Nhất Kỵ Tuyệt Trần

Chương 16: Trộm Hương


Đọc truyện Nhất Kỵ Tuyệt Trần – Chương 16: Trộm Hương

Lại nói, Kim Luân đã thu được tam hồn của Nhuận Sinh, nhưng muốn an mệnh cố hồn còn phải có Phản Hồn Hương của Tụ Quật Châu ở Tây Hải. Đối với Giáng Vân, đường đến Tụ Quật Châu đã quá quen thuộc. Nàng hiện nguyên hình vội vã chạy trên mây, khi đi qua Tây Hải, vô thức mà chậm lại.
Nơi trung thổ gió tuyết thê lương, phía Tây Hải lại trời trong nắng ấm. Nước biển xanh thẳm, sóng sánh ánh sáng, xinh đẹp đến mê hoặc. Giáng Vân nhìn mặt biển yên ả kia, trong lòng lại thấy bi thương. Nàng còn nhớ ngày đó mây đen kín trời, sóng to gió lớn, nước biển tanh nồng tận trời, thứ sát khí đó làm cả người nàng run rẩy, thật lâu chưa quên.
Nàng lắc đầu, nhanh chân chạy đi. Ngay khoảnh khắc nàng đặt chân lên Tụ Quật Châu, tất cả nỗi nhớ trong lòng cuồn cuộn ùa về. Bất kể thế gian đổi thay bao nhiêu, nơi này vĩnh viễn sẽ không đổi, mây tím đầy trời, khói trắng vấn vít, gió ngát hương đưa. Nàng hóa lại hình người, chậm rãi đi trên đường đất mềm. Nỗi nhớ không ngăn nổi, sự ân hận không ngừng được, tất cả cứ lởn vởn trong đầu nàng, khiến nàng không tự giác mà rơi lệ.
Chỉ cần có thể để mọi thứ trở lại như cũ, muốn nàng làm gì cũng được. Nàng nguyện ngày ngày ở bên cạnh hầu hạ chủ nhân, sẽ không tìm cớ gây sự náo loạn. Nàng nguyện buông bỏ thứ thù hận vô tri kia, học làm một tiên tử ngoan ngoãn yên lặng… Chỉ cần, có thể quay lại ngày đó…
Nàng nhớ, mà nước mắt đã ướt nhòa cả tầm nhìn. Nàng đưa tay gạt lệ, khi nâng mắt nhìn lên, liền thấy một tòa thần sơn hình dáng như con chim lớn. Thần Điểu Sơn… Ở Tụ Quật Châu, nơi nàng đến nhiều nhất chính là cung của Quảng Chiêu, Thần Điểu Sơn này thật ra chưa bao giờ đặt chân đến. Có điều bây giờ cũng không phải lúc nàng suy nghĩ nhiều. Nàng phi thân lên, bay về phía đỉnh núi.
Vừa tới trước núi, nàng đã ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt, dường như có thể ngấm vào tận xương cốt. Chỉ thấy trên núi cây cối thành rừng, xanh um tươi tốt, sương mù tựa như tấm lụa trải khắp rừng, đẹp không sao tả xiết. Giáng Vân trong lòng thầm mừng, đang định bay xuống. Đột nhiên, một cơn gió mạnh từ mặt đất thổi lên, thẳng về phía nàng. Nàng vội vàng tránh đi, nhưng vẫn bị cơn gió mạnh ấy ùa đến, không thể không rơi xuống đất.
“Người nào! Dám đánh lén ta!” Giáng Vân không đợi đứng vững đã la lớn.
“Giỏi cho một đứa trộm cắp già mồm…” Một giọng nữ già nua vang lên. Chỉ thấy một cỗ gió xoáy cuốn theo hàng ngàn hàng vạn cánh quá kéo đến, khi gió xoáy ngừng lại, trước mặt Giáng Vân xuất hiện một bà lão đã trăm tuổi. Bà lão này mặt mũi hiền lành, trong mặc áo xanh bên ngoài khoác áo trắng, tay cầm một cây đoàn phiến*. Cây đoàn phiến này một mặt xanh lam, một mặt đỏ rực, phảng phất có hào quang, không giống như vật phàm.
Giáng Vân đánh giá bà lão trên dưới một hồi, nói: “Cái gì mà trộm với chả cắp, tôi đến để lấy Phản Hồn Hương, bà đừng có cản đường tôi!”
Bà lão nghe vậy, nở nụ cười, “Phản Hồn Hương trên Thần Điểu Sơn, vẫn được bà bà ta trông coi. Ngươi muốn lấy hương, có pháp chỉ hay không?”
“Pháp chỉ gì?” Giáng Vân nhíu mày.
Bà lão chậm rãi đáp: “Phản Hồn Hương là thần vật của Tụ Quật, người đã chết, ngửi thấy hương sẽ sống lại. Nhưng sống chết có số, không thể làm càn. Hương này sao có thể xài bậy? Ngươi không có pháp chỉ, bà bà đương nhiên không thể đưa Hương cho ngươi.”
“Bà nói gì tôi nghe không hiểu.” Giang Vân rất hùng hồn mà trả lời, “Tôi muốn lấy Hương này đi cứu chủ nhân! Bà mà còn cản, tôi sẽ không khách khí đâu!”
Bà lão lắc đầu cười, “Bé con, bà bà thấy ngươi có tiên gia đạo hạnh, nên mới tha cho ngươi một mạng. Ngươi còn không chịu nghe lời mà buông tay, bà bà cũng sẽ không khách khí nhé.”

“Hừ!” Giáng Vân chau mày, hóa ra hình thú. Nàng nhe nanh, gào lên một tiếng, giống như uy hiếp.
Bà lão cũng không kinh sợ, “Ồ, bà bà nhận ra ngươi, ngươi chính là Thiên Khuyển thường đến Tụ Quật Châu náo loạn. Quảng Chiêu tiên quân đúng thật là tốt tính, hôm này bà bà sẽ dạy dỗ ngươi một chút!” Bà nói xong, lộ ra mặt xanh của đoản phiến, dùng sức vung lên. Nháy mắt một cơn lốc hình thành, cuốn về phía Giáng Vân.
Giáng Vân phóng người lên, vòng qua cơn lốc, giương vuốt vồ về phía bà lão. Bà lão cũng không né tránh, mặt đỏ của đoản phiến loáng một cái, bỗng nhiên đốt lên trăm ngọn lửa, tấn công Giáng Vân. Nàng vội vã lùi lại, không đề phòng cơn lốc chưa tan ở phía sau, đem nàng quấn chặt lên. Ngọn lửa lao đến, cuộn vào trong cơn lốc. Chỉ trong chốc lát, liền cháy bỏng bộ lộng của nàng. Giáng Vân dùng hết sức thoát thân, lùi sang một bên, cúi đầu thở dốc.
Bà lão cười hiền hậu, nói: “Bảo phiến trong tay bà bà đây, có thể gọi gió dấy lửa, tiên gia trên Tụ Quật Châu có thể địch nổi cũng không nhiều. Ngươi chỉ là yêu thú, mới có chút đạo hạnh, sao có thể là đối thủ của bà bà? Nghe bà bà khuyên, mau đi đi.”
Giáng Vân làm sao nghe theo những lời này, nàng giậm một chân xuống đất, hú dài một tiếng, Chỉ nghe trong lòng đất nổ vang mấy tiếng, nháy mắt mặt đất vỡ ra, từng khối đất bay lên, lao về phía bà lão kia.
Bà lão thấy vậy cau mày, mặt xanh bảo phiến vung lên, gió hóa thành lưỡi đao sắc bén, đem những khối đất cắt thành mảnh nhỏ. Giáng Vân thừa lúc này, nhảy lên, muốn chạy vào rừng. Bà lão không nhanh không chậm lại vung bảo phiến, gió tụ thành lưới, chặt chẽ vây lấy Giáng Vân.
Giáng Vân cố gắng vùng vẫy, nhưng gió vốn vô hình, há có thể giãy ra?
Bà lão giương tay lên, lưới gió trói chặt Giáng Vân kéo mạnh xuống mặt đất. Giáng Vân không giãy được, chỉ đành chịu một đòn thật mạnh kia. Trên mặt đất, chớp mắt bị đập lõm một hố to. Giáng Vân nằm trong hố không còn sức phản kháng.
Bà lão thong thả đi đến bên miệng hố, nói: “Xem ngươi bướng bỉnh thế này, thú tính khó sửa, hôm nay bà bà sẽ cho ngươi đến Trấn Yêu Trụ, cho ngươi chịu chút đau khổ.” Bà nói xong, lại vung bảo phiến, lưới gió lại giăng, tầng tầng trói lấy Giáng Vân, đem nàng kéo lên.
Đúng lúc này, trên trán Giáng Vân tỏa ra hồng quang. Lưới gió kia bị hồng quang cắt nhỏ, tản ra bốn phía. Hồng quang nhẹ nhàng ôm lấy Giáng Vân, rơi xuống mặt đất. Trong chớp mắt ấy, Giáng Vân trở lại hình người. Đạo hồng quang kia từ từ ngưng tự, chắn trước người Giáng Vân.
Bà lão nhìn hồng quang kia tụ thành hình người, kinh ngạc không thôi, “Phượng Lân Châu Phổ Sát Tiên Quân…”
Hình người được tụ lại từ hồng quang kia đúng là Phổ Sát. Giáng Vân nhìn người đang che trước mình kia, rưng rưng gọi: “Chủ nhân!”
Hồng quang chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn nàng.

“Chủ nhân…” Giáng Vân cố gắng muốn đứng lên, tiếc rằng đau đớn khắp người ngăn trở. Nàng vừa tức vừa vội, đấu trang một lúc lâu mà chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống.
Phổ Sát nhìn nàng, sau cùng hơi nở nụ cười. Hắn vươn tay, chậm rãi điểm lên dấu son đỏ thẫm trên trán nàng.
Giáng Vân ngơ ngác nhìn hắn, lệ rơi không ngừng. Trong lòng nàng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng lại không biết phải bắt đầu thế nào. Lúc này, Phổ Sát nhẹ nhàng dùng sức trên ngón tay, đẩy nàng một cái. Giáng Vân người không trụ vững, ngã ngược ra sau. Nàng đang định oán giận, thì đạo hồng quang kia đã mất tiêu không thấy. Lòng nàng tràn đầy mất mát, rồi lại không hiểu chuyện gì. Nàng vươn tay nhẹ nhàng xoa trán, nghi hoặc không thôi.
Bà lão nhìn tình cảnh đó, sau một lát khó hiểu, thì nở nụ cười, “Hóa ra, Thiên Khuyển ngươi là vật cưỡi của Phổ Sát tiên quân… Ngươi vừa nói phải cứu chủ nhân, cũng chính là Phổ Sát tiên quân sao?
Giáng Vân rưng rưng nhìn bà, gật gật đầu.
Bà lão nghe vậy, bấm tay tính, sau đó nhíu mày lẩm bẩm: “Sao lại đoản thọ như thế… Chẳng lẽ số mệnh có biến?” Bà lão ngẫm nghĩ một lát, nói, “Được rồi được rồi, đừng khóc, bà bà đưa Hương cho ngươi, được không?”
Giáng Vân nghe câu ấy, quả nhiên ngừng khóc. Nàng mở to đôi mắt, cực kỳ khó hiểu nhìn bà lão.
“Ha ha, bà bà già rồi, lòng dạ cũng mềm yếu.” Bà lão thu lại bảo phiến, đi đến trước mặt Giáng Vân, hiền lành nói, “Bà bà ta có thể tự hào mà nói, kể từ khi trông coi cánh rừng này. Tuy quen biết tiên gia cũng không nhiều, nhưng đúng là hai người Quảng Chiêu tiên quân và Phổ Sát tiên quân thường đến tìm ta trò chuyện. Ha ha, bà bà đây, vừa nhìn thấy hai người họ, là đã vui rồi. Đáng tiếc trận chiến ở Tây Hải… Bà bà cũng không biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng hai người này làm việc, hẳn sẽ không có ác ý.” Khi bà nói chuyện, nhẹ nhàng nâng tay lên, một đoạn nhánh cây hiện ra trên tay bà, “Chủ nhân nhà ngươi thất phách chưa tan, không cần Phản Hồn Hương. Chỉ cần châm đoạn nhánh của Phản Hồn Thụ này, là có tác dụng định hồn. Có thể đầu thai làm người không dễ cần phải quý trọng mới được. Lần này cứu sống hắn, ngươi nên cẩn thận trông nom hắn, nhớ chưa?”
Giáng Vân nghe xong những lời đó, lập tức yên tâm. Nàng thật cẩn thận nhận lấy nhánh cây, vô cùng cảm kích nói: “Tôi biết… tôi sẽ khuyên chủ nhân tu tiên, như vậy sẽ không chết nữa!”
Bà lão cười nói: “Bé con, ta biết ngươi một lòng vì chủ. Tuy nhiên, ngươi phải nhớ kỹ, đời này của hắn là phàm nhân, tiên duyên ít ỏi, không thể cưỡng cầu. Nếu hắn không phải thật lòng theo, ngươi cưỡng ép hắn tu tiên cũng uổng công. Có rất nhiều việc, ngươi nghĩ là giúp hắn, nhưng không phải.” Bà lão nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói: “Nghe lời bà bà, không thể phạm sát nghiệt, không thể gây chuyện, làm bất cứ việc gì, cũng phải nghĩ cho hắn, biết chưa?”
Giáng Vân câu hiểu câu không, nhưng vẫn gật đầu.
Bà lão lại lấy ra bảo phiến, nói: “Thập Châu một ngày, nhân gian mấy năm. Bà bà đưa ngươi trở về, đừng chậm trễ thời cơ.” bà nói xong, vung bảo phiến lên, một cỗ gió mạnh đem Giáng Vân cuốn đi, bay đến tận trời, hướng về phía Trung Thổ.

Giáng Vân ôm chặt khúc nhánh của Phản Hồn Thụ trong ngực, một lần nữa nhẩm lại tất cả những lời bà lão nói. Không thể phạm sát nghiệt, không thể gây chuyện, làm bất cứ việc gì cũng phải nghĩ cho hắn….
…..
Lúc này, ở nhân gian Trung Thổ, gió buốt lạnh thấu xướng, tuyết lớn tán loạn, suốt mấy ngày không ngừng.
Nhóm đệ tử Thượng Thanh Phái đi đường mấy ngày đã sớm mệt mỏi. Huống chi gió tuyết lớn, càng hao phí thể lực. Tuy rằng có việc gấp nhưng cũng không chịu nổi mệt nhọc, đành phải tìm một bụi cây, ngồi xuống nghỉ ngơi. Còn chưa ngồi yên, chợt nghe một đệ tử hoảng sợ kêu lên. Mọi người tiến đến liền thấy, bên trong bụi cây có một người nằm. Người này, đương nhiên chính là Chử Nhuận Sinh.
Đệ tử dẫn đầu thấy thế, cả giận nói: “Chẳng qua là một cỗ thi thể, hô to gọi nhỏ cái gì?”
Đệ tử tìm thấy thi thể sợ hãi nói: “Đại sư huynh, huynh xem. Gió tuyết mấy ngày nay, tuyết đọng rất dày, chỉ có chỗ …” Hắn chỉ vào cỗ thi thể kia, không nói nổi nữa.
Nhưng chung quanh Nhuận Sinh, quả thực tuyết phủ rất dày, duy chỉ có trên người hắn, tuyết không hề vương, rất sạch sẽ.
“Đại sư huynh, huynh xem cái gương trong tay hắn.” Có đệ tử tinh mắt, nhận thấy khác thường liền nói.
Trong tay Nhuận Sinh ôm pháp bảo “Thất Diệu Chiêu Minh Kinh”, lúc trước Giáng Vân vì bảo hộ thi hài, nên đã dùng thần lực của bảo kính che chở thân thể hắn, mới khiến gió tuyết không chạm tới được. Nhưng trong mắt phàm nhân, thần lực này rõ ràng là điều kỳ lạ.
Nam tử cầm đầu cau mày, trong lòng suy nghĩ.
“Đại sư huynh, có khi nào là chú pháp** gì không?” Trong đám đệ tử có người hỏi.
Nam tử cầm đầu ngay tức khắc không vui, “Chúng ta là người tu đạo, không thể ăn nói xằng xiên!” Hắn nói xong liền bước về phía trước, muốn dò la cho rõ. Nhưng tay hắn vừa chạm đến thân thể Nhuận Sinh, liền bị bật ra. Ánh sáng trên bảo kính lóe lên, cuộn lên một đám tuyết trên đất, bức lui tất cả.
“Đúng là yêu vật thật?!” Đệ tử thấy vậy, đồng loạt rút kiếm khỏi vỏ, khẩn trương đề phòng.
Lúc này, trong đám đệ tử có một người từ từ tiến lên, y ngồi xuống bên cạnh Nhuận Sinh. Người này chẳng phải ai khác, chính là Trì Huyền. Y không để ý ánh mắt kinh ngạc của đám đệ tử đồng môn, đưa tay kiểm tra trên gáy Nhuận Sinh. Bất ngờ là, bảo kính vẫn không hất văng y ra.
Trì Huyền cẩn thận kiểm tra một lúc, mở miệng nói: “Hắn không phải yêu vật, chỉ là tấm gương này có pháp lực che chở cho thân thể hắn thôi.”

Chúng đệ tử đưa mắt nhìn nhau, nam tử cầm đầu sắc mặt dần trở nên khó coi, hắn mở miệng trách mắng: “Trì Huyền sư đệ, sư phó có gặn chúng ta phải làm việc cẩn thận, ngươi sao có thể hành động khinh suất như thế?”
Trì Huyền đứng dậy nói: “Tức là không có nguy hiểm, thì cần gì phải cẩn thận?”
“Ngươi…” Nam tử kia không thể nói lại, sau khi trầm mặc một lát, mở miệng nói, “Cái xác này dù không nguy hiểm, nhưng rất cổ quái, e là có liên quan đến Đạo Tạng. Trì Huyền, ngươi ở lại đây, canh cái xác. Những người khác đi theo ta, tiếp tục tìm tung tích của sư thúc!” Hắn dứt lời, xoay người bước đi. Chúng đệ tử cũng thu binh khí lại đi theo.
“Hắn không phải cái xác…” Trì Huyền nhẹ giọng tự nói.
Y đứng tại chỗ, nhìn sư huynh đệ biến mất trong gió tuyết, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường. Y quay đầu, lại nhìn Nhuận Sinh trên mặt đất, sau đó từ trong bọc hành trang lấy ra một lọ kim sang dược và băng gạc, rồi bắt đầu cẩn thận rửa sạch miệng vết thương của Nhuận Sinh. Nhìn hình dạng vết thương này, hẳn là rắn cắn, nhưng mà, giữa mùa đông giá rét thế này, lấy đâu ra rắn?
Lúc Trì Huyền còn đang suy tư, lại nghe thấy từng tiếng chó tru, vang vọng gần xa. Y đứng dậy, chỉ thấy một đoàn chó núi không biết từ đâu ra, đã bao vây quanh chỗ này.
Một thiếu niên mặc đồ trắng đứng trong đám chó núi, lúc nhìn thấy Trì Huyền, thiếu niên nhướng mày, nói: “Thượng Thanh Phái…”
Trì Huyền yên lặng gật đầu, coi như trả lời.
Thiếu niên liếc mắt thấy Nhuận Sinh bên cạnh Trì Huyền, mặt mày hắn càng cau lại: “Chậc…ruốt cuộc vẫn trước một bước.” Hắn đưa tay chỉ về phía Trì Huyền, nói với con chó núi bên cạnh, “Giết hắn!”
Trong chốc lát, tiếng chó sủa điên cuồng, sát khí dày đặc. Vô số chó núi cùng nhau chen đến, tấn công về phía Trì Huyền.
….

*Đoàn phiến: Quạt tròn
**Chú pháp: pháp thuật nguyền rủa


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.