Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 473: Bé con bại gia nhà giàu
Sau khi ăn xong bữa sáng, cha Tiết bước một bước ngoái lại ba lần, không nỡ trở về quân đội đi huấn luyện binh lính. Hôm qua anh Tiết nhặt Tiểu Tịnh Trần ngay giữa đường đưa về, công việc của mình còn chưa làm xong, cho nên sau khi ăn xong bữa sáng cũng bước chân ra khỏi cửa cùng một lúc với cha Tiết. Mẹ Tiết đang nghiêm túc nghiên cứu thực đơn cho bữa trưa, chị Tiết thì mặt mũi bầm dập, ngượng ngùng không muốn đi ra ngoài mất thể diện nên liền dứt khoát làm ổ trong nhà, cùng chơi bóc vỏ quýt với Tiểu Tịnh Trần.
Chỉ nhiều hơn có một người mà trong ngôi nhà lớn nhà họ Tiết đã tràn ngập một bầu không khí với hương vị ấm áp.
Đáng tiếc, phần ấm áp này không duy trì được bao lâu đã bị phá vỡ. Chiếc điện thoại bàn trong phòng khách bắt đầu vang lên tiếng chuông gọi đến. Chị gái Tiết thò người ra nhìn mẹ Tiết đang bận rộn đến không còn biết trời trăng gì ở trong phòng bếp, tự giác đứng lên nhận điện thoại: “A lô!”
“A lô, cô ơi…”
Sắc mặt Tiết Đan ngay lập tức trở nên lạnh lùng, lên tiếng: “Tôi không phải là cô của cô, đừng có xưng hô lung tung.”
Tiêu Mộng nghẹn một chút, lúng túng nói: “Chị họ à, chị ở nhà sao.”
“Đúng vậy, tôi ở nhà, có việc thì nói, có rắm thì thả luôn đi, không có gì tôi cúp máy đây.” Tiết Đan không ưa Tiêu Mộng, đây cũng không phải là điều bí mật gì trong nhà họ Tiết. Tiêu Mộng cũng biết rằng dù cho cô ta có tỏ ra đơn thuần và đáng yêu đến nhường nào thì cũng không giành được thiện cảm của Tiết Đan. Do vậy cô ta cũng lười lãng phí biểu cảm của mình, chỉ không thèm để bụng mà nói: “Bà nội nói muốn nhà chị tối hôm nay về đây ăn cơm.”
Tiết Đan hơi híp đôi mắt, cười hỏi: “Nhà chị ở đây là nói ai thế?”
“Cô, chú, anh họ, còn cả chị nữa, chị họ à.” Mấy từ cuối cùng, cô ta nói ra có đôi chút miễn cưỡng.
Mặc dù sự việc không vui vẻ giữa Tiêu Mộng và mấy người nhà họ Tiết hôm qua không có một ai nói cho Tiết Đan. Nhưng dựa vào sự hiểu biết của Tiết Đan đối với Tiêu Mộng, cô chắc chắn đối phương cũng không có lòng dạ tốt đẹp gì. Cái thứ gọi là không việc không lên điện Tam Bảo ấy mà, nếu như không phải có mục đích gì đó không thể không đạt được, Tiêu Mộng tuyệt đối sẽ không lấy giọng điệu tốt thế này mà nói chuyện với cô. Mà khả năng lớn nhất là trong giây phút vừa nghe thấy giọng nói của cô, cô ta liền trực tiếp dập điện thoại luôn, sau đó gọi vào di động của mẹ Tiết.
Có lẽ là do mẹ Tiết đang dồn hết tâm tư vào việc chuẩn bị bữa trưa nên không mang di động bên người, Tiêu Mộng không liên hệ được bà mới phải gọi đến số điện thoại cố định của nhà họ thôi. Tiết Đan trào phúng mà hơi cong miệng lên, nói: “Thật ngại quá, cả nhà tôi hôm nay đều không có thời gian rảnh rỗi.”
“Bà nội nói nếu như nhà chị đồng ý đến thì có thể đem cô gái đó đi cùng.” Tiêu Mộng nhanh chóng bồi thêm một câu trước khi Tiết Đan dập điện thoại.
Tiết Đan nhẹ giọng xì một tiếng, nhìn cái mùi vị nhượng bộ, bố thí trong cái giọng điệu đó kìa, cô ta cho rằng đi đến nhà họ Tiêu như thể là bám lên nhà quyền quý không bằng!!
Lúc còn nhỏ, Tiết Đan thực sự rất thích bà ngoại của mình, bà ngoại đối với mấy đứa trẻ bọn họ xác thực không tệ. Thế nhưng, cùng với sự trưởng thành theo năm tháng, Tiết Đan đã hiểu ra, sự không tệ của bà ngoại chỉ nhằm vào vài đứa trẻ nhà họ Tiết và Tiêu Mộng người được cặp vợ chồng Tiết Quang Hàn đối xử khác biệt mà thôi. Những đứa trẻ khác ở trong mắt bà ta chỉ là một cái thẻ chip đánh bạc, thẻ chip đánh bạc để kết làm thông gia, bất kể là nam hay là nữ.
Người duy nhất mà bà ta thực sự yêu quý có lẽ chỉ là đứa cháu trai trưởng sau này sẽ kế thừa nhà họ Tiêu mà thôi.
Tiết Đan thích phụ nữ, đây cũng không phải là bí mật gì. Khi khuynh hướng đồng tính của cô bị phơi bày ra, người có phản ứng kịch liệt nhất chính là bà ngoại. Bởi vì khuynh hướng giới tính của Tiết Đan và sự khai sáng trong suy nghĩ của cha Tiết và mẹ Tiết đã xác định rằng bà ta sẽ mất đi một con chip đánh bạc để có thể khống chế nhà họ Tiết. Vốn dĩ, tâm nguyện lớn nhất của bà ta là có thể đem Tiết Đan gả vào cửa nhà họ Tiêu, trở thành vợ của cháu trai trưởng bà ta.
Gì cơ? Nói đến huyết thống sao? Thế thì có quan hệ gì, còn có thứ gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng nhà hàng xóm đó!
Đáng tiếc, Tiết Đan đã thẳng tay đập nát mộng đẹp của bà già đó. Từ đó trở về sau, Tiết Đan đã trở thành đứa cháu mà bà ta ghét nhất, ghét hơn bất cứ ai.
Nghe thấy tiếng cười chế giễu của Tiết Đan, sắc mặt của Tiêu Mộng ngay lập tức trở nên rất khó coi. Cô ta cứng ngắc nói: “Dù sao tôi cũng đã chuyển lời đến chị rồi. Đến hay không đến là tùy ở chị, đến lúc đó, bà nội mà tức giận thì đừng có nói là không ai giúp chị.”
Một câu nói này của cô ta cũng khiến cho mặt Tiết Đan đen sì. Cô dập điện thoại bụp một cái, hung ác mài răng hàm sau của mình. Mồm miệng Tiểu Tịnh Trần được nhét đầy những quả nho đỏ ngọt ngào như đường. Cô bé hiếu kỳ liếc nhìn Tiết Đan một cái, miệng nói không rõ lời: “Chị Tiết Đan, chị làm sao thế?”
Nhìn thấy đôi mắt to tròn lấp la lấp lánh của Tiểu Tịnh Trần, tâm trạng bực dọc của Tiết Đan có chúc bình ổn trở lại. Tiết Đan liếc mẹ Tiết đang bận rộn trong căn bếp một cái, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tiểu Tịnh Trần, nói: “Em gái, giúp chị làm một việc này nhé!”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to tròn thuần khiết của mình, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: “Vâng.”
Hai mắt Tiết Đan liền híp lại, nở nụ cười, để lộ hai chiếc răng khểnh lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Năm phút đồng hồ sau đó, cha Tiết và anh trai Tiết biết được tin buổi tối phải đến nhà bà ngoại ăn cơm, sắc mặt của hai cha con đều khó coi không thể diễn tả nổi. Cũng giống như Tiết Đan biết được bản tính của bà ngoại, hai cha con cũng đã nhìn rõ được những tính toán của bà già đó. Chỉ là bởi vì còn có mẹ Tiết ở đây, bọn họ cũng không tỏ thái độ quá rõ đối với bà ta mà thôi. Dù bà ta có không tốt đến thế nào thì cũng là mẹ ruột của mẹ Tiết. Hơn nữa, thật lòng mà nói thì bà già đó đối xử với mẹ Tiết cũng coi như không tệ.
Nếu như có thể, bọn họ thật sự rất muốn cách xa khỏi đám người yêu ma quỷ quái tinh thông về tính kế người khác của nhà họ Tiêu càng xa càng tốt. Nhưng đó dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ Tiết, bọn họ không thể làm việc gây tổn thương cho mẹ Tiết. Mẹ Tiết cũng không thể nào vì một chút xích mích nhỏ mà bỏ rơi mẹ già không chăm lo.
Trừ phi… bà mẹ già đó làm trái tim mẹ Tiết thương tổn nặng nề, cắt đứt sự nhớ nhung của mẹ Tiết dành cho bà ta!
Mặc dù điều này rất đau đớn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Tiết Đan đã chịu đựng đủ sự tính toán của nhà họ Tiêu, cô thà rằng để cho mẹ mình buồn bã một thời gian ngắn, còn tốt hơn là cả một đời bị đám quỷ hút máu nhà họ Tiêu bám riết không buông tha. Đặc biệt là cái bà già đó, ý nghĩ cô cháu dâu trưởng Tiết Đan không còn hy vọng, bà ta liền chuyển tầm mắt sang Tiết Bồng và Tiết Khải. Cứ như là dời khỏi nhà họ Tiết, nhà họ Tiêu sẽ đoạn tử tuyệt tôn vậy.
Một khi nghĩ đến những việc phiền lòng này, Tiết Đan hận đến nghiễn răng nghiến lợi. Cô lập tức tìm đến người cũng đang hận đến nghiễn răng nghiến lợi là Tiết Bồng, hai anh em hợp lại nghĩ kế. Cảm thấy có thể thực hiện được, họ liền che mắt cha Tiết và mẹ Tiết, dụ dỗ Tiểu Tịnh Trần tham gia, chuẩn bị diễn một màn kịch lớn ở nhà họ Tiêu. Bất kể kết quả ra sao đều có thể khiến cho mẹ Tiết hiểu ra thế nào là biển khổ vô biên quay đầu là bờ.
Vậy là, buổi chiều ngày hôm đó, Tiết Bồng gấp rút vội vàng nhanh chóng quay về nhà. Cha Tiết cũng bị những đồng nghiệp trong quân đội cuốn lấy, rất muộn mới có thời gian rảnh. Cha Tiết chỉ có thể dặn dò đi dặn dò lại anh trai Tiết và chị gái Tiết phải chăm sóc tốt cho em gái nhỏ, có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho ông.
Sau đó Tiết Bồng lái xe đưa mẹ Tiết, chị gái Tiết, em gái Tiết đi đến nhà họ Tiêu.
Nhà họ Tiêu cũng được tính là nhà giàu có, nhưng so sánh với nhà họ Tiết thì khoảng cách cũng có chút xa. Không có nền tảng của năm tháng lắng đọng, nhà giàu và vọng tộc hoàn toàn không có khả năng đứng cùng chỗ mà so sánh với nhau được. Hơn nữa, nhà họ Tiêu chỉ đều là người làm ăn, tiền tài không thiếu, nhưng phải dựa vào nhà họ Tiết mới có thể có được chỗ đứng trong giới thượng lưu ở Thượng Kinh.
Cho nên, mẹ Tiết mang con cái về nhà mẹ đẻ là một sự kiện to lớn. Những người có mặt mũi nhà họ Tiêu đều sẽ đến. Cái gì mà dì sáu cô bảy bác tám bà chín, đến cả bản thân Tiết Bồng và Tiết Đan đều không thể nhớ hết được, càng đừng nói đến Tiểu Tịnh Trần mới đặt chân đến lần đầu tiên.
Phòng khách của nhà họ Tiêu rất lớn, vẫn chưa đến giờ cơm, những người đến sớm đều tụ tập tại phòng khách nói chuyện với bà già Tiêu. Cháu trai cháu gái đều mồm miệng dẻo kẹo, con dâu con rể ngoan ngoãn, con trai con gái hiếu thuận, không khí của cả một đại gia đình nhìn có vẻ khá là hòa hợp.
Mẹ Tiết mang con trai và các con gái bước vào cửa lớn nhà họ Tiêu thì lập tức đã nhận được sự nhiệt tình và lời chào hỏi của mọi người. Chị dâu trưởng nhà họ Tiết tiến lên cười mắng yêu nói: “Mọi người cuối cùng cũng đến rồi. Bọn chị đợi cô lâu quá rồi đó, đôi mắt của cha mẹ cũng sắp mong đến mòn mỏi rồi này, ha ha!”
Những người còn lại cũng vội vã phụ họa. Thế nhưng khi tầm nhìn của họ rơi đến trên người của cô gái nhỏ lạ mặt bước vào cuối cùng, tất cả mọi người liền yên tĩnh.
Không giống với cách ăn mặc và lối trang điểm tỉ mỉ, sang trọng của hai chị em Tiết Đan và Tiết Bồng, Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay vẫn phơi mặt mộc lên trời. Hơn nữa, một kiểu dáng quần áo thể thao cô bé có thể mặc liền tù tì từ năm năm tuổi đến năm hai mươi tuổi. Tuy những bộ đồ này đều được những nhà thiết kế nổi tiếng tự tay làm ra, hơn nữa chỉ mặc một lần là đã bị người cha có bệnh cuồng sạch sẽ Bạch Hi Cảnh tiêu hủy. Thế nhưng ở trong mắt của cô bé, quần áo mà mình mặc mỗi ngày đều là giống nhau, giống nhau hết.
Tiểu Tịnh Trần phơi mặt mộc lên trời, mặc quần áo thể thao trắng vừa mới xuất hiện đã thu hút được ánh nhìn của tất cả mọi người. Căn phòng khách vốn đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh đến mức kỳ dị. Tiểu Tịnh Trần mở to đôi mắt của mình, hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt đánh giá của người khác, cô bé tự nhiên cũng không chú ý đến ánh nhìn khinh thường trào phúng của Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng vốn dĩ bởi vì sự xuất hiện của Tiết Đồng thật sự mà cảm thấy các loại bất an và khủng hoảng trước nay chưa từng có, cho nên cô ta mới về nhà cáo trạng lên bà nội. Không ngờ rằng hôm nay vừa thấy mặt, cô gái này lại mặc bộ quần áo thể thao mà hôm qua cô ta gặp được. Xem ra cô và chú ngoài miệng nói dễ nghe lắm, thật sự trong lòng cùng không để tâm mấy đến cô con gái mất tích bao nhiêu lâu của bọn họ đâu nhỉ. Nếu như thật sự để tâm thì trong khoảng thời gian cả một buổi tối, bọn họ có thể đặt làm tám bộ, mười bộ quần áo lộng lẫy, trang sức đắt giá cho cô ta rồi. Ai lại để đường đường là tiểu thư nhà họ Tiết mà ăn mặc bộ quần áo thể thao trắng xóa, ngay đến cả một nhãn hiệu cũng không có đến để thăm nom họ hàng chứ. Bọn họ cũng không ngại mất mặt sao.
Tiêu Mộng đã yên tâm lại rồi. Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần cao ngạo giống như nhìn đám nô bộc vậy.
Thế nhưng trên thực tế, cha Tiết và mẹ Tiết lại ngậm nước mắt mà cắn khăn tay. Không phải bọn họ không muốn cho Tiểu Tịnh Trần quần áo lộng lẫy, trang sức xinh đẹp, mà là thật sự không cho nổi. Chỉ tính cái bộ quần áo thể thao màu trắng xóa ngay cả một nhãn hiệu cũng đều không có kia đã đủ nhà họ Tiết bọn họ ăn uống trong vòng hơn một năm rưỡi rồi. Dù thật sự muốn đặt làm cho con gái thì bọn họ cũng phải xếp hàng, đừng nói một buổi tối, một tháng sau mà có thể cầm được quần áo đã là do bọn họ cúng bái mà được Phật tổ phù hộ rồi.
Người phàm chúng ta tuyệt đối không nuôi nổi cô nhóc bại gia nhà đại boss đâu!
Chị dâu trưởng nhà họ Tiêu lúng túng nhìn Tiểu Tịnh Trần một chút, nói với mẹ Tiết: “Cô bé này là…”
“Đây là con gái của con.” Mẹ Tiết kéo Tiểu Tịnh Trần đi vào chính giữa phòng khách, đến trước mặt hai ông bà già, kích động mà nói: “Cha, mẹ, con cuối cùng cũng tìm được Tiểu Đồng rồi. Tiểu Đồng, đến đây, mau gọi ông ngoại, bà ngoại đi.”
“Ông ngoại, bà ngoại” gì gì đó, Tiểu Tịnh Trần không hiểu, cô bé chỉ có ông nội, bà nội. Cho nên cô bé chỉ coi “ông ngoại, bà ngoại” là một loại xưng hô giống như là “cô, chú” mà thôi. Trước giờ vẫn là đứa trẻ ngoan biết nghe lời, cô bé liền lập tức mở miệng muốn gọi, thế nhưng bà cụ già có bọng mắt, mí mắt húp sụp đó lại chậm chạp lên tiếng: “Không vội, cái gì cũng chưa làm cho rõ ràng đâu, đừng có vội vàng nhận người thân như thế.”
Một câu nói thôi mà làm cho bầu không khí lúng túng đến khôn tả. Dái tai mẹ Tiết nghe được vài tiếng cười trào phúng, tròng mắt liền lập tức đỏ lên, nói: “Mẹ!”
Nhà họ Tiêu mặc dù trông có vẻ như hòa thuận vui vẻ, thế nhưng đám con trai con gái được nuôi dạy bởi bà cụ già mà đến ngay cả con gái ruột của mình cũng đều lôi ra tính toán thì làm gì có khả năng thật sự đem tình thân xem trọng được bao nhiêu. Trước mặt thơn thớt nói cười, sau lưng không biết có bao nhiêu người hâm mộ, ghen tị, đố kỵ, hận đến ngứa răng ngứa lợi với người thân là người nắm quyền nhà họ Tiết – Tiêu Úy Nhiên này. Không phải chỉ là gả cho một người đàn ông tốt hay sao, có gì giỏi giang hơn người chứ.
Mẹ Tiết cũng không trông mong bao nhiêu với đám chị em dâu bên họ ngoại này, nhưng không ngờ ngay cả mẹ ruột cũng không cho bà mặt mũi. Rõ ràng bà đã rất vui sướng mang đứa con gái khó khăn lắm mới có thể tìm lại được của mình đến thăm nom trưởng bối, sao lại…
Cảm nhận được sự thất vọng và oán giận của mẹ Tiết, Tiết Bồng và Tiết Đan phía sau lặng lẽ liếc nhau một cái. Quả nhiên, khiến cho cô nhóc con mặc bộ quần áo thể thao trắng tinh khiêm tốn này là một sự lựa chọn chính xác. Cả nhà họ Tiêu chỉ biết mỗi việc đóng cửa lại đấu tranh nội bộ, làm gì có ai nhìn ra được nhãn hiệu Sigo. Fuck, Bạch Hi Cảnh quả nhiên là tài chủ lớn, người giàu lớn nhất của Hoa Hạ mà, cùng một loại với tên địa chủ Hoa Thất Đồng!!