Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 159: Xin Chào Tộc Trưởng Đại Nhân!
Tộc trưởng đương nhiệm của tộc Dực Hổ tên là Kinh Ly, là một vị giống đực cao lớn hơn 200 tuổi. Nhìn bộ dáng đúng là tuấn lãng, dáng người cực kỳ cường tráng, so với Khôn còn cao hơn một cái đầu. Trừ những cái đó ra cũng không nhìn ra được có vẻ uy nghiêm hay khí phách vương giả linh tinh gì đó của người đứng đầu.
Nhưng chỉ mới gặp mặt Đinh Tiếu đã cảm thấy phi thường áp lực, cũng may đứng ở phía sau Khôn, có lẽ có khả năng mình không bị phát hiện.
Kinh Ly nhìn 20 người mới tới này, khá là vui vẻ. Từ khi nghe Bạch trưởng lão nói tới thôn Thiên Hà phát minh giường đất, ngủ lên ấm áp như thế nào, như thế nào có thể khiến cho cả phòng đều ấm áp, hắn cũng tràn đầy chờ mong trong lòng. Tuy vào thời tiết tháng sáu bọn họ không có khả năng cảm nhận được tư vị mỹ diệu nằm trên giường đất ấm áp vào mùa đông giá rét, nhưng ít nhất có thể nghiệm chứng hiệu quả. Bạch trưởng lão chính là một vị trưởng lão có trí tuệ nhất (ngươi nói thẳng là cáo già xảo quyệt thì hợp lý hơn), lại nhìn hắn lớn lên, cho nên Kinh Ly rất là tín nhiệm Bạch trưởng lão, tự nhiên sẽ không điều tra thêm về việc giường sưởi. Dù sao từ trước khi bắt đầu mùa đông, thôn Thiên Hà cũng đã mang tới cho hắn rất nhiều kinh hỉ.
Vì Dân cùng cấp với vị trí phó trưởng thôn, cho nên trong đoàn người, địa vị của hắn là cao nhất, tiếp theo chính là Khôn, đây là người mà trong tộc đều nhận định là người nối nghiệp thôn trưởng đời kế tiếp của thôn Thiên Hà. Còn những người khác thì thật ra đã gặp qua, chỉ là không nhớ chính xác tên mà thôi, dù sao cũng không cần chào hỏi từng người, thú nhân là rất thực tế, cùng với nhiều lời khách sáo, còn không bằng mời vào ăn một bữa thịt nướng.
Vì thế cơm chiều là trong bộ tộc liên hoan. Đinh Tiếu đối với điều này rất không vừa lòng, nhưng nhập gia tùy tục, hơn nữa tộc trưởng mời khách không ăn không được, cho nên cậu chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.
Nhưng khiến Đinh Tiếu không nghĩ tới là, Khôn cư nhiên bảo mình đi làm bánh đậu que kia. Đương nhiên chỉ có thể tìm Bạch Nguyệt hỗ trợ, đây cũng là muốn bán cho Bạch trưởng lão một cái ân tình. Đối với điểm này, Đinh Tiếu xưa nay đều rất nghe lời Khôn. Cậu cũng ít nhiều hiểu được ý tứ của hắc lão hổ nhà mình, kỳ thực có Bạch trưởng lão che chở cũng không tồi. Dù sao đậu sừng trâu này lúc về mình cũng sẽ đào trộm một ít, thuận tiện lấy đặc sản bản thổ nhà người ta về, mình dạy lại Bạch Nguyệt chế tác cái này cũng không có gì ghê gớm. Cũng chính là bột mì, đậu que cùng thịt heo thôi. Đương nhiên không có tương bần kết hợp thì hương vị làm ra cũng không đủ chính tông, nhưng các thú nhân cũng đâu biết tới cái này.
Bởi vì Đinh Tiếu thần thần bí bí nói với Bạch Nguyệt muốn dạy hắn làm một món ăn quê nhà, Bạch Nguyệt cũng thần thần bí bí đi cùng cậu tới phòng bếp nhà mình. Cho dù điều này khiến cho Đinh Tiếu thực 囧, nhưng biểu tình nghiêm túc phối hợp còn hơn cả mình của Bạch Nguyệt vẫn là chiếm được cảm tình của cậu. Vị bạn lữ giống đực của Bạch trưởng lão này thật sự đáng yêu, nhưng kỳ thực muốn khiến cho giống đực làm được điểm này, nhất định là cực kỳ yêu Bạch trưởng lão nhỉ.
Hai người một bên hái quả đậu sừng trâu, một bên Bạch Nguyệt nói với Đinh Tiếu về tình hình lần đầu tiên hợp chợ của thành Hổ Thần.
“Lần trước ta tới thôn Thiên Hà cũng không đúng dịp họp chợ của các cháu, nhưng nghe nói người mấy thôn xung quanh đều tới bày quán, chơi rất vui. Cho dù không đổi không mua thứ gì, dạo một vòng cũng rất thú vị. Chủ thành bên này thì kém hơn nhiều, tổng cộng chưa tới 200 quầy hàng, từ đầu này một lát liền đi tới đầu bên kia, cũng không có đồ vật gì ta nhìn trúng.”
Gần 200 quầy hàng còn cảm thấy không hài lòng? Thôn Thiên Hà bọn họ cũng chỉ hơn 100 quầy hàng một chút có được không? Ngài nói ngài một giống đực, vốn dĩ đã không thiếu cái gì, bước đi lại nhanh, đương nhiên là đi một lát liền đi hết, còn chướng mắt thứ gì! Nhưng dù phun tào như vậy cậu cũng không có nói ra, hơn nữa lần đầu tiên khai trương không náo nhiệt cũng thực bình thường. Ngoạn ý này phải chậm rãi tới, chợ của thôn Thiên Hà bọn họ cũng phải trải qua vài lần điều chỉnh mới càng ngày càng tốt mà.
“Kỳ thực chỗ bọn cháu cũng vậy, ngay từ đầu mọi người đều trong trạng thái quan vọng, chờ tới khi cảm thấy thú vị, người sẽ càng ngày càng nhiều. Hơn nữa dù sao cũng là chủ thành, toàn bộ tộc thôn đều có thể tới, chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.” Sau khi phồn hoa sẽ càng tăng thêm địa vị kinh tế của thành Hổ Thần, như vậy dung hợp cả địa vị chính trị ở bên nhau, địa vị của tộc trưởng sẽ càng ngày càng củng cố. Nhưng đồng thời, khi kinh tế dần dần phồn vinh, tài phú của mọi người cũng sẽ gia tăng, thực lực và tay nghề của cá nhân khác nhau sẽ tạo thành chênh lệch giàu nghèo rất nhanh, có lẽ sau khi thủ công càng thêm phát triển, thì giá trị của bối mới có thể chân chính được thể hiện ra. Nhưng ít ra nhu cầu săn thú của nhóm giống đực cũng khác với tay nghề thủ công của mọi người, cân bằng của Thú Thế không thể nhanh bị đánh vỡ như vậy được, có lẽ mấy trăm năm mình sống cũng cứ như vậy mà trôi qua.
Đang suy nghĩ, Đinh Tiếu liền bật cười, mình thực sự là suy nghĩ quá nhiều rồi, so với việc xã hội phát triển gì đó, mình nên chuẩn bị ăn ăn uống uống cho ngon, chơi đến vui vui vẻ vẻ mới là quan trọng nhất: “Nguyệt bá bá, đậu sừng trâu này thường ngày mọi người đều ăn sao?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Ta còn không biết xấu hổ nói cho cháu, đậu sừng trâu này hương vị vừa tanh vừa lắm nước, không ngọt không cay cũng không mặn, sao cháu lại dùng nó để làm món ăn vậy?”
Đinh Tiếu trả lời: “Có thể là vì năng lực đi săn của người ở quê cháu rất yếu kém, cho nên phải tìm rất nhiều thực vật để chống đói. Dần dần liền dưỡng thành thói quen loại thực vật gì cũng lấy làm thử một lần.”
Bạch Nguyệt rất tò mò: “Quê của cháu ở chỗ nào vậy?”
Đinh Tiếu bình tĩnh trả lời: “Cháu cũng không biết cụ thể là ở chỗ nào, vì lúc trước đầu cháu bị thương qua, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ. Nhưng có lẽ bộ tộc của cháu hẳn là không còn tồn tại, tộc nhân còn tồn tại ở trên đời này hay không cháu cũng không biết. Khi được ba và cha cứu về thôn Thiên Hà, cháu hôn mê vài ngày, an dưỡng nửa năm thân thể mới chuyển biến tốt đẹp một chút. Có thể là lúc đào vong cháu vẫn luôn sinh bệnh, sau này lại từng chút nhớ tới những việc nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi mình đã tới Thanh Sâm như thế nào.”
Kịch bản này cậu đã diễn luyện với Khôn ở nhà từ lâu, dù sao việc mình được nhặt về là việc không che giấu được, nghĩ một lời nói dối không có sơ hở vẫn là tất yếu. Huống chi đây cũng không phải là nói dối, ở Thú Thế, bộ tộc thuần nhân loại tất nhiên là không tồn tại, có thể gặp được người cũng bị xuyên qua hay không Đinh Tiếu cũng không thể nào biết được. Nhưng việc giống như hôn mê vài ngày, an dưỡng nửa năm thân thể mới tốt lên người thôn Thiên Hà biết rõ như ban ngày, cho dù Bạch Nguyệt sinh ra nghi ngờ đi nói với Bạch trưởng lão, có đi điều tra cũng sẽ không bại lộ.
Nhưng Bạch Nguyện lại không có nhiều nghi ngờ như vậy, tất cả các bộ tộc thú nhân đều cố thủ ở phiến đại lục của mình, nhưng bọn họ cũng biết ở trên thế giới bọn họ sinh sống, còn có rất nhiều chủng tộc ở những nơi chưa biết tên còn chưa bị bọn họ phát hiện. Ví dụ như Long tộc đã từng thống trị Thú Thế cuối cùng lại trở lại biển mai danh ẩn tích mấy vạn năm, còn có mấy bộ tộc nhỏ yếu sinh sống rồi cuối cùng bị mãnh thú và thiên tai hủy diệt cũng không phải là việc gì không thể lý giải.
Cho nên Bạch Nguyệt chỉ có thể cười khổ, dù sao hắn cũng coi như là một người “xa rời quê hương.”
“Aiz, đứa nhỏ đáng thương, may là cháu được người ta nhặt, nếu không dã thú trong Thanh Sâm sẽ không hạ khẩu lưu tình với cháu.”
Đinh Tiếu cười: “Đúng vậy. Cho nên tuy cháu không có bản lĩnh gì, nhưng còn có thể dùng những ký ưu lưu lại về quê hương, để cho mọi người nếm tới thực vật cũng có thể ăn rất ngon. Tuy không thể chống đói, nhưng vẫn có thể điều hòa một chút khẩu vị.”
Bạch Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Cháu là một đứa trẻ ngoan, trước kia chúng ta không biết những thực vật đó có thể ăn như thế nào cho ngon. Nhưng cháu dùng chúng nó làm tương thịt nướng cùng mấy thứ dưa muối kia thật sự ăn rất ngon! Ta nói cho cháu, một mình tộc trưởng liền lấy đi 10 ống trúc tương thịt nướng, còn trộm của ta một bát dưa muối lớn đấy.”
“Phốc!” Hình tượng của tộc trưởng đại nhân trong khoảnh khắc Bạch Nguyệt lên án lập tức tan biến.
Kỳ thực tộc trưởng đại nhân cũng thật sự không có hình tượng cao lớn gì, sau khi ăn bánh đậu que Đinh Tiếu chế tác, lập tức hai mắt tỏa sáng.
Vì người ăn cơm quá nhiều, hai người Đinh Tiếu và Bạch Nguyệt làm ba vại đậu que hầm xương sườn, bánh đậu que hiển nhiên là tuyệt đối không đủ cho nhóm giống đực ăn cho đã ghiền, sau khi cắt ra mỗi người chỉ được một miếng mà thôi. Còn may lúc trước đã trình báo việc xay quả trân châu làm món chính với chủ thành, hiện tại rất nhiều nhà ở chủ thành cũng sẽ sưu tập cất chứa quả trân châu, bằng không món này của cậu thật đúng là khó mà làm ra.
Bột bánh không có nhiều như vậy, vậy dùng nhân thay thế. Bạch Nguyệt phụ trách nhào bột, Đinh Tiếu phụ trách làm nhân, nhân thịt ngưu xay làm nhân bánh lớn, như vậy sẽ thỏa mãn khẩu vị của nhóm giống đực.
Thấy tình huống chiếc bánh đầu tiên ra lò, Bạch Nguyệt ăn mấy miếng là hết, Đinh Tiếu liền có thể suy đoán tuyệt đối không sai.
Thịt nướng muối tiêu bình thường vào ngày hôm nay đều có vẻ phá lệ ăn ngon. Tay và mắt tộc trưởng vẫn luôn bồi hồi trên bánh đậu que cùng bánh nhân thịt ngưu. Kỳ thực hắn đã sớm chú ý tới bạn lữ của Khôn, tuy hắn có chút kinh ngạc đối với việc Khôn cư nhiên tìm một bán thú nhân ấu tể làm bạn lữ, nhưng từ khi ăn qua thịt nướng mà Bạch trưởng lão khoe khoang với mình, lại sau khi dùng giá cao mua tương thịt nướng trong tay Bạch Nguyệt, hắn liền chú ý tới Đinh Tiếu nhà Khôn. Hôm nay tuy thấy tiểu gia hỏa kia bộ dáng sợ hãi mình mà trốn sau lưng Khôn có chút buồn cười, nhưng sau khi ăn món ăn Đinh Tiếu tự tay chế tác, hắn thật là có loại cảm giác mở rộng tầm mắt.
Đinh Tiếu cũng không biết mình có trốn thì cũng vô dụng, lúc ăn cơm vẫn dựa gần vào Khôn, ý đồ dùng thân hình cao lớn của hắc lão hổ nhà mình che đi vóc người nhỏ bé của mình. Nhưng tộc trưởng đại nhân một câu liền khiến ảo tượng của cậu tan biến. Cái gì? Hỏi ta đậu sừng trâu này làm cách nào lại ăn ngon như vậy? Đinh Tiếu trong lúc nhất thời thật không biết phải trả lời như nào mới tốt.
May là Bạch Nguyệt trong thời điểm này đảm đương người cứu tinh, hắn nhìn thoáng qua Kinh Ly, bình tĩnh mà trả lời thay Đinh Tiếu: “Cái này là bí mật của ta và Tiếu Tiếu, muốn biết, cầm thứ tốt tới hỏi ta.”
Vì thế Kinh Ly câm miệng. Giá trị vũ lực của Bạch Nguyệt cực kỳ lợi hại, cũng không phải nói mình không đánh lại hắn, mà đường đường là tộc trưởng, vì đậu sừng trâu liền đánh nhau với bạn lữ của trưởng lão, cái này nói ra thì mất mặt, ngẫm lại không còn mặt mũi tí nào.
“Ha hả, nếu Bạch Nguyệt thúc thúc đã học xong, vậy về sau liền có cơ hội tới nhà thúc cọ cơm.”
Vì thế đổi lại thành Bạch Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ tuổi tác hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu. Trên cơ bản cũng coi như là lớn lên cùng nhau. Kết quả sau khi thành thân với Bạch trưởng lão bối phận liền tăng lên, khiến cho Kinh Ly tên này luôn gọi mình là “Bạch Nguyệt thúc thúc” để trêu chọc! Thật sự là! Quá thiếu đánh!
Thực rõ ràng, từ bữa cơm này, cảm giác của Đinh Tiếu về tộc trưởng lại lần nữa thay đổi. Thì ra hoàn toàn không liên quan tới những thứ như “ít nói ít cười” “có nề có nếp” này nọ. Nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung, ít nhất ở trên bàn cơm, tộc trưởng đại nhân tuyệt đối có thể coi là một thằng ngốc tham ăn….
Tộc trưởng tự nhiên là có việc nhiều việc cần làm, cho nên hắn hoàn toàn không cho Đinh Tiếu có nhiều cơ hội “phán đoán” thuộc tính bản thân. Ở bên chợ kia hắn muốn tân kiến tạo một chút, những thứ này cũng không phải một hai ngày là có thể hoàn thành. Còn vấn đề đắp giường đất, nếu Bạch trưởng lão đem người tìm tới, tự nhiên liền phải để Bạch trưởng lão đi an bài thực hiện. Nhưng hắn lại mang theo Dân, chủ yếu là vì để hắn truyền thụ một chút về kinh nghiệm mở chợ của thôn Thiên Hà. Mà đối với vấn đề này, trước khi tới Dân đã thương nghị qua với Bằng Giáp, tự nhiên là biết gì nói hết, không gấu giếm nửa lời, hai bên không có gì xung đột, chủ thành phồn vinh, đối với toàn bộ Dực Hổ tộc bọn họ mà nói đều là việc rất tốt.
Để học tập săn thú không bị gián đoạn, mấy ngày nay Đinh Tiếu vẫn luyện tập ở khu an toàn thành Hổ Thần. Nhưng không có thày dạy, chỉ có một mình Bạch Nguyệt làm bảo tiêu. Để hắn bắt thỏ đuổi gà rừng gì đó hoàn toàn không có kỹ thuật hàm lượng, sau đó cậu lại tự mình ra tay, dùng xương thú làm mấy cái lưỡi câu cá, sau đó lấy hai cây gậy và thảo mạn, hai người bắt đầu ở sông đào bảo vệ thành câu cá.
Con giun ở Thú Thế vẫn thực khoa học, chúng nó không cường đại đến mức mọc răng dài gì đó, cũng không có kích thước to như cánh tay gì đó. Hai người làm cái bình nhỏ đựng nước bùn, sau đó đào không ít giun ở bờ sông, sau đó lại bắt đầu nghiêm túc câu cá.
Tốc độ câu cá chắc chắn sẽ không nhanh như dùng lưới đánh cá hoặc dùng săn xoa xiên cá. Nhưng cảm giác thành tựu lại khác nhau rất lớn. Thật sự cũng là vì cá ở thành Hổ Thần bên này hoàn toàn không trải qua nguy hiểm của tộc nhân thành Hổ Thần, cho nên tính cảnh giác của đám cá này càng thấp hơn so với đám cá ở thôn Thiên Hà. Vì thế ngày đầu tiên câu cá, hai người thu hoạch phong phú đến mức buổi tối mọi người đi dạo ngang qua đều chậc lưỡi. Kết quả ngày hôm sau, một đống ấu tể đi theo bên người bọn họ, trong đám này có người thực sự cảm thấy chơi vui, cũng có người tới làm gián điệp.
Buổi tối cùng ngày, Đinh Tiếu cuối cùng vẫn không nhịn được thừa nhận với Khôn cậu lại gây ra một việc câu cá này. Khôn cười hôn hôn trán cậu, hoàn toàn không có ý tứ oán trách. Ngược lại an ủi cậu nói này không phải việc gì to tát, chỉ cần đừng làm ra trò chơi mới mẻ gì kích thích tới thần kinh người ở chủ thành là được. Cần câu này, vẫn là so với lưới đánh cá cùng rọ bắt tôm gì đó chênh lệch quá lớn. (Đây mới là nguyên nhân đi!)
Đương nhiên Bạch Nguyệt cũng không đem những “phát minh” này của Đinh Tiếu trực tiếp nói cho những người khác, chỉ là đối với những ấu tể bên người này, hắn không nỡ đuổi đi. Đối với người không thể sinh dục như hắn, những đứa trẻ này đều giống như bảo bối.
Nếu không thể dạy bọn họ làm cần câu câu cá như thế nào, vậy mang theo một đám tiểu ấu tể ăn cá là được. Dù sao câu cá thực sự không nhanh bằng xiên cá, đương nhiên đây cũng là đối với Đinh Tiếu thôi, vì thế cuối cùng cậu bảo Bạch Nguyệt giúp mình vót nhọn một đầu gậy gỗ coi tạm như săn xoa để xiên cá, sau đó dưới ánh mắt sùng bái của một đám ấu tể bắt đầu xiên cá. Mà hành động này của cậu, lại một lần nữa khiến Bạch Nguyệt càng thêm yêu thích tiểu gia hỏa này. Aiz, nếu như mình cũng có đứa con trai như vậy thì thật là tốt!
“Tiếu Tiếu, bản lĩnh săn thú của cháu rất lợi hại, rất ít có người biết bắt cá như vậy.” Đuổi đi đám tiểu ấu tể sau khi mỗi người được một con cá nướng, Bạch Nguyệt cảm khái.
Đinh Tiếu trả lời: “Là sư phụ của cháu lợi hại, ba cháu cũng là học trò của sư phụ. Cháu còn chưa phải học trò tốt nhất của sư phụ đâu.” Nghĩ tới điều này, cậu liền có chút buồn bực, cung tên của mình không thể mang tới chủ thành, đó chính là ít nhất hơn mười hai mươi ngày không thể luyện tập. Chờ tới lúc về mình sẽ bị những người khác bỏ qua, aiz! Quả nhiên vẫn là ở nhà mới tốt.
Bạch Nguyệt cảm thán: “Ta nghe nói qua về Văn, y hẳn là thợ săn bán thú nhân rất lợi hại. Cháu là học trò của y, khó trách thân pháp lại tinh chuẩn như vậy. Chính là sức lực không lớn.”
Đinh Tiếu hắc tuyến, này còn cần sức lực lớn tới đâu nữa! Ta cũng không thể so sánh với giống đực các ngài có được không!
“Vâng, cháu như này đã khá hơn rất nhiều so với lúc mới tới thôn Thiên Hà, khi đó sức lực cháu rất nhỏ, ngay cả bê bình gốm cũng lao lực.”
“Ta nhớ rõ đại hiến tế có phương thuốc có thể khiến người tăng trưởng sức lực, ta đi trộm cho cháu được không?” Bạch Nguyệt đột nhiên đề nghị.
Đinh Tiếu lập tức trở nên hưng phấn : “Thật sao? Còn có đồ vật lợi hại như vậy sao?” Chẳng lẽ là phương thức bổ thân tuyệt mật của Thú Thế?
Bạch Nguyệt một bên nhai cá nướng, một bên trả lời: “Nghe nói thế. Nhưng hình như là sau khi uống vào một canh giờ nội lực khí sẽ biến rất lớn. Nhưng là thời gian trôi qua liền khôi phục nguyên dạng.”
Đinh Tiếu 囧, này CMN chính là xuân dược version cổ đại đi! “Vậy thì thôi, cháu sẽ dựa vào rèn luyện đề cao sức lực.”
“Ừ, như vậy mỗi ngày đều nâng đồ vật mình cảm thấy nặng , chờ đến lúc nào đó cảm thấy không còn nặng nữa, sức lực liền trở nên lớn. Kỳ thực giống đực chúng ta bắt đầu từ lúc có thể biến thân cũng cần rèn luyện lực lượng. Giống như Khôn nhà cháu là thần đồng trời sinh thần lực mấy ngàn năm cũng không xuất hiện mấy người.” Nói thực, tuy không thể nói, nhưng hắn vẫn cảm thấy, lấy thân thể nhỏ bé của Tiếu Tiếu, làm bạn lữ Khôn thật đúng là rất vất vả.