Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 20: Tôi Muốn Được Làm Con Gái Của Họ


Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 20: Tôi Muốn Được Làm Con Gái Của Họ

Khi Minh Thành Hữu đè Phó Nhiễm lên giường, lồng ngực lại như bị một thứ hung khí cùn đâm đau nhói. Anh giữ nguyên tư thế hai tay ghì bả vai Phó Nhiễm. Ở khoảng cách gần như vậy, ánh sáng trong đôi mắt giao hòa. Anh thất thần giây lát, những lời đã ra đến miệng lại bị nuốt ngược vào trong như mất trí.

Đôi mắt ấy trông như thế nào nhỉ?

U ám như màn sương sớm lúc bình minh bao bọc lấy con ngươi vốn dĩ phải trong sáng. Cô có ý né tránh, hàng mi rậm dài cùng với cái chớp mắt nhẹ nhàng khép lại. Phó Nhiễm nắm chặt tay phải, động tác ban nãy khiến cô rất lâu chưa thể hoàn hồn lại, giống như trò đùa dai ác độc hồi nhỏ. Nhưng đã bao lâu rồi cô chưa có suy nghĩ ấy?

Bướng bỉnh như một đứa trẻ, sau khi trở về nhà họ Phó, thần kinh của cô luôn căng thẳng, ai có thể dạy cô làm sao để buông bỏ đây?

Khuôn mặt điển trai trong con ngươi từ từ áp sát, Phó Nhiễm nhắm mắt lại, từng mạch máu lộ ra dưới làn da trắng.

Minh Thành Hữu buông tay, chuyển thành đặt bên vành tai cô: “Tôi cũng luôn muốn hỏi cô, vì sao lại đồng ý chuyện đính hôn?”.

Với cá tính của Phó Nhiễm, cương quyết từ chối thì đã sao? Nhà họ Phó đâu thể trói gô cô lại, mang qua đây?

Hai tay được giải thoát, Phó Nhiễm che chặt mắt. Còn có thể là vì sao? Nói cho cùng lý do này đến cô cũng cảm thấy buồn cười. Cô lật người, chống khuỷu tay lên ngực Minh Thành Hữu, giọng nói toát ra một vẻ lạnh lẽo khó mà diễn tả: “Tôi muốn được làm con gái của họ, đơn giản vậy thôi”.

Tâm trạng của cô luôn có thể lây lan tới người bên cạnh. Minh Thành Hữu nằm nghiêng người sang bên cạnh. Phó Nhiễm quay lưng về phía anh, buông thõng tay xuống. Hai người không ai nói thêm câu nào nữa. Minh Thành Hữu dứt khoát dựng người dậy tắt đèn. Bóng tối đột ngột ập xuống như một con quái thú bất ngờ xuất hiện, Phó Nhiễm ôm chặt hai bả vai mà vẫn cảm thấy lạnh.

Hai cánh tay sát lại, kéo cô vào lòng. Họ giống như hai con người đã ngấm quá nhiều gió lạnh, cả hai đều cần sự ấm áp. Phó Nhiễm ngẩng mặt lên, quay sang liền chạm phải cằm anh. Mùi hương nam tính phả lên gò má. Lúc này Minh Thành Hữu không nhìn thấy gì, nếu không ắt sẽ phát hiện mặt cô đỏ bừng.


“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ ôm cô thôi.”

Phó Nhiễm cười nhẹ nhàng: “Tôi biết”. Hiếm thấy khi nào cô nói chuyện dịu dàng với anh như vậy, thậm chí còn được ôm người đẹp trong lòng mà giọng của Minh Thành Hữu vẫn dứt khoát như thế, xem ra anh thật sự không có một chút hứng thú nào với cô.

Có trời biết, anh phải nhẫn nhịn khổ cực dường nào. Mặc dù bên ngoài, Minh Thành Hữu nổi tiếng lăng nhăng nhưng vẫn biết chừng mực. Anh có ý chấm dứt với Thẩm Ninh, bên cạnh chỉ còn lại mình Phó Nhiễm.

Không liên quan tới tình yêu, không liên quan tới dục vọng, thì ra có hai người thật sự tốt hơn trơ trọi một mình. Phó Nhiễm rõ ràng cảm nhận được hơi ấm bao trùm quanh người. Cô sợ nhất là lạnh, đây là căn bệnh xuất hiện từ nhỏ. Cho dù trong một căn phòng vừa có cả điều hòa hai chiều vừa có hệ thống sưởi ấm dưới lòng đất, nhưng cô vẫn chẳng thấy tốt bằng một lồng ngực có thể chạm vào.

Thời tiết chuyển lạnh chỉ sau một đêm, Phó Nhiễm chọn một chiếc áo dạ lông màu nâu nhạt khoác lên người. Cô cao ráo, chỉ cần đi một đôi bốt cao cổ màu đen vào là trông đã khác hẳn. Minh Thành Hữu thay quần áo xong chuẩn bị đi ra ngoài: “Tôi đưa cô đi”.

“Không cần đâu, tôi muốn về nhà một chuyến, phải tới siêu thị mua ít đồ đã.”

“Cô…”

Phó Nhiễm cười: “Không phải căn nhà đó, tôi muốn về bên còn lại”.

“Ở đâu?”

Phó Nhiễm đọc địa chỉ, rõ ràng Minh Thành Hữu không quen thuộc, bèn tự động đi xuống, ra khỏi nhà.


Phó Nhiễm mua không ít đồ, mặc dù trong lòng còn khúc mắc nhưng cứ trốn tránh mãi cũng không nỡ. Cô dừng xe trước cổng một trường tiểu học, lối dẫn vào trường là một con hẻm nhỏ hẹp dài, xe không thể đi vào.

May mắn cho Phó Nhiễm là lúc này đi vào không gặp nhiều người quen. Con đường xi măng dưới chân đã cũ rồi, tạo thành nhiều ổ gà cao thấp không đều. Đá sỏi quẹt thủng một lỗ trên đôi bốt cô mới mua. Phó Nhiễm đi tới trước một khu nhà, tổng cộng chỉ có bốn tầng, phải cuốc bộ lên trên.

Khi tới tầng hai, một giọng nam giới lấn át giọng nữ yếu đuối vọng ra khỏi tấm cửa. Người đàn ông nói rất to: “Bà cũng không nhìn xem tôi kiếm bao nhiêu tiền? Từ sáng tới tối đòi hàng hiệu, có giỏi thì quay về nhà họ Phó ấy. Nó đòi cái gì là bà mua cho nó cái ấy à? Nhà này mở ngân hàng chắc!”.

“Bây giờ Nhụy Nhụy thành ra như vậy, nhất thời chưa quen…”

“Đợi tới lúc nó quen rồi thì nhà này ra đường ăn mày hết!”

Cánh cửa trước mặt bị mở mạnh ra. Vưu Ưng Nhụy lạnh lùng lao ra ngoài. Thấy Phó Nhiễm, cô ta sững lại giây lát, trong đôi mắt chỉ toàn gai nhọn. Cô ta lạnh nhạt nói vọng vào trong với hai người đang cãi vã: “Có khách tới”.

Thẩm Tố Phân im lặng trước, đôi mắt đã đầy những nếp nhăn cười tươi rói: “Tiểu Nhiễm!”. Bà ta bước lên, nắm chặt tay Phó Nhiễm, dẫn cô vào trong nhà. Vưu Ưng Nhụy đứng bên cạnh cười khẩy vài tiếng bâng quơ rồi sải bước đi xuống.

Vưu Chiêu Phúc nhìn thấy Phó Nhiễm cũng không quá kích động như Thẩm Tố Phân. Ông tái xanh mặt đứng đực ở cửa, xem ra cơn giận còn chưa nguôi, lồng ngực vẫn đang phập phồng lên xuống.

“Tiểu Nhiễm, con quay về còn mua nhiều đồ như vậy làm gì?”


Cách bài trí trong phòng khách đã thay đổi. Một nơi vốn đã chật chội bị ép buộc kê thêm một chiếc tủ lạnh cao cấp hai cánh. Khó mà tìm lại được bầu không khí của cuộc sống lúc trước. Phòng ốc được dọn dẹp rất sạch sẽ. Vì đây là căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, nên căn phòng hiện tại của Vưu Ưng Nhụy chính là phòng cô khi xưa.

“Mẹ, đây là áo lông chim con mua cho mẹ, mẹ mặc thử xem sao.”

Thẩm Tố Phân kéo Phó Nhiễm vào trong phòng. Chiếc áo lông chim đó chưa được thử, được bà cẩn thận treo trong tủ quần áo. Đây không phải lần đầu tiên Phó Nhiễm mua quần áo cho bà, kích cỡ không cần thử cũng biết là chuẩn.

“Tiểu Nhiễm, xin lỗi con, mẹ không giữ được phòng của con.”

“Mẹ, nhà mình nhỏ mà, vả lại con cũng sẽ không về đây ở nữa.”

Căn phòng đã được sửa sang lại, chiếc Macbook đặt trên bàn làm việc vẫn còn đang bật một bộ phim điện ảnh nào đó. Thẩm Tố Phân đặt tay Phó Nhiễm lên đùi mình: “Tiểu Nhiễm, chắc là con vẫn còn trách bố mẹ phải không?”.

“Không ạ.”

“Haizz… Năm xưa tại bố mẹ ích kỷ…” Thẩm Tố Phân liên tục thở dài. Gần hai mươi năm sống sung sướng đổi trộm cho con gái ruột giờ cũng không biết là phúc hay họa nữa.

Phó Nhiễm ngước mắt lên, nhìn thấy Vưu Chiêu Phúc đứng đực bên cửa hút thuốc như một bức tượng. So với lần gặp trước, dường như ông đã già hẳn đi. Qua làn khói thuốc mông lung vẫn nhìn thấy vầng trán âu sầu của ông.

Thật ra cô rất ghen tỵ với Vưu Ưng Nhụy. Trước khi mọi việc vỡ lở, nhà họ Phó cưng chiều cô ta như công chúa, cho dù hiện tại ai đã về vị trí người nấy, nhưng để bù đắp, hai vợ chồng nhà họ Vưu vẫn hy sinh tất cả để thỏa mãn yêu cầu của cô ta. Còn Phó Nhiễm, dù cho Thẩm Tố Phân đối xử không tệ thì trước nay Vưu Chiêu Phúc vẫn luôn lạnh nhạt với cô, lúc này ở nhà họ Phó, cô lại không có được một đãi ngộ tốt đẹp.

Trước khi Phó Nhiễm đi, Vưu Chiêu Phúc kéo riêng Thẩm Tố Phân qua một bên bàn bạc. Bà có vẻ không chịu, hai người như lại sắp xung đột tới nơi.

“Mẹ, có chuyện gì sao?”


“À, Tiểu Nhiễm, không có gì đâu.”

“Tiểu Nhiễm.” Vưu Chiêu Phúc giữ chặt tay vợ rồi gọi cô: “Mẹ con muốn mượn con ít tiền”.

“Mượn tiền làm gì ạ?”

Đằng nào ông cũng đã lên tiếng, Thẩm Tố Phân cũng không tiện cãi nhau với Vưu Chiêu Phúc ngay trước mặt cô: “Nhụy Nhụy ưng ý một mẫu di động mới…”.

“Mẹ, nó không còn là con nít nữa, thích cái gì thì tự mà mua. Con còn có việc, con về đây.” Cô kéo cửa, đi ra ngoài: “Mẹ, mẹ đi với con một lát”.

Không cảm thấy ngồi quá lâu nhưng khi ra ngoài quả thực trời đã tối rồi. Một hàng cột điện thô sơ kéo dài tới tận đầu đường. Ở giữa còn vài chiếc mất bóng. Phó Nhiễm dừng bước, rút thẻ ngân hàng ở trong túi xách ra đưa cho Thẩm Tố Phân: “Trong này có hai mươi ngàn, mẹ giữ lấy, khi nào cần thì mang ra dùng”.

“Không được, Tiểu Nhiễm, mẹ không thể lấy tiền của con…”

“Mẹ, tiền này con biếu mẹ, chứ không phải để mẹ cho nó tiêu xài phung phí.”

Phó Nhiễm nhét chiếc thẻ vào tay Thẩm Tố Phân, rồi rảo bước đi về phía đầu đường. Thẩm Tố Phân đứng đó, nhìn mãi theo bóng cô mà vẫn chưa vào. Phó Nhiễm đút hai tay vào túi, ánh đèn hắt xuống một nửa mái đầu xanh. Khi cô ngẩng lên thì phát hiện có người đàn ông đứng cạnh xe mình, mà với thân phận của anh, anh tuyệt đối không thể xuất hiện ở những nơi như thế này.

Đợi đã…

Phó Nhiễm bước chậm lại. Hình như Minh Thành Hữu đang nói chuyện với ai đó. Phó Nhiễm nhìn kỹ, bấy giờ mới phát hiện ra Vưu Ưng Nhụy khuất trong một góc tối…

Hết chương 19


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.