Nhất Niệm Chi Tư

Chương 92: Phiên Ngoại 18


Bạn đang đọc Nhất Niệm Chi Tư – Chương 92: Phiên Ngoại 18


Mặc dù Thi Hạo đã cố gắng đi lại tự nhiên nhất có thể, nhưng cơn đau như dao cứa do cơ eo bị thương vẫn khiến gã bất giác dừng bước, nhíu mày.
“Mày không sao chứ?”
Thấy vậy, Trịnh Giải Nguyên định đưa tay ra đỡ nhưng lại bị ánh mắt đằng đằng sát khí của đối phương dọa cho co rúm lại.

Bàn tay đưa ra lúng túng vòng lại, gãi gãi gáy.
“Xin lỗi mày, tao thực sự không cố ý đâu.”
Thi Hạo nhìn cậu suốt một hồi lâu, vẻ mặt bồn chồn áy náy của cậu khiến lời quở trách vốn đã dâng lên đến miệng phải nuốt ngược trở về, không sao thốt ra thành lời.
Thi Hạo khẽ thở dài, đi tiếp về phía trước: “Không trách mày.”
Vậy mà… gã lại không mắng cậu?
Trịnh Giải Nguyên biết bản thân đã làm sai, cậu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để bị mắng nhưng cuối cùng Thi Hạo lại bỏ qua một cách nhẹ nhàng như vậy.
Vẻ mặt ủ dột lúc sáng sớm sáng bừng lên ngay lập tức.
“Này mày đợi tao với!” Cậu phấn khởi đuổi theo Thi Hạo, thậm chí còn chạy lên trước mở cửa cho đối phương.
Cho dù đang là giờ hành chính nhưng công việc làm ăn của phòng khám thú ý vẫn diễn ra rất tốt.

Trong số những người chủ đang ngồi trên ghế chờ để đợi bác sĩ khám cho vật nuôi có một bà cụ đầu tóc bạc phơ, khoảng hơn bảy mươi tuổi, là khách quen của phòng khám.
“Yêu Nhi giống bà, già rồi, không làm gì được nữa.” Bà cụ vuốt ve con Chihuahua mặc váy trong lòng, ngẩng đầu trò chuyện với cô y tá ở quầy lễ tân.
“Thanh niên bây giờ nhiều người không khỏe bằng bà đâu ạ.” Y tá nói.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì Tang Niệm đi từ trên tầng xuống, vừa đi vừa đấm lưng.

Thấy vậy, bà cụ nhiệt tình hỏi anh bị làm sao.
“Hôm qua cháu sơ ý ngã trong phòng tắm ạ.” Tang Niệm nói dối mà mặt không biến sắc.
Bà cụ tin ngay, không nghi ngờ gì: “Giao lộ đằng kia có hiệu thuốc Bắc đấy, cao dán ở đó dùng hiệu quả lắm, cháu thử dùng xem…”
Lúc này, chuông cửa nhẹ nhàng vang lên, Thi Hạo và Trịnh Giải Nguyên cũng đi vào.

“Này… Mày không sao thật đấy chứ?” Trịnh Giải Nguyên liếc thắt lưng Thi Hạo, nói, “Hay đi khám nhé?”
“Đã bảo không sao rồi.” Có lẽ vì muốn chứng tỏ cho Trịnh Giải Nguyên thấy rằng mình thật sự vẫn ổn, gã còn ưỡn sống lưng vốn đã thẳng của mình lên, kết quả vừa đi được mấy bước, gã đã phải đỡ lưng vì cơn đau ngày càng dữ dội, vẻ mặt bực dọc vô cùng.
“Mày đừng có cố gắng gượng nữa.” Trịnh Giải Nguyên vội vàng bước tới đỡ gã.
“Tao không…” Vừa ngước lên, Thi Hạo đã thấy ba cặp mắt của ba người ở quầy tiếp tân — y tá, bà cụ, Tang Niệm đang nhìn mình chằm chặp, gã nín lặng ngay lập tức.
Bà cụ ân cần hỏi: “Cháu cũng ngã à?”
Sao lại “cũng”?
Thi Hạo cảm thấy kỳ cục vô cùng nhưng vẫn gật đầu: “Hồi sáng cháu không cẩn thận bị ngã.” Gã bị Trịnh Giải Nguyên dùng hết sức đạp xuống giường trong lúc ngủ không hề phòng bị.
“Ồ, ở giao lộ đằng kia có hiệu thuốc Bắc…” Bà lão lặp lại những lời vừa nói với Tang Niệm.
Tuy không hiểu gì nhưng Thi Hạo vẫn cảm tạ đối phương.

Lúc này, từ khóe mắt, gã vô tình liếc thấy Tang Niệm đang quan sát… thắt lưng của mình với ánh mắt quái dị.

Cái nhìn này quá phức tạp, nếu phải hình dung thì giống như đột nhiên biết chuyện Bạch Tuyết với chú lùn có tư tình với nhau, đã vậy còn đẻ ra cô bé Lọ Lem, sốc đến mức làm rúng động tam quan.
Chuyện gã bị ngã khó tin đến thế cơ à?
Thi Hạo tính hỏi xem anh đang nhìn cái gì, nhưng vừa thốt ra khỏi miệng được từ “mày”, tay gã đã bị Trịnh Giải Nguyên túm lấy.
“Đi thôi, chúng mình đi thăm Barca nào.” Trịnh Giải Nguyên vẫn luôn chú ý đến hai người trước mặt, ngay khi nhạy bén phát giác thấy điều bất ổn trên biểu cảm Thi Hạo, cậu lập tức bất chấp tất cả, cương quyết kéo người đi.
“Không phải dìu tao, tao tự đi được…”
“Tao dìu mày để mày đi nhanh hơn chứ sao, Barca vẫn đang chờ đấy.”
Nhìn bóng lưng đi xa của họ, Tang Niệm nghiêng đầu, lần đầu tiên nảy sinh dao động với phán đoán của mình.
Sao… Thi Hạo lại là người bị đau thắt lưng? Anh thấy hơi khó hiểu rồi đấy.
“Giờ thanh niên uống ít sữa quá nên thiếu canxi, không thì sao lại dễ ngã như thế được? Do chân không có sức cả đấy.” Bà lão tiếp tục tán chuyện với cô y tá.
Thăm Barca, xác nhận nó khỏe mạnh xong, Thi Hạo bảo Trịnh Giải Nguyên đưa mình đến công ty.
Trịnh Giải Nguyên lái xe đến trước cửa tòa cao ốc hùng vĩ của nhà họ Thi, trước khi Thi Hạo xuống xe, như thể vừa chợt nhớ ra điều gì đó, gã kể cho cậu một tin tức sốt dẻo mà chẳng hề thông báo trước.
“Nhân tiện lần ra nước ngoài này, tao có gặp bố mày đấy, tao nói với ông ấy kế hoạch của tao.


Chắc ông ấy sẽ về sớm thêm, mày để ý điện thoại của ông ấy.”
Trịnh Giải Nguyên trợn trắng mắt, cảm thấy hơi khó tin: “Sao mày tìm được ông ấy?”
Thậm chí bố cậu còn không trả lời điện thoại của cậu.
“Dù sao tao cũng ở lì ở nước ngoài mấy năm rồi, phải có cách chứ.” Nói xong, Thi Hạo mở cửa xuống xe.
Trịnh Giải Nguyên ngồi thơ thẩn trên xe một lúc, mãi đến khi nhân viên bảo vệ đến gõ cửa sổ, ra hiệu cho cậu biết đằng sau có xe chạy tới, yêu cầu cậu dịch xe lên thì cậu mới vội vàng lái xe đi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.
Mấy ngày sau, Trịnh Tứ Hải thật sự gọi điện cho cậu.

Ông ấy nói rất nhiều điều, có cái cậu hiểu, có cái cậu không hiểu, nhưng tựu trung là công ty nhà cậu đã được cứu rồi.

Nhà họ Thi bằng lòng viện trợ, còn lạc quan cho rằng họ có thể sửa lỗ thành lãi, chuyển bại thành thắng.
Trịnh Tứ Hải nói chuyện điện thoại hăng say với tâm thế tràn đầy tự tin rằng mình có thể dốc sức làm lại từ đầu, Trịnh Giải Nguyên nghe thế cũng vô cùng phấn khởi, thiếu điều giẫm lên ghế vung tay hú hét với bố mình.
Vốn dĩ cậu chỉ ôm chút hy vọng mỏng manh, không ngờ Thi Hạo thật sự giúp cậu cứu lấy công ty.
Trịnh Giải Nguyên muốn gặp Thi Hạo để cảm ơn nhưng có vẻ mấy hôm nay Thi Hạo rất bận, có lúc không gọi điện thoại được, có lúc gọi được nhưng cũng chỉ vội vàng nói được mấy câu đã cúp máy.
Trịnh Giải Nguyên đành phải soạn văn bản, viết một tin nhắn cảm ơn thật dài gửi cho đối phương, nhưng đợi hai ngày vẫn chưa thấy Thi Hạo trả lời.
Ngày Barca xuất viện, cậu một mình đến đón nó về nhà.

Barca đã hồi phục, khỏe mạnh hoàn toàn, vừa nghe khẩu lệnh một cái, nó đã nhanh nhẹn nhảy lên ghế sau ngồi.
Cậu đóng cửa xe lại rồi vòng qua chỗ ghế lái, đột nhiên điện thoại để trong túi rung lên, cậu lấy ra xem thì thấy một đoạn tin tức về Thi Hạo.
Công ty nhà họ Thi vừa thông báo rằng Thi Hạo sẽ là CEO mới của họ.
Đây là một tuyên cáo vô cùng chí lí – lời ít ý nhiều.

Trịnh Giải Nguyên đọc đi đọc lại mấy lần, xác nhận không phải Thi Vưu Kiệt, không phải cha Thi Hạo, cũng không phải thành viên khác của nhà họ Thi mà đúng là Thi Hạo.
Mẹ kiếp, Thi Hạo trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ? Cậu như đang nằm mơ, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Trước kia cậu cho rằng cùng lắm Thi Hạo chỉ cầu xin bố hoặc bác cả gã giúp đỡ cho gia đình mình, bây giờ xem ra, có lẽ đối phương đã đích thân giải quyết chuyện nhà cậu.

Trước quyết định rót nhiều vốn như vậy, mặc dù không am hiểu việc kinh doanh nhưng Trịnh Giải Nguyên vẫn biết chắc rằng Thi Hạo đã phải nghiên cứu rất kỹ lưỡng, không thì e rằng gã sẽ chẳng thể thuyết phục được các cổ đông trong công ty mình.
Trịnh Giải Nguyên đưa Barca về biệt thự của Thi Hạo, sau khi cho nó ăn xong, cậu không vội rời đi mà chọn ở lại đợi Thi Hạo trở về.
Vốn dĩ cậu định chờ Thi Hạo về để cùng ăn tối, nhưng nghĩ hôm nay là ngày trọng đại được thăng lên chức CEO, có lẽ đối phương sẽ ăn mừng cùng gia đình và cấp dưới nên cậu chỉ gọi đồ ăn nhanh cho mình.
Không ngờ đang ăn được nửa chừng thì Thi Hạo về.
Trịnh Giải Nguyên vừa ngoạm một miếng hamburger, ngơ ngác nhìn gã.
“Sao chưa gì mày đã về rồi?” Mồm cậu căng đầy ứ ự.
Thi Hạo phải đối phó với đủ mọi loại người trong suốt cả ngày hôm nay nên sớm đã mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần, vừa vào đến cửa, gã đã sốt ruột hất văng giày da ra rồi tháo cà vạt trên cổ.
“Chẳng phải mày bảo là mày ở nhà chờ tao à?”
Xô gà KFC chất đầy trên bàn trà, Trịnh Giải Nguyên ngồi duỗi chân trên tấm thảm cashmere trước ghế sô pha, theo dõi trận bóng đá đang được chiếu trên màn hình laser cách đó không xa.
Nghe thấy giọng chủ, Barca quẫy đuôi đứng dậy khỏi tấm thảm, vừa liếm vừa cọ quanh Thi Hạo.

Thi Hạo xoa đầu nó rồi ngồi xuống cạnh Trịnh Giải Nguyên.
Hết sức tự nhiên, gã cắn một miếng burger lớn mà Trịnh Giải Nguyên đang cầm trên tay.
Trịnh Giải Nguyên sợ gã bị nghẹn nên đưa Coca qua.
“Thôi, tao ăn rồi.” Thi Hạo lau mép, đứng dậy vào phòng tắm.
Đợi gã đi xa, Trịnh Giải Nguyên mới cúi đầu nhìn xuống cái hamburger của mình rồi lẩm bẩm: “Ăn rồi thì còn ăn của tao làm gì? Lạ lùng…”
Khi Thi Hạo rời khỏi phòng tắm, Trịnh Giải Nguyên đã ăn xong, cậu đang nhấp nháp Coca, tập trung xem trận bóng đá.
Suốt cả một tuần nay, hay nói cách khác là kể từ khi cụ Thi qua đời, thần kinh Thi Hạo chưa bao giờ được thả lỏng, cuối cùng hôm nay mọi chuyện cũng kết thúc, cơn mệt mỏi trào dâng mãnh liệt, tắm nước nóng cũng không giải tỏa được.

Gã ngồi sô pha xem TV với Trịnh Giải Nguyên chưa được bao lâu đã ngáp ngắn ngáp dài.
Trịnh Giải Nguyên đang lo không tìm được cơ hội thể hiện bản thân, thấy vậy, cậu vội vàng khép hai chân lại, vỗ vỗ đầu gối mình, nói: “Mày mệt lắm hả? Qua đây, nằm xuống đi, tao bóp đầu cho mày nhé?”
Nghe vậy, Thi Hạo nhướn mày, tầm mắt hạ xuống, dừng trên đầu gối cậu.
“Qua đây.” Trịnh Giải Nguyên không hiểu gã đang chờ cái gì.
Dưới sự thúc giục của cậu, Thi Hạo nằm xuống, gã đặt gáy lên đùi cậu, hai tay đan vào nhau để trên bụng, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Việc đạp xe quanh năm khiến cơ đùi của Trịnh Giải Nguyên trở nên rắn rỏi và khỏe khoắn, thật ra gối đầu lên cũng không êm lắm, nhưng có lẽ do Thi Hạo thực sự mệt mỏi, hoặc cũng có thể là do kỹ năng mát xa của Trịnh Giải Nguyên quá tốt mà chẳng bao lâu sau, gã đã mơ màng buồn ngủ.
“Thi Hạo, chuyện nhà tao… Cảm ơn mày.” Thi Hạo nhẹ nhàng ấn bóp huyệt thái dương của Thi Hạo.
“Mày cảm ơn nhiều lắm rồi, định cảm ơn thêm bao lần nữa hả?” Thi Hạo nhắm mắt, ấn đường hơi cau lại.
Trịnh Giải Nguyên bĩu môi, không nói nữa.

Xem TV một hồi, cảm thấy chắc hẳn Thi Hạo đã ngủ, cậu ngừng mát xa, nhìn khuôn mặt yên dịu gối trên đầu gối mình, thấp giọng hỏi: “Thi Hạo, mày thích tao à?”
Cậu vốn tưởng đối phương sẽ không nghe thấy, nhưng vừa mới nói dứt câu, lông mi Thi Hạo đã hấp háy rồi chậm rãi mở ra.
“A, tao…” Trịnh Giải Nguyên há miệng nhưng không biết nên nói gì.
Thi Hạo nhìn cậu một lúc rồi nhắm mắt lại.
“Ừ.”
Cơ đùi Trịnh Giải Nguyên run lên, cậu lặng thinh suốt một hồi lâu.
Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng bình luận về trận bóng đá, Barca vẫy vẫy cái tai, rúc đầu vào trong gối.
Trịnh Giải Nguyên muốn hỏi: Rốt cuộc mày thích tao ở điểm nào? Từ nhỏ chúng ta đã cãi cọ rồi đánh nhau không biết bao nhiêu lần, sao mày lại thích tao chứ? Nhưng vừa thốt ra khỏi miệng, những câu hỏi râu ria này đều bị gạt sang một bên.
“Tao… Có lẽ suốt đời này tao sẽ không bao giờ thích mày.” Cậu đang rất cố gắng để thích ứng với Thi Hạo, nhưng “thích ứng” không có nghĩa là “thích”.
Lừa dối Thi Hạo dễ lắm, nhưng cậu không muốn làm thế.
“Tao biết.”
Trịnh Giải Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng để bị người kia đấm, nhưng Thi Hạo lại chỉ nhắm mắt, nhàn nhạt nói ra hai tiếng này.
Không đánh cậu à? Không bắt ép cậu à?
Trịnh Giải Nguyên do dự, dìm trước nâng sau: “Nhưng mày yên tâm, nếu mày đáp ứng được chuyện đã hứa với tao thì tao cũng sẽ làm được chuyện đã hứa với mày.

Tao sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh mày, trước khi mày đuổi tao đi, tao sẽ không rời đi.”
“Mày lảm nhảm gì mà lắm thế, không im được à?” Thi Hạo mất kiên nhẫn mở mắt ra, gã nắm lấy vạt áo của Trịnh Giải Nguyên, đẩy cậu ngã sang một bên.
Chỉ trong nháy mắt, Trịnh Giải Nguyên đã bị đè trên ghế sô pha, cậu đang tính nói thêm thì đã bị Thi Hạo bóp hai má — Những lời Trịnh Giải Nguyên khiến gã cụt hứng quá, gã không muốn nghe nữa.
“Chẳng cần biết mày muốn báo đáp ân tình hay sợ bị tao trả thù, mày phải ngoan ngoan ở bên tao cả đời cho tao, chỉ cần tao chưa chán thì mày không được đi đâu cả.” Đầu ngón tay hơi siết lại, gã lạnh lùng nói, “Không thích thì không thích, nhưng mày phải nhớ kỹ, nếu có ngày mày yêu ai đó mà người đó không phải là tao…”
Trịnh Giải Nguyên đánh hơi được luồng khí nguy hiểm trên người Thi Hạo, cậu nuốt nước bọt trong vô thức.
Thi Hạo nhìn cậu rồi chậm rãi nói: “Thì tao sẽ chơi chết mày.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.