Bạn đang đọc Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ – Chương 24
Trời còn chưa tối, người ở các Ấn Nhã đã bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Cách lầu Trác Vân không xa, Lạc Vân nghe thấy động tĩnh ở phía đối diện, nàng chỉ thấy trong lòng khó chịu, vẻ mặt đã lạnh lùng hơn thường ngày.
Vẻ mặt của những mỹ nhân đều lạnh nhạt, trong lòng họ cũng có những tâm tư không thể nói ra.
Hôm nay nàng đã đặc biệt sai người chạy đến Ngự tiền một chuyến, kết quả Thị tẩm lại là một người khác.
Nếu như là người khác thì còn tốt, vậy mà cứ phải là Ngọc Tài Nhân, người ở cùng cung Nhàn Vận với nàng.
Sự náo nhiệt ở bên đó càng khiến cung của nàng càng thêm lạnh lẽo.
Qua ô cửa sổ trong gian phòng, nàng nhìn thấy người trong cung chốc chốc lại liếc nhìn vẻ mặt của người đối diện.
Và mặc dù không nghe thấy, nhưng nàng không ngừng thì thầm.
Nàng không muốn nghĩ đến chuyện những người kia đang bàn luận điều gì, chỉ là khi nhìn về phía các Ấn Nhã, ánh mắt của nàng có chút xa xăm.
Hôm nay xe ngựa đến sớm hơn.
A Dư vừa tắm xong, trên người khoác một chiếc áo voan mỏng, tóc còn chưa khô nàng đã vội vàng chạy ra khỏi bình phong, nhẹ nhàng cúi người, bối rối nói: “Thần thiếp nghênh tiếp Hoàng thượng.”
Do sức nóng của không khí mà sắc mặt A Dư đỏ hồng, đôi lông mi hơi run rẩy tựa phong tình, giọt nước lăn xuống gò má, từ từ rơi xuống, mang theo sự duyên dáng và nhẹ nhàng.
Phong Dục liếc nhìn một cái, mặt lạnh tanh xua xua tay.
Dương Đức đợi Người ra hiệu liền cúi đầu lui xuống.
Lúc này, Phong Dục mới bình tĩnh nói: “Nghênh tiếp Trẫm như thế này sao?”
A Dư dè dặt ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt hắn bình đạm, không nhìn ra được hỉ nộ.
A Dư nghiêng đầu, Hoàng thượng đứng cách nàng không xa, chỉ cách có một bước, giơ tay ra là có thể chạm vào.
A Dư đánh bạo vươn tay nắm chặt lấy tay y phục của người đàn ông, thấy người đàn ông nhíu mày, lại không nói gì, nàng liền dùng sức đứng dậy, ngẩng gương mặt trắng nõn lên nhìn hắn, bĩu môi, nhẹ nhàng làm nũng:
“Thần thiếp không nghĩ Hoàng thượng tới sớm như vậy, chưa chuẩn bị ổn thỏa, Hoàng thượng tha lỗi.”
Nàng không biết các phi tần khác chung sống với Hoàng thượng như thế nào.
Nhưng dù sao chung quy Hoàng thượng vẫn là nam tử, trong một số lúc cũng không cần quá tuân thủ quy tắc.
Phong Dục nắm lấy cằm của nàng: “Ngày càng không có nguyên tắc rồi.”
A Dư dường như không nghe thấy câu nói đó, nàng thuận theo động tác của Hoàng thượng, cọ một bên má vào lòng bàn tay của người đàn ông.
Nàng cảm nhận được người đàn ông đã buông lỏng lực ở tay nắm cằm, ánh mắt càng cụp xuống, giống như một bầu trời rực rỡ ánh sao, long lanh sáng chói như khiến người ta chết chìm trong đó.
Phong Dục dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má nàng, xúc cảm tinh tế khiến hắn quên đi nguyên nhân sinh ra cảm xúc buồn phiền.
Hắn nói: “Những ngày này nàng có thích nghi được không?”
Ánh mắt A Dư hơi sáng lên, nàng không vội trả lời câu hỏi này mà kéo hắn ngồi lên chiếc giường nhỏ.
Phong Dục tựa lên chiếc giường mềm mại với một phong thái thờ ơ.
A Dư liền nằm lên người hắn, một tay chống lên người hắn đỡ lấy gò má.
Đôi mắt cúi xuống, nàng nói:
“Hoàng hậu nhân ái, người trong cung kính trọng, nô tì thấy chuyện gì cũng tốt đẹp.”
Dáng vẻ của nàng quá đỗi dịu dàng, Phong Dục tùy ý nhấc tay lên, bàn tay đã đặt lên lưng nàng.
Người phụ nữ vừa tắm xong, chỉ mặc mấy lớp vải nhẹ giống như dính vào da thịt.
Tay của Phong Dục vuốt ve dọc lưng nàng, ánh mắt rủ xuống, dường như nhìn thấy vùng da thịt trắng như sứ ở tà áo trước, ý nghĩ đen tối lập tức nổi lên.
A Dư cúi đầu, nét đỏ từ trên khuôn mặt chuyển lên vành tai.
Bỗng nhiên người đàn ông nói một câu: “Nếu thích nghi được rồi thì đừng dừng lại ở đây.”
A Dư đột nhiên ngẩng đầu, nàng nhìn thẳng về phía người đàn ông, ánh mắt của mỹ nhân lộ ra vẻ khó hiểu.
Phong Dục mặt không biến sắc, chỉ thờ ơ nói: “Nghe nói Dung Tần đã mời thái y, mấy ngày gần đây sức khỏe cứ không ổn.”
Hắn không dùng nhiều lực nắm lấy cằm người phụ nữ, những A Dư vẫn ngẩng mặt lên, giống như bị hắn ép buộc như mọi khi.
“Hoàng thượng đến cung Du Cảnh rồi sao?”
Mặc dù là câu nghi vấn nhưng trong câu nói lại nghe không ra một ý hỏi nào.
A Dư miễn cưỡng cắn môi: “Địa vị của Dung Tần cao hơn nô tì nhiều như vậy, nô tì có thể làm gì nàng ấy chứ?”
Phong Dục nhướng mày, lạnh lùng cười:
“Nàng ngày càng táo bạo nhỉ.
Không chỉ dám đến cung Dư Cảnh làm loạn, mà còn dám giấu Trẫm sao?”
Chuyện của ngày hôm đó chưa gì đã truyền tới tai hắn.
Mặc dù hắn không hề quan tâm tới chuyện này, nhưng cũng không thể để người phụ nữ trong lòng mình ngày càng to gan.
Chỉ có điều, sau khi hắn nói hết câu, người phụ nữ cúi đầu, nhiều điều không nói nên lời.
Một hồi lâu sau, hắn đột nhiên cảm thấy lồng ngực mát mát.
Hắn nhíu mày nâng cằm người phụ nữ lên liền nhìn thấy nàng đang cắn chặt môi, đôi mắt long lanh đầy nước, từng chút từng chút một làm ướt hết y phục của hắn.
Phong Dục lập tức bị nàng làm cho tức đến bật cười: “Trẫm còn chưa trách nàng mà nàng đã thấy oan ức rồi?”
A Dư cắn môi, giọng nói run rẩy, sự tủi thân dường như đã dâng tràn lên rồi:
“Nô tì không dám.”
Nói là như vậy nhưng những giọt nước mắt của nàng lại nhanh chóng rơi xuống như mưa, lã chã rơi xuống mu bàn tay của Phong Dục.
Trong hoàn cảnh rối bời này, sự tức giận trong lòng Phong Dục sớm đã tiêu tan không biết trôi về đâu.
Phong Dục nhướn lông mày giống như đang không kiên nhẫn, nhắc nhở nàng: “Nếu như nàng không thích nàng ta thì ít lui tới cung của nàng ta lại.”
Lời nói của nàng lúc nãy không sai, địa vị của Dung Tần cao hơn nhiều so với nàng.
Một lần đơn phương độc mã đến nói chuyện với người khác, có thể may mắn toàn thân thoát mạng nhưng không có nghĩa là lần sau có thể ăn may như vậy.
A Dư ngơ người một chút, nàng nghe thấy ý khó hiểu trong câu nói của hắn.
Nàng dùng mu bàn tay quệt qua gò má, lau đi những giọt nước mắt, câu nói mang theo chút nghẹn ngào tủi hổ:
“Nô tì cũng không muốn đi, nhưng Trần tài nhân đã đặc biệt tìm nô tì, nếu nô tì không đi thì người trong cung sẽ bàn luận thế nào về nô tì chứ?”
Nàng khịt mũi, khóe mắt đỏ ửng, bộ dạng càng thêm đáng thương: “Hoàng thượng biết rõ nỗi khổ của nô tì vậy mà con dọa nạt nô tì.”
Phong Dục có chút không tự nhiên: “Ai dọa nạt nàng chứ?”
Mặc dù hắn không thật sự tức giận nhưng thực sự cũng muốn chấn chỉnh lại tính cách của nàng.
Mỹ nhân tựa vào lồng ngực hắn, viền mắt đỏ hoe.
Phong Dục tự nhận mình không phải kẻ tuyệt tình, hắn lấy đầu ngón tay vuốt qua đuôi mắt nàng, trầm giọng nói: “Đừng khóc nữa.”
A Dư một tay đặt lên ngực hắn, làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhất dựa vào hắn, gò má cọ vào gáy của hắn, vệt nước mắt còn chưa khô đều dính hết lên gáy hắn, mang đến một chút cảm giác man mát.
Người phụ nữ trong lòng nhỏ giọng thì thầm, nghẹn ngào nói:
“Nô tì không muốn phải diễn cảnh tình tỷ muội thân tình với nàng ta trước mặt Hoàng thượng.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Phong Dục biết nước mắt của người phụ nữ thật sự khiến người ta đau lòng.
Đúng là lần đầu quen biết thân phận của người phụ nữ trong lòng hắn quá thấp, đến nỗi mỗi lần hắn nghĩ tới mối quan hệ giữa nàng và Dung Tần hắn sẽ luôn nhớ đến hình ảnh người ngày hôm đó hôn mê không tỉnh táo nằm trên giường, người thì toàn vết bầm tím.
Thế nhưng hắn không nói nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy mà nàng cũng dám nói.”
A Dư không nói gì nữa, những lời hôm nay nàng nói đều đã rất thất lễ, nàng không dám lại liều lĩnh nói thêm lời nào.
Hiển nhiên nếu thành thật trước mặt Hoàng đế thì sẽ có lợi, nhưng nếu như điều gì cũng nói thì đúng là kẻ ngốc rồi.
Nàng lâu nước mắt, né tránh câu nói kia của hắn.
Lời nói của nàng dường như vẫn mang theo chút nghẹn ngào, mềm mỏng nhẹ nhàng, lay động lòng người: “Hôm nay Hoàng thượng đến sớm, vẫn chưa dùng bữa tối, hay là nô tì sai người mang bữa tối lên nhé.”
Trước khi tắm A Dư đã dùng không ít điểm tâm, thật ra lúc này nàng không đói lắm.
Phong Dục thấy nàng chuyển chủ đề, nước mắt cũng đã lau khô nên hắn cũng không nhắc đến nữa.
Lúc sắp ở lại, khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy một đĩa anh đào ở bên cạnh, hồng hồng tím tím, vô cùng cuốn hút.
Hắn hỏi: “Thích không?”
Hắn đặc biệt sai người mang tới đây không ít, thế nhưng mang tới nơi đã lâu rồi mà đến một câu cảm tạ hắn đều chưa thấy, ngược lại là những giọt nước mắt rơi lên người hắn.
A Dư hơi ngây người, nàng nhìn theo ánh mắt của hắn mới hiểu ý hắn là gì.
A Dư nghiêng đầu, những giọt nước trong mắt nàng còn chưa khô, ánh nến ấm áp phản chiếu trong đôi mắt nàng, như phản chiếu một luồng ánh sáng nhẹ, nàng nói:
“Chua chua ngọt ngọt, vô cùng vừa mình, nô tì rất thích mà chưa tự mình nói lời cảm tạ với Hoàng thượng.”
Phong Dục nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ vừa bị nàng cắn chặt, lúc này nó đã ngày càng đỏ đến mức rất kiều diễm, quyến rũ.
Ánh mắt hắn hơi tối lại, nói với giọng nửa khàn: “Vô cùng vừa miệng sao?”
Hắn có hơi không muốn dùng bữa nữa rồi, đột nhiên hắn muốn biết mùi vị của loại quả vừa miệng kia.
A Dư lấy một miếng anh đào, màu hồng tím càng tôn lên sự trắng trẻo mềm mịn nơi ngón tay nàng.
Giọng nói cuối câu của nàng dường như hơi cao lên: “Hoàng thượng muốn biết, chi bằng Hoàng thượng hãy tự mình thử đi.”
Lúc này hai người đang đứng trước chiếc giường, A Dư phải nhón đầu ngón chân lên mới đứng tới cằm của hắn.
Nàng nâng tay, miếng anh đào liền dừng lại trước khóe môi người đàn ông.
Nàng giống như có chút vội vàng thúc giục: “Hoàng thượng?”
Phong Dục thu tầm mắt lại, ngậm lấy miếng đào, bờ môi mỏng như đã lướt qua đầu ngón tay nàng.
Hắn cảm nhận được rõ ràng đầu ngón tay của người phụ nữ có hơi run run.
A Dư cúi đầu xuống, màu đỏ tươi nhuốm lên chiếc cổ thon dài của nàng.
Loại hành động thân mật này đã lặp lại nhiều lần rồi thế nhưng nàng vẫn chưa quen được với nó.
Đột nhiên người đàn ông vươn tay, chạm vào chiếc giường mềm mại.
“Ngồi xuống đây.”
Giọng nói của người đàn ông có hơi trầm khàn.
Trong lòng A Dư bỗng căng thẳng, nàng đã trải qua chuyện đó, tất nhiên nàng hiểu đây là loại phản ứng gì của đàn ông.
Thế nhưng A Dư không những không nghe theo, ngược lại còn lùi sau một bước.
Cho dù là nàng rất to gan nhưng chẳng qua cũng chỉ là lần đầu nếm trải chuyện đó, sự kinh ngạc như chôn giấu tận trong xương, không thể thản nhiên đón nhận ý tứ trong lời nói của hắn.
Giọng nàng run lên, rụt rè nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn chưa dùng bữa…”
Phong Dục không nói gì, chỉ nhìn nàng.
A Dư hít thở hơi nặng nề, nàng cảm thấy không khí có chút không thông qua được.
Nàng cắn môi, có chút không tự nguyện ngồi lên giường.
Nhưng khi nàng phát hiện ánh mắt của người đàn ông như đang nhìn vào bàn trang điểm ở bên cạnh thì cơ thể nàng hoàn toàn cứng đơ, nàng bị hắn dọa đến mức muốn khóc lại thêm lần nữa.
Thấy nàng thật sự ngại ngùng đến mức không ổn, toàn thân như in toàn màu đỏ, Phong Dục có chút ngạc nhiên nhướn mày.
Dẫu sao trước đây cũng toàn là nàng tùy ý to gan.
Có điều lần này sự gượng gạo xuất hiện trên người nàng lại không làm Phong Dục cảm thấy mất bình tĩnh.
Ánh mắt hắn hơi chuyển động, vươn tay kéo người phụ nữ lại, người phụ nữ run rẩy vòng tay qua eo hắn.
Vẫn là như trước đây, nhìn thì chứa đầy sự chua chát nhưng lại tùy ý nắm chặt lấy đai eo của hắn.
Cái cảm giác muốn buông lại không muốn buông đó thật làm giày vò người ta.
Phong Dục cúi đầu cắn lấy tai người phụ nữ, hơi thở kề sát bên tai nàng: “Ngồi xuống.”
Giây phút ấy A Dư cảm thấy như có gì đó chui vào tai mình, khiến cả cơ thể nàng không kìm được mà run lên.
Không biết lúc nào nàng lại thật sự nghe theo yêu cầu của hắn mà ngã lên giường, tấm vải mỏng hơi xê dịch, mái tóc đen rủ xuống bờ vai thơm…
Không biết qua bao lâu nàng mới nghe thấy giọng nói của người đàn ông.
Dường như giọng nói đó đang gọi cô, cô có chút không nghe rõ, chỉ cảm thấy nàng bị hắn dùng cái gì đó quấn lại.
Phong Dục khoác chiếc áo ngoài, nhìn người con gái đang ngủ mà khóe mắt còn sót lại vệt nước mắt, hình dáng mệt mỏi của nàng in trên chiếc giường bằng gỗ tử đàn mềm mại.
Tất cả đều nhắc hắn chuyện gì vừa xảy ra.
Có những lúc Phong Dục tự mình cảm thấy … (chỗ này raw bị lỗi: □□儿) của những ngày bình thường trước đây đều ở trên người nàng lại khiến người ta có chút mất kiểm soát một cách khó hiểu.
Phong Dục không thể không thừa nhận người phụ nữ này có một cơ thể rất đẹp, tính cách hơi dụ dỗ người khác một chút, khiến người ta nhớ mãi không thể quên.