Bạn đang đọc Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ – Chương 24: Cậu Bị Ngu À
Tô Nhạc sau khi đưa bà cụ đi tới bệnh viện gần đó, nhờ bác sĩ kiểm tra toàn bộ cho bà ấy thì bác sĩ bảo là làm việc quá độ, cộng với bị bạo hành khiến cho cơ thể suy nhược trầm trọng.
Và đặc biệt trong người bà có một khối u lớn ở tim, do không điều trị kịp thời nên đã di chứng sang các vùng thân cận.
Cô nói cho bà cụ biết toàn bộ bệnh tình của bà ấy, Tô Nhạc hy vọng bà ấy nghe lời cô vào viện dưỡng lão còn toàn bộ chi phí thì cô chịu hết.
Nhưng lòng người mẹ luôn cao cả đến thậm chí cố chấp cứng đầu từ bỏ mọi lợi ích riêng mà hi sinh cho con cái mình.
Bà cụ nghe Tô Nhạc khuyên mình tới viện dưỡng lão, khuôn mặt nhăn nhéo vì sương giá của thời gian nhoẻn một nụ cười ấm áp.
“Cảm ơn cô đã có ý tốt giúp tôi.
Nhưng tôi đã già cả rồi, sống nay chết mai khi nào dương số đã tận thì dù chạy thế nào không khỏi nắng được.
Tôi hi vọng những ngày cuối cùng của bản thân có thể sống với con cái.”
Tô Nhạc phẫn nộ, không kiềm chế được bản thân mà đôi co với bà cụ.
“Nhưng con trai bà có xem bà là mẹ của hắn ta không? Suốt ngày la cà lêu lỏng, uống rượu nghiện ngập.
Cái thể loại này nên chết đi cho đỡ chật đất.
Sao bà không đưa hắn ta vào tù chứ?”
Bà lão không còn cười được nữa, đôi mắt già nua hằn lên sự tuyệt vọng nhưng cũng rất ngoan cường bảo vệ con của mình.
“Bởi vì tôi là mẹ.
Tôi không thể nào tự tay đẩy con mình vào chỗ nguy hiểm được!”
Tô Nhạc bất lực trước bà mẹ già này, cô không khỏi thều thào.
“Có đáng như vậy không?”
“Đáng.
Hoàn toàn xứng đáng.
”
Bà cụ tiếp tục thều thào mệt mỏi nói chuyện với Tô Nhạc.
“Cô chưa làm mẹ, cô sẽ chưa hiểu cảm giác muốn nuôi dạy một đứa vừa được sinh ra đến khi nó trưởng thành thì rất là cực khổ.
Thượng đế ban cho người phụ nữ chính là thiên chức quý giá làm mẹ.
”
“Đúng vậy tôi chưa hiểu và tôi cũng chả muốn hiểu đến nó.”
Cái thiên chức gì chứ? Bọn đàn ông làm gì biết là phụ nữ là chiếc máy hứng mầm giống của bọn họ, khổ cực chín tháng mười ngày để nuôi dưỡng những sinh mệnh trong người.
Những nghề nghiệp nguy hiểm nhất đối với tính mạng là nghề làm mẹ.
Phụ nữ khi sinh con như đầu treo lên lưỡi hái tử thần, bất cẩn một chút thôi cũng đã qua bên cánh cửa quỷ môn quan kia rồi.
Tô Nhạc không muốn cùng bà tranh chấp về chuyện này nữa liền chuyển sang đề tài.
“Nghe nói là bà bị người hàng xóm cáo buộc rằng nhà bà đã lấn chiếm sang nhà ông ta đúng không?”
” Đúng vậy, trong khi đất đó là của hương hỏi nhà chúng tôi thời trước.
Bây giờ truyền lại cho đời con cháu về sau.”
Tô Nhạc nhanh chóng lấy bút ghi âm thu lại lời kể của bà cụ, tay thoăn thoắt ghi những chi tiết chính trong câu chuyện.
“Đất của lão ta đang ở cũng chính là đất của nhà tôi thời trước.
Lúc đó lão ta bần hèn không có chốn nương tựa.
Nhà chúng tôi không ngại khó mà vươn tay ra giúp.
Nếu không có nhà tôi thì cái gã lòng lang dạ thú này làm gì có cơ ngơi đồ sộ như ngày hôm nay chứ?”
Tô Nhạc sau khi xác định được đầu đuôi câu chuyện, cô muốn bà xác nhận một chuyện trước khi ra tay giúp đỡ.
“Nếu như bà thắng kiện và giành lại tất cả tài sản trước kia.
Bà định làm gì?”
Bà cụ trầm mặc nghĩ ngợi một lúc, bà biết rằng dù bà có cố giấu giếm đi chăng nữa cũng không lọt khỏi mắt của Tô Nhạc.
“Nếu tôi lấy lại được, tôi sẽ dùng hầu hết vào khuyên góp viện phúc lợi xã hội.
Còn một phần nhỏ thì…tôi để dành cho con trai tôi.”
Tô Nhạc khẽ nhắm nghiền mắt lại, thở ra một hơi thật sâu.
“Chuyện này tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bà coi như trả ân tình mà Tang Noãn đã nợ bà.
Xong chuyện này, chúng ta coi như không ai nợ ai.”
…
Tiêu Húc như thường lệ mà chạy trốn bọn nhà báo, anh phải đánh xe chạy lòng vòng mới cắt đuôi được họ.
Thứ gì đâu mà bám dai thế không biết!
Mệt mỏi định vào nhà chợp mắt một lúc, anh bước vào nhà bật công tắc đèn lên thì thấy Hoắc Thiên ngồi thừ người ra đó khiến cho Tiêu Húc không khỏi hết hồn.
“Sau cậu không bật đèn lên mà ngồi thừ trong tối vậy? Tôi không cần tiết kiệm giùm tôi khoản tiền điện vụn vặt này đâu.
Tôi thà tốn điện hơn là trụy tim.
”
Tiêu Húc tiếp tục lải nhái một hồi lâu mới nhớ ra chủ đề chính liền hỏi Hoắc Thiên.
“Cậu đến đây tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Hoắc Thiên bực bội xoa đầu mình một cách dã man đến Tiêu Húc cũng cảm giác đau dùm nữa.
“Tôi có một số chuyện muốn hỏi cậu.”
Tiêu Húc ngả ngớn nằm ườn trên ghế, tay bỏ hạt hạnh nhân vào miệng không ngừng nhai rạo rạo.
“Ậu ói ra ử đi.
Ậu ông ói àm ao tôi biết mà giúp ược.” ( Phiên dịch lời của Tiêu Húc muốn nói: Cậu nói thử đi.
Cậu không nói làm sao tôi biết mà giúp được.”
Hoắc Thiên lại phì phèo điếu thuốc trong miệng, khói thuốc lá phả vào làm cay xè hai con mắt.
“Nếu như một người phụ nữ tuy ngoài miệng luôn cố gắng bài xích một người đàn ông.
Nhưng mà cô ấy luôn âm thầm quan tâm người đàn ông đó thì cậu nghĩ xem cô gái đó có tình cảm với người đàn ông không?”
Tiêu Húc bỉu môi chế nhạo, nói toẹt ra là Tang Noãn cho rồi bày đặt đón đầu chặn đuôi.
“Cậu bị ngu không hả? Chắc chắn là cô gái có tình cảm với người đàn ông đó rồi.
Nếu không thì việc gì phải âm thầm quan tâm gì đó chứ?”.