Đọc truyện Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà – Chương 12: Ngươi đang ném lựu đạn?
Yêu thú hàng loạt lao tới, hơn nữa thân hình của chúng còn không nhỏ, có thể thấy là 3, 4 mét chiếm phần đa số.
Trần Khai khẽ nuốt nước bọt, hắn đã thử đếm qua, ít nhất cũng là hơn 50 con yêu thú.
Thế này có còn để cho người ta sống hay không???
Bên cạnh hắn, Lý Nam ngưng trọng tay giơ kiếm lên. Thanh kiếm của hắn khá đơn giản, chỉ là một lưỡi kiếm đen với cán gỗ nâu, tuy nhiên những hoa văn trên đó lại không hề tầm thường như thanh kiếm của hắn tí nào.
Thiệu Tổ lùi ra sau, đang không ngừng dùng máu vẽ lên những ký tự khó hiểu lên trên vùng đất bao quanh bọn hắn. Dải lụa mà Thiệu Tổ lấy ra từ lúc đầu đang được hắn buộc lại ở trên đầu. Giờ phút này trong hắn đang rất chăm chú, bàn tay dính đầy máu lướt bay bay trên đó.
Trần Khai thấy thế, bèn lấy thêm một đốt tre trong người ra, hai tay cầm hai đốt. Nhưng đốt ở bên tay trái của hắn lại sáng mạnh hơn rất nhiều, hiển nhiên, đây là đốt tre mà Tử Dạ đưa cho hắn.
Mà Lý Nam nhìn thấy Trần Khai lôi ra thêm một đốt tre, khóe miệng giật giật.
Cái tên này còn có thêm một đốt?
Bây giờ còn có người rãnh rỗi lấy đốt tre đi luyện hóa sao?
Xem ra trên đời này thật nhiều chuyện mà hắn chưa biết…
Một lúc sau, Thiệu Tổ mệt mỏi ngồi xuống. Yêu thú lúc này chỉ còn cách bọn hắn 500 mét, nhưng Thiệu Tổ vẫn cứ bình tĩnh hỏi hai người:
“Anh đã vẽ trận pháp đây rồi! Bây giờ chỉ cần đặt linh thạch vào là hoạt động ngay thôi! Không cần cao lắm! Chỉ cần nhị phẩm là được…”
Trần Khai nghe thế bèn sững sờ.
Linh thạch?
Đó là cái gì?
Lý Nam đứng một bên cũng ngạc nhiên theo.
Hình như hôm qua hắn đã dành hết số linh thạch kiếm được để đột phá đi?
Thiệu Tổ nhìn thấy hai người vẫn không phản ứng gì, bèn sốt ruột nói:
“Sao thế? Không lấy ra là chết cả bọn đấy! Đừng tiếc tài sản nữa!”
Nhưng hai người vẫn không nói gì, một lúc sau Lý Nam ngập ngừng nói:
“Tôi không có linh thạch…”
Trần Khai cũng lơ ngơ hỏi:
“Linh thạch là cái gì???”
Thiệu Tổ:!!!
Hai người các ngươi đều không có??? Còn tên Trần Khai kia! Ngươi mẹ nó ngay cả linh thạch đều không biết là gì thì làm sao tu luyện hai cảnh giới trong một ngày như thế?
Báo cáo! Có người bật hack!
Một lúc sau, thấy hai người vẫn không có phản ứng gì, Thiệu Tổ vẻ mặt khổ sở hỏi lại:
“Thật là không ai có?”
Bầu không khí vẫn diễn ra im lặng. Khi yêu thú chỉ còn cách cả ba người 100 mét, chỉ thấy Thiệu Tổ khuôn mặt đầy đau khổ cởi giày ra, lấy từ trong chiếc tất ra một mẩu thủy tinh với ánh sáng nhè nhẹ đang óng ánh lên khắp không trung. Hiển nhiên đây không phải là một viên thủy tinh bình thường. Thiệu Tổ mặt kiêu ngạo giơ ra trước mặt hai người:
“Nhìn cho kỹ đi! Đây chính là Tứ phẩm linh thạch đó!”
Lý Nam:…
Ngươi cất linh thạch vào đó làm gì?
Mà Trần Khai đứng một bên ngạc nhiên nhìn.
GOD! Hóa ra đây là linh thạch!
Nhưng không hiểu sao thấy Thiệu Tổ như thế này hắn lại nhớ đến những năm tháng giấu bố mẹ lấy tiền đi nét.
Thật hoài niệm a~
Thiệu Tổ đặt viên linh thạch vào giữa đống máu mà hắn vừa vẽ. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ trận pháp sáng lên, tạo thành một cái lồng khổng lồ bao phủ bọn hắn. Thiệu Tổ tự hào nói:
“Thấy như thế nào? Đây là nhị phẩm trận pháp anh vất vả lắm mới học được đấy! Có cái này là chúng ta có thể yên tâm an toàn rồi!”
Nhưng Lý Nam không để ý hắn nói gì, bước nhanh tới tâm của trận pháp, khẽ cắn đầu ngón tay rồi sửa lại một đường nét.
Lập tức, trận pháp sáng lên mãnh liệt hơn lúc trước rất nhiều.
Thiệu Tổ:…
Trang bức bị đánh mặt là có thật…
Trần Khai một bên đã ôm bụng cười bò:
“A ha ha ha… Xem chú bị người ta đánh mặt thật sáng khoái!”
Không cần ngươi đâm tâm.
Thiệu Tổ tức giận nghĩ thầm. Nhưng khi tỉnh táo lại, hắn lập tức bắt đầu suy tính, mặc cho hàng loạt yêu thú đang tấn công vào chiếc lồng này.
Một lúc sau, hắn vỗ vai Lý Nam, cảm khái:
“Được lắm! Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước… Xem ra chú có tương lai xán lạn đấy!”
Lý Nam một bên im lặng không nói gì.
Hắn chỉ thuận tay sửa một tí thôi. Có cần Thiệu Tổ ra vẻ như thế không?
Tương lai của hai người này xem ra thảm hại lắm đây.
Mà sao mình phải lo lắng cho Trần Khai???
Không phải hắn nên phải tìm cách để giết Trần Khai sao?
Ehm… Được rồi, vẫn là nên quan sát thêm một thời gian rồi hẵng kết luận.
Trần Khai đứng ở trong lồng nhìn ra ngoài, bây giờ hắn mới nhận ra nhìn cận cảnh các yêu thú trong cũng không đáng sợ lắm.
Giống như là con kiến gì đó, nhìn đôi càng nhỏ của nó ngoe nguẩy trong cũng rất đáng yêu.
Hay là con gấu đang không ngừng đấm vào kết giới, trong cũng không khác mấy con gấu teddy được bày bán trên mấy sạp hàng đồ chơi là bao.
Một bên hắn, Lý Nam khẽ vung kiếm, đâm vào con yêu thú đang cố gắng phá vỡ kết giới.
Kiếm đâm xuyên tim, nhưng con yêu thú vẫn cứ kiên cường bất khuất đập vào kết giới. Nhưng màng sáng trông như rất mỏng manh lại là thứ còn cứng hơn cả sắt, đá.
Thiệu Tổ thì lại ngồi một bên, bộ dáng như “Việc cần làm thì đã làm, bây giờ ngồi chơi” mà nhìn hai người.
Lại một nhạt kiếm nữa, lần này thì nhát kiếm đã chặt đứt ngang đầu của con yêu thú, tất nhiên là yêu thú cũng chẳng còn sức để mà đánh nữa.
Trần Khai cầm đốt tre trên tay, ngẫm nghĩ một lúc.
Sau đó, hắn cầm đốt tre trên tay phải ném ra ngoài.
Đốt tre bay lên không trung, rơi vào đầu một con yêu thú hình gấu.
Sau đó, con yêu thú gào lên đau đớn khi bị đốt tre chạm vào. Rồi nó tức giận và bắt đầu đâm mạnh hơn vào kết giới.
Thiệu Tổ chứng kiến hai người từ nãy đến giờ, bắt đầu phân tích và đánh giá.
Lý Nam xem ra là một kiếm tu, hơn nữa kiếm pháp cũng rất tinh thông, đồng thời thanh kiếm trên tay của Lý Nam cũng không tầm thường.
Còn về bạn của hắn, xem ra đốt tre đó là một thứ gì đó khá đặc biệt…
Móa! Tên đó ném đốt tre ra làm gì?
– —
Trần Khai nắm chặt đốt tre còn lại. Ánh sáng của đốt tre phát ra mãnh liệt, hiển nhiên đây là đốt tre mà Tử Dạ tiện tay đưa cho hắn.
Sau đó, hắn ném ra ngoài.
Một bên hắn, Thiệu Tổ lại há hốc mồm ra.
Trong mắt Thiệu Tổ, đốt tre trước đó mà Trần Khai ném đang bắt đầu lăn trở về chủ nhân của nó.
Ngự Kiếm… Không đúng! Ngự tre thuật???
Này mẹ nó không phải Trúc Cơ mới làm được sao?
Nhưng việc cũng chưa kết thúc, đốt tre kia vừa rời khỏi tay của Trần Khai liền lao nhanh như chớp ra ngoài.
ẦM!!!!
Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ yêu thú ở một vùng lớn bị quét sạch không còn một hạt bụi.
Thiệu Tổ:!!!
Ngươi mẹ nó đang ném lựu đạn???
Lý Nam:!!!
Pháp khí của ngươi lấy ở đâu ra? Ta muốn đổi!
Trần Khai:!!!
Này thật sự là đốt tre của hắn???