Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 158: Tiến Vào Thành Hổ Thần
Vì mùa đông năm ngoái dự trữ lương thực sung túc, cũng có rất nhiều nhà dự trữ không ít bạch đậu và củ từ. Vì thế vào mùa xuân, nhóm giống đực lại có thể dễ dàng ít đi săn thú một chút. Xưởng miến của hiến tế đại nhân khai trương.
Kỳ thực từ khi nói qua việc làm miến với Đinh Tiếu, bọn họ liền đối với việc khi nào làm cái “xưởng miến” này tiến hành thảo luận kỹ càng một phen. Cuối cùng kết luận là vào đầu mùa xuân. Như vậy các thôn dân có thể dùng củ từ và bạch đậu còn dư lại làm miến, dù sao từ củ tới tinh bột sẽ tổn thất một ít phân lượng, thật sự không phải việc mùa đông nên làm, vì thế một cái mùa đông chỉ có thể như vậy.
Đối với loại miến mới này cũng không phải là ai cũng biết, nhưng cái này là “sáng kiến” của hiến tế, các thôn dân liền có sự tín nhiệm theo bản năng. Hơn nữa hưởng qua thịt heo hầm miến và miến thịt băm Đinh Tiếu chế tác, trong nhà còn dư lại bạch đậu và củ từ đều mang tới tiến hành gia công. Chỉ là số lượng không được nhiều lắm, thật sự là những người này đã ăn không ít củ từ và bạch đậu dự trữ, cho nên vốn dĩ đã không cất giữ nhiều như nhà Đinh Tiếu và Quỳnh, một mùa đông qua đi, chỉ còn lưu lại một phần nhỏ, mỗi một hộ thật sự không còn bao nhiêu.
Đối với công việc mới này, hiến tế rất là hứng thú. Tuy xay nghiền gì đó đều là Cát Trung chế tác, nhưng sau khi “tác phẩm thủ công” này hoàn thành cảm giác thành tựu hoàn toàn khác với cảm giác khi nàng chữa khỏi cho người bệnh. Chính xác mà nói hẳn là một loại cảm giác nhẹ nhàng sung sướng, không liên quan tới bệnh tật cùng sống chết.
Bởi vì Phong ở trong “đại đội đắp giường đất” cùng Khôn, cho nên tạm thời không có cách nào hỗ trợ khởi công xưởng miến. Lục Hi còn phải học săn thú, dựa vào lượng công việc trước mắt, hiến tế và Cát Trung liền có thể bận việc muốn chết, hiến tế cũng không cho đồ đệ hỗ trợ. Chính là Lục Hi còn phải vừa học săn thú, vừa học tập y thuật lại vừa học chữ, khiến cho thời gian càng thập phần khẩn trương, hiến tế đơn giản liền tạm thời thả y đi. Dù sao học y cũng là việc cả đời, trước mắt học săn thú vẫn là việc quan trong nhất của đám bán thú nhân ấu tể bọn họ.
Trồng trọt xong Đinh Tiếu cũng không rảnh rỗi. Mùa thu năm trước muối quá nhiều đồ ăn, đến bây giờ cũng còn thừa một phần. Ngoại trừ kim chi và củ cải cay cùng dưa chua đều tiêu diệt hết ra, rau muối khác vẫn la mau chóng phân phát ra ngoài. Hơn nữa cậu còn phải chế tác rất nhiều ngũ vị hương và tương cà ri thịt nướng, thổ ốc năm đầu đã mọc ra, khi đi học cậu cũng đã thu thập không ít.
Kết quả không đợi cậu đem dưa muối phân phát xong, Bạch trưởng lão lại xuất hiện. Nhưng lúc này hắn không mang theo học trò, mà là mang theo vị bạn lữ giống đực tộc Bạch Hổ kia của hắn.
Cuối cùng Đinh Tiếu cũng nhìn thấy chân dung “tiểu bản lữ” của Bạch trưởng lão, kết quả sau khi nhìn thấy mặt, ảo tưởng của cậu liền tan biến. Còn tưởng rằng bầu bạn của Bạch gia thật sự tinh tế xinh đẹp, kết quả cũng chỉ là hơi lùn so với Bạch trưởng lão một chút, cơ bắp cánh tay cũng tương đối cấp lực. Dù sao chính là thuộc loại bộ dạng khí chất gì đó đều rất soái khí, hoàn toàn nhìn không ra khái niệm “thụ” ở đây. Chỉ là đặt cùng với Bạch trưởng lão…ách….vẫn là có một chút chênh lệch rõ ràng. Nghe nói hắn còn nhỏ hơn Bạch trưởng lão 80 tuổi, cũng khó trách Bạch trưởng lão lại bảo bối thành như vậy. Này là chờ vài chục năm mới cưới tới tay nha! (Người suy nghĩ thực nhiều_ _!)
Bạch trưởng lão tới lần này chủ yếu là “dẫn đường” cho bạn lữ Bạch Nguyệt nhà mình, dù sao giao dịch với Đinh Tiếu và Khôn là giao dịch cá nhân, hắn đến làm tốt công tác câu thông. Tính tình bạn lữ nhà mình quá trực tiếp, Khôn người này lại một bụng cong cong vòng vòng, hắn rất sợ bạn lữ bị thiệt. (Ngươi cũng suy nghĩ nhiều quá!!)
Đinh Tiếu lúc này tiếp đãi khá nhiệt tình, ngoại trừ thịt nướng, bánh nướng lớn còn có món ăn “truyền thống” xào rau này đó, cậu còn chuẩn bị loại nhân dưa muối và mì sủi cảo. Đã có đồ ăn ngon, lại còn mùi thịt và bánh rán mỡ, quan trọng nhất là dưa muối trải qua một mùa đông lên men lại có một cỗ vị chua ngon miệng, cái này khiến cho sủi cảo lớn thịt nhiều dị thường ngon miệng câu nhân.
Bạch Nguyệt ăn đến cực kỳ vui vẻ, đặc biệt là khi ăn qua thịt nướng ngũ vị Đinh Tiếu tự tay chế biến, rốt cuộc cảm thấy Bạch không phải là khiến mình lăn lộn mù quáng.
Sủi cảo lớn nhân dưa muối khiến Bạch trưởng lão rất là thích, đặc biệt là mùi vị của sợi mì làm từ hỗn hợp bột quả trân châu và bột ngô. Đối với bắp râu dài, khu an toàn của thành Hổ Thần cũng sinh trưởng không ít, lúc này hắn mới biết được ngoạn ý này không chỉ lúc non mới có thể nấu nướng ăn, lúc hoàn toàn già cứng cũng có thể nghiền thành bột để ăn. Xem ra tiểu bạn lữ mà Khôn quắp được này cực kỳ lợi hại, không biết tương lai sẽ còn đồ ngon gì bị cậu phát hiện.
Nghĩ tới điều này, hắn liền đối với việc để Khôn và Đinh Tiếu lấy được long cốt yêu càng thêm để bụng. Đem đồ vật bộ tộc khác đều mang về tộc Dực Hổ bọn họ, đây quả thực chính là một việc quá hoàn mĩ!
Cho nên nói trong đầu trưởng lão đại nhân và trong đầu Khôn ca là tư tưởng lớn gặp nhau. Kết quả là, giống đực gì đó quả nhiên đều là sinh vật yêu bộ tộc!!!
May là có ống trúc Khôn ca đặc chế có thể thuận tiện mang theo nước chấm, nếu không lấy bình gốm đựng, cõng lên cũng thật là không an toàn.
40 ống trúc tương thịt nướng ngũ vị hương, cùng 20 ống trúc sốt cà ri thịt vụn. Đinh Tiếu còn tặng Bạch Nguyệt một lu nhỏ đựng hỗ hợp các loại dưa muối, sau khi được đến một túi bối lớn, cậu cảm thấy mĩ mãn mà tiễn đi phu phu Bạch trưởng lão.
Nhìn Tiếu Tiếu đầy mặt vui vẻ, Khôn cảm thấy mĩ mãn mà đem bạn lữ bế lên ôm vào trong ngực: “Tiếu Tiếu, em lại cao lên.”
Đây là lời nói dễ nghe giống như kiếm được tiền, Đinh Tiếu lập tức ý cười càng đậm: “Đương nhiên! Cuối cùng em cũng cao bằng Lục Hi, nhưng tên tiểu tử thúi Kinh này một mùa đông lại cao lên không ít, anh nói y sao lại như vậy, thịt cũng nhiều lên, chiều cao cũng tăng. Rõ ràng chính là ăn quá nhiều!”
Khôn cười hôn lên chóp mũi Tiếu Tiếu: “Em cũng phải ăn nhiều mới có thể nhiều thịt như Kinh, chiều cao cũng tăng lên.” Tuy Khôn ca cảm thấy chiều cao có tăng lên hay không cũng không sao, như bây giờ ôm lên thực thoải mái. Nhưng hắn biết Tiếu Tiếu cực kỳ để ý tới vấn đề chiều cao này. Cũng phải, lúc vừa tới, chiều cao của tiểu gia hỏa đúng là hơi thảm, kỳ thực mấy năm nay cũng tăng lên không ít.
“Khôn này, anh nói xem giữa tháng sáu chúng ta liền đi, ruộng của mọi người có vấn đề không gặp được mình thì phải làm sao?” Kỳ thực cũng chính là không nảy mầm hoặc là mọc cỏ dại. Không nảy mầm thì trồng lại cũng được, nhưng cỏ dại cũng không phải mỗi người đều có thể nhận biết được rõ ràng. May là năm nay cậu yêu cầu mọi người đem hạt giống trồng thành từng luống riêng, như vậy cũng dễ phân biệt một chút.
“Không phải năm trước Quỳnh thúc thúc cùng làm cỏ với em sao, thúc ấy có thể nhận biết. Không sao, cùng lắm cũng chỉ mười hai mươi ngày, muộn hơn chúng ta có thể về trước một chuyến.” Kỳ thực chủ yếu là việc đắp giường đất, còn làm thịt heo khô gì đó có thể mang theo gia vị đi làm trước, tin là Bạch trưởng lão tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ ở trong lều trại.
Kỳ thực trước khi bọn họ đi, toàn thôn đã tiến hành một lần công tác làm cỏ trên diện rộng. Cỏ trong ruộng nhà Đinh Tiếu cũng dễ nhận biết, nhưng ruộng của người trong thôn thì có chút đa dạng chồng chất. Vì tuyệt đại đa số nhà người ta chủ yếu trồng cây quả trân châu. Còn những thứ khác như bí đỏ, bắp râu dài cũng không phải mọi người yêu cầu, cho nên so với Đinh Tiếu năm ngoái trồng nhiều loại như vậy, chủng loại ít hơn, cỏ dại cũng càng dễ phân biệt hơn một chút.
Ha cha thề sống thề chết không đi theo con trai và cháu trai tới thành Hổ Thần, rời khỏi bạn lữ lâu như vậy không dễ chịu chút nào, dù sao tính cả ruộng của Tiếu Tiếu, nhà bọn họ có gần 10 mẫu ruộng, hắn ở lại trong nhà hỗ trợ Quỳnh chăm sóc ruộng và gia súc của hai nhà.
Trước khi đi Đinh Tiếu đã làm cho cha và ba hai lu nhỏ tương thịt nướng vị thì là, đương nhiên đây cũng là toàn bộ dung lượng cho năm nay. Muốn ăn thì là tiếp thì phải chờ tới vụ thu hoạch mùa thu. Nhưng Quỳnh ba ở trong ruộng nhà mình cũng gieo trồng một mẫu, Tiếu Tiếu bên này trồng nửa mẫu. Bọn họ vừa không thiếu lương thực vừa không thiếu thịt, hương vị mê người này tuyệt đối không thể thiếu. Gói ghém một bọc nhỏ bột thì là cuối cùng, Đinh Tiếu cõng nồi cụ mình dùng đã quen, gấu giếm chủy thủ cùng các giống đực liên quan bước lên hành trình tới thành Hổ Thần.
Phong và Nhất Toàn còn có Dân là tiểu đội trưởng, Khôn cũng tự mình dẫn 6 người làm thành một đội. Tính cả Tiếu Tiếu tổng cộng có 29 người, cũng có thể coi như là mênh mông cuồn cuộn.
Kỳ thực mặc dù không có bán thú nhân ấu tể Đinh Tiếu này đi theo, những giống đực này cũng không có khả năng giống như Khôn, không ăn không uống bất kể ngày đêm ba ngày lộ trình liền đuổi tới thành Hổ Thần, đây cũng không phải đại sự liên quan tới sự tồn vong của bộ tộc gì đó. Tháng sáu, Thanh Sâm đã bừng bừng sinh cơ, màu xanh lục lan tràn ngẫu nhiên có thể thấy được trái cây các màu. Trước khi rời nhà Đinh Tiếu còn cảm thấy thực phiền toái, năm nay còn chưa có thời gian đi thu thập quả mơ gì đó đâu. Nhưng một khi vào rừng, Đinh Tiếu liền cảm thấy tâm tình vô cùng tốt. Ăn dưa và rau muối cả mùa đông, cuối cùng cũng có rau tươi non để ăn, đi đường 5 ngày, cậu cơ hồ đều phải làm một bát lớn rau dại cho mình và Khôn. Còn những giống đực khác chỉ thích ăn thịt, chuyện này cậu không quản được, cũng may Phong bị ảnh hưởng bởi Lục Hi, trình độ tiếp thu đối với thực vật màu xanh lục siêu cao. Cho nên Đinh Tiếu cảm thấy, làn da của Khôn nhà mình và bạn tốt Phong đẹp hơn nhiều so với mấy anh em thúc bá kia! Đương nhiên nhóm giống đực từ trước tới nay đều không thèm để ý tới điều này….
Không biết có phải khoảng cách cũng không coi là xa lắm, hoặc là do vĩ độ không có gì biến hóa hay không (_ _), dọc đường đi này Đinh Tiếu cũng không phát hiện ra loại thực vật nào chưa thấy qua. Chỉ là thực vật phân bố so với những nơi khác không quá giống nhau mà thôi. Điều này khiến cho Đinh Tiếu có chút thất vọng, nhưng Khôn nói cũng có lý, bọn họ lựa chọn chính là một con đường gần nhất, kỳ thực mỗi một mảnh rừng và mỗi một vùng núi, thực vật đều không quá tương đồng, muốn tìm đồ vật mới mẻ, sẽ có cơ hội.
Giữ trưa ngày thứ năm, một hàng 29 người liền tới bên ngoài thành thành Hổ Thần.
Đinh Tiếu ở khu an toàn của thành Hổ Thần mới phát hiện ra thực vật mới mẻ, ách….chính xác mà nói với cậu thì không có gì mới, nhưng đối với thôn Thiên Hà mà nói, ít nhất ở khu an toàn mà cậu quen thuộc không có phát hiện. Đây là một loại thực vật lai tạo giữa đậu que và đậu cô ve. Nhưng cũng không phải dạng dây bò, mà là một loại bụi cây thấp bé. Hiện tại trái cây tương đối nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay của mình, nhưng nhìn vỏ đậu trên mặt đất, Đinh Tiếu có thể kết luận ngoạn ý này lớn ít nhất bằng bàn tay Khôn.
Mọi người đã quen với mỗi lần rảnh rỗi Đinh Tiếu sẽ thu thập một ít hoa hoa thảo thảo trên mặt đất, tuy ăn vào không thể chống đói như thịt, nhưng phần lớn thời điểm hương vị đều không tệ lắm. Chỉ có Khôn thực để ý tới những thứ Tiếu Tiếu sưu tầm hôm nay. Bởi vì loại đậu sừng trâu này không có hương vị gì, lại rất tanh, cho nên có rất ít người sẽ ăn: “Tiếu Tiếu, đậu sừng trâu cũng ăn ngon sao?”
Đinh Tiếu một bên hái một bên trả lời: “Ai biết! Em ngửi thấy rất giống đậu que ở quê em, buổi tối làm thử xem, may là em có mang theo một vại tương bần nhỏ. Như vậy đi, buổi tối tìm được chỗ nghỉ, em làm thử bánh đậu que cho anh ăn! Đó là đặc sản ở quê em đấy!” Nghĩ tới cái này, Đinh Tiếu lập tức liền chép chép miệng, lâu lắm rồi cậu chưa ăn qua hương vị này, cho dù tương bần này của mình cũng không quá thành công, nhưng không sao, sang năm nhất định sẽ càng tốt!
Thành Hổ Thần ở trong ấn tượng của Đinh Tiếu như thế nào cũng là tường thành cao lớn, bên trong ít nhất có loại kiến trúc như nhà hai tầng của thành trấn gì đó. Nhưng kỳ thực ngoại trừ nhà ở của các thôn dân ở gần ra, xung quanh thôn cũng không có tường vây. Nhưng bên ngoài thành Hổ Thần có một vòng sông đào bảo vệ thành, khu dân cư chủ thành liền ở vị trí trung tâm sông bảo vệ thành vây quanh. Phụ thành cũng rất lớn, hơn nữa chia thành hai bên trái phải, cũng có nhân công đào sông bảo vệ thành vây quanh, nhưng lấy góc nhìn hiện tại của Đinh Tiếu thì không nhìn tới.
Cửa vào phủ thành chủ thực sự có một cái cổng lớn, nhưng hai bên là hai cây cột đá dựng thẳng, trên cây cột có một cái thân cây rất lớn, trên thân cây có khắc ba chữ to Thành Hổ Thần, cảm giác có chút quai quái. Ít nhất Đinh Tiếu cảm thấy 囧 một chút, không được phong cách cho lắm.
Vì Bạch trưởng lão đã sớm nhắc nhở, cho nên nhóm tuần vệ vừa nghe là người thôn Thiên Hà tới, lập tức đem người đưa tới Tộc Bộ. Cũng chính là nơi tộc trưởng và các trưởng lão ngày thường làm việc, tuy khi có khách tới, cũng sẽ bị coi như phòng cho khách sử dụng.
Nghênh đón đám người Khôn chính là Bạch trưởng lão cùng một vị Khi trưởng lão khác. Còn chỗ dừng chân, tuy không thể cho bọn họ dựng lều trại gì đó, nhưng cũng không thể ở trong Tộc Bộ. Cũng không phải nhân vật cấp bậc gì, mà là vì…không ở đủ.
Đương nhiên khi Bạch trưởng lão và bạn lữ đi tới thôn Thiên Hà lấy nước chấm lúc trước cũng đã biết nhân số muốn tới. Cho nên đã sớm an bài chỗ dừng chân.
Trong Tộc Bộ có thể ở 10 người, 4 người còn lại ở nhà mình, Ảnh và Lâm còn có ba thiếu niên tới thôn Thiên Hà mỗi người tiếp đãi 2 người, còn 5 người liền an bài ở nhà Khi trưởng lão cùng một vị Thuật trưởng lão khác. Tuy phân tán một chút, nhưng như vậy có thể bảo đảm ngoại trừ Đinh Tiếu và Khôn ra, mỗi người một phòng.
Kỳ thực Đinh Tiếu càng muốn ở khu an toàn dựng lều trại, mặc kệ là ở trong Tộc Bộ hay là nhà Bạch trưởng lão, cậu đều có một loại cảm giác duỗi tay không tới. Nhưng bạn lữ của Bạch trưởng lão Bạch Nguyệt thực rõ ràng cực kỳ thích Đinh Tiếu, không đợi Bạch trưởng lão mở miệng, hắn cũng đã đem Tiếu Tiếu kéo về nhà. Khiến cho Khôn thấy Bạch Nguyệt lôi kéo cánh tay Tiếu Tiếu nhà mình tức giận một trận, nếu không phải đây là bạn lữ của Bạch trưởng lão, là một giống đực gả cho một giống đực, hắn nhất định sẽ “luận bàn” với Bạch trưởng lão một phen! (Người bớt keo kiệt chút đi!)
Sắp xếp xong chỗ dừng chân, tiếp đó chính là việc phải làm tiếp theo, đó chính là gặp tộc trưởng.
Hôm nay tộc trưởng đang ở chợ trong khu an toàn tự mình trông coi dựng mấy cái lều gỗ mới, nghe tuần vệ tới báo cáo nói người thôn Thiên Hà tới dạy bọn họ đắp giường đất đã đến, lập tức đem sự tình giao cho hai vị trưởng lão, mang theo đại hiến tế trở lại thành chủ.
Ở Thú Thế, tộc trưởng cũng không phải là tồn tại không thể nhìn thấy, đi săn gì đó cũng sẽ giống như thôn dân bình thường, hơn nữa giữa các bộ tộc với nhau không có chiến tranh, các thôn cũng tương đối hài hòa, vị tộc trưởng như hắn ngày thường cũng chỉ quản mấy việc vặt vãnh bên trong thành, đương nhiên đối với sự phát triển và hướng đi của mỗi một thôn, hắn chính là cực kỳ hiểu biết. Mỗi năm cũng sẽ tới các thôn đi hai vòng, đương nhiên không nhất định sẽ lộ diện, loại việc không đúng đắn như “rình coi” này, ngẫu nhiên không có việc gì hắn cũng sẽ làm một hai lần.
Cho nên những người từ thôn Thiên Hà tới chỉ có Đinh Tiếu là chưa gặp qua tộc trưởng. Cho dù tộc trưởng chắc chắn không thể nhớ kỹ tên bọn họ, nhưng chắc chắn hắn nhớ rõ Dân và Khôn, còn Đinh Tiếu, nghe được phải gặp tộc trưởng, lập tức trở nên khẩn trương. Khôn thấy thế cười sờ sờ đỉnh đầu bạn lữ, cười an ủi nói: “Ta đã nói rồi, tộc trưởng không hung.”