Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 25


Bạn đang đọc Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ – Chương 25


Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, lúc A Dư được gọi dậy vẫn cách một khoảng thời gian nữa mới đến giờ thỉnh an.
Nàng xoa trán, chống người đứng lên.

Áo ngủ bằng gấm theo động tác của nàng trượt xuống, lộ ra một mảng lớn làn da trắng muốt, trên đó vẫn còn mấy dấu vết đỏ đậm hoặc nhạt, đặc biệt dễ thấy.
A Dư khàn giọng hỏi: “Giờ nào rồi?”
Chu Kỳ nghe được cau mày, lấy nước muối súc miệng và nhanh chóng đưa cho nàng một ly trà nhuận họng: “Mới qua giờ Mẹo ạ.”
A Dư hơi đau đầu, nhéo nhéo đầu lông mày.

Giờ thỉnh an là giờ Thìn, còn khoảng một canh giờ nữa.
Nàng nhìn quanh điện một vòng: “Hoàng thượng đã đi rồi sao?”
“Hôm nay là ngày mười ba, hoàng thượng phải lâm triều.

Trời còn chưa sáng đã rời đi rồi ạ.”
A Dư khó hiểu: “Vậy sao lại gọi ta dậy lúc này?”
“Hứa mỹ nhân đến đây, đang ngồi bên ngoài điện ạ.” Chu Kỳ cũng buồn bực.
A Dư nghe vậy thì không còn buồn ngủ nữa, chống thân thể mệt mỏi rời giường.

Nàng cau mày tự hỏi tại sao Hứa mỹ nhân lại đến tìm nàng lúc này?
Nàng mặc một bộ y phục cung đình màu xanh lam vội vàng ra nghênh đón.

Hứa mỹ nhân có phân vị cao hơn nàng, cho nên dù không mời cũng không thể bắt nàng ta đợi lâu được.
Nàng trang điểm vội vàng nhưng vẫn không che được dấu vết xuân sắc tinh tế kia, mặt mày như phù dung, trắng nõn nà, giống như vầng trăng nhiễm mây đỏ, làm cho người ta không thể rời mắt.

Ngay cả khóe mắt còn có nét mệt mỏi cũng rất chói mắt.
Hứa mỹ nhân không ngồi ở chủ vị, bên tay phải nàng ta có một chén trà.

Cung nhân ở các Ấn Nhã tất nhiên quy củ không kém, thậm chí còn dâng lên hai đĩa điểm tâm, nhưng Hứa mỹ nhân không ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên nhìn.

Hai gò má của Ngọc tài nhân đầy xuân sắc không giấu được, đôi mắt nàng ta thâm thúy, nhưng nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng như thường.
A Dư được Chu Kỳ đỡ lấy cánh tay, cúi người: “Nô tỳ thỉnh an Hứa mỹ nhân.”
Sau khi đứng lên, nàng cũng không đi tới chỗ ngồi, dù sao Hứa mỹ nhân cũng ngồi ở đây, nàng ngồi chỗ nào cũng không tốt.

Vì vậy nàng trực tiếp hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Không biết Hứa mỹ nhân tới lúc này là có chuyện gì?”
Hai người cũng không phải là chủ nhân cung Nhàn Vận.

Hứa mỹ nhân dù hơn nàng một phân vị, nhưng nàng lại là người có phong hào.

Về phương diện này cũng không hẳn ai là tôn quý hơn.
Nửa tháng vừa qua, hai người nước sông không phạm nước giếng, vẫn an phận.
Cho nên A Dư không nghĩ ra được chuyện gì có thể khiến Hứa mỹ nhân tự mình lại đây được?
“Hôm nay muội muội càng khiến người ta không thể rời mắt được mà.” Hứa mỹ nhân ra vẻ trêu chọc, vừa cười vừa nói: “Ta tới tìm muội cùng đi thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Nghe nửa trước nàng ta nói , A Dư ngượng ngùng một cách tượng trưng.

Mãi đến nửa câu sau lời nói lọt vào tai nàng, A Dư mới giật giật ngón tay đang cầm khăn.
Lời nói này vừa thân mật lại không mất lễ, nhưng nói tại thời điểm này lại có điểm không thích hợp.
Không nói đến thời gian thỉnh an còn lâu mới tới, mà vì nàng vừa thị tẩm đêm qua.

Nếu thật sự thân cận như thế, sao lại chọn lúc này mà đến chứ?
Đêm qua A Dư bị lăn qua lăn lại nhiều lần, đột nhiên bị đánh thức tâm tình vốn không tốt lắm.

Chẳng qua nàng nghĩ chắc Hứa mỹ nhân có chuyện gì nên mới kìm nén cảm xúc lại và không để lộ ra ngoài.
Nhưng A Dư cũng không thể trực tiếp phản bác lại.

Đi sớm thỉnh an nương nương là tôn trọng từ đáy lòng.
Trong lòng A Dư luống cuống, đúng lúc cung nhân trong cung vừa bưng bữa sáng về.

Chu Kỳ đột nhiên nói: “Đêm qua chủ tử không dùng bữa, cách thời gian thỉnh an còn sớm, chủ tử nên ăn sáng trước đi ạ.”
Nàng ấy không để ý ánh mắt Hứa mỹ nhân nhìn qua, bình tĩnh nói một câu: “Hôm nay trước khi hoàng thượng đi, ngài còn đặc biệt sai nô tỳ nhắc người dùng bữa sáng.”
Chu Kỳ không chút dấu vết liếc qua vẻ mặt của Hứa mỹ nhân, trong lòng cười nhạo, nếu so công phu chọc giận không dấu vết này, vị Hứa mỹ nhân vừa tiến cung này có thể so được sao?
Thực sự cho rằng bọn họ mấy năm nay ở trong cung là vô ích sao?
Bọn họ là nô tài, lúc nào cũng phải đoán lời chủ nhân.

Nếu có thể tiết lộ được ý tứ của một câu cũng tốt rồi.

Các nàng học được tài ăn nói của người ta nhiều năm như vậy, sao có thể kém được?
Sáng sớm tới tìm xui xẻo, thực sự muốn bọn họ phải chịu à?
A Dư lấy khăn che dưới môim nhẹ nhàng liếc nàng ấy một cái rồi mới ngượng ngùng nhìn Hứa mỹ nhân: “Chuyện này…”
Hứa mỹ nhân có hơi hối hận: “Là do ta lo lắng không chu toàn.”
A Dư thuận miệng ứng phó một hai câu rồi mím môi xin lỗi: “Nếu như thế nô tỳ không dám làm chậm trễ thời gian Hứa mỹ nhân đi thỉnh an nương nương nữa.”
“Được rồi.

Ta vốn nghĩ cùng muội muội đi thỉnh an nương nương, có vẻ như hôm nay không có cơ hội đó rồi.”
A Dư dường như không nghe ra được ý tứ của nàng ta trong lời nói, chỉ nhìn nàng ta hối lỗi.
Hứa mỹ nhân bị nàng chế giễu, xoay người rời đi.
Nàng ta đi rồi, Chu Kỳ bĩu môi: “Thật sự coi như người khác không nhìn ra được ý của nàng ta vậy.”
A Dư ngồi phịch xuống ghế, nhẹ nhàng bóp mũi, trừng mắt nhìn nàng ấy: “Muội thật sự là cái gì cũng dám nói, cũng không sợ nàng ta trách tội sao hả?”
Nàng cũng không có ý trách cứ Chu Kỳ.
Loại chuyện này đương nhiên không thể để Hứa mỹ nhân làm được, nếu không hôm nay nàng ta đến, sau này mỗi ngày đều đến thì nàng sẽ bị đè ép chết mất!
Khi không mất một giấc ngủ gần canh giờ, A Dư cũng rất bực tức.
Chu Kỳ bưng một bát cháo đưa cho nàng: “Nô tỳ thấy nàng ta là bị hôm qua kích thích nên thế.”
“Muội nói như thế là sao?” A Dư thật sự rất tò mò.
Chu Kỳ thấp giọng nói: “Đêm qua nô tỳ nghe nói, hôm qua Hứa mỹ nhân trông mong mang nước canh đến ngự tiền, hao tổn nhiều công sức mới đưa vào được.

Kết quả lại là người được thị tẩm.

Đêm qua bên kia nửa đêm mới tắt đèn đó.”
A Dư dừng múc canh hạt sen, hỏi lại: “Đưa vào được à?”
Chu Kỳ im lặng, rầu rĩ gật đầu.
Nàng ở trong cung đã lâu, cũng hiểu được có thể đưa đồ vào được ngự tiền là chuyện tốt nhường nào, không phải ai cũng có thể làm được.
A Dư đẩy điểm tâm đến trước mặt nàng ấy, Chu Kỳ trợn tròn mắt, gắp hai miếng ăn rồi nuốt xuống.
A Dư nói: “Gần đây muội ra ngoài ít thôi.”

Lòng của nữ nhân trong cung này còn nhỏ hơn kim.

Lời của Chu Kỳ hôm nay không biết có bị Hứa mỹ nhân ghi tạc trong lòng hay không nữa.
“Nô tỳ hiểu rồi.”
Hôm nay đi thỉnh an, A Dư mang theo Lưu Châu như trước.

Thật ra Chu Kỳ thường ở trong cung nhiều hơn, nàng ấy cũng không phải là người tính cách ồn ào.

Bên ngoài cũng không bằng trong điện, không biết khi nào chọc phải phiền phức.
Nếu không cần thiết, Chu Kỳ thà ở trong cung thay A Dư trông nom còn hơn là ra ngoài.
Buổi thỉnh an hôm nay có hơi sôi nổi.

A Dư đến cũng không muộn nhưng trong điện vẫn có không ít người đến.

Vừa chào nhau xong nàng chợt nghe thấy Hứa mỹ nhân đối diện cười tủm tỉm chế giễu:
“Ngọc tài nhân thật sự là con mèo tham ăn, lúc này mới đến.”
A Dư ngượng ngùng che mặt: “Mỹ nhân tỷ tỷ đừng cười muội nữa.”
Mỹ nhân ngây thơ như thế nhìn thế nào cũng không đủ.

Nụ cười trên mặt Hứa mỹ nhân nhạt đi, nàng ta lấy khen che miệng, không muốn đáp lời Ngọc tài nhân.
Nàng ta cũng đã quên, một người có thể leo lên từ cung Du Cảnh sao có thể dễ bắt nạt.
Trầm tần cười nhạo, đáy mắt trào phúng rõ ràng đang hướng về phía Hứa mỹ nhân.
Lần này các hậu phi mới vào cung, Trầm tần biết rõ nhất là Hứa mỹ nhân.

Hai người các nàng gia thế giống nhau, lại luôn bị người khác lấy ra so sánh.

Trước khi vào cung, Hứa mỹ nhân được người thường ca tụng tài sắc vẹn toàn.
Ngay cả Hứa mỹ nhân cũng trở nên kiêu ngạo khi được ca tụng như vậy, thường xuyên khiến Trầm tần cười nhạo.
Về tài năng, Hứa mỹ nhân chỉ có thể viết hai bài thơ là vô bệnh, thật sự cho rằng bản thân là tài nữ có một không hai.

Trên đời này có không ít người tài, có người học mười mấy năm vất vả đầy khắp nơi.
Trầm tần cũng không biết Hứa mỹ nhân tự hào về cái gì?
Hai người ngồi đối diện nhau.

Hứa mỹ nhân đương nhiên nghe thấy tiếng cười nhạo kia rõ ràng.

Vẻ mặt nàng ta không đổi mà siết chặt khăn tay, đầu ngón tay hồng nhạt dần trắng bệch.
Hai người đều là người đứng đầu trong số các phi tần mới.

Sau khi hai người chống lại nhau, mọi người xung quanh dần dần dừng lại, thấy Hứa mỹ nhân thật lấu không có động tĩnh, mọi người che môi lại tiếp tục cười tủm tỉm nói chuyện phiếm.
A Dư cũng giả vờ như không phát hiện ra cái gì, cầm môt chén trà cẩn thận uống.
Đúng lúc này, Trần tài nhân đột nhiên lên tiếng: “Nghe nói tỷ tỷ cũng sắp khỏe rồi, ngày mai là có thể tới thỉnh an nương nương được.”
Nàng ta nói với hoàng hậu lời này nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng A Dư.
Hoàng hậu cười nhẹ: “Vậy thì tốt rồi.

Trong cung thật vất vả mới có nhiều tỷ muội như vậy, nàng ta cũng nên đến xem náo nhiệt.”
A Dư phớt lờ ánh mắt của Trần tài nhân.

Khi đi thỉnh an từ trước đến nay nàng thường không nói lời nào.
Hơn nữa Dung tần khỏe hay không khỏe có liên quan gì đến nàng?
Nếu thân thể Dung tần càng ngày càng kém, nàng có thể sẽ có ít phản ứng.
Đúng lúc này, Trác tần nói: “Sắp tới tiết Thất Xảo, không biết nương nương có an bài gì không?”
“Nếu muội không nói, bản cung cũng quên mất.”
Hoàng hậu vỗ trán.

Đương nhiên người khác không tin, Trác tần sẽ không tự nhiên nói chuyện này ra, trong đó chắc chắn có hoàng hậu bày mưu đặt kế.
Có người thở dài: “Lúc trước thục phi tỷ tỷ thích nhất náo nhiệt ở tiết Thất Xảo đấy.”
Mấy ngày thỉnh an gần đây, rất ít người nhắc đến thục phi nương nương, đột nhiên bị nhắc tới, A Dư còn không kịp phản ứng.

Nàng nhìn người nói chuyện, là một lão nhân gia trong cung, cũng không được sủng ái cho lắm.
Nhưng trong cung này, không được sủng ái thì vẫn đứng thành hàng được, vẫn sống tốt được.
Vị này chắc chắn là người của Thục phi.
Phi tần mới vào cung là lúc Thục phi đang dưỡng thai, thế nên người mới chỉ nhìn thấy hoàng hậu mà chưa thấy Thục phi.

Bây giờ có người nói đến Thục phi cũng không phải chuyện tốt gì.
Hoàng hậu không nói tỉ mỉ về tiết Thất Xảo, trực tiếp cho kết thúc thỉnh an.
Mới ra khỏi cung Khôn Hòa, A Dư đã thấy hai người cùng đi với nhau, đang đi về phía tây.
Là Chu Bảo Lâm và mỹ nhân vừa nói chuyện trong điện.
Lông mày nàng khẽ động, phía tây là cung Kiền Ngọc.
Đúng vậy, Thục phi được sủng ái, cho dù nàng không ra cửa cung cũng không thiếu nguồn tin tức.
Hoàng thượng mặc dù kính trọng hoàng hậu, nhưng mọi người đều ghen tị với Thục phi nương nương, vinh hạnh và sủng ái luôn khiến người ta phải ghen tị.
Nàng thu hồi tầm mắt, vừa muốn rời đi đã nghe thấy một trận ồn ào.
A Dư cau mày ngạc nhiên nhìn sang, muốn biết ai gan lớn như vậy, dám trực tiếp gây chuyện ở cung Khôn Hòa.
Sau khi nhìn thấy, nàng trực tiếp nhăn mày.
Là Trầm tần và một phi tần lạ mắt.
Lưu Châu đến gần nàng, nhỏ giọng nói: “Đó là Đan thị, ngự nữ.”
Ngay khi Lưu Châu vừa dứt lời, một cái tát rõ ràng vang lên.
Mọi người đều giật mình, vội vàng lùi lại để trống một khoảng.

A Dư cũng đi theo mọi người đứng từ xa quan sát, nàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hình như Đan ngự nữ làm vỡ cây trâm ngọc của Trầm tần.”
A Dư cũng thấy trên mặt đất có cây trâm bị vỡ, mảnh ngọc bích trắng vỡ nát, không thể sửa lại được.
Búi tóc của Trầm tần cũng lỏng ra, sắc mắt ngưng trọng, vừa sai người đánh Đan thị cũng là nàng ta.
A Dư không biết sự thật là thế nào, nhưng nàng cũng không cảm thấy Trầm tần làm đúng.
Quyền quản lý hậu cung hoàn toàn nằm trong tay hoàng hậu nương nương.

Tự ý sai người đánh phi tần khác, cho dù Trầm tần được sủng ái cũng đã phạm vào cung quy.
Quả nhiên, một lúc sau, có người trong cung Khôn Hòa đi ra, là cung nữ bên người hoàng hậu, Cẩn Ngọc.
A Dư thấy nàng ta bước ra, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nàng cũng không muốn lại bị gọi vào.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, nàng đã biến mất trên con đường.

Sau khi về cung, A Dư nghe nói những người có mặt ở đó đều bị hoàng hậu mời trở lại cung điện.

Phải một lúc lâu sau mới cho mọi người rời đi.
Lúc này A Dư đã ăn trưa xong rồi.
Nghe vậy, nàng cảm thấy may mắn, may mắn nàng chạy nhanh.
Điều khiến A Dư thắc mắc là Trầm tần không bị trừng phạt gì mà ngược lại Đan thị bị cấm hai tháng.
Nghe vậy A Dư biết Đan thị này đã không xong.
Mới vào cung còn chưa lưu lại ấn tượng cho hoàng thượng.

Đợi đến hai tháng sau, hoàng thượng còn nhớ nàng ta là ai?
Tuy nhiên kết quả xử lý của hoàng hậu đã lộ rõ một tin.
Quyền hành của nàng ta vẫn được củng cố, nhưng trước mặt phi tần được sủng ái muốn đánh một cái giết gà dọa khỉ.
Lưu Châu nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nghe nói cây trâm ngọc mà Đan thị làm vỡ là thánh thượng tự mình thưởng cho Trầm tần.”
A Dư không biết nói gì, một lúc sau mới chậm chạp nói: “Trách không được.”
Phá hỏng vật thưởng thánh ban, có thể là tội lớn hoặc nhỉ, nếu không xem ảnh hưởng phía sau, chỉ nhìn vào hình phạt trước mắt của Đan thị thì không có gì nghiêm trọng cả.
A Dư nhéo mi tâm.

Hôm nay có rất nhiều việc xảy ra.

Mặc dù không liên quan đến nàng nhưng cũng khiến nàng đau đầu.
Điều khiến nàng chú ý là hôm nay hoàng hậu có nhắc tới tiết Thất Xảo.
Nói đến tiết Thất Xảo thì phải nói đến Thục phi nương nương.
Hôm nay vị mỹ nhân kia nói cũng đúng.

Những năm trước tiết Thất Xảo là thời điểm yêu thích nhất của thục phi.

Bởi vì thục phi vào cung vào tiết Thất Xảo, quan trọng nữa là sinh nhật của nàng ta cũng vào ngày này.
Tiết Thất Xảo hàng năm có thể nói là thịnh yến sinh nhật của thục phi.
Nàng lo lắng không biết nên tặng lễ gì cho thục phi đây?
Vừa không mặc được vào người, cũng không thể ăn được, bởi vì hai thứ này dễ xảy ra chuyện nhất.

Người có tâm sẽ cố tình tránh đi.
Bây giờ chỉ còn cách tiết Thất Xảo nửa tháng.
A Dư gọi Chu Kỳ đến, lấy danh sách quà tặng từ nhà kho ra, xem xét cẩn thận.
Hầu hết những đồ vật trong khố phòng nàng đều do hoàng thượng ban thưởng, nếu tặng ra ngoài cũng không thất lễ.
Nàng cũng không lo lắng hoàng thượng có thể mất hứng hay không.

Dù sao xuất thân của nàng không tốt, có thể dùng để tặng quà cũng là do thánh thượng ban tặng.
Tìm một lúc lâu, A Dư cuối cùng cũng quyết định được mình tặng cái gì.
Một bình ngọc men tơ vàng.
Có giá trị thì cũng có giá trị, nhưng quả thật là không dễ thấy, phù hợp với thứ mà nàng có phân vị này được ban cho.
Bên này A Dư xem danh sách quà tặng, trong cung Kiền Ngọc, Phong Dục cũng nhíu mày.
“Sắp đến tiết Thất Xảo à?”
“Đúng thế ạ.

Nô tài nhìn bữa trưa hôm nay thấy thục phi nương nương tâm trạng có vẻ tốt hơn nhiều.” Dương Đức nghĩ ngợi, nói thay thục phi một câu.
Phong Dục bình tĩnh đáp lại, một lúc sau, hắn đột nhiên đứng lên.
Dương Đức sửng sốt, vội vàng đi theo phía sau: “Hoàng thượng muốn đi đâu vậy? Nô tài sẽ chuẩn bị loan trượng.”
“Cung Khôn Hòa.”
Phong Dục ném lại một câu, lại làm cho Dương Đức không rõ ý nghĩ.

Nhắc tới tiết Thất Xảo thì sao lại phải đi cung Khôn Hòa.
Mãi cho đến cung Khôn Hòa, Dương Đức mới biết ý của hoàng thượng.
Phogn Dục ngồi trên tháp, bình tĩnh nhìn hoàng hậu: “Tiết Thất Xảo năm nay không cần làm lớn.”
Hoàng hậu đang tự mình cầm trà đưa cho hắn, nghe vậy có hơi ngạc nhiên: “Như vậy thục phi muội muội…”
Nàng ta hơi nhíu mày, hơi chần chờ khuyên giải:
“Năm nay thục phi muội muội có bầu, tâm tư đã mẫn cảm rồi.

Nếu tiết Thất Xảo còn đơn giản hơn năm trước, muội ấy có nghĩ nhiều không?”
“Chuyện này cũng không tốt cho đứa nhỏ trong bụng nàng.”
Lời nói của nàng ta khiến người ta yên tâm, nhưng vẻ mặt Phong Dục cũng không đổi chút nào.
Hắn bình tĩnh nói: “Nguyệt Nhi tính cách dịu dàng, nàng ấy có thể hiểu được.”
Mọi lời nói của hoàng hậu đều nghẹn trong cổ họng, lời khuyên giải không thể thốt ra.
Lời này sợ là hoàng thượng cũng không tin.
Nếu không hắn sao lại nói với nàng ta chuyện này thay vì nói trực tiếp với thục phi?
Một lúc sau, hoàng hậu mới giật khóe miệng, nói: ‘Nếu đã như vậy, thần thiếp làm theo ý của hoàng thượng.”
“Nếu không làm lớn thì thần thiếp tổ chức yến tiệc ngay điện Thái Hòa, để các tỷ muội trong cung tụ họp, cũng để thục phi muội muội giải sầu.”
“Cứ làm theo hoàng hậu nói đi.” Nói xong câu đó Phong Dục trực tiếp đứng lên: “Trong triều còn có việc, lần sau trẫm sẽ tới gặp hoàng hậu.”
Nhìn thấy bóng dáng màu vàng càng đi càng xa, cho đến khi biến mất, vẻ mặt hoàng hậu mới không chút thay đổi đứng lên.
Cẩn Ngọc cúi đầu, không dám nói lời nào.

Thật lâu sau, hoàng hậu mới nói: “Thất thần cái gì, theo lời hoàng thượng vừa nói, chỉ tổ chức một yến hội nhỏ thôi.”
Cẩn Ngọc cẩn thận hỏi: “Có cần phải truyền tin này ra không ạ?”
Hoàng hậu nằm trên nhuyễn tháp, cầm sổ sách lật xem, trầm giọng nói:
“Truyền ra làm gì? Thục phi vốn nhạy cảm, nếu cung nhân không truyền lời hay khoog phải sẽ khiến nàng ta khó chịu sao?”
Cẩn Ngọc không dám lên tiếng nữa.
Lúc này truyền lời đi thục phi khó chịu, nhưng khi biết tiết Thất Xảo hoàn toàn khác với những gì mình mong đợi, trong lòng chắc chắn sẽ khác, không chỉ là khó chịu.
Chuyện xảy ra ở cung Khôn Hòa không một ai biết.

Nhiều người vẫn mong chờ tiết Thất Xảo.
Tiết Thất Xảo năm trước, thục phi đề nghị với hoàng thượng rằng nàng ta đã lâu không thả diều.

Vì một câu này mà năm trước cả hậu cung phi tần đều thả diều với nàng.
******
Nhanh chóng đã đến tháng bảy, cung Kiền Ngọc, thục phi nằm nghiêng ở nhuyễn tháp.

Bộ dáng nàng ta vẫn gầy như trước, nhưng bụng đã to lên.


Dù sao nàng ta đã mang thai được gần bốn tháng.

Nàng ta mặc váy màu tím xanh, tóc đen rối tung trên nhuyễn tháp.

Nữ tử có khuôn mặt tinh xảo, chỉ có điều duy nhất không tốt là sắc mặt có hơi trắng bệch.
Thục phi mang thai hơi khó khăn.

Bây giờ đã bốn tháng, sắc mặt vẫn chưa như thường được.
Ngay cả khi thánh thượng dùng bữa cùng nàng ta, cũng thoa một ít son để mình nhìn có khí sắc một chút.

Điều này khiến Anh Du lo lắng.
Phu nhân của quý phủ cố ý truyền lời lại, khi nữ tử có thai tốt nhất không nên thoa son phấn này nọ.
Nhưng nàng ta không thuyết phục được nương nương, đành phải tùy nàng.
Anh Du bưng một chén nước ô mai vào, nàng ta nói nhỏ với chủ tử: “Nương nương, phòng bếp vừa mới làm nước ô mai.”
Thục phi nhíu mày lại, một tay vuốt ve bụng, ánh mắt rơi vào bát nước ô mai kia một lúc lâu rồi mới nhận lấy, vừa uống một ngụm, lông mày vẫn cau lại giãn ra.
Sau khi mang thai, nàng ta rất kén chọn, dễ dàng đói khiến nàng ta rất khổ sở.
Anh Du cũng muốn dỗ cho nàng ta vui vẻ, nói: “Sắp tới tiết Thất Xảo rồi, đến lúc đó nương nương cũng có thể ra ngoài thư giãn.”
Mặt thục phi hiện lên ý cười, lại bình tĩnh nói:
“Trong cung lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì.

Không biết năm nay có tổ chức không?”
“Hoàng thượng thấy nương nương như thế này sao có thể không nhớ rõ việc này chứ.

Nô tỳ nghĩ đến giờ còn không có tin tức chắc là hoàng thượng sẽ tạo cho nương nương một bất ngờ đấy!”
Thục phi liếc xéo nàng ta một cái: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Anh Du giả bộ không thuận theo bĩu môi: “Nô tỳ cũng không phải miệng lưỡi trơn tru.

Đó là nói sự thật, nương nương cũng không thể trách nô tỳ.”
Đôi mắt thục phi đầy sung sướng, một chén nước ô mai nàng ta cũng uống hết.
Qua một lát, thục phi đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua là ai được thị tẩm?”
Anh Du nhất thời ngưng cười: “Là một tháng trước ạ.”
Phi tần mới vào cung đã hai tháng rồi.

Chu Bảo Lâm cũng không coi là xuất chúng, đến nay đã thị tẩm được ba lượt, đó là do chủ tử nói tốt cho nàng ta.
Thục phi nhắm mắt lại, nàng ta hỏi: “Mấy ngày nay, người của Ngưng Hoa Lâu đã tới đây chưa?”
Anh Du lắc đầu: “Nói cũng lạ, lần này đã gần một tháng mà chủ tử Chu Bảo Lâm không được thị tẩm, cũng không sốt ruột.”
“Không sốt ruột chút nào sao?” Thục phi đột nhiên mở mắt.
Anh Du sợ tới mức thân mình run lên, không hiểu tại sao chủ tử đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Ngay sau đó, nàng ta chợt nghe giọng nói lạnh lùng của nương nương: “Trong cung nửa tháng đều chuẩn mạch như thường đúng không?”
“Đây là lẽ đương nhiên, sau khi hoàng thượng đăng cơ không hề gián đoạn.”
Anh Du mơ hồ đoán được ý tứ trong lời nàng ta, sắc mặt lạnh lùng: “Không nên như những gì nương nương suy nghĩ…”
Lời này nàng ta nói một nửa cũng không thể nói tiếp.
Bởi vì nàng ta nhớ tới, người chuẩn mạch cho Chu Bảo Lâm là một thái y trong quý phủ.
Nếu che giấu giúp Chu Bảo Lâm cũng không phải là không thể.
Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo, nghĩ đến những thay đổi của Chu Bảo Lâm gần đây.
Cho dù trước đây không nói, ý tứ muốn thị tẩm sẽ luôn hiện ra một ít, nhưng thời gian gần đây, nàng ta đến cung Kiền Ngọc cũng rất ít nói, cũng không ở lại ăn trưa, càng không nhắc đến chuyện thị tẩm một lần.
“Tra!” Thục phi lạnh lùng mở miệng, cho dù như vậy nàng ta vẫn có sức hấp dẫn khó tả.
Có thể được sủng ái nhiều năm không chút suy giảm lại có thể không có ưu thế?
Anh Du lập tức gật đầu.
Chủ tớ hai người đều biết, Chu gia dù có thể có nhiều nữ nhân trong cung, nhưng chỉ cần một người như thục phi là chủ nhân là đủ!
Nếu nàng mang thai hoàng tự, còn phải chịu nhiều tội như vậy, những nữ nhân Chu gia khác tất nhiên không thể lại có hoàng tự.
Nữ nhân Chu gia, có thể làm mẫu phi của hoàng tự cũng chỉ có một người là nàng ta!
Nàng ta tuyệt đối không cho xuất hiện một ít sai lầm.
Khi Anh Du rời đi, chỉ hy vọng suy đoán của nương nương là sai.
Đều là người Chu gia, còn không muốn xuống tay với người Chu gia đâu.
Nếu Chu Bảo Lâm lừa gạt… Mặt Anh Du không chút thay đổi, nàng ta và thục phi vinh nhục một thể, tất nhiên không muốn thục phi thất thế.
Nếu Chu Bảo Lâm có thai thật, liệu những người trong chi thứ hai của Chu gia sẽ duy trì thục phi hay là Chu Bảo Lâm?
Ai có thể biết được?
Vì loại trừ khả năng này, khi cần thiết, chỉ có thể ác độc một ít.
Các Ấn Nhã, Chu Kỳ cầm cánh hoa đào phơi khô đến hành lang, có một tiểu cung nữ lập tức đi lên: “Chu Kỳ tỷ tỷ, để nô tỳ cầm giúp ngài.”
Một tháng này, số lần thánh thượng vào hậu cung có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó có một lần tới các Ấn Nhã.
Đừng thấy lúc này không có bao nhiêu sủng ái, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có ba người được thị tẩm, mà A Dư được một lần.
Đối với cung nhân các Ấn Nhã mà nói, chủ tử có vẻ là người hiền lành, ôn hòa nhưng cũng không phải người dễ gần.

Người duy nhất có thể xưng là tâm phúc của chủ tử cũng chỉ có Chu Kỳ.

Lưu Châu cũng là người hầu hạ bên chủ tử nhưng cũng không thể so sánh với Chu Kỳ.
Cho nên thái độ của cung nhân đối với Chu Kỳ có thể gọi là ân cần.
Chu Kỳ ngậm miệng, che chắn cánh hoa đào, thầm nghĩ sẽ nhìn chằm chằm mấy người này.
Nàng ấy và A Dư tỷ tỷ còn nói chuyện nữa, sao có thể giao cho các nàng được?
Hôm qua nàng ấy vừa mới thêu xong mẫu, mới khiến A Dư tỷ tỷ đồng ý làm túi hương cho nàng ấy.

Nàng ấy nghxi hồi lâu cũng không muốn giao cho người khác.
Chu Kỳ nhẫn nhịn nói: “Không cần đâu, ta tự cầm được.”
Tiểu cung nhân cũng không ép buộc, vẫn cười nói: “Vậy nô tỳ giúp tỷ tỷ vén rèm.

Tỷ tỷ chú ý dưới chân nhé.”
A Dư nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Chu Kỳ, bật cười: “Đây là làm sao vậy?”
Chu Kỳ mím môi đặt giỏ đầy hoa đào lên bàn, không vui nói:
“Các nàng muốn tranh việc với muội.”
Đừng tưởng rằng nàng ấy không biết những người này nghĩ gì, chỉ muốn ở trước mặt chủ tử hầu hạ mà mặt mày rạng rỡ thôi.
Đã có nàng ấy rồi mà những người này còn muốn qua mặt nàng ấy hầu hạ A Dư tỷ tỷ sao? Nằm mơ đi.
A Dư cười nhéo nhéo hai má mềm mại của nàng ấy: “Có người giúp muội làm việc thế thì không phải muội càng rảnh rỗi sao?”
“Lười biếng cũng không được, muội cũng đâu có ngốc?”
Chu Kỳ để nàng bóp mặt mình, chọn những cánh hoa đào đẹp trong giỏ, lầm bầm nói: “Chủ tử thích nô tỳ, vậy thì không có việc gì.”
Hoa đào này cũng không phải do nàng ấy hái mà nàng ấy đi tới điện Trung Tỉnh, hỏi xin Lưu công công.

Không ngờ rằng chỗ đó có thật, mùa hoa đào đã trôi qua nhưng vẫn còn ít quả đào, ở sau các Ấn Nhã của các nàng.
A Dư buông tay, lựa hoa với nàng ấy.
Thật ra ở hậu cung cũng không có chuyện gì để làm.

Nếu thật sự mỗi ngày đều nằm e là sẽ nằm đến liệt mất.

Những người thích thanh tịnh thì mỗi ngày thỉnh an là cơ hội duy nhất ra ngoài.
A Dư lỡ tay làm nát một cánh hoa đào, Chu Kỳ cười khẽ: “Móng tay của chủ tử hơi dài, nếu nhuộm sơn lên nhất định sẽ rất đẹp!”
Vừa nói xong, A Dư nhất thời ảo não vỗ đầu: “Nguy rồi!”
“Sao vậy ạ?” Chu Kỳ vội vàng xoa đầu nàng, không hiểu hỏi lại.
A Dư ngồi phịch xuống nhuyễn tháp, hỏi: “Đã mấy ngày rồi hoàng thượng chưa vào hậu cung?”
“Hơn nửa tháng rồi ạ.”
Hơn nửa tháng… Vừa lúc nàng được thị tẩm thì chưa từng vào hậu cung lần nữa.
A Dư trừng mắt nhìn, cũng không biết đó là chuyện xấu hay chuyện tốt.
Nàng đột nhiên đứng lên: “Bây giờ hoàng thượng đang ở ngự thư phòng hay là cung Càn Khôn?”
“Chuyện này nô tỳ biết, lúc nô tỳ tử điện Trung Tỉnh về có gặp thánh giá về cung Càn Khôn.”
A Dư nhìn về phía gương đồng chỉnh lại bản thân, nói: “Túi hương này để mai làm đi.”
Chu Kỳ đoán được nàng muốn làm cái gì, vội vàng nhìn sắc trời bên ngoài: “Ban ngày vẫn còn hơi nóng, chủ tử có thể đưa nước ô mai qua.”
Lưu Châu nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, nhanh chóng đi ra ngoài phân phó người chuẩn bị nước ô mai.
Chu Kỳ cũng đứng lên, thay xiêm y cho nàng, tuy nhiên vẫn có hơi khó hiểu: “Sao chủ tử lại đột nhiên nhớ tới ngự tiền?”

A Dư nhìn người trong gương đồng, vuốt ve búi tóc, hai mắt nhắm lại nói: “Từ lúc vào các Ấn Nhã này cũng chưa từng tới ngự tiền.”
Chu Kỳ cũng hơi xấu hổ.
Nàng ấy nhìn thoáng qua mấy cánh anh đào trên bàn, ánh mẳt khẽ đảo:
“Mang ít khối băng đến, đem anh đào ướp đá.”
Chu Kỳ đương nhiên không có lý do gì để nói không, sau khi buộc lại đai lưng, vội vàng phân phó người mang băng tới.
A Dư khẽ cắn môi, cầm cao bôi cho vào tay áo, hành động này khiến má nàng đỏ bừng.
Nàng không biết qua lâu như vậy rồi, cho dù hoàng thượng có bị thương thì cũng gần tốt rồi.
Nhưng cuối cùng nàng cũng nên biểu hiện một chút.

Lần trước thánh thượng vội vàng rời đi, không biết có phải nàng đã cào hắn hay không.

Nhưng theo tình hình hai lần trước, kết quả có lẽ cũng như nhau.
Ngay khi đám người A Dư vừa ra khỏi cung Nhàn Vận, Hứa mỹ nhân ở Trác Vân Lâu cũng nhận được tin tức.
“Ngươi nói là Ngọc tài nhân đến ngự tiền?”
Hứa mỹ nhân không giấu được kinh ngạc.

Thánh thượng không thích hậu phi đến ngự tiền, cho dù nàng ta mới tiến cung cũng biết việc này.

Nàng ta không hiểu, Ngọc tài nhân lấy tự tin từ đâu mà dám đi thẳng đến ngự tiền.
Nàng ta suy nghĩ, vươn tay gọi Lạc Vân: “Ngươi đi phòng bếp lấy một chén canh, cũng mang đến ngự tiền.”
Lạc Vân dừng một chút, do dự nói: “Nô tỳ đi ạ?”
“Đúng vậy.” Hứa mỹ nhân hơi nheo mắt: “Ngươi tìm đường nhỏ, cố gắng đến ngự tiền trước Ngọc tài nhân.”
Lạc Vân không nói nữa, cũng không dám lãng phí thời gian nữa, vội vàng đi lấy canh, tìm đường nhỏ chạy chậm đến ngự tiền.
Mặc dù trời nóng, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn đến trước A Dư.

Lạc Vân thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn ra lau mồ hôi cẩn thận, sau đó lấy lại sự cẩn trọng lúc trước, mang theo hộp cơm đi về phía trước.
Tiểu Lưu Tử nhìn thấy nàng ta đă ngăn lại: “Lạc Vân cô nương lại tới nữa sao?”
Một câu này lại khiến Lạc Vân đỏ mặt, cái gì “lại”? Nàng ta đến ngự tiền nhiều lắm cũng chỉ nửa tháng một lần thôi.
Nếu Tiểu Lưu Tử biết suy nghĩ của nàng ta nhất định sẽ nói hậu phi khác một tháng cũng không thể đến một lần, chỉ có nàng ta ở Trác Vân Lâu mới chịu khó thế.
Lúc A Dư đến gần vừa lúc thấy cảnh này, nàng khẽ nhíu mày, hơi do dự.
Chu Kỳ lập tức khịt mũi: “Người ở Trác Vân Lâu chạy cũng thật nhanh!”
A Dư nhìn nàng ấy, nàng ấy tức giận nói: “Lúc chúng ta đi, Lạc Vân vẫn còn ở Trác Vân Lâu đấy!”
A Dư đột nhiên hiểu ra, đây là cố ý ngăn nàng sao?
Đôi mắt nàng hơi lạnh, dù không biết đắc tội Hứa mỹ nhân ở đâu nhưng cũng không có lý do gì để nàng ta giẫm lên mình một cước mà mình lại im lặng.
Chu Kỳ cầm ô giấy cho nàng.

Nàng mặc một thân xanh lam đặc biệt dễ thấy, cách đó xa xa người ngự tiền cũng thấy nàng.
Tiểu Lưu Tử có ấn tượng sâu với nàng, ngay lập tức rút lại những lời vừa oán thầm Trác Vân Lâu trong lòng.
Vị Ngọc tài nhân này lúc còn là cung nhân còn chịu khó hơn so với người Trác Vân Lâu.
Cửa chính của điện đột nhiên bị đẩy ra.

Dương Đức công công từ bên trong đi ra, mặt lạnh lùng trách mắng: “Ầm ĩ cái gì thế!”
Hắn ta vừa nói xong nhìn thấy Ngọc tài nhân đứng gần đang dừng lại.

Hắn ta dừng một chút, tươi cười chào đón:
“Tài nhân chủ tử đến từ khi nào thế?”
Đáy lòng A Dư nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng: “Ta định đưa cho hoàng thượng ít đồ ăn.”
Nàng liếc nhìn Lạc Vân, có vẻ do dự:
“Nhưng hoàng thượng có vẻ bận rộn nên ta không làm phiền nữa.

Chờ hoàng thượng rảnh rỗi, đành nhờ Dương công công thay ta đưa đồ ăn này vào là tốt rồi.”
“Chủ tử xin hãy từ từ!” Dương công công vội vàng ngăn nàng lại.
Vừa rồi hoàng thượng mất bình tĩnh.

Đám người hầu lo lắng không biết làm thế nào.

Ngọc tài nhân gần đây cũng được sủng ái, có lẽ khi thấy nàng sẽ khiến hoàng thượng dễ chịu hơn thì sao?
Nghĩ như vậy, Dương Đức cúi đầu nói: “Tài nhân đợi nô tài một lát, nô tài đi vào thông báo cho ngài một tiếng.”
A Dư không nghĩ muốn đi vào.

Dù sao lúc Dương Đức đi ra vẻ mặt không tốt, có thể đoán được bên trong xảy ra chuyện gi.

Nàng cũng không muốn làm bia ngắm cho hoàng thượng trút giận đâu.
Nàng còn chưa kịp nói cái gì, Dương Đức đã quay người đi.

A Dư bất lực mím môi.
Lạc Vân thấy thái độ của Dương Đức đối với Ngọc tài nhân, trong lòng thấy chênh lệch như lòng sông với mặt biển.

Trước khi Dương Đức bước vào điện, ngăn cản hắn ta nói: “Dương công công, mỹ nhân chúng ta cũng phân phó nô tỳ đến đưa canh, không bằng Dương công công cũng bẩm báo một tiếng đi?”
Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “mỹ nhân”, ý muốn nhắc nhở chủ tử nhà nàng ta có phân vị cao hơn Ngọc tài nhân.
Dương Đức thì lại không để mình bị xoay vòng vòng, phân vị mỹ nhân cao hơn sao? Mỹ nhân trong cung này còn ít à?
Nếu muốn bày ra Hứa mỹ nhân là người cao hơn, vậy để nàng ta tự mình đến đi.

Nếu có thể vào cung Càn Khôn một lần, lần sau hắn ta sẽ cho Trác Vân Lâu mặt mũi thôi.
Hắn ta đẩy cánh tay Lạc Vân ra, sắc mặt lạnh lùng, nhìn nàng một cái: “Ta tự biết nên nói thế nào, không phiền Lạc Vân cô nương dạy ta.”
Sắc mặt Lạc Vân đột nhiên trở nên trắng bệch, đáy lòng nhịn không được cảm thấy hối hận và sợ hãi.
A Dư nhìn sang hướng khác, dừng ở cây thông cây bách cách đó không xa, giả vờ rằng nàng chưa nhìn thấy chuyện Trác Vân Lâu bị chê cười.
Dương Đức rất nhanh đã đi ra, vội nói: “Ngọc tài nhân, hoàng thượng cho mời ngài vào.”
A Dư và Chu Kỳ nhìn nhau một cái, gật đầu với Dương Đức: “Làm phiền Dương công công.”
Lạc Vân không nhịn được hỏi: “Còn nô tỳ thì sao?”
Dương Đức đứng thẳng người, có hơi không kiên nhẫn: “Hoàng thượng không có thời gian gặp ngươi.

Lạc Vân cô nương vẫn quay về đi!”
A Dư không nhìn vẻ mặt Lạc Vân, trực tiếp vào cung Càn Khôn, nhưng Chu Kỳ nhìn nàng ta, đáy lòng cười nhạo.
Kể từ sau vụ việc nửa năm trước, nàng ấy trở nên thù dai cực kỳ.

Nàng ấy không quên chuyện ngày ấy Hứa mỹ nhân cố ý khiến chủ tử ngột ngạt đâu.
A Dư không tiếng động vỗ tay nàng ấy, nàng ấy mới cúi đầu nhìn xuống.
Cung Càn Khôn im lặng đến kỳ lạ.

A Dư cúi đầu xuống, đập vào mắt nàng là tấm thảm đỏ thẫm với những tấu chương nằm tán loạn.
A Dư nhất thời khổ sở kéo khóe miệng, nhìn Dương Đức một cái.
Lúc nàng nhìn thấy Lạc Vân không nên do dự mà hẳn là quay người bước đi chứ!
Nàng và Dương Đức cũng coi như có chút giao tình, không ngờ hôm nay Dương Đức lại không phúc hậu như vậy.
Chu Kỳ đã sớm bị dọa cho không nói được lời nào.

A Dư hít sâu một hơi, quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng.”
Giọng nàng yếu ớt đáng thương đến mức Phong Dục ở bậc thang phía trên cũng không nghe rõ.
Dương Đức vội vàng cho Chu Kỳ một ánh mắt, cung nhân trong điện nhanh chóng lui xuống.
Đến giữa đại điện, A Dư dường như nghe thấy bọn họ nhẹ nhàng thở ra.

Nàng cuộn chặt ngón tay phấn nộn, quỳ một lúc cũng không thấy một âm thanh nào.

Nàng khiếp sợ ngẩng đầu lên liếc mắt một cái.
Lần liếc mắt này khiến nàng sợ đến mức cả thân mình run lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.