạng choạng đi đến, chẳng biết đã áp sát cô từ lúc nào.

Bóng đen che quá nửa người Vưu Hựu.

“Ôi, em gái, sao lại khóc?”

Vưu Hựu sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gã say đang vịn vào tường đứng trước mặt cô. Cô hoảng thốt ngưng bặt, đứng dậy, vội vàng bỏ đi.

Lý Thâm lái xe ra ngoài nhưng không rời đi ngay. Anh đỗ xe ở lối ra vào duy nhất của con hẻm.

“Em gái, chạy đi đâu vậy? Lại đây chơi với anh nào…” Mùi rượu ghê người khiến Vưu Hựu chỉ muốn nôn thốc nôn tháo. Cô không dám nói gì, cứ thế ôm chặt áo khoác chạy đi.

“Mày đứng lại!” Gã say túm lấy vạt áo cô, đẩy ngã cô xuống đất: “Giả vờ giả vịt cái nỗi gì! Đám phụ nữ ở trong ngõ giờ này… ợ, toàn là đám bán thân cả…”.

“Tôi muốn về nhà!” Vưu Hựu sợ hãi đứng sát vào tường: “Tránh ra!”.

“Mày muốn bao nhiêu, 100 đồng nhé?”


Vưu Hựu ra sức tránh né bàn tay bẩn thỉu đang chạm vào mình, cô kéo căng cổ lên hét: “Cứu mạng, cứu mạng…”.

“Kêu cái gì mà kêu!” Gã đàn ông chột dạ nhìn bốn xung quanh.

“Đừng chạm vào tôi, tôi muốn về nhà. Bố ơi, chị ơi… cứu con!”

“Kêu nào, mày dám kêu này!”

Vưu Hựu lúc đó chỉ có cảm giác có thứ gì hắt lên mặt mình. Đôi mắt cô đau đớn không mở ra được, ngay sau đó là một luồng ánh sáng quét đến. Cô không quan tâm được chuyện gì nữa, hai tay che kín mặt và hai mắt: “Á!!!”.

Gã say sợ hãi đứng dựa vào tường không dám nhúc nhích, thấy xung quanh đích thực không có ai, hắn mới từ từ dịch chuyển đôi chân đã mềm nhũn.

Vưu Hựu ngã gục xuống đất, vùi đầu vào trong áo khoác để trốn ngọn lửa.

Lý Thâm đứng đợi đầu ngõ một lúc lâu, tới khi nhìn thấy chiếc taxi đã đến, anh mới lái xe rời đi, có lẽ lúc này người Vưu Hựu không muốn nhìn thấy mặt nhất là mình.

“Chị, cảnh sát đúng là đã điều tra ra sự thật, người tạt xăng vào em không phải Lý Thâm.”

Phó Nhiễm nghe con bé nói xong, cả người lạnh toát từ trong ra ngoài, lúc đó họ đều không hiểu vì sao Lý Thâm phải hủy hoại gương mặt của Vưu Hựu, thì ra là…

Vưu Hựu xấu hổ vô cùng: “Chị, em xin lỗi. Khi luật sư nhà họ Lý tìm tới bệnh viện, nói sẽ đưa cho gia đình em hai triệu tiền im lặng, bố mẹ lúc đó cũng kiên quyết phải kiện Lý Thâm, nên em mới kể lại cho họ nghe chuyện tối đó. Bố em nói, không có chứng cứ nào chứng minh được Lý Thâm cưỡng bức em, sau này chi phí điều trị và thẩm mỹ gia đình em không trả nổi, nếu nhà họ Lý đã đồng ý làm kín chuyện, thì cũng chỉ có cách đó thôi”.

Phó Nhiễm thở dài: “Vì sao không nói sớm cho chị biết?”.

“Ban đầu em không có mặt mũi nào kể lại, mẹ lại bảo chuyện này không ai được nói ra hết. Về sau chuyện ầm ĩ lên mạng, Lý Thâm bị bắt đi, dưới áp lực của dư luận em lại càng không dám nói thật. Chị, em xin lỗi, em xin lỗi.”

Phó Nhiễm giang tay ôm chặt Vưu Hựu, nó đã trải qua nỗi đau mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Suy nghĩ của chú thím lúc đó cho dù ích kỷ nhưng cũng là lối thoát duy nhất, cô càng không thể trách Vưu Hựu.

Cô cũng giống như tất cả mọi người, lúc đầu kiên quyết không tin đó không phải sự thật, nhưng hiện thực lại tàn nhẫn như thế đấy.

“Hai năm trước em luôn cảm thấy chột dạ. Lý Thâm chất vấn em, anh ấy hỏi: Vưu Hựu, anh thật sự đã làm vậy với em ư? Chị, em muốn lắc đầu, nhưng em nhìn thấy gương mặt tiều tụy của bố mẹ, em không muốn sau này họ rầu rĩ vì tiền bạc…”

“Vưu Hựu, đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đều qua rồi.” Phó Nhiễm vỗ vỗ lưng an ủi con bé: “Không thể trách em được, chuyện này tất cả mọi người đều có trách nhiệm, nhưng người chịu nhiều nỗi đau nhất là em, quá đủ rồi”.

Phó Nhiễm khuyên Vưu Hựu xuống ăn cơm, rồi cô giúp chú thím dọn dẹp nhà cửa xong mới ra về.

Cơn gió mùa đông như một lưỡi dao sắc lẹm cắt qua da thịt non mềm. Cô kéo chặt chiếc áo dạ lại. Đôi ủng màu đen cao quá gối cũng bước những bước hoảng loạn như trái tim của chủ nhân nó vậy. Phó Nhiễm đút tay vào túi áo, gió thổi tung cả chiếc khăn choàng cổ của cô, cũng từ từ làm mờ dần tầm nhìn của cô.

Cô nhớ lại rất nhiều chuyện.

Nhớ tới khuôn mặt Vưu Hựu, nhớ tới những tiếng hét bất lực của nó vào cái đêm cũng lạnh lẽo như thế này.

Nhớ tới cảnh chú thím quỳ rạp ngoài phòng mổ, cầu xin ông trời mở lòng thương, nhớ tới từng lần Vưu Hựu hét lên đau đớn, chỉ sợ mặt mình từ nay không cứu vãn được nữa.

Nhớ tới vẻ ủ dột của Lý Thâm khi bị cô đuổi khỏi phòng bệnh.

Nhớ tới sự bình tĩnh của Minh Thành Hữu khi nói anh không can dự vào chuyện này và cơn phẫn nộ khi anh biết cô không tin tưởng.

Nhớ tới ngày Lý Thâm được thả tự do và chịu sự công kích vô cùng dữ dội của mạng xã hội.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Phó Nhiễm lại nhớ tới lời nói của Minh Thành Hữu: Hôm nào bảo mẹ chọn ngày đẹp, chúng ta làm đám cưới nhé?

Bước chân của cô nhẹ nhàng như bước hụt, nhưng đôi chân thực chất đang nặng như chì.

Có biết bao đau khổ cuối cùng cũng chỉ đúc kết lại thành bốn chữ “Thế sự khó lường” mà thôi.

Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Cô không trách chú thím cố tình giấu mình, nhưng khát vọng được hòa nhập vào mái nhà này từ tận đáy lòng đã như một sợi dây bất lực bị người gạt một cách hỗn loạn.

“Tiểu Nhiễm!”

Cô quay người lại, nhìn thấy chú đuổi theo ra ngoài.

Phó Nhiễm gạt nước mắt, cố kìm chế cơn nghẹn ngào nơi cổ họng: “Chú”.

“Tiểu Nhiễm…” Chủ cùng Phó Nhiễm đi thẳng về phía trước, do dự đôi ba lần cuối cùng vẫn không đành lòng giấu cô nữa: “Con bé Vưu Hựu vẫn luôn phải chịu rất nhiều áp lực. Có chuyện này nó để trong lòng đã lâu không dám nói với con, cũng trách chú và thím, thật ra hai năm trước…”.

“Chú à, con biết cả rồi.”


“Con biết rồi?” Chú ngạc nhiên.

“Chưa biết chừng khi đó, không tìm được cách nào tốt hơn, con có thể sẽ đồng ý làm theo quyết định của chú thím. So với việc để con mâu thuẫn, cô chú nên sớm nói với con.”

Câu nói của cô tràn đầy cảm giác bất lực, nếu cô sớm biết mọi chuyện thì có thể sự tình sẽ không phát triển đến mức này.

Trái tim lơ lửng của chú cuối cùng cũng được hạ cánh: “Tiểu Nhiễm, con không trách chú thím là tốt rồi. Thím con cũng mong con đừng dằn vặt quá. Còn hai triệu kia, con cũng vay mượn mà có phải không?”.

Phó Nhiễm lắc đầu: “Chú thím đừng nghĩ nhiều quá, cũng đừng băn khoăn chuyện tiền bạc. Đó là khoản tiền từ thiện của một công ty lớn, thế nên chú thím đừng nghĩ gì cả, cứ cố gắng chữa bệnh cho Vưu Hựu đi ạ”.

Phó Nhiễm đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng chú. Hai năm rồi, lưng của chú đã gù hơn, mái tóc cũng bạc đi nhiều.

Cô quay người đi về chỗ đậu xe, bước chân từ nặng nề từ từ nhẹ nhàng hơn. Chí ít thì bây giờ Vưu Hựu đang hồi phục rất tốt, không còn việc gì quan trọng hơn thế cả.


Công ty FU gần đây vẫn không nhận thêm được event gì. Như vậy cũng tốt, Phó Nhiễm không cần tốn quá nhiều tâm lực và trí lực vào nó. Cô mua một ít hoa quả mà Vưu Hựu thích rồi lái xe tới nhà họ Vưu. Sau khi trở về Nghênh An, chú quay lại đơn vị cũ làm việc, thím tập trung ở nhà chăm sóc Vưu Hựu.

Phó Nhiễm đưa Vưu Hựu đi dạo sưởi nắng dưới nhà, không ít hàng xóm láng giềng nhìn thấy đều thân mật chào hỏi. Đầu tiên con bé còn né tránh, bất giác cảm thấy tự ti.

“Vưu Hựu, em thấy đấy, họ đều rất quan tâm đến em, đều mong em sớm ngày bình phục, không còn phải chịu đựng bóng ma tâm lý nữa.”

Vưu Hựu nắm lấy tay Phó Nhiễm, khi gặp tiếp những người hàng xóm khác, nó đã biết mỉm cười chào lại, còn nói: Cháu vẫn ổn, cảm ơn.

Phó Nhiễm không dám đưa Vưu Hựu đi chơi quá lâu. Họ trở về nhà, thím đang chuẩn bị cơm nước, cửa sổ bốn phía đều được mở rộng. Phó Nhiễm có thể ngửi được mùi vị cuộc sống mới bình dị và an lành.

Bỗng một tiếng chuông cửa phá án sự yên tĩnh ấy.

Vưu Hựu ngồi trong phòng khách đọc sách. Phó Nhiễm đang nhặt dở mớ rau cũng để đó, đi ra ngoài: “Có phải chú về rồi không?”.

“Sao hôm nay lại về sớm vậy nhỉ?” Bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm của thím.

Phó Nhiễm mở cửa ra không chút phòng bị, cửa vừa mở hé một khe hẹp đã bị những người đứng ngoài đẩy mạnh vào trong.

Cả một đống người bất ngờ chen nhau xông vào, Phó Nhiễm thảng thốt tròn mắt: “Các người?”.

“Vưu Hựu ở kia kìa!”

Sau tiếng hét của người đầu tiên, vô số micro đồng loạt chĩa vào mặt Phó Nhiễm: “Xin hỏi, cô Vưu Hựu về thành phố Nghênh An từ khi nào? Tình hình hồi phục hiện tại ra sao?”.

Phó Nhiễm nhíu mày, miễn cưỡng ép ra một nụ cười: “Thật xin lỗi, Vưu Hựu trước mắt cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm, con bé đang hồi phục rất tốt”.

Có người cầm máy ảnh lao tới, thím đeo tạp dề đi thẳng tới, chắn trước mặt Vưu Hựu: “Đừng chụp, chúng tôi ổn cả, đừng có chụp”.

“Mời các anh chị về cho.” Phó Nhiễm đi tới bên cạnh thím: “Vưu Hựu cần được nghỉ ngơi”.

“Nếu đã hồi phục tốt, vì sao không dám nhìn vào màn hình, phải biết có rất nhiều người quan tâm tới tình hình sức khỏe của Vưu Hựu…”

Một cô phóng viên đi tới trước mặt thím: “Chuyện hai năm trước gây ầm ĩ cả thành phố, Cục cảnh sát cũng đã điều tra làm rõ chân tướng. Nếu người khiến Vưu Hựu bị hủy dung là một gã say rượu, vì sao ban đầu mấy người lại khẳng định chắc chắn là Lý Thâm? Còn bí mật gì khác không thể nói với mọi người ư?”.

Thím bị hỏi đến á khẩu, hoàn toàn không biết phải trả lời sao.

“Nhà họ Lý năm xưa trả cho mấy người hai triệu NDT, nếu chuyện hủy dung không liên quan gì đến Lý Thâm, vì sao mấy người vẫn bình thản nhận số tiền này?”

Càng nói càng vô lý.

Phó Nhiễm bước qua ôm chặt Vưu Hựu, ra hiệu cho thím đưa con bé vào trong: “Nếu Lý Thâm không làm gì, vì sao lại chịu trả tiền cho chúng tôi? Lẽ nào các cô không thấy có sự mâu thuẫn à? Mời mấy người ra ngoài cho! Tôi vẫn chỉ có câu nói đó, chúng tôi chưa nhận một đồng nào của nhà họ Lý cả!” Phó Nhiễm đẩy đám phóng viên trước mặt ra: “Các người còn tiếp tục quấy rối, chúng tôi sẽ báo cảnh sát”.

“Nếu không nhận tiền của nhà họ Lý thì chi phí điều trị hai năm qua của Vưu Hựu từ đâu mà có?”

“Có phải các người đã sớm biết có một gã say không có một xu dính túi nên nhân cơ hội ấy vòi tiền nhà họ Lý không?”

“Năm xưa có lẽ đã có người tốt bụng quyên góp, mấy người tổng cộng đã lấy bao nhiêu tiền…”

Phó Nhiễm phải dùng hết sức bình sinh mới đuổi được đám phóng viên đi, cuối cùng cô còn phải dùng chổi quét họ ra ngoài.

Cô đi tới phòng Vưu Hựu, cửa khóa trái, thím nghe thấy động tĩnh mới qua mở cửa cho cô.

Vưu Hựu mặc nguyên quần áo ngồi co ro trong chăn. Thím sốt ruột bật khóc: “Sao lại như vậy chứ, chúng ta vừa quay về, họ lấy tin tức từ đâu ra?”.

Phó Nhiễm phải khuyên nhủ một lúc lâu, Vưu Hựu mới bình tĩnh lại, bỏ chăn ra. Con bé ôm chặt lấy cô: “Chị, chị phải ở bên cạnh em đấy, nếu không em không biết phải bước tiếp thế nào nữa, họ đều muốn ép cho em chết”.

Nhà họ Vưu khó khăn lắm mới bình yên trở lại, người khác chỉ cần một ngón tay đã có thể khuấy loạn lên.

Lý Vận Linh nhàn nhã ngồi trên ghế sofa. Quản gia Tiêu đứng bên cạnh, trên chiếc ti vi 56inch màn hình phẳng đang phát bản tin mới nhất.

“Quản gia Tiêu, cuối tuần bà và chú Vương tới Viện phúc lợi một chuyến, chuẩn bị thêm một quà vặt nữa.”

“Vâng, phu nhân đúng là lòng dạ Bồ Tát.”

Quản gia Tiêu bỗng ngẩng đầu lên nhìn màn hình: “Là thiếu phu nhân!”.

Ánh mắt Lý Vận Linh quét qua một vẻ không hài lòng.


“À… Là Phó Nhiễm ạ.” Quản gia Tiêu vội vàng sửa lại.

Lý Vận Linh bưng tách trà lên, ánh nhìn khinh bỉ: “Nhìn cái cô thiên kim nửa đường kia là thấy khác biệt rồi, cũng may nó chưa bước vào cửa nhà họ Minh!”.

Sự hoảng loạn, lo sợ của nhà họ Vưu ở trong mắt bà thực sự là một cảm giác thoải mái vô cùng.

Cơn ác mộng của nhà Vưu kỳ thực mới chỉ bắt đầu.

Những bài báo cứ ùn ùn kéo tới như thác lũ, các phóng viên thậm chí còn đứng chặn cả ở chỗ làm của chú. Thím còn không dám ra ngoài mua rau. Trên mạng thậm chí còn có người ẩn danh đăng bài, nói rằng chuyện năm xưa còn có ẩn tình khác.

Vưu Hựu cả ngày trốn biệt trong nhà, ngay cả phòng khách cũng không dám bước vào.

Thậm chí có người quyết tìm cho bằng được địa chỉ nhà Vưu Hựu chạy tới làm ầm ĩ, nói họ lừa gạt lòng tốt của dân mạng, té ra năm xưa họ nối giáo cho giặc…

Còn rất nhiều, rất nhiều những lời rác tai như thế ngày ngày lặp đi lặp lại.

Không khiến cho nhà họ Vưu sụp đổ còn chưa chấm dứt.

Tất cả đều quên mất rằng việc Vưu Hựu bị tổn thương là sự thực. Họ hoàn toàn quên rằng cô gái đã từng được họ bảo vệ đang ngày ngày bị họ đẩy vào đường cùng với một biện pháp tương tự.

Phó Nhiễm đứng trong sảnh lớn của MR. Cô lễ tân xinh đẹp ngắt điện thoại xong rồi nói: “Xin lỗi chị, chưa có hẹn trước chị sẽ không được gặp Chủ tịch”.

“Tôi thật sự có việc rất gấp, cô linh động cho.”

“Tôi xin lỗi.” Cô ta chỉ biết trả lời lạnh lùng như cái máy.

Phó Nhiễm chọn một chỗ nổi bật để ngồi xuống. Thư ký Nghê và Hàn Tuyển đi ngang qua sảnh, hai người cùng ấn thang máy, chuẩn bị lên tầng 33.

Phó Nhiễm nhìn thấy bóng thư ký Nghê, không kịp suy nghĩ quá nhiều, cô vội vàng đuổi theo.

“Sao cô lại xuất hiện ở đây?” Thư ký Nghê nhíu mày.

“Tôi muốn gặp Minh Thành Hữu.”

“Hẹn trước chưa?”

Phó Nhiễm cắn chặt răng: “Chưa”.

“Vậy thì xin lỗi, mời cô về cho.” Thư ký Nghê ngước lên nhìn con số đang giảm dần.

“Tôi thật sự có việc rất gấp tìm anh ấy.”

Hàn Tuyển đứng bên cạnh, không nói câu nào.

Cô ta quay người, chỉ vào cửa thang bộ: “Hay là cô lại leo bộ đi? 33 tầng không khó với cô mà, đúng không?”.

“Cô không cần phải làm vậy.” Phó Nhiễm từ tốn nhả chữ: “Tôi nhớ là tôi chưa bao giờ đắc tội với cô”.

“Tôi có chức trách của mình. Lần trước cô tự tiện xông vào khu văn phòng tầng 33, hại tôi suýt nữa bị Lvan mắng một trận. Nếu còn có lần sau, anh ấy sẽ đuổi việc tôi đấy. Tôi khuyên cô giữ chút sức đi. Anh ấy cũng chẳng muốn gặp cô đâu.”

“Ý cô là lần trước anh ấy ngồi trong văn phòng?”

“Đúng vậy.” Thư ký Nghê bật cười: “Thì sao hả?”.

“Đi thôi.” Hàn Tuyển thấy cửa thang máy bật mở, ra hiệu cho thư ký Nghê đi vào trong.

Phó Nhiễm trở lại đại sảnh, cô đợi suốt tới tận năm giờ chiều mới nhìn thấy Minh Thành Hữu từ trên đi xuống.

Anh bước từng bước mạnh mẽ, chiếc áo vest màu xám bạc trông rất tinh tế và tỉ mỉ. Phó Nhiễm vội vàng chạy theo. Đi ra khỏi cánh cửa xoay, cô nhìn thấy cái bóng dài ngoằng của Minh Thành Hữu được hoàng hôn bao trọn. Mái tóc đen giờ được nhuộm một màu đỏ quyến rũ, bóng anh kéo dài tới tận bên chân cô.

Cô ngẩn người, nhưng không có thời gian để thưởng lãm, nhân lúc Minh Thành Hữu đi về phía bãi đậu xe, cô sải bước đuổi theo: “Minh Thành Hữu”.

Người đàn ông không dừng bước. Phó Nhiễm lao tới trước mặt anh, lấy người chặn cửa xe: “Tam thiếu, tôi muốn nói chuyện với anh”.

Sự sốt ruột lộ rõ trên gương mặt anh: “Lại muốn nói chuyện gì?”.

“Chuyện của Vưu Hựu.”

“Liên quan gì tới tôi?”

“Nó đã đủ đáng thương rồi, mấy người có thể buông tha cho nó không?”

“Tôi không hiểu em muốn nói gì.” Minh Thành Hữu chỉ tay vào Phó Nhiễm, tỏ ý bảo cô tránh ra: “Tôi còn có một buổi tiếp khách”.

“Chuyện đó ai cũng có trách nhiệm.”

Minh Thành Hữu giữ chặt lấy hai bả vai rồi. Cô chưa kịp kêu đau, anh đã đẩy cô ra trước.

Bước chân Phó Nhiễm loạng choạng, chiếc túi xách trong tay văng ra, rơi xuống đất.

Anh khẩn trương lái xe rời đi. Đuôi xe sượt qua người cô. Phó Nhiễm cố đứng dậy nhưng chỉ trong chớp mắt người và xe đã biến mất.

Phó Nhiễm vội vàng nhặt lại túi, rút chìa khóa, nổ máy, lập tức đuổi theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.