Bạn đang đọc Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ – Chương 310: Trút giận
“Cậu sợ rồi ư? Là người thì đều sợ chết, cậu yêu quý mạng của mình, người khác cũng yêu quý mạng của họ. Các cậu dựa vào cái gì mà cho rằng mạng của mình quý giá hơn của người khác? Các cậu có nghĩ đến cảm nhận của Minh Hoành và Tống Du trước khi chết không? Hai đứa nó chỉ có một đứa con gái, con gái còn nhỏ như vậy, chúng nó nhất định phải liều mạng mà sống sót. Nhưng các cậu lại không chừa1cho chúng một
con đường sống…” Mặt Đường lão bị thương. Mấy ngày nay, mỗi lần đọc tư liệu về Triệu Minh Hoành là một lần lòng ông đau như lăng trì tùng xẻo, dù có lăng trì xử tử hết đám hung thủ giết người này cũng không thể hóa giải nỗi hận trong lòng ông.
Mà năm đó, Triệu Hàm Như yếu đuối không nơi nương tựa lại nhìn tận mắt bố mẹ mình chết đi, những năm nay cô đã trải qua tra tấn đau khổ đến cỡ nào.
Đường8lão cười tự giễu: “Yên tâm đi, ta sẽ không làm mấy chuyện giết người đâu, bằng không ta có khác gì Lý Tịnh? Cậu biết ta lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không biết ta có con bài ngỏ gì sao? Chỉ có điều, ta không muốn thấy cậu và Lý Tịnh được thong dong như vậy nữa, trước đó đã phạm sai lầm mà vẫn không biết hối cải, Khúc Nhạc đã quả khoan dung với các cậu nên mới khiến các cậu có thời gian thảnh thơi2quay Tập đoàn Hồng Hải mòng mòng, hất nước bẩn lên người cháu gái ta. Cậu tự nói thử đi, vụ bê bối ầm ĩ bên ngoài có liên quan Hàm Như hôm nay, có phải do cậu làm hay không?”
Sắc mặt Khúc Tòng Giản trắng bệch, nếu biết thân phận của Triệu Hàm Như, đánh chết ông cũng không dám làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Tuy nói chuyện hôm nay không phải do một tay ông bày ra, nhưng ông tích cực góp sức, đáp cầu dắt4mối, cũng là người có tầm quan trọng quyết định.
“Nói đi, còn ai chen vào chuyện lùm xùm hôm nay nữa?” Đường lão lạnh lùng nhìn ông ta.
“Bạn gái Trần Kiều, Nghiêm Hiểu Văn…” Khúc Tòng Giản ngập ngừng. Đường lão cũng không biết Nghiệm Hiểu Văn là ai, nhưng Trần Kiều lại có trong danh sách đen trong lòng ông. Ông vốn rất kỳ vọng với vị quan lại địa phương có chút quyết đoán này, cảm thấy ông ta là nhân tài thực sự có năng lực. Nhưng hiện tại, bởi vì cái chết của Triệu Minh Hoành, ông đã triệt để nhận tên hung thủ đứng sau màn này. “Tay Trần Kiều đủ dài đấy, trước đó hại chết Minh Hoành còn chưa đủ, bây giờ lại còn muốn xuống tay với Hàm Như? Không biết hối cải!” Vẻ mặt Đường lão lạnh lùng.
Khúc Tòng Giản thâm cười khổ, nếu như biết Triệu Minh Hoành là con ruột của ngài, Triệu Hàm Như là cháu gái ngài, dù có cho chúng tôi một trăm lá gan cũng không dám làm chuyện này. Ngàn vàng khó mua nổi hai chữ “nếu như”, nếu đã không có thuốc hối hận, vậy cũng chỉ có thể yên lặng nuốt quả đắng vào thôi. Đường lão trong thời gian ngắn như vậy mà đã tra được rõ ràng chuyện năm đó, thì sao có thể giấu được Đường lão chuyện hôm nay bọn họ không đồng ý để Triệu Hàm Như gia nhập ban giám đốc Hồng Hải, liên thủ với Nghiêm Hiếu Văn làm ra chuyện mèo mửa này. Theo Đường lão, bọn họ chính là đã phạm sai lầm mà không biết hối cải, vẫn tiếp tục phạm sai lầm, hết thuốc chữa.
Đường lão mặt mày không chút biểu cảm nhìn ông ta: “Các cậu lớn tuổi rồi, cũng đã nhiều lần phạm sai lầm, thôi thì tìm một nơi yên tĩnh tự xem xét lại bản thân đi. Còn chuyện của Hàm Như và Khúc Nhạc, cậu định ngăn cản tới khi nào?”
“Không, không dám..”Khúc Tòng Giản cứng lưỡi. Thân phận của Triệu Hàm Như hiện tại là gì? Gần như không có gì khác công chúa, ông ta nào dám bắt bẻ cô nửa câu nữa chứ?
“Ta không phải đang dùng quyển thể ép cậu, mà là dùng thân phận trưởng bối của nhà gái nói chuyện ngang hàng với cậu. Cậu đừng bày ra dáng vẻ giận mà không dám nói như thế, có gì bất mãn với nó thì cậu cứ việc nói thẳng. Bổ mẹ nó đều chết cả rồi, vậy thì người làm ông nội này có thể làm chủ cho nó rồi.” Đường lão hừ lạnh một tiếng.
Sao Khúc Tòng Giản lại không biết Đường lão nói như vậy là cố ý trút giận cho Triệu Hàm Như chứ, con người Đường lão luôn luôn bao che khuyết điểm, Triệu Minh Hoành chỉ để lại một người con gái, vậy mà hôm nay ông ta còn cố ý bôi nhọ thanh danh của nó, sao Đường lão có thể nuốt trôi được cục tức này chứ?
“Đường lão, là tôi có mắt như mù, không thấy Thái Sơn, bởi vì nó họ Triệu nên tôi cứ cho rằng nó cũng giống Triệu Tuyết Như. Nếu tôi biết nó là cháu gái ngài, sao tôi có thể hoài nghi nó được chứ? Đừng nói là để nó làm thành viên hội đồng quản trị, kể cả là để nó làm chủ tịch cũng được.” Khúc Tòng Giản khàn khàn nói, tuy nói Tập đoàn Hồng Hải là do Khúc gia gây dựng, nhưng cuối cùng để lại cho ai còn không phải do một câu nói của Đường lão định đoạt hay sao.
“Hừ, cậu biết là được rồi, nếu không phải nể mặt đám trẻ thì ta đã không khách khí với Khúc gia bọn cậu như vậy đâu.” Đường lão có ý đền bù cho đứa cháu gái Triều Hàm Như này, ông hận không thể để hết thảy mọi chuyện đều theo ý muốn của cô, may mà cô và Khúc Nhạc lưỡng tính tương duyệt, chứ nếu cô thích Khúc Nhạc mà Khúc Nhạc không thích cô, nói không chừng ông sẽ trắng trợn cướp đoạt chú rể cho cháu gái, ép Khúc Nhạc cưới cô.
“Đường lão, tôi sẽ gọi Lý Tịnh về, vợ chồng chúng tôi đã phạm sai lầm, đúng là phải gánh chịu, không thể trốn tránh.” Biết Đường lão có ý giữ lại Khúc gia rồi, Khúc Tòng Giản cuối cùng cũng thở phào một hơi, vừa xấu hổ vừa sợ hãi bày tỏ thái độ.
“Chỗ Lý Tịnh không cần cậu đi gọi đâu, ta đã kêu người gọi cô ta quay lại rồi. Cậu nói cho rành mạch mọi chuyện với cô ta đi.” Đường lão hung hăng nói, tỏ rõ không hề tin tưởng Khúc Tòng Giản, để ông ta đi gọi Lý Tịnh quay lại, nói không chừng lại thành một báo cho bà ta, để bà ta chạy trốn.
Khúc Tòng Giản biết ý của Đường lão, bản mặt già đỏ bừng lên, chút tin tưởng cuối cùng của Đường lão đối với ông ta cũng đã biến mất luôn rồi, sau này bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi tự do, giữ lại cái mạng này cho vợ chồng bọn họ cũng chỉ là nể mặt Khúc Nhạc mà thôi. Đường lão xua xua tay với Khúc Tòng Giản, để ông ta rời đi.Chỉ sợ đây chính là lần cuối cùng ông gặp Khúc Tòng Giản. Đối với người bạn cũ đã hoàn toàn trở thành nỗi hận này, ông không bao giờ muốn gặp lại nữa.
Khúc Tòng Giản hồn siêu phách lạc đi từ trong văn phòng ra, không nhìn thấy ánh mắt tò mò của mấy người đang đứng trước cửa, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Ông không cẩn thận suýt chút nữa đụng vào Triệu Hàm Như, vừa ngẩng đầu đã chạm phải cặp mắt tràn đầy nghi hoặc của cô, vậy mà lại vội vã dời ánh mắt đi như bị ong chích, vội vàng cúi đầu dời đi. Người luôn luôn luôn phong độ ngời ngời như ông ta mà cũng không yên lòng lảo đảo. Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt vừa rồi của Khúc Tòng Giản thực sự quá quái dị, giống như e ngại, lại giống xấu hổ. theo lý mà nói, dù ông ta ở bên trong có ăn gậy của Đường lão thì cũng không nên có thái độ như vậy đối với cô chứ.
“Ơ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cô thật sự đã lọt vào mắt xanh của ông ngoại tôi rồi á hả.” Trình Tử Ngôn khó tin đi tới, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Triệu Hàm Như: “Ông ngoại tôi muốn gặp riêng cô đó.” Anh xin thề, trước đó mình nói Đường lão tán thưởng cô chỉ là tiện mồm bịa chuyện mà thôi, nào có ngờ được Đường lão lại thật sự coi trọng cô như thế! Gặp riêng cổ ư? Ngay cả Khúc Nhạc cũng không thể theo cô vào sao? Triệu Hàm Như có dự cảm, chuyện Đường lão muốn nói với cô tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Cô không khỏi thấp thỏm nhìn về phía Khúc Nhạc, anh khẽ gật đầu với cô, cho cô một ánh mắt trấn an. Lúc này cô mới hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào. “Vừa nãy hai người còn lén trao đổi gì đấy, tính thông đồng giấu một mình tôi đấy à?” Trình Tử Ngôn bất mãn huých khuỷu tay Khúc Nhạc: “Chẳng biết ý tứ nào.” “Đi thôi, tới phòng họp uống trà thôi, e rằng bọn họ nói chuyện không nhanh chóng kết thúc được đâu.” Khúc Nhạc nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, cảm thấy giờ phút này, sau cánh cửa phòng nhất định đang giấu một bí mật động trời.
Triệu Hàm Như vừa mới ngồi xuống trước mặt Đường lão, ông đã đẩy một tấm ảnh ố vàng đến trước mặt cô.
Cô vừa nhìn đã bị dọa đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, tấm hình này rất bình thường, giống như là ảnh lấy ra từ hồ sơ, cũng không có gì đặc biệt, nhưng điều kinh ngạc nhất là phụ nữ trong ảnh gần như giống cô như đúc, khiến cô suýt nữa nhận nhầm.
Chỉ là người phụ nữ trong ảnh để tóc tết hai bên, mặc áo sơ mi trắng kiểu cũ, hẳn là người của mấy chục năm trước. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô quả thực không thể tin được trên thế giới lại có hai người không có quan hệ máu mủ mà lại giống nhau đến vậy, xem ra phỏng đoán trước đó không hề sai, người phụ nữ này chính là nguyên nhân Đường lão thiên vị cô.
Triệu Hàm Như hơi bình tĩnh lại. Mấy năm nay cô vẫn luôn có hơi chán ghét tướng mạo quá mức thanh thuần vô tội của mình, cảm thấy đây là dấu hiệu yếu đuối dễ bắt nạt, không ngờ cuối cùng lại được nhờ phúc từ gương mặt này.
“Bà ấy là Cố Hàm Chi, là tài nữ nổi danh mấy chục năm trước, học Khoa Trung Văn Đại học Thủ đô. Có lẽ cháu chưa từng được nghe nói về bà ấy, bởi vì bà ấy không để lại tác phẩm gì, lâu dần, mọi người cũng dần quên mất bà ấy. Nếu bà ấy còn sống thì cũng là bà lão bảy mươi tư tuổi rồi, nhưng bà ấy đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi xuân đôi mươi.” Đường lão vừa nói vừa cẩn thận thu tấm ảnh lại, chăm chú ngắm nghía, tấm hình này rõ ràng đã ngắm vô số lần, nhưng vẫn ngắm mãi không chán như cũ.
Triệu Hàm Như lại có hơi rợn rợn, nhìn Đường lão đã tám mươi mấy thâm tình ngắm nhìn người trong tấm hình có gương mặt giống mình như đúc, thật sự là một chuyện rất quái dị.
Đường lão không phát hiện ra vẻ mặt phức tạp của cô mà nói tiếp: “Bà ấy vừa mới nhập học Đại học Thủ đô đã hoạt động vô cùng sôi nổi, vì nói những lời không nên nói mà bị đuổi học, sung quân đến nông trường tỉnh B lao động. Lúc đó ta cũng đang cải tạo ở nông trường đó, chúng ta đã quen nhau như vậy. Bà ấy sùng bái ta, ta yêu mến bà ấy, trong tình cảnh đau khổ gần như cùng đường tuyệt lộ ấy, bà ấy là ốc đảo trong sinh mệnh của ta, là niềm an ủi duy nhất của ta…”
Bên miệng Đường lão hiện lên nụ cười mỉm, hiển nhiên đoạn hồi ức này vô cùng đẹp đẽ với ông, những sắc mặt rất nhanh lại trở nên đau thương: “Sau này, bà ấy hoài thai đứa con của ta, mới đầu bọn ta còn giấu được, nhưng bụng bà ấy càng ngày càng lớn, vô luận thể nào cũng không thể giấu nổi nữa. Bà ấy bị người ta lôi ra, tra hỏi bố của con bà ấy là ai. Vì bảo vệ ta, bất luận thể nào bà ấy cũng không chịu nói, bọn họ liền tra tấn bà ấy. Nếu bà ấy chịu thỏa hiệp bỏ đứa con trong bụng đi thì có thể sống sót, ta đã lén khuyên bà ấy nhiều lần, nhưng bà ấy quyết tâm phải sinh con. Những người đó càng tra tấn bà ấy dữ hơn, không cho bà ấy ăn, bỏ đói bỏ khát bà ấy… Lúc đầu ta vẫn còn ở nông trường, còn có thể lén đưa cho bà ấy vài thứ, nghĩ cách kêu người khác chiếu cố bà ấy, về sau ta được đưa đến nơi khác, bà ấy phải ở lại. Nghe nói sau khi ta rời đi, bọn họ càng ngược đãi bà ấy hơn, để bà ấy vác bụng bầu làm việc nặng, thỉnh thoảng còn đạp bà ấy ngã trên bờ ruộng, bọn họ muốn bà ấy đi luôn cùng với đứa trẻ trong bụng. Nhưng ý chí sinh tồn của bà ấy rất mạnh, vẫn luôn đấu tranh để con và bản thân được sống tiếp, khẩu phần ăn không đủ, gần như bị chết đói, đến sợi bông, rơm rạ cũng đều ăn…”