Đọc truyện Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà – Chương 13: Tu Tiên Phóng Viên
Còn không kịp chờ Trần Khai kịp phản ứng gì, Thiệu Tổ đã lao vào hai tay nắm chặt vai hắn, cuống cuồng hỏi:
“Chú kiếm đâu ra một cái đốt tre trâu bò như thế??? Mau khai ra nhanh!”
“Ặc… Chú mau buông ra! Tôi tự làm ra đấy!”
Nghe thấy Trần Khai trả lời, mang theo vẻ mặt tự kiêu, Thiệu Tổ lại càng lắc mạnh hơn. Nói tiếp:
“Chú đừng có mà chém! Chú mà chế được thứ này thì ngày mai tu sĩ đã cầm pháp khí làm đồ chơi, cầm đan dược làm đồ ăn vặt, người trọng sinh đi đầy đường…”
Nhưng Thiệu Tổ không để ý rằng khi hắn vừa nhắc từ trọng sinh thì Lý Nam cũng giật mình theo.
Trần Khai nóng mặt lên, đẩy Thiệu Tổ ra mà nói lại:
“Tôi không có chém! Còn có sao chú lại xem thường tôi như thế?”
Thiệu Tổ đột nhiên khuôn mặt nhếch lên trên cao, bình thản mà nói:
“Tôi không tin một đứa còn không gấp một cái máy bay cho ra hồn lại luyện chế pháp khí được!”
Trần Khai:…
Tôi thế mà không phản bác được…
Xem ra lần này ông cao tay đi!
Lý Nam lại tiếp tục hạ gục thêm một con yêu thú, bắt đầu tính toán trong lòng.
Móa! Hai đứa kia cứ tấu hài như thế làm hắn không thể nào tập trung suy nghĩ được!
Mới nãy thứ mà Trần Khai ném ra chắc hẳn là một kiện Địa Phẩm pháp khí nhỉ?
Pháp khí được chia làm nhiều cấp, cấp bậc phổ biến nhất là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Đế, Thánh,… Còn về phần sau đó có còn cấp bậc cao hay không thì hắn cũng không biết.
Nhưng mà vừa mới luyện khí đã nắm giữ một kiện Địa phẩm pháp khí. Xem ra Ma vương không hổ là Ma vương, cho dù có trẻ trâu như thế nào thì cũng phải có chỗ hơn người.
Hình như tiếp theo sẽ xuất hiện một con yêu thú trung cấp… Không biết nó như thế nào? Có thay đổi gì không…
“Meo~”
Thiệu Tổ, Trần Khai và Lý Nam bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu lên. Cả ba người đều sững sờ.
Ở giữa tâm của trận pháp mà Thiệu Tổ vẽ ra, một con mèo đang ngồi ở trên đó.
Con mèo có hai mắt đen nhánh, toàn thân đều là lông trắng như tuyết, trái ngược hẳn với con mắt của nó. Nó hiện tại đang lười biếng nằm giữa tâm của trận pháp, khẽ kêu lên một tiếng. Sau đó lại bắt đầu nằm tiếp.
Cả ba người:…
Từ đâu bay ra một con mèo thế này?
Trần Khai vừa định tới gần con mèo, Thiệu Tổ đã cản lại hắn, trầm giọng nói:
“Chú không nên khinh suất! Nên nhớ vào được đây không có thứ gì là người bình thường! Nên bây giờ chúng ta cần phải thật cẩn thận…”
Con mèo mở mắt ra nhìn Thiệu Tổ, một lúc sau nó lại ngáp và nằm xuống.
Nhưng chắc chắn nó cũng không phải là một con mèo đơn giản, bởi vì giống như Thiệu Tổ đã nói, những thứ ở trong này không có gì là tầm thường cả.
Nhưng còn không đợi bọn hắn kịp phản ứng gì. Kết giới bao quanh bọn hắn bỗng nhiên chấn động mạnh.
Thiệu Tổ chợt đổi sắc mặt, Lý Nam thầm than lên trong lòng:
“Không tốt! Yêu thú trung cấp xuất hiện!”
Cả ba đều nhìn ra, một cái cây khổng lồ, với khuôn mặt của con người ở trên thân cây, các cành cây xoắn lại với nhau liên tục đâm vào kết giới như những mũi khoan. Trần Khai khẽ nuốt nước bọt.
Mẹ ơi! Con yêu thú này ít nhất cũng cao gấp 3, 4 lần con voi đi?
Liệu lần này có còn sống nữa không?
Lý Nam rút kiếm ra, nhanh như chớp đâm vào người thụ yêu.
Một tiếng như bị đâm vào sắt vang lên. Thụ yêu càng tức giận hơn, liên tục đánh vào kết giới. Kết giới ngày càng trở nên mờ nhạt hơn, những con yêu thú ở bên cạnh nó bắt đầu tiến vào. Thiệu Tổ hét lên:
“Không tốt! Yêu thú sắp tiến vào! Kết giới không ngăn được nữa!”
“Chú không cần nói thì tôi cũng biết!”
Trần Khai cũng đáp lại, hai tay ném đốt tre vào trên người Thụ Yêu.
Đốt tre mà hắn luyện hóa chạm vào người thụ yêu, sau đó bay ra ngoài. Sau khi bay ra nó còn chạm vào một con yêu thú nhỏ gần đó khiến cả thân hình của nó như bốc cháy lên
Nhưng Trần Khai cũng chẳng kỳ vọng gì ở đốt tre đó.
Đốt tre mà Tử Dạ đưa cho hắn mới là thứ mà hắn kỳ vọng vào, vừa rời khỏi tay của hắn, đốt tre đã bay nhanh như chớp vào người thụ yêu.
Lại một tiếng nổ vang lên, con thụ yêu bị mất đi một mảng thân thể. Nhưng rồi nó gào lên, một nhánh cây nhặt hai đốt tre mà Trần Khai vừa ném. Sau đó đánh lên tục vào kết giới!
Trần Khai:!!!
Bà mẹ nó! Yêu thụ vẫn có thể lấy đồ?
Thiệu Tổ nhìn thấy kết giới thậm chí còn có phần mờ nhạt thêm. Bèn thở dài, sau đó hét to:
“Trần Khai! Khai thật ra đi! Chú mẹ nó là đang cố ý ám sát anh đúng không?”
“Tôi đâu biết là yêu thụ vẫn có vụ nhặt đồ lên dùng? Giờ thì hay rồi! Tay không tấc sắt lấy gì đánh quái đây?”
Lý Nam nổi gân xanh đầy trán. Tuy bây giờ chỉ còn chưa tới mười con yêu thú, nhưng mà Yêu Thụ đứng sừng sững trước mặt hắn, hắn làm sao giải quyết thứ này được???
Đã thế hai tên này còn rảnh rỗi cãi nhau!
Cơ duyên lần này ngày càng xa tầm tay rồi!
Tách!
“Mẹ nó! Ai lại rãnh rỗi chụp ảnh ở nơi như thế này?”
“CMN! Không giúp đỡ còn đứng ngoài chụp ảnh?”
Trần Khai và Thiệu Tổ nghe thấy âm thanh chụp ảnh vang lên, tức giận gào ra.
Nhưng sau một lúc, hai người chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Nãy giờ chỉ có ba người ở đây, cậu bạn học sinh thì đang tiêu diệt yêu thú, vậy thì ai là người chụp ảnh?
Còn không kịp để hai người kịp nói gì thêm, một giọng nói nữ tính vang lên kèm theo tiếng ghi chép/
“A… Ba nam, hai thanh niên cường tráng, một bé trai ngây thơ. Định làm chuyện đó ngay trong Thần Ma Chiến? Chắc chắn ngày mai tin này sẽ trở nên nóng hổi lắm đây. Ha ha”
Mà Lý Nam ở gần rìa kết giới nghe thấy câu nói này cũng giật mình quay lui.
Ở đằng sau bọn hắn, một thiếu nữ mặc một bộ áo sơ mi trắng và váy đen. Bên hông còn đeo một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, hai tay đang không ngừng viết lên sổ, miệng còn chậc chậc. Có vẻ nàng đang tâm đắc lắm.
Chợt nhận thấy cả ba người vẫn đang nhìn nàng. Nàng vui vẻ nói giơ tay chào ba người:
“Chào các bạn ở đây. Tôi là Thanh Ly, phóng viên đại diện cho Long Tổ. Đây là danh thiếp của tôi!”
Nói rồi, nàng nhanh tay lấy ra những tấm thiệp nhỏ đưa cho ba người. Trần Khai ngơ ngác nhận lấy, còn Thiệu Tổ và Lý Nam lại khẽ giật mình
Long Tổ!
Một nhóm những thành viên tinh anh của giới người tu luyện ở cả phương Đông lẫn phương Tây, chủ động giải quyết những vấn đề có thể gây ảnh hưởng đến thế giới ư?
Sao một tổ chức như thế này lại ở đây được?
Không để ý đến ba người, nàng lại lấy sổ ra, nhìn vào Lý Nam:
“Chà! Xem bạn học sinh này chứng tỏ là người rất có tiềm năng tu luyện nhỉ? Vậy bạn cho tôi hỏi là bạn đã tu luyện từ bao lâu rồi?”
Ai là bạn học sinh hả?
Lý Nam mặt không đổi sắc trả lời:
“Một ngày!”
Nghe thấy câu trả lời của Lý Nam, Thanh Ly khẽ sững sờ, sau đó lại hỏi:
“Hả? Bạn có thể nói lại được không?”
“Một ngày!”
Thanh Ly:…
Ngươi là đang bật hack đi? Một ngày ư?
Hừ! Không gì có thể ngăn cản thiên phú của nàng.
Sau đó, nàng chợt phát hiện…
Thiên phú của nàng cho biết rằng hắn nói thật.
Tên này thật sự bật hack!!!
Sau đó nàng lại hỏi tiếp:
“Bạn có đeo một thanh kiếm bên hông. Vậy có phải bạn là kiếm tu không?”
Lý Nam lại bình tĩnh trả lời:
“Đúng vậy!”
“Thanh kiếm này cũng không phải một kiện pháp khí bình thường đúng không?”
“Đúng! Nó là Huyền Phẩm Pháp Khí.”
“Ồ!”
Thanh Ly khẽ ngạc nhiên kêu lên, lại tiếp tục ghi vào trong cuốn sổ”
Lý Nam khẽ nhíu mày.
Người này rốt cuộc là đang làm gì?
Hơn nữa, qua ánh mắt của nàng hắn lại không thấy được sự tham lam khi thấy pháp khí. Vậy thì nàng tới đây làm gì?
Long Tổ rốt cuộc là như thế nào? Xem ra hắn cũng phải nghiên cứu thêm về tổ chức đó thôi.
Thanh Ly gấp sổ lại, nói với Lý Nam:
“Được rồi! Cảm ơn bạn vì đã hợp tác! Nếu bạn muốn gia nhập Long Tổ thì nhớ gọi điện qua số điện thoại ghi trên danh thiếp nhé!”
Trần Khai:…
Làm sao càng ngày hắn càng thấy việc này giống như bán hàng đa cấp qua mạng thế này?
Thanh Ly quay sang Trần Khai, mỉm cười hỏi:
“Chào bạn! Qua các hành động vừa nãy thì bạn có vẻ là một người mới tu luyện nhỉ?”
Trần Khai cười trả lời:
“Đúng vậy! Tôi chỉ mới tu luyện hai ngày thôi!”
Thanh Ly:…
Một tên một ngày mở Khai Môn, một tên hai ngày mở Hưu Môn.
Các ngươi là đang bật hack tập thể đi?
Hơn nữa hai tên này càng nói thật!!!