Đọc truyện Nhất Kỵ Tuyệt Trần – Chương 17: Biến Hóa
Trì Huyền lẳng lặng đứng yên, không tránh không né, thậm chí không rút kiếm. Y cứ đứng như vậy, giống như đám chó núi hung mãnh kia chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua núi.
Thiếu niên áo trắng kia thấy vậy, cực kỳ khó hiểu. Mà tất cả những việc xảy ra tiếp theo, càng khiến hắn kinh ngạc hơn.
Chỉ thấy mấy trăm con chó núi hung mãnh cuồng bạo đến trước mặt Trì Huyền, lại đồng loạt dừng bước. Cả đàn chó núi ngừng sủa, lẳng lặng nhìn Trì Huyền. Một số con chó núi bạo gan cẩn thận tiến lên phía trước, khe khẽ ngửi ngửi tay áo y, trong chớp mắt, con chó núi mừng rỡ vẫy tít cái đuôi, rất thân mật dụi dụi vào y. Trì Huyền cúi đầu, nhìn mấy con chó núi, sau đó, điềm nhiên như không đưa tay vỗ vỗ nhẹ nhàng lên đầu con chó núi.
Thiếu niên kinh hãi, không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Hắn quát khẽ một tiếng, gọi tất cả chó núi về, vẻ mặt đề phòng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Trì Huyền bình thản đáp: “Trì Huyền.”
Thiếu niên nhìn y, sau khi suy nghĩ thật lâu, liền xòe bộ vuốt sắc, lao người lên tấn công. Đòn công kích này vô cùng mạnh, Trì Huyền vốn không có thời gian mà tránh. Mắt thấy bộ vuốt sắc kia sắp chạm đến Trì Huyền, thiếu niên không tự chủ được lui lại một chút, hắn chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, mọi suy nghĩ đều rối loạn, sau cùng không thể cử động được nữa. Hắn lật đật lui lại phía sau mấy trượng, thật vất vả mới bình ổn lại hơi thở.
Trì Huyền tiến lên mấy bước, mở miệng nói: “Ngươi không phải phàm nhân.”
Thiếu niên lại lui thêm mấy bước, run giọng nói: “Ngươi… ngươi đừng có qua đây.”
Trì Huyền đứng lại, “Ta không qua.”
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt nhìn về phía Nhuận Sinh đằng sau Trì Huyền, cảm giác tiến thối lưỡng nan. Hắn đứng yên đó, bắt đầu thấy không biết phải làm sao.
“Tuất, lui ra.” Trong không trung, bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát nhẹ. Chỉ thấy một con trâu trắng thong thả bay xuống, trên lưng trâu, Hà Thài Lăng vẫn cầm ô nở nụ cười nhạt. Trâu trắng vừa chạm đất, nàng vung tay một cái, thiếu niên kia liền trở lại hình dáng bạch ngọc. Sau đó ánh mắt nâng lên, nhìn Trì Huyền cười khanh khách.
“Hộ thân cương khí thật lợi hại, có thể làm cho Sử Phù của ta sợ đến nỗi không dám đánh.” Hà Thải Lăng cười nói.
Trì Huyền nhìn nàng một cái, mở miệng nói: “Không phải hắn sợ ta, là sợ ngươi.”
Hà Thải Lăng nghe câu ấy liền thu lại ý cười, nói: “Thật là một phàm nhân cuồng vọng, thôi được, hôm nay ta không so đo với ngươi.” Nàng nói xong, con trâu trắng liền từ từ cất bước, nó đi về phía Nhuận Sinh phía sau Trì Huyền.
Trì Huyền lùi lại phía sau vài bước, rút kiếm khỏi vỏ, chắn trước người Nhuận Sinh.
Hà Thải Lăng khó hiểu, “Sao thế, ngươi muốn cản ta?”
Trì Huyền nói: “Hắn bị thương do rắn… Thời tiết thế này, xà trùng đều không xuất hiện. Đó không phải là rắn, mà là Sử Phù của ngươi.”
“Hả?” Hà Thải Lăng khẽ nhíu mày.
Trì Huyền nhìn con trâu trắng nàng đang cưỡi, nói: “Sửu phù, Tuất phù… còn có cả Tị phù. Vậy đây là Địa Chi Thập Nhị Sử Phù.”
Hà Thải Lăng vỗ tay cười nói: “Trông ngươi trẻ tuổi như vậy mà cũng biết không ít. Nếu đã biết ta có Địa Chi Thập Nhị Sử Phù, còn dám cản đường của ta, ngươi tự tin thắng ta sao?”
Trì Huyền bình tĩnh đáp: “Muốn cản thì cản, chẳng cần tự tin gì.”
Hà Thải Lăng nghe xong câu này, hoàn toàn mất kiên nhẫn, nàng nắm lấy tấm lụa màu, hung hăng vung lên, kim quang trên tấm lụa chợt lóe, hóa ra vô số kim tiễn*, xuyên về phía Trì Huyền.
Trì Huyền khua kiếm, đánh bay kim tiễn đó, lại nghe “keng” một tiếng, trường kiếm tinh cương trong tay y gãy thành hai đoạn. Y quẳng kiếm, xoay người tránh được, nhưng vẫn bị kim tiễn làm rách quần áo.
“Hì hì…” Hà Thải Lăng cười thật quyến rũ, “Nếu ngươi nhận ra Địa Chi Thập Nhị Sử Phù, hẳn cũng nhận ra Ngũ Hành Lăng này. Đừng có nói là ta bắt nạt phàm nhân, nếu bây giờ ngươi rời đi, ta sẽ không làm hại ngươi.”
Trì Huyền không đáp lời, vẫn như cũ đứng phía trước Nhuận Sinh.
“Hừ! Ngu không nói nổi!” Hà Thải Lăng quát một tiếng, lụa màu trong tay xoay tròn, gió tuyết đang bay đầy trời hóa thành những mũi dùi, …………………….
Công kích thế này, vốn không thể tránh được. Đúng vào lúc đó, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện ngọn lửa đỏ vàng. Ánh lửa tựa dải lụa, bay múa xung quanh, trong nháy mắt liền làm tan chảy những mũi băng. Những giọt nước lạnh buốt rơi xuống, ngấm vào tầng tuyết đọng. Trong lúc Trì Huyền còn hơi kinh ngạc, một cái hồ lô lạnh buốt từ trên trời rơi xuống, dừng lại trong tay y.
Hà Thải Lăng chăm chú nhìn, chỉ thấy một cái kim luân xoay tròn mà đến, chặn trước hai người kia. Nàng nhíu mày, tấm lụa trong tay rung, luyết đọng trên mặt đất đều bung lên, hóa thành từng cột băng, chặn hành động của Kim Luân.
Kim Luân không cam lòng bị trói lại, vân triện trên thân luân chợt sáng, hóa thành lôi quang chói mắt, đánh thẳng về phía Hà Thải Lăng.
Hà Thải Lăng dùng chiếc ô giấy dầu trong tay nhẹ nhàng cản lấy, lôi quang uy mãnh kia vậy mà bị gạt tản ra bốn phía, không còn thấy đâu. Nàng nâng ô, trên mặt hoàn toàn không còn nét cười, trong mắt tỏa ra sát ý lãnh liệt, ánh sáng lạnh lẽo.
Kim Luân cũng không yếu thế, đang định tiếp tục tấn công. Đột nhiên, cả thân luân run lên, ngừng xoay. Ngọn lửa trên Kim Luân cũng tắt hết, không còn chút uy lực nào. Hà Thải Lăng thấy vậy liền nắm chặt tay, cột băng vỡ vụn, đè xuống Kim Luân. Băng cứng nện xuống nền tuyết, làm bụi tuyết tung lên mịt mù cả tầm mắt. Khi bụi tuyết tản đi, vụn băng đã chất thành một gò đất, vùi lấy Kim Luân.
“Ta xem còn ai cứu được ngươi.” Hà Thải Lăng cười lạnh một tiếng, nói. Nàng vừa nói xong, đang định thi pháp. Đột nhiên, một bóng đỏ xẹt qua, dừng trước mặt nàng.
Bóng đỏ kia đúng là Giáng Vân, nàng phẫn nộ nhìn Hà Thải Lăng, nói: “Không cho ngươi làm tổn thương họ!”
“Yêu thú.” Hà Thải Lăng lạnh lùng nhìn Giáng Vân, “Hừ! Ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta!” Dứt lời, lụa màu trong tay vung lên, lửa đổ xuống, giống như muốn thôn phệ vạn vật.
Giáng Vân vừa định chống trả, lại cảm thấy trên người kéo đến một trận đau đớn. Vết thương lúc trước ở trên Tụ Quận Châu tranh chấp với bà lão kia còn chưa khỏi hẳn, bây giờ phải động thủ với Địa Tiên này thì quá miễn cưỡng…
Nàng hoảng hốt tránh ngọn lửa, trong lòng bắt đầu thấy sợ hãi. Nhưng trong một khắc nàng nhìn sang Nhuận Sinh, đột nhiên nghĩ đến điều gì. Nàng một bước dài tiến tới, cầm lấy “Thất Diệu Chiêu Minh Kính” trong tay Nhuận Sinh, giữ trong tay mình rồi thì thầm: ” Nhật xuất đông phương, thiên hạ chiêu minh!”
Nháy mắt, bảo kính tràn ra hào quang chói mắt. Hà Thải Lăng sao có thể ngờ đòn này của Giáng Vân, liền bị hào quang làm hoa mắt.
Giáng Vân nhân cơ hội đó, hóa thành hình thú, tha theo Trì Huyền và Nhuận Sinh, lập tức chạy đi.
Đợi lúc Hà Thải Lăng lấy lại tinh thần, hai người một thú đã sớm không còn bóng dáng. Nàng cau mày, nhẹ giọng mắng: “Chạy nhanh gớm, hừ!” Nàng sửa sang lại vạt áo, giũ bông tuyết trên vai, nhẹ nhàng thở dài, “Thôi, chẳng cần đi so đo với bọn nó. Chúng ta đi!”
Nàng nói xong, con trâu trắng phía dưới liền cất bước, thong thả bay về phía chân trời.
….
Nói đến Giáng Vân tha theo hai người Trì Huyền và Nhuận Sinh, trong lúc không để ý đã chạy qua mấy dãy núi. Nàng đang định chạy xa thêm nữa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì. Cách đây không lâu, nàng cũng từng tha Nhuận Sinh chạy trốn thế này. Khi ấy nhìn hắn có vẻ rất khó chịu… Nàng lập tức nhớ đến lời bà lão đã nói. Nghĩ thế khiến nàng không yên lòng, lập tức dừng bước, không dám chạy thêm chút nào nữa. Nàng nhìn quanh, tìm một chỗ bằng phẳng, đem thả hai người kia xuống. Rồi lập tức hóa ra hình người, vẻ mặt bất an nhìn lại.
Nhuận Sinh hồn còn chưa về thân thể, đương nhiên không có cảm giác, cũng không có ‘khó chịu’ như đã nghĩ. Có điều, Trì Huyền ở một bên sắc mặt đương nhiên tái nhợt, hơi thở cũng rối loạn.
Chẳng lẽ… đúng là rất khó chịu?
Trì Huyền bình ổn lại hơi thở, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng.
Giáng Vân thấy y ngẩng đầu, lập tức lui lại mấy bước, vẻ mặt bắt đầy nghiêm túc dè chừng.
Trì Huyền nhìn nàng, hồi lâu mới mở miệng: “Cảm ơn cô đã cứu ta!”
Giáng Vân hơi kinh hãi, lúc này mới nghĩ tới cái gì. Trì Huyền là Quảng Chiêu chuyển thế, có cương khí hộ thân, cho đến bây giờ, đừng nói là chạm vào, cho dù chỉ đến gần y cũng chẳng được. Thế mà vừa rồi nàng có thể tha y chạy? Giáng Vân bắt đầu thấy hoang mang, nàng cau mày, tận lực suy nghĩ.
Trì Huyền thấy nàng cả nửa ngày không nói chuyện, cũng không hỏi. Y nhìn hồ lô mình đang ôm, mở miệng nói: “Cái hồ lô này…”
Giáng Vân lập tức nhìn sang hồ lô. Có điều, vẻ mặt của nàng vẫn mơ hồ, hoàn toàn không biết vì sao.
Trì Huyền nghĩ một chút, rút nút hồ lô ra. Một đạo bạch quang từ từ tràn ra, hóa thành một hình người không rõ ràng.
“A! Là tam hồn của chủ nhân!” Giáng Vân lập tức hiểu ra.
Trì Huyền nhìn thoáng qua Nhuận Sinh trên đất, “Ngươi phải giúp hắn hoàn hồn?”
Giáng Vân lập tức gật đầu, nàng lấy ra đoạn nhánh của Phản Hồn Thụ, nói: “Bà bà nói, chỉ cần châm đoạn nhánh này, mệnh hồn của chủ nhân có thể trở về cơ thể…” Nàng nói xong, lại cảm thấy không đúng, mình làm gì phải thành thật như vậy? Thế là Giáng Vân lập tức ngậm miệng lại, không hé ra nữa.
Trì Huyền nghe xong, liền đem hồ lô đưa qua, “Trả lại cô.”
Giáng Vân vươn tay định đón, rồi lại sợ hãi mà rụt về. Nàng nhìn Trì Huyền, trong lòng tranh đấu một hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám đến gần.
Trì Huyền thấy thế, đem hồ lô đặt trên mặt đất, rồi lui lại phía sau vài bước.
Giáng Vân cẩn thận nhìn y một cái, chậm rãi ngồi xuống, từng chút từng chút đến gần cái hồ lô kia.
“Cái này…” Trì Huyền đột nhiên mở miệng. Giáng Vân nghe tiếng, giật mình, hoảng hốt nhìn y.
Trì Huyền cũng kinh ngạc nhìn nàng, qua một lúc lâu mới từ từ nói: “Hồ lô này do một cái Kim Luân đưa cho ta, cô biết nó chứ?”
Giáng Vân nghe vậy, nhảy dựng lên, “Vòng Vèo? Đúng rồi, Vòng Vèo đi đâu rồi?! Vậy mà không bảo vệ chủ nhân!”
“Nó bị chôn dưới đống băng…” Trì Huyền nói.
“Hả?!” Giáng Vân kinh hãi, “Ta phải đi tìm nó!” Nàng vừa định rời đi, lại nhớ ra cái gì. Nàng đem đoạn nhánh của Phản Hồn Thụ đặt xuống đất, đẩy về phía Trì Huyền, nói: “Ngươi… ngươi giúp chủ nhân của ta phản hồn, ta…ta…. ta sẽ quay lại ngay…”
Nàng dứt lời, nhanh chân bỏ chạy, chỉ nháy mắt đã biết mất trong gió tuyết.
….
Giáng Vân một bên chạy, một bên nghĩ mà hãi. Nhớ hồi đó, nàng thường xuyên đi tìm Quảng Chiêu để gây sự, nhưng mà chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy. Vì sao cương khí hộ thể kia đáng sợ thế? Chẳng lẽ trước kia Quảng Chiêu đánh với nàng, thật sự là đã nương tay??? Nàng càng nghĩ càng rối loạn, cả một đường cứ mù mịt quay về chỗ vừa đánh nhau.
Trên mặt đất bằng phẳng, có một đống băng, đương nhiên là nhìn thấy ngay. Nàng mấy bước liền chạy qua, hô: “Vòng Vèo, ngươi làm gì đó! Mau ra đây!”
Trong đống băng hoàn toàn không có tiếng đáp lại, chút xíu âm thanh cũng không có.
Giáng Vân nhíu mày, hô: “Vòng Vèo ngốc nghếch, mau ra đi, chủ nhân phải hoàn hồn rồi!” Nàng hô xong, thấy bốn phía vẫn yên tĩnh liền nghi hoặc.
“Không thể nào? Pháp bảo mà cũng bị đè chết sao?” Nàng thấp giọng tự hỏi, tiện đà liền nhảy lên đống băng, bắt đầu đem từng khối băng nhấc ra. Trong chốc lát, cũng đã dọn được một nửa, đột nhiên, một bàn tay từ trong băng vươn ra, dọa nàng nhảy dựng.
“Oa! Vòng Vèo, ngươi làm sao lại dọa người!” Giáng Vân đứng thẳng dậy, cả giận nói.
Nhưng mà, nàng vẫn không nghe thấy tiếng phản bác như dự đoán. Giáng Vân trong lòng lấy làm lạ, cũng không nói thêm, tiếp tục nhấc băng ra. Đợi đến khi nàng đào được chủ nhân của cánh tay lên, nàng liền sửng sốt, hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Đó là một thiếu niên tóc đỏ mắt vàng, không khác gì với thiếu niên do ngọn lửa của Kim Luân hóa ra, có điều, Giáng Vân vẫn cảm thấy không giống. Hắn cuộn mình trong đống băng, cả người trần trụi, da thịt bị băng tuyết đông lạnh đến tím tái. Hắn run rẩy, thật vất vả mới mở miệng được: “Cún…”
Giáng Vân nghe cách gọi ấy, mới biết là mình không nhận nhầm. Nàng đưa tay kéo hắn đứng lên, nháy mắt, liền bị cảm giác trên tay hù dọa. Tuy là lạnh như băng, nhưng mềm mại, dưới da mơ hồ có mạch đập, có chút xíu hơi ấm…. Đây không phải là huyễn hình, mà là cơ thể hàng thật giá thật!
Giáng Vân ngơ ngác nhìn hắn, có chút bối rối.
Hắn vươn tay, nắm chặt cánh tay của Giáng Vân. Bởi vì lạnh cóng nên nói cũng có vẻ khó khăn. “Cún…ta… không động được… thân thể nặng nề…”
Giáng Vân cảm giác được sức lực trên ngón tay hắn, từ từ hiểu ra, nàng cẩn thận mở miệng, nói: “Vòng Vèo… Làm sao ngươi lại biến thành ngươi?”
….
*tiễn = mũi tên