Đọc truyện Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà – Chương 24: Hài hòa về chuyện mẹ vợ
“Không nghe lời bà xã, bây giờ phải chịu thiệt thòi” – BY Triệu Thiên Cảnh.
Theo như lời giải thích ngắt quãng của Lý Tịch, Nguyễn Thần ngay cả đoán bừa cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Người tình nhỏ mới của Lý Tịch vốn là nhân viên cao cấp của công ty đối thủ, giấu kín thân phận sau khi qua lại với Lý Tịch, bí mật chiếm đoạt việc buôn bán cơ mật trong công ty của Lý Tịch, còn từ từ đem tiền gửi trong tài khoản tiết kiệm của bà chuyển sang tài khoản của mình.
Mấy tháng sau, tiền trong tài khoản mất đi gần hết, tên tình nhân kia phát hiện ra túi tiền của Lý Tịch cũng chẳng còn bao nhiêu, vỗ mông nhanh như chớp trốn ra nước ngoài.
Lý Tịch vẫn không biết chuyện, cho đến khi tình nhân bé nhỏ cuốn gót chạy mất, mới phát hiện cả hai tài khoản của mình đều trống rỗng.
Trong lòng Nguyễn Thần lôi Lý Tịch ra trách mắng hàng trăm lần, nhưng lúc nghe thấy tên người tình kia lại có thể đem nhà của hai người thế chấp lấy tiền, cô nhịn không được mà đập bàn, căm hận nói: “Nếu sau này tên kia mà dám về nước, con là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Mặc dù cô không gần gũi với Lý Tịch, thế nhưng luôn bao che khuyết điểm, lại dám ức hiếp đến trên đầu người nhà họ Nguyễn, tên kia thật đáng chết.
Lý Tịch ở đầu dây bên kia khóc sướt mướt một lúc lâu, Nguyễn Thần hiếm khi nhịn được an ủi bà, lúc buông điện thoại ra, lỗ tai vừa đỏ vừa đau, nhưng cũng chỉ có thể thở dài.
Có người mẹ như vậy, cô thực sự thất bại cả tám kiếp, vẫn không thể không để ý đến bà.
Không có nhà ở, Nguyễn Thần phải nhanh chóng tìm một nơi thích hợp cho Lý Tịch ở. Cũng không thể để cho mẹ mình trôi giạt nơi đầu đường được.
Triệu Thiên Cảnh nhìn Nguyễn Thần mặt mày ủ dột, thân thiết hỏi: “Chị Tịch sao vậy, sao lại có thể khóc thương tâm như thế?”
Nguyễn Thần khó xử nhìn anh một cái, Lý Tịch bị người tình lừa tiền lừa sắc, có mẹ vợ như vậy thực sự là mất mặt muốn chết, cô cũng thấy bẽ mặt, quả thực không muốn nói cho Triệu Thiên Cảnh tình hình thực tế.
Nhưng khi nhìn anh thật lòng lo lắng cho Lý Tịch, Nguyễn Thần đành phải gắng gượng giải thích cho có lệ: “Người tình nhỏ của mẹ bỏ chạy, bà ấy chỉ là hơi đau lòng chút thôi.”
Triệu Thiên Cảnh sững sờ, không nghĩ đến Lý Tịch khóc thương tâm như vậy là vì đàn ông bỏ đi. Thế nhưng với điều kiện của mẹ vợ, đàn ông gần gũi bà xem chừng cũng không đơn giản.
Hoặc là từ đầu đã có mục đích riêng tiếp cận Lý Tịch, sau khi xong việc rồi thì bỏ đi, hoặc là có điều gì khó nói, không đi không được.
Tuy rằng tình yêu chị em ở xã hội bây giờ cũng không phải là chuyện lạ, thế nhưng giữa hai người chênh nhau mười tuổi, cho dù vẻ ngoài của Lý Tịch được chăm sóc cẩn thận nên nhìn qua cách biệt tuổi tác không lớn, nhưng sự khác nhau trong đó vẫn rất sâu.
Ngay từ đầu Triệu Thiên Cảnh đã không thấy cặp đôi này không có khả năng, nghe thấy vậy, anh cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ dỗ dành Nguyễn Thần: “Chị Tịch cũng không phải là chưa từng gặp qua những chuyện như thế này, đau lòng vài ngày rồi sẽ phục hồi tinh thần thôi.”
Trong lòng Nguyễn Thần thở dài, người như Lý Tịch rất coi trọng sĩ diện, bị người ta lừa tiền quả thực là sỉ nhục lớn nhất trong đời người, sao có thể dễ dàng hồi phục?
Nhưng mà những lời này, cô cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng.
Nguyễn Thần đang cố gắng hỏi thăm những căn phòng thích hợp cho thuê ở xung quanh, ai ngờ sáng ngày hôm sau đã bị một hồi chuông cửa dồn dập đánh thức.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lý Tịch đáng thương mang theo vali hành lý đứng bên ngoài.
Hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn đã biết tối qua ngủ không ngon, có lẽ đã khóc rất lâu, tuy rằng còn trang điểm qua, nhưng không tìm thấy chút xinh đẹp sắc sảo nào của mấy hôm trước, nhưng cũng không đến mức thất lễ.
Nguyễn Thần thấy Lý Tịch như vậy, bị đánh thức phải rời giường cũng không tức giận, cô lặng lẽ giúp bà kéo hành lý vào nhà.
“Con đã để ý hộ mẹ căn hộ xung quanh đây rồi, mẹ nhanh thu dọn xong mọi thứ rồi chuyển đến đấy đi.”
Lý Tịch nhận lấy trà nóng từ trong tay cô, hai tay cầm lấy, lòng bàn tay ấm áp mà thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thần, vẻ mặt tủi thân: “Mẹ ở một mình, lúc nào cũng nhớ đến chuyện của mấy tháng nay…”
Ai hiểu mẹ bằng con gái, Nguyễn Thần vừa nghe đã biết bà muốn ở lại đây, cô lập tức từ chối: “Không được, mẹ không thể ở đây được.”
Nói đùa sao, Lý Tịch dọn đến đây, tai vách mạch rừng, cuộc sống hai người của cô và Triệu Thiên Cảnh làm sao có thể thoải mái?
Lý Tịch cúi đầu, mu bàn tay qua quýt lau khóe mắt, thất vọng nói: “Trừ con ra, mẹ còn có thể tin được ai nữa à?”
Bà đặt chén trà xuống, nặng nề thở dài: “Bỏ đi, mẹ quên mất các con đang tân hôn vui vẻ, mẹ cũng không tiện quầy rầy, vậy trước đi tìm khách sạn để ở…”
Nguyễn Thần nghe bà nói xong trong lòng cũng thấy khó chịu, nhưng vẻ mặt lại hạ quyết tâm.
Dù sao nhà này cũng không phải chỉ có mình cô, vẫn còn Triệu Thiên Cảnh.
Triệu Thiên Cảnh vội vàng nói: “Không sao, chị Tịch ở đây trước đi, đợi con sửa lại phòng khách một chút là tốt thôi.”
Lý Tịch vẻ mặt ngại ngùng cảm ơn anh, cũng không để cho Triệu Thiên Cảnh thu dọn, tự mình bà kéo vali đồ đạc vào trong phòng khách, giống như sợ hai người họ đổi ý vội tiễn bà đi.
Sắc mặt Nguyễn Thần lập tức đen thui, lôi Triệu Thiên Cảnh vào phòng bếp đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Anh để cho mẹ em đến đây ở thật à, bà… bà ấy…”
Bây giờ Lý Tịch không có nhà ở, với tình cách của bà, chắc chắn sẽ thoải mái ở lại, cho đến tận mùa xuân năm sau.
Có trời mới biết đến lúc nào bà mới tìm được người tình thứ n 1, bọn họ vẫn phải thu nhận Lý Tịch.
Triệu Thiên Cảnh thờ ơ nhún vai: “Chị Tịch vừa mới thất tình mà, lúc này đang cần có người khuyên nhủ, em để bà ấy ở một mình không phải là càng lo lắng hơn sao?”
Khóe mắt Nguyễn Thần khẽ giật một cái, cô hiểu rõ Lý Tịch hơn so với bất kỳ người nào.
Lý Tịch thất tình sẽ tự sát sao? Trừ khi trời sập xuống, ngân hà bị hủy diệt, Ultraman bị quái thú đánh liệt nửa người…
Nhìn Triệu Thiên Cảnh quả thật không để tâm, Nguyễn Thần không lên tiếng nữa.
Lúc ấy Triệu Thiên Cảnh vui vẻ đồng ý, chưa đến hai ngày sau liền hối hận.
Có Lý Tịch ở đây, cho dù là nhà của mình, anh cùng Nguyễn Thần cũng không dám có hành động thân mật, tránh cho cả hai bên đều xấu hổ.
Vì vậy đành phải ở những góc khuất mà rục rịch, nhưng mà Lý Tịch lại thoắt ẩn thoắt hiện.
Sẩm tối ngày đầu tiên, Nguyễn Thần đang rửa thức ăn, Triệu Thiên Cảnh lén lút chui vào phòng bếp giúp đỡ, thừa dịp Lý Tịch ở phòng khách xem ti vi, anh đến gần muốn hôn trộm một cái, ai ngờ khóe mắt vừa liếc nhìn thì mẹ vợ liền đứng trước cửa phòng bếp trơ mắt nhìn anh chằm chằm.
Triệu Thiên Cảnh đành phải giả bộ muốn cùng Nguyễn Thần nói chuyện, lại nhìn về phía Lý Tịch mà lễ phép cúi đầu một cái, trộm hôn biến thành mây bay, dưới cái khua tay của mẹ vợ tiện thể rời đi…
Sau khi ăn xong, Lý Tịch kéo Nguyễn Thần ngồi trước ti vi nói chuyện phiếm, Triệu Thiên Cảnh không tiện ngắt lời, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu, trốn vào thư phòng bận rộn làm việc, thật ra trong lòng đã buồn bực đến đòi mạng.
Vất vả chờ mẹ vợ nói huyên thuyên xong, Nguyễn Thần đã buồn ngủ, Triệu Thiên Cảnh vừa lòng ôm bà xã nhà mình trở về phòng, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính trộm đậu hũ.
Lý Tịch ở trong phòng khách ngay cạnh phòng ngủ, Nguyễn Thần vốn có chút lo lắng bị nghe thấy, ngại ngùng vặn vẹo không chịu nghe lời.
Triệu Thiên Cảnh vỗ ngực đảm bảo cửa sổ đóng kín, tuyệt đối không có chút âm thanh nào truyền ra ngoài, lúc này cô mới đáp ứng.
Hai người trống trơn nằm cuộn tròn trên giường, củi đốt sắp cháy thành lửa mạnh, ai biết được ở thời khắc quan trọng này đột nhiên có người ra sức gõ cửa.
Không cần phải nói cũng biết được, người gõ cửa ngoại trừ Lý Tịch còn có thể là ai?
“Mẹ nấu nước đường, hai đứa nhanh ra đây uống đi…”
Triệu Thiên Cảnh vẫn còn đang đè lên người Nguyễn Thần, cả người nóng như lửa bị Lý Tịch lớn tiếng gọi giống như bị một chậu nước đá dội thẳng từ trên đầu xuống, từ trong ra ngoài đều lạnh buốt.
Ửng đỏ trên mặt Nguyễn Thần còn chưa tan hết, bây giờ hai mắt bốc hỏa, chỉ thiếu nước xông ra dùng băng dính dán lên miệng Lý Tịch.
Hai người mắt lớn nhìn mắt nhỏ, không khí quyến rũ trong phòng vừa rồi bị một câu nói sát phong cảnh của Lý Tịch quét đi sạch sẽ.
Nguyễn Thần nổi giận, nghi ngờ Lý Tịch hoàn toàn cố ý, cô ngồi dậy hét trả lại: “Đã khuya rồi còn uống nước đường làm gì, muốn uống thì tự mình mẹ uống đi!”
Triệu Thiên Cảnh vỗ về xoa nhẹ sau lưng cô, trong lòng lặng yên buồn bực: Đang lúc kích tình dào dạt làm anh phải nhịn lại, muốn gây khó dễ với anh sao?
Ngoài cửa im lặng được một phút, sau đó vang lên tiếng khóc của Lý Tịch.
“Mẹ có lòng nấu nước đường cho con uống, con lại đối xử với mẹ như vậy! Ngay cả con cũng ghét bỏ mẹ, hu hu hu, số mẹ thật khổ mà…”
Nguyễn Thần vỗ trán, một tiếng gào khóc của bà quả thật làm trời đất quỷ thần cũng kinh hãi, làm cả hai người đều bị dọa sợ.
Bọn họ qua quýt mặc lại đồ ngủ, máy con trong phòng ngủ lại đổ chuông.
Triệu Thiên Cảnh hướng cô nháy mắt, anh đi nghe điện thoại, Nguyễn Thần không còn cách nào khác là mở cửa đi dẹp yên Lý Tịch đang gào khóc thảm thiết ngoài cửa.
“Mẹ muốn khóc lóc làm người ở trong tòa nhà này tỉnh ngủ hết à, hay là muốn cảnh sát đến thăm nhà?”
Cô vừa nhìn Lý Tịch đã biết, khóe mắt vẫn còn khô, hoàn toàn là giả khóc.
Nguyễn Thần dở khóc dở cười, người làm mẹ này đây đang cải lão hoàn đồng, giống như đứa trẻ không vui liền gào khóc sao?
“Mẹ lâu rồi không ngủ một mình, con đi ngủ với mẹ nhé?” Lý Tịch kéo tay áo của Nguyễn Thần, hai mắt trong suốt lấp lánh.
Khóe miệng Nguyễn Thần giật một cái, đã biết người này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà.
Triệu Thiên Cảnh cười khổ để điện thoại xuống đi ra ngoài, đem Nguyễn Thần kéo sang một bên kề tai nói nhỏ: “Mẹ gọi điện thoại lên, hỏi có phải anh bắt nạt em không, nếu phải sẽ cầm dao xông lên đây!”
Anh không giải thích được bị mắng một trận, thật vất vả mới lừa được Ngô Vận.
Nguyễn Thần đau đầu, từ lúc Lý Tịch đến nhà liền không có chuyện nào tốt.
“Anh nói cho mẹ biết bà ấy ở chỗ này rồi sao?”
Nếu như Ngô Vận biết thông gia đến, chắc chắn sẽ lập tức đi lên gặp mặt Lý Tịch, nhưng Lý Tịch bây giờ đang ở bộ dạng này sao có thể gặp người khác?
“Không, anh sợ tội lại tăng thêm một bậc.” Triệu Thiên Cảnh không cười nổi, nếu để cho Ngô Vận biết mẹ vợ của anh ở trong nhà mà không nói cho bà một tiếng, có lẽ bà sẽ lên đây mà dạy dỗ mình một trận.
Dù vậy, nếu Ngô Vận hỏi chuyện của Lý Tịch, anh nói ra sẽ đắc tội mẹ vợ, không nói thì tự chịu khổ sở, trái phải đều không đúng, chi bằng quyết định xem như không biết gì.
“Vẫn chưa thì thầm xong à? Mẹ mệt lắm, nhanh đi ngủ đi.” Lý Tịch đột nhiên kéo Nguyễn Thần đi về phía phòng khách, còn không quên chào Triệu Thiên Cảnh: “Tiểu Triệu à, buổi tối mẹ không quen ngủ một mình, con cho mẹ mượn Tiểu Thần đi ngủ cùng mẹ nhé.”
Triệu Thiên Cảnh không kịp kéo lại, cửa phòng khách đã “sầm” một tiếng đóng chặt.
Anh trợn mắt nhìn phòng ngủ vắng vẻ, chẳng lẽ đêm nay mình phải ngủ một mình?
Triệu Thiên Cảnh khổ sở trở về phòng, nằm lên chỗ lúc nãy còn nóng hầm hập, bây giờ trên giường đã lạnh như băng, lăn lộn mãi mà không ngủ được.
Anh chôn mặt trong gối, ở ngực như chảy máu…
Ai bảo không nghe lời bà xã, ai bảo kiên quyết muốn giữ lại mẹ vợ, bây giờ hối hận sao, anh chính là đang tự làm tự chịu!
Tiểu Triệu à, anh tự gây nghiệt rồi.