Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 35: Ngỡ Ngàng
Số lượng người tham gia không hề ít, ánh đèn trên sàn nhảy biến hóa không ngừng, các hiệu ứng trên sân khấu đạt tới độ hoàn hảo, từng chùm đèn Led hắt xuống đỉnh đầu, khiến những linh hồn ẩn khuất dưới lớp thể xác của bao con người ở đây rục rịch sống dậy.
Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của Minh Thành Hữu hơi nheo lại, ung dung điềm đạm thả người tựa vào sofa như một bậc đế vương. Đây là vương quốc của anh, là địa bàn để anh tranh hùng xưng vương xưng bá. Mặc cho bao kẻ cố gắng né tránh, trốn còn chẳng kịp, cuối cùng vẫn chỉ trở thành một con thú săn trong tay anh mà thôi.
Mấy trò này, Huống Tử không bao giờ chơi. Nói theo cách của cậu ấy thì, cậu ấy biết mình là ai và đứng ở đâu.
Nhưng cô bạn gái cậu ấy dắt theo hôm nay lại là người từng giành được giải thưởng trong cuộc thi khiêu vũ của thanh thiếu niên quốc tế. Thấy Huống Tử chủ động lùi sau, cô ấy dĩ nhiên cũng rất vui mừng được đứng ngoài làm giám khảo.
Phó Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Minh Thành Hữu, thực lực chênh lệch chỉ cần nhìn một cái là ra. Không ít người cũng là dân nghiệp dư. Minh Thành Hữu cũng giống như cô, ngồi một bên không tham gia thi đấu. Sau khi đội thắng cuộc được xác định, anh mới đứng dậy nắm tay cô bạn nhảy: “Em nghỉ ngơi một lát”.
Cô gái mặt đỏ bừng, quyết chen vào giữa Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu: “Anh ba, nghe đồn anh nhảy rất đẹp, lát nữa anh phải chỉ dạy em đấy”.
Minh Thành Hữu chỉ im lặng mỉm cười, lòng bàn tay vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay đối phương, chơi trò mờ ám gian tình một cách thành thạo, điêu luyện.
Anh chàng vừa thắng cuộc sau khi cười đùa với người ngồi bên xong thì đi về phía Phó Nhiễm. Giọng anh ta trầm ấm, tướng mạo cũng ưa nhìn hiếm có: “Chị dâu có sở trường về kiểu nhảy gì?”.
Minh Thành Hữu không quay đầu nhìn, nhưng Phó Nhiễm đã liếc thấy một nụ cười rướn lên bên khóe môi anh. Cô ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt đầy kỳ vọng của anh chàng kia: “Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ”.
Người đàn ông tỏ vẻ sửng sốt không hề giấu giếm. Lát sau, anh ta lại khẽ cười, nói: “Chị dâu… đúng là khiêm tốn”.
“Hình như tôi nhỏ tuổi hơn anh thì phải.” Phó Nhiễm không thích danh xưng này, nên không buồn giữ thể diện cho anh ta, dù chỉ là lời nói.
Người đàn ông cúi đầu cười khẽ, cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm. Không phải anh ta không nghe ra mùi thuốc súng nồng nặc trong câu nói của Phó Nhiễm: “Tốt xấu gì cũng nhảy đại một bài cho hợp cảnh, tôi lớn từng này rồi nhưng chưa bao giờ cởi quần cởi áo trước mặt mọi người đâu”.
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm ly rượu trong tay người đàn ông. Minh Tranh biết rõ cô biết khiêu vũ. Một câu nói của anh ấy đã khiến cục diện rơi vào thế khó xử dường này. Dựa vào đâu anh ấy cho rằng cô có thể thắng được Minh Thành Hữu chứ?
Sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, Minh Thành Hữu dắt tay bạn nhảy đứng dậy bước vào sàn. Phó Nhiễm cũng không phải người õng ẹo. Nhảy một bài thôi mà, hà tất phải khiến cho tất cả mọi người phải mất thể diện, sau này gặp mặt nhìn nhau như kẻ thù chứ: “Tôi muốn đi thay bộ quần áo”.
“Để tôi đưa cô vào phòng thay đồ.”
Bên trong cơ man các loại đầm khiêu vũ, chuẩn bị đầy đủ các loại kích cỡ khác nhau. Sau khi thay xong quần áo, bước ra khỏi phòng thay đồ, Phó Nhiễm đứng thẳng, dựa lưng vào tường. Cách nhau một bức tường, những tiếng huýt sáo và những âm thanh nhiệt tình hứng khởi từ sàn nhảy phát ra không ngừng vọng vào lỗ tai. Trên đỉnh đầu có một bóng đen lướt qua. Cô tỉnh lại, nhìn người đàn ông đứng dựa vào khung cửa bên cạnh mình.
“Cô không thích mấy nơi như thế này phải không?”
Phó Nhiễm có một sức phòng vệ rất mạnh mẽ với người lạ. Cô cúi đầu nhìn đôi giày nhảy vàng sáng lấp lánh dưới chân, không đáp.
“Thật ra tôi cũng chẳng thích.” Người đàn ông rút bao thuốc lá ra. Bật lửa đã được đưa lên miệng. Anh ta nhìn Phó Nhiễm, cuối cùng vẫn cất đi: “Nhưng hết cách, cô muốn dựa vào người khác kiếm cơm, thì luôn phải nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng người ta. Ghét thì đã sao? Tự sống thanh cao chẳng đổi được cho cô một cuộc sống ăn sung mặc sướng mà cô cần”.
Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Anh ta chưa nhiều tuổi, đoán chừng khoảng 28, ánh mắt cương nghị, nhưng vẫn hùa theo đám người kia nịnh bợ Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm chẳng biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình hiện tại là gì.
Nhìn mà xem, Minh tam thiếu thân thế hiển hách, còn trẻ tuổi mà đến một người đi theo như cô cũng được ăn hôi nghe tiếng “chị dâu” rồi.
Phó Nhiễm nghe thấy những tiếng ngợi khen rần rần trong lòng mình. Thấy tiếng nhạc cũng đã gần kết, cô nói: “Đi thôi”.
Minh Thành Hữu vẫn mặc bộ vest như khi mới tới. Cũng chỉ có anh mới không cần thay trang phục khiêu vũ mà vẫn thể hiện được hoàn toàn khả năng của mình. Huống Tử và mọi người đã đứng đó chúc mừng trước, cả một đám con gái vây xung quanh bị anh quyến rũ đến thất điên bát đảo.
Phó Nhiễm chọn một bộ váy khiêu vũ lệch vai màu vàng cam nổi bần bật, khi kết hợp với ánh đèn sân khấu lại càng trở nên rực rỡ hơn. Minh Thành Hữu phóng tầm mắt nhìn qua, cũng giống thật lắm.
Anh giả đò nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế, đón lấy ly rượu cô bạn nhảy bên cạnh đưa tới. Kết thúc một điệu nhảy, lúc này nơi tóc mai của anh đã lấm tấm những giọt mồ hôi, càng tôn lên những góc cạnh sắc nét của người đàn ông. Anh nhìn chằm chằm vào bờ lưng lộ ra phía sau Phó Nhiễm, hơi nheo mắt lại. Cô thật sự dám lộ. Không biết nhảy thì ngoan ngoãn xin hàng là được rồi, lẽ nào anh thật sự lại bắt cô cởi quần cởi áo trước mặt mọi người hay sao?
Có một bàn tay thanh mảnh từ bên cạnh thò sang, cô gái ban nãy anh nhảy chung lúc này ngang nhiên lau mồ hôi giúp anh.
Minh Thành Hữu hất tay cô ta ra: “Bỏ ra!”.
Phó Nhiễm chọn Cha cha cha. Điệu Cha cha cha thường có tiết tấu nhanh và nhịp nhàng, nhưng chú trọng sự chặt chẽ gọn gàng của bước nhảy và động tác. Vào giây phút cô trượt ra đồng thời khép bước lại, Minh Thành Hữu đang chuẩn bị đặt ly rượu xuống bàn chợt khựng lại, bàn tay cứ thế đặt giữa không trung. Sàn nhảy vốn đang ồn ào đủ loại âm thanh, lúc này cũng im phăng phắc. Tư thế múa của Phó Nhiễm rất có sức căng. Khi quay người, chiếc váy màu cam điểm xuyết bốn phía, tung bay như một lá cờ. Cô sở hữu một vóc dáng đẹp để khiêu vũ, đôi chân trắng trẻo mịn màng khép chặt một cách tự nhiên và thoải mái, phần mông và phần hông đều thể hiện một sức dẻo dai vừa đủ, khả năng kiểm soát sức mạnh rất tốt.
Bạn nhảy của cô tỏ ra rất bất ngờ với khả năng phát huy ấy. Cơ thể mềm dẻo mà quyến rũ dịu dàng, thanh thoát như một con rắn nước đang chuyển động. Minh Thành Hữu thậm chí còn nghi ngờ, vòng eo mỏng manh đó của cô liệu có gãy vì một động tác xoay người nào đó không. Anh nhớ lại câu nói Phó Nhiễm từng lặp đi lặp lại nhiều lần: Tôi không biết khiêu vũ.
Bờ môi anh bật ra một nụ cười lạnh lùng, với anh, ngay cả chuyện biết khiêu vũ cô cũng phải giữ kín.
Cô bạn nhảy bên cạnh Huống Tử nói nửa đùa nửa thật: “Anh ba, anh nguy hiểm rồi”.
Huống Tử cũng chen vào đùa cợt: “Muốn được ngắm cơ thể hoàn hảo của anh ba ư? Cơ hội hiếm hoi ngàn năm có một!”.
Minh Thành Hữu không nói gì, chỉ mím chặt môi. Anh nhìn trân trân cơ thể gợi cảm, lả lướt của Phó Nhiễm bung ra trong cơ thể người khác, trân trân nhìn biết bao đôi mắt cũng bộc lộ sự ngỡ ngàng như anh. Gần kết thúc, Phó Nhiễm kiều diễm xoay người, anh chàng bạn nhảy nửa phần đầu kết hợp vô cùng tuyệt vời đến lúc này đến sai sót, bắt lấy tay cô nhưng buông ra quá nhanh.
Cơ thể Phó Nhiễm hơi chao đảo, cũng may cô kiểm soát rất tốt. Minh Thành Hữu bất giác nhìn xuống chân cô: “Đừng nhảy nữa”.
Chất giọng trầm của người đàn ông bất ngờ đập lên một sàn nhảy đang náo nhiệt. Anh nói không nặng không nhẹ, nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy. Người bạn nhảy đang do dự việc đưa tay ra, nhưng cô gái đứng giữa lại giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo và độc lập. Cô nhắm chặt hai mắt, thậm chí còn không chạm vào người bạn nhảy của mình.
Một điệu nhảy Cha cha cha đơn giản bỗng nhiên trở nên ảo diệu cùng tiếng nhạc. Minh Thành Hữu thấy cô càng nhảy càng hăng. Anh hiểu Phó Nhiễm nghĩ gì, còn những người không hiểu dĩ nhiên cũng không nhìn ra. Chỉ một sơ suất rất nhỏ ban nãy đã khiến cô trẹo chân.
Minh Thành Hữu với lấy ly rượu trên bàn hất về phía sàn nhảy. Không ai hiểu đã xảy ra chuyện gì, nước bắn tứ tung khắp phía. Bấy giờ Phó Nhiễm mới dừng lại, giọng anh lạnh lùng và chế giễu: “Em liều mạng nhảy như vậy cho ai xem, khao khát được thắng tôi như vậy sao, để tôi phải cởi trần đứng ở đây ư?”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Huống Tử cũng không dám chen vào.
Minh Thành Hữu đứng dậy sải bước vòng qua chiếc bàn trà thấp bằng gỗ mun, chỉ vài ba bước đã lao tới bên cạnh Phó Nhiễm. Bàn tay anh vừa mới đỡ được eo cô đã bị cô dồn hết sức đẩy ra. Phó Nhiễm không buồn thay quần áo nữa, bước vượt qua Minh Thành Hữu rồi chạy bước nhỏ ra ngoài…
Hết chương 34