Bạn đang đọc Nhất Niệm Chi Tư – Chương 91: Phiên Ngoại 17
Trịnh Giải Nguyên đang lắp xe hăng say thì bỗng bị một cục giấy ném trúng vào trán.
Cậu nhặt cục giấy lên với vẻ khó hiểu rồi nhìn về phía mà nó bay tới, chỉ thấy Thi Hạo đang lạnh lùng tựa người vào bàn, khoanh tay nhìn cậu.
Lại sao nữa…
Cậu nhủ thầm trong lòng, mở cục giấy ra, vừa đọc lướt qua một cái mặt đã biến sắc — Đây là bức thư tuyệt mệnh được cậu viết cách đây không lâu mà!!
Sau khi tỉnh dậy từ trên giường của Thi Hạo, Trịnh Giải Nguyên đã rơi vào trạng thái hoảng loạn trầm trọng trong suốt một thời gian dài, cả ngày u uất không vui, cảm thấy bản thân sắp bị Thi Hạo dìm xuống biển, không sống được bao lâu nữa, tuổi đời còn trẻ mà phải mất sớm, trong lúc đầu óc không tỉnh táo đã vung bút viết ra lá thư tuyệt mệnh này.
Viết xong, cậu tiện tay kẹp nó vào trong quyển kỷ yếu, về sau chẳng nhớ đến nữa, bây giờ bỗng bị Thi Hạo mang ra, đến bản thân cậu cũng nghệt cả người.
“Mày nghe tao giải thích…” Trịnh Giải Nguyên động não.
Thi Hạo lẳng lặng nhìn cậu, vẻ mặt không hề thay đổi, trưng ra bộ dáng “để tao xem mày bịa thế nào”.
“Chuyện đêm hôm sinh nhật mày…” Trịnh Giải Nguyên lúng túng nói, “Lúc ấy tao không biết mày thích đàn ông, tao còn tưởng mình uống say quá nên ấy ấy mày… Chẳng phải là do tao sợ mày trả thù à?”
Thi Hạo nghe vậy thì càng thấy khó hiểu, cho dù gã là dị tính luyến ái, cảm thấy kinh tởm với chuyện say rượu loạn tính với Trịnh Giải Nguyên thì cùng lắm cũng chỉ tẩn cậu một trận chứ sao đến mức giết người được? Sao Trịnh Giải Nguyên lại sợ bị gã trả thù như thế?
Khoan… Thi Hạo chợt nghĩ đến một khả năng khác.
Trịnh Giải Nguyên sẽ không cho rằng đêm đó cậu là người… ** gã đấy chứ? Nhớ lại một chút thì có vẻ như tất cả các mắt xích rời rạc đã được khớp lại chặt chẽ ngay lúc này.
Ban đầu, vì muốn làm cho Trịnh Giải Nguyên cảm thấy buồn nôn nên gã cũng không giải thích nhiều mà chỉ khiến đối phương nghĩ rằng họ đã thực sự lên giường với nhau, không ngờ Trịnh Giải Nguyên lại tự tưởng tượng ra cốt truyện kỳ quái như vậy.
Cơ mà… Thi Hạo nhìn chằm chằm vào Trịnh Giải Nguyên, thầm nghĩ, thế này cũng rất tốt.
“Phòng tắm ở đâu?” Thi Hạo hỏi.
Trịnh Giải Nguyên sửng sốt, cậu tưởng gã muốn đi vệ sinh nên vội vàng chỉ hướng.
“Tìm cho tao một bộ đồ ngủ.”
Trịnh Giải Nguyên hoang mang kêu “ơ” một tiếng, cậu còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe Thi Hạo nói tiếp: “Đêm nay tao muốn ở đây.” Nói rồi gã đi về phía phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách nhanh chóng truyền ra từ bên trong.
Trịnh Giải Nguyên tìm áo phông và quần thể thao sạch sẽ rồi đưa vào phòng tắm, cậu chỉ mở hé cửa ra chừng hai mươi xăng-ti, phần lớn cơ thể vẫn ở ngoài cửa.
Một cánh tay ướt nhẹp thò ra khỏi cửa, cầm lấy mớ quần áo cậu đưa vào.
Trịnh Giải Nguyên đứng trước cửa nuốt khan, nói: “Tao gọi chuyển phát nhanh mang quần lót tới, chưa mặc bao giờ đâu.”
Thi Hạo không đáp, Trịnh Giải Nguyên đứng ở cửa một hồi, sau đó xoay người trở lại phòng khách với đống phụ tùng chưa thành hình.
Tầm ba, bốn phút sau, Thi Hạo mặc xong quần áo, mở cửa phòng tắm đi ra, gã nằm xuống giường Trịnh Giải Nguyên một cách vô cùng tự nhiên.
Trịnh Giải Nguyên vặn vít suốt một hồi lâu, suy xét đến khả năng lắp xe đạp cả đêm.
Không thì ngủ trên sô pha một đêm vậy? Dù sao ghế sô pha của cậu cũng rất rộng.
“Mày không tắm à?” Giọng nói ung dung của Thi Hạo vang vọng trong căn nhà lớn.
Rõ ràng không mang ngữ khí gì đặc biệt nhưng Trịnh Giải Nguyên vẫn nghe ra chút cảm giác lạnh lẽo trong giọng nói gã, cậu giật bắn người, vội vàng đặt tua vít xuống, đứng dậy.
“Tắm, tắm, tắm ngay đây!”
Trịnh Giải Nguyên kì cọ cả buổi, nghĩ chắc Thi Hạo đi ngủ rồi mới rón rén mở cửa phòng tắm ra nhìn, hầu hết đèn bên ngoài đều đã tắt, ngoại trừ hai ngọn đèn LED lắp trong góc thì chỉ có chiếc đèn ngủ đặt trên bàn cạnh giường là được bật sáng.
Cậu nhón nhén bước đến phía giường bên kia, sau đó vén chăn lên rồi nề nếp nằm xuống, cách xa Thi Hạo một mét.
“Qua đây.”
Trịnh Giải Nguyên nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, cậu thấy đối phương vẫn nhắm nghiền hai mắt và nằm bất động, nom như thể lời nói lúc ban nãy chỉ là nói mê.
Nhưng Trịnh Giải Nguyên biết người kia vẫn còn đang thức.
Biết vậy nãy đã uống hai ly rồi…
Trịnh Giải Nguyên cắn răng, cậu trở mình tắt chiếc đèn ngủ đặt trên bàn cạnh giường, sau đó chạm vào người Thi Hạo.
Cẳng tay rắn chắc, khác với đường nét cơ bắp của phụ nữ, còn cả đường nét khuôn mặt sắc sảo… Chết mất, trước đó cậu đã tự an ủi mình rằng tắt đèn rồi thì cái gì cũng giống nhau thôi, nhưng thế này thì giống ở đâu cơ chứ?
“Ừ thì… Hôm nay ai cũng mệt mỏi cả, tao cũng chưa chuẩn bị gì, chắc thôi…không làm tới bến ha?” Trịnh Giải Nguyên ôm mặt người nằm dưới thân, hạ mình xuống thương lượng.
Chủ yếu là cậu sợ cái “cột cờ” của mình không “lên” được, khiến Thị Hạo thẹn quá hóa giận, lẳng thằng vô dụng cậu xuống biển cho cá mập ăn.
Một bàn tay to lớn đặt trên thắt lưng, luồn vào vạt áo phông dán lên lưng cậu, ngay lập tức, mọi giác quan của cậu đều tập trung vào nơi đó.
Từng mạch máu như biến thành kíp nổ, chúng bị tay Thi Hạo châm ngòi, dẫn luồng nhiệt nóng bỏng đốt cháy toàn thân.
“Quả thật chuyện này phải chuẩn bị kỹ càng, nếu không… sẽ rất đau.” Tay còn lại của gã đè gáy Trịnh Giải Nguyên, vững vàng ấn xuống.
Bốn phiến môi ép chặt vào nhau, Trịnh Giải Nguyên bị mắc kẹt trong phát ngôn mang tính công phá lớn của Thi Hạo chỉ đành chửi “*** mẹ” trong lòng.
Lời gã nói thâm sâu quá, ý là lần trước tao thô bạo quá làm mày đau chứ gì?
Hôm đó hoảng quá, cậu mặc quần áo xong thì chạy té đái, không kịp xác nhận tình trạng của Thi Hạo.
Không lẽ vết thương nghiêm trọng lắm ư? Nghe bảo đàn ông làm chuyện đó với nhau rất dễ bị thương…
Trong lòng Trịnh Giải Nguyên tràn ngập những cảm xúc phức tạp, vừa sợ hãi vừa áy náy không thôi, đến khi định thần lại, “cột cờ” của cậu và Thị Hạo đã “giao chiến” trực diện với nhau, không những thế mà cậu còn bắt đầu phất cờ một cách bị động.
Cậu cứ tưởng mình không cứng được, nhưng khi Thi Hạo dán sát vào tai cậu, gọi cậu là “A Nguyên” thì không ngờ cậu lại có thể.
Có rất nhiều người gọi cậu là “A Nguyên”, người vừa quen, người quen biết đã lâu, người lớn trong nhà, bạn học, bạn gái,… Đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy ai đó gọi mình như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhận ra hai từ này gợi tình đến thế.
“A Nguyên…”
“A Nguyên…”
Được rồi, đủ rồi.
Trịnh Giải Nguyên muốn đối phương ngừng gọi, nhưng vừa hé miệng, cậu đã bị người kia mút lấy môi lưỡi.
Hai người vận động nhẹ trước khi đi ngủ, đây là lần đầu tiên Trịnh Giải Nguyên làm chuyện thân mật như vậy với một người đàn ông khác trong trạng thái tỉnh táo, cả thể xác lẫn tình thần đều bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định, đã vậy hai ngày nay cậu còn không được nghỉ ngơi tử tế, đến nỗi sau khi hành sự xong, cậu liền nằm vật ra đó bất động như một xác chết.
Thi Hạo đứng dậy đi rửa tay rồi về giường, khi nằm xuống, gã nhận ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Trịnh Giải Nguyên đã hít thở nặng dần, chìm vào mộng đẹp.
Thi Hạo khảy nhẹ phần tóc mái che khuất lông mày và mắt của đối phương bằng đầu ngón tay rồi tắt hết đèn trong phòng, gã vòng tay ôm eo người kia, áp sát cơ thể vào nhau, nhắm mắt thiếp đi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.
Trịnh Giải Nguyên mơ về hồi còn học cấp hai.
Có lẽ cũng biết xuất thân của mình chẳng vẻ vang gì nên từ nhỏ Thi Hạo đã rất hiếu thắng, bao giờ cũng phải làm người giỏi nhất, lúc nào cũng phải là kẻ đứng đầu.
Cậu tham gia thi đấu gã cũng muốn tham gia, cậu không tham gia thì gã lại càng muốn tham gia.
Thậm chí có lúc Trịnh Giải Nguyên còn cảm thấy, nếu Thi Hạo giành được giải quán quân mà cậu đã để hụt, có khi gã sẽ vui vẻ cả năm trời.
Vào cuối học kỳ hai năm lớp chín, Thi Hạo tham gia cuộc thi thử thách kinh doanh cấp quốc gia, cuối cùng giành được chức vô địch.
Nhà trường đặc biệt tổ chức một buổi mít-tinh tuyên dương trước kỳ nghỉ hè, để gã lên sân khấu phát biểu.
Trịnh Giải Nguyên ngồi dưới sân khấu nghe gã phát biểu cùng nhóm thiếu niên thiếu nữ mà lơ mơ buồn ngủ.
Đợi mãi Thi Hạo mới nói xong thì hiệu trưởng lại lên sâu khấu phát biểu tiếp, Trịnh Giải Nguyên thật sự không nghe nổi nữa, cậu giơ tay ra hiệu bảo mình muốn đi vệ sinh.
Kết quả là trùng hợp đụng phải Thi Hạo ngay trước cửa toilet, hình như gã cũng tới để đi vệ sinh.
Nói “hình như” là bởi Thi Hạo đứng một mình ở góc rẽ của nhà vệ sinh, gã không tiến cũng không lùi, trông như một bức tượng điêu khắc, vô cùng kỳ cục.
Trịnh Giải Nguyên cau mày, vừa định hỏi gã đang làm gì thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người vọng ra từ trong nhà vệ sinh.
“Tưởng mình ngon ăn lắm sao, cho dù nó có tài kinh doanh đi nữa thì ông nội nó cũng chẳng để lại sản nghiệp cho nó đâu…”
“Nghe ba tao bảo bố nó là lão vô dụng có tiếng.”
“Mẹ nó là bồ nhí, không ai trong nhà họ Thi coi bả là người nhà, thậm chí còn chẳng buồn nói chuyện cùng.”
Trịnh Giải Nguyên không nhận ra hai người bên trong là ai, nhưng chắc là bạn cùng lớp của Thi Hạo.
Hai người nọ nói chuyện, mày một câu tao một câu mà bàn tán rôm rả với nhau, giọng điệu lộ rõ vẻ khinh bỉ và coi thường.
Thi Hạo nghe hết, gã siết chặt hai nắm đấm, sự thù hận dâng trào cuồn cuộn trong mắt gã, cơ thể căng như sợi dây cung.
Trịnh Giải Nguyên cứ tưởng gã sẽ bất chấp mọi thứ mà lao vào liều mạng với hai thằng ngu kia, dù sao đối phương cũng đã ẩu đả như thế với cậu từ hồi còn bé, ai ngờ Thi Hạo lại kiên nhẫn chịu đựng, từ từ thả lỏng nắm đấm ra.
Nhìn vẻ mặt chết lặng và thỏa hiệp kia, Trịnh Giải Nguyên biết gã sẽ không động thủ.
Cũng phải, nếu đánh nhau thì chắc chắn sẽ bị gọi điện báo về cho cha mẹ, đoán chừng bố Thi Hạo sẽ không vui, hơn nữa… tuy chẳng dễ nghe gì cho cam nhưng lời nói của hai tên này cũng chẳng sai.
Bịt mồm được lần này thì cũng chưa chắc đã bịt được lần sau.
“Hey!” Trịnh Giải Nguyên thọc tay vào túi quần bước vào, cậu hô lớn một tiếng khiến hai người đang đứng rửa tay hoảng loạn, đồng thời giật nảy người lên.
“Đi vệ sinh hả?” Trịnh Giải Nguyên chào hỏi hai người như người quen cũ.
Hai người kia chỉ biết cậu chứ không thân quen gì, cả hai ngơ ngác gật đầu với cậu, sau đó nhìn nhau, nhanh chóng rửa tay rồi đi ra ngoài.
Lúc rời đi hai người không tỏ vẻ khác thường gì, Trịnh Giải Nguyên tưởng Thi Hạo đã bỏ đi từ lâu nên cũng chẳng để tâm.
“Ai cần mày xen vào chuyện của người khác?”
Giọng nói đột ngột vang lên ở phía sau khiến Trịnh Giải Nguyên giật thót, suýt tiểu trúng giày mình.
“Mày đừng khủng bố thế được không?” Cậu ngoái đầu lại, nhanh chóng “xả” cho xong rồi nói với cái người không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay sau lưng cậu, “Con mắt nào của mày thấy tao xen vào việc của người khác? Gặp bạn học thì không được chào hỏi chắc?”
Cậu huých cánh tay đối phương, đi về phía bồn rửa tay.
Trịnh Giải Nguyên không để ý đến gã nữa, rửa tay xong, cậu ngúng nguẩy rời khỏi nhà về sinh, không thèm ngoái ra sau nhìn.
Nửa đêm đầu là mơ tả thực, nửa đêm sau lại biến thành mộng ảo.
Trịnh Giải Nguyên mơ thấy mình là dũng sĩ đang chiến đấu với bạch tuộc, cậu cắt đứt xúc tu quấn quanh eo mình bằng một nhát kiếm, tiếng “rầm” vang lên bên tai kéo dòng suy nghĩ của cậu từ mộng cảnh về với thực tại.
Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, rèm chặn sáng khiến cậu không xác định chính xác được thời gian lúc này, cậu chỉ có thể dựa vào những tia sáng chiếu hắt qua các khe hở trên rèm mà phán đoán rằng bây giờ vẫn đang là ban ngày.
“Trịnh, Giải, Nguyên!”
Đột nhiên, một giọng cắn răng nghiến lợi truyền lên từ phía dưới chân giường, nghe như quỷ tới đòi mạng.
Trịnh Giải Nguyên tỉnh táo lại trong chớp mắt, cậu vươn mình, bám vào mép giường nhìn xuống đất thì thấy Thi Hạo đang nằm trên sàn với bản mặt sầm sì khó coi, chẳng biết có phải do bị trẹo ở đâu không mà gã vẫn giữ nguyên tư thế vặn vẹo, trầy trật nhổm dậy.
“Mày không sao chứ? Sao lại ngủ dưới đất…” Dứt lời, Trịnh Giải Nguyên chột dạ không dám nhìn đối phương.
Thi Hạo nhắm mắt, kìm nén cơn tức giận, nói: “Đỡ tao dậy.”.