Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 34: Quy Tắc Trò Chơi
Với tư cách là người chịu trách nhiệm công việc, Phó Nhiễm không trang điểm quá mức lòa loẹt. Cô chỉ mặc đại một bộ quần áo cùng tông màu, mốt đang là con cưng của giới thời trang năm nay. Trước đó Minh Thành Hữu đã gọi điện cho cô, nói rằng sẽ về Y Vân Thủ Phủ đón cô đi cùng. Nhưng lúc đó Phó Nhiễm đã có mặt tại club làm các công tác chuẩn bị rồi. Dù sao đây cũng là đơn hàng đầu tiên của công ty, trước đây chỉ là mở và giảng dạy các lớp khiêu vũ mà thôi. Các giảng viên đa phần đều mời những người đứng top 3 trong các cuộc thi nổi tiếng khắp cả nước. Lần này, Phó Nhiễm hy vọng họ có thể thể hiện tài năng của mình.
Địa điểm chuẩn bị chương trình của Huống Tử là một club tư. Mối làm ăn này kể ra kiếm tiền cũng dễ dàng. Chẳng qua chỉ là chuẩn bị một tiết mục nhảy mở màn trong vòng mười mấy phút. Nhưng Phó Nhiễm làm việc luôn mong muốn sự cầu toàn. Từ rất sớm, cô đã dẫn người đến để làm quen với địa điểm tổ chức. Sau khi chương trình bắt đầu được nửa tiếng, Minh Thành Hữu mới đủng đỉnh xuất hiện.
Anh bước vào đại sảnh một cách tỏa sáng, trên người là bộ vest thoải mái do một nhà thiết kế nổi tiếng tại Ý thực hiện. Anh giơ tay lên, từng ngón tay gầy bắt đầu xắn cổ tay áo lên. Đôi mày tinh tế luôn luôn khiến anh nổi bật hơn tất cả mọi người. Phó Nhiễm gọi các giảng viên của công ty chuẩn bị ra về. Xem ra Huống Tử cũng đang cố gắng giữ họ lại.
Minh Thành Hữu tiến lên như tên bắn, nghiêng người là có thể nhìn thấy nụ cười khẽ khàng khéo léo của Phó Nhiễm. Huống Tử đang đứng đối diện hướng của anh, thấy anh tới cũng biết điều im lặng.
Minh Thành Hữu đưa tay đặt lên eo Phó Nhiễm, nhẹ nhàng kéo cô sát về phía mình: “Chẳng phải đã nói là sẽ ở đây đợi anh sao? Còn chưa chơi đã về rồi?”.
Phạm Nhàn cũng từng đưa cô tới tham gia không ít những buổi tiệc lớn nhỏ, có lần nào là không khoanh chân bó gối. Phó Nhiễm cũng từng nghe thấy Phạm Nhàn kín đáo nói với Phó Tụng Đình. Khí chất được bồi dưỡng từ nhỏ chung quy vẫn không thể giống nhau, không thể thay đổi được.
Thế xưa nay Phó Nhiễm luôn có phần bài xích những thú vui của những người thuộc xã hội thượng lưu.
“Em muốn về nhà nghỉ ngơi, em hơi mệt.”
“Vui vẻ đi, đảm bảo lát nữa tinh thần của em sẽ cực kỳ sảng khoái.” Minh Thành Hữu thể hiện triệt để thái độ không cho phép cô thể hiện thái độ đối nghịch, Phó Nhiễm bị anh ôm eo đi vào trong. Cô đành phải để mấy giảng viên cùng ngành đi về trước. Huống Tử đi sát theo sau họ, giúp Minh Thành Hữu bấm thang máy rồi theo họ vào trong.
“Địa điểm sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
“Em chuẩn bị từ sớm rồi. Anh yên tâm, tuyệt đối là riêng tư kín đáo, sẽ không có ai nhìn thấy đâu…”
“Đồ ngốc.” Minh Thành Hữu mắng cậu ấy: “Anh mày đâu có làm gì khuất tất”.
Cả chương trình cứ làm như hoạt động tình báo vậy. Bàn tay Minh Thành Hữu đặt ngang eo bị cô lẳng lặng gạt ra. Có một gã háo sắc ở bên cạnh, cứ cẩn thận là hơn.
Minh Thành Hữu bước ra khỏi thang máy, tay phải lại một lần nữa khoác lên vai Phó Nhiễm: “Huống Tử nói mấy người đến từ công ty em nhảy rất khá, có khả năng làm sôi động bầu không khí, sao bản thân em lại không biết nhảy chứ?”.
“Em lo giữ tiền là được rồi. Anh cũng là ông chủ, nhưng liệu anh có ra cửa làm bảo vệ không?”
“…”
Huống Tử nhịn cười đến đỏ cả mặt, suýt nữa thì phì ra ngoài. Minh Thành Hữu khẽ đưa tay trái lên xoa xoa chóp mũi: “Em không biết thật hả?”.
Anh xác nhận đi xác nhận lại mấy lần. Trong lòng Phó Nhiễm vang lên hồi chuông cảnh giác, cô lắc đầu với vẻ phòng bị: “Không biết”.
Cánh tay đặt trên vai cô khẽ vỗ vỗ, Minh Thành Hữu hài lòng ôm cô đi vào hành lang.
Đến nơi Phó Nhiễm mới biết nơi mà họ nói hóa ra là một sàn nhảy cực rộng, bốn phía xung quanh có những chiếc gương sát sàn cực lớn, được cắt làm từng tấm một. Hai bên xếp lộn xộn vài chiếc ghế sofa. Quầy bar hướng về phía Nam còn có người phục vụ, hiệu quả ánh sáng rất đẹp và vừa phải. Chẳng biết từ lúc nào, mùi vị mờ ám đã được đốt lên đỉnh điểm.
Đám đông thấy họ bước vào, bèn lần lượt đứng dậy: “Anh ba”.
Rồi lại quay sang Phó Nhiễm chào: “Chị dâu”.
Sắc mặt Phó Nhiễm suýt nữa thì sụp đổ, xưng hô này…
Cô mới chỉ 24 tuổi thôi, trong đám này kiểu gì cũng thuộc số người ít tuổi nhất.
Cô đứng đờ người bên cạnh Minh Thành Hữu. Cô nhìn thấy có người nhường chỗ, người đàn ông bên cạnh cũng không khách khí, ôm cô ngồi xuống: “Đều ở đây cả à, không ra sảnh lớn đón tiếp mà lại chạy cả vào đây”.
“Haizz, ở đó chán lắm, không tìm được niềm vui chắc chết mất thôi.”
“Anh ba, chị dâu, uống rượu đi.”
Minh Thành Hữu buông tay, nửa người trên ngả ra sau ghế, từ từ cởi cúc tay áo hai bên trái phải rồi từ tốn xắn nó lên: “Nói đi, hôm nay chơi thế nào, vẫn quy tắc cũ chứ?”.
“Anh ba, quy tắc dĩ nhiên cho anh đặt ra rồi.” Huống Tử ôm cô gái bị hờ hững bên cạnh vào lòng: “Nhưng em phải nói rõ trước, tay chân em không mềm dẻo lắm đâu, em không tham gia”.
Phó Nhiễm nghe đến đây cũng đã đoán ra được kha khá. Dù là người trong giới hay người qua đường cũng đều kháo nhau Minh Thành Hữu khiêu vũ đẹp kinh người. Từng có nhà báo phỏng vấn một ngôi sao may mắn được nhảy cùng anh, đối phương đã dùng hai câu trong Lạc Thần Phú để miêu tả: Dịu dàng như hồng nhạn bay cao, nhanh nhẹn như giao long di chuyển.
Bài báo này còn từng bị nói thành một truyện cười. Đám nhà báo bắt lấy hiểu biết văn hóa của ngôi sao đó để viết lấy viết để, lại dám hình dung Minh tam thiếu bằng một câu tả con gái. Nhưng những ai tận mắt nhìn thấy Minh Thành Hữu khiêu vũ đều biết, hình dung như vậy, chỉ bằng không kém.
Phó Nhiễm đánh mắt, thấy Minh Thành Hữu đang tươi cười đùa giỡn với Huống Tử. Nơi đáy mắt anh sáng rực lên như có viên thủy tinh nào rớt vào, dù đứng ở đâu vẫn bừng bừng khí thế như vậy.
“Anh ba, anh xem, mấy đứa bọn em đều đền cả bản thân cho anh rồi, trở về e rằng chỉ được nằm chăn lạnh uống gió Tây Bắc thôi. Hay là thế này đi, hôm nay chúng ta chơi kiểu mới được không?”
Minh Thành Hữu nâng ly rượu lên, chất lỏng màu nâu nhạt sóng sánh nhẹ nhàng, ánh mắt yêu nghiệt xen lẫn sự tò mò: “Cách chơi mới thế nào?”.
Người đàn ông trẻ ngồi bên trái Huống Tử ghé vào nói: “Đấu với anh bọn em chỉ có thể tự than không bằng, dù có đấu tới kiếp sau vẫn vậy thôi. Em thấy thế này đi, để các cô bạn gái của chúng ta thử sức, ngoài món tiền 500 ngàn mỗi ván cược trước đây, em còn nghĩ ra một thứ khác”.
“Lòng và lòng vòng, mau nói đi.” Có người ở bên thúc giục.
“Em thấy chị dâu cũng lần đầu tiên tới đây chơi, về lý phải được chiếu cố. Thế này đi, chị dâu sẽ xuất hiện cuối cùng, để người khác đấu trước, bên nào thắng đến ván quyết định sẽ cọ sát với chị dâu.” Người đàn ông cười tươi, nhưng ngữ khí vẫn khá tôn trọng, không dám bắng nhắng: “Cược như vậy… Cô gái nào thua, thì người đàn ông của mình phải cởi sạch quần áo, được không?”.
“Ha ha ha…”
“Lý Tử, cậu khốn nạn thật, muốn xem nhảy thoát y đến phát điên rồi phải không?”
Đám đông phá lên cười, nhưng đa số đều thấy khá hứng thú với ý tưởng này. Minh Thành Hữu nhấp một ngụm rượu, đánh mắt nhìn Phó Nhiễm bên cạnh với vẻ sâu xa khó nói. Anh vốn định đưa cô tới đây chơi, tiện thể tạo thêm chút lãng mạn, lại còn có cơ hội được ở gần bên cạnh dạy cô nhảy, thật không ngờ đám oắt kia rắp tâm phá đám anh.
“Chị dâu, chị là thiên kim nhà họ Phó, nhảy nhót chắc chắn cũng là thế mạnh. Bọn em quả thật đã phải thua đến tức hộc máu rồi. Hôm nay cho dù chỉ có một phần ngàn cơ hội, chị cũng phải cho bọn em.”
Phó Nhiễm nhíu mày. Cô không muốn tham gia vào mấy trò chơi nhàm chán này. Cô đặt ly rượu Huống Tử đưa lên mặt bàn, nói với Minh Thành Hữu: “Anh chơi đi, em về trước”.
“Chơi một lúc rồi đi.” Minh Thành Hữu đã quen được mọi người vây quanh, hơn nữa cũng đã quen với kiểu ngoan ngoãn nghe lời của Thẩm Ninh. Anh vắt chân trái lên, ngữ khí hoàn toàn là khẳng định chứ không phải hỏi ý kiến.
Bên ngoài sàn nhảy, một tiếng bước chân ngang qua. Minh Tranh dừng bước, thì thầm vào tai người bên cạnh mấy câu rồi bước vào trong: “Náo nhiệt quá vậy, tôi đang bảo sao không thấy mọi người ở đại sảnh”.
Những người bạn của Minh Thành Hữu lục tục đứng dậy, cung kính chào hỏi.
Minh Thành Hữu uể oải, nhẹ nhàng chào một tiếng anh cả. Phó Nhiễm thì nghiêng đầu nhìn sang, chào một câu cho có lệ.
Người đàn ông ban nãy đưa thuốc cho Minh Tranh, đồng thời kể cho anh ấy nghe trò chơi sắp sửa bắt đầu.
Minh Tranh mỉm cười, ánh mắt xuyên qua nhiều người rơi xuống Phó Nhiễm, chạm phải nét mặt gượng gạo không vui của cô. Anh ấy gật đầu vẻ hứng thú: “Thế có gì vui, để tôi gợi ý một cách được không?”.
“Anh nói đi.”
“Muốn xem nhảy thoát y dĩ nhiên phải có đôi có cặp mới hay, sao có thể thiếu đàn ông?”
Phó Nhiễm ngẩng phắt lên, một sự bất ngờ tỏa ra mãnh liệt từ đôi mắt. Ở trong ký ức cô, Minh Tranh là một người nội hàm, trầm ổn. Anh ấy mà cô quen thuộc cũng không thể nào chơi bời với những người như thế này. Trái tim Phó Nhiễm như bị ai đâm, không khác bị giải phẫu làm cho vui cho người ta. Bên cạnh cô có hai người đàn ông nhưng không một ai tỏ ra thương xót.
Bên tai vọng đến tiếng vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt của mọi người. Minh Thành Hữu đoán Minh Tranh biết Phó Nhiễm không biết nhảy, nếu anh dẫn cô theo, kiểu gì cũng thua.
Muốn chứng kiến anh mất mặt ư?
“Chúng ta chơi một trò hay hơn, có muốn nghe không?” Minh Thành Hữu vòng cánh tay qua eo Phó Nhiễm, tiện thể nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Trong ván quyết đấu, chúng ta đổi bạn nhảy, nếu không với thực lực của hai chúng tôi thì mấy cậu thua chắc”.
Như vậy nghe ra thì để khiến mọi người không mất mặt, đều dốc hết sức lực, nói cho cùng hoàn toàn là cuộc thi giữa Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm.
“Thành Hữu.” Phó Nhiễm đứng trong vòng luẩn quẩn, không thể nói bỏ về là có thể bỏ về: “Em làm bạn nhảy của anh không được sao?”.
Đùa gì chứ.
Minh Thành Hữu giơ tay véo nhẹ má cô: “Ngoan, cố gắng nhé”.
Minh Tranh nghe xong, bỗng cười khẽ một cái thoáng qua. Ánh mắt anh ấy vô cùng nhiều hàm ý, bởi vì có việc không thể ở đây thêm nên đã vội vã rời khỏi.
Lời nói bật ra đến tận cổ của Phó Nhiễm bị nuốt xuống. Cô nhìn Minh Thành Hữu chăm chú một lúc lâu, cũng không thất vọng quá nhiều. Con người ai cũng ích kỷ, nếu cô thật sự mất mặt, lẽ nào Minh Thành Hữu còn thể diện ư?
Thật ra cô muốn nói với Minh Thành Hữu rằng cô biết nhảy. Nhưng việc đã đến nước này, cô dứt khoát ngậm miệng, im lặng chấp nhận quy tắc trò chơi này…
Hết chương 33