Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 19: Là Ai Cũng Vậy Thôi
Thẩm Ninh đứng yên trước xe, không nhúc nhích.
Sau khi lại gần, Minh Thành Hữu mới phát hiện ra hai mắt cô ấy đỏ ửng. Anh nhíu mày khẽ quát: “Em điên rồi phải không?”.
“Em gọi điện thoại anh không bắt máy, tới công ty cũng không tìm thấy anh. Em đã đi theo anh cả ngày trời rồi, anh có biết không?”
“Bây giờ anh không muốn gặp em.”
“Thành Hữu, chuyện lần trước em thật sự không cố ý, là vợ chưa cưới của anh gài bẫy để em chui vào, tay phóng viên đó là do chị ta tìm tới…”
“Bảo em chui là em chui, em tuổi Tuất à?”
Thẩm Ninh bị chặn họng, không cãi lại được câu nào, Phó Nhiễm nghe tới đây bèn thò đầu ra ngoài cửa xe: “Thành Hữu, anh còn cần con nữa không?”.
Minh Thành Hữu quay đầu lườm cô.
Mặt Thẩm Ninh tái nhợt đi, cất giọng the thé, nghe vô cùng chói tai: “Chị ta có thai rồi? Anh đã nói không chạm vào chị ta mà, anh gạt em…”.
Minh tam thiếu là ai chứ? Anh lập tức lạnh mặt đi: “Anh thấy chúng ta nên thôi đi, giờ anh mới biết hóa ra em là một người không thể chơi đùa được”.
“Thành Hữu, em…”
Khi anh quay người là đã kiên định quyết tâm cắt đứt. Mấy chuyện gây họa vào thân chẳng đáng cho anh làm, cộng thêm danh vọng của nhà họ Minh ở thành phố Nghênh An, ông cụ ở nhà càng không cho phép anh làm bậy.
“Thành Hữu, nếu anh thật sự nhẫn tâm với em như thế, em sẽ chết cho anh xem!”
Phó Nhiễm đóng chặt cửa sổ lại, khẽ lắc đầu. Thẩm Ninh dồn ép Minh Thành Hữu quá mức, kiểu cậu chủ này dĩ nhiên muốn chơi đùa mà không bị trói buộc, tiếc là Thẩm Ninh bỏ vào quá nhiều tình cảm, thật không đáng.
Minh Thành Hữu trở lại xe.
“Lái đi.”
Chiếc Maybach trơn nhẵn từ từ chuyển động, bánh xe dài rộng lăn qua mặt đường. Qua cửa xe, Phó Nhiễm nhìn thấy Thẩm Ninh vẫn còn đứng im đó với đúng tư thế ban nãy, sắc mặt đờ đẫn bất lực, nhưng ánh mắt lại như chứa những quả cầu lửa có muốn lập tức khoét một lỗ trên người bọn họ.
“Minh Thành Hữu, ở bên ngoài anh có bao nhiêu người phụ nữ?”
Đừng để tới lúc cô bị người ta ám hại mà còn chẳng biết tìm ai để tính sổ.
“Chỉ có một mình Thẩm Ninh thôi.”
Phó Nhiễm không tin, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa hút hồn đó của người đàn ông. Anh tiện thể bổ sung thêm một câu: “Tôi là người rất chung tình đấy”.
Vô lăng trong tay cô suýt nữa mất kiểm soát, Minh Thành Hữu mở trần ra, sắc mặt lộ vẻ cụt hứng. Ánh trăng đã làm loãng đi thần thái cô đơn trong lời nói của anh, những lời nói theo gió trở nên trầm thấp: “Cũng giống như trước đây cô nhận định bố chắc chắn lúc nào cũng cưng tôi trên tay, không nỡ đánh tôi vậy, rất nhiều chuyện theo lời đồn đại của mọi người dần dần đã trở thành sự thật”.
Phó Nhiễm nhớ lại lần ra đi không từ biệt đó của Minh Tranh, sau khi tỉnh dậy trên giường nhà khách, cô không gặp lại anh ấy nữa. Bây giờ dù đã chạm mặt nhưng khả năng nhẫn nhịn của Minh Tranh không thua kém gì cô. Bầu không khí mờ ám như có như không tồn tại giữa hai người, cho dù anh ấy không làm gì cũng khiến Phó Nhiễm như bị kim châm vào lưng.
Mà theo những gì cô hiểu, anh ấy chỉ còn cách án binh bất động, im hơi lặng tiếng.
Di động bên cạnh reo lên, Minh Thành Hữu mở túi, lấy ra xem, “Là mẹ cô”.
Phó Nhiễm tập trung lái xe, không biết sau khi nhận máy nên nói gì. Nếu cô đoán không nhầm, có lẽ mẹ bắt cô quay về, không ngoài việc khuyên cô bỏ qua chuyện đêm sinh nhật.
Trong lúc cô đang mâu thuẫn, Minh Thành Hữu đã ngắt máy.
“Sao anh lại ngắt máy của tôi?” Tiếng chất vấn của Phó Nhiễm khiến chính cô cũng phải giật mình. Minh Thành Hữu bực dọc vần vò chiếc di động trong tay rồi khuơ khuơ trước mặt cô: “Sửng cồ? Cô muốn nghe không? Hay để tôi gọi lại nhé?”.
Phó Nhiễm lập tức im bặt, khuôn mặt cực kỳ khó coi.
“Còn quay về đó làm gì? Bị tổn thương hết lần này tới lần khác như vậy chưa đủ hay sao? Sau khi cô chạy khỏi tiệc sinh nhật, chẳng phải họ Vưu đó đã tiện thể nhận luôn đãi ngộ của cô ư…”
Lồng ngực Phó Nhiễm chua xót bí bách: “Anh không biết đâu, bữa tiệc này vốn là để tổ chức cho hai chúng tôi”.
“Thế nên cô chạy, họ mới càng làm như không có chuyện gì, vì vẫn còn một cô con gái khác chứ gì?”
Phó Nhiễm bực bội mở cửa sổ xe. Nghĩ lại, cô chợt thấy có vấn đề: “Chẳng phải tối đó anh đến chỗ Thẩm Ninh ư? Sao biết rõ chuyện này như vậy?”.
Chiếc di động áp sát trong lòng bàn tay một lần nữa réo rắt. Minh Thành Hữu dứt khoát tắt nguồn. Phó Nhiễm liếc nhìn nhưng không lên tiếng.
Anh nhét di động vào túi quần của Phó Nhiễm. Cô mặc quần bó, miệng liên tục nói: “Anh bỏ vào túi xách là được rồi”.
Minh Thành Hữu rướn người qua, tay trái đã thọc vào trong túi quần cô. Phó Nhiễm chỉ mặc một chiếc quần mỏng, lúc này cô có thể cảm nhận rõ từng ngón tay anh áp sát đùi mình, chẳng biết ngón trỏ đang vẽ cái gì mà liên tục xoay tròn một điểm.
“Bỏ tay ra!”
“Chưa biết chừng mẹ còn gọi tới, tôi trông chừng giúp cô không được hay sao? Bà ấy mà gọi tới, tôi sẽ véo.”
Đúng là phát huy vẻ lưu manh vô lại tới đỉnh cao.
“Ban nãy tôi nhìn thấy anh tắt máy rồi.”
Mặc dù bị vạch trần nhưng Minh Thành Hữu vẫn chưa có ý định thu tay về: “Từ Hy Thái hậu muốn chúng ta sớm sinh quý tử, cô nghĩ sao?”.
“Đẻ không ra.”
“Là phụ nữ ai chẳng sinh con được.” Minh Thành Hữu gối tay phải ra sau gáy. Đương nhiên, anh cũng chỉ hỏi như vậy, Phó Nhiễm dĩ nhiên cũng chỉ nghe cho có.
“Chúng ta như bây giờ rất tốt mà, hai gia đình sống dựa vào các mối quan hệ của riêng mình, tôi cũng đã hứa sẽ không nhúng tay vào việc của anh.”
“Nhưng cô phải biết, chúng ta sớm muộn cũng có một ngày phải sống với nhau. Hai nhà Minh Phó đều cần con cháu.”
Phó Nhiễm lái xe xuống garage, chiếc xe vững vàng dừng lại. Cô vẫn đặt hai tay trên vô lăng, “Minh Thành Hữu! Lúc trước vì sao anh lại đồng ý liên hôn, chuyện này không giống phong cách làm việc của Minh tam thiếu cho lắm”.
“Chuyện này ấy à…” Minh Thành Hữu giơ tay trái lên xoa đầu Phó Nhiễm, động tác nhẹ nhàng thể hiện sự hờ hững: “Tôi cần một người phụ nữ nằm lên giường của tôi, cô ta còn phải là người do chính mẹ tôi lựa chọn, sớm muộn cũng vậy, mà là ai cũng vậy”.
Phó Nhiễm đập tay anh ra, đẩy cửa xe, đi ra ngoài.
Tắm rửa xong, Phó Nhiễm mặc đồ ngủ đứng ngoài lan can. Di động vẫn trong trạng thái tắt nguồn. Ánh trăng trong vắt như hôn xuống bả vai gầy của cô. Cô đứng một lúc, tới khi lạnh không chịu nổi nữa mới trở vào phòng.
Lúc này Minh Thành Hữu đang luyện tập trong phòng gym. Phó Nhiễm xỏ dép lê, đi qua một hành lang rất dài rồi đứng trước cửa phòng. Phòng tập gym này được xây theo đúng ý của Minh Thành Hữu, bên trong rất rộng rãi và nghiêm chỉnh. Người đàn ông tăng tốc, bước chân thoăn thoắt gần như chạy nước rút.
Phó Nhiễm đứng bên cạnh máy chạy, thực sự quá nhàm chán mới tìm chủ đề để nói: “Ban nãy lúc ở trên xe anh nhắc tới Vưu Ưng Nhụy, tối đó anh đến lúc nào vậy?”.
Hơi thở của Minh Thành Hữu nặng nề và dồn dập. Anh hoàn toàn không để tâm tới câu hỏi của cô. Phó Nhiễm hiếm khi thấy anh chạy thể dục mà cũng chuyên chú như vậy. Anh vốn đã ưa nhìn, sức sống tỏa ra khi vận động lại càng mê hoặc người bên cạnh. Phó Nhiễm chạy ra trước máy, muốn nhìn tốc độ mà anh cài đặt. Cô vừa thò đầu vào đã bị Minh Thành Hữu đẩy ra.
“Nửa phút cuối cùng không khác gì cảm giác hưởng thụ tột độ khi lên tới cao trào tình ái, đừng có quấy rầy tôi!”
“Có khoa trương quá không?”
Khuôn mặt Minh Thành Hữu sáng chói nội bật, quả thực có vẻ đẹp cao trào như Thẩm Ninh nói. Phó Nhiễm quay người định đi bỗng nghe thấy tiếng thỏa mãn bật ra từ người đàn ông vào lúc nước rút cuối cùng. Cô khựng lại, quay người, ngón tay không nghe theo chỉ huy của đại não, nhanh chóng ấn lên nút dừng.
Cô luôn có bản lĩnh dập lửa ngay trước thềm.
Hết chương 18