Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà

Chương 25: Hài hòa về nói chuyện đêm khuya


Đọc truyện Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà – Chương 25: Hài hòa về nói chuyện đêm khuya

“Một lần sai lầm để lại hối hận mãi mãi, gặp gỡ đàn ông phải luôn thận trọng” – BY Lý Tịch

Lúc Triệu Thiên Cảnh ở phòng ngủ chính buồn bực trở mình, Nguyễn Thần đang bất đắc dĩ ở phòng khách bị Lý Tịch lôi kéo cùng ngủ.

“Mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, còn phải có người ngủ cùng thế?” Lúc hai vợ chồng đang lăn lộn trên giường thì xuất hiện sát phong cảnh, sắc mặt Nguyễn Thần đối với bà không có tốt đẹp.

Lý Tịch cười quyến rũ: “Đại mỹ nữ giống như mẹ đây, sao có thể phải ngủ một mình?”

Nguyễn Thần lặng lẽ trợn mắt nhìn bà mà không nói gì, nghĩ đến Triệu Thiên Cảnh đang ngủ một mình ở sát vách, trong lòng thầm phun ra.

Nếu như không phải tại mẹ, Triệu Thiên Cảnh sao có thể ngủ một mình trên giường lạnh như băng?

Lý Tịch kéo tay cô hướng về phía giường, cười tủm tỉm nói: “Không phải là chỉ là xa nhau một đêm thôi, sao phải dùng vẻ mặt buồn như đưa đám thế kia?”

Nguyễn Thần sợ bà lại gào khóc thảm thiết, đánh thức mẹ chồng và bố chồng ở tầng dưới, cô đành phải chiều theo ý Lý Tịch nằm xuống bên cạnh bà.

Thế nhưng từ sau khi cha mẹ ly hôn, Nguyễn Thần rất ít khi nhìn thấy bọn họ, chứ đừng nói đến việc ngủ cùng một chỗ, cả hai người đều không được tự nhiên, dịch dần về hai bên, thiếu chút nữa thì ngã xuống giường.

Lý Tịch không vui lầm bầm hai tiếng: “Mẹ cũng không ăn thịt con, nằm xa như vậy để làm gì?”

Nguyễn Thần dịch lại gần, rốt cuộc cũng dừng lại ở chỗ cách bà khoảng nửa cánh tay, nếu quá gần chỉ sợ đêm nay mình muốn ngủ mà không được.

“Mẹ không phải muốn con ngủ cùng, là vì có chuyện muốn nói với con sao?”

Lý Tịch nằm nghiêng, nhìn cô cười cười: “Quả nhiên xứng đáng là con gái mẹ, cũng thông minh giống mẹ.”

Nguyễn Thần quay mặt, trong lòng không muốn thừa nhận người tự yêu mình trước mắt này là mẹ đẻ của mình.


Lý Tịch im lặng một hồi, chăm chú quan sát cô một lúc lâu, thấy cả người Nguyễn Thần nổi da gà, bà mới chậm rãi mở miệng: “Trước đây con sinh non, còn chưa đến tám tháng, chỉ có bốn cân rưỡi*, chỉ lớn bằng một xíu như vậy, không ngờ đảo mắt một cái đã tốt nghiệp đại học, cũng đã lập gia đình rồi.”

(* một cân = 1/2kg, lúc mới sinh Tiểu Thần nặng chừng hơn 2kg)

Bà khoa chân múa tay so lớn nhỏ một chút, vẻ mặt đầy cảm xúc.

Năm đó tự mình vụng trộm nếm trái cấm, lại có thể một lần mà mang thai đứa con. Lý Tịch vừa sợ vừa lo lắng mấy tháng trời, trốn tránh ở nhà chỉ sợ người khác nhận ra.

“Lúc đó mẹ nhỏ tuổi hơn con bây giờ, bố mẹ công tác ở bên ngoài, chỉ có bà nội và ông nội đã già ở bên cạnh. Người dân ở nông thôn trọng nam khinh nữ, đối với mẹ chẳng quan tâm gì, còn trẻ không biết nhận thức đã bị bố con dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.”

Nói lại chuyện trước kia, giọng Lý Tịch thản nhiên, không kích động và thù hận giống như mấy năm trước.

Nói cho cùng, thời gian sẽ làm trôi đi rất nhiều thứ, kể cả tình cảm sôi nổi mãnh liệt năm nào, thậm chí là cả tiếc nuối và tức giận.

Nguyễn Thần từ bé đã nghe được Lý Tịch điên cuồng mắng chửi và chế giễu, lần đầu tiên cô thấy bà bình tĩnh nhắc đến chuyện trước kia như vậy, không khỏi im lặng nhìn bà.

Lý Tịch cười cười: “Con chắc chắn sẽ cho rằng ngay từ đầu chúng ta đã hối hận, bất đắc dĩ mà sinh ra con, lại bất đắc dĩ mà kết hôn, sau đó lại tranh cãi ầm ĩ không ngừng.”

Bà lắc đầu thở dài: “Từ lúc con bắt đầu hiểu chuyện liền nghe được chúng ta không ngừng khắc khẩu, thật ra mẹ vẫn chưa nói cho con biết từ lúc mang thai con, trong lòng mẹ đã quyết tâm muốn sinh con ra rồi.”

Hai mươi mấy năm qua, có lẽ đây là lần Nguyễn Thần và Lý Tịch nói chuyện bình tĩnh nhất: “Khi đó còn ít tuổi, không sợ con kéo chân mẹ tụt lại phía sau sao?”

Nếu bố cô không đồng ý kết hôn với Lý Tịch, như thế Lý Tịch đương nhiên sẽ trở thành bà mẹ chưa chồng, rất khó tìm được đối tượng mới, cho dù có cũng mang theo cô là đứa con của chồng trước này.

Gia đình Lý Tịch cũng không giàu có gì, bà vừa có con gái, hiển nhiên sinh ra Nguyễn Thần chính là hủy đi tuổi trẻ cả đời của một cô gái.


“Mẹ cũng không biết vì cái gì mà mẹ lại phải kiên trì nữa.” Trên mặt Lý Tịch lộ ra vẻ hoài niệm, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nhưng mà khi con còn nằm trong bụng mẹ, những lúc con động đậy, trong lòng mẹ cũng mềm đi, mỗi lần đều tự nhủ, đây chính là con của mẹ.”

Lý Tịch dường như không quen đảm đương vai trò người mẹ tốt, trên mặt hiện lên một chút không tự nhiên: “Đương nhiên mẹ là một người rất ích kỷ, mong muốn mình sống tốt hơn bất cứ ai. Mẹ biết mình sẽ không thể đột nhiên trở thành một người mẹ tốt, nhưng cũng hiểu rõ rằng mẹ không có tư cách để bóp chết quyền lợi được sinh ra trên cuộc đời này của một sinh mệnh nhỏ.”

“Vì thế mà mẹ sinh con ra hả?” Nguyễn Thần nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Đúng, con chào đời, mẹ cũng đã kết hôn cùng bố con rồi, đã có một gia đình.” Lý Tịch đưa lưng về phía ngọn đèn ở đầu giường,ánh đèn ảm đạm chiếu lên mặt bà, mơ mơ hồ hồ, làm cho người ta không nhìn thấy rõ nét mặt của bà.

“Ông ấy là một người tình tuyệt vời, đáng tiếc lại không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người cha tốt. Dĩ nhiên lúc mới bắt đầu,đối với hai người trẻ tuổi ở cùng một chỗ cũng một phần là do tò mò và cảm giác mới lạ. Thế nhưng sau một thời gian dài, mỗi ngày phải toan tính củi gạo dầu muối, chăm sóc trẻ con yếu ớt, ứng phó với người già gây khó dễ, còn phải thắt lưng buộc bụng duy trì chi tiêu trong nhà.”

Dưới ánh đèn lờ mờ Lý Tịch khẽ cười một tiếng: “Chưa đến hai năm, bố con là người đầu tiên không chịu nổi. Không thể tiêu xài hoang phí, không thể tùy ý hẹn bạn bè ra ngoài chơi đùa, không thể trêu ghẹo những người con gái xinh đẹp khác, chỉ có thể bận rộn không ngừng…”

Nhiều năm như vậy, Nguyễn Thần cũng nhận ra bọn họ là người như thế nào.

“Vì vậy ông ấy bỏ lại mẹ con mình, mẹ cũng không chịu nổi mà bỏ lại con?”

“Đúng,” Lý Tịch hít một hơi thật sâu, không có chút ý định giấu diếm. Bà theo thói quen muốn từ trên tủ đầu giường lấy thuốc lá, nhưng nhận được cảnh báo của Nguyễn Thần trước đó, lại rút tay về, khó nhịn giật giật đầu ngón tay.

“Ông ấy thoải mái bỏ đi, đến thành phố lớn làm việc. Mẹ ở nhà trở thành tứ cố vô thân, bố mẹ chồng không thích mẹ, hơn nữa mẹ vẫn không mang thai lần nữa.”

Ở thành phố cơ hội rất nhiều, người kia có tài năng, có tướng mạo còn có mồm miệng khéo léo, rất nhanh gót chân đã đứng vững vàng. Đáng thương cho bà một mình ở quê chịu đựng bố mẹ chồng đay nghiến nặng nề, một mình chăm sóc con nhỏ, làm việc nhà.

Lý Tịch nghĩ đến đây đột nhiên kích động.


“Con biết không? Có một ngày mẹ đứng trước sông, mẹ thấy gương mặt vàng vọt hốc hác của mình, ai có thể tin được mẹ vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi?”

Người đàn ông kia cách một khoảng thời gian lại gửi tiền về nhà, lần sau nhiều hơn lần trước, bà đột nhiên có cảm giác không cam lòng.

Lý Tịch cũng không nghĩ năng lực của mình có thể kém hơn người đàn ông kia, càng không muốn cả đời ở lại nơi quê mùa như những phụ nữ nông thôn khác, vừa già lại vừa xấu, cho đến khi trở thành người phụ nữ có chồng luống tuổi, bị đàn ông vứt bỏ…

“Mẹ đến thành phố tìm ông ấy, nhanh chóng mượn quan hệ của ông ta ở lại chỗ đấy phát triển sự nghiệp của mình, có rất nhiều tiền để dành, sau đó bên cạnh có nhiều đàn ông trẻ tuổi anh tuấn chủ động đến gần mẹ.”

Người đàn ông kia cũng giống vậy, bọn họ tuy rằng trên danh nghĩa còn là vợ chồng, nhưng đối với tình nhân của hai bên lại làm như không thấy.

Nguyễn Thần đã sớm biết cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ còn là danh nghĩa, hoàn toàn không muốn nghe tiếp: “Mẹ nói nhiều như vậy, đến cuối cùng muốn nói cho con biết chuyện gì?”

Lý Tịch thở dài: “Con là con gái mẹ, tuy rằng mẹ ích kỷ, thế nhưng không hề muốn con dẫm lên vết xe đổ này. Đàn ông nói ngon nói ngọt so với rắn độc còn đáng sợ hơn, nhất là với những cô gái còn trẻ tuổi như con, rất dễ bị bọn họ lừa gạt…”

“Con cùng Thiên Cảnh kết hôn không phải là vì giận dỗi với hai người.” Nguyễn Thần cau mày, không vui ngắt lời bà.

“Con với cậu ta quen biết bao lâu thì kết hôn, con xác định là có thể hiểu rõ nó sao?” Lý Tịch nhíu mày, xem ra con gái của bà so với tưởng tượng còn cố chấp hơn nhiều lần.

“Anh ấy không phải là người tình tốt, cũng không biết nói ngon nói ngọt, thiếu hài hước, thậm chí không biết kể chuyện cười dỗ con vui vẻ, thế nhưng anh ấy là người chồng tốt. Con tin rằng sau này anh ấy cũng là một người bố tốt.” Lúc đi xem mặt, Nguyễn Thần không chỉ quan sát người ta, còn quan sát gia đình của đối phương, cùng với phương thức ở chung của người kia và bố mẹ.

So với những thứ khác, không có gì có sức thuyết phục lớn hơn điều này.

Cho nên sau lần xem mặt đầu tiên hai bên vừa mắt nhau, lần thứ hai Nguyễn Thần khéo léo mời bố mẹ đối phương gặp mặt.

Có người sau khi đàng hoàng ngồi xuống, bố mẹ lại im lặng thay anh ta pha trà rót nước, anh ta cũng có dáng vẻ đấy là chuyện tất nhiên, đây là loại con trai bị bố mẹ làm hư, Nguyễn Thần bỏ qua ngay lập tức.

Có người trầm tĩnh ngồi xuống, lúc nói chuyện ánh mắt luôn theo thói quen nhẹ nhàng hướng về phía sắc mặt bố mẹ, lo lắng làm trái ý của bố mẹ,loại đàn ông chưa dứt sữa này, Nguyễn Thần cũng không dám muốn.

Có người rất hiếu thảo lại lễ phép, thay bố mẹ pha trà, nói chuyện khéo léo, ánh mắt cũng không nhìn loạn. Thế nhưng ánh mắt của bố mẹ như tia X, đảo quanh người Nguyễn Thần, chỉ hận không thể đem cô mổ xẻ tách rời để nhìn rõ dù chỉ là một nốt ruồi nhỏ màu đen nơi khóe mắt, sau đó hỏi cả mười tám đời tổ tiên, để tránh các loại bệnh di truyền không thể để cho người khác biết, làm hại đến đời kế tiếp của nhà họ, hôn nhân chưa bao giờ là chuyện riêng của hai người, có bố mẹ chồng hà khắc bắt bẻ như vậy, Nguyễn Thần đúng là kính nhi viễn chi*.


(*Kính nhi viễn chi: kính trọng mà không thể gần gũi.)

Chọn tới chọn lui, chỉ có Triệu Thiên Cảnh có thể lọt vào mắt.

Tuy rằng anh không nói nhiều, nhưng lại không đến mức khô khan mà tẻ nhạt. Bố mẹ anh thi thoảng hỏi chuyện, khéo léo thân thiết, không hùng hổ dọa người, thỉnh thoảng còn có thể đúng lúc khen ngợi con trai nhà mình.

Một điểm cuối cùng, là lý do Nguyễn Thần hạ quyết tâm kết hôn.

Người trong nước từ trước đến nay luôn chú ý khiêm nhường, ở cùng một chỗ với bố mẹ, cuối cùng “khiêm nhường” mà trách mắng con trai nhà mình không tốt, khen ngợi con gái nhà người khác.

Cho dù hướng về phía con trai nhà mình như vậy, rất ít khi làm trò khen ngợi người ngoài, trong ánh mắt cũng mang theo mấy phần tán thưởng và tự hào.

Nguyễn Thần biết cả nhà bọn họ ở chung rất hòa thuận, Triệu Thiên Cảnh là người lớn lên trong gia đình hạnh phúc, trên người không có thói hư tật xấu của đa số người là con một.

Hiểu biết, có tấm lòng trách nhiệm, trầm tĩnh vững vàng, thông minh nhưng thỉnh thoảng lại mang theo chút tính cách trẻ con. Cô không chỉ một lần cảm thấy may mắn, vốn người muốn đi xem mặt là một cô gái khác tạm thời phải đi công tác ở vùng khác, đem cơ hội này nhường lại cho mình.

Bằng không với điều kiện của Triệu Thiên Cảnh, cũng đủ để tìm một nửa thích hợp tốt hơn nhiều.

Đương nhiên, gặp gỡ được người phù hợp, sẽ tranh thủ mà sử dụng tất cả các thủ đoạn bắt lấy đối phương, đây là Nguyễn Thần học được từ Lý Tịch. Vì vậy cô không chút do dự nhận lời cầu hôn của Triệu Thiên Cảnh, nhanh chóng cùng anh đi đăng ký, trở thành một thành viên của Triệu gia.

Đối với ánh mắt không đồng ý của Lý Tịch, Nguyễn Thần nhìn bà từ trên xuống dưới: “Bất kể nói gì đi nữa, ánh mắt nhìn đàn ông của con tốt hơn mẹ rất nhiều.”

Sắc mặt Lý Tịch lúc đỏ lúc trắng, hiểu rõ cô đang cười nhạo chuyện người đàn ông của bà cuốn gót bỏ chạy.

Bản thân mình từ trước đến nay luôn tự kiêu ở phương diện đàn ông luôn chủ động toàn tâm toàn ý với mình, bây giờ lại có thể cam chịu ăn nhờ ở đậu, lại còn suy bại đến mức ở nhờ trong nhà con gái…

Lý Tịch cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nguyễn Thần, xoay người oán giận nói: “Mẹ chờ nhìn xem lúc nào thì con sẽ hối hận.”

Nguyễn Thần nhìn lưng của bà, trong từ điển của người cùng một nhà cho đến giờ cũng không có hai chữ “hối hận” này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.