Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 25: Cô Ấy Là Vợ Tôi Không Được Sao


Bạn đang đọc Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ – Chương 25: Cô Ấy Là Vợ Tôi Không Được Sao


Chuyện là khu trung tâm của khu dân sinh đã đi vào nề nếp, Tang Noãn bây giờ chuyển sang tập trung vào khu cảng biển.

Điều nan giải là bên cô buộc phải hợp tác với bên HT.

Là doanh mà, ai chả muốn thu nhiều lợi ích về phía mình.

Sau những lần đàm phán không có hồi kết cả hai đều quyết định sẽ chia đều về giới hạn, khu cảng biển được chia thành hai phần bằng nhau.

Xui xẻo làm sao bên Tang Thị bốc trúng cửa Đông, nơi đây thường xảy ra sạt lở và vùng biển rộng tốn rất nhiều chi phí đầu tư đây.

Điều nhức đầu nhất ở đây là con đường vận chuyển vật liệu.

Nếu như đi qua cửa Tây bọn cô sẽ tiết kiệm được một khoản phí vận chuyển nhưng bên kia không chịu, nguyên do không cần nói cũng biết.

Sau khi Tang Thị giành được gói thầu ở trung tâm tập trung mọi tiện ích của khu dân sinh, Tang Thị đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người, nhất là HT.

Mệt mỏi đặt lưng lên ghế, mắt nhắm nghiền lại.

Tang Noãn day day ấn đường, hiện tại đầu óc đang rối mù lên.

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Tang Noãn không khỏi bực mình.

Cầm lên thì thấy đối phương là Lục Tần, cô mệt mỏi bắt máy.


“Có chuyện gì vậy?”
“Cô có ở công ty không? Nhanh tới khu cảng biển đi, ở đây có chuyện rồi!”
Tang Noãn nghe vậy, nhanh chóng mặc áo khoác và cầm lấy túi xách vội vàng chạy đến đó.

Đang gặp chuyện gấp thế nhưng lại kẹt xe khiến cho Tang Noãn không khỏi phát cáu.

Mẹ kiếp, sao bây giờ lại kẹt xe lúc này chứ?
Trong lúc đó, bên khu cảng biển.

Hoắc Thiên đang thị sát khu vực của mình, âm thầm đánh giá tiềm năng của chúng.

Đi đến hết địa phận của HT, người hướng dẫn không quên nói đôi nét về bên Tang Thị luôn.

“Cột mốc này là ranh giới quản lý địa phận giữa công ty bên mình và Tang Thị.

Bên đó muốn bên mình có thể nhân nhượng cho bọn họ vận chuyển vật liệu sang đây.”
Hoắc Thiên nhíu mày, người hướng dẫn không khỏi đồ mồ hôi lạnh sợ rằng mình đã nói ra cái gì sai.

Hoắc Thiên hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.

“Sao phải muốn mượn đường?”
“Thưa ngài, con đường băng ngang qua đây sẽ tiết kiệm được một khoản không nhỏ chi phí vận chuyển.


Cả hai người đều đang nói chuyện, đột nhiên nghe tiếng ồn ào cãi vã khiến hai người không khỏi chú ý sang.

“Này này cậu kia, bên tôi đã không cho đi nhờ sang rồi mà! Sao không chịu hiểu vậy?”
“Chúng tôi có chạy sang khu vực của các người đâu mà rộn ràng thế hả?”
“Rộn ràng? Bên các người cút xuống đây xem dấu vết các người để lại đây này.”
“Đâu phải là chúng tôi? Lỡ bên các người thì sao hả? ”
Cả hai bên quản lý công công trình của hai tập đoàn xảy ra tranh chấp long trời lở đất, không ai chịu nhường nhịn đều nói ra cái lý của mình.

Đột nhiên một người bên HT động tay động chân, cầm lấy một chiếc xẻng đất giơ tay định đánh quản lý Tang Thị.

Chiếc xẻng đột ngột lao xuống nhưng bị một giọng nói lạnh lùng vang khiến cho anh ta không khỏi sững người.

“Nếu anh dám đánh người bên tôi, tôi đảm bảo anh bóc lịch trong tù.”
Người đàn ông cầm cái xẻng này tức giận, định sấng tới hành hung Tang Noãn thì đã bị cô đá một phát ngã nhào ra đấy.

Khẽ phủi bụi đất bám bẩn trên áo, lạnh lùng nhìn người đàn ông đó.


“Không ngờ người bên HT lại côn đồ như vậy, nếu chủ tịch của người biết thì chắc là hài lòng lắm đấy.”
Người đàn ông đứng dậy không cam lòng định làm gì đó thì bị Hoắc Thiên ngăn cản.

“Anh thử xem?”
Người này liền run rẩy bước lùi về sau, mắt biểu hiện vẻ không phục.

Tang Noãn thấy mọi người xung quanh Hoắc Thiên gọi anh ta là chủ tịch, cô không khỏi cười trào phúng.

“Thì ra đây là Hoắc chủ tịch đại đỉnh thấy đầu không thấy đuôi sao? Tôi công nhận anh cũng có năng lực nhưng mắt nhìn người kém quá đấy! Tôi khuyến nghị là anh nên khám thị lực của mình đi.”
Nói đến đây, Tang Noãn khẽ liếc mắt sang người nào đó.

“Nếu không thì công sức của anh bấy lâu nay đổ sông đổ biển hết.”
Hoắc Thiên rất ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của Tang Noãn.

Biết được tính cách của cô, anh không muốn xen vào đó.

Ngu gì mà đâm đầu vào đấy chứ? Lỡ Noãn Noãn giận lây sang anh sao?
Tên quản lý này nếu biết được nội tâm của chủ tịch của mình, đảm bảo sẽ hộc máu mà chết mất.

Không chịu nổi sự châm chọc của Tang Noãn, người quản lý này không kiềm chế được bản thân bỏ mặc Hoắc Thiên đang ở đó.

“Cô là cái thá gì mà nói chủ tịch chúng tôi chứ?”
Tang Noãn nghe vậy không khỏi cười lạnh, bước tới gần Hoắc Thiên.

Túm lấy cà vạt của anh ta, kéo xuống.

.

ngôn tình hoàn
“Tôi là cái thá gì anh không cần thiết phải biết.


Anh chỉ biết rằng chủ tịch của anh không dám tỏ vẻ thái độ trước mặt tôi là được.


Hành động của Tang Noãn khiến cho mọi người không khỏi trợn tròn mắt.

Nhưng thái độ của Hoắc Thiên khiến cho bọn họ chết sững ngay tại chỗ.

Cái quỷ gì đang xảy ra vậy trời!!! Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Nhìn bọn chết sững, Hoắc Thiên nhàn nhạt nói ra.

“Cô ấy là vợ tôi không được sao?”
Tang Noãn nghe vậy liền nhảy dựng lên, càng giải thích thì bọn họ càng tin lời của Hoắc Thiên.

“Là cũ.

Cũ hiểu chưa!”
Cú sốc tâm lý này khiến cho mọi người không sững nữa mà hoàn toàn đau tim.

Nhìn bóng hai người Hoắc Thiên và Tang Noãn, hai bên quản lý thầm đưa ra hiệp nghị chung sống hòa bình.

Người đó là vợ/chồng của sếp mình đành vậy thôi! Tranh chấp thế nào cũng là hai người bọn họ mà!
Ể tính ra nãy giờ hai bên xung đột cái khỉ gì vậy nhỉ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.