Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 472: Bé ngốc nằm ngoan, để đó tôi tới


Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 472: Bé ngốc nằm ngoan, để đó tôi tới

Trong phòng ngủ của hai vợ chồng, đôi mắt của mẹ Tiết nhìn chằm chằm lên trần nhà, không hề buồn ngủ chút nào, trên khóe miệng là nụ cười khó lòng kìm nén nổi. Đột nhiên, bà hưng phấn lay lay cha Tiết ở bên cạnh: “Này, nếu như Tiểu Đồng đã đồng ý về nhà với Tiểu Bồng, có phải chứng minh trong lòng con bé đã chấp nhận chúng ta rồi hay không? Anh nói xem, nếu bây giờ chúng ta đi tìm Bạch Hi Cảnh, anh ta sẽ bằng lòng để Tiểu Đồng nhận tổ quy tông chứ?”

Cha Tiết buồn ngủ trở mình, giọng nói không rõ ràng: “Em đừng mơ nữa. Nếu là em, em sẽ đồng ý à?”

Mẹ Tiết ngẩn người, trở mình ngồi dậy, bật đèn ngủ: “Tại sao lại không đồng ý? Chúng ta là cha mẹ ruột của con bé, năm đó con bé bị bắt đi mất, chứ đâu phải do chúng ta vứt bỏ con bé đâu. Bây giờ khó khăn lắm mới tìm lại được con bé, anh ta dựa vào cái gì mà không đồng ý?”

Ánh đèn chói đến nỗi khiến cho mắt của cha Tiết đau nhức, ông đang buồn ngủ, bực bội kéo chăn trùm lên đầu: “Anh nói này, em có thể yên tĩnh một lát không? Đến giờ em vẫn chưa hiểu tính cách của con bé sao, con bé bằng lòng ngủ lại là tốt lắm rồi. Chuyện gì cũng phải từ từ, em đừng nóng vội quá, không cẩn thận lại khiến con bé sợ chạy mất đấy.”

Mẹ Tiết nhất thời không biết nói gì, không cam lòng nằm xuống, nhưng vẫn không ngủ được. Cha Tiết ở trong chăn lộ ra một con mắt: “Em mau tắt đèn ngủ đi, ngày mai anh còn phải huấn luyện nữa.”

Mẹ Tiết bĩu môi, đưa tay tắt đèn. Đèn vừa tắt, cả phòng tối đen như mực, mẹ Tiết nhắm mắt lại thở dài, cha Tiết đột nhiên từ trong chăn chui ra, khó hiểu hỏi: “Tiếng gì vậy?”

“Tiếng gì?”

Cha Tiết tập trung tinh thần lắng nghe một hồi, lắc đầu: “Có lẽ là anh nghe lầm.”

“Xí!” Mẹ Tiết không vui nhìn ông, xoay người chuẩn bị ngủ. Cha Tiết cũng đã nằm lại, nhưng không được mấy phút, anh lại ngồi dậy: “Tiếng gì vậy nhỉ? Anh thật sự đã nghe thấy tiếng gì đó!”

“Tiếng gì vậy chứ!” Mẹ Tiết bực bội ngồi dậy mở đèn lần nữa. Lúc này đến bà cũng nghe thấy tiếng động. Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, vội vàng đứng dậy khoác áo ngoài rồi mở cửa phòng, thận trọng đi ra ngoài.

Căn nhà của họ Tiết có diện tích rất lớn, đám người giúp việc cũng có chỗ ở riêng biệt, sau khi tắt đèn không cho phép ai tùy ý đi lại. Bên ngoài ngôi nhà là hệ thống phòng ngự bủa vây khắp nơi, ngay khi khởi động, đến một con ruồi cũng không bay vào được. Do đó, trên nguyên tắc thì nhà họ Tiết không thể nào bị trộm được.


Cha Tiết cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, mẹ Tiết đi theo phía sau ông, vẻ mặt cảnh giác.

“Bịch!”

Một tiếng đập mạnh vô cùng rõ ràng vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, hai vợ chồng giật mình, vội vàng tìm nơi phát ra tiếng động. Càng đến gần, vẻ mặt của Tiết Quang Hàn càng khó coi, sắc mặt của mẹ Tiết cũng đã trắng bệch: “Tiểu Đồng!”

Mẹ Tiết kích động vọt tới, run rẩy đẩy cửa phòng ngủ của Tiết Đồng ra, cha Tiết sợ đến nỗi tim như sắp ngừng đập, lập tức chen lên chặn trước người mẹ Tiết, một tay đã đè lên công tắc, đèn bật lên, cả căn phòng hiện ra trước mặt hai người.

Nhìn đống hỗn độn bên trong căn phòng, sắc mặt của cha Tiết lập tức tái xanh, mẹ Tiết sắc mặt tái nhợt cũng trợn mắt há mồm.

Trên chiếc giường lớn màu hồng phấn vẽ hình nàng mèo Hello Kitty có một người đang nằm ngửa. Người này rõ ràng là Tiểu Tịnh Trần, chủ nhân của căn phòng. Lúc này cô bé đang ngủ rất ngon, hàng lông mi cong vút dày rậm đã che khuất đi đôi mắt to tròn long lanh, cái mũi nhỏ hơi hếch lên để lộ ra hơi thở đều đều, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại màu hồng phấn hơi chóp chép giống như đang nhai thức ăn ngon gì đó trong giấc mơ, ngón tay trắng nõn nà ôm lấy chăn, giống như một em bé không buồn không lo.

Đĩa trái cây trên chiếc tủ đầu giường bị rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, chiếc cốc thủy tinh cũng vỡ thành mảnh vụn vãi đầy đất, nước thấm xuống tấm thảm trải sàn, hai cái gối một cái thì bị Tiểu Tịnh Trần đè ở dưới chân, một cái còn lại thì rớt xuống đất.

Lúc này, ở chỗ cửa phòng không nhìn thấy được từ phía dưới mép giường bên kia đột nhiên có một cái tay chìa ra, run rẩy bám vào mép giường. Sau đó là một cái đầu người lặng yên không một tiếng động thò ra, mái tóc dài lộn xộn, đôi mắt thâm quầng, hai má hơi sưng, chóp mũi ứa máu và khóe miệng rách da, khiến cho một mỹ nhân vốn dĩ có ngũ quan đẹp đẽ cân đối lại trở nên giống như ác quỷ.

Mẹ Tiết giật mình, hồi lâu mới nhìn rõ, bà kinh ngạc gào lên: “Tiết Đan, con lên cơn gì vậy?”

Đồng chí ác quỷ khó khăn bò dậy, yếu ớt ngồi trên mép giường, cúi đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần đang say trong giấc mộng, nước mắt rưng rưng: “Con không lên cơn, người lên cơn là em ấy… Hu, đau chết mất!”


Tiết Đan cảm thấy có lẽ mình về nhà mà đã quên xem lịch, nên mới bị xui xẻo như vậy.

Đáng nhẽ tối hôm nay cô không có ý định về nhà, bởi vì gần đây mới dụ dỗ được một em gái đáng yêu ngây ngô lúc nào cũng dính như keo. Nhưng lúc ăn cơm tối, Tiết Bồng đột nhiên gửi tin nhắn cho cô, nói rằng em gái Tiết Đồng đã về nhà. Đương nhiên là Tiết Đan không tin, từ nhỏ đến lớn cô đã không ít lần bị hố bởi ông anh cả bị trúng độc cuồng em gái. Thế nhưng, ông anh đáng ghét Tiết Bồng kia lại lén lút chụp một tấm ảnh em gái đang ngủ rồi gửi cho cô.

Khuôn mặt bánh bao hồn nhiên ngây thơ, cùng với vẻ mặt thuần khiến không một hạt bụi khi ngủ và hai má trắng sáng long lanh đó quả thực đã đâm thẳng vào trái tim nữ hán tử của Tiết Đan. Thế là cô không nói hai lời liền vứt bỏ mỹ nhân rồi chạy thẳng về nhà.

Đáng tiếc khi về đến nhà thì đã hơi trễ, tất cả mọi người đều ngủ rồi. Cô cũng không quá thất vọng, nhưng dù thế nào cũng phải nhìn em gái một chút, nếu không chẳng phải là đã uổng phí tấm lòng chị gái đêm hôm khuya khoắt chạy về nhà hay sao.

Vì vậy, Tiết Đan lặng lẽ mở cửa phòng chưa bao giờ biết khóa trái là gì của Tiểu Tịnh Trần, mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đang nằm ngủ say trên giường. Hình như cô bé ngủ không được yên giấc cho lắm, chân mày nhỏ nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo như chực khóc, dưới sự thăm hỏi của ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, cô bé mỏng manh tựa như một con búp bê thủy tinh vậy.

Trái tim của Tiết Đan lập tức mềm nhũn ra!

Cô không nói hai lời trèo lên trên giường, cẩn thận ôm búp bê thủy tinh vào trong lòng. Rõ ràng búp bê thủy tinh không bài trừ cái ôm của cô, lại còn tự động rúc vào, thậm chí cả người còn dán vào những đường cong ngạo nghễ của cô, trái tim của cô tê dại như hóa thành nước.

Sau đó, bi kịch tới rồi!

Giữa lúc Tiết Đan đang mê muội trong mùi thơm cơ thể em gái, cô gái đang vùi trong lòng cô đột nhiên đánh một đấm lên ngực cô, đau đến nỗi Tiết Đan há hốc miệng. Ngay sau đó, chân của em gái bỗng nhiên không hề báo trước mà đá cô rơi xuống giường.


Tiết Đan ngã đến nỗi ngẩn cả người ra, cô ôm phần xương sườn suýt nữa thì bị gãy, ngây người hồi lâu mới có phản ứng lại. Cô vội vàng đứng dậy, cho rằng mình đã đánh thức em gái, theo bản năng muốn giải thích. Thế nhưng khi ngước mắt lên, thứ nhìn thấy vẫn là búp bê thủy tinh mong manh dưới ánh trăng.

Cái gối ôm ấm áp không còn nữa, tiếp tục cau mày xụ môi chực khóc!

Tiết Đan không suy nghĩ nhiều, lập tức mềm lòng, tiếp tục trèo lên trên giường, sau đó lại tiếp tục bị thượng cẳng chân hạ cẳng tay!

Với thân thủ của Bạch Hi Cảnh, cũng phải khó khăn lắm mới có thể áp chế được em gái với chỉ số bạo lực vượt quá giới hạn trong lúc ngủ mơ. Nếu như là Hoa Thất Đồng, vậy may ra còn có thể kiên trì một chút. Nhưng còn Tiết Đan… hoàn toàn chỉ có phận chịu bị đánh mà thôi. Do đó, khi cha Tiết mẹ Tiết nghe thấy tiếng động mà tìm tới, liền nhìn thấy Tiết Đan không biết đã bị hành hạ bao nhiêu lần rồi.

Cái gì gọi là, cho dù em gái có hành hạ tôi trăm ngàn lần, tôi vẫn coi em gái như mối tình đầu! Chị Tiết Đan, chị có dám tiến lên nữa không.

Nửa đêm canh ba, nhà họ Tiết đèn đuốc sáng trưng. Trong phòng khách, mẹ Tiết tay run rẩy xử lý vết thương cho Tiết Đan, cha Tiết mặt u ám trầm mặc hút thuốc, Tiết Bồng che miệng cười đến độ đấm đất. Tiết Đan nhe răng nhịn đau mà hét lên: “Tiết Bồng, anh là tên cặn bã!”

“Đến giường của em gái ruột cũng trèo lên, rốt cuộc thì ai là kẻ cặn bã đây! Phụt!”

Tiết Bồng từ trước đến nay chưa bao giờ cười không kiêng nể gì cả như vậy. Quả nhiên, em gái nhỏ vừa mới về nhà, toàn bộ thế giới đều đã phấn khích đến độ nhảy ra khỏi đường ray rồi!

Nhìn Tiết Đan mặt mũi gần như đã hoàn toàn biến đổi, mẹ Tiết không khỏi đau lòng nói: “Con nói xem, con làm cái gì thì không làm lại trèo lên giường em gái con. Những cô gái ở bên ngoài còn chưa đủ để con chơi đùa hay sao, bị đánh là đáng đời!”

“Mẹ, sao đến mẹ cũng nói như vậy, những cô gái bên ngoài đều là tự nguyện bám lấy con. Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, từ trước đến nay con chưa bao giờ ép buộc người khác cả. Hơn nữa, con như thế là trèo lên giường em gái sao, là con thấy con bé ngủ không yên giấc nên mới muốn ôm con bé mà thôi. Cho dù con có cặn bã đến đâu cũng sẽ không gây hại cho em gái ruột của mình… Úi, mẹ nhẹ tay một chút, đau quá!”

“Không tệ, còn biết mình là cặn bã, cũng không đến mức không có thuốc nào cứu được.” Cha Tiết lạnh lùng nói.

Tiết Đan rưng rưng phụt máu, đây là chuyện gì vậy chứ! Fuck!


Cha Tiết xoa ấn đường đang đau nhức, nhìn Tiết Đan mặt mũi bầm dập, rồi lại ngó ngó Tiết Bồng đang cười trên nỗi đau của người khác, cuối cùng nghĩ đến Tiết Đồng hung bạo đủ kiểu, cha Tiết có cảm giác mình trong nháy mắt già thêm năm chục tuổi, may mà tiểu bá vương Tiết Khải không ở nhà.

Cha Tiết thở dài nặng nề, khua khua tay, đứng lên nói: “Được rồi, tất cả đi ngủ đi. Tiết Đan, về phòng con đi, đừng có nhàn rỗi đi kiếm chuyện nữa.”

Tiết Đan: “…”

Tiểu Tịnh Trần ngủ một giấc ngon lành, sự buồn khổ từ hôm trước bởi vì “ba không cần con, con cũng không cần ba nữa” đã im hơi lặng tiếng tan thành mây khói. Cô bé vươn người duỗi lưng, thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu.

Vừa xuống lầu liền nhìn thấy mẹ Tiết đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Người làm của nhà họ Tiết không ít, nhưng mẹ Tiết vẫn thích đích thân xuống bếp khi các con đều ở nhà, đầu bếp có giỏi đến đâu cũng không thay thế được mùi vị của mẹ mà.

Nghe thấy tiếng bước chân, mẹ Tiết ngẩng đầu, thấy Tiểu Tịnh Trần, bà lập tức nở nụ cười: “Dậy rồi sao, mau, rửa tay ăn sáng nào.”

“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu đi rửa tay, những người khác trong nhà họ Tiết cũng lần lượt xuống lầu.

Đến khi Tiểu Tịnh Trần rửa tay xong ngồi bên cạnh bàn ăn, các thiếu gia tiểu thư của nhà họ Tiết đều đã tập trung đông đủ, cô bé rất lễ phép chào từng người một: “Chúc chú, chúc cô, chúc anh Tiết Bồng buổi sáng tốt lành, còn…”

Ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Tiết Đan, người chị này cô bé không quen biết!

Đối diện với đôi mắt to trong suốt sáng ngời của Tiểu Tịnh Trần, trái tim của chị Tiết Đan lại lần nữa mềm nhũn thành vũng nước, theo bản năng muốn cười, nhưng lại động vào vết thương trên khóe miệng, cô khẽ kêu một tiếng: “Chị là Tiết Đan, gọi chị là chị nhé.”

“À. Chúc chị Tiết Đan buổi sáng tốt lành.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, trong đôi mắt long lanh tràn ngập sự tín nhiệm (?).

Tiết Đan hạnh phúc nheo mắt lại, lộ ra nụ cười như đang trọng mộng, em gái mềm mại gì đó quả nhiên vẫn là người đáng yêu nhất nhà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.